Chương 8: Giận dỗi vô cớ
Hai người ghé qua một tiệm cơm nhỏ. Gia Hy hạ ô xuống, rũ những giọt nước nhả xuống sàn nhà. Trong quán rất đông người, không khí thật ấm áp. Phương Di chọn một bàn gần cửa sổ, hắn dũ mái tóc hơi ẩm ướt. Phương Di ngẩn ngơ nhìn, hơi khịt khịt mũi. Không những vậy, trong quán cũng có vài người chú ý hắn nữa.
- Chuyện gì? - Gia Hy ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mơ hồ, nhìn nó. Phương Di giật bắn người, lắp ba lắp bắp.
- À... cậu muốn ăn cơm gì? - Nó lấy lại giọng, nhìn sang menu.
- Sao tự nhiên hỏi thế? - Gia Hy nhíu mày nhìn nó, rồi hắn kêu cơm sườn, nó thì kêu cơm gà.
Không khí tính ra hơi nóng. Nó làm cái quái gì mà hồi hộp thế chứ? Cơm dọn ra, nó cắt xẻ miếng thịt gà to. Rồi hai đứa, như thường lệ, đổi đĩa cơm cho nhau. Đây vốn là việc làm bình thường. Phải, chỉ là bình thường thôi, lúc nhỏ hai đứa đi ăn cũng như vậy, đổi phần cho nhau, là thói quen thôi. Mà sao mấy bà thím kia nhiều chuyện quá vậy?
- Trời ơi nhìn cặp kia dễ thương chưa kìa...
- Lãng mạn ghê! Anh thì có bao giờ làm vậy đâu chứ?
Nó cúi gầm mặt xấu hổ, đúng là càng lớn mọi chuyện càng khác. Ngày xưa thì kêu hai anh em nhà kia tình cảm ghê, bây giờ thì nâng lên thành người yêu.
Phương Di tia mắt nhìn biểu hiện của hắn, vẫn an nhàn ngồi ăn. Đúng là tên vô cảm. Gió ngoài trời lại làm nó ngẩn ngơ một chút. Ai bảo gió thổi đi tóc hắn, để lộ ra gương mặt vốn sẵn đẹp đẽ. Tính ra cũng nhiều lần nó thấy mặt hắn rồi chứ, chỉ là... sao lại có cảm giác khác khác thế nào.
- Xong chưa còn đi về. - Thấy tốc độ của nó đột nhiên chậm lại, lại còn hơi ngập ngừng.
- À, chỉ là... cậu, sao không cắt tóc nhỉ? - Nó đánh lãng sang vấn đề khác.
- Không thích. Ăn nhanh lên đi, không phải cậu còn phải về học bài sao?
- Ồ... - Hắn biết rõ nó còn hơn cả nó nữa, suýt nữa thì quên ngày mai có bài kiểm tra - Phải học bài mà.
Trời tạnh mưa. Cũng không cần dùng ô làm gì, hai đứa đi song song trong cái không khí mát lành dễ chịu mùa thu. Đã bao lâu rồi nó chưa được ra ngoài vào buổi tối? Có lẽ suốt ngày từ khi đi học đến khi về nó chỉ ngồi thù lù trong phòng làm bài tập thôi. Tính ra xương cốt cũng thu lại không ít rồi.
- Ủa? Hai người đi đâu thế này? - Hàn Như khoác tay Hồng Phước đi từ trong rạp chiếu phim ra. Lại đi hẹn hò? Chưa chia tay à? Nó phát ngán với cặp này rồi, chả thèm trả lời.
- Đi ăn thôi. - Hắn trả lời thay.
- Ồ, đi ăn? Không sợ anh Hải ghen hả? - Hàn Như che miệng nói thầm mà giọng to lắm cơ, làm nó tức mà không nói được gì - Thôi mình đi ăn kem đi, anh nhỉ? - Hàn Như quay qua nũng nịu.
- Ok baby, anh sẽ chiều cưng tới bến luôn. - Hồng Phước vuốt cằm Hàn Như, nựng nựng nhìn thật muốn ói đây mà. Đúng là cái thằng trăng hoa! - Hai người đi chung luôn nhé.
- Tôi còn phải... - Nó chưa kịp trả lời thì bị Hàn Như lôi tụt vào quán kem gần đó. Đành phải vào thôi. Mà hắn cũng không phản đối nhỉ? Muốn ăn kem đến thế à.
Suốt cả buổi chỉ toàn là hai người kia nói chuyện thôi, hắn thì thờ ơ nhìn ra cửa số, nó thì ngồi làm bài tập. Không khí mỗi người một vẻ, vậy mà cũng rủ vào đây ăn cho được.
- Ê... - Hàn Như huơ huơ tay trước mặt nó.
- Chuyện gì? - Phương Di nhăn mặt.
- Đi với cậu ấy không sợ... anh Hải ghen hả? - Nãy giờ hắn vẫn đang đợi Hàn Như tiếp diễn câu chuyện hiếu kỳ đó, liền dỏng tai lên nghe.
- Chuyện gì mà anh Hải ghen chứ? Đừng nói bậy. - Nó xua tay.
- Chẳng phải cậu đã tỏ tình với người ta, người ta cũng đã chấp nhận rồi sao, mình không ngờ style của cậu mới lạ thật đấy.
- Đừng nói bậy nữa. - Nó cúi mặt ngậm câm mà không hay hắn đang nóng rực trong người. Cảm giác muốn tức chết đi được. Cao Phương Di bây giờ giỏi lắm, khác ngày xưa rồi, còn dám tỏ tình với con trai. Cơ mà xưa giờ hắn chỉ nghe cô nhận lời chứ có chủ động trước đâu.
- Ế, chuyện lạ có thật nha. Đó là tên nào vậy, cho tôi thỉnh giáo cái coi. - Tên ngồi bên cạnh mồm mép cũng không kiểm soát được lại phun ra mấy lời bậy bạ.
- Một thằng điên một con khùng ngồi cạnh nhau đúng là... - Phương Di thu dọn sách vở đứng dậy - Ăn xong chưa chúng ta về? - Gia Hy cũng chẳng muốn ở đây nữa, hắn đứng dậy đi một mạch.
Hắn làm sao thế nhỉ? Bây giờ lại giữ khoảng cách với nó như vậy. Cứ mỗi lúc nó cố chạy tới đi cạnh hắn thì hắn lại càng đi nhanh. Bây giờ nó mới biết lợi thế của chân dài. Gia Hy mặt hầm hầm như có chuyện bực, đóng sầm cửa lại khi nó chưa kịp chào tạm biệt. Mấy ngày sau hắn càng lạ hơn nữa, trời mưa dầm dề lê láng, nó cũng rút kinh nghiệm cầm theo ô, nhưng chẳng bao giờ đi với hắn. Hắn lúc thì đi thật trễ, lúc thì đi thật sớm, về lại không đợi nó như mọi khi, hay thấy trời mưa nên nản rồi?
Mà dạo này kỳ lạ cũng không phải có mình hắn, Hải cũng vậy nữa. Hôm nay Hải lại ngồi ăn cơm cùng bàn với tụi nó, đã là ngày thứ ba rồi. Anh cứ tiếp chuyện với mấy nhỏ bạn, thỉnh thoảng lại sang nói chuyện với nó, nó cũng chỉ ậm ừ vài câu như những cuộc tình trước. Cũng chẳng ảnh hưởng gì tới công việc và đời tư của nó nên, nó cứ để vậy thôi.
Hằng ngày nhìn qua cơn mưa, hắn lại thấy nó đang ngồi ăn cũng với tên Hải, lòng không khỏi bứt rứt khó chịu. Đám bạn của hắn thì lao nhao không ngừng, ba hoa đủ điều nhưng hắn chỉ một mực nhìn xuống kia với đôi mắt lạnh tanh, có pha chút buồn rầu, đã mấy ngày nay tránh mặt nó rồi.
- Này, mày làm gì mà mặt mũi xanh xao thế? Lâu rồi không tập trận hả? - Nhật Long vỗ vai hắn nói.
- Ừm, cũng không có gì. - Hắn chau mày trả lời, đầu có hơi nhức.
Mấy ngày nay đi xe máy đến trường, lại lười biếng mang áo mưa nên cứ thế mà chạy đi, thật không ngờ mưa dầm thấm lâu, hôm nay lại hơi mệt rồi. Nhật Long thấy thế cũng không hỏi nữa. Thầy giáo vào tiết, tất cả lại ổn định chỗ ngồi, hắn nằm gục xuống bàn mệt mỏi, dường như muốn có một cái gì đó xua hết nỗi mệt nhọc này đi. Giá như... có nó ở đây, thì nó sẽ làm thế nào nhỉ?
Thần Quang gọi hắn dậy, nhưng hắn cứ uể oải xua đuổi. Thành ra, tụi kia đành đi về trước, chắc lại muốn ở lại chờ Phương Di đây mà. Hắn mặc dù không về cùng nó nhưng cũng đợi tụi bạn về trước rồi mình mới về sau. Hôm nay đột nhiên mồ hôi lại túa ra như trút nước, đầu ong ong, thật buồn ngủ.
- Di đổ rác dùm mẹ cái. - Mẹ nó từ trên lầu nói vọng xuống.
- Vâng.
Phương Di vừa tắm rửa xong liền mang bao rác ra đầu đường. Ủa? Có con gái đến tìm hắn kìa. Đúng là chuyện lạ, cô gái hiền dịu thục nữ như vậy mà đến tìm tên thô bạo kia hả? Phương Di chầm chậm đi lại hỏi:
- Bạn ơi, bạn tìm Gia Hy hả?
- Ờ,... ờ đúng rồi, mình đến trả bạn ấy cái này. - Cô gái e thẹn đưa cái ví cho nó. Tên này lại bỏ quên ví ở đâu thế này.
- Làm sao bạn lại có thứ này?
- Sáng nay, cậu ấy cứu mình khỏi đám côn đồ, lại làm rơi ví đó mà, trên này có ghi địa chỉ. Ờ nhưng mà, hình như cậu ấy không có ở nhà, mình gọi nãy giờ mà không nghe. Hay bạn trả giúp mình nhé?
- Ok, bạn cứ về trước đi. - Nó nhận lấy cái ví rồi mở ra coi. Cái hình ảnh mà nó chẳng muốn thấy nhất lại thấy được: Dây cột tóc. Hắn bị đồng tính luyến ái nam sao? Lúc nào cũng kè kè cột tóc bên người.
Rầm... Nó thộn cửa mạnh để cho tên kia nghe.
- Này Đăng Gia Hy mở cửa đi. Có người đem ví tới trả này. - Nó hét toáng lên, nhưng chẳng có tiếng trả lời, nó liền lấy điện thoại điện cho Thần Quang, nhưng bạn hắn kêu hắn chờ nó về rồi mà. Chờ nó về? Có lầm không thế, mấy ngày nay nó đã chẳng mặt mũi hắn.
Hay là đi đâu? Không thể nào, người lười biếng như hắn không chịu đi một mình đâu. Thần Quang nói có gọi hắn dậy nhưng hắn một mực nằm im trên bàn như chờ nó về chung. Nghe là thấy hư cấu rồi, nhưng Phương Di không thể không tin. Rồi như nhận ra điều gì, nó liền chạy thẳng đến Bình Thường. Phương Di chống tay thở hồng hộc, vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đóng cửa rồi!
Nhưng nó có chìa khóa của Bình Thiên. Phương Di chạy hộc lên tầng thượng, lấy hết đà, nhảy thẳng qua bên kia sân thượng. Người lấm len chút nước mưa còn đọng lại nhưng không sao. Không hiểu sao tự nhiên nó lại có động lực chạy như con điên thế này khi mới chỉ là suy đoán, nếu như...
Phương Di mở tung cửa từng phòng học ra. Bọn bạn hắn nói là tầng hai nhưng lại không nhớ là phòng nào. Học hành kiểu gì mà có cái lớp thôi nhớ cũng không nổi. Môi nó khô rát và ngoài trời thì đổ mưa to, làm gì bây giờ? Tay nó cầm chặt cái ví, mắt đảo quanh tìm kiếm dường như trong vô vọng. Tối quá không thấy gì hết.
Gia Hy từ khi nào người đã không thể cử động được, nhấc tay lên còn không nổi. Hắn không biết là trời đã tối rồi, chỉ nghe tiếng mưa. Tiếng mưa to quá, còn hắn thì rất mệt, mệt như chưa từng được mệt. Bụng đói đến nỗi không còn cảm giác đói bụng nữa, mi mắt nặng trĩu, hắn muốn ngủ một chút, chỉ một chút thôi.
- Hừm... này lưu bang, ngủ đây làm gì thế? - Giọng nói nghiêm túc bình thường vang lên, hơn nữa còn pha chút hơi thở mạnh ấm nóng. Gia Hy từ từ ngẩng mặt lên, sao nó lại ở Bình Thường được chứ?
Và như dự đoán, vài sợi tóc dính lại trên mặt nó vì mồ hôi ướt đẫm, nó đưa đôi mắt lo lắng nhìn hắn. Và trong cơn mưa đấy, đột nhiên đôi mắt lạnh lẽo nhưng mệt nhoài của hắn lộ ra. Gió từ cửa sổ tạt vào lạnh ngắt, nhưng tự nhiên, trong phòng học khô khan vì bóng tối, bọn họ thấy thật ấm cúng lạ thường, trái tim đập mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com