Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Nine

Khi máy bay đến, tiếng súng bắn ràn rạt đã khiến bọn người xung quanh chạy biến khỏi họ mất một lúc trước rồi. Máy bay đáp xuống an toàn, và Jungkook, người đang chảy máu đầm đìa, đã quỳ lên được bằng một chân.

Một Delta chạy ngay đến đỡ cậu, nhưng Jungkook chỉ họ đến bên Yunho trước, người kia cũng đang bò trên đầu gối, xung quanh là một vũng máu lớn. Jungkook không chắc đó là máu của anh ấy hay lính địch nữa rồi, cuối cùng Yunho đã được đưa lên máy bay cứu hộ an toàn.

Jungkook qua trở lại khoang máy bay rơi, cẩn thận nâng xác Minjae lên và dùng hết chút sức lực cuối cùng để đưa người kia ra khỏi cái xác trực thăng nát. Những người khác cố gỡ xác phi công ra, nhiều bàn tay thành thạo làm cùng một việc nên cậu tin rằng sẽ chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Ngoài kia, con chim sắt đen đang nóng hừng hực và là một mục tiêu quá dễ bị hạ.

Những tên lính đối địch đang lăm lăm súng máy, giờ thì còn dễ dàng trút một cơn mưa đạn đạo vào họ hơn khi nãy rất nhiều lần. Âm thanh đạn vãi ra găm vào guồng máy thật rõ ràng và vang vọng. Một trong hai người lính cứu hộ đã bị bắn vào đầu ngay tại hiện trường, khi cố nâng xác người phi công về lại khoang máy bay cứu hộ.

"68, các anh cần rời khỏi trận địa ngay lập tức. Chúng ta không thể để một máy bay nữa bị bắn hạ đâu."

"Tuân lệnh."

Một người lính kéo Jungkook rời đi ngay, cậu gào lên, tay quá yếu để nâng được xác Minjae ra khỏi khoang máy bay nát.

"Không! Chúng ta không thể để họ lại-không!"

"Thôi nào!"

"Đừng mà!"

"Làm theo mệnh lệnh, Jeon! Chúng ta không thể mạo hiểm sinh mạng của tất cả mọi người ở đây được!"

Jungkook bị dúi vào trong khoang giữa cùng với Yunho, con chim sắt bay vụt lên không trung, đạn vẫn rượt theo đuôi họ sát nút.

Máy bay càng lên cao, Jungkook chỉ còn nhìn thấy được lố nhố nào là đầu của bọn kia đang xé xác Minjae ra thành nhiều mảnh, tay và chân bị tháo rời đang được tung lên cao như một hình thức ăn mừng chiến thắng. Xác phi công và xác của nhân viên cứu hộ ban nãy thì chẳng thấy đâu, có lẽ cũng đang bị phân thây đâu đó cùng với cái xác Daehyul đã lạnh từ lâu.

Jungkook thở hồng hộc, cơn sợ hãi chạy dọc sống lưng lành lạnh, và một nỗi buồn điếng người ăn sâu vào cậu.

Trong khoang máy bay tăm tối này, họ lại được an toàn một lần nữa.

Nhưng ý nghĩ đó ngắn chẳng tày gang khi cậu trông thấy Yunho.

Anh ấy mất quá nhiều máu, gương mặt trắng bệch và cạn kiệt vì chấn thương. Jungkook biết họ đang về rất gần với căn cứ, đã bay qua được nửa đường biển rồi, đã nhìn thấy những mái nhà của ngôi làng gần cứ địa rồi. Quân y sẽ cứu được anh ấy thôi.

"Kook..."

"Đừng nói gì cả, hyung. Cố giữ sức đi anh."

"Kook! Anh chỉ cần-cần-em-chỉ là phòng hờ." Yunho nói mà máu ọc ra từ miệng, nhưng người kia chỉ chửi thề rồi nói tiếp. "Đ* mẹ đau đớn quá! Nói với con gái anh là anh đã là một người lính tốt. Phòng hờ thôi nhé."

Jungkook gật.

Nửa giây sau, bộ truyền tin từ JOC lại vẳng đến. "Super 68, một súng phản lực chống tăng đang bắn về phía các cậu. Hướng sáu giờ."

Một lính nhảy dù đang canh tại vị trí bắn tỉa đã bắt đầu nổ súng đến bất cứ nơi nào anh ta thấy được bằng khẩu súng lục mini của mình, cố bắn hạ những người đang chuẩn bị súng phản lực chống tăng bên dưới một tòa nhà cao. Anh ta hụt mất một người đang nấp sau bức tường bê tông dày hướng chếch.

Một viên đạn không trúng đích này là do cái trực thăng chao đi, vì đặc thù khi bay qua biển là khó mà ổn định được. Nhưng lần này họ nghiêng quá dốc, Jungkook không thể nào tưởng tượng nổi cảnh mình ngã khỏi trực thăng lần thứ hai trong ngày, nên cậu sống chết bám chặt vào thành khoang.

Yunho đột ngột trượt khỏi tay Jungkook khi trực thăng chao đảo, cậu thét lên khi cơ thể người kia trượt đến bên cánh cửa mở rộng của cái khoang mờ tối.

"Chết tiệt! Không!"

Cậu gào lên khi Yunho ngày càng xa tầm với, móng vuốt đâm thủng cả da thịt. Yunho ngơ ngác nhìn cậu, từ nơi anh ấy rơi thẳng xuống khỏi trực thăng.

"Jungkook. Bỏ đi."

Hôm nay cảm giác cứ nóng nực thế nào, mặc cho mưa đang nặng hạt và bão đang tới ngoài kia. Khi đêm tối vẫn còn hơi lạnh và gió vẫn thổi rào rào, dù mùa thu đã dần chuyển sang đông, ban ngày vẫn khá ôn hòa và dễ chịu. Nhưng không phải hôm nay.

Một giọt mồ hôi rơi thẳng vào trong mắt khiến Jungkook bỏng rát, lưng cậu đau buốt.

Cậu đã khuân vác hàng đống bao đất sét cũng được một lúc khá lâu rồi, và còn những đồ mĩ nghệ gốm sứ cho một khách hàng nữa chứ. Lưng cậu gần như sắp gãy, như cái bình thủng lỗ chỗ mà Jimin quẳng phía sau vườn cạnh bên lò nung.

Cơn ác mộng lúc nãy quá dữ dội, đánh thẳng vào những nỗi niềm sâu kín nhất của Jungkook, khiến cậu quyết tâm lái thẳng đến xưởng gốm ngay trong thời tiết mưa gió bão bùng thế này.

Cậu muốn Jimin, muốn được chìm vào bên trong anh ấy.

Người kia đang dạy cũng được một lúc lâu rồi, và Jungkook cứ mãi giằng xé xem có nên chạy vào với anh ấy, hay là chạy hẳn ra luôn khỏi đây. Nên cậu làm những gì mình có thể làm được, vác bao đất sét thô, vác đồ gốm mĩ nghệ, làm tất cả mọi chuyện để khỏi phải nghĩ ngợi nữa. Hoseok chỉ nhìn cậu thấu hiểu khi Jungkook hỏi có việc gì cho cậu làm hay không.

"Kook à. Em ổn chứ?"

Hoseok bước vào với một cái hộp lớn trên tay, mùi alpha của anh ấy cùng với mồ hôi nồng nặc trong không khí. Jungkook gật, và ngay lập tức nâng lên bức tượng lớn họ đã nung ngày hôm truớc, lùi lại một chút. Bức tượng đó suýt thì vỡ, nhưng Hoseok đã nâng được nó ngay.

"Này, này Kook. Chậm thôi chứ. Em chắc là mình ổn không vậy?"

Hoseok chỉ ở cạnh bên cậu có một chút mà Jungkook đã cảm thấy gần như nghẹn thở. Cậu muốn chiến đấu để giành quyền thống trị ở đây. Con sói bên trong đang bình tĩnh nói cho cậu biết rằng đây là Hoseok, là anh của cậu, nhưng tâm trí Jungkook không hòa hoãn tới vậy, nó nhận định đây là một mối hiểm nguy. Cậu cảm thấy mình như một kẻ dối trá, một tên thích phỉnh phờ giả vờ giả vịt, những giọng nói khác nhau cứ lúc thì nói thế này, lúc thì gào lên thế khác.

"Em ổn, hyung. Em chỉ muốn dời bức tượng này về phía sau chút thôi. Anh muốn lấy cái tô này đúng không?"

Hoseok không trả lời, chỉ lo lắng đưa tay ra nhận lấy. Jungkook đơn giản muốn đi khỏi nơi này cho xong.

Cậu rời đi thật, nâng bức tượng đó lên vai mình, cảm thấy mọi thứ bỗng dưng có kích thước lớn hơn gấp hai lần xung quanh mình. Cậu đi qua phòng Jimin đang dạy, chỉ có bốn người vẫn còn ngồi lại bên trong. Họ đang học cách dùng bàn xoay hôm nay, đó là thứ mà cậu luôn muốn thử, nhưng chắc mẩm là mình không làm được. Lực tay cậu khá mạnh, mà thứ đó cộng với độ mỏng manh của đất sét thì thường chỉ tạo thành phá hoại mà thôi.

Nhưng Jimin đã hứa với cậu sẽ dạy cậu một kèm một, và Jungkook thật ra chỉ học vì cậu muốn có chút thời gian riêng tư với chồng mình thôi.

Jungkook thấy Jimin đi tới lui trong lớp giúp đỡ mọi người, và thấy mình bình tĩnh lại, cậu đi về phía xưởng chính để cất bức tượng kia.

Khi cuối cùng cũng đặt xong bức tượng vào nhà kho và dọn dẹp sạch khu vực quanh lò nung, Jungkook nâng tiếp một cái tô lớn đã nguội lên, rồi lại đi về phía nhà kho, vượt qua cửa phòng học của Jimin lần nữa.

Tiếng cười và tiếng trò chuyện của anh ấy vọng ra khỏi cửa sổ, trước khi đi đến nơi Jungkook đã nghe thấy tiếng rồi.

Âm thanh ấy, những thứ đã từng xoa dịu và an ủi cậu lúc này lại thành nguồn cơn khiến Jungkook đau đớn. Nó hành hạ cậu, nó khiến cậu biết mình không còn là nguyên nhân của những tiếng cười đó nữa rồi.

Jungkook nhớ chúng, nhớ tiếng cười này, nhiều lắm. Jimin không còn cười nữa kể từ khi cậu trở về. Anh ấy đã từng cười với mỗi trò nghịch của cậu, vậy mà giờ đây, việc Jungkook làm giỏi nhất chỉ là làm anh ấy khóc.

Khi cậu đi ngang qua phòng, Jungkook phát hiện nó vẫn gần như trống không. Mấy người kia đã về hết, nhưng Namjoon vẫn đang ngồi lại bên cái bàn xoay.

Hai người họ đều quay lưng về phía cậu khiến Jungkook không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Jimin đang cười rũ rượi, và Namjoon quẳng một đống đất khác ra khỏi mặt xoay của cái bàn, bất lực.

Chỉ còn mỗi một cục đất sét ướt còn lại chẳng ra hình thù gì, Jimin càng cười lớn hơn, trong khi Namjoon cười khì trước hình thù quái dị mình vừa tạo ra.

"Hyung! Sao anh tệ quá vậy chứ! Hoseok-"

Jimin không nói hết câu thì Namjoon đã phá hỏng luôn phần đất còn lại, rồi quẳng luôn xuống đống đất hỏng cạnh bên bàn xoay. Họ càng cười lớn hơn, Jimin nghiêng ngả, hất tóc về phía sau đầu. Anh ấy xinh đẹp là thế, đang cười hạnh phúc là thế, như thể chưa từng phải khóc trước đây.

Có gì đó bên trong Jungkook không còn nguyên vẹn.

Tim cậu vỡ, đường chân trời mờ xám ngăn cách lý trí và bản năng vỡ-và toàn bộ con người cậu cũng vỡ.

Nên cậu đập nát nó, cái tô sành ban nãy, và quẳng ra một bên, con sói bên trong đang nắm quyền chỉ huy mọi thứ. Hai người kia suýt thì nhảy dựng lên, ngay lập tức xoay lại và nhìn thấy cậu đang bước vào.

"Jungkook? Em đến rồi sao?" Jimin chỉ ngạc nhiên, không hề sợ hãi. "Có chuyện gì-"

Jimin không nói tiếp được khi phát hiện ra Jungkook đang biến hình, móng vuốt dài đang dần mọc ra, răng nanh trắng ởn. Đôi mắt nâu trầm biến thành hổ phách dưới ánh chiều chạng vạng, cả người căng lên. Jungkook gầm gừ liên tục, thở hồng hộc và giận dữ kinh người, mắt đảo liên hồi từ Jimin sang Namjoon.

"Jungkook..."

Jimin chậm rãi đi về phía cậu, anh ấy đang lo lắng, và sợ hãi, và có cả sự thương hại không cần thiết kia nữa. Jungkook ghét nó, cậu thấy ngộp thở.

"Jungkook, sao vậy em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com