Chương 52: 255: Nuốt trọn (3)-(6)(3)
P/s: Vì công việc và một vài chuyện bộn rộn trong thời gian này nên tg không có thg để viết chương mới. Mong mọi người thông cảm nhé!😢
----------------------------------------------------------
Khi không khí căng thẳng trong căn phòng giảm bớt thì cũng là lúc đường hầm không gian được sửa lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thần chết chìm vào giấc ngủ trong vòng tay người yêu, mệt mỏi sau khi phải sử dụng quá nhiều sức mạnh.
Thanatos có một sự cố chấp đến cùng cực trong tính cách. Helios nghĩ.
Đó là vì anh đã phải chứng kiến con trai mình sống trong sự dày vò ngày qua ngày mà không thể làm được gì.
Bởi vì những lời an ủi quá mức nhẹ nhàng đó thậm chí không thể bẻ cong dù là một sợi tóc của Cale. Bởi vì cả hai bọn họ đều biết, lời nói của thần chết không thể hóa thành hành động để đến bên Cale. Để ôm cậu một cái thật chặt, hay vỗ về lưng cậu an ủi.
Nhưng bất kể mọi thứ có xảy ra theo hướng nào, dù là tồi tệ hay tốt đẹp, Cale cũng không thể phủ nhận rằng anh ấy yêu cậu.
Thanatos đã yêu cậu như một người cha yêu quý đứa con trai bé bỏng của mình. Rằng anh ấy đã đau khổ và xót xa đến nhường nào trước số phận của Cale. Tình yêu ấy đã trở thành chất xúc tác cho căn phòng này hình thành, trở thành lãnh địa chỉ thuộc về Cale và thần chết. Nơi đang được can thiệp bởi sức mạnh thần thánh để giữ cho không gian ổn định mà không sụp đổ.
Một nơi mà Cale có thể tự do đến đi, gặp gỡ vị thần đã giúp đỡ cậu hết lần này đến lần khác.
Và cậu ấy biết, sự thật về đám cháy ngày ấy. Cái ngày mà cậu đang quằn quại trong căn phòng tối om, tìm cách để thoát khỏi vòng vây của những kẻ phản bội.
Và cậu cũng biết, sự can thiệp sẽ chỉ dẫn đến cái giá mà Thanatos phải trả. Rằng anh sẵn sàng trả một cái giá lớn để được ôm Cale.
Và cậu đã đắm chìm trong sự dịu dàng của cái chết từ rất lâu rồi.
[Chương 255: Nuốt trọn (3)]
"Thật sự đấy! Bao giờ thì cái thứ này mới kết thúc?" Bud gần như rít lên qua kẽ răng những lời này. Anh ta trở nên tức giận hơn bao giờ hết vì người ta đã tốn đến ba chương và chưa có dấu hiệu dừng lại để miêu tả cách cậu bé của họ bị thương và đau đớn. Nó là quá nhiều. Quá nhiều rồi!
Những lời này khiến Alberu thở hắt ra. Anh ấy ở một thế giới khác rõ ràng đã không đủ quan tâm đến việc thiếu gia đang phải cố gắng chiến đấu với quả bom trong cơ thể mình. Hoặc đúng hơn, Alberu Crossman biết, kẻ đang đứng ở cương vị thái tử như anh ấy không có tâm trí để lo lắng quá nhiều cho cậu trong một viễn cảnh chiến tranh tàn khốc đến thế.
Alberu Crossman là trữ quân của một vương quốc. Trên vai anh ấy không chỉ gánh lấy bí mật của tộc Dark Elf, còn gánh lấy sức nặng trách nhiệm của một thế tử.
Người dân của anh ấy, người dân của vương quốc Roan, anh ấy không thể bỏ mặc họ để lo cho ý muốn của riêng bản thân mình được.
Vì đôi khi sức mạnh của địa vị và tài lực không chỉ mang đến mặt lợi, mà còn mang đến nguy hiểm.
[Bùm!
Beacrox giật mình vì tiếng nổ đột nhiên vang lên. Sau đó anh ngay lập tức tự trấn tĩnh lại bản thân.
Rồi anh hướng ánh mắt về phía mặt hồ. Cái hồ rộng lớn đó đang rung lên ầm ầm.
Anh chắc chắn cậu chủ Cale có liên quan đến việc này.
Nhưng Beacrox không thể thốt ra được điều gì khác sau khi nhìn vào hồ nước.]
"Hừm.." Beacrox kìm nén một tiếng chế giễu. Anh ấy không hiểu điều gì đã khiến bản thân khác của mình trở nên kém nhạy bén trong tình huống như thế. Nhưng anh sẽ chú ý đến Cale thay vì bất kỳ thứ gì có thể cướp mất sự tập trung mà anh đã dành cho cậu trong nhiều năm.
Anh ấy thừa nhận rằng những đứa trẻ đã chạy vào trong trái tim anh ấy và chú ngụ ở đó. Nhưng Cale vẫn sẽ là mối quan tâm hàng đầu đối với anh.
["Ngài Eruhaben, chuyện gì đang xảy ra thế ạ?"
Beacrox bày ra một biểu hiện nghiêm túc trên mặt khi anh ôm lấy cậu nhóc bằng cả hai tay. Dù thế, biểu hiện của anh ấy vẫn không trầm trọng bằng biểu hiện của Eruhaben.
"Cái này..."
Rồng cổ đại không thể ngăn bản thân đưa tay lên dụi mắt.
Ông đang nhìn vào Raon, hiện đang nằm trong vòng tay của Beacrox.
Đôi mắt của Rồng cổ đại ánh lên nỗi lo lắng khi ông quan sát đứa nhóc.
Mana đen đang từ từ bốc lên từ cơ thể Raon. Lượng mana trở nên dày hơn trước khi từ từ vây quanh cả người nó.
Eruhaben không thể tin được.
"Ngươi không thể sử dụng mana khi đang trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên đâu."]
"Đúng vậy, nhưng bằng cách nào mà mana của thằng bé có thể bao bọc lấy cơ thể nó thế kia?" Rasheel bật thốt lên câu hỏi với vẻ kinh ngạc không hề che giấu trên gương mặt. Rồng lai Dalziel hơi rũ mắt suy nghĩ.
Kỳ trưởng thành đầu tiên của anh ấy là một trải nghiệm cực kỳ khó quên trong quãng đường hơn 900 năm mà anh tồn tại như một thứ công cụ trong tay 'cha' mình. Anh ấy đã mong mỏi nó như thể đó là lối thoát duy nhất trong địa ngục mà bằng mọi giá phải có được. Anh ấy đã ngây thơ cho rằng sức mạnh của rồng sẽ cứu sống anh ấy. Và đôi cánh của rồng sẽ giúp anh ấy bay khỏi cái lồng đã giam cầm anh mỗi ngày. Anh ấy cũng sẽ có được sự tự do mà anh ấy đã mất đi từ lâu.
Nhưng Dalziel đã sai. Thứ sức mạnh không thuộc về anh đó chỉ khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Khi anh ấy tỉnh lại từ cơn đau như bị người ta xé nát, đôi cánh của anh ấy đã bị bẻ gãy. Những cái vảy đen cứng cáp vỡ vụn nằm la liệt trên nền hang gồ về, máu đỏ nhuộm đẫm trong tầm mắt anh. Và Dalziel biết, anh sẽ chẳng thể chạy thoát nữa.
Những ngày tháng như thế như một dấu ấn nô lệ hằn lên trong tâm trí anh, khiến bụng anh quặn lên mỗi khi nhớ lại. Và cũng khiến anh cảm thấy lo lắng cho con rồng đen nhỏ tuổi. Nhưng anh ấy thề, rằng cậu nhóc này sẽ không bất hạnh như anh ấy.
Chỉ có thánh thần mới biết Dalziel thấy mừng vì điều đó đến mức nào.
[Vùng thử thách của kỳ trưởng thành đầu tiên.
Những con Rồng không thể sử dụng mana hay ma thuật tại khu vực đó.
Dù trông như mana chỉ bị phong ấn trong giấc mơ, nhưng thực ra nó cũng bị phong ấn cả ở thế giới ngoài đời thực.
Vì vậy nên những con Rồng vừa phải đối mặt với nguy hiểm của cuộc chiến bên trong chống lại chính mình, vừa phải đề phòng rủi ro từ những thứ khác bên ngoài giấc mơ vì cơ thể của chúng không hề được bảo vệ bởi mana trong giai đoạn tăng trưởng.
Đó là chính là cơ chế của giai đoạn này.]
Rosalyn đã chăm chỉ ghi chép lại những thông tin về kỳ trưởng thành của loài rồng trong cuốn sổ của mình. Cô ấy có thể đã cảm thấy quá lo lắng để run rẩy khi cầm chiếc bút trên tay mình.
Thử nghĩ mà xem. Rosa đang dõi theo một người mà cô coi như em trai, như gia đình của mình trên một màn ảnh lớn gấp đôi chiếc giường trong cung Hoan Hỉ của hoàng thế tử Alberu Crossman (tôi không biết làm sao cô ấy biết điều đó nhưng giờ không phải lúc-).
Nó rõ nét đến nỗi người xem có thể thấy rõ từng hành động dù là nhỏ nhất của Cale.
Rosa có lẽ sẽ nói rằng cô ấy muốn nghiên cứu nó đến mức nào nếu cô ấy không ngồi đây và bồn chồn trước những gì đang diễn ra với một người một rồng trên kia. Rằng cô ấy biết Choi Han cũng lo lắng y như cô ấy.
[Vậy làm thế nào mà con Rồng nhỏ này lại có thể giải phóng mana?
Việc này không bình thường.
Nó khác với những gì ông từng chứng kiến cho đến hiện tại.
Eruhaben đã nghĩ rằng Raon sẽ mất một khoảng thời gian thực sự dài hoặc rất ngắn để vượt qua giai đoạn phát triển thứ nhất của mình. Tuy nhiên dù cho đứa nhóc có giỏi đến đâu, ông cũng không ngờ tới mọi việc lại mau chóng thế.
'Sao đứa nhỏ lại có thể đánh bại phiên bản trưởng thành của mình trong một thời gian ngắn như vậy?'
Eruhaben không có cách nào để biết được chuyện gì đã xảy ra.]
Eruhaben nhìn Raon đang nghịch ngợm trên đùi Cale, Ông đoán có lẽ cách mà nhóc xui xẻo kia mách với rồng đen đã có hiệu quả. Giờ ông ấy đang trở nên phấn khích giống hệt chúa tể rồng Sheritt đang ngồi kia.
Nhưng ông ấy vẫn có một mối lo.
Vì ông ấy là một người cha, một người ông. Ông không thể khiến cho bụng mình thôi lăn lộn khi những đứa trẻ đang trong tình thế nguy hiểm nhường này được. Và ông biết ông sẽ như thế cho đến khi nào mọi thứ kết thúc hoàn toàn.
[Rồng phải đối mặt với bản thân đã lớn trong quá trình tăng trưởng đầu tiên của nó.
Con Rồng trưởng thành ấy không thể dùng tới Hơi thở của Rồng hay sức mạnh và chỉ có mỗi thể lực mà thôi, dẫu thế, nó vẫn là một sự tồn tại kinh khủng đối với những chú Rồng nhỏ không thể thi triển ma thuật.
Đó là lý do tại sao các giai đoạn phát triển được gọi là trận chiến chống lại chính mình. Khả năng của Rồng con được xác định dựa trên thời gian kết thúc kỳ trưởng thành đầu tiên, vì chúng hiểu được rằng, muốn đánh bại được những con Rồng trưởng thành càng mạnh thì sẽ càng tiêu tốn nhiều thời gian.
Dĩ nhiên là có một cách để những chú Rồng nhỏ có thể đánh bại bản thân trong tương lai.
Nó liên quan đến thuộc tính của Rồng.
Thuộc tính duy nhất, không ai khác sở hữu.
Những chú Rồng nhỏ có thể đánh bại bản thể sau này của mình một khi thuộc tính đang ngủ yên đó được kích hoạt.
Và cách thức cùng với thời gian cần thiết để đánh bại bản thể đó chính là cách chúng xác định bản chứa.
Nhưng đứa nhỏ này khác với những con Rồng khác.
Kinh nghiệm nhiều năm của Rồng cổ đại đang mách bảo ông một điều.
'Đứa trẻ này không phải đang chống lại bản thân khi lớn của nó.'
'Vậy nó đang chống lại cái gì?"]
"Nhóc ấy đang bỏ trốn!" Bud cười phá lên trước dòng suy nghĩ của Eruhaben. Mặc dù đó có thể được coi là hành vi bất kính với những ngài rồng đang ngồi đây, nhưng vua lính đánh thuê có thể thề là anh yêu cách chú rồng con này bỏ chạy đến mức nào. Nó dễ thương, đúng không?
Đám cá voi lưng gù cười khúc khích với nhau. Bên cạnh họ Litana và những thuộc hạ của Đại Ngàn cũng cùng chung số phận.
Những tràng cười khúc khích trong căn phòng đã lây nhiễm từ bên này sang bên kia, từ nhóm này sang khóm khác, từ người này sang kẻ nọ. Rồng đen Raon Miru xấu hổ rúc vào vai Cale không dám nhìn ai. Và chị em nhóc cười với cái lưng của nhóc.
[Không có gì khác ngoài phiên bản trưởng thành của mình trong vùng thử thách. Vậy thì đứa nhóc này đã chiến đấu với cái gì?
Eruhaben không thể che giấu nổi sự bối rối và sầu não trên mặt.
Tuy thế, Raon lúc này không phải đang chiến đấu.
Mà cậu nhóc đang chống lại chiến trường và cố gắng chạy thoát khỏi nó.
"... Nó đang cười đấy à?"
Eruhaben trông thấy nhóc Rồng mỉm cười, ngay cả khi có vô số mana cùng mồ hôi phủ khắp cơ thể của Raon và cơn sốt của Raon dần trở nên tồi tệ hơn.
Ngay bây giờ, chú Rồng nhỏ không hề giao tranh.
Cậu nhóc hiện đang trốn thoát khỏi khu vực thử thách.
Eruhaben nhìn thấy môi của Raon bắt đầu mấp máy. Đó là dấu hiệu cho thấy cậu nhóc sắp tỉnh. Nhóc ấy vẫn chưa tỉnh dậy liền, nhưng Eruhaben có thể nghe được tiếng Raon lặng lẽ lẩm bẩm rằng.
"... Ta, Raon Miru...vĩ đại và hùng mạnh!"
"Ha."]
"Ha..pfft-" Cale bật cười. Đã lâu rồi cậu không được cười một cách thoải mái như hiện tại. Không phải lo nghĩ rằng bản thân đang phá hỏng lâu đài mang danh hiệu rác rưởi mà cậu đã cố gắng xây lên trong nhiều năm qua. Và công bằng mà nói, công trình đồ sộ được hoàn thành trên một thập kỷ của Cale Thames có lẽ đang nằm dưới cống trước những người trong căn phòng này.
Cậu có thể thấy sự ngạc nhiên và mừng rỡ trên gương mặt của họ. Cale không nghĩ rằng cậu cần phải che giấu điều gì nữa. Cậu nghĩ rằng mình có thể cười, có thể khóc, có thể tức giận hay bất kể đó là gì.
Nhưng Cale đã che giấu bản thân mình quá lâu rồi. Lâu đến mức cậu cảm thấy khó khăn khi thể hiện chính mình. Cho dù là trước mặt hai đứa em mà cậu yêu quý như ruột thịt. Cậu cần có thời gian để quen dần với mọi thứ, cho đến khi việc hành động theo bản năng trở thành ngôn ngữ của cơ thể cậu. Chỉ khi đó Cale mới thực sự thoát khỏi cái bóng của quá khứ và sống đúng với con người của mình.
[Miệng Eruhaben nhếch sang một bên. Đồng thời khóe mắt ông cũng cong lên, lộ rõ ý cười.
Nguyên nhân Raon khiến ông lo lắng là vì lượng mana bị phong ấn đã được giải phóng bởi một lý do khác.
Không có bản chứa.
Quên việc tạo ra một bản chứa mạnh hơn đi, bản chứa của nhóc Rồng Đen này đang dần biến mất. Bản chứa mà nhóc ấy có đang tan vỡ.
Đó chính là điều Eruhaben lo ngại.
Nhưng, việc không có bản chứa có thể có một ý nghĩa khác.
"Thế giới là bản chứa của nó."]
"Đó là một điều phi thường, Raon. Nhóc đã làm được một điều phi thường đấy." Rồng vàng nói.
Sẽ là một sự sai lầm nếu ai đó cảm thấy đây chỉ là điều hết sức bình thường. Eruhaben không thể không khen ngợi cậu nhóc này. Vì bằng một cách thần kỳ, một con rồng đã bỏ chạy khỏi đối thủ của nó và đạt được thành quả đáng kinh ngạc. Ông tự hào vì đứa cháu trai của ông sẽ có một tương lai rộng mở phía trước. Nó sẽ còn là một chúa tể rồng mạnh mẽ và vĩ đại hơn cả mẹ nó.
Một bản chứa như thế, sẽ khiến cho những kẻ thù của họ phải nao núng, sợ hãi trước khả năng không tưởng của Raon Miru.
Và bằng nhiều cách, bọn họ sẽ không để chiến tranh có cơ hội gây nguy hiểm đến Cale.
[Đứa nhóc đang vượt qua một điều gì đấy.
Vào lúc này, Rồng nhỏ đang vượt qua một cái gì đó.
Rồng cổ đại cũng cảm thấy có một thứ chuẩn bị bắn lên từ đáy hồ vào lúc ông nhận ra chuyện đang xảy đến với Raon.
Biểu hiện của Beacrox ngày càng khó coi hơn. Cale im lặng trước khi nhảy xuống hồ, nãy giờ Eruhaben cũng chẳng nói chẳng rằng, khiến anh cau mày lo lắng.
Hơn thế nữa, kể cả khi nó có là một con Rồng, đứa nhóc này vẫn mỉm cười một cách kỳ quái dù cho nó đang rất đau đớn.
'Cái quái gì đang diễn ra thế?'
Vẻ mặt của Beacrox không thể khá hơn. Anh không thể hiểu bất cứ điều gì trong những chuyện đó vì anh chỉ là một đầu bếp và một kiếm sĩ bình thường.
Ngay lúc đó.
Bùmmmm-
"Hự!"
Beacrox nhanh chóng ôm chặt cậu nhóc và giữ mình đứng vững. Một tiếng nổ lớn hơn đã phát ra từ mặt đất.
'Rốt cuộc là trong đó đang xảy ra chuyện gì vậy?'
Khoảnh khắc ánh mắt anh hướng về mặt hồ.
Xìiiiiii-
Mặt hồ xám xịt nứt ra.
"Hahahaha! Ta sắp điên lên mất! Ahahaha!"
Rồng cổ đại đang cười.
Mặt hồ đang tách đôi.]
Raon vội la lên lo lắng.
"Ông rồng vàng, ông không được phát điên đâu đấy!"
On và Hong liền phụ họa theo.
"Phải rồi! Ông rồng vàng phải khỏe mạnh chứ!"
Rồng vàng bật ra một tiếng thở gấp cười mắng.
"Ha! Đám nhóc hỗn láo này!" Ngay lập tức, ánh nhìn trừng trừng của ai đó lia về phía ông. Rồng vàng cứng đờ người trong giây lát.
Ông ho nhẹ vài cái ngậm miệng không nói nữa.
Trong khi đó Mila đã nhìn rõ mọi chuyện lại đang lén cười với con trai mình.
Khóe miệng Cale nhếch lên một nụ cười nhạo hài hước. Cậu sẽ không thừa nhận là mình đang trở nên vô tư quá mức đâu.
[Thực chất, là mặt hồ đang tách ra ở nhiều nơi.
Xoẹtttttt- Xoẹtttttttt-
Những ngọn giáo bằng đá phóng lên từ những chỗ bị nứt đó.
Có một người đang đứng trên ngọn giáo đá lớn nhất.
Cale Henituse.
Cậu ta đang tươi cười và điềm tĩnh đứng trên ngọn giáo đá.]
Ai đó hét lên vài thứ về thần thánh, huyền thoại và sự sùng bái. Sau đó là một tiếng động trầm khi xương tay tiếp xúc với phần gáy.
Cale không thể không cảm thấy bản thân cậu đang trong một tình cảnh oái oăm đến kỳ lạ. Việc trở nên yếu thế trước một nhóm người không quen biết và việc được ai đó tôn sùng như một vị thần khiến cậu trở nên bối rối.
Cậu thiếu niên không thể phủ nhận rằng bản thân cậu thường xuyên phải vật lộn với những cơn hoảng loạn khác nhau trong ngày. Việc đó làm Cale trở nên mẫn cảm với nhiều thứ xảy ra xoay quanh cậu. Cậu biết rằng vấn đề khiến cơn hoảng loạn xảy ra vẫn còn tồn tại trong tim cậu, nhắc nhở cậu mỗi khi cậu hít thở. Rằng nơi này không an toàn, họ không an toàn.
Nhưng khi Fredo ôm cậu vào lòng, siết chặt, giam cầm cậu trong vòng tay, nhét đầu Cale vào dưới cằm anh, luồn tay vào tóc cậu, móng tay gãi nhẹ lên da đầu cậu. Cale cảm thấy được an toàn. Cậu an toàn. Fredo hứa.
Đó là một cái ôm.
Mẹ kiếp! Đó chỉ là một cái ôm! Fredo rít lên trong lòng. Rằng Cale chỉ cần một cái ôm để được an ủi. Rằng Cale sẽ dễ dàng thỏa mãn chỉ với điều đó. Nhưng Fredo tự hỏi, rằng ai đã ôm đứa trẻ này khi mẹ nó ra đi? Ai đã ôm đứa trẻ này trong suốt thời gian qua?
Đáp án là chẳng ai cả.
Chẳng ai cho đứa trẻ này một cái ôm. Cho đến khi Fredo đến, và tìm thấy nó. Níu giữ nó khỏi cánh cửa của thần chết, ôm nó, như đang an ủi một con thú con bị thương, thoi thóp, kéo dài hơi tàn.
Cale đã sống sót qua khoảng thời gian khó khăn nhờ có Fredo. Cậu biết ơn, tất nhiên.
Và Cale biết một điều là Fredo yêu cậu. Và Cale cũng yêu Fredo. Như một gia đình.
[Thế nên Eruhaben cũng cười theo cậu ta.
'Cả nhóc con và tên khốn xui xẻo này.'
Mấy đứa nhóc đang gặp khó khăn đều mỉm cười, vậy làm sao ông, người lớn tuổi nhất trong nhóm, lại không thể nở nụ cười chứ?
"Đúng, hãy phá hủy mọi thứ đi!"
Eruhaben đã bị kích thích và lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài đằng đẵng, ông nói ra điều tương đồng với tính cách của mình. Điều này chỉ làm cho biểu hiện của Beacrox trở nên xấu hơn, nhưng không ai có thể trông thấy nó.]
"Đúng! Ta thích phá hủy mọi thứ! Nó rất vui đấy! Hehehe~" Cale hơi rùng mình trước giọng cười man rợ của nhóc Raon. Nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì cậu đang phấn khích. Cậu ấy trở nên phấn khích giống như ông già nhà mình (Eruhaben-hét lên một tiếng thảm thiết: Ôi con trai của ta!!! Cale: *rùng mình*) khi nhớ lại cảnh Raon đã dễ dàng phá hủy lâu đài của Fredo khi họ lần đầu tới chơi nhờ phép dịch chuyển thần kỳ của đứa nhóc.
(Raon *khịt mũi tự hào*: Ta! Raon Miru! Vĩ đại và hùng mạnh!)
Fredo hừ hừ vui vẻ. Anh choàng tay qua vai Cale, kéo cậu sát lại gần và cười toe toét.
"Con biết là con có thể cười to, cười một cách điên khùng, hay cười khúc khích. Đúng chứ?"
Cale liếc mắt nhìn anh, không phản đối. Fredo đắc ý cười.
Khóe mắt Eruhaben giật giật, khóe miệng điên cuồng giơ lên. Alberu cười to, không thèm để ý đến hình tượng của một hoàng thế tử. Anh ấy đang cười một cách thỏa mãn ngay bây giờ. Vua cha và dì của anh ấy rất vui mừng vì điều đó.
Hannah dùng một bàn tay xoa lưng cho anh trai mình, cũng phát ra tiếng cười không thể kiềm chế. Cô ấy đã không biết rằng việc được chứng kiến cảnh một con rồng cổ đại bị kích động bởi thiếu gia Cale lại có thể hài hước đến mức này.
Chắc chỉ có chính cô ấy mới biết khi Cage và Taylor phát ra một tiếng cười Hannah đã phải kiềm chế đến mức nào. Cô ấy đã khát, đó là lý do thánh nữ cầm tách trà yêu thích của mình lên và uống một ngụm. Nhưng cô đã quá xui xẻo khi phải chứng kiến cảnh rồng vàng trở nên hưng phấn quá độ trước Cale và Raon. Bằng một nghị lực phi thường, Hannah khó khăn nuốt chửng số nước sắp phun ra khỏi miệng mà cô biết là người anh trai sạch sẽ quá mức của cô sẽ không thích nó.
Thật may là cô ấy đã không ho sặc sụa vì hành động mạo hiểm có thể ghi vào sổ đen này.
"Ừ! Hãy phá hủy nó đi! Kakakakaka!!!" Toonka không ngại ngần cười với âm lượng có thể khiến người ta thủng màng nhĩ. Vì phá hủy là công việc phù hợp nhất đối với anh ta.
[Cale nghe rõ giọng nói của Eruhaben.
Nhưng cậu lại không thấy được khuôn mặt của Rồng cổ đại.
Tất cả những gì cậu đang nhìn là màu xám ở ngay trước mắt.
Lạch cạch, lạch cạch-
Hàng chục sợi xích lao khỏi hồ sau ngọn giáo đá. Chúng đang lao về phía Cale như thể nhiệm vụ của chúng là phải trói chặt lấy cậu.
Kít, kít.
Những sợi xích nhanh chóng hợp lại với nhau.
Chúng liên tục tụ lại quanh ngọn giáo nước đã được bao bọc bởi dây xích, khiến ngọn giáo ngày càng trở nên lớn hơn.]
Dalziel hơi co rúm lại một chút. Lập tức, bạn trai anh đã kéo anh vào một cái ôm. Anh nép xát người vào lồng ngực rộng rãi của Rasheel, đặt tai lên trái tim anh. Tiếng tim đập bình tĩnh khiến rồng lai dần lấy lại hô hấp của mình.
Cale, nhìn thấy điều đó. Và trước khi kịp ý thức, cậu đã tìm kiếm một bờ vai. Một bàn tay ấm áp tìm thấy cậu, xoa đầu cậu, cảm giác dày rộng và ấm áp lưu luyến trên thân thể cậu. Người đó đang vẽ những vòng tròn nhỏ trên tấm lưng căng thẳng của cậu, đem cậu lôi ra khỏi vực sâu.
Cale nhìn rõ gương mặt của người kia.
Là Eruhaben.
Thật bất ngờ, Cale không cảm thấy hoảng loạn hay lo lắng. Thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy được an ủi và an toàn. Con rồng lớn tuổi đã giữ được cậu.
[Tất nhiên, kế hoạch của Cale không phải là chỉ đứng im rồi nhìn chuyện này tiếp diễn, thay vào đó, cậu đang định sẽ làm theo lời Eruhaben và phá tan mọi thứ.
"Phá vỡ nó đi."
Những ngọn giáo đá bắt đầu di chuyển.
Baaaaaang!
Bang! Bang!
Các vụ nổ liên tục vang lên mỗi khi những ngọn giáo đá phá hủy xiềng xích.
Thứ nước màu xám bắn ra từ mọi hướng, làm ướt người Cale mỗi khi nó tung tóe ra khắp nơi.
Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì giữa cuộc chiến của đống dây xích nước và những ngọn giáo đá này.
"Đúng là một mớ hỗn độn."
Cale nhìn mớ hổ lốn trước mặt và cười to.
Những sợi xích bị gãy không thể quay về hình dạng trước đây của chúng đã trở lại mặt nước.
Sau khi đã bị hỏng rồi, số xích kia đúng thật là một đống vô tích sự.
Shaaaaaaa- Shaaaaaaaa-
Cale quan sát ngọn giáo nước vẫn còn rất nhiều sợi xích quấn quanh.
Ngọn giáo nước lại chĩa mũi nhọn vào Cale.
- Ta muốn thoát khỏi cái đống này.
Giọng nói của chủ nhân năng lực cổ đại lọt vào tai cậu.
Cale lệnh cho những ngọn giáo đá ngừng di chuyển.
Nhiều ngọn giáo đã bị gãy mất.
Cale không đủ sức để chế tạo thêm bất kỳ cây giáo nào nữa.
Cậu cũng chỉ có một cơ hội. Đương nhiên, cơ hội đó có liên quan đến Đá tảng Vĩ đại.
Kítttt-
Ngọn giáo nước trông giống như một con rắn được tạo ra bởi xiềng xích khi những sợi xích rít lên xung quanh nó.
Ngọn giáo nước đã được bọc bởi quá nhiều dây xích, đến nỗi hình dạng ban đầu của nó đã bị che lấp hoàn toàn. Dù vậy, Cale có thể thấy mũi giáo đang rung chuyển, ngay cả khi nó vẫn tập trung vào cậu.
- ... Cậu có nghĩ điều này khả thi không đấy?
Cậu nghe thấy câu hỏi của ngọn giáo nước.
Con rắn xích lập tức lao về phía Cale.
"Đi."
Những ngọn giáo đá theo lệnh của Cale và phóng về phía con rắn.
Dù ít hơn lần trước, nhưng hàng chục mũi giáo đang phóng đến con rắn xích thật sự trông như một bức tranh quang cảnh hùng vĩ.
Kítttt-
Con rắn bỏ qua những ngọn giáo đá khi nó lao về phía Cale.
Xoẹttt- Xoẹttt-
Cale nghe thấy âm thanh của con rắn xích di chuyển trong nước cùng những mũi giáo bằng đá cắt xuyên qua không trung.
Vào khoảnh khắc những ngọn giáo đá đâm vào con rắn xích, Cale đứng trên ngọn giáo đá ở giữa hồ và vươn cánh tay về phía bầu trời.
"Nếu muốn làm loạn, thì cậu phải làm cho đúng cách vào chứ."
Ầmmm-
Một tiếng động kỳ lạ phát ra từ bầu trời.
Một tia sét đỏ lóe lên ở các đầu ngón tay Cale.
Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất để dùng tới Đá tảng Vĩ đại.
Dẫu vậy, số sức mạnh khác mà cậu có thể sử dụng vẫn còn rất nhiều.
Rắc rắc, rắc rắc.
Tia sét đỏ bùng lên trên các đầu ngón tay Cale.
Ngọn lửa Hủy diệt.
Lửa yếu hơn nước.
Dù lửa có mạnh đến đâu, nó vẫn luôn bị dập tắt khi gặp đủ nước.
Nhưng có một điều sẽ xảy ra sau đó.
'Nước bay hơi.'
Con rắn xích mở miệng và để lộ phần đầu nhọn của ngọn giáo nước về phía Cale. Mũi giáo run rẩy điên cuồng vì nó đang cố gắng né tránh cuộc đối đầu này nhất có thể.
Ầmmm-
Bầu trời ngưng gào rú.
Cùng lúc đó, một tia sét đỏ từ trên trời giáng xuống.
Những ngọn giáo bằng đá và con rắn xích lập tức đâm vào nhau.
Bùmmmmm!
Một tiếng nổ cực lớn bao trùm cả khu vực.
"Hự."
Cơ thể Cale co rúm lại. Tấm khiên bạc và đôi cánh của nó đang bao bọc lấy cậu cũng không thể cản hết mọi dư chấn từ vụ nổ.]
Đó là một vụ nổ. Lớn. Quá lớn để Cale có thể ngừng run rẩy.
Ký ức vụn vặt về quá khứ giống như những mảnh vụn bị xé nát hiện hữu trong tâm trí cậu. Tiếng người mắng chửi, cười to, tiếng rít sắc lẹm của roi da, tiếng thở hổn hển của gã đàn ông gần trong gang tấc.
Cale không cảm thấy phổi mình. Cậu không cảm thấy nó đang hoạt động đúng cách. Cậu cảm thấy không khí đang rời xa tầm với.
Tiếng nổ lớn đến mức Cale có thể thấy tầm nhìn của mình chập chờn như thiết bị ma thuật bị hỏng. Cơ thể cậu đông cứng, co rúm.
Không hiểu sao mặt đất lại biến mất. Đôi chân Cale bắt đầu chới với trên không trung. Gió thổi vào lưng cậu, như muốn đẩy cậu về phía trước. Cậu thật sự nên di chuyển.
Cale ngước nhìn xung quanh, gờ đá mà cậu đang ngồi quá cao để một đứa trẻ đang bị thương có thể tiếp đất an toàn.
Cale biết.
Nhưng cậu muốn thử.
Và cậu biết, không gì dễ dàng hơn là di chuyển trong lúc này.
Cậu ấy đã ở đây bao lâu rồi? Một phút? Hay một ngày? Hay thậm chí là nhiều hơn? Thời gian bắt đầu mất đi ý nghĩa vốn có khi Cale mơ hồ nhận ra chân cậu đang dần tê liệt và mất đi cảm giác. Gió không lớn, chỉ đủ để thổi bay những sợi tóc đỏ trên trán Cale. Nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh.
Sóng biển vỗ vào mỏm đá. Cale đong đưa đôi chân một cách khó nhọc, lắp bắp, yếu đuối.
Tiếng gì đó dội vào màng tai Cale.
Không phải tiếng gió rít, không phải tiếng sóng trên biển, không phải bất kỳ thứ gì độc ác hay đau đớn. Nó trong trẻo, vang dội, sóng sánh và đầy ắp.
Tiếng động phát ra từ loài động vật ngự trị trên biển khiến đám hải âu cảm thấy bị đe dọa. Chúng nhảy lên, ríu rít lui khỏi mỏm đá, thập thò đằng sau lưng Cale. Một trong số chúng hình như không hề sợ hãi con người, nhanh thoăn thoắt nhảy lên vai cậu bé tóc đỏ, rụi cái đầu đầy lông vào cổ Cale.
Nó đang dùng hành động thể hiện thiện ý với Cale, một đứa trẻ đang định di chuyển trên một mỏm đá cao chót vót với đôi chân tê liệt và hai tay buông thõng.
Tiếng của loài sinh vật trên biển lại vang lên, to hơn, rõ hơn và gần hơn. Cale nghiêng tai lắng nghe thứ âm thanh quyến rũ của thiên nhiên, gò má lạnh lẽo của cậu được lớp lông mượt mà của chú hải âu bao lấy đã trở nên ấm áp và nhẹ nhõm. Cale nhìn thấy một cái đầu thập thò trên mặt biển, nhỏ hơn, bên cạnh hai cái đầu lớn hơn.
Tựa như đứa trẻ bên cạnh gia đình mình. Tò mò, nhưng cũng sợ hãi thế giới đầy rẫy cạm bẫy xung quanh.
Cậu chạm vào đôi mắt xanh thẳm vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Màu xanh ấy mượt mà, tròn trĩnh, nhuộm một tầng cảm xúc đầy ắp. Tiếng cá voi lưng gù lại vang lên, Cale cảm nhận được lồng ngực người kia rung động, từ đó tiếng ù ù tựa như dư âm của một khúc nhạc tuyệt diệu.
Cậu chớp mắt, thoát khỏi thế giới riêng, cậu thả lỏng hai vai rồ úp mặt vào lòng Pateson. Tiếng ù ù nhạt dần, và một bàn tay đang xoa vòng trên lưng cậu. Bàn tay của người quản gia già nua ấm áp, vững chắc, an toàn. Cale phát ra một tiếng nức nở trong cổ họng, hoàn toàn kiệt sức.
Những người quan tâm đến Cale đang lo lắng. Những kẻ xấu xa đang hả hê. Nhưng hầu hết chúng không quan tâm liệu kẻ thù của mình có phải một cậu nhóc yếu đuối, tan vỡ. Hay một cậu thanh niên vừa trưởng thành, dễ dàng đoàn kết những chủng tộc khác nhau. Chúng chỉ quan tâm đến việc đánh bại cậu ta.
[Cale cảm giác như thể mọi thứ quanh mình đang bị đảo lộn. Thậm chí cậu còn không thể mở mắt để nhìn xung quanh.
Baaaaang! Baaaaang! Bang!
Cậu tiếp tục nghe thấy tiếng những ngọn giáo đá bị gãy. Cale hộc máu mỗi khi điều đó xảy ra.
'Mình hết sức rồi.'
Cậu thực sự đã kiệt sức.
Cậu không thể làm gì khác.]
"Ai đó! Làm ơn..." Violan dường như đang gầm gừ một cách sợ hãi và đau đớn.
Bà đã chứng kiến đứa con cả của mình rơi vào khủng hoảng chỉ mới lúc nãy. Bà cảm thấy lo sợ, bất an và cả hoang mang tột cùng. Bất kể Cale đã nhớ đến điều gì thì nó đều không thể là một ký ức tốt đẹp. Cậu bé đã run rẩy, trắng bệch và lịm đi ngay tức khắc khi vừa lấy được sự tỉnh táo.
Và bà lại phải tiếp tục nhìn Cale gặp nguy hiểm ở một thế giới khác. Điều này là quá sức chịu đựng đối với một người phụ nữ dành cho con mình tình yêu thương vô bờ.
Nhưng nữ bá tước Violan không gục ngã. Bà ấy trở nên cứng cáp hơn, vững vàng hơn và quyết tâm hơn. Bà ấy sẽ chỉ ngã xuống chừng nào mọi thứ trở nên bình yên. Và chừng nào các con của bà an toàn.
Ta sẽ là tấm khiên vững chắc nhất và là hậu thuẫn đáng tin cậy nhất của các con ta.
Bà ấy sẽ giữ vững lời thề cho đến khi xuống mồ, cho đến khi tấm thân này mục giữa và trở về với cát bụi.
[Chỉ còn lại một lượng nhỏ Nước Thống trị, trong khi Khiên Bất hoại và Sinh lực Trái tim gần như chẳng thể duy trì được nữa. Không ai trong số những chủ nhân năng lực cổ đại lên tiếng, nhưng bản năng của cậu đang nói rằng họ cũng đã đạt đến giới hạn.
Vậy nên Cale ngồi xuống và cúi mình lại.
Cậu làm vậy để tấm khiên càng nhỏ càng tốt khi cậu chậm chạp thở ra.
Nhưng, các giác quan của cậu đều đang chờ đợi một điều gì đó.
Xìiiiiiiii-
Khóe môi Cale nhếch lên.
Cậu đã nghe thấy nó.
Đây là những gì cậu ấy đang chờ đợi.
Cale mở mắt ra.
Cậu trông thấy một tảng đá tan thành cát bụi.
Và cả một làn khói trắng.
Không đúng, đấy là hơi nước.
Lửa đã biến đổi nước.
Ngọn lửa Hủy diệt đã nuốt chửng con rắn xích bị những ngọn giáo đá phá hủy kia.]
"Cảm ơn trời đất! Thiếu gia Cale thành công rồi!" Jack reo lên vui sướng khi hai bàn tay anh siết chặt đến nỗi đau nhức.
Nhưng anh ấy mừng rỡ vì một điều đáng để mừng rỡ. Em gái anh vỗ lưng anh và bật cười với sự phấn khích lan ra trên khóe môi.
Litana vuốt ve Ten một cách trìu mến. Khuôn mặt cô hiện lên nét nhẹ nhõm và mừng rỡ. Cô hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
[Aaaaaaaaaaa-
Một tiếng thét phát ra từ mặt hồ. Tiếng thét kinh tởm này tràn ngập mặt hồ khi những sợi xích biến mất.
Song, khi Cale đứng thẳng người dậy, cậu lại mỉm cười trước tiếng hét đó. Đó chỉ là tiếng gào rú của một kẻ thua cuộc.
Cả người ướt sũng khiến vẻ ngoài của cậu trông thật tàn tạ, tuy nhiên, ánh mắt của Cale đều dồn hết sự tập trung vào một thứ đang dần sáng lên.
Đó là vị trí nơi những sợi xích màu xám đã bốc hơi và biến mất.
Aaaaaaaaaaa-
Tại nơi tiếng kêu của dây xích vang khắp mặt hồ.
Có một thứ mà ngọn giáo đá và sấm sét rực lửa không thể tiêu diệt hay nuốt chửng.
Ngọn giáo nước.
Ngọn giáo nước đang chậm rãi thay đổi hình dạng.
Màu xám bẩn thỉu biến mất và thay vào đó, nó biến thành một thứ màu trong suốt đẹp đẽ đến mê hồn.
Roạttttttt-
Thời khắc cậu nghe thấy âm thanh giống như tiếng sóng vỗ êm dịu.
Một giọng nói thuần khiết và tràn đầy năng lượng cất lên. Cale lắng nghe nó.
- Ta là... !
Mặt hồ sôi sục với ngọn giáo nước ở chính giữa. Nước đang cử động. Làn nước phát ra ánh sáng đỏ rực trong suốt tiến đến gần ngọn giáo nước. Nó khiến kích thước phần thân của ngọn giáo liên tục phát triển. Một hình ảnh trông thật mỹ lệ.
Và rồi ngọn giáo tuyệt đẹp đã tìm thấy mục tiêu của nó. Giọng nói tràn đầy sức sống của một người phụ nữ truyền đến tai Cale.
- ... Ta là Nước Nuốt Trời.]
"Thật là một sức mạnh kiêu ngạo. Nhưng ta thích điều đó." Mila gật đầu. Sheritt dù là một chúa tẻ rồng, nhưng bà không thấy phản cảm hay bất mãn điều gì. Với một thực thể bị nhốt và giam giữ trong cả 10 nghìn năm như thế, điều mà nó khao khát nhất chính là phá hủy chiếc lồng đang giam cầm nó.
"Đó là một cái tên hay." Cale cựa quậy, tỉnh dậy, vuốt mặt mình bằng ngực Pateson, người có khuôn mặt nóng bỏng như lên cơn sốt cả 100 độ c, lẩm bẩm.
[Mặt đất chấn động thêm một lần nữa.
Cùng lúc ấy, ngọn giáo tiến thẳng về phía mục tiêu của mình.
Bầu trời.
Ngọn giáo xoáy theo lớp nước lao lên bầu trời.
Cale cảm thấy như thể cậu đang chứng kiến một con Rồng bay lên cao, tựa như trong những câu chuyện cổ tích cậu đã từng đọc.
Nhưng ngọn giáo đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Người phụ nữ thắc mắc.
- Tên của ta không hay sao?
Nước Nuốt Trời.
Cale thản nhiên, trung thực đáp lại.
'So với Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ hay Ngọn lửa Hủy diệt...'
"Cũng tạm."
Đó thực sự là một cái tên khá thú vị.
- Cậu có giỏi chửi bới không?]
"Thật đấy à!? Chửi bới!? Trong hoàn cảnh đó!?" Glenn buột miệng thốt lên đầy bất ngờ. Anh thậm chí cảm thấy hoang mang trước câu hỏi của nước nuốt trời.
Sao trắng nhướng chân mày một cách thích thú. Rằng Cale thực sự sẽ lấy được một sức mạnh cổ đại bằng cách chửi thề.
[Cale bắt đầu nhăn mặt. Mặc dù vậy nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.
"Khá tốt."
Gần đây thì cậu không có hay chửi thề đâu, nhưng cậu chưa từng nghe ai bảo rằng cậu không thể làm thế.
- Cậu có hay đánh nhau không?
Cale vẫn thật thà đáp trả.
"Tôi không nghĩ là tôi hay đánh nhau, nhưng hình như tôi luôn phải chiến đấu ở bất cứ vị trí nào xung quanh tôi đấy."
"Nó khá là khủng khiếp."]
"Không phải khá, Cale. Nó chắc chắn rất khủng khiếp." Fredo cau mày lẩm bẩm. Anh ấy chắc chắn sẽ không muốn thấy con trai mình nằm bất động với cơ thể đầy máu một lần nữa.
Chao ôi. Đó là địa ngục.
Đứa trẻ này trở nên cẩn thận. Hành động của anh trong mắt Cale ngay từ đầu có lẽ cũng mang một sự uy hiếp nào đó. Trong lúc mà anh ấy không để ý, không đủ tinh tế để tự hỏi liệu bản thân có quá vội vàng hay không.
Fredo đã kiên nhẫn. Anh ấy biết. Nhưng Cale cần nhiều hơn là sự kiên nhẫn của anh. Và Fredo làm được. Anh ấy đã yêu một con người, dù có máu mủ hay không. Anh ấy yêu Cale, những người hầu, những kỵ sĩ của anh ấy yêu Cale, yêu cậu bé đang chênh vênh trên bờ vực này. Họ đã dùng tất cả sự yêu mến của mình để níu giữ niềm hy vọng nhỏ nhoi cho sinh mạng của cậu.
Bạn biết đấy, cảm giác yêu ai đó thật sự rất khó diễn tả. Và Cale chắc chắn là xứng đáng với tất cả tình yêu đó.
Fredo phát hiện anh bị bắt lấy. Bàn tay của một thiếu niên mới đến tuổi trưởng thành không dày dặn, và cũng không rộng lớn, vững trãi. Nhưng Fredo cảm nhận được hơi ấm len qua lớp vải chạm vào làn da vốn lạnh lẽo của ma cà rồng, khiến anh ấy trở nên ấm áp như được đắm mình trong ánh mặt trời.
Anh ấy yêu nó.
Fredo cười rộ lên, vuốt tóc Cale.
[Cale vẫn cau mày, nhưng người phụ nữ lại cười tươi.
- Nghe vui ghê ta.
'... Cô ấy thực sự không bình thường.'
Có vẻ như cổ đã quay trở lại cách nói chuyện ban đầu rồi.
Khoảnh khắc Cale nâng bàn tay đang run rẩy vuốt một bên mắt.
Tí tách. Tí tách.
Trời đổ mưa.
Cale ngẩng đầu lên.
Trời chỉ mưa trên mỗi đầu cậu mà thôi.
Ngọn giáo lớn phóng lên trời trước đó đã biến mất, và một ngọn giáo ngắn cỡ mũi tên xuất hiện bên cạnh Cale.
- Ta sẽ là ngọn giáo của cậu.
Cale nắm lấy ngọn giáo.
Lúc đó, cậu nghe được một giọng nói ngập tràn quyết tâm.
- Ta sẽ phá bỏ tất cả xiềng xích cho cậu.
Ta sẽ làm vậy để cậu có thể sống một cuộc đời thật phóng khoáng.
Sẽ không có gì có thể trói buộc cậu.
Vì ta sẽ bảo vệ sự tự do của cậu.
Paaaat-
Cale nhắm mắt lại sau khi nhìn thấy tia sáng phát ra từ ngọn giáo.
Ánh sáng đó đã được cơ thể của Cale hấp thụ.
Cô không để lại bất kỳ hình xăm nào trên người cậu như những năng lực cổ đại khác, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đang dần lan tỏa khắp thân thể.
Đúng lúc ấy.
Cale nghe thấy một giọng nói vang lên trong tâm trí.
- ... Nhân loại!
Mắt Cale mở to.
Cậu quay đầu lại. Cậu nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ đằng xa. Nó ngày càng gần hơn.
- ... Nhân loại của chúng ta! Ta đang đến đây!
Giọng nói đó là của Raon.
Cơ thể của Cale gập về phía trước ngay lúc đó.
"Hự!"
Cả thể xác và lục phủ ngũ tạng bên trong cậu như đang xoắn lại.
Máu đen trào ra từ miệng Cale.
Nỗi đau đớn tột cùng bao phủ khắp cơ thể Cale. Cơn đau dữ dội đến mức khiến cậu không thở được. Cả đời này cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn như vậy.
Đến nỗi việc hít thở thôi cũng trở nên thật khó khăn.
Lúc ấy, một giọng nói uy nghiêm nhưng buồn bã cất lên. Là giọng của Đá tảng Vĩ đại.
- Bản chứa mỏng manh sắp vỡ của cậu đang hợp nhất. Nó ngày càng lớn hơn rồi, vậy nên đây thực sự là chuyện tốt.
Bản chứa sắp vỡ do mất cân bằng sức mạnh đang hòa lẫn với nhau.
Nước, lửa, gió, đất và gỗ.
Tất cả các thuộc tính tự nhiên này đều đã tụ lại một nơi. Bản chứa sắp tan biến của cậu đang trở lại trạng thái cân bằng. Dù thế, Cale đã nghe rất rõ ràng.
'Bản chứa mỏng manh sắp vỡ của cậu đang hợp nhất.'
Điều đó có nghĩa là, ngay cả sau khi hợp nhất trở lại với nhau, bản chứa mỏng manh của cậu vẫn sẽ yếu ớt. Tên quái nào thèm quan tâm nếu nó lớn hơn mà vẫn dễ vỡ chứ hả?
Giọng nói tội lỗi của Đá tảng Vĩ đại tiếp tục văng vẳng trong đầu Cale khi cậu nhăn mày.
- ... Cậu không thể ngất xỉu vì điều này đâu. Vậy nên chỉ cần chịu đựng một lần này thôi, dù nó đau lắm.
'Chết tiệt!
Khốn nạn!'
Cale vừa thầm chửi thề một chút vừa ho ra nhiều máu đen hơn.
Cậu chỉ có thể im lặng chửi bới khi máu liên tục trào ra từ cậu.
Cơ thể của Cale dần nghiêng sang một bên.]
Căn phòng lặng ngắt. Cho đến khi ai đó phát ra một tiếng nức nở. Mọi người không khỏi tập trung tầm nhìn của mình về hướng phát ra âm thanh.
Cale đã ngất xỉu.
----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com