Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2: Thông suốt

" Anh ấy bị sao vậy? " Eunchan nhăn mặt, khó hiểu nhìn vào hơn 20 cuộc gọi đi bị từ chối.

Từ trước đến nay anh chưa từng như vậy. Nên hành động lúc này của anh khiến cậu có chút không thể hiểu được. Dù đã bên nhau tận 7 năm, nhưng để nói thật thì cả hai hoàn toàn chưa thật sự thấu hiểu hết nội tâm của nhau. Chắc có lẽ do thời gian dành cho nhau rất ít, ít đến mức mà cậu chẳng nhớ lần cuối được ngắm gương mặt ngái ngủ của anh là khi nào.

Bây giờ nhìn nhận lại hình như có vẻ đã muộn màng rồi. Thời gian qua quả thật bản thân Eunchan có hơi hờ hợt, cũng chưa từng hỏi qua cảm nhận của Hanbin. Anh ấy là kiểu người sẽ không thể hiện ra ngoài cảm nhận của mình, cậu lại quên mất điều đó. Không tinh tế mà chỉ nhìn sắc mặt của anh mà an tâm, quên mất rằng người cậu yêu thật ra nội tâm phức tạp hơn cậu tưởng nhiều.

Công việc người mẫu này, thật ra Eunchan cũng chẳng thích thú mấy đâu, đi sớm về muộn. Lịch trình chụp ảnh, quay quảng cáo, dày đặc đến mức chẳng có thời gian để thở. Kể cả các quy tắc trong giới cũng khiến cậu phải thở dài mệt mỏi. Vì muốn cuộc sống của cậu và Hanbin tốt hơn nên cậu chỉ biết cố gắng hơn nữa. Anh ấy chịu rời xa quê hương của chính mình để ở bên cậu, cậu đã biết ơn lắm rồi, chỉ muốn anh sau này sẽ ở bên cậu thật đầy đủ, thật hạnh phúc. Nhưng những thứ này vốn đã dư dả từ lâu, cái họ thiếu bây giờ là thời gian ở bên cạnh nhau. Nhưng Eunchan đã không cho anh được điều đó.

Cậu chợt nhớ đến câu hỏi của anh khi nảy, cộng thêm giọng nói có phần hơi say xỉn. Sợ là lần này lại khiến anh hiểu lầm chuyện gì rồi.

Eunchan nhìn vào tờ lịch trình của bản thân sắp tới. Cậu đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc thì xé toẹt nó đi. Quản lí bên cạnh hốt hoảng nhìn cậu, đoán chừng là cái người này sắp làm ra loại chuyện lớn gì rồi. Chỉ thấy tiếp sau đó là thân ảnh cao lớn hùng hổ đứng dậy đi ngay khỏi studio.

Nhưng cũng chẳng ai dám ngăn cản cậu. Thật ra họ đều đã sớm biết chuyện của Eunchan. Trước kia lúc cậu mới chập chững bước vào ngành, họ luôn nhìn thấy một anh trai nhỏ đáng yêu luôn tới lui đưa cơm cho Eunchan. Dần dà đồng nghiệp và quản lí cũng biết mối quan hệ của hai người họ. Cũng chẳng ai tỏ thái độ hay kì thị cả. Bởi thời đại bây giờ cũng chẳng còn như lúc xưa nữa. Suốt 6 năm trong nghề, Eunchan đã có cho mình một tiếng nói nhất định rồi, mọi người cũng khuyên cậu nên giảm tần suất làm việc xuống. Dành thời gian ở bên cạnh người kia một chút, nhưng vì tính cứng đầu của cậu nên chẳng ai thèm khuyên nữa. Đến hôm nay thấy cậu suy nghĩ thông suốt rồi nên cũng mỉm cười nhẹ nhỏm. Cơ mà công ty coi bộ sẽ hơi mệt đây...

Eunchan bắt chuyến bay gần nhất để về Hàn Quốc. Vội vàng đến mức hành lý cũng chẳng mang về. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ làm sao để về bên cạnh nhanh nhất có thể. Nhưng từ Pháp về Hàn Quốc vốn có nhanh đến vậy đâu. Hóa ra khoảng cách trái tim của cả hai lại cách xa đến như vậy...

--------------

Hanbin bên này vì sự hiểu lầm lúc nảy, cộng lời giải thích hờ hợt của ai kia mà đâm ra suy diễn đủ thứ chuyện trên đời. Thêm cả đang có men say trong người nên câu chuyện trong trí tưởng tượng lại càng biến tấu kinh khủng khiếp hơn.

Anh lại khóc, tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng. Nơi đây đã từng rất âm áp...

Anh nhớ đến đoạn thời gian anh và Eunchan hạnh phúc ở bên nhau. Thời điểm đó anh cứ tưởng sẽ mãi mãi như vậy, nhưng từ lúc Eunchan có công việc của mình. Anh dường như chẳng còn thấy bóng dáng của cậu ở nhà nữa. Dù rằng cậu vẫn luôn gọi điện hỏi thăm và nói lời yêu anh những lúc cậu không ở nhà. Nhưng nực cười là thứ anh cần không phải vài ba lời nói qua màn hình điện thoại như vậy.

Lúc đầu anh cũng thông cảm, thậm chí hiện giờ anh vẫn thông cảm. Anh hiểu rằng À đây là công việc của nhóc ấy, anh không nên ít kỉ. Nhưng anh cũng là con người mà, cũng sẽ biết cô đơn chứ. Cũng sẽ có lúc sẽ buồn tủi chứ, nhìn mọi người xung quanh ai cũng tay trong tay vui vẻ với người mình yêu. Ai cũng có thời gian ở bên cạnh nhau, vậy tại sao Eunchan lại không thể cho anh thứ đó? Anh chẳng cần những món quà vô nghĩa, cũng chẳng cần những lời quan tâm vội vàng. Thứ anh cần là một chút thời gian ở cạnh nhau...dù chỉ là 10p, 20p hay thậm chí là chỉ 1p thôi anh cũng cảm thấy hạnh phúc, cũng cảm thấy bù đắp được sự trống trãi trong tim mình.

Anh chưa từng nghi ngờ về tình cảm của Eunchan dành cho mình. Cũng chưa từng dám suy nghĩ đến việc một ngày nào đó cậu sẽ lừa dối mình. Nhưng có lẽ vì cảm giác bức bối và những tác động của mọi người xung quanh gần đây. Nên lúc nghe thấy giọng người phụ nữ kia vang vãng bên tai. Mọi bức tường anh cố gắng dựng lên kia đều như gần sắp xụp đổ.

Nhưng thứ khiến tâm trạng anh trùng xuống đến mức này cũng không phải là do người phụ nữ kia. Mà chính là Eunchan. Chính những cảm xúc cậu mang lại cho Hanbin qua từng năm tháng đã tích tụ lại thành một khối rubik. Chẳng thể nào giải mã được, rối tung đến chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Đến mức chẳng thể kiên nhẫn để giải nữa nên liền ném phăng xuống đất cho nó vỡ tan đi.

Eunchan đối xử với anh khác với những người trước. Đúng, thật vậy, nhưng cảm xúc cậu mang lại cho anh chẳng khác gì những người kia...

Anh chẳng muốn phải so Eunchan với mấy gã trước làm gì, nhưng cảm xúc bùng nổ hiện tại buộc anh phải nghĩ thế. Anh không hối hận vì đã quen cậu, cũng chẳng ghét mối quan hệ này. Chỉ là anh thấy buồn vì một Eunchan đã thay đổi khác so với ngày trước thôi.

Tiền bạc đương nhiên là thứ quan trọng, nhưng mãi chạy theo nó ta sẽ dần đánh mất chính mình. Hanbin cũng rõ là Eunchan đang cố gắng cho anh một cuộc sống đầy đủ, cố gắng bù đắp cho anh những tổn thương ngày trước. Nhưng cách cậu bù đắp nó hoàn toàn đi sai hướng, chẳng những không lắp đầy được mà càng làm cho nó sâu hơn.

Cảm xúc một lần nữa trút hết ra, nhưng vẫn là chưa hoàn toàn nhẹ lòng. Mọi người xung quanh nói anh như cây năng lượng, lại gần liền có thể vui vẻ tích cực. Nhưng ít ai biết rằng bên trong anh mang cảm xúc tiêu cực nhiều hơn ai hết. Nhưng anh giống Eunchan chẳng phải người dễ bộc lộ cảm xúc thật của mình. Thế nên lúc mệt mỏi cũng chỉ có thể tự mình an ủi mình.

Eunchan vừa đáp chuyến bay xuống Hàn Quốc. Cậu vội vã, hối hả nhưng lần này không phải là để kịp cho buổi chụp ảnh, hay một clip quảng cáo mà là để nhanh chóng đến bên người cậu thương, người cậu yêu rất yêu. Thời gian qua cậu đã sai lầm, hiểu sai hướng, thể hiện tình cảm của mình sai cách. Vì thế nên trước khi mọi chuyện gần như quá muộn cậu muốn nhanh chóng sửa sai. Bây giờ thứ công việc gì gì đó cậu không quan tâm, cảm xúc của Hanbin mới là thứ cậu hướng tới.

" Hanbin, đợi em..."

----------------

Tiếng chuông cửa bên ngoài bất ngờ reo lên, phá tan đi bầu không khí ảm đạm trong căn phòng. Hanbin lòm khòm ngồi dậy. Cả đêm qua anh chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn bùng nổ nên khó lắm mới ngủ được. Vậy mà lại bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, nên có chút bực dọc bước ra bên ngoài. Đầu óc anh có phần hơi quay cuồng, đầu lại đau như búa bổ. Kéo cảm xúc ngày mới của Hanbin đến âm cực.

Lúc anh vừa mở cửa ra, người trước mắt làm anh phải mở tròn mắt bất ngờ. Quần áo xộc xệch, gương mặt nhếch nhác còn lấm tấm mồ hôi. Vậy mà khuôn miệng vẫn nở nụ cười tươi đến lạ, nhưng hơi thở lại nặng nề như rằng người này vừa chạy từ Pháp về tận đây.

" Anh..." Eunchan nói rồi liền vòng tay ôm gọn Hanbin vào lòng mình. Cứ như đứa trẻ to xác nũng nịu dụi đầu vào hõm cổ anh.

Hanbin vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Eunchan phải 2 ngày nữa mới về nhà. Nhưng bây giờ lại ở đây ôm anh. Không lẽ do anh khao khát cậu đến mức mà sinh ra ảo giác. Nhưng chắc chắn rằng không, bởi hơi ấm này, giọng nói này rất ấm áp, rất chân thật. Trái tim vỡ nát hôm qua dễ dàng như thế đã lành lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com