Chương 17: Tôi được bầu làm lớp phó (1)
"Này chị Hạ."
"Hả?"
Dù ngày đầu tiên đi học ở ngôi trường mới chúng tôi đều không phải học gì nhiều nhưng khi về đến nhà cả hai đứa đều mệt rã rời. Sau khi tắm rửa xong, tôi chẳng buồn quan tâm đầu vẫn còn ướt, cứ như vậy mà nằm dài trên giường ngắm nhìn trần nhà.
Yến từ phòng tắm đi ra thấy vậy cũng nằm lên giường theo tôi.
"Một người có thể đổi thay đến mức nào chị nhỉ?"
Tôi thở dài:
"Chị không biết."
"Vậy chúng ta còn có thể làm bạn với cậu ta không?"
Tôi ngập ngừng không biết trả lời thế nào, cuối cùng tôi cũng chỉ đáp lấp lửng:
"Chị cũng... không biết."
Tôi không biết sau khi đi cùng bố Long đã trải qua chuyện gì. Có lẽ cậu ấy đã làm quen với những người bạn mới và nhận ra rằng chúng tôi, những cô gái quê mùa không thích hợp chơi cùng nữa.
Tôi xoay người, mặt đối mặt với Yến. Bình thường con bé hung dữ như vậy nhưng tôi biết Yến rất trân trọng những mối quan hệ của mình, chưa kể ngày xưa Long với Yến chí chóe với nhau suốt, nay bị hắn đối xử như người dưng nước lã, con bé cũng buồn không kém tôi là bao.
"Ít nhất bọn mình nên vui vì bọn mình có những người bạn mới."
"Ý chị là 4 tên nấm độc kia á?" Vẻ mặt còn đang buồn tủi của Yến liền thay đổi trong phút chốc, lộ rõ vẻ ghét bỏ.
"Tất nhiên là không rồi..." Tôi giật giật khóe môi.
Yến liền bật cười khúc khích. Con bé đổi tư thế thành nằm ngửa ra giữa giường, giọng nói đã không còn ủ rũ như trước nữa.
"Chị nói đúng. Em cũng có bạn mà."
Tôi cũng cười nói "ừ". Tuy chúng tôi không được học cùng lớp với nhau nhưng tôi biết cả tôi và Yến đều đang cố gắng thích nghi với môi trường mới. Tôi rất vui khi được làm quen với Vy Anh và Linh. Còn Long, cậu ta cũng có bạn bè khác. Mấy cái kỷ niệm xưa thì cứ để nó ở trong quá khứ là được.
*****
Tôi đã nghĩ vậy cho đến hai tuần sau...
Nhưng trước khi đến tình cảnh éo le đó thì chúng ta cứ đi theo tuần tự cái đã. Sau khi cố gắng nhét Yến vào tay các bạn lớp 10A, tôi mới thong dong trở lại lớp 10C của mình.
Trước khi vào lớp tôi còn cho rằng thời tiết mùa thu thật đẹp nhưng sau khi nhìn thấy ai đó đang nằm gục trên bàn ngủ ngon lành, đột nhiên tôi thấy thời tiết hôm nay bớt đẹp rồi. Tôi vẫn còn ghim tên này vụ hôm qua. Rõ ràng tôi đã nói với cậu ta khi nào về lớp thì gọi tôi dậy, ai ngờ tên kia cứ thế mặc kệ tôi mà đi thẳng về lớp, may mà tôi có một đứa em gái đáng đồng tiền bát gạo, hết giờ liền chạy đến gọi tôi dậy.
Thật ra Minh chẳng có nghĩa vụ gì phải gọi tôi dậy cả. Chúng tôi còn chẳng tính là bạn bè cơ mà. Nhưng tôi xấu tính thế đấy, cứ ai khiến tôi quê thì tôi sẽ tìm cách phá bĩnh. Vậy nên tôi cố tình đi thật mạnh, tạo ra tiếng động để Minh không ngủ được. Tất nhiên lúc này trong lớp có ít bạn nên tôi mới dám làm thế chứ để mấy bạn nữ khác thấy chắc họ bóp cổ tôi mất.
"Tôi còn cho rằng đang động đất, hóa ra là cậu à?"
Khi tôi về đến chỗ ngồi, Minh cũng tỉnh lại. Cậu ta vuốt ngược tóc ra sau, nhìn tôi cười cười. Tên này đúng là không hổ là nam chính mang hình tượng bad boy, cho dù chỉ cười một chút thôi cũng trông đểu dễ sợ. Vậy mà chẳng hiểu sao các bạn nữ lại thích cậu ta đến vậy, con trai thông minh hiền lành bọn họ không ưng sao? Tôi âm thầm bĩu môi.
"Cậu ngủ nhiều như vậy, tôi còn cho rằng trời có sập xuống cậu cũng không dậy được cơ chứ." Tôi ít khi đốp chát người khác lắm nhưng riêng Minh thì tôi phải đốp.
"Nhờ ơn cậu nên giờ tôi mới phải ngủ bù đấy."
"Tôi thì liên quan gì."
"Đây." Minh vươn tay chỉ vào miệng mình, môi dưới của cậu ta dán một miếng băng cá nhân bị cắt ra một mảnh bé xíu. "Tại cái này mà bạn gái tôi làm loạn cả một đêm đó."
"Này đừng có mà... Ơ mà từ từ, cậu có bạn gái á?" Tôi kinh ngạc.
"Ừ cậu không đọc profile của bọn tôi trên trang chủ của trường sao?"
Ai rảnh đâu trời! Nhưng nếu cậu ta có bạn gái thì Yến của tôi phải làm sao? Hoặc có thể Minh không phải là nam chính mà chỉ là bạn của nam chính thôi thì sao? Cũng hợp lý đó chứ. Thường thì những người lạnh lùng như Phong và ấm áp như Quân hoặc Dương Anh thích hợp cho ngôi vị nam chính hơn.
Tôi gật đầu tự đồng tình với suy nghĩ của bản thân mình, không hề phát hiện Minh đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Tôi cảnh giác giơ tay chắn trước ngực.
"Tôi có bạn gái khiến cậu bất ngờ đến vậy sao? Hay là... cậu thích thầm tôi? Tôi cũng không quá bất ngờ, ai bảo tôi đẹp trai quá đâu."
"Không. Không. Và không." Tôi lắc đầu như cái cây chổi xoay ở nhà. "Bớt ảo tưởng lại đi. Tôi cũng có tiêu chuẩn của riêng mình chứ. Bao giờ cậu đẹp cỡ Albert Einstein thì tôi suy nghĩ lại."
"Tôi cho rằng chỉ có mắt cậu có vấn đề thôi không ngờ hỏng từ não rồi."
"Đó là vẻ đẹp tri thức, cậu chẳng hiểu gì hết!"
Cạch. Cửa lớp chợt mở ra cắt ngang cuộc tranh luận giữa hai chúng tôi.
Tôi theo bản năng nhìn ra cửa. Dù khoảng cách giữa cửa lớp và bàn của tôi rất xa nhưng tôi vẫn nhận ra đó là Phong. Ai bảo cậu ta vừa cao lại vừa sở hữu gương mặt đẹp phát sáng của nam chính đâu chứ.
Phong bước vào trong lớp, trên tay cậu ta cầm theo một túi gì đó. Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì nó đã nằm gọn trên bàn tôi. Tôi ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh, nhưng cậu ta đã đeo tai nghe, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không phải là thứ gì khủng bố chứ? Đây là hình phạt cho tội dám tông vào nhóm P4 sao?
Tôi run rẩy mở túi bóng trên bàn ra. Khác với suy nghĩ của tôi, bên trong không phải bùa chú lời nguyền gì mà là vô số bánh kẹo. Từ kẹo mút đến bim bim, hầu như những thứ ở dưới nhà ăn của trường học đều có trong này.
Tôi nhìn sang Phong. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là đây không phải đồ hết hạn chứ? Suy nghĩ thứ hai là Phong muốn tôi đưa nó cho Yến.
Trong lúc tôi đang phân vân có nên gọi cậu ta không, tên hóng hớt nào đó mới chỉ quay lên được một lúc nay lại quay xuống bàn chúng tôi.
"Phong mua cái đó cho cậu nên cậu cứ nhận đi." Cậu ta vừa nói, vừa tự nhiên như ruồi mà lục lọi đồ ăn vặt bên trong túi bóng.
"Nhưng sao lại cho tôi?" Tôi vẫn chẳng hiểu gì mà hỏi tiếp.
Lúc này Phong đã quay sang chúng tôi, sau đó nói ra câu nói đầu tiên đối với tôi:
"Bởi vì phiền."
Tôi cứng đờ người. Cậu ta mua đồ ăn cho tôi bởi vì tôi nói lắm nên muốn dùng đồ ăn bịt miệng tôi ư? Sao thấy có lợi cho tôi quá vậy.
"Đừng hiểu nhầm." Minh rất tri kỷ giúp tôi phiên dịch. "Ý Phong là nó cảm thấy có lỗi vì hôm qua đã không đỡ cậu. Phiền ở đây là nó muốn nói đã gây phiền nhiễu cho cậu."
Thật không vậy? Tôi gãi gãi đầu. Sao chỉ có ba từ mà diễn giải ra được nhiều điều vậy.
Thấy tôi vẫn không tin, Minh liền nói tiếp:
"Vậy cậu thấy ai chê người ta phiền nhưng vẫn mua bánh kẹo cho người ta không? Sao Ngốc thế!"
"Do các cậu dị thì có!" Bị nói là ngốc thì ai chịu được, tôi không hề do dự đáp lại Minh.
"Nói tôi không đẹp trai bằng Albert Einstein thì ai mới dị đây?"
Tôi há miệng nhưng Minh đã nói tiếp:
"Hiểu rồi là vẻ đẹp tri thức."
Giận mà không thể xả, tôi chỉ có thể nghẹn cục tức lấy sách vở ra vờ học bài. Tôi là người bình thường, tôi sẽ không đôi co với mấy người bất bình thường.
Đúng lúc này túi đồ ăn vặt mà Minh cướp của tôi lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, là Phong giúp tôi giành lại khỏi tay cường hào ác bá.
"Hiểu nhầm." Cậu ta trúc trắc nói.
"Phong muốn nói cậu đừng hiểu nhầm ý của cậu ấy. Phong chỉ muốn chuộc lỗi thôi." Minh lại xen miệng vào giúp Phong phiên dịch. Tôi sẽ cho rằng cậu ta là người tốt nếu như không thấy một nửa đồ ăn vặt của tôi đang nằm trong ngăn bàn của cậu ta.
"Ý cậu là vậy hả?" Tôi nghi hoặc hỏi Phong và kết quả nhận được một cái gật đầu vô cùng chắc chắn.
"..."
Nói thêm một từ thì cậu sẽ chết hả Phong? Nhưng mà thôi, tôi tôn trọng thiết lập nhân vật.
Tôi cất túi đồ ăn vào trong ngăn bài sau đó mới quay sang nói chuyện với bạn cùng bàn của mình:
"Lần sau tôi trả tiền cơm trưa cho cậu nhé? Coi như là có qua có lại. Còn chuyện hôm qua tôi không để bụng đâu, dù sao cũng không phải lỗi của cậu."
Thấy Phong muốn mở miệng nói chuyện, tôi đã giành trước nói tiếp:
"Cứ quyết định như vậy nhé!"
Và sau đó tôi cũng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc cúi đầu tiếp tục (vờ) đọc sách. Tính của tôi là như vậy đấy, rất ngại mang ơn hay nợ ai bất cứ thứ gì. Ngay cả trước đây, khi Long vì giúp tôi mà bị thương tôi cũng cố làm gì đó cho cậu ta để cảm giác áy náy trong lòng vơi đi chút.
Chậc, lại nghĩ đến tên đó nữa rồi.
Tôi khó chịu đập đầu thật mạnh xuống bàn khiến hai tên kia cũng phải ngơ ngác nhìn qua.
"Không có gì đâu." Tôi xấu hổ xoa xoa trán mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com