Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Trước khi lên đến mặt đất, Hanbin đã chuẩn bị tinh thần cho rất nhiều tình huống có thể xảy ra. Anh thậm chí còn sẵn sàng dựng đám em trong tòa dậy cùng chiến với mình, căng hơn nữa thì gọi Hội đồng Học viện luôn.

Nhưng dù có tính toán thế nào thì Hanbin cũng không tính được đến trường hợp này.

Bên ngoài cánh cửa, một con cáo trắng be bé đang nằm lăn quay dưới đất. Hai chân trước của nó ôm lấy đầu, trong miệng còn phát ra những tiếng gầm gừ khó chịu. Ở ngay gần đó, trên bậc thứ ba của cầu thang, một nhóc cú nâu nho nhỏ đang nhìn xuống con thú còn lại bằng ánh mắt tràn đầy sự hả hê và đánh giá.

Hanbin lập tức có thể hình dung chuyện vừa xảy ra.

Hai con thú nhỏ kéo bè kéo cánh đến đây, biết có kết giới ma pháp rồi mà vẫn muốn xông vào. Nhưng dù chỉ là linh vật thì tác dụng của ma pháp lên chúng cũng chẳng nhỏ, con cú gian xảo kia chắc chắn đã bày mưu để cáo trắng thay nó đâm đầu vào trước.

Anh đến là câm nín.

Phát hiện ra Hanbin, cáo nhỏ lập tức lảo đảo đứng dậy. Vừa mừng vừa cuống nên nó quên mất luôn cơn đau vừa rồi, cứ thế phi như bay về phía anh.

... Hanbin còn chưa kịp rời khỏi kết giới.

Không cần nói cũng biết, kết quả đau thương lần nữa tái hiện. Cáo trắng bị ma pháp đánh văng, chỉ có thể tiếp tục ôm đầu rên rỉ. Nó đau một chắc anh phải đau gấp đôi, cứ nghĩ đến bộ dạng cuống cuồng của nhân ngư phía dưới là Hanbin thấy da đầu mình căng chặt. Lại nhìn hai con thú nhỏ đang ngước mắt trông ngóng, anh thở dài, bước ra ngoài.

Hanbin vừa rời khỏi kết giới là cú nhỏ đã lập tức vỗ cánh đậu xuống vai anh. Nó nghiêng đầu cọ lên má Hanbin, thể hiện rằng bản thân là một em nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ ngồi im chờ anh ra ngoài.

Cú nhỏ chẳng khác gì chủ nhân của nó, xấu xa không chịu được thì cũng làm nũng giỏi không chịu được. Hanbin lườm nó, song lại không nhịn được mà đưa tay vuốt lớp lông vũ mềm mại. Coi như giải quyết xong một đứa, anh cúi xuống, ôm cáo trắng lên.

Bé cáo đáng thương bị ma pháp hất văng tận hai lần, vừa được Hanbin ôm là như biến thành động vật không xương sống. Thân cáo mềm mại ấm áp tựa cả lên ngực anh, từ vị trí này, Hanbin có thể thấy rõ lớp lông trên đỉnh đầu nhóc con bị đen mất mấy mảng, rõ ràng là tác hại của việc đâm đầu vào kết giới.

Tuy rằng đau đớn này không đáng là bao với cả linh vật lẫn chủ nhân, và khi trở về bên cạnh chủ nhân mọi thương tổn đều sẽ biến mất. Nhưng dù có hiểu rõ điều đó đến nhường nào đi nữa, Hanbin vẫn xót nhóc con này ghê gớm.

"Em là đồ ngốc đấy à?"

Anh hỏi như vậy, trong khi bàn tay lại nhẹ nhàng vén lớp lông bị xém trên đầu cáo trắng ra để kiểm tra. Cái đầu này có vẻ cứng cáp lắm, vì ngoài vài mảng lông đổi màu ra thì chẳng còn dấu vết nào của việc nhóc con này vừa bị kết giới đánh văng cả.

Nghĩ đến đây, Hanbin lại lườm cú nhỏ đang hóng hớt trên vai mình một cái, anh thật sự rất muốn búng trán con cú này, cả linh vật lẫn chủ nhân.

Hai con vật nhỏ đều an toàn, Hanbin cũng đã nhớ lại chuyện mình vẫn còn đang giả vờ tức giận. Anh lạnh mặt thả cả hai đứa xuống, khoanh tay đứng nhìn.

Linh vật tách ra từ chủ nhân nên sẽ mang phần lớn ý thức cùng tính cách của bản thể. Không biết ai bày cho Hwarang và Taerae cái trò đem linh vật ra dụ dỗ anh, nhưng khi nhìn thấy hai con thú nhỏ này, Hanbin quả thật đã mềm lòng.

Dù sao ngay từ đầu anh cũng không giận thật.

Rõ ràng có thể nói chuyện, nhưng lúc này cáo trắng và cú nâu đều ăn ý giả ngơ đến cùng. Hai con thú nhỏ ngước đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Hanbin, bày tỏ rằng tụi em rất ngoan tụi em rất đáng yêu, anh nhất định phải thương tụi em.

Hanbin thấy hơi choáng.

Nếu mấy đứa em trong tòa đều là điểm yếu của anh thì đám linh vật này chính là những đối tượng Hanbin không tài nào từ chối nổi. Hiện giờ, hai con thú nhỏ còn bày ra tất cả những điểm đáng yêu của chúng nó, từ cái bụng mềm mại thưa lông của cáo trắng đến hai chiếc cánh xinh đẹp của cú nâu. Hanbin còn chưa vẫy cờ trắng đầu hàng là đã kiềm chế lắm rồi.

Anh vẫn nhớ Hyeongseop có nói nên giận thêm mấy ngày.

Mấy ngày thì không làm nổi, Hanbin có giận thật đâu mà. Nhưng đến sáng mai cũng được hơn nửa ngày rồi, chắc là vẫn chấp nhận được nhỉ?

Anh trai nào đó tự làm công tác tư tưởng cho bản thân như thế.

Không thể cứu được chính mình nữa, Hanbin thở dài một tiếng, cúi xuống xoa đầu hai con thú nhỏ.

"Giờ nghỉ ngày mai lên sân thượng giúp anh trồng lại hoa, vậy thì anh sẽ không giận nữa."

"Muộn rồi, mau đi ngủ đi."

Nghe vậy, cáo trắng vui vẻ ra mặt. Nó kích động nhào vào lòng anh, vừa dụi vừa cọ đến mức lông trên người xù hết cả lên. Cú nâu cũng vui, nhưng nó không manh động như con cáo nọ. Nhóc cú chỉ vỗ cánh đậu lên vai Hanbin, phát ra những tiếng rù rì như muốn xin lỗi chuyện ban chiều.

Anh lại xoa đầu hai đứa.

Dù đã đạt được mục đích nhưng hai con thú nhỏ vẫn chưa muốn rời xa Hanbin chút nào. Tuy vậy, chúng cũng hiểu rằng giờ mà còn cứng đầu cứng cổ không nghe lời anh thì chẳng có bậc thang đi xuống nào nữa đâu. Cáo trắng và cú nâu rất biết điểm dừng, sau khi tạm biệt anh lớn thì nhanh chóng quay về với chủ nhân.

Linh vật hoàn thành nhiệm vụ, gương mặt của Hwarang và Taerae cuối cùng cũng bớt lo lắng. Lew chỉ cần nhìn là biết kế hoạch của mình đã thành công.

Đúng vậy, mưu kế dùng linh vật đi làm nũng này chính là do bộ não thiên tài của đại diện tòa T bày ra. Nguyên văn những lời Lew đã nói khi ấy như sau: "Hai đứa bây làm nũng thì chắc cũng có tác dụng đấy, nhưng tụi bây dám đảm bảo giờ anh Hanbin chịu tiếp tụi bây không? Không dám đúng không? Vậy thì vứt liêm sỉ để linh vật đi tìm anh ấy đi. Làm nũng hay giả vờ đáng thương cũng được, chắc chắn có tác dụng hơn tụi bây tự đi nhiều."

Sau cùng thì cậu đã đoán đúng.

Người còn lại ở trong phòng, Hyeongseop tuy không tham gia nhưng cũng nắm được tình hình từ đầu tới cuối, chỉ lắc đầu bảo.

"Ngày mai nhớ xin lỗi anh ấy đàng hoàng đấy."

Dù anh ấy không thật sự nổi giận hay có thể dễ dàng bỏ qua đi nữa, chẳng ai là không cần một lời xin lỗi chân thành cả.

Hwarang và Taerae đã bị thái độ lúc chiều của Hanbin dọa tái mặt rồi, nào còn dám kì kèo gì. Chuyện coi như đã xử lý xong, Lew bèn xách bạn đồng niên Hwarang về phòng ký túc xá, thông báo tắt đèn đi ngủ.

Một tòa nhà to đùng này chỉ có bảy người sinh hoạt, bởi vậy mà số lượng phòng ký túc xá cũng ít đến đáng thương. Một phòng lớn bốn giường cho đôi bạn đồng niên, một phòng nhỏ ba giường của Hyeongseop và em út Taerae, vậy là hết. Hanbin vốn sẽ trở thành bạn cùng phòng với hội Lew Hwarang, nhưng trước khi kịp chuyển vào, anh đã nhận nhiệm vụ chăm sóc thành viên dưới tầng hầm kia, vậy là Hanbin đóng đô ở đó luôn.

Quay lại với đại dương mô phỏng phía dưới tòa T, sau khi hai con thú nhỏ rời đi, Hanbin lập tức quay lại như đã hứa với Eunchan.

Nhân ngư bơi ngay sát mặt kính, dường như vẫn luôn canh giữ ở đó chờ anh trở về. Sự lo lắng in hằn nơi hàng lông mày nhíu chặt, mãi đến khi trông thấy Hanbin, gương mặt hắn mới giãn ra đôi chút.

Eunchan mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng hắn cũng biết âm thanh khó lòng vượt qua mặt kính, mà dù Hanbin có nghe được thì anh cũng chẳng hiểu gì. Cái đuôi dài màu xanh chợt uốn lượn, nhân ngư bơi lên trên một đoạn rồi dừng lại, ánh mắt như đang ra hiệu cho Hanbin đi theo mình.

Dù sao cũng phải đưa Eunchan ra khỏi nước lần nữa, anh không có lý do gì để từ chối yêu cầu này cả. Nhân ngư bơi trước một đoạn, nhưng cứ vài giây sẽ lại ngoái đầu để xem Hanbin có đuổi kịp không. Hắn vừa cẩn thận vừa nôn nóng như vậy, khiến anh cũng vô thức tăng tốc, chẳng bao lâu đã đi đến bậc thang cuối cùng.

Hai bàn tay nhân ngư nắm lấy mép bể kính, chờ khi Hanbin lại gần rồi, hắn bỗng dùng đuôi đẩy cả cơ thể lên, đôi cánh tay bất ngờ vươn tới ôm lấy cổ anh.

Cái ôm ấy rất vững chãi, đủ để khiến Hanbin dù bất ngờ nhưng cũng không bị đẩy ngã. Bọt nước rơi ào ào xuống sàn, cũng thấm ướt bộ quần áo mà vừa rồi anh đã dùng ma pháp hong khô, chỉ là Hanbin không có thời gian để ý những điều đó.

Nhân ngư vẫn phải dồn một nửa trọng lượng lên cơ thể anh, nhưng đây là lần đầu tiên, hắn tự mình rời khỏi nước mà không cần Hanbin hỗ trợ.

Anh có thể cảm nhận được mái tóc ẩm ướt của hắn cọ vào má mình, cái cằm thon gọn đang tựa lên vai, và hơi thở nặng nề phả vào vành tai nhạy cảm. Bản năng khiến Hanbin muốn nghiêng đầu tránh đi, nhưng anh biết chỉ riêng lúc này thì không được.

Nhân ngư đang cố gắng hết sức, hắn muốn cho anh thấy sự thay đổi của bản thân.

Chóp đuôi vẫn còn ngâm trong nước từ từ được nhấc lên, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi mặt nước mà cheo leo trên mép bể kính, và cuối cùng là rơi xuống sàn. Cả quá trình này, ngoài việc làm điểm tựa cho Eunchan giữ thăng bằng, Hanbin hoàn toàn không phải động tay một chút nào.

Có thứ gì đó tràn ngập trong lòng anh, vui mừng, xen lẫn chút tự hào, tựa như trẻ con trong nhà lần đầu bước đi lại chạy về phía mình đầu tiên. Hanbin không ngăn được nụ cười nở rộ trên môi, như cách hắn đang ôm anh, Hanbin cũng dang rộng tay ôm lấy đứa trẻ này.

"Tuyệt quá! Eunchan đúng là giỏi nhất luôn đấy! Em làm anh cảm động chết đi được!"

Niềm vui của Hanbin dường như có một sức lan tỏa mãnh liệt, tuy rằng đây là món quà nhân ngư chuẩn bị cho anh, nhưng bởi vì đối phương vui vẻ đến vậy, khóe môi hắn cũng bất giác cong lên.

Eunchan chợt mở miệng, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra. Hắn chỉ mất vài giây để cân nhắc, sau đó quyết định không nói gì cả.

Thôi.

Cứ tạm thời giữ lại đã, những lời này, nhân ngư muốn chờ đến khi có thể tự mình dùng ngôn ngữ của nhân loại để nói với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com