Chapter 11: Mưa ngày một nặng hơn
21h00, SU Bar.
Một người đàn ông trong chiếc mantaeu đen đẩy cửa bước vào. Gọi là quán bar nhưng chủ đề hôm nay của quán là romance nên tiếng nhạc cùng ánh đèn cứ mập mờ du dương. Thật thích hợp cho những con người đang tìm kiếm một nơi tâm tình nốc hơi men giải sầu. Người đàn ông sau khi đảo mắt một lượt liền đi thẳng đến quầy pha chế, nơi có một người khác đang nhâm nhi ly Dark Rum và tận hưởng bầu không khí nơi đây. Cởi bỏ chiếc mantaeu, người này vô cùng tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, gọi cho mình một ly Remy Martin.
- Vậy... Chú gọi anh đến đây là có chuyện gì?
- Anh em lâu ngày không gặp hẹn hò chè chén tí có sao đâu.
- Anh không có thời gian.
- Nói chính xác là không có thời gian với em thôi đúng không?
- Anh về đây.
- Ấy từ từ nào. Sao nóng vội thế? Anh trước giờ luôn đối xử với em như thế.
- Còn không phải vì chú mày diễn quá đạt sao? Đến anh còn suýt không nhận ra.
- Nhận ra gì cơ? Em trước giờ vẫn thế.
- Đừng vòng vo nữa, Jaewon. Muốn gì nói lẹ đi.
- Seop lớn-hyung nóng tính quá rồi đó. Nào, làm một miếng dưa hấu hạ hỏa rồi mình bàn công việc nào.
- Chú có 10 phút. Bắt đầu đi.
- Chuyện là em mới mở một công ty làm ăn nhỏ. Mà anh biết là em không được giỏi mấy vụ tính toán cho lắm...
- Ồ~ anh không biết luôn đấy. Là không giỏi "tính toán" hay không giỏi "tính toán"?
- E hèm... Em đang nghĩ đến việc mời anh về làm quân sư cho em.
- Vậy là chú mày mời anh về làm culi cho chú. Ồ, vinh hạnh quá.
- Không, không. Là làm quân sư. Nếu em làm giám đốc, anh sẽ được làm phó giám đốc. Nếu em làm chủ tịch, anh sẽ được làm phó chủ tịch.
- Vậy là làm culi nhưng với cái tên sang hơn?
- Em đang nghiêm túc đấy.
- Anh cũng đang nghiêm túc. Người thông minh sẽ biết là anh đang từ chối.
- Là anh chê em ngu á hả?
- Không dám. Không còn việc gì nữa thì anh về đây.
- Nếu em nói là em sẽ giúp anh có được thứ anh muốn thì sao?
- Anh đã có mọi thứ mình muốn rồi.
- Anh chắc chứ?
Nói rồi Jaewon đẩy một tấm hình về phía Hyeongseop. Đồng tử anh co giãn sau khi nhìn thấy người trong hình. Khuôn mặt bỗng chốc đanh lại nhìn thẳng vào mắt Jaewon.
- Rốt cuộc chú muốn gì?
- Đơn giản thôi. Về đầu quân dưới trướng của em, trở thành cánh tay phải của em. Và thứ anh muốn sẽ mãi mãi thuộc về anh. - Jaewon hài lòng nhìn biểu hiện của người trước mặt, khoảnh khắc này thật sự rất đáng tận hưởng nha.
- Chú biết từ khi nào? Con người chú quả là không đơn giản nhỉ? - Điều chỉnh lại cảm xúc, Hyeongseop ngả người tựa vào ghế, nốc cạn ly rượu của mình.
- Em đã nhìn ra ngay từ đầu rồi. Và anh cũng một chín một mười với em thôi.
- Haha... Khá lắm. Được thôi. Anh đồng ý. Phần thưởng béo bở vậy mà.
- Haha... Đây là địa chỉ trụ sở. Anh đi làm lúc nào cũng được. Em không chấm công đâu. Buổi tối vui vẻ. Ngủ ngon.
Jaewon vỗ vai Hyeongseop rồi rời đi, để lại người anh lớn đăm chiêu mân mê ly rượu không.
- Thằng khốn... Sắp đến sẽ vui lắm đây.
=========================
Những hạt mưa theo gió bám vào cơ thể những người vội vã trên đường, mưa nhỏ nhưng vẫn mang lại cảm giác khó chịu cho kẻ hớt hải tìm nơi tránh trú.
=========================
21h30, Hannies Bakery.
Hanbin đang lau lại căn bếp lần cuối, anh vẫn luôn kĩ tính như vậy. Còn cả đống dụng cụ làm bánh vừa rửa xong đang chờ lau khô nữa. Bình thường thì út Taerae sẽ là người lau, nhưng giờ thứ nhóc cần là thời gian ôn thi, nên Hanbin nhận hết phần việc rồi đuổi nhóc về sớm học bài.
Leng keng...
- Em nghe mẹ Oh nói anh chưa về. Còn gì không để em giúp?
- Ah Chíp! Không cần đâu. Cũng sắp xong rồi. Em cũng mới tan làm mà, cứ ngồi nghỉ đi. Anh lau xong đống này rồi ta cùng về.
- Em thấy là anh nên đóng cửa hàng sớm hơn đi. Giờ Taerae đã không giúp được anh nhiều như trước nữa, anh ôm nhiều việc mà còn tan làm trễ thì sao cơ thể chịu nổi.
- Anh vẫn ổn mà. Khi nào mệt anh sẽ tự động nghỉ, anh đâu phải trẻ con mà cố chấp. Ngược lại là em. Dạo này anh thấy em hay đăm chiêu lắm, lo nghĩ nhiều quá sẽ nhanh già đấy.
Nói rồi Hanbin đưa hai tay lên áp vào hai má Byeongseop, làm tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.
- Coi nè, em gầy đi nhiều rồi. Hai má bánh bao cũng dần biến mất rồi nè.
Leng keng...
- Hanbinniya~ Em đến đón anh nè...
- Oh Wonnie. Trễ vậy rồi mà em vẫn chưa về sao? Chờ xíu anh dọn đống đồ này rồi cả ba cùng về. - Hanbin tay vẫn không buông má Byeongseop, quay sang tươi cười với Jaewon. - Còn em đó, ăn uống nghỉ ngơi điều độ vào, anh sẽ quan sát đấy.
Sau đó, một người hì hục cất đồ, một người thất thần ngắm nhìn người cất đồ. Không ai để ý đến ánh mắt lạnh lẽo đầy địch ý của con người đang khoanh tay tựa lưng vào cửa.
"Đồ ngáng đường đáng ghét"
=========================
Mưa đang dần nặng hạt, giờ đây chỉ còn lác đác vài chiếc xe bon bon trên đường...
=========================
21h30, khu Wolgwang, nhà họ Ahn, phòng Hyeongseop.
Cạch...
- Ôi mẹ ơi, giật mình. Em còn chưa ngủ sao? Qua phòng anh làm gì?
- Em qua mượn mấy cuốn kinh tế về đọc. Giờ này anh còn đi đâu về đấy?
- Em hỏi cứ như bà vợ tra khảo ông chồng ý.
- Cái gáy sách vào đầu nè.
- Rồi rồi, anh đi gặp Jaewon. Anh em lâu ngày không gặp hẹn hò chè chén tí. - Hyeongseop cố xoay sở để lời nói dối nghe mượt mà nhất có thể, tự cảm thấy buồn nôn khi phải lặp lại lời của Jaewon.
- Hai người trở nên thân thiết từ khi nào thế?
- Bọn anh vẫn thân thiết trước giờ mà. - Hyeongseop cố nặn một nụ cười, cảm nhận được khóe môi mình đang giật giật.
- Tạm tin anh vậy. - Euiwoong buông một lời thở dài sau một lúc dò xét thái độ ông anh hàng xóm.
Euiwoong là người biết rõ nhất, nếu Hyeongseop đã muốn giấu điều gì thì có dí dao vào cổ cũng không cạy được nửa lời từ anh. Cho dù mọi biểu cảm trên mặt Hyeongseop đang phản bội chủ nhân nó mà cố nói với Euiwoong rằng Hyeongseop đang nói dối cậu, Euiwoong vẫn quyết định ngó lơ để anh tự thú thật với mình khi anh cảm thấy muốn thổ lộ.
Dứt ánh mắt dò xét khỏi mặt Hyeongseop, Euiwoong với tay lấy một quyển sách khá mới trên kệ. Thấy một trang được đánh dấu bằng cách kẹp vật gì đó, cậu tò mò mở ra xem. Là một tấm hình, hình của Hyuk. Nhanh như cắt, Hyeongseop nhào tới chộp lấy quyển sách cất gọn về vị trí cũ, tiện tay quơ vài quyển ở kệ dưới dúi vào tay Euiwoong rồi đẩy cậu em ra cửa sổ.
- Ah... Cũng khuya rồi. Em nên về nghỉ đi. Đừng thức khuya nhiều quá, sẽ có mắt gấu trúc đấy. Giờ anh phải đi tắm rồi, người toàn mùi rượu thôi. Trèo về cẩn thận nha. Woongie ngủ ngon.
Nhà hai đứa sát rạt nhau, mấy vị phụ huynh còn cố tình xếp phòng hai đứa đối diện nữa. Vậy nên từ nhỏ hai đứa muốn qua nhà nhau thì cứ trèo cửa sổ chứ hiếm khi nào chịu đi đàng hoàng bằng cửa chính. Euiwoong ôm mấy quyển sách trèo về trong sự hoang mang, để lại sau lưng một Hyeongseop với khóe môi cong nhẹ, không biết là cười vì ai. Tại sao Seopie lại kẹp hình Hyuk-hyung ở đó? Thái độ đó là sao? Rốt cuộc ảnh giấu mình bao nhiêu chuyện đây?
=========================
Mưa rả rích rơi suốt đêm. Những hạt mưa rơi đập vào mái nhà, vào cửa kính, vào tán lá tạo nên một bản hòa tấu ẩm ướt và lạnh lẽo. Đêm nay, có kha khá người phải trằn trọc lắng nghe bản hòa tấu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com