Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: 76-78: Người tốt(2)-(4)(1)

P/s: Chương này tui phải gõ lại từ đầu đến cuối chương 76 đây, vì không copy được. Chương này là bản dịch Tama07 vì bên Hemo Translation không có á.ಥ⁠‿⁠ಥ

P/s2: 5650~ xin like và follow nhe~Iu mn(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

--------------------------------------------------

Hệ thống tắt màn hình, cho mọi người trong phòng một ngày nghỉ ngơi. Vì các vị thần đang lợi dụng lỗ hổng để lấy ký ức từ một thế giới khác, nên họ không thể liên tục chiếu phim.

Mọi người không phản đối chuyện này. Một phần họ muốn tiếp tục xem để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Nhưng một phần họ cũng biết không thể vội vàng trong vấn đề này. Họ đều không muốn bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất có thể sẽ có ích trong chiến tranh. Chỉ có một vài người nhận ra lý do lớn nhất khiến họ chấp nhận nghỉ ngơi là vì Cale. Cậu nhóc đã ngủ gục trên đùi rồng vàng rồi.

Cuối cùng họ ai về phòng người nấy. Eruhaben bế Cale, đám trẻ con chạy theo hai người họ vào một phòng. Fredo nhíu mày, nhưng không thể làm gì khác hơn là vào một phòng khác. Những con rồng mỗi người chiếm một phòng trừ cặp đôi rồng lai và rồng xám.

Violan dẫn theo hai đứa trẻ Basen và Lily vào phòng, thản nhiên đóng cửa lại mặc kệ Deruth vẻ mặt đáng thương đứng ngoài cửa. Nữ bá tước nhếch mép, bà thề là bà cực kỳ muốn tát vào mặt tên khốn dám làm Cale tổn thương này. Nhưng Violan biết giờ không phải lúc thích hợp, bà hứa rằng bà sẽ khiến người từng là chồng này phải trả một cái giá xứng đáng với những gì mà Cale phải chịu đựng.

Bà chưa từng nghĩ rằng có một ngày người chồng mà mình luôn yêu lại là một kẻ xấu xa đến vậy. Violan mỉm cười với hai đứa trẻ dường như đang ủng hộ quyết định của bà. Ba người lần lượt tắm rửa, dùng bữa tối rồi chìm vào giấc ngủ. Họ đều quá mệt mỏi với những thứ đã xảy ra rồi. Trong thời gian một ngày, họ sẽ nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị tinh thần cho phần tiếp theo.

Ở những phòng khác cũng diễn ra cảnh tượng tương tự. Bất kể là trẻ con hay người lớn cũng thế.

***

Buổi sáng hôm sau.

[Thông báo! Buổi chiếu sắp bắt đầu. Mọi người mau vào vị trí của mình để tránh lãng phí thời gian.

Đếm ngược: 30:59...58...]

Ai cũng bị tiếng nhắc nhở này làm cho giật nảy mình. Một bộ phận người đã thức dậy và đang dùng bữa sáng vì thói quen của họ. Nhưng đám trẻ thì chưa. Điển hình là Cale.

Rồng vàng lay cậu bé mấy lần, nhưng Cale hoàn toàn không có phản ứng. Cơ thể cậu vốn không thể so sánh với một người khoẻ mạnh bình thường nên điều này cũng dễ hiểu. Eruhaben bế cậu lên, cùng với Raon, On, Hong cùng ra khỏi phòng.

Những người khác cũng lục tục đến đủ. Chẳng mấy chốc mà căn phòng đã lấp đầy người. Họ đều thản nhiên như thường khi thấy cảnh ấy, cậu nhóc Cale vẫn còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

[Chương 76: Người tốt(2)]
["Đại Ngàn?"

Choi Han tỏ ra thắc mắc trước từ ngữ mà cậu ta không thể nghĩ tới. Cale không giải đáp thắc mắc ấy mà cất bước. Cậu đi xuyên qua làng Hoik.]

Đại Ngàn!?

Litana ngồi thẳng người dậy, căng thằng chờ đợi cuộc nói chuyện tiếp diễn. Dù cô đã biết rằng Cale sẽ giúp họ dập tắt đám cháy khủng khiếp đó. Nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thì cô chưa thể hoàn toàn yên tâm cho được. Dẫu biết như vậy là không nên, nhưng Litana là nữ vương của Đại Ngàn, chuyện liên quan đến vận mệnh của người dân của mình cô sẽ không bao giờ sơ suất. Litana sẽ dùng hết 100 phần trăm khả năng của mình để giải quyết vấn đề.

Nhưng đám cháy đó cứ ám ảnh cô hết ngày này đến ngày khác. Litana không thể không nhớ đến những người dân, nhưng con thú và khu rừng đã mất trong trận cháy ấy. Cô căm hận kẻ đã làm ra một chuyện vô nhân tính đến vậy. Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ cùng với các thuộc hạ của mình đập nát cái tháp giả kim đáng kinh tởm đó ra, trả thù cho những người đã khuất.

["Thiếu gia, ô đây ạ."

Mưa phùn đang rơi. Mưa thường xuyên rơi tại ngôi làng nằm cạnh khu rừng mưa nhiệt đới. Cale dùng cái cô mà Hans đưa cho, rồi tới phía cuối ngôi làng.

Hans và những thành viên khác theo sau cậu.

'Thì ra ở đây'

Lối vào duy nhất của "Không Lối Thoát" nằm ở phía cuối của ngôi làng nhỏ. Vì cơn mưa phùn và bầu trời âm u, nên lối vào khu rừng trông khá tối tăm và u ám.]

"Không thể nào, thiếu gia Cale định vào đó sao?" Witira kinh ngạc. Không Lối Thoát, một trong 5 dị điểm ở Tây đại lục. Nổi tiếng với truyền thuyết về một con rồng sẽ ban điều ước cho con người.

Dù tin đồn xấu về việc như những kẻ đã vào trong rừng mưa chưa từng bước chân ra ngoài đã lan ra khắp nơi. Nhưng con người ta lúc tuyệt vọng, bất lực, túng quẫn vẫn sẽ làm theo bản năng của mình. Vì không phải ai cũng có thể coi nhẹ cái chết. Vậy nếu sống thì phải sống sao cho đáng.

Bud lắc chai rượu đã hết, anh đặt nó xuống bàn. Trả lời.

"Tôi e là vậy." Mặc dù dựa vào những chương tương lai mà họ đã xem thì chương 76 phải là quá khứ trước khi cuộc chiến tranh nổ ra. Nhìn Cale trên màn hình gần như giống hệt Cale đang ngủ của họ là biết, cậu mới 18 tuổi thôi.

Thế nên khu rừng mưa chắc chắn không thể nào cản bước cậu được. Biết vậy nhưng họ vẫn lo lắng, nhưng chẳng biết làm sao được vì đó đã là quá khứ.

Eruhaben thở dài, ông không kìm được mà vò đầu Cale, động tác của ông rất nhẹ vì sợ cậu nhóc sẽ tỉnh giấc.

["Mm"

Choi Han phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng Cale chỉ để mắt tới khung cảnh trước bia đá.

Vào ngày mưa, có những người đang đứng canh chừng trước lối vào, kẻ mặc áo mưa, kẻ cứ thế dầm mưa. Tất cả đều là gia đình hoặc là người quen của những người mất tích.

Cale chạm mắt với một ông lão. Trong số đó. Đôi mắt của ông lão trống rỗng.

"......đừng đi"

Ông lão nói như vậy với Cale và quay người khi đang dựa vào bia đá, rồi thẫn thờ nhìn về phía khu rừng. Cale lặng lẽ quan sát cảnh ấy.

"Thiếu gia Cale"

Rosalyn lại gần và gọi Cale. Cô nhìn ông lão và cả những người đang canh chừng lối vào như đang cầu nguyện với ánh mắt u buồn. Lúc ấy Cale bước lên phía trước.

"Ông già, trời mưa cẩn thận cảm lạnh đấy."

Cale để lại cái ô bên cạnh ông lão không mặc áo mưa mà dầm mưa, rồi ngoắc tay với Hans.]

Không hổ là thiếu gia Cale! Đó là ý tưởng trong đầu của tất cả những người đang ngồi đây. Fredo mỉm cười lo lắng. Cale sẽ ốm mất nếu dính mưa. Litana nắm chặt tay, cô mong cậu nhóc có thể giúp họ, nhưng cũng không muốn cậu phải mạo hiểm mạng sống của mình để làm điều ấy. Cô và các thuộc hạ của mình đều cầu mong cho Cale được khoẻ mạnh an toàn.

Trong khi đó Alberu mím môi. Anh đã từng nghĩ Cale đã làm gì ở một thế giới khác để lấy được lòng tin của Đại Ngàn về phía họ. Nhưng anh không ngờ rằng cậu dám chạy đến một trong năm dị điểm thế này. Cũng may cậu không phải làm thế lần nữa ở đây, vì nữ vương Litana đã bày tỏ thái độ của cô rồi. Rằng họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong tương lai. Anh mừng vì điều đó vì sức khỏe của Cale là quan trọng nhất.

Dù sao đó cũng là Chỉ huy tối cao của khu vực Đông Bắc mà chính anh bổ nhiệm. Đó là Chỉ huy của anh.

["Vâng thưa thiếu gia."

"Ô"

"Thế còn tôi?"

"Dùng chung với Baecrox đi."

Baecrox và Hans đối mắt. Ánh mắt của Baecrox trở nên khó chịu. Hans nín thinh và đưa ô cho Cale. Vậy nhưng Cale không cần phải nhận cái ô ấy.]

Baecrox cười nhạo anh chàng tóc cam. Hans nhìn lại anh ấy, hoàn toàn không sợ hãi. Mắt anh sáng lên khi thấy bản thân khác của mình được ở bên cạnh cậu chủ. Hans rất vui vẻ, dù quan hệ của họ ở bên ấy có vẻ không mấy thân thiết, nhưng anh sẽ cố gắng để làm tốt nhiệm vụ của bản thân.

Khá nhiều tiếng cười khúc khích vang lên trong phòng với hành động của hai người. Nhất là Ron, mặc dù con trai ông không thích, nhưng vì là mệnh lệnh của Cale nên anh không hề phản đối.

["Dùng chung với tôi đi."

Ô của Rosalyn đang che trên đầu Cale.

"Cảm ơn cô. Ta đi thôi."

Cale nói lời cảm ơn một cách vô tâm, rồi quay lưng lại với lối vào. Những thành viên khác theo sau cậu, dân làng ở phía trước lối vào nhìn nhóm của Cale rồi lại đưa mắt nhìn về phía khu rừng.

"Hans"

"Vâng, thưa thiếu gia?"

"Tìm quán trọ đi. Dù có nhiều nhưng chắc không có chỗ nào tốt đâu, cứ tìm đại đi."

So với diện tích bé nhỏ của ngôi làng thì tại đây có rất nhiều quán trọ. Vậy nhưng quán trọ ở đây cũng giống như làng Hoik, rẻ và cũ kỹ. Những người tới để tìm kiếm người thân thì lấy đâu ra tiền cơ chứ.

"Rốt cuộc thì tại sao người ta lại đi vào trong rừng mưa vậy?"

Choi Han nói vậy ngay khi vào trong quán trọ, Cale ngồi vào ghế ở nhà ăn tại tầng một và nói.

"Vào trong đó để tìm hy vọng."

"Hy vọng?"

"Có một truyền thuyết về "Không Lối Thoát' "

Dù tin đồn xấu về rừng mưa kia lan rộng khắp, nhưng tới giờ vẫn có một vài người đi vào trong đó. Dù có ngăn cản như ông lão lúc nãy cũng không có tác dụng.

"Có rồng sống trong Không Lối Thoát."

-Nói cái quái gì thế hả, nhân loại? Không có rồng nào ở đây hết! Dù ở đâu đi nữa thì gần ngươi chỉ có ta là rồng thôi!

Raon đang im lặng trong trạng thái tàng hình, giật nảy và hét lên.

Cale biết mà. Cậu cũng biết là ở đây không có rồng. Bởi vì cậu chính là người đã đọc trước tiểu thuyết này.

"Con rồng ấy lắng nghe một điều ước của con người tìm tới tổ của nó. Dù là ước trở thành đại gia, dù là ước chữa bệnh nan y, dỳ là ước khiến cho ai đó được hạnh phúc. Bất kể là gì thì rồng cũng sẽ đáp ứng."

-Rồng không làm được thế. Rồng vĩ đại và mạnh mẽ nhưng không phải là thần! Nói nhảm gì thế!

Sự bất mãn của Raon chính là câu trả lời đúng. Dù vậy nhưng truyền thuyết ấy vẫn lôi kéo những con người đang trong tình trạng bế tắc, gấp rút.]

Mọi người không thể phủ nhận rằng đối với những kẻ vô tri thì nơi ấy hẳn là rất hấp dẫn. Ngay cả họ khi rơi vào tình trạng tuyệt vọng cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. Đó là bản chất của con người. Nhưng cũng có những lúc, họ sẽ lựa chọn làm điều ấy cho người khác, cho những người mà họ trân trọng. Nhưng chỉ có số ít, vì con người là sinh vật ích kỷ.

["Thì ra truyền thuyết ấy chính là thứ lôi kéo người ta tới đây."

Hiếm khi Cale mới thấy Choi Han nhăn mặt. Có vẻ cậu ta không vừa lòng. Với tính cách lương thiện của Choi Han thì có vẻ bộ dạng của ông già cùng với khung cảnh của ngôi làng này là những điều u buồn với cậu ta.

"Nếu vậy thì chỉ cần san bằng cả khu rừng này là được sao?" <Choi Han>

Bởi vậy nên cậu ta mới nói ra những lời man rợ như chẳng có chuyện gì. Cale giả vờ không nghe thấy. Sẽ có cháy xảy ra tại khu rừng này. Bỏi vậy mà ở cuối tập 4, dị điểm ở Tây địa lục giảm từ 5 xuống chỉ còn 4.

"Đốt cháy hết không phải là được sao?" <Choi Han>

Giọng nói của Cale chạm tới Choi Han, người đang dần trở nên cực đoan.

"Chỉ cần làm sáng tỏ truyền thuyết là giả. Nếu vậy thì không có lý do gì để người ta vào trong rừng cả."]

Rosalyn cười với bạn mình, lắc đầu với anh ta. Chuyện hủy hoại cả một khu rừng như thế này không phải là điều nên làm. Nhưng nếu đứng ở lập trường của những người đã mất đi người thân kia mà nói, có lẽ đó cũng là một lối thoát.

[Lúc ấy Baecrox bước vào trong quán trọ và thở dài.

"Tôi về rồi."

Có rất nhiều người xuất hiện từ đằng sau anh.

"Thiếu gia, Hilsman về rồi đây!"

"Thiếu gia, tụi em về rồi!"

Hilsman và lũ trẻ bước vào trong quán trọ với bộ dạng nhem nhuốc. Baecrox lôi găng tay trắng ra khi thấy bộ dạng dơ dáy ấy của chúng.

"Thiếu gia."

Người cuối cùng bước vào quán trọ là Lock, cậu ta đến cạnh Cale. Lock đưa túi ma thuật cho Cale. Vậy nhưng Cale đưa tay ra cản cậu ta và nói với các thành viên vừa về.

"Các ngươi vất vả rồi. Hãy nghỉ đi."

Các thành viên trong đoàn nở nụ cười. Khi ấy Cale mới chìa tay cho Lock. Lock cẩn thận lấy túi ma thuật đưa cho Cale. Cale nói với cậu ta.

"Theo thoả thuận thì thứ ở bên trong này là của ta?"

"Vâng."

Câu trả lời không chút do dự. Dù biết rằng đó là năng lực cổ đại nhưng Lock vẫn chẳng hề có chút tham lam nào với món đồ.]

Chú Lock vỗ vai cậu bé khen ngợi, tự hào về cháu trai của mình. Lock mỉm cười nhút nhát. Cậu bé đã quyết tâm phải bảo vệ Cale rồi.

Năng lực cổ đại là thứ mà thiên nhiên ban cho những con người mà nó lựa chọn. Nhưng trong trường hợp của Cale, vì đã biết trước nên cậu rất thuận lợi khi tìm kiếm chúng. Mà không hề biết rằng cậu sẽ chết nếu cứ để cho cơ thể mất cân bằng đến thế.

"Hệ thống, bao giờ chúng tôi sẽ được xem phần sau của cuộc chiến ở hẻm núi chết?" Chúa tể rồng hỏi. Bà có cảm giác bất an lạ thường với nội dung ấy. Nhưng Sheritt vẫn muốn xem. Bà phải chắc chắn rằng hai đứa con trai bà được an toàn.

[Trí nhớ không theo trình tự vì các vị thần đang lợi dụng lỗ hổng để các bạn có thể xem chúng. Nhưng đừng lo, vì đó là một phần lớn và quan trọng nên các bạn sẽ không phải chờ lâu đâu.] Giọng hệ thống vẫn máy móc như mọi khi. Nhưng mọi người đều thấy yên tâm hơn nhiều dù những lo lắng thì vẫn còn đó. Họ không hỏi nhiều về phần sau không phải vì họ không quan tâm đến tình trạng mất cân bằng của Cale và kỳ trưởng thành đầu tiên của nhóc rồng. Mà chính vì quá thấp thỏm, nên họ đã cố gắng bình tĩnh hơn. Theo họ quan sát, các vị thần chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một phần nào liên quan đến việc giữ cho Cale sống sót với họ.

Câu trả lời của hệ thống đã cho thấy họ đã đúng.

[Cale mở túi ma thuật, nhìn vào thứ bên trong và thông báo cho các thành viên trong đoàn.

"Ta sẽ đi vào trong khu rừng kia."

-Gì cơ?

Nyannn?

"Vâng?"

"Cái gì!"

"....sao lại thế?"

Trước phản ứng kịch liệt trái với suy nghĩ của Cale, cậu nhìn họ. Choi Han nhăn mặt và than thở.

"Cale-nim thật là.."

Rosalyn trợn tròn mắt nhìn cậu, lũ mèo đập bộp bộp lên bàn. Rồng đen quả quyết.

-Ta cũng đi nữa. Nhân loại yếu đuối, nghe cho kỹ. Đừng có mà bỏ ta lại rồi đi đấy. Cảnh cáo đấy. Ta mà nổi giận là cái khu rừng kia sẽ biến mất trong vòng chưa đầy 5 phút.

Cale nghe thấy lời cảnh cáo man rợ của Raon trong khi nhìn thấy đôi mắt dao động của Hilsman.

"Mn, thiếu gia. Ngài đang nói tới 'Không Lối Thoát' đó sao? Nếu đi vào trong đó thì sẽ lạc đường-"

"Ai sẽ lạc cơ?"

Cale nói bằng giọng khẽ khàng để cho người chủ quán đứng ở quầy thu ngân đằng xa không nghe thấy.

"Không phải ta."

Cale với tay ra, hướng về phía trên bàn. On và Hong đang ngồi cách nhau ra một khoảng. Tay cậu với tới khoảng giữa chúng. Cậu vuốt ve con rồng đang ngồi thu mình trong trạng thái tàng hình.

Cậu vuốt ve Raon và On rồi nói.

"Chỉ cần có lũ nhóc này thì không sao hết."

On tròn mắt và nhìn Cale. Cale chạm mắt với On và thì thầm.

On, có biết vì sao Không Lối Thoát lại nguy hiểm không?"

"Em không biết."

"Sương."]

"Huh!?" Vậy là cậu ấy đã có kế hoạch trước rồi, ơn chúa.

"Thì ra là vậy." Lần đầu tiên họ biết được nguyên nhân người ta không thể ra khỏi khu rừng là gì.

"Này rồng vàng, hay là tạo một tọa độ dịch chuyển từ nhà nhân loại đến Đại Ngàn đi?" Raon thốt lên. Nghĩ sao thì nơi này vẫn nguy hiểm với nhân loại của nhóc. Dù có con rồng vĩ đại và hùng mạnh Raon Miru này và noona On đi cùng thì cũng phải cẩn thận.

"Được thôi nhóc, cứ làm cả toạ độ đến những nơi khác nữa đi." Eruhaben gật đầu, bổ sung ý kiến. Cứ làm thế cho Cale đỡ phải cả ngày chạy nhảy khắp nơi rồi lại bị thương hộc máu. Bọn họ cũng đỡ đau tim. Nhưng Cale là cái máy thu hút rắc rối, chẳng biết được có chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có ai ở cạnh cậu nhóc. Vậy nên họ cũng nên xếp lịch cho từng người đi là vừa.

[Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của On.

Cale thật sự khá ngạc nhiên khi gặp được On. Cả Hong cũng thế. Miêu tộc thuần chủng, chúng có đặc tính riêng của mình. Trong số đó thì độc là đặc tính rất quý hiếm. Thế nhưng 'sương' lại càng quý hiếm hơn.

Nếu bắt phải chỉ ra người hiếm có nhất trong số những người ở đây thì Cale sẽ chọn On trước Raon. Cale tiết lộ bí mật của rừng mưa cho cô bé biết điều khiển sương.

"Bên trong rừng mưa được bao phủ bởi sương."

Và cậu nói với Raon.

"Bên trong màn sương ấy có thành phần nào đó khiến cho con người và mana trở nên hỗn loạn. Vậy nên một pháp sư tầm trung cũng phải gặp khó khăn. Sức mạnh rất lớn mà thiết bị gây hỗn loạn mana cũng không sánh được."

Khu rừng bị phủ kín bởi màn sương dày.

"Bởi vậy mà không thể tìm được đường đi."

Vậy nên Cale chỉ cần On và Raon là đủ. Nhờ những sinh vật quý hiếm khó có thể gặp được này, mà Cale đã có thể lập kế hoạch để thương lượng với nữ vương của Đại Ngàn.

"Chỉ cần có hai đứa thì ta có thể làm bất cứ chuyện gì trong đó."

On ngoe nguẩy đuôi, một luồng gió nhẹ phát ra trên bàn, có vẻ là Raon đang vỗ cánh.]

"Hì hì, đương nhiên rồi nhân loại! Ngươi muốn làm gì cũng được hết!"

"Nyaannn---"

Chú rồng đen vẫy cánh phấn khích. On thì vẫy đuôi, cô bé thường không như vậy nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ. Khi được người lớn khen ngợi đương nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc. Những người lớn chỉ thấy cảnh này thật dễ thương.

[***

Rạng sáng, Cale đứng trước lối vào rừng mưa. Tất nhiên là cậu đang ôm On trong tay. Theo lệnh của Cale, hôm nay không có ai đến để tiễn cậu cả.

"Vào trong thì sẽ chết đấy....không thoát ra được đâu."

Không biết có phải là ông lão đã thức đêm ở ngoài lối vào hay không, mà ông ấy lẩm bẩm không chút sức lực khi ngồi dựa vào phiến đá.

"Ông già, hãy đợi tôi phá vỡ truyền thuyết và trở về."

Cale cười trước ánh mắt sao động của ông lão, rồi cậu bước vào rừng mưa mà không do dự. Cậu nhanh chóng bước vào bên trong và tầm nhìn của cậu dần bị thu hẹp lại. Là sương, sương đang vây lấy cậu.

"Mn, có vẻ phải dùng ma thuật với sức mạnh bằng móng chân của ta. Nhân loại, phải cỡ ta mới làm được đấy."

"Quả nhiên là Raon vĩ đại."]

"Trông thiếu gia Cale giống như bậc cha mẹ đang dỗ dành con cái của họ vậy." Tasha phát biểu, cô thấy buồn cười vì hành động của hai người họ, nhìn họ y như cha con, thật đáng yêu. Nhưng cô đã kịp bổ sung thêm một câu khi thấy vẻ ngượng nghịu của Raon.

"Raon-nim cũng rất tuyệt!"

"Hừ, đương nhiên rồi! Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh!" Rồng con hếch mũi lên trời, vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ mà nói. Nhưng thái độ của nhóc con như đang nói 'ta không vui vì được khen đâu' khiến người ta phải nở nụ cười. Raon được Cale khen thì nhóc phải vui chứ sao mà buồn cho được.

["Đúng thế. Ta vĩ đại. Nhưng mà điều ước của nữ vương là gì?"

Hôm qua Raon đã nghe qua lời giải thích của Cale, nó hỏi cậu. Cale đáp lại như thường lệ.

"Dập lửa ở Đại Ngàn."

"Lửa?"

Litana, nữ vương của Đại Ngàn.
Người thống trị chân chính nắm trong tay vùng lãnh thổ phía nam rộng lớn hơn cả đế quốc.

'Cô ấy hoàn toàn trái ngược với Toonka.'

Đối với kẻ mạnh, Litana mang dáng vẻ của một người sẽ không bao giờ chịu thua. Nhưng đối với kẻ yếu đuối thì cô là con người mềm yếu bất tận.

Người như thế hiện giờ đã bí mật tới khu rừng này vì muốn gặp rồng, vì muốn nắm lấy dù chỉ là chút hy vọng mong manh.]

Litana cười gượng. Vì cô đã vào khu rừng nên thiếu gia Cale mới phải mạo hiểm đến vậy. Và rõ ràng là cậu đã có ý định giúp đỡ ngay khi có được năng lực cổ đại. Những người của cô cũng thấy ngay điều ấy trong màn hình. Họ nhìn cậu nhóc mới 18 tuổi nhợt nhạt và cũng gầy so với một người thanh niên bình thường. Và cậu nhóc bằng tuổi nằm ngủ ngon lành trong lòng rồng vàng, cũng nhợt nhạt và còn gầy hơn bản thân cậu ở thế giới khác. Nỗi phức tạp dâng lên trong cổ họng và lòng biết ơn dâng lên trong tim như nuốt chửng họ.

Đại Ngàn là quê hương của họ, là nơi họ sinh ra, lớn lên và phục vụ suốt cả đời mình. Làm sao họ có thể thờ ơ khi quốc thổ rơi vào tình trạng ấy? Vậy nên họ mới càng biết ơn Cale. Nếu không có Cale, thiệt hại của khu rừng chắc chắn sẽ còn tăng lên trong tương lai.

[Thay vì giải thích cho On và Raon đang nghiêng đầu thì Cale lại nói lời khác. Khuôn mặt cậu trở nên nghiêm nghị.

"Từ hôm nay ta là người tốt."

"Sao tự dưng ngươi lại giới thiệu bản thân thế?"

Raon hoảng hốt nhìn cậu. On cũng vậy, nó nhìn Cale như muốn hỏi sao lại nói ra sự thật hiển nhiên thế. Cale cảm thấy cạn lời nhưng rồi cũng nói với On.]

"Cale nya~ nói gì vậy?" Hong hoang mang hỏi chị gái mình. Cậu nhóc không hiểu tại sao Cale lại nói thế. On bó tay, không thèm trả lời mà chỉ vỗ vai đứa em tội nghiệp của mình. Raon dùng móng gãi đầu, thắc mắc sao Cale lại nói một điều hiển nhiên đến thế trong khi người lớn thì lại hiểu. Vì cậu nhóc tóc đỏ luôn nghĩ bản thân không phải người tốt nên mới vậy. Tâm trạng họ trầm xuống nhưng khi thấy đám trẻ con ngơ ngác thì họ lại không biết phải nói thế nào với chúng. Chỉ đành xoa đầu chúng mà không nói thêm gì cả.

["On, mở đường."

"Dạ!"

On chớp mắt và giơ chân trước lên. Theo chuyển động của chân trước, làn sương cách ra xa Cale một khoảng nhất định.

"Sương ở đây kỳ diệu quá. Không phải sương đơn thuần, mà cứ như sương có độc ấy."

Cale lắng nghe câu nói đầy tính hiếu kỳ của On và càng đi sâu vào trong làn sương khó nhìn thấy phía trước. Dù mưa rơi nhưng làn sương vẫn y như vậy. Cale rũ nước bám vào trên áo mưa.

"Thấy đường giữa sương không?"

"Em thấy mà!"

Cale đi sâu vào trong rừng theo con đường mà On chỉ. Điệu bộ của cậu bình yên như là đang đi tản bộ.

"Nếu gặp được trong ngày hôm nay thì tốt thật."

Cale mong rằng có thể gặp được nữ vương Linata của Đại Ngàn trong ngày hôm nay. Và rồi màn đêm buông xuống.

***

Người con gái nhận được danh hiệu nữ vương của Đại Ngàn, Litana nhìn ra ngoài hang động. Trong màn đêm thăm thẳm chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa.

"Ta xin lỗi."

"Bệ hạ, không phải...vậy đâu!"

"Chỉ huy, không phải thế đâu!"

5 thuộc hạ theo cùng phủ nhận lời nói của cô, vậy nhưng Litana phải cười cay đắng khi nhìn bộ dạng phờ phạc của họ.

Đã được 1 tuần kể từ khi cô vào trong Không Lối Thoát. Không có quái thú, cũng không có kẻ địch, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì bên trong khi rừng được bao phủ bởi sương, lương thực cũng dần cạn kiệt. Vì không thể tùy tiện ăn thực vật bên trong khu rừng đặc biệt này, nên họ đã chống chịu suốt 1 tuần qua bằng việc chỉ ăn một bữa mỗi ngày.

Litana hiểu được nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy các thuộc hạ.

'Có thể sẽ chết như thế này cũng nên.'

Với chiến binh, những người luôn chiến đấu thì không còn gì khủng khiếp hơn việc phải chết mà chẳng thể làm được gì.

'Sao mình lại thế chứ?'

Lần đầu tiên, Litana cảm thấy phẫn nộ trước quyết định của bản thân.

Vì lửa của tên khốn ấy, thứ lửa chỉ bùng cháy lên ở một phần của Đại Ngàn và không lan ra những vùng khác mà cô đã phải tới đây.

Cô vuốt ve cái bình thủy tinh mà mình đang ôm trong người. Bên trong đấy có đựng một ít lửa.

'Nếu không được, thì phải mở đường dù có phải đốt hết cả rừng mưa.'

Cô không được làm tổn thương khu rừng, vậy nhưng điều đó không quý giá bằng tính mạng của thuộc hạ và những người đang chờ đợi cô. Litana nhìn xung quanh, đây là hang động mà cô vô tình phát hiện. Hôm nay cô sẽ phải nghỉ lại đây đêm nay.

Litana chấn chỉnh lại tinh thần đang dần hao kiệt và nghĩ rằng mình cần sớm phải đưa ra quyết định.]

"Chỉ huy, không sao đâu ạ. Chúng tôi đều hiểu mà." Một thuộc hạ cười thông cảm khi anh nhìn thấy sự cay đắng của vị nữ vương mà anh đang phục vụ. Trên ai hết, họ, những người là cấp dưới trung thành nhất của Litana hiểu rằng nữ vương của họ sẽ không bao giờ quyết định như thế này khi còn đường lui. Dù chiến binh có sợ nhất là phải chết trong thời bình mà không phải trên chiến trường, nhưng họ không ngại phải thế nếu họ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Phải đấy, tự chúng tôi muốn đi thôi. Bệ hạ không đuổi được nên mới đồng hành cùng nhau. Xin ngài đừng thấy áy náy."

"...Cảm ơn mọi người vì đã hiểu cho tôi." Litana cuối cùng cũng gật đầu. Cô phải phấn chấn lên, cô không thể thế này khi khu rừng của cô sắp được cứu sống. Không thể để thiếu gia Cale phải nhìn thấy vị vua của nơi mà cậu ấy quyết định sẽ cứu thảm hại thế được. Tỉnh táo lên nào Litana.

[Chính lúc ấy.

*Lạo xạo*

"Hửm?"

Litana nắm lấy cây thương. Cô cảm nhận được sự hiện diện ở ngoài hang động.

*Lạo xạo, lạo xạo*

*Tí tách, tí tách*

Tiếng bước chân cùng với tiếng mưa rơi.

Ai đó đang tới đây.

Ánh mắt Litana và các thuộc hạ đang ngồi vây quanh khóm lửa trở nên khác hẳn.

*Lạo xạo*

Âm thanh càng gần hơn.

Một cái bóng xuất hiện trước ngọn lửa của hang động.

Soẹttt-

"Kẻ nào?"

"Đầu ngọn thương của tên thuộc hạ chĩa vào cổ của kẻ vừa bước vào.

"Mn, chuyện là-"

Giọng nói dịu dàng phát ra ngôn ngữ phổ thông của đại lục. Ánh lửa dần soi sáng khuôn mặt của kẻ vừa bước vào trong hang động.

"Vì thấy ánh lửa nên tôi đã mừng rỡ mà tới đây."

Chàng trai tóc đỏ liếc nhìn ngọn thương đang chĩa vào cổ mình và nở nụ cười e ngại. Chàng trai với diện mạo hoa lệ nhưng lại mang nét mặt lương thiện nhìn vào đầu mũi thương và nuốt ực nước bọt, rồi cẩn thận mở lời.

"Mn, liệu tôi có thể sưởi nhờ một đêm không?"

Nyaannn-

Con mèo mà chàng trai ôm trong tay run lập cập một cách thê lương, chàng trai cũng run rẩy như nó.]

"Eh? Lạ quá! Cái vẻ mặt gì thế kia?" Mấy đứa nhóc ríu rít với nhau. Đến người lớn còn thấy bất ngờ với Cale nữa là chúng. Đa số họ đều nở nụ cười với vẻ mặt mới lạ này của cái con người dù có hộc máu thì cũng vô cảm ấy.

Nhưng Litana thì thấy đâu có gì sai. Thiếu gia Cale là người tốt mà.

"Tôi xin lỗi." Thuộc hạ bên cạnh vội vàng xin lỗi Cale vì anh chính là kẻ đã chĩa mũi thương vào cổ cậu nhóc. Dù đó chỉ là phản ứng bình thường của họ trong tình cảnh ấy. Nhưng anh vẫn thấy có lỗi với người đang bày ra cái mặt lương thiện ngây thơ trên màn hình kia.

Ron lườm anh ta, vuốt con dao găm trong tay như sắp ném nó đến nơi. Người đàn ông nuốt nước bọt, cuống cuồng xin lỗi rồi nhìn đi chỗ khác. Ai mà không sợ hãi khi Ron làm thế cơ chứ!? Nhất là trong lúc những con rồng cũng như sắp đánh anh ta đến nơi.

Litana dở khóc dở cười.

["Áo mưa bị rách nên chúng tôi phải dầm mưa và thấy rất lạnh."

Chàng trai mặc áo mưa rách và con mèo trông thật đáng thương. Nữ vương của Đại Ngàn, Litana cảnh giác và mở lời.

"Lấy chăn cho cậu ta đi."

Cale và On đã tác động tới tấm lòng của nữ vương được nuôi dạy là phải bảo vệ kẻ yếu. Chàng trai tóc đỏ run lẩy bẩy và đi vào giữa các thuộc hạ của Litana.

-Nhân loại yếu đuối, cẩn thận cảm đấy. Cơ mà sao ngươi lại làm cái nét mặt khác với bình thường thế? Thấy không khỏe à?

Cale nghe thấy giọng của Raon. Con rồng đã xài ma thuật mạnh bằng móng chân. Vậy nhưng Cale che giấu ý đồ của mình và nhận lấy cái chăn, rồi nở nụ cười thân thiện, và đáp lại với thái độ lịch sự.

"Xin cảm ơn.

Trông cậu như một quý tộc gương mẫu lớn lên một cách lễ độ chứ không phải một tên vô lại.

Cale đang bắt đầu tiến hành thả mồi câu.]
[Chương 76: Người tốt(2)-Tama07/END]

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com