Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Author: Lubay-Nue

Source: Wattpad/AOV

Trans by: SauNon

Tags: Angst, Lemon, 18+,Rape, OCC,AU

Fanfic notes:

*Chú ý: Ảnh bìa (mình để ảnh ở trên chapter nha) được lấy từ Tulip nguồn ở Tumblr, và trên thực tế, tôi đã lấy cảm hứng từ phiên bản Chosen quái dị của cô ấy cho fic này, vậy nên tôi liền có ý tưởng mới trong đầu của mình 7w7*

Ban đầu, ý tưởng này xuất hiện được bắt nguồn từ một vai diễn có các nhân vật gốc nhưng nó không thành hiện thực vì cảm hứng này rất hứa hẹn và tôi, nhưng với niềm cao hứng mong muốn chia sẻ đến với các độc giả về ý tưởng của mình nên tôi đã liền bắt tay và phát triển tác phẩm này XD đừng yêu cầu tôi giải thích thêm XD Tôi rất Xin lỗi

Về lý thuyết thì đây là một mini fic ( dạng Oneshort ) không quá 3, 4 chương... Tôi không muốn nó kéo dài, vì chỉ là ý tưởng nhất thời thôi và không có gì hơn... mà dù sao thì nó hay đến nỗi tôi muốn phát triển thêm những ý tưởng tương tự như ý tưởng này, nên không còn gì bàn cãi...

Chapter notes:

Được rồi... tôi muốn đây là một oneshort hoàn toàn vững chắc để có thể có cái kết một cách hoàn hảo... nhưng như mọi khi, tôi nhận ra rằng tôi cần giải thích một chút về cốt chuyện cũng như những mô tả và những thứ khác mà chúng ta sắp được chứng kiến trong fic... Oneshort mà tôi muốn hướng đến trong đây sẽ không còn vui tươi nữa...

Và còn một điều quan trọng cuối cùng nữa là tất cả các nhân vật trong đây đều là con người...mặc dù rõ ràng riêng mỗi Chosen sẽ đảm nhận vai trò khác nhưng, tất cả họ sẽ có tên của mình bởi vì, tôi sẽ không vắt óc đặt cho họ những cái tên khác để rồi sẽ không ai biết tôi đang nói về ai... nên không bàn nữa bắt đầu đọc nào.

Cảnh báo cuối cùng

Đây là một loại fic hư cấu, tất cả đều không có thật, fic được tạo ra chỉ là một cái cớ để viết về hai nhân vật tương tác nhau trong hình dạng quái vật và con người... đừng mong đợi một cốt truyện phức tạp, xoắn óc hoặc đại loại được viết hay. Tôi xin lỗi nếu đó là điều bạn mong đợi nhưng tôi e rằng điều này sẽ không xảy ra. Lấy làm tiếc.

---

Trong những bức tường dài màu trắng với tông màu xanh bạc hà, một người đàn ông mặc áo khoác trắng bước đi cùng với một tập hồ sơ đầy những giấy tờ về dự án lớn mới nhất của mình; khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta, với những quầng thâm sâu và vẻ ngoài thiếu thân thiện, cho thấy rõ rằng anh ta đã không trải qua những ngày tuyệt vời nhất trong đời, và điều đó không có gì lạ.

Suy cho cùng, Victim đã tìm kiếm trong nhiều năm qua, hay thành thật mà nói, gần như cả cuộc đời anh, về thực tế để đạt được thí nghiệm tạo ra một con người hoàn hảo; một con người hoàn chỉnh đích thực và hữu hình. Một người không bị bệnh, một người không phải chịu kết cục bi thảm của một sinh vật và đối mặt với cái chết, con người này là người chiến thắng. Một sinh vật vĩnh cửu và đẹp đẽ, hoàn hảo trong từng lời nói, mọi khía cạnh.

Nhưng thật không may, một điều mà Victim biết rất rõ là thuật ngữ "sự hoàn hảo" là một lời nói dối mà con người không thể nào đạt được, bởi vì khái niệm của nó quá trừu tượng nên việc đạt tới nó là không thể. Vậy tại sao anh vẫn tiếp tục tìm kiếm và chiến đấu để tạo ra một con người hoàn hảo? Chà, mặc dù khái niệm hoặc mục tiêu của sự hoàn hảo chỉ là một sự ngu ngốc đơn thuần, nhưng sự thật là, nói một cách khoa học, có một mối tương quan nhất định; Một số hạn chế đã xác định một cách khoa học một sinh vật sống là một sinh vật hoàn hảo vì khả năng phòng vệ, kỹ năng, kiến ​​thức và nhiều thứ khác khiến nó trở thành một sinh vật có thể đạt được mục tiêu sinh tồn và hơn thế nữa.

Vì vậy, đối với Victim, mục tiêu của sự hoàn hảo không còn chỉ là một sự ngu ngốc ngớ ngẩn nữa mà là một mục tiêu hữu hình và chắc chắn, rõ ràng và được xác định rõ ràng đến mức giờ đây anh biết mình phải đi theo hướng nào và chạy tới. Vậy còn rủi ro thì sao ư? Con người, mặc dù tuy được thiết kế để trở nên "hoàn hảo" nhưng rõ ràng vẫn là một sinh vật cần tiến hóa rất nhiều để đạt được sự hoàn hảo trong tiến hóa. Và đó cũng là điều thật không may, cách sống và suy nghĩ của chính anh đã dẫn anh đến một cái hố không đáy mà từ đó anh sẽ không thể thoát ra được và sẽ kết thúc như những hàng trăm nhà khoa học, khoa học viễn tưởng, tôn giáo và tiên tri giả khác đã dự đoán. Sự tuyệt chủng.

Biết rằng, nhu cầu đạt đến một con người hoàn hảo trở thành mục tiêu của Victim và vì là một thần đồng trẻ tuổi, anh đã bắt đầu nghiên cứu của mình, anh đã thu thập được từ nhiều nơi "nghi ngờ" các nguồn lực cho nghiên cứu và thử nghiệm mà anh đã phát triển cả đời.

Thật không may, cũng giống như con người có quá nhiều điểm yếu và nhiều thứ cần phải tiến hóa, sự thật là mỗi khuyết điểm của họ đều có thể được thay thế và cải thiện bằng khả năng của một loài động vật cụ thể; vì vậy, tò mò muốn theo dõi chủ đề nghiên cứu này, Victim bắt đầu kết hợp DNA của con người với DNA của động vật... hoặc nhiều loài, để tìm kiếm sự hoàn hảo về mặt di truyền.

Tuy nhiên, việc đóng vai Chúa không phải lúc nào cũng tốt hoặc hiệu quả, và nó cũng không như toán học chỉ ra; anh ta nói với vẻ khó chịu khi đến một cánh cửa chỉ mở bằng thông tin xác thực và mã gồm 7 chữ số. Khi vào bên trong, anh nhìn thấy một dãy hành lang dài với một nhóm các phòng cách âm, bên trong mỗi phòng được hỗ trợ bởi một cánh cửa kính gia cố, tiết lộ một nhóm những thứ từng là thí nghiệm nhưng không thành công. Nhiều người trong số họ đã chết và đang mục nát, nhưng vấn đề là phải hoàn thành các bài xét nghiệm cuối cùng để biết họ đã gặp phải vấn đề gì; chà, điều thực sự quan trọng giờ đây đối với Vitctim là sự hỗn loạn của những người đang ở trong nhà tù cuối cùng của phòng thí nghiệm đó.

"Mọi việc thế nào rồi?" anh hỏi, mặc dù bản thân anh không hào hứng lắm khi nhận được tác phẩm mới nhất của mình, sự thật là anh đã tạo ra nhiều sự hiếm có hơn trong toàn bộ giới khoa học đến mức thực sự không muốn kết thúc cuộc đời mình để chuyển sang nguyên mẫu tiếp theo, ít nhất là chưa...

"Sinh vật này vẫn bình tĩnh kể từ đêm qua" một nhà khoa học trẻ tuổi, mặc dù thông minh, đã đáp lời anh với vẻ kiệt sức vì thiếu ngủ. Một người tóc đỏ (mặc dù trong mắt Victim, tóc cậu có màu cam) với đôi mắt xanh lục, chải chuốt như thể cậu là một sinh viên đại học trẻ tuổi chưa hề nghỉ ngơi kể từ khi những dự án cuối cùng bắt đầu. The Second Coming là nhà khoa học trẻ nhất trong toàn đội và hiện là người phụ trách giám sát sinh vật này.

Victim có cảm giác nhìn thấy chính mình thông qua cậu bé đó khi nói về trí thông minh của mình, mặc dù tất nhiên, anh không phải chịu đựng những điều như học đại học để trở thành một thiên tài, người đã hoàn thành nó chỉ trong hai năm khi mới 15 tuổi. Mặc dù vậy, anh phủ nhận, đó không phải chuyện quan trọng mà là chuyện anh đang nói với chàng trai trẻ, người rõ ràng đã không nghỉ ngơi trong nhiều ngày.

Second, như cậu thích được gọi với cái tên đó, chịu trách nhiệm về nguyên mẫu mới nhất được tạo ra cho thí nghiệm; như một nguyên mẫu, cho đến nay nó là bản thiết kế tốt nhất và là thứ cho kết quả tốt nhất, nhưng khi Victim nhìn qua tấm kính dày ngăn cách sinh vật đó với những nhà khoa học còn lại đang quan sát, rõ ràng thứ bên trong ấy thậm chí không phải thứ gì đó có thể được coi là con người; nhiều nhất là một sinh vật sống.

Tuy nhiên, một trong những lý do khiến Victim vẫn chưa loại bỏ nó, giống như rất nhiều nguyên mẫu khác không thành công, là vì chiếc này không những tồn tại lâu hơn những chiếc khác. Và nếu tính đến thời điểm hiện tại, con lớn nhất chỉ sống được vài tháng và con này đã gần một tuổi. Một lý do khác, và là lý do quan trọng nhất vào lúc này đối với Victim, là mối quan hệ kỳ lạ mà sinh vật này đã phát triển với nhà khoa học trẻ Second.

Một lần nữa, khi Victim nhìn vào sinh vật trong phòng, ánh mắt của anh cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể của nó. Đó không phải là con người, không có gì có thể định nghĩa được thực thể được tạo ra bởi lòng tham của con người này là một con người. Đó là một sinh vật khổng lồ, màu đen, dài hơn hai mét, gần như cao tới ba mét ─và đang lớn lên như họ đã quan sát─ không có mắt trên mặt hay hốc mắt trong hộp sọ theo ảnh chụp X-quang, nhưng có vẻ như nó là có thể nhìn rõ dù có hoặc không có ánh sáng; nó có một cái quai hàm khổng lồ làm mất đi sự khác biệt giữa làn da đen, có vảy và những chiếc răng nanh; Nó có hình dáng giống một con rồng từ các nền văn hóa châu Âu, một trong những nhà khoa học khác của anh cho biết khi lần đầu tiên họ quan sát thấy nó di chuyển vì nó có chiếc cổ quá dài và linh hoạt cũng như một cái đuôi có đầu hình mũi tên được làm bằng xương và sụn; Chưa kể dọc theo cổ nó, dọc theo phần có thể coi là xương sống của nó, đều có những chiếc gai nhô ra như những chiếc gai sắc nhọn và nguy hiểm. Các chi của nó không cân đối, bàn tay và bàn chân của nó giống với móng vuốt của rồng, mặc dù với ngón tay cái mà nó có thể sử dụng giống như một con khỉ hoặc, như Victim không thích nhìn nhận... giống như một con người.

Vẻ ngoài của nó thật kỳ cục, khác xa với tưởng tượng là rồng vì nó thậm chí không có cánh, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không thể được gọi là con người, tuy nhiên, sinh vật hành động như một con vật này dường như có dấu hiệu của trí thông minh khi đến với nhà khoa học trẻ đến từ Second. Chỉ với cậu ấy, sinh vật này mới ngoan ngoãn và điềm tĩnh, thậm chí còn thông minh.

Mặt khác, các nhà khoa học còn lại phải tránh xa vì sinh vật này, theo bản năng động vật, tấn công bất cứ ai đến gần nó. Chẳng bao lâu, Victim và những người còn lại phát hiện ra rằng sinh vật hành động như một con vật thực sự thông minh hơn suy đoán khi trước sự xâm nhập của một nhóm các nhà khoa học, sinh vật này vẫn đứng yên, giả vờ ngủ và ngay khi biết nó đã bị con người tiếp cận được, nó đã tiêu diệt họ theo cách... chỉ có thể định nghĩa là vô nhân đạo.

Cho đến nay, trong số tất cả các nhà khoa học đã đến để đối phó với sinh vật này, chỉ có Second chứng tỏ là người duy nhất có khả năng giữ cho nó bình tĩnh, không cần phải khuất phục được nó bằng vũ lực mà vẫn chạm tới "nhân tính" ẩn sâu bên trong sinh vật quái dị đó và tìm cách chế ngự nó bằng lòng tốt và sự dịu dàng. Thì đến thời điểm hiện tại, chỉ có Second mới có thể là người duy nhất không chỉ có khả năng giao tiếp mà còn có thể giúp nó bình tĩnh lại khi sinh vật này buồn bã, cố gắng trốn thoát hoặc tấn công những người chăm sóc còn lại của nó.

Vì lý do hiển nhiên này, Victim buộc phải giao cho Second một công việc đặc biệt, được trả lương cao hơn nhưng nguy hiểm hơn nhiều... để mắt đến sinh vật đó, tạo ra thứ mà mọi sinh vật đều cần, mối liên kết với một sinh vật khác.

"Em đã ngủ chưa?" Victim hỏi khi thấy Second ngáp lần thứ ba trong vòng chưa đầy hai mươi phút và đã mệt mỏi vì thở dài, Victim hỏi một câu hỏi hiển nhiên. Nhưng Second có vẻ lo lắng, cố gắng đưa ra lời giải thích nào đó mà chỉ có thể suy ra là "không" từ chàng trai trẻ tóc cam. Có lẽ cậu đã không ngủ được hai ngày nếu theo như Victim nhớ là đúng. "Đi nghỉ ngơi đi" Ánh mắt họ chạm nhau, Second trông bối rối và có lẽ lo lắng. "Đó là một mệnh lệnh" Anh yêu cầu, xoay người và bước đi quay trở lại bàn làm việc của mình... anh vẫn còn rất nhiều điều phải nghiên cứu cho những nguyên mẫu tiếp theo.

"Nhưng" Second cố gắng nói mặc dù Victim đã rời khỏi khu vực đó "Ai sẽ chăm sóc Chosen?" cậu hỏi, mỗi lần hạ giọng, biết rằng Chosen sẽ còn không chú ý đến mình. Tuy nhiên, Victim quay lại nhìn cậu, mơ hồ trước lời nói của cậu.

"Chosen?" Ánh mắt họ chạm nhau, và Second đỏ mặt, chắp các đầu ngón tay trong một cử chỉ lo lắng và bối rối nhìn xung quanh.

"Aa... v-vâng" cậu lo lắng thì thầm, không dám đối diện trước ánh mắt của Victim đang tiến lại gần mình, anh bình tĩnh bước lại trước mặt Second. Bây giờ Victim có thể thấy rằng không có nhiều sự khác biệt giữa họ nếu nói về chiều cao của bản thân và khi nhìn thấy cử chỉ lo lắng của người kia... có lẽ trong một giây nó có vẻ giống như một cử chỉ dịu dàng... Màu đỏ mặt đó sẽ trông như thế nào nếu đó là do sự gợi tình nhỉ?

Victim chớp mắt. Anh vừa nghĩ cái quái gì vậy? Có phải anh vừa thực sự coi cậu bé đó như một đối tượng tiềm năng để có trên giường của mình sao? Chà, ánh mắt của anh kín đáo lướt khắp cơ thể cậu; chắc chắn là cậu đã gầy đi khá nhiều, có lẽ cậu thậm chí còn không ăn uống đàng hoàng, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu trông rất dễ thương với những đốm tàn nhang kín đáo và đôi mắt xanh sống động hầu như không bị che khuất bởi quầng thâm ... anh chắc chắn sẽ vui vẻ một chút trong một hoặc hai đêm rồi tiếp tục công việc của mình.

Một tiếng gõ cửa theo sau là tiếng gầm gừ cảnh báo tất cả các nhà khoa học trong khu vực; hướng ánh mắt về phía tấm kính, Victim thấy chiếc kính bị nứt nhẹ và hơn thế nữa, sinh vật này gầm gừ và có vẻ đặc biệt đang gầm gừ với anh ta, mặc dù nó dường như đặt chân lên tấm kính về phía Second. Tò mò về phản ứng của nó, Victim quan sát Second đặt tay lên tấm kính ở khu vực mà sinh vật đã đặt chân lên đó và nó dường như ngừng chú ý đến anh ta để nhìn Second mà không có bản năng hung hãn nào bộc phát.

"Bình tĩnh nào Chosen" Second chấn an nó, và rồi cậu hướng ánh mắt về phía Victim "Nó...nó... dường như hiểu rằng đó là tên của nó mặc dù... tôi không... đặt tên cho nó" cậu cố gắng tự giải thích và, Victim, người vừa quan sát cả con người và sinh vật, tò mò như một nhà khoa học, tiến lên, ôm lấy eo Second và kéo cậu về phía mình.

Sự hốt hoảng và hỗn loạn nảy sinh từ Second, người từ chối đặt tay lên cơ thể người kia, mặt đỏ bừng và xấu hổ, hoàn toàn bối rối và cố gắng giao tiếp mà không thể hiểu được, nhưng, ánh mắt của Victim chuyển từ đôi mắt xanh đó sang chiếc kính chứa sinh vật, đang gầm gừ to hơn, đứng bằng hai chân sau, để lại những chân trước trên kính cố gắng làm nứt chúng và giữa những tiếng gầm gừ, rõ ràng là đe dọa Victim.

"Thật thú vị" Victim nở một nụ cười nửa miệng, quan sát hành động của sinh vật đó, thử thêm một chút tình huống được đưa ra cho mọi người cùng quan sát thí nghiệm, anh nắm lấy cằm của Second và dùng ngón tay cái vuốt ve môi của Second, cuối cùng cướp đi một nụ hôn chậm và sâu khiến chàng trai trẻ không hề nghi ngờ thậm chí còn không thể ngăn lại.

Một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt phát ra từ Second, tay cậu bám vào vai Victim, nhưng người kia chỉ nhìn vào tấm kính và theo dõi cử chỉ sinh vật đó, giữa những tiếng gầm gừ giận dữ, bắt đầu đẩy tấm kính bằng bàn chân trước của nó trong khi những tiếng gầm gừ lớn hơn xuất hiện, thậm chí khiến tấm kính cách âm rung chuyển trước sự ngạc nhiên của tất cả những ai nhìn thấy và phát hiện ra rằng từ mõm của sinh vật, ngọn lửa bắt đầu nổi lên như thể, giống như một con rồng sắp phun lửa.

"Bhaaaa!" Second thở hổn hển khi bị tách khỏi nụ hôn, Victim ngạc nhiên nhìn sinh vật vẫn gầm lên, phun ra lửa từ mõm, Second, người thở hổn hển, không chỉ vì nụ hôn, mà còn vì ngạc nhiên, không nhận ra rằng Victim có đứng phía sau cậu, kéo quần áo của cậu để làm đứt một chiếc cúc trên áo sơ mi và để lộ một bên vai của cậu và trước mặt sinh vật, Victim là người cắn vào vai Second khiến cậu phải thốt lên một tiếng rên nhỏ vì ngạc nhiên.

Chosen càng gầm lên to hơn, lùi lại vài bước và sau đó, lần này nó tông mạnh vào kính, làm chiếc kính ấy nứt theo cách dễ nhận thấy hơn nhiều, gần như che kín các vết nứt trên kính. Chuông báo động để ngăn chặn âm thanh của sinh vật, Victim tiếp tục cắn vào vai của Second đang đỏ mặt, người đang cố gắng thoát khỏi vết cắn của Victim, cố gắng đặt tay lên kính và bị dồn vào đó, bị Chosen quan sát và bị Victim bắt giữ, người đang mỉm cười chế giễu, tiếp tục cắn và mút nhẹ vào cùng một khu vực.

"K-Không," Second thở hổn hển, đỏ mặt, chân run rẩy và một giọt nước bọt nhỏ giọt... Đã bao lâu rồi chưa có ai chạm vào thân mật với cậu? "Dừng lại..." cậu cầu xin, với đôi mắt ngấn nước và nhắm nghiền lại để cố gắng trốn thoát nhưng không thành công.

Đèn trắng bắt đầu nhấp nháy màu đỏ do có cảnh báo và sau đó, một làn khói bốc lên trong phòng của Chosen, người hoàn toàn phớt lờ sương mù, chỉ tức giận nhìn Victim tiếp tục trên cổ Second. Chosen lại di chuyển ra khỏi tấm kính, nó định lao vào tấm kính một lần nữa nhưng phi tiêu có thuốc an thần bắn vào cơ thể nó và cuối cùng ngã xuống với một tiếng hét giận dữ và đau đớn. Second biết rằng Chosen không có mắt, nhưng dù vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nó trên cơ thể mình và Second cũng đã quan sát nó... ít nhất là cho đến khi Chosen bất tỉnh và các dấu hiệu sinh tồn của nó điều chỉnh lại.

Đến lúc này, Victim cuối cùng cũng thả Second ra khỏi vòng tay của mình, vui vẻ quan sát bản thân anh đã để lại dấu vết trên làn da mềm mại của đối phương, một vết bầm nhỏ chứng tỏ bản thân đã bị người khác bắt mất...

Bây giờ chỉ có một sự im lặng kỳ lạ trong phòng và các nhà khoa học không ngừng viết lên máy tính bảng của họ những gì đã xảy ra với sinh vật này.

Tiếng bước chân bây giờ đang dần rời xa. Second, người đã được giải thoát khỏi vết cắn trên vai, quay lại nhìn ông chủ của mình. Victim, người không biết mình đã làm gì, bình tĩnh bước đi, để lại một mình Second bối rối và Chosen bất tỉnh.

Chú thích cuối:

Về mặt lý thuyết thì toàn bộ fic này là một oneshot nhưng được chia thành từng đoạn để đọc không quá nặng nề...

Vâng, tôi cũng muốn có một oneshot Victim x Second 7w7 nhưng bây giờ tôi sẽ tập trung nhanh vào cái này để tạo ra cái Chosen x Second hehe 7w7

Chúc một ngày tốt lành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com