Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C113-114: kết cục

Nguyên Tứ Nhàn nhất thời chưa hoàn hồn, mãi đến khi câu ấy lặp đi lặp lại trong đầu ba lần, nàng mới bật dậy, khoác áo xuống giường mở cửa:

– Chuyện gì?

Thần sắc Giản Chi nghiêm túc:

– Thưa, hoàng hậu và thập tam hoàng tử lần lượt bị bắt cóc ra khỏi cung ạ.

Tay nàng bấu khung cửa siết chặt, tức giận nói không lựa lời:

– Người trong cung chết hết rồi sao? Ngươi nói rõ ràng hơn đi.

– Là Tiết tài nhân. Tiết tài nhân giở trò khiến hoàng hậu bị bắt, sau đó thập tam hoàng tử cũng mất tích luôn ạ.

Toàn thân Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ, tâm thoáng chốc trầm xuống.

Nàng đã biết nguyên nhân thật sự khiến Tế Cư tung ra lời đồn ấy.

Tế Cư có thể biết vị trí mật đạo Từ trạch nhờ Thiều Hòa, đương nhiên cũng biết người cuối cùng đăng cơ ở kiếp trước là ai. Huy Ninh Đế đã chết, điều hắn ta muốn bây giờ không gì ngoài tính mạng của người thừa kế Đại Chu tương lai. Có hai người có khả năng trở thành người thừa kế này: một là Trịnh Trạc nếu phán đoán theo tình thế hiện tại, hai là Trịnh Hoằng nếu xét theo hiểu biết của Thiều Hòa về kiếp trước.

Do không dễ tiếp cận Trịnh Trạc nên Tế Cư bắt đầu ra tay với Trịnh Hoằng. Song Lục Thời Khanh đã thu xếp Đại Minh cung để bảo vệ Trịnh Hoằng, lẽ ra Tế Cư rất khó đắc thủ, ít nhất chỉ dùng bạo lực là không thể.

Bởi vậy hắn ta dùng kế, nhắm chuẩn ngay lỗ hổng duy nhất ở Đại Minh cung, lỗ hổng mà ngay cả Lục Thời Khanh và Trịnh Trạc đều chưa từng phòng bị, chính là mẹ đẻ của Trịnh Trạc – Tiết tài nhân. Họ có thể bảo vệ Tiết tài nhân an toàn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đề phòng bà.

Tế Cư tung lời đồn nhằm hai mục đích: một, khiến lão hoàng đế phái hoàng hậu – người làm chủ hậu cung – giam lỏng Tiết tài nhân, khơi lên mâu thuẫn đầu tiên giữa hai người phụ nữ; hai, khiến Trịnh Trạc giết lão hoàng đế sớm hơn dự định, nước chưa có tân quân, hoàng cung đại loạn, hoàng hậu muốn tìm nơi nương tựa sẽ chủ động chủ trì các triều thần bàn bạc xem nên để ai kế thừa ngai vị, từ đó khơi lên mâu thuẫn thứ hai giữa họ.

Tiết tài nhân nhiều năm không được sủng ái, trơ mắt nhìn Trịnh Trạc bị chèn ép bị bắt nạt từ nhỏ mà không thể làm gì giúp hắn, bây giờ tình hình nguy cấp, con trai chưa về triều, lòng bà chắc chắn như lửa đốt. Vào lúc này, nếu có người xúi giục bà rằng diệt trừ hoàng hậu là có thể áp chế những tranh luận trên triều đình, e bà sẽ thật sự làm thử.Sau khi hoàng hậu bị bắt cóc, vì sao thập tam hoàng tử gặp nạn?

Vì Thiều Hòa cũng là một mắt xích quan trọng trong đó.

Đến lúc này, Nguyên Tứ Nhàn nghĩ bản tâm Thiều Hòa không hề muốn phản bội Đại Chu. Có lẽ Tế Cư tra tấn hoặc cho nàng ấy uống thuốc để ép hỏi ít tin tức nhưng vẫn không thể khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện hợp tác. Cho nên, hắn ta bắt cóc mẫu thân Thiều Hòa, uy hiếp nàng ấy lấy thập tam hoàng tử ra trao đổi.

Người phía Nam Chiếu có thể lặng lẽ mang thập tam hoàng tử đi chỉ có Thiều Hòa. Nàng ấy chỉ cần lẻn vào Đại Minh cung, sau đó thậm chí không cần đánh, chỉ cần ngon ngọt vài câu là có thể lừa Trịnh Hoằng còn nhỏ dại, lại luôn tin tưởng a tỷ đi cùng.

Như vậy, phòng vệ ở hoàng cung rất có thể sẽ thành thùng rỗng kêu to.

Còn về tại sao Thiều Hòa hi sinh đệ đệ để cứu mẫu thân, Nguyên Tứ Nhàn nghĩ có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất, dẫu sao đây cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ, không thân thiết bằng mẹ đẻ. Thứ hai, Thiều Hòa biết Tế Cư sẽ không giết đệ đệ ngay mà sẽ lợi dụng đệ đệ để dụ Trịnh Trạc ra. Có Trịnh Trạc ra mặt, khả năng cao là đệ đệ sẽ chuyển nguy thành an, đồng thời thuận lợi đăng cơ như kiếp trước.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn sợ số mệnh này. Vì nếu Trịnh Trạc bình an khỏe mạnh, không lý nào Trịnh Hoằng lại đăng cơ.

Nghĩ thông những điều này, nàng chợt hỏi:

– Lục điện hạ thuận lợi về kinh chưa?

Giản Chi lắc đầu.

Nàng bước tới bước lui hai lượt rồi bình tĩnh nói:

– Bất kể có kịp chi viện gấp hay không, ta không thể khoanh tay ngồi chờ, ngươi chọn người theo ta về Đại Chu một chuyến.

Dứt lời, nàng thấy cha vội vã từ phía sau Giản Chi bước tới, có lẽ cũng đã nhận được tin. Ông nói:

– Để cha dẫn người đi.

Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu nói lý:

– Cha cứ ở lại Hồi Hột trấn bọn Đột Quyết. Đấu với Đột Quyết là đấu cứng, con chẳng giúp được gì, nhưng mấy năm nay con cũng xem như biết Tế Cư, có chút nắm chắc khi đối phó hắn ta. Huống hồ thánh nhân băng hà, triều đình hỗn loạn, hiện không ai rảnh hơi chú ý Nguyên gia chúng ta, con về cũng ít khó khăn hơn, cha không cần lo lắng.

Nguyên Dị Trực biết lời nữ nhi có lý, quốc đứng trước, gia đứng sau, lúc này không thể ích kỷ chỉ lo thân mình, ông cắn chặt răng:

– Cha phái quân hộ tống con, gọi cả a huynh con đi cùng, hai huynh muội chiếu cố lẫn nhau, nhất định phải cẩn thận.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, vội chuẩn bị hành trang, mang người ra khỏi Hồi Hột ngay trong đêm.

Nàng từng nói, nếu có một ngày tứ vực cương thổ có đất cho nàng dụng võ thì dù trời nam biển bắc, chân trời góc biển, nàng cũng đi.

Nguyên Tứ Nhàn thuận lợi đi theo đường tắt xuôi nam.

Ban đầu nàng lấy làm lạ tại sao không cần dùng chiến thuật đã chuẩn bị sẵn để tránh né kiểm soát ở biên quan, nhưng sau khi nhập cảnh là nàng hiểu ngay. Nước không thể một ngày không có vua, hoàng hậu và thập tam hoàng tử lần lượt bị bắt cóc, những tranh luận trên triều đường bị ép xuống, các quan viên phe Trịnh Trạc đã thành công đưa hắn lên ngai vàng, đồng thời ổn định tình thế kinh thành, chỉ chờ hắn quay về đăng cơ. Bên cạnh đó, những triều thần cộng sự nhiều năm với Lục Thời Khanh biết rõ nội tình cũng tạo ra cái chết giả cho hai nhà Nguyên – Lục, gỡ lệnh truy nã trên dưới Đại Chu.

Trịnh Trạc chỉ thiếu một bước cuối cùng là trở thành hoàng đế danh chính ngôn thuận của Đại Chu, nhưng Nguyên Tứ Nhàn không hề thấy an tâm, đặc biệt là khi xác nhận với kinh thành rằng hắn vẫn chưa về Trường An, đã thế còn bặt vô âm tín suốt một ngày một đêm, lòng nàng càng thấp thỏm. Xét theo lộ trình, lẽ ra hắn đã về kinh, bởi vậy e chỉ có một khả năng là Tế Cư dùng Trịnh Hoằng dụ hắn quay lại.

Nhằm tránh cho Đại Chu trở nên hỗn loạn, mấy thần tử bụng dạ khó lường trong triều sẽ thừa cơ soán vị, các quan dưới trướng Trịnh Trạc không dám để tin này truyền ra, chỉ nói Trịnh Trạc phải xử lý ít chuyện giữa đường, không bao lâu nữa sẽ về kinh.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn biết, chuyện này không giấu được quá lâu, mấy kẻ tinh ranh trong triều chẳng mấy chốc sẽ phát hiện điều bất thường, nàng buộc phải mau chóng tìm được Trịnh Hoằng và Trịnh Trạc, ổn định tình thế Đại Chu.

Vả lại, không chỉ mỗi nhóm của nàng và a huynh đang tìm kiếm họ.

Ba ngày sau, khi nàng đang dò la khắp nơi ở Kiếm Nam đạo thì gặp thân tín của Trịnh Trạc là Trần Triêm.

Đây chẳng phải điềm lành. Trịnh Trạc xuôi nam giả vờ truy kích Lục Thời Khanh, lẽ ra Trần Triêm luôn theo bên cạnh hắn.

Quả nhiên thiếu niên ấy vừa thấy nàng và Nguyên Ngọc liền gấp đến mức luống cuống tay chân, không kịp cả sững sờ và dò hỏi. Trần Triêm nói, từ khi Trịnh Trạc bị thánh nhân cưỡng chế về kinh, binh quyền trong tay đã bị thu hồi, nhánh quân theo hắn rời kinh ban đầu ngặt bởi thánh mệnh nên tạm dừng tất cả hành động, ở nguyên vị trí đợi lệnh. Bởi vậy bên cạnh hắn chỉ còn vài thân tín.

Đêm thập tam điện hạ bị bắt cóc, Trịnh Trạc nhận được tin, phát hiện tuyến đường của bọn bắt cóc vừa khéo giao với tuyến đường của mình, thế là hắn nhanh chóng quay lại đuổi theo. Mới đầu các tùy tùng luôn theo sát hắn nhưng sau nhiều đợt gặp phải thích khách, họ tử thương rất nhiều, số còn sống cũng bị phân tán, cuối cùng càng lúc càng ít người, ngay cả Trần Triêm cũng bị lạc trong một lần chia nhau đánh địch, giúp hắn thoát thân.

Lẽ ra Trịnh Trạc nên nghĩ cách đưa tin về kinh chứ không tới mức phải cắm đầu đuổi theo, nhưng e đã bị đối phương chặn lại. Cho nên bây giờ, Trần Triêm và nhân mã kinh thành chỉ có thể dựa vào những ký hiệu hắn để lại nơi hoang vu để đi khắp nơi tìm hắn.

Nguyên Tứ Nhàn làm rõ tình hình, xác nhận ký hiệu với Trần Triêm rồi bảo hắn phái người chia quân thành mấy hướng, thu xếp xong xuôi, nàng đích thân đuổi về hướng nam.

Chọn hướng nam đương nhiên là có nguyên nhân.

Mấy ngày nay nàng luôn chú ý tin tức của Tào Ám và Thập Thúy, biết hai người nhờ phía Đại Chu giúp đỡ nên đã thành công dụ Tế Cư đích thân dẫn người lên phía bắc đuổi theo hướng của họ.

Bây giờ nàng chỉ cần đi theo tuyến đường dụ địch của Tào Ám và Thập Thúy là có thể tìm được vị trí của Tế Cư. Tìm được hắn ta thì không sợ không có tin của Trịnh Trạc và Trịnh Hoằng. Đây là phương pháp đảm bảo cho cả hai bên.

Vào đêm hai ngày sau, Nguyên Tứ Nhàn dừng chân ở phụ cận sông Thạch Hà phía đông Thục Châu, định để mọi người nghỉ ngơi nửa đêm rồi lại lên đường nhưng không ngờ vừa chợp mắt nửa canh giờ thì bị tin tức do Trần Triêm mang tới đánh thức.

Hai ngày nay, hễ đến thời gian nghỉ ngơi là Nguyên Tứ Nhàn lệnh cho mọi người thay phiên nghỉ, đồng thời phân công một nhóm nhân mã đi sục sạo xung quanh để không bỏ sót chút tin tức nào. Và Trần Triêm đã mang về tin tức liên quan đến Trịnh Trạc: phát hiện ký hiệu trong rừng cây bên kia bờ sông.

Nguyên Tứ Nhàn cuối cùng cũng có chút hi vọng. Ít nhất đến giờ phút này Trịnh Trạc vẫn an toàn, và chính vì hắn an toàn nên Trịnh Hoằng cũng bình an vô sự.

Nàng lập tức chỉnh đốn đội ngũ, lệnh mọi người tìm kiếm trong rừng thì phát hiện thêm vài ký hiệu, thế là mọi người băng qua Thục Châu vào Cung Châu ngay trong đêm, đến phụ cận núi Đồng Quan lại mất đi tin tức.

Vầng dương nhô khỏi áng mây, ánh mặt trời rạng rỡ, mọi người ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, một nửa do nóng ruột sợ chạy cả quãng đường gấp rút rồi lại mất dấu Trịnh Trạc. Dưới chân núi, Trần Triêm hỏi Nguyên Tứ Nhàn tiếp theo nên đuổi theo hướng nào.

Nguyên Tứ Nhàn cau mày, lấy khúc cây vẽ trên bùn đất, suy tư chốc lát, định chỉ tay về phía đông thì khựng lại.

Trần Triêm toan hỏi, nhưng vừa há miệng thì cũng nghe rõ: có tiếng vó ngựa của một người từ phía đông vọng tới.

Nếu chỉ một người, khả năng là kẻ địch không cao. Trần Triêm mừng như điên, cùng Nguyên Tứ Nhàn đang cứng đờ toàn thân vì căng thẳng tập trung nhìn. Mọi người cũng thấp tha thấp thỏm, tay nắm chặt chuôi đao rồi lại buông, buông rồi lại nắm.

Năm ngày nay, biết bao lần lần theo dấu vết, biết bao lần bỏ lỡ, mọi người đều đã tới giới hạn cuối cùng, không phải về cơ thể, mà là tâm dần nguội lạnh.

Thứ họ tìm không chỉ là Trịnh Trạc mà còn là hi vọng của Đại Chu.

Giờ đây, âm thanh ấy như gọi mọi người sống lại, nhưng họ cũng sợ nó chỉ là bọt nước như bao ký hiệu trên cả quãng đường này.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, mọi người đều nín thở, mãi đến khi đường chân trời vùng hoang dã xuất hiện một bóng người mặc huyền giáp thúc ngựa lao thẳng về ánh mặt trời, cỏ rạp xuống, bụi tung lên, dải tua trên mũ phất phơ theo gió như lá cờ tung phần phật.

Sự căng thẳng trong đầu Nguyên Tứ Nhàn mấy ngày nay buông lỏng, chân nàng mềm nhũn, người như mất hết sức lực, may mà nàng vịn cây trụ vững được bản thân.

Khi thấy rõ người trên lưng ngựa đúng là Trịnh Trạc và Trịnh Hoằng nhỏ tuổi đang được hắn ôm vào lòng, mọi người kích động quên cả việc phi ngựa ra đón mà ngơ ngác như kẻ ngốc nhìn hắn tới gần.

Nguyên Tứ Nhàn phản ứng lại trước, thở phào một hơi, cười nói:

– Ngây ra đó làm gì, còn không mau đón...

Lời nàng chưa dứt, xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, kế đó là một tiếng "rầm" vang lên.

Trịnh Trạc mất sức, rơi xuống ngựa, nụ cười trên mặt mọi người đơ lại, vội vàng chạy tới.

Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ như đá không nhúc nhích. Nàng thấy sau lưng Trịnh Trạc cắm một mũi tên.

Có một khoảnh khắc, dường như nàng không nghe không thấy gì cả, kế đó, tiếng kêu la của vô số người xông vào màng nhĩ.

Nàng nghe rõ tiếng Trịnh Hoằng đang khóc gọi "lục ca".

Tay Nguyên Tứ Nhàn run lên, chạy như điên tới.

Đến trước mặt Trịnh Trạc, nàng nhìn rõ thương thế của hắn. Mũi tên bắn vào từ sau lưng ngay chỗ hiểm, vùng da thịt quanh vết thương đã biến thành màu đen hoại tử, nhìn màu sắc thì ít nhất đã hơn ba canh giờ.

Bị bắn ngay vị trí nguy hiểm như vậy lẽ ra đã chết ngay, nhưng hắn đã chống đỡ hơn ba canh giờ một cách thần kỳ, miễn cưỡng chịu đựng đến khi thấy nàng và Nguyên Ngọc, biết Trịnh Hoằng an toàn mới thả lỏng và ngã ngựa.

Mũi tên đó cộng thêm ba canh giờ cố gắng chống chọi đã vô phương cứu chữa.

Nguyên Tứ Nhàn đơ người tại chỗ.

Trịnh Trạc nhọc nhằn vươn tay nhưng không nhìn nàng mà nhìn Trịnh Hoằng, thở dốc nói:

– ...Nam tử hán đại trượng phu, khóc gì mà khóc?

Trịnh Hoằng ra sức lau nước mắt nhưng càng lau càng nhiều, một đứa trẻ 6 tuổi cũng hiểu được tình hình, nghẹn ngào đứt quãng:

– Lục ca, huynh đừng chết, đừng chết... đệ, đệ chưa học võ với huynh xong, lần trước huynh còn nói chúng ta hẹn ngày tỷ thí...

Từ lúc ngã ngựa, sắc mặt Trịnh Trạc nhanh chóng tái đi, hắn cười nói:

– Lục ca không chết, nhưng có lẽ tạm thời không thể tỷ thí với đệ, cũng không thể về kinh. Hứa với lục ca, trước tiên giúp lục ca cai quản triều đình vài năm, đợi...

Nói tới đây, hắn ho khan, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi.

– Trịnh Trạc...!

Nguyên Tứ Nhàn ngồi phịch xuống nắm tay hắn, thăm dò nhiệt độ lòng bàn tay hắn.

Nàng gọi hắn rồi không nói gì nữa, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, biết mình không chống đỡ nổi, cũng không thể nói nhiều lời quanh co với trẻ con, bèn bàn giao với Trịnh Hoằng:

– Sau này đệ hãy nghe lời Lục thị lang và huyện chúa.

Kế đó hắn lại nhìn Nguyên Tứ Nhàn, cười khổ:

– Đại Chu... chỉ có thể giao cho các ngươi.

Đại Chu, chỉ có thể giao cho các ngươi.

Câu này gần như giống hệt trong mơ.

Mắt Nguyên Tứ Nhàn cay xè, lệ tuôn như suối, vì không thể cứu vãn số mệnh Trịnh Trạc, hoặc vì đã phụ lòng Lục Thời Khanh, nàng liều mạng gật đầu:

– Huynh yên tâm, yên tâm... Không ai có thể ức hiếp Hoằng nhi, cũng không ai có thể xâm phạm Đại Chu, 10 năm, 20 năm, ta sẽ bảo vệ nó, chúng ta sẽ bảo vệ nó...

Trịnh Trạc nở nụ cười khó nhọc:

– Cô đừng khóc, y biết lại ghen đấy...

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn ngào, nước mắt càng tuôn ào ạt, nàng lắc đầu thật mạnh, không biết còn có thể nói gì.

Trịnh Trạc nhìn nàng, ánh mắt dần rệu rã, trước khi mất đi ý thức, hắn chợt thấy một cảnh kỳ lạ.

Hắn thấy mình ngồi bên bàn đá ở hậu hoa viên phủ hoàng tử, Nguyên Tứ Nhàn ngồi đối diện tung ngũ mộc, tung xong nàng nhìn rồi đắc ý nói:

– Ta nói keo này chắc chắn thắng mà hai người không tin!

Hắn nghe câu "hai người" bèn lấy làm lạ, nhìn sang bên cạnh thì thấy Lục Thời Khanh đeo mặt nạ "Từ Thiện".

Hắn kinh ngạc nghĩ, sao Nguyên Tứ Nhàn chơi ngũ mộc với mình mà Lục Thời Khanh lại vững như Thái Sơn, không hề ghen tuông? Quả nhiên là người sắp chết nên sinh ảo giác đây mà.

Hắn cười bất lực, bàn tay đặt bên người rơi xuống.

Nhìn Trịnh Trạc nhắm mắt, Nguyên Tứ Nhàn như nghe văng vẳng bên tai một âm thanh từ nơi xa xôi vọng đến.

Âm thanh ấy nói "Cha thích thuật cầm quyền, nhưng thuật cầm quyền trị được tâm bệnh của cha, không trị được thiên hạ của cha. Ta muốn khiến tứ hải mục nát trở nên rực rỡ, cỏ khô tái sinh, người chí sĩ có thể thi thố tài năng, lê dân bá tánh có thể hưởng phúc, các nước tám phương đều chúc Đại Chu ta phồn thịnh, không dám xâm lăng nửa bước."

Nàng cứng ngắc đứng dậy giữa tiếng gào khóc chung quanh, chậm rãi siết chặt nắm đấm, mắt nhìn về hướng Trường An, thốt lên từng chữ một:

"Đức hóa dân, nghĩa đãi sĩ, lễ an bang, pháp trị quốc, võ trấn tứ vực, nhân tu thiên hạ. (1)"

(1) Dùng đức cảm hóa dân, dùng nghĩa đối đãi với kẻ sĩ, dùng lễ an định quốc gia, dùng pháp luật để trị quốc, dùng võ lực áp chế bốn phương, dùng nhân đức xây nên thiên hạ.

---------

Người chết đã chết, nhưng người sống phải tiếp tục sống. Nguyên Tứ Nhàn nỗ lực xốc lại tinh thần, sai người thu xếp ổn thỏa cho Trịnh Trạc, bảo vệ Trịnh Hoằng, sau đó cùng Nguyên Ngọc thúc ngựa lao đi.

Họ nhận được tin ba ngày trước Tế Cư xuất cảnh, lão vương Nam Chiếu bí mật đến hoàng thành, liên hệ với bộ hạ cũ, hiện đã khơi dư luận trong cung, sẵn sàng trục xuất nghịch tử khỏi Nam Chiếu.

Quả pháo Lục Thời Khanh chôn từ lâu, cuối cùng đã nổ đúng thời điểm. Cả nước chấn động, lão vương được sự ủng hộ từ số đông trong vương đình Nam Chiếu sừng sững mấy chục năm trong khi các quan dưới trướng Tế Cư hết đường chối cãi. Nếu họ dám nói chuyện ám sát là do Đại Chu làm thì chẳng khác nào thừa nhận Tế Cư vì mưu vị mà thông đồng với địch phản quốc, tình thế ngược lại càng thêm bết bát.

Nguyên Tứ Nhàn biết, cơ hội đến rồi. Tế Cư đang ở ngoài biên cảnh, phía sau không còn Nam Chiếu làm lá chắn, chắc hẳn lúc này chẳng hơi sức đâu dòm ngó Đại Chu.

Hai người mang thuộc hạ chạy theo hướng Trịnh Trạc tới, nhận được tin báo, xác nhận được vị trí của Thập Thúy và Tào Ám. Nguyên Ngọc muốn quay ngựa đuổi theo thì bị Nguyên Tứ Nhàn ngăn cản:

– Khi tin tức Nam Chiếu truyền ra là Tế Cư đoán được ngay Thập Thúy là bẫy của chúng ta, hiện tại chắc chắn đã cách xa nàng ấy.

Nguyên Ngọc vỗ đầu tỏ ý mình ngớ ngẩn.

Nguyên Tứ Nhàn nói tiếp:

– Bốn năm trước, muội từng giao thủ với hắn ta một lần ở Điền Nam. Lúc đó muội mang quân chi viện gấp cho cha, hắn ta bại trận tháo lui, muội thừa thắng xông lên, nhưng cuối cùng do trình độ chênh lệch nên muội không thể bắt hắn ta. Mà sở dĩ hắn ta có thể chạy thoát là do từ đầu đến cuối luôn bám riết phía sau đại quân nên muội không nhìn thấy. Vừa to gan vừa thực dụng.

– Ý muội là hắn ta giở trò cũ?

– Hiện tại đương nhiên là không. Nhưng nếu chúng ta phái nhiều nhân thủ rầm rộ sục sạo khắp nơi như ruồi mất đầu, chưa chắc không thể dẫn hắn ta ra sau. Con người khi đến bước đường cùng, điều đầu tiên nghĩ tới luôn là chiêu quen thuộc nhất của bản thân.

Hai huynh muội bàn bạc xong thì giao cho Nguyên Ngọc làm ruồi mất đầu, còn Nguyên Tứ Nhàn dẫn người mai phục trong bóng tối, cứ thế sau một ngày một đêm, trưa hôm sau quả nhiên có tung tích Tế Cư.

Cái gọi là ẩn ở phía sau đương nhiên không chỉ khoảng cách bám đuôi. Tế Cư, tùy tùng của hắn ta và một chiếc xe ngựa tinh xảo xuất hiện sau Nguyên Ngọc khoảng mười dặm, Nguyên Tứ Nhàn nhắm được một nơi có địa thế vừa dựa núi vừa có nước bao quanh, bảo Trần Triêm bọc đánh qua.

Song phương nhanh chóng bao vây xe ngựa, bắt đầu giao thủ.

Bên Tế Cư vốn toàn những tay thiện chiến nhưng bọn Trần Triêm vừa trải nỗi đau mất Trịnh Trạc, hiện đang đỏ mắt muốn phanh thây xé xác hắn ta nên đánh giết với khí thế như hổ thét sói gầm.

Nguyên Tứ Nhàn dẫn theo vài người cầm cung tên mai phục bên sơn đạo lưng chừng dốc. Nàng biết, với sự nhạy bén của Tế Cư, hắn ta chắc chắn biết rõ nàng ở chỗ nào, mà mục đích nàng mai phục cũng không phải nhằm đánh úp mà nhằm phân tán sự chú ý của hắn ta.Nàng ở lưng chừng dốc, dù lực tay Tế Cư mạnh đến mấy cũng không thể bắn tên tới, bởi vậy hắn ta không giết được nàng. Mà không giết được thì phải thời thời khắc khắc đề phòng, tránh để nàng nắm lấy sơ hở. Lúc hắn ta bó tay bó chân chính là thời cơ để Trần Triêm lợi dụng.

Nguyên Tứ Nhàn ở chỗ cao dán mắt nhìn chiếc xe ngựa đứng yên kia.

Tế Cư chạy trốn còn mang theo xe ngựa, theo lý thuyết là vì trong xe giấu Thiều Hòa hoặc hoàng hậu có thể làm lá chắn, nhưng nãy giờ hắn ta không hề đưa hai người họ ra. Rốt cuộc vì chưa đến đúng thời điểm hay vì Thiều Hòa và hoàng hậu đã được Trịnh Trạc cứu, đây chỉ là cái bẫy?

Với tính tình gian xảo của Tế Cư, chưa hẳn không phải là vế sau.

Nàng nhìn chăm chăm vào màn xe, khóe mắt vẫn dõi theo cuộc chiến, mãi đến khi Trần Triêm chiếm thế thượng phong, Tế Cư không thể không mượn xe ngựa để ngăn thế tiến công rồi lấy ngựa quay đầu bỏ chạy.

Xe ngựa bị hắn ta đá về phía bờ sông, bên trong lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ tử, cùng lúc đó, màn xe hơi mở ra, Nguyên Tứ Nhàn luôn dán mắt vào thấy người bên trong chỉ là thế thân do Tế Cư an bài thì nhanh chóng cao giọng hô:

– Mặc kệ!

Trần Triêm vừa toan cứu xe tức khắc hoàn hồn, cầm đao chém lao về trước. Nhưng Tế Cư đã xoay người lên ngựa, vung roi phi ngựa đi cả trượng.

Nguyên Tứ Nhàn nhanh chóng lắp cung giơ lên bắn, kế đó, hai tiếng "phập" ghim vào da thịt vang cùng lúc, một mũi tên bắn từ sau lưng và một mũi tên bắn từ trước ngực Tế Cư.

Mũi tên bắn từ phía trước là của nàng, còn mũi tên bắn từ phía sau?

Tế Cư rơi từ trên ngựa xuống. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy một người cầm cung trên sơn đạo phía trước chậm rãi đi về phía hắn ta, sau đó đứng trước mặt hắn ta nói câu gì đấy.

Là Lục Thời Khanh vừa từ Hồi Hột chạy về.

Nguyên Tứ Nhàn nghèn nghẹn nơi cổ họng, nhớ lại khẩu hình của y, biết câu y nói là: "Ngươi cũng chịu những gì hắn từng chịu đi."

Vị trí sau lưng giống hệt, nàng không biết y hận cỡ nào mới lựa chọn hại người từ sau lưng.

Lúc Nguyên Tứ Nhàn xuống, Tế Cư đã tắt thở, bị một nhóm binh sĩ Nam Chiếu cũng đang truy bắt hắn ta kéo xác đi. Hai mắt Trần Triêm đỏ như máu, giơ đao muốn chém xác hắn ta cho hả giận thì bị mấy thuộc hạ còn tỉnh táo ngăn lại.

Bỏ đi.

Vô dụng thôi.

Nguyên Tứ Nhàn đứng xa xa trên sơn đạo nhìn một đại nam nhân như Trần Triêm ngồi dưới đất khóc không thành tiếng, nắm đấm thi nhau nện xuống bùn đất.

Lục Thời Khanh đứng đó cúi đầu nhìn hắn, mặt không gợn sóng.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn biết, y càng bình tĩnh thì càng bức bối, mặt càng không cảm xúc thì sóng lòng càng dữ dội. Y thậm chí không phát hiện nàng xuống núi.

Nàng đứng yên đấy, không lại gần ngay. Hồi lâu sau, Trần Triêm bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy quỳ trước mặt Lục Thời Khanh nói:

– Lục thị lang, điện hạ có món đồ giao cho ngài.

Dứt lời, hắn lấy từ trong áo giáp ra một phong thư đã cất từ lâu, cúi đầu trịnh trọng dâng lên.

Lục Thời Khanh trầm mặc một lúc mới đưa tay đón lấy, nghe hắn nói:

– Điện hạ nói, vào đêm trước khi rời kinh, ngài từng giao cho điện hạ một chiếc hộp, trong hộp có văn thư ghi lại đủ chuyện xấu xa dơ bẩn cùng hàng loạt chứng cứ phạm tội của tiên đế. Ban đầu điện hạ không hiểu ý ngài nên bỏ phế chiếc hộp đó, đồ vật bên trong dù chính xác đến mấy cũng vô dụng, chứng cứ đầy trời cũng không trị được tội của thánh nhân. Nhưng sau đó điện hạ hiểu ra, ngài diễn vở kịch tạo phản đưa điện hạ lên ngôi là thời kỳ đặc biệt dùng thủ đoạn đặc biệt, thủ đoạn ấy giúp được điện hạ nhưng không cứu được Đại Chu. Mà chiếc hộp trông vô dụng ấy mới là mạch máu của Đại Chu.

...

– Điện hạ nói trong vở kịch này, điện hạ diễn vai hiếu tử, nhất cử nhất động đều đại diện cho sự ủng hộ tiên đế. Điện hạ lên ngôi bất chính nên buộc phải dựa vào sự ủng hộ này, dựa vào phụ tử tình thâm để thu phục mọi người, mà điều này đi ngược với lý tưởng từ trước tới nay của điện hạ và ngài.

...

– Tiên đế đã băng hà nhưng chân tướng chưa được công khai, nếu điện hạ cứ diễn tiếp vở kịch này, con cháu hậu thế Đại Chu sẽ mãi mãi không biết rốt cuộc vì sao Đại Chu suy đồi đến mức ấy, mãi mãi không hiểu đạo làm một vị vua chân chính. Họ chỉ nhớ vào thời tiên đế có một thần tử đầy quyền thế tạo phản suýt khiến vương triều đổi họ, bởi vậy, họ sẽ tiếp tục đi theo con đường "thuật cầm quyền" của tiên đế, các triều thần vẫn tiếp tục hãm sâu vào đấu tranh đảng phái. Như thế, dù Đại Chu may mắn chịu đựng qua thời điện hạ cũng sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh vong quốc.

...

– Điện hạ nói ngài hiểu rõ điều này nên mới giao hộp cho điện hạ, mong chờ ngày điện hạ vững gót chân, không còn sợ ô danh "lên ngôi bất chính", đủ bản lĩnh làm một đế vương, một nhi tử xưa nay chưa từng có mà chiêu cáo tội ác của tiên đế, thức tỉnh các triều thần và người trong thiên hạ. Như vậy, Đại Chu mới thực sự có hi vọng.

...

– Ngài tin tưởng điện hạ đến thế, nhưng điện hạ nói ngài ấy không thể tin tưởng chính mình. Điện hạ muốn xứng đáng với ngài nhưng năm tháng qua đi, lòng người dễ đổi, ngồi ở vị trí cao, dù máu nóng đến đâu cũng có thể dần dần nguội lạnh. Công bố tội trạng của tiên đế chẳng khác nào tự tay lật đổ bản thân. Khi bị quyền thế tanh tưởi bủa vây, liệu điện hạ còn có thể cầm chiếc hộp này với đầy nhiệt huyết như hôm nay không?

...

– Vở kịch này một khi đã diễn là có thể mãi mãi không hạ màn. Cho nên điện hạ không muốn đợi, mà Đại Chu cũng không thể đợi, nếu đã do điện hạ sinh ra thì chi bằng làm ngay hiện tại. Trong mấy ngày rời kinh "truy sát" ngài, điện hạ đã tự tay viết bức tội văn này vạch trần những chuyện xấu của tiên đế và giao cho tiểu nhân.

Nói tới đây, mắt Trần Triêm lại đỏ lên, nghẹn ngào nói:

– Có lẽ điện hạ không hề nghĩ sẽ sống sót quay về nên đã giao phó xong hết thảy, bao gồm cả các triều thần dưới trướng. Sau bức tội văn và chiếc hộp thì cái chết của điện hạ chính là đòn đánh thứ ba càng mạnh mẽ càng khốc liệt vào Đại Chu. Phần điện hạ viết về ngài trong văn thư cũng đủ chính danh cho ngài, cộng với sự ủng hộ của triều thần có thể khiến ngài quay về phò tá thập tam điện hạ. Điện hạ không muốn ép thập tam điện hạ trưởng thành nhưng không thể không làm vậy, mong ngài có thể dưỡng lão muộn mấy năm, cùng tiểu điện hạ bước qua quãng đường gian nan nhất.

Lục Thời Khanh nghe xong, trầm mặc rất lâu mới mở bức tội văn trong tay, trước tiên rút một mảnh giấy bên trong.

Trên mảnh giấy không ký tên không đóng dấu, chỉ vẻn vẹn hai dòng chữ với nét chữ thanh tú cứng cáp được Trịnh Trạc viết bằng tay trái: "Cầu nhân được nhân, chết không hối hận."

Nguyên Tứ Nhàn lại gần cúi đầu nhìn, mũi bỗng chốc cay cay.

Lục Thời Khanh siết mảnh giấy trong tay, bảo Trần Triêm và mọi người lùi ra xa, sau đó nói với nàng:

– Đừng tự trách.

Nàng chưa nói gì nhưng y đều biết cả. Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu, cũng không biết mình đang thể hiện điều gì.

Lục Thời Khanh thở dài nhìn nàng hỏi:

– Trong giấc mơ của nàng, ta chết khi nào?

Nàng không hiểu sao đột nhiên y hỏi vậy, bèn do dự đáp:

– Sau khi thập tam điện hạ đăng cơ không lâu.

– Triều đình trống rỗng, thập tam điện hạ vừa mới đăng cơ, ta chưa kịp ổn định triều chính thì đã chết, nàng cho rằng Đại Chu như vậy có thể chống đỡ được bao lâu? Không quá ba năm ắt sẽ vong quốc.

Nguyên Tứ Nhàn cau mày, nhất thời chưa hiểu ý y.

Y nói tiếp:

– Nhưng bây giờ thì khác. Trong giấc mơ của nàng, A Trạc chết bất đắc kỳ tử, không làm được gì cả, Đại Chu đi đến hồi kết, mỗi người chúng ta đều hi sinh uổng phí. Nhưng bây giờ...

Y đưa mảnh giấy trong tay lên:

– ...hắn dùng cái chết để thức tỉnh trên dưới triều đình, ta cũng sẽ theo thập tam điện hạ phục hưng Đại Chu mãi đến khi nhìn thấy ánh mặt trời.

Y đưa tay phủ lên tóc mai nàng:

– Nên nàng đừng tự trách, nhờ những thay đổi của nàng, hắn cầu nhân được nhân, tương lai của Đại Chu cũng sẽ thay đổi. Yểu Yểu, hãy xốc lại tinh thần, chúng ta về thôi.

Trái tim ngột ngạt cả ngày của Nguyên Tứ Nhàn như đột nhiên sống lại, nàng ra sức gật đầu:

– Về thôi, về lại kinh thành.

Bảy ngày sau, ngày 11 tháng 6, thập tam hoàng tử của Đại Chu lên ngôi, truy phong lục hoàng tử Trịnh Trạc làm Đức vương ngay trong đại điển đăng cơ. Kế đó, tiền trung thư thị lang khẩn xin diện thánh, mang theo một chiếc hòm nặng trĩu, bất chấp cái nhìn trố mắt của cả sảnh đường, tuyên đọc bản tội văn của Đức vương đã qua đời vì cứu bệ hạ.

Ba ngàn chữ lưu loát vạch trần tội trạng của tiên đế, kể lại chân tướng vụ tạo phản, lời y vừa dứt, cả sảnh đường im phăng phắc, vẻ mặt hoàng đế nhỏ tuổi đầy nghiêm túc, ban ý chỉ thứ hai từ khi đăng cơ, thăng Lục thị lang làm trung thư lệnh Đại Chu, toàn quyền xử lý vụ án này để báo với hồn thiêng của Đức vương.

Đó là năm Trường Thanh thứ nhất.

Bảy năm sau, mùa hạ năm Trường Thanh thứ tám, một chiếc xe ngựa có ký hiệu Lục phủ lặng lẽ chạy khỏi cửa hông.

Trong xe ngựa vang lên tiếng lẩm bẩm của nữ tử:

– Thiếp không ăn cái này đâu, muốn ăn đồ chua cơ.

Kế đó là một giọng nam nghi hoặc:

– Năm xưa nàng mang thai Nguyên Thù Nguyên Trăn, ta đâu nhớ nàng kén ăn vậy nhỉ?

– Năm đó mới về nhà chàng mà, phải để lại ấn tượng hiền lương thục đức cho mẹ chứ.

Nói xong nàng lại oán trách:

– Mà thiếp mang thai đứa bé này, sao cứ phải đi xa xôi về Lạc Dương của chàng an dưỡng chứ?

Trong xe ngựa, Lục Thời Khanh bưng bát cháo, thở dài không biết nên đặt xuống hay nên múc:

– Sợ nàng lâm bồn xung khắc với Trường An đấy thôi.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi:

– Theo thiếp thấy, chàng nhờ phúc của thiếp đòi nghỉ đẻ, sau đó mượn đà ở lì không về kinh thành nữa thì có. Thiếp cho chàng hay, bệ hạ tuy nhỏ tuổi nhưng gian manh lắm, không để Nguyên Thù thoát khỏi tầm mắt đâu, chàng thật sự có thể đưa cả nhà lặng lẽ đi à?

Lục Thời Khanh tức giận nghiến răng, húp sạch cháo vốn chuẩn bị cho nàng, ra vẻ kiểu gì cũng phải đi:

– Ta chuẩn bị thư từ quan xong rồi.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn y, thấy hơi buồn ngủ bèn ngả đầu vào lòng y:

– Thiếp ngủ một lát, đến nơi thì gọi thiếp dậy.

Y ừ, để nàng dựa vào rồi lẳng lặng suy tính kế sách từ quan chu toàn.

Nguyên Tứ Nhàn thoải mái thiếp đi, giấc ngủ này, nàng lại nghe tiếng nước róc rách đã lâu không gặp.

Vì thời gian đã trôi qua bảy năm nên nàng chưa phản ứng được ngay, mất một lát mới nhận ra mình lại nằm trong tảng đá nơi cầu Lộc.

Lần này tiếng động trên cầu rất lớn, giống như có một đội kỵ binh mấy vạn người đi qua. Pha lẫn giữa tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc là tiếng chói tai của binh khí ma sát với đá mang theo sức mạnh tàn phá và giọng nói của người dị tộc.

Nàng chợt hiểu, dị tộc xâm lược Đại Chu đã giết tới Trường An.

Thân cầu dao động mạnh giữa vô số tiếng la hét chói tai, bụi đá rơi xuống, cuối cùng cầu rầm rầm sụp đổ.

Tảng đá nơi nàng ở cũng rơi "tõm" xuống nước theo, hồn phách nàng từ từ bay lên khỏi mặt nước tới giữa không trung.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong mơ là thấy cảnh thành Trường An thây chất đầy đường, máu chảy thành sông, Đại Minh cung hừng hực lửa, Trịnh Hoằng chín tuổi máu me be bét bị người dị tộc áp giải ra đạp xuống đất.

Nguyên Tứ Nhàn giật mình tỉnh dậy, suýt không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, nàng vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

Lục Thời Khanh hỏi nàng sao thế.

Nàng hoàn hồn, hiểu rõ đầu đuôi. Trịnh Hoằng trong mơ mang dáng dấp chín tuổi, nghĩa là ở kiếp trước, năm Trịnh Hoằng chín tuổi, Đại Chu vong quốc.

Nhưng giờ Trịnh Hoằng đã mười ba tuổi.

Xe ngựa đúng lúc đi ngang cầu Lộc, sông Lộc bên ngoài trong xanh lững lờ chứ không nhuốm đầy máu đỏ như mơ, đóa hòe trắng trên cây hòe xa xa tỏa hương thơm ngát, dân chúng đón chào vầng dương buổi sớm, niềm nở rao hàng bên dưới tàng cây.

Kiếp này an ổn, mọi điều tốt đẹp.

Nàng lắc đầu đáp không có gì, mắt dõi nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt trên thành Trường An.

Trịnh Trạc, ngươi nhìn đi, bảy năm rồi, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, họ đã khiến Đại Chu trở thành dáng dấp như ngươi muốn.

Lời tác giả:

Kết thúc truyện rồi, để tôi nói vài lời về nguyên nhân sắp xếp nội dung như vậy nhé.

Trên thực tế, một cá thể nhỏ bé không thể nào chống lại lịch sử, nhưng đã là tiểu thuyết thì tôi muốn cho phép có chủ nghĩa anh hùng theo cách lố không quá mức. Lố không quá mức tức là không có một bước lên trời. Do đó tiểu thuyết này không đi theo hướng sảng khoái, ngược lại, nhân vật chính thường xuyên rơi vào thế bị động, con đường thay đổi lịch sử đầy chông gai và biến đổi bất ngờ.

Bởi thứ họ khiêu chiến không chỉ là tiểu nhân thời loạn mà còn là dòng chảy của thời đại nên mới vô cùng gian nan. Tôi nghĩ, nếu dễ trở mình thì kiếp trước nữ chính cũng không thê thảm đến thế.

May mà cuối cùng đã thành công, dù có máu đổ có hi sinh, nhưng cũng có cầu nhân được nhân. Đây là số mệnh và lựa chọn mà tôi giao cho nhân vật, cũng là giá trị mà tôi thiết lập. Đương nhiên, mỗi người mỗi trải nghiệm mỗi quan điểm riêng, tôi không ép tất cả mọi người đều công nhận.

Có lẽ nhiều độc giả tiếc nuối giá như Trịnh Trạc không chết. Tuy tôi lập ra một kết cục không hoàn mỹ nhưng không đến mức nói tàn nhẫn rằng "tuyệt đối không có giá như", cũng không dùng đáp án chuẩn để gò bó mọi người, thế nên khả năng tồn tại một thế giới song song sẽ để mọi người tưởng tượng vậy.

Cuối cùng, cám ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành suốt chặng đường, ai thấy không hợp thì chia tay trong vui vẻ, còn thấy hợp thì hẹn gặp ở truyện sau, tôi sẽ cố gắng viết một câu chuyện hay hơn nhé.

Lam:

Xin mượn chút đất để thổ lộ ít quan điểm cá nhân. Lam không thích thể loại truyện trùng sinh (qua những tác phẩm trùng sinh từng đọc), một vì nhân vật chính kiếp trước ngu ngốc, được sống lại tự dưng được thay luôn bộ não, cảm thấy điều này quá nực cười; hai vì trí nhớ kinh khủng đến mức bất thường của nhân vật chính, bản thân Lam hôm qua ăn gì chưa chắc hôm nay nhớ, thế mà mấy nhân vật trùng sinh lại nhớ rõ các sự kiện đến từng chi tiết một, điều này quá vô lý; ba vì cảm thấy mỗi người nên tự chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, nhân vật chính ngu ngốc, tin người nên gặp họa thì tự chịu trách nhiệm cho hành vi đó.

Nhưng đối với truyện "Thiếp định chàng rồi quyết chẳng buông" này, Lam lại rất thích và ấn tượng. Ngoài những điều như văn phong dí dỏm, tính cách nhân vật thú vị, xây dựng tình huống hấp dẫn, điều khiến Lam ấn tượng nhất là 2 nhân vật trùng sinh trong truyện: Tứ Nhàn và Thiều Hòa. 2 cô gái này đều được trùng sinh, đều nhận được may mắn hiếm có khi biết trước "số mệnh". Nhưng cách mà 2 cô gái phản ứng với may mắn này hoàn toàn trái ngược: Thiều Hòa lựa chọn chấp nhận số phận, Tứ Nhàn lựa chọn thay đổi số phận.

Thiều Hòa cam chịu, ngày ngày sống trong đau thương buồn khổ, cúi đầu trước số phận đã an bài, bởi thế cả 2 kiếp đều long đong, khổ sở. Trong khi Tứ Nhàn lựa chọn hành động để cố gắng thay đổi, không để điều bất hạnh trong kiếp trước tái diễn. Và cô đã thành công.

Từ đó cho thấy, thái độ sống là điều vô cùng quan trọng. Khi cuộc đời thảy cho một quả chanh chua chát, chấp nhận bị axit của chanh bào mòn hay tìm cách biến nó thành cốc nước chanh ngon nghẻ là do chính bản thân mình. Đây là điều Lam thích nhất ở truyện.

Một điều khác là như tác giả đã thổ lộ, các nhân vật trong truyện tuy có hào quang nhân vật chính nhưng không tới mức quá lố, khó chấp nhận. Lam không thích các truyện thổi phồng nhân vật chính quá mức, khiến lịch sử thay đổi chỉ vì một cá nhân. Chẳng hạn một cô gái hiện đại xuyên không về quá khứ đòi lập chế độ nữ quyền, đòi cho nữ vào triều làm quan, đòi thực thi chính sách 1 vợ 1 chồng... thì cái con đó bị xã hội thời đó đưa lên giàn hỏa thiêu là 1 kết cục hoàn toàn xứng đáng.

Lan man quá, tóm lại đối với Lam, "Thiếp định chàng rồi quyết chẳng buông" là một quyển tiểu thuyết hay, thú vị, đương nhiên không phải kiệt tác hoặc hoàn toàn không có sai sót nào. Tuy nhiên, nếu chỉ muốn một quyển tiểu thuyết để giải trí thư giãn thì nó là một lựa chọn không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #yt