Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Mặt trời nhỏ ghen

Gần đây Eunchan bận hơn thường ngày. Đi sớm về muộn, có khi hai ba ngày mới mò về nhà. Vừa về liền lăn ra ngủ, cả hai nửa tháng nay chẳng nói với nhau quá ba câu.

Liếc sang Eunchan đang say giấc bên cạnh, Hanbin ấm uất, đạp anh vài cái hả giận.

"Em hối hận rồi!"

Thấy anh vẫn im lặng không hề hấn gì, cậu tiếp tục.

"Này! Em nói là em hối hận rồi!"

Anh vẫn im lặng, nghe kĩ hình như còn có cả tiếng ngáy khe khẽ. Cậu đành bực dọc rời giường, chạy ra khỏi nhà tự tìm niềm vui cho mình.

Trước kia làm vệ sĩ, cả ngày làm phiền cậu, đuổi mắng suốt chẳng chịu buông. Bây giờ thì đến cái bóng lưng cũng chẳng thấy, bác sĩ đều bận như thế sao? Ước gì cả thế giới này chẳng ai bị bệnh, để Eunchan dành thời gian của mình cho cậu, chứ chẳng phải mấy ca phẫu thuật hàng tiếng đồng hồ kia.

Tiện tấp sang cửa hàng tiện lợi, Hanbin quẹt thẻ mua mấy gói bimbim, vừa đi dạo trên đường vừa nhâm nhi. Thời tiết hôm nay không đến nỗi tệ, nhưng nhìn mây mù mịt thế kia thì kiểu gì cũng có mưa. Suy nghĩ một lúc, cậu quay lại cửa hàng mua thêm một cái ô.

Thấy vẫn còn sớm nên Hanbin đi đến chỗ lần trước Eunchan bày tỏ tình cảm với cậu. Lúc đó là ban đêm nên nhìn từ chỗ này xuống thành phố rất đẹp, tất nhiên, ban ngày vẫn đẹp, nhưng cảm giác có gì đó hơi thiếu. Là không khí xung quanh hay chẳng có ai đó đi cùng...

"Lúc trước ghét anh ấy đến vậy mà, bây giờ sơ hở là nhớ đến, bực chết đi được." Hanbin nhăn nhó.

Chẳng mấy khi ở một mình, Hanbin như nhớ lại những ngày tháng trước đây. Khi Eunchan chưa bước vào cuộc sống của cậu. Hình như cậu chưa bao giờ có cảm giác được sống.

Thế giới của cậu từ lúc sinh ra rất phức tạp. Người cha bận rộn chỉ quan tâm đến gia tộc, người mẹ nghiện thuốc chưa từng để ý đến đứa con của mình. Rồi đến một ngày, cha không quản, mẹ chẳng còn, cậu cô độc một mình trưởng thành.

Khoảng thời gian buông thả bản thân mình, có lúc Hanbin tự hỏi cuộc sống như thế này sẽ tiếp tục đến khi nào...?

Cho đến khi Eunchan xuất hiện, anh chẳng ra dáng vệ sĩ một chút nào. Vừa ồn ào, lại hay ra vẻ hiểu biết, lúc nào cũng tự hành động theo ý mình, tùy ý thay đổi trật tự vốn có của cậu, rõ ràng phiền như vậy, nhưng Hanbin lại cảm thấy rất vui, có cảm giác được quan tâm.

Cậu cười khúc khích, nhớ lại đủ loại trải nghiệm nguy hiểm trước đây cùng anh. Hình ảnh Eunchan lo lắng, sợ hãi vì cậu, tất cả, cậu chưa từng được nhận từ bất cứ ai. Anh cứ như vậy mà chạm đến trái tim cậu, xoa dịu nỗi cô đơn bấy lâu.

Hanbin chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai. Tất nhiên, cậu có cả tá mối tình, nhưng chỉ là qua đường, chẳng có lấy cảm xúc gì. Tim đập bồi bồi, nhói đau mỗi khi gặp người mình yêu, cậu cảm thấy buồn cười vô cùng. Đến Hwarang cũng quặn cả ruột và nói đó rõ ràng là bệnh.

Giờ thì cậu cũng mắc bệnh, tự mình tạo nghiệp, chê cười cái lí thuyết kia, cuối cùng cũng dính.

Nghĩ một hồi mà cảm giác đầu như muốn vỡ làm hai. Chẳng có bao lâu mà đủ thứ chuyện xảy đến. Hanbin khẽ thở dài, nhìn trời cũng sắp tối, trước khi trời đổ mưa, vẫn nên quay về thì hơn.

Nói là làm liền, nhưng bước được vài bước thì mưa tí tách rơi. Cũng may là trước đó đã mua ô, thầm tán thưởng bản thân.

Mưa nhỏ, có ô nên Hanbin cũng chẳng về vội. Cậu vừa đi vừa ngắm mưa, ngân nga mấy câu hát vô nghĩa. Đoạn đường từ đây về nhà cũng không ngắn, Hanbin đi một lúc thì thấy mệt, bước chân cũng chậm dần. Sợ Eunchan ở nhà lo lắng nên cậu định nhắn cho anh mấy câu, thế nhưng mò tới lui một hồi, chẳng thấy điện thoại đâu...

"Đệch!"

Thầm chửi thề, kiểu này thì về đến nhà bị ăn mắng trừ cơm mất...

Hanbin day trán, hít một hơi, cuối cùng từ đi bộ chuyển thành chạy. Eunchan giận ghê lắm, thà mệt, chứ không muốn nghe chửi.

Hanbin chạy qua con dốc gần cửa hàng tiện lợi mà chẳng chú ý xung quanh. Cho đến khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của cậu trai chạy xe đạp thể thao đang đổ dốc, Hanbin mới hốt hoảng, nhưng đã muộn.

"Gì vậy trời..." Cậu tròn mắt, đứng im một chỗ nhìn khoảng cách ngày một kéo gần.

Rầm!

"HANBIN!" giọng nói hốt hoảng xen lẳng tức giận vang khắp bệnh viện.

Chính chủ nghe thấy thì giật mình, quay đầu chẳng chẳng dám nhìn.

"Nói em ở yên một chỗ thì chết hả? Cứ chạy ra ngoài rồi bị tông đến mặt mài méo mó mới chịu sao?"

Eunchan khoanh tay trước ngực, hầm hầm nhìn Hanbin. Cậu chột dạ, ánh mắt lãng tránh.

"Méo hồi nào, vẫn bình thườ-..."

"Em còn trả lời nữa hả!!"

Ai mượn hỏi rồi cấm người ta trả lời...

"Bác sĩ Choi giận như vậy, lần đầu thấy đó..."

Mấy cô cậu y tá trực ca, tò mò hóng chuyện.

Eunchan thở dài, day trán, ngồi xuống bên cạnh cậu. Dùng tay sờ mấy vết trầy ở mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ đau xót.

"Đau không?"

Hanbin lắc đầu "Đạn cũng ăn rồi, mấy vết này nhầm nhò gì."

"Xem cái miệng nhỏ nói kìa." Anh hừ lạnh.

Eunchan nhìn sang mấy cô cậu y tá đang đứng hóng bên cạnh.

"Có chấn thương chỗ nào không?"

Nữ y tá liếc mắt sang Hanbin, lắc đầu "Chỉ trầy xước ngoài da."

Anh gật đầu, lúc này mới nhớ ra hình ảnh của mình lúc nảy, khẽ hắng giọng.

"Làm phiền rồi."

Phụt!

Eunchan nhướn mày, nhìn sang người nhỏ bên cạnh.

"Em cười cái gì?"

"Cười anh vội đến mức tóc không thèm chải, chân đi dép chiếc này chiếc kia. Người ta không biết còn tưởng anh đưa vợ đi sinh."

"Đúng là vợ anh có sinh, nhưng sinh chuyện cho anh lo lắng." Anh gõ nhẹ vào giữa trán cậu.

Hanbin bĩu môi, xoa trán.

"Ai là vợ anh chứ? Chúng ta chỉ mới hẹn hò."

"Anh một khi đã hẹn hò, thì xác định sẽ kết hôn."

"Em không đồng ý, có chó mới cưới anh."

Eunchan nhướn mày.

"Chờ ngày em sủa."

Đánh vào vai anh, Hanbin nhăn nhó "Em mới không thèm!"

Anh bật cười, dỗ dành mèo nhỏ xù lông một lúc thì đi thanh toán chi phí, tiện thể hỏi thăm luôn cậu thanh niên tông phải em người yêu của mình. Hanbin có kể là do cậu không chú ý, nên mới xảy ra tai nạn, nên anh cũng không truy cứu nhiều. Hơn nữa đối phương giống Hanbin, chỉ bị xây xát nhẹ, không có gì nghiêm trọng.

Xong xuôi mọi thứ, anh mới mang nhóc người yêu về. Cả đoạn đường ra sảnh, Hanbin cảm thấy đầu mình ong ong bởi sự lải nhải không ngừng của Eunchan. Nào là không được thế kia, chú ý cái nọ, ôi mệt chết đi được...

"Bác sĩ Choi?" Jiyeon mặc đồ công sở, trông có vẻ đã tan làm, vừa lúc bắt gặp Eunchan ở sảnh.

"Bác sĩ Lee, cô chuẩn bị về sao?"

"Vâng, nhưng tôi nhớ hôm nay bác sĩ được nghỉ phép mà." Cô mỉm cười.

"À, nhóc nhà tôi gặp chuyện. Bây giờ thì không sao rồi."

Nhóc nhà tôi sao? Lee Jiyeon lúc này mới nhìn sang thiếu niên bên cạnh Eunchan, nụ cười chợt tắt trong chốc lát.

"Là người yêu anh nhỉ? Đúng là trẻ thật, tôi còn tưởng là học sinh cấp 3."

Hoàn toàn bị xem như không khí, nếu Eunchan không nói, chắc cô ả chẳng thèm liếc tới cậu một cái. Hanbin tặc lưỡi, khẽ kéo áo Eunchan.

"Đáng yêu lắm." Eunchan mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ bên cạnh.

Jiyeon mỉm cười, như chẳng bận tâm đến.

"Vậy tôi xin phép về trước, anh về cẩn thận nhé."

Eunchan gật đầu "Bác sĩ Lee về cẩn thận."

Nhìn bóng lưng Jiyeon khuất dần đi, Hanbin phụng phịu liếc xéo anh. Sau đó bực dọc bỏ ra ngoài trước.

"Này, đợi anh đã." Eunchan túm cổ áo cậu kéo lại.

"Bỏ em ra!! Không phải nói đi về sao?"

"Thì đi về, em gấp làm gì, còn không thèm đợi anh."

Hanbin hừ lạnh "Hay nhỉ, nói chuyện thích nhỉ, em thì đứng như không khí chẳng ma nào ngó đến."

"Em sao vậy? Khó chịu ở đâu hả, vết thương bị đau sao?" Anh véo mũi cậu, cong môi.

Cậu giẫy giụa, xoa chiếc mũi đang đỏ lên của mình.

"Anh đánh trống lảng hả?"

Eunchan bật cười thích thú, nhìn xung quanh đông người không tiện ở lâu, nên kéo cậu ra khỏi bệnh viện. Đặt người nhỏ vào trong xe, thắt dây an toàn, sau đó liếc mắt sang. Hanbin từ đầu đến cuối đều im lặng, chẳng thèm nhìn anh một cái. Xem ra giận thật rồi.

"Em giận hả?"

"Không có."

"Chó mới tin." Anh khì cười.

Xoa chiếc đầu bồng bềnh, Eunchan từ tốn giải thích.

"Chỉ là đồng nghiệp, ngày gặp nhau chưa quá 1 lần, cũng không thân thiết."

"Chó mới tin." Cậu bĩu môi nhại lại lời của anh.

"Anh không đáng tin đến vậy à?" Eunchan làm bộ dạng ủy khuất.

Cậu lúc này mới quay sang nhìn anh.

"Em không thích cô ta."

"Được rồi, là do cô Lee khiến em khó chịu trước."

"Hừ, rõ ràng là có ý với anh. Chị ta nhìn anh như muốn nuốt gọn anh vào bụng, nhìn sang em thì ra vẻ chán ghét, ánh mắt rõ mồn một như vậy, chẳng thèm tiết chế! Em khinh!"

"Anh sẽ tránh xa cô ấy." Eunchan ghi nhớ gật đầu. " À, cuối tuần anh định giới thiệu em với mọi người, em đi không?"

Hanbin suy nghĩ một lúc "Có cô ta không?"

"Nếu có thì em không đi sao?"

"Có thì càng phải đi. Em phải tranh thủ đánh dấu chủ quyền."

Eunchan cười khúc khích, véo mũi cậu.

"Nhóc đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com