Hà Hoàn Tố
Mộ Thủ Nhất mang theo vài người Tô Đại Bằng, mới lộ ra bóng dáng, mấy cung nhân oanh oanh yến yến kia vội vàng quỳ đầy đất, Mộ Thủ Nhất cũng lười quản, chỉ nói: "Bớt la hét ầm ĩ chút, đến tai Xuân thúc, liền rất khó coi. Trước kia ở trong cung, không có người ngoài, tranh cãi ầm ĩ cũng không khiến người ta chê cười, đừng ném đi mặt mũi chủ thượng."
Liên Anh Thảo cầm đầu cung nhân vội vàng cười nói: "Dạ, chúng tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân tạ điện hạ dạy bảo."
Trong lòng Mộ Thủ Nhất không thích ứng cho lắm – y một người đàn ông cao lớn như vậy, lại đi giáo huấn tiểu cung nữ, này tính là gì đây? Nhưng chuyện nội vụ, lại xác xác thực thực là bản chức hoàng hậu, mỗi khi mở miệng giáo huấn người ta, y đều cảm thấy chột dạ không rõ.
Chuyện này đến đây cũng coi như xong, khi Mộ Thủ Nhất rời đi thoáng nhìn hai má Hà Hoàn Tố đỏ bừng, ngã trên mặt đất hồi lâu không bò dậy nỗi, thuận miệng để Thái Y Thự phái một Thị y đến xem sao. Hà Hoàn Tố vốn đã nhiếm phong hàn, nóng đến váng đầu hoa mắt, bị chà đạp vài lần nữa là có thể đi gặp cha mẹ nhà mình, được Thái Y Thự khai một toa thuốc cho uống, không đến mấy ngày, rốt cuộc khỏe lại.
Mộ Thủ Nhất cũng không quá hứng thú đối với Hà Hoàn Tố, cho người mời thái y, liền bỏ qua.
Không bao lâu sau, Lý Thánh Bình trở về, Mộ Thủ Nhất không hề hỏi hắn chuyện gì xảy ra, ngược lại Lý Thánh Bình, xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Bên phía Cao Ly kia rất thuận lợi, sắp đến thời điểm gió nổi lên rồi, năm nay không ra biển được, không thể làm gì khác hơn là để bọn người Trường Định tu chỉnh tại chỗ, chờ sang năm lại xử lý sào huyệt giặc Oa."
"Điều này... chúng ta đã sớm dự liệu, e rằng bệ hạ muốn nói không phải chuyện này."
"... Biết không che giấu được." Lý Thánh Bình cho đám người Tô Đại Bằng lui đi xa chút, nói, "Đại thắng vài ngày trước, đại doanh bọn họ chúc mừng, Hướng Vãn cùng Khôi Ngô không có chức quan, uống quá nhiều, kết quả đêm đó Hướng Vãn đem Chiến Khôi Ngô... ừ, giống như hai chúng ta."
Mộ Thủ Nhất nghe xong, suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
Hai người Chu Hướng Vãn cùng Chiến Khôi Ngô, đều là bộ dáng tuấn mỹ khôi ngô, tỉ mỉ so sánh, Chu Hướng Vãn càng tiêm gầy hơn chút, lại còn tàn tật, công phu của Chiến Khôi Ngô cũng không yếu, lại để Chu Hướng Vãn đắc thủ, có thể biết được thủ đoạn của Chu Hướng Vãn như thế nào.
Có điều nghe nói sáng sớm hôm sau Chiến Khôi Ngô kéo khảm đao truy sát Chu Hướng Vãn, thiếu chút nữa để người chê cười.
Lý Trường Định đè hai người lại, quay lưng liền đem việc này làm truyện cười truyền đến Trường An, còn cao hứng bừng bừng cầu Lý Thánh Bình tứ hôn cho hai người bọn họ. (ác giả ác báo nha anh Định =]]]])
Mộ Thủ Nhất nghe xong tiền căn hậu quả, trầm ngâm chốc lát, nói: "Nên là như vậy, Khôi Ngô cũng không thật sự đánh một trận với Hướng Vãn, Hướng Vãn lại nhìn đúng thời cơ, nói không chừng bọn họ quả thật có ý với nhau. Nhưng chúng ta quyết định muốn Hướng Vãn phụ trợ Triệu Phục, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Thánh Bình nói: "Này có là gì, một năm cho phép bọn họ một tháng, gặp mặt là được, cùng lắm thì chọn hai đại doanh lân cận nhau. Mấy năm nay nếu không phải thân thể ngươi không tốt, ta không dám cho ngươi ra ngoài, bằng không ngươi chinh chiến bên ngoài, ta ở Trường An tề gia trị quốc, chúng ta cũng sẽ chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Chúng ta còn như vậy, huống chi bọn họ? Chờ ngươi điều dưỡng tốt rồi, ta để ngươi xuất chinh."
Lời này hắn nói không mười lần thì cũng có tám lần, Mộ Thủ Nhất biết hắn nói cho có, trước không nói khi nào có thể điều dưỡng tốt, chỉ nói một mình Thiên Cơ độc, là có thể cắm rễ y trong cung, cho dù độc được tiêu trừ, chỉ cần buổi tối Lý Thánh Bình đè ép mình vài lần, là có thể khiến y ba, năm ngày không thể xuống giường, nếu không cẩn thận lại mang thai, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một năm. Mộ Thủ Nhất không tiếp lời, chỉ thở dài: "Con đường này không dễ đi, chỉ mong hai người bọn họ, tương lai đừng hối hận."
"Hai người họ đều không có trưởng bối câu thúc, cẩn thận ngẫm lại, chỉ có ngươi là sư phụ Chiến Khôi Ngô, tính là trưởng bối đi, ngươi không phản đối, chính là thiên ý thành toàn. Chờ mai sau bọn họ thành Đại tướng một phương, ai còn có thể cản trở bọn họ? Chỉ cần chính bọn họ không thay lòng, thời gian đương nhiên lâu dài."
"Hy vọng như vậy. Bằng không nếu bọn họ bất hòa, đối với đế quốc, không phải chuyện tốt."
"Điều này ngươi yên tâm, bọn họ không phải người công tư bất phân. Dù sau này không thể bên nhau, cũng sẽ hảo tụ hảo tán đúng không?"
Khi nói chuyện, đã đến thời điểm dùng bữa tối, trên bàn tiệc đều là rau dại, mầm thầu dầu, mầm cẩu kỷ tươi mới, lại có canh thang ấm áp ngâm trong suối nước nóng, cơm nước xong, liền cùng nhau xuống suối ngâm mình.
Lý Thánh Bình cùng Mộ Thủ Nhất ở Ôn Tuyền cung liên tục một tuần (một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần: thượng tuần, trung tuần và hạ tuần).
Đến giữa tháng ba, Lý Thánh Bình nhìn cảnh sắc Thượng Lâm Uyển bên cạnh rất rung động lòng người, lại rủ Mộ Thủ Nhất cùng nhau cưỡi ngựa giải sầu, hiện tại Mộ Thủ Nhất không dám đua ngựa càn rỡ, cố ý kiềm lại tốc độ, đi gần nửa canh giờ liền không đi nữa.
Trái lại Lý Thánh Bình rất thích thú, ba người Tô Đại Bằng, Chử Y, Dương A hiếm khi được cưỡi ngựa, bốn người đơn giản thi đấu một trận, Mộ Thủ Nhất liền ở tại chỗ làm trọng tài.
Ngựa bốn người kia cưỡi đều là ngựa tốt, vó ngựa sãi ra, không đến mấy hơi thở liền không thấy bóng dáng.
Trong lòng Mộ Thủ Nhất hâm mộ, dự định đến đợt săn bắn mùa thu cuối năm, dù thế nào cũng muốn ra đua một trận, đang nghĩ ngợi, thị nhi Giang Dạ đi theo hầu tiến lên nói: "Chủ nhân, có một tiểu nha đầu nói, nhặt được đồ vật của chủ nhân, chúng tiểu nhân bảo cô ta giao lên, cô ta không chịu. Chúng tiểu nhân đều biết chủ nhân nhân tử, không dám đánh đuổi cô ta, chủ nhân người xem, làm sao bây giờ?"
"Từ khi đến Ôn Tuyền Cung, chưa từng đánh rơi cái gì... A, ngày ấy cùng chủ thượng du xuân, một đôi ngọc bội bị mất một cái, chẳng lẽ cô ta nhặt được?"
Giang Dạ nói: "Du xuân hôm ấy... A, chủ nhân, đúng là ngài cho người thỉnh Thị y cho cô ta, nếu không... cô ta sớm bệnh chết rồi."
"Khối ngọc kia dù không trân quý, nhưng cũng đáng tiền, cô ta không tham ô, chứng minh cô ta chính trực, không chịu giao cho các ngươi... cô ta có lời muốn nói với ta, mang cô ta đến đây, chúng ta nghe một chút cô ta muốn nói gì."
Giang Dạ "vâng" một tiếng, thối lui hai bước đi truyền lời, chỉ chốc lát sau, Hà Hoàn Tố liền theo sau một tiểu nội thị đi đến.
Cô ta bị bệnh một trận, càng lộ vẻ gầy yếu mảnh dẻ, yểu điệu thướt tha quỳ phía sau bên sườn Mộ Thủ Nhất (giờ vẫn đang cưỡi ngựa), hành lễ trước, sau đó đem tình cảnh mình nhặt được ngọc nói ra, hai tay nâng ngọc lên, chờ Mộ Thủ Nhất phân phó.
Mộ Thủ Nhất bảo cô ta đứng lên, để Giang Dạ thu ngọc lại, cười nói: "Ngươi có lòng, là đứa nhỏ tốt. Ta cũng không thể làm gì cho ngươi, ngươi có tâm nguyện gì? Ta có thể làm được, nhất định giúp ngươi."
Hà Hoàn Tố cúi đầu lau lệ, nói: "Tiểu nhân xác thực có một thỉnh cẩu, hy vọng điện hạ đáp ứng."
"Ngươi nói đi."
Hà Hoàn Tố nghẹn ngào, tâm tình dường như có chút kích động, muốn tiến lên hai bước, nhưng lại không đứng vững, trượt chân một cái, ngã thẳng về phía trươc.
Mộ Thủ Nhất mắt sắc, thoáng nhìn tư thế tay phải cô ta bất thường, dường như nắm cái gì, lập tức thúc vào bụng ngựa, tọa kỵ nhảy về phía trước, khó khăn lắm mới tránh được tay Hà Hoàn Tố.
Vài người theo hầu bên cạnh cũng không ngồi không, cuống quýt nhào lên liền đè cô ta lại, đẩy tay ra nhìn, là một cây châm sáng loáng, đầu châm gắn một cây kim nhọn, nếu không phải Mộ Thủ Nhất tùy cơ tránh được, ngựa của y bị châm đâm trúng, gần như chắc chắc sẽ chấn kinh. Con ngựa này cũng không phải Ngọc Sư Tử theo Mộ Thủ Nhất nhiều năm, bị kinh sợ không biết sẽ làm ra chuyện gì, trong bụng Mộ Thủ Nhất còn một vật nhỏ, vậy hai cha con dù không thụ thương mà chỉ bị chút kinh hãi, Lý Thánh Bình cũng nhất quyết không tha cho bọn họ.
Hà Hoàn Tố bị người đè xuống đất, Giang Dạ kéo đầu tóc cô ta lên, lộ ra gương mặt nhợt nhạt trắng bệch, có chút điên cuồng, trong miệng cô ta còn kêu gào: "Ngươi giết cha mẹ ta, làm nhục tộc ta, dựa vào cái gì các ngươi vẫn sống không chút hổ thẹn! Ngươi lợi dụng ta đối phó cả nhà ta, là tướng quân anh hùng gì! Ngươi đền mạng cho cha ta!"
Mộ Thủ Nhất đột nhiên bị chạm đến chuyện cũ, phất tay ngăn cản Giang Dạ muốn bịt miệng cô ta lại, giương mắt nhìn thấy một người cưỡi ngựa lờ mờ xuất hiện, dường như là bọn người Lý Thánh Bình trở về, liền ra lệnh không cho phép làm cô ta bị thương, đem chuyện này nhẹ nhàng che lại.
Có điều trong cung này có chuyện gì giấu được Lý Thánh Bình?
Còn chưa hồi cung, Lý Thánh Bình đã biết chuyện.
Hắn quả thực phát hỏa, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Mộ Thủ Nhất, ngay dưới hành lang gấp khúc Ôn Tuyền cung, nói: "Ngươi biết tâm tư cô ta, sao không ngẫm lại người như vậy ở lại trong cung, tương lai sẽ thế nào?" Một bên nói, một bên cho người áp giải Hà Hoàn Tố tới.
Nhưng mà vừa phân phó xuống, Lý Thánh Bình lại bắt đầu hối hận, Mộ Thủ Nhất xưa nay không thích so đo với người khác, Hà Hoàn Tố lại chỉ là một tiểu nha đầu, Mộ Thủ Nhất còn có thể chịu đựng hắn sao? Vì thế lại ngượng ngùng bảo tất cả người hầu lui ra, chính mình lôi kéo tay Mộ Thủ Nhất nói: "Cũng không phải ta nhằm vào ngươi, chỉ là, lỡ như nha đầu kia lại gây chuyện thì sao? Ngươi chịu chút tổn thương, ta đều sẽ đau lòng chết."
"Chủ thượng, chuyện nhà cô ta, nói cho cùng, là hai người đàn ông chúng ta không chính đáng, bắt cô ta một cô gái nhỏ làm mồi, giết cả nhà cô ta. Tuy rằng nhà cô ta quả thật có tội, vậy chúng ta cũng có thể sử dụng mưu kế khác mà bắt, không nên lợi dụng thiếu nữ yếu đuối như cô ta, có phải không?"
"Hình như người nói muốn dùng cung nữ thể yếu hòa thân, là ngươi đi?"
"Tuy rằng tôi nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng tôi biết, làm như vậy, không phải bản sắc nam tử. Cho nên tôi vốn định, nếu thật sự đến thời điểm phải lợi dụng hòa thân để mượn cớ xuất binh, liền chiêu mộ cung nhân chủ động hiến thân, cũng hoàn thành tất cả tâm nguyện của cô ấy, hoặc nhiều hoặc ít cầu được an lòng."
Hai người ngươi một lời ta một lời đối đáp, chẳng biết lúc nào Hà Hoàn Tố đã bị áp giải tới dưới hành lang.
Ánh mắt Mộ Thủ Nhất cùng Lý Thánh Bình đồng thời dừng trên người nử tử nhỏ gầy, đang phát run kia.
Lý Thánh Bình rầm rì một tiếng, nói: "Ngươi mở miệng ta có thể không nghe sao? Xuân Phong, tống xuất ả ra khỏi cung bán đi, không cho phép ả tiến vào thành Trường An."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com