🦊 Chương 8 🌻: Happy Birthday to Hanbin~
Xin chào, tui là Hyuk2 của các bạn đây. Như các bạn đã biết thì tui đang trên đường đi đón Hanbin-hyung yêu quý của tui mọi người à. Lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm cuộc đời tui nghe tiếng loa an ninh mà vui đến mức tưởng đâu mình trúng số độc đắc không ấy chứ.
Tui chạy thục mạng trên cầu thang bộ, nhiều lần suýt nữa là hụt chân ngã lăn quay thì cuối cùng tui cũng gặp lại chàng trai nhỏ bé đáng yêu đang nắm trong tay tính mạng của tui rồi mọi người ơi (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
- Hanbin-hyung!!! Hyuk2 về với anh rồi nèee~
Tui kìm không được nhào tới ôm bạn nhỏ nhà tui thắm thiết lun. Ôi trời ơi người gì đâu vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn. Mặc dù anh bé vừa chơi tui một vố hơi đau nhưng hong sao, tui sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm đó vì anh bé rất giỏi nha, không khóc mà còn biết nhờ bảo vệ giúp nữa chứ.
- Ừm...chào cậu, cậu là em trai của Hanbin à?
- Khụ, chào anh, tôi là em trai của Hanbin-hyung, xin hỏi anh là vị nào vậy ạ?
Mấy bồ ơi tui quê quá rồi nè trời, nãy vui quá không thấy ông anh này lun ⊙.☉
- Tôi chỉ là khách ở đây thôi, đang đi dạo thì phát hiện rất nhiều người tụ tập khá ồn ào, vì tò mò nên tôi đến xem. Cậu bạn này bị đám khách hàng vu oan trộm cắp, lục lọi khắp người rất đáng thương, tôi nhìn không vừa mắt nên giúp đỡ một chút.
- Vậy anh cũng là người đưa Hanbin-hyung đến phòng bảo vệ nhờ tìm người sao?
- đúng vậy, nhưng cậu bé nói với tôi cần tìm em trai nhỏ, mà cậu hình như trông không 'nhỏ' lắm nhỉ?
- Ha..ha, thật sự không nhỏ lắm. Dù sao cũng phải cảm ơn anh vì đã giúp đỡ chúng tôi, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc để hôm khác tôi mời anh dùng bữa xem như báo đáp nhé?
- Aiz không cần rườm rà vậy đâu, tôi chỉ thấy bất bình nên giúp đỡ thôi, có gì to tát đâu mà phải báo đáp chứ. Có duyên tất sẽ gặp lại, cậu tìm được anh trai rồi thì đưa cậu ấy về nhà đi, lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu ấy có vẻ không tốt lắm .
- Được, chào anh, cảm ơn anh lần nữa vì đã giúp đỡ
- Ừm, tạm biệt
Tui tiễn anh ta về xong thì nhận được điện thoại từ Jaewon các bác à, người đâu linh dữ thần
- Alo? Có chuyện gì vậy ?
- Em cho người đến đón rồi đấy, anh với Hanbin ra cổng chính đợi là vừa rồi đó
- Được được, bọn anh ra ngay đây
Tui trả lời xong thì cúp máy luôn. Tưởng đâu vệ sĩ đi theo bắn tin tức cho nó nên giờ nó gọi phán án tử cho tui không ấy chứ. Kể ra cũng hên thật, may mà tìm ra được anh bé chứ không tui với chồng bé của tui thất nghiệp rồi huhu
- Hanbin-hyung chúng ta phải trở về nhà rồi
- Ơ...hong về... hong... thích.
- Ấy, sao lại không thích, anh còn muốn mua gì sao?
- Bin...thích..mèo..con
- À, em đã mua đồ chơi với thú bông mèo con cho anh rồi, ngày mai là sẽ thấy ngay, chỉ có mèo thật là không được mua thôi. Vậy chúng ta về nhé?
- Bin..còn muốn.. chơi..nữa
- Hanbin-hyung không nhớ Jaewon sao? Chắc hẳn em ấy đang ở nhà buồn bã trông anh về đó. Anh nỡ để em ấy buồn đến khóc huhu luôn hở?
- Jae..Jae..buồn?
- Ừm, rất buồn luôn!
- Kh..không.. muốn..Jae..đâu
- Vậy anh phải về nhanh nhanh để dỗ Jaewon chứ, đúng không nè?
- Ừm! Về...nhà.. với...Jae!
Hyuk2 tui dẫn tới đây thôi nha mọi người, tui bận dặn dò Hanbin-hyung phải giữ bí mật vụ đi lạc rồi huhu. Phần tiếp theo trả lại cho bà tác giả nhee!!
[ Skip time~ ]
Sau hai mươi phút thao túng tâm lí như tụng kinh của Hyuk thì cả hai cũng về đến nhà. Xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự, điều kì là lạ hôm nay căn nhà có vẻ ảm đạm hơn bình thường
Hyuk cứ tưởng vừa về đến là có pháo hoa bắn chíu chíu chúc mừng sinh nhật đồ chứ, ai dè hỏng làm cái gì hết trơn. Cục băng Jaewon đó với Lew không biết làm gì cả buổi chiều nữa!!
- Giờ chúng ta vào nhà nha, chút nữa sẽ có bất ngờ cho Hanbin-hyung đó!
- Bất ngờ..hả?
- Đúng rồi, bảo đảm anh sẽ rất thích luôn!
Cạch!
- Gì cơ?? Tốn cả buổi chiều mà bây giờ nhà tối thui tối mò vậy đó hả!?
- Hyuk..ơi..tối..sợ..lắm..Hyuk
Hyuk tức đến sôi máu. Vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho hai 'ông thần' thì đèn trong nhà đồng loạt vụt sáng, cảnh tượng trước mắt vô cùng lung linh!
🎶 Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and
the start burn tonight🎶
...
Giọng hát du dương, trầm ấm lại pha chút dịu dàng, mà chủ nhân của giọng hát ấy lại là một người mà chúng ta không thể ngờ đến
Chính là Song Jaewon.
Người được mệnh danh là "tảng băng di động" lại có thể cất lên lời bài hát chúc mừng sinh nhật một cách ,'tình' như vậy cơ á??
Người từ nhỏ đến lớn xem ngày đặc biệt nào cũng như ngày bình thường, đến cả sinh nhật của bản thân cũng lười quan tâm mà hôm nay lại tự tay chuẩn bị tiệc sinh nhật cho một người mới vừa gặp chưa đầy hai mươi bốn tiếng??
Người khác dù có tự mình chứng kiến cũng thà tin là mắt mình có vấn đề, thậm chí là làm việc quá sức nên não sinh ra ảo giác chứ nhất quyết không tin Song Jaewon lại có thể làm một việc hết sức "giống người bình thường" này.
Quá đáng sợ rồi đi!!
Thật ra Jaewon hắn cũng biết dù có hát em cũng không hiểu được nhưng hắn vẫn thích cố chấp như vậy đấy.
Từ trước đến nay hắn đều không tin vào 'định mệnh' hay 'số phận' nào hết, bởi đối với hắn mọi chuyện xảy ra đều do chúng ta tự mình quyết định, tương lai như thế nào là do ta lựa chọn chứ không liên quan đến bất kì sự sắp xếp nào từ 'ông trời' cả. Nhưng ngay khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ, hạ mình chấp nhận cái 'định mệnh' mà ông trời đã sắp đặt cho hắn, để hắn được gặp em, Oh Hanbin.
Hắn không phải là một kẻ đào hoa phong lưu, luôn hiểu rõ những thứ bản thân mình đang có - đang cần và đang muốn. Trên phương diện tình cảm, hắn luôn mặc định bản thân không nhất thiết phải cần và cũng chưa bao giờ muốn có. Nhưng cũng chính sự hiện diện bất ngờ của em đã đảo lộn mọi suy nghĩ của hắn.
Hắn muốn bao bọc cho em, che chở và chăm sóc em, muốn em cảm nhận được tình yêu thương mà em không thể có được từ ba mẹ, muốn bù đắp lại những ngày tháng khốn khổ kia của em. Hắn không tự nhận mình là một kẻ chung thủy, nhưng nếu là em, hắn nguyện trở thành một kẻ si tình.
Tình yêu đến với hắn thật nhanh biết bao, chỉ mới hôm qua thôi, trong mắt hắn chỉ toàn là những mảng màu xám xịt nhạt nhẽo, thế mà ngay thời khắc này, trước mắt hắn là ánh sáng rực rỡ của chốn thiên đường, trong mắt hắn có lẽ chỉ còn tồn tại hình ảnh của một tiểu thiên thần nhỏ bé đang dang rộng đôi cánh ôm lấy con người lạnh lẽo đã lún sâu vào vũng bùn đầy rẫy tội lỗi.
Phải chăng hắn đã yêu em từ khoảnh khắc bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn cả người lấm lem bao nhiêu là cát trắng, hồn nhiên vui đùa bên toà lâu đài được em tự tay nặn thành. Nụ cười thơ ngây mà đẹp đẽ, ngỡ đã nhuộm qua xuân tình nhưng lại sạch sẽ vô ngần, không vương chút bụi hồng trần dối gian.
Phải chăng hắn đã rung động trước giây phút được em nhào vào lòng khi vừa nghe thấy tiếng hắn gọi. Vì sao khi tỉnh dậy trong căn phòng lạ lẫm bị màn đêm nuốt trọn, em lại dễ dàng giao phó bản thân mình cho hắn, sao em có thể tin tưởng một người xa lạ chưa từng quen biết một cách vô điều kiện đến thế.
Hắn đã từng nghĩ một người đơn thuần như em liệu có đối xử với hắn đặc biệt hơn so với những người ngoài kia hay không nhỉ? Hay em chỉ đơn giản là hành động theo bản năng, lòng khát khao được yêu thương của một con người..
Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa. Dù tương lai em không cần đến hắn nữa, hay thậm chí là ngay ngày mai thôi, em sẽ vứt bỏ hắn mà ra đi thì hắn vẫn sẽ chấp nhận. Vì tình yêu nào mà không có thời hạn hả em, em là người đầu tiên chạm đến ổ khoá nơi sâu thẳm trái tim hắn, vì vậy hắn sẽ hết lòng yêu em trong hiện tại, quá khứ và cả tương lai.
Hắn không thể xem trước chuyện tương lai, cũng không muốn nói lời thề non hẹn biển thật văn vẻ, nhưng hắn hứa sẽ yêu em thật nhiều, yêu em đến giây phút cuối cùng mà hắn còn có thể được yêu em...
Song Jaewon bước từng bước đến trước mặt Hanbin, dùng ánh mắt dịu dàng nhất ngắm nhìn đôi mắt mở to trước khung cảnh xinh đẹp khôn tả xiết. Ngôi nhà của hắn giờ đây đang mang trên mình dáng vẻ thật lạ lẫm. Từng chỉ mặc độc một màu trắng ảm đạm, giờ đây lại kết hợp cùng hai gam màu mới lạ chưa từng xuất hiện là xanh da trời và hồng nhạt
Khắp nơi trong phòng khách đều được trang trí bong bóng nhiều kích cỡ và hình dạng khác nhau. Ngay trung tâm là nơi đặt chiếc bánh kem ba tầng xinh xắn được tô điểm bởi những mô hình mèo con tí hon. Phần đỉnh bánh kem là mô hình chibi một cậu bé đang vuốt ve chú mèo lông trắng trên tay. Tổng thể không hề rối mắt mà lại rất hài hoà, con nít mà vào đây thế nào cũng mê tít.
Hắn tiến đến nắm lấy tay em, đưa em lại gần chiếc bánh kem khổng lồ, dịu dàng thủ thỉ vào tai em trong sự há hốc mồm của ba cái bóng đèn tàng hình mà nãy giờ tác giả bỏ quên:))
- Chúc mừng sinh nhật em!
- Cái này..cho..Bin..hả...Jae?
- Ừm, tất cả đều chuẩn bị cho một mình em thôi, em có thích không?
- Oa! Bin th..thích..lắm..!
- Bin c..cảm ơn..Jae..nhiều!!
Song Jaewon được ôm trọn bởi vòng tay nhỏ bé của người nọ, khẽ mỉm cười rồi vô thức nói lên điều gì đó
- Jae...nói..gì? Bin..hong..nghe?
- Không có gì đâu, em nghe nhầm rồi đó bạn nhỏ, nào chúng ta cùng cắt bánh đi!
* Thật ra..anh muốn nói mình lỡ yêu em mất rồi♡ *
END
______________________________
Chương 8 đã hoàn thành rồi đây👏👏
Truyện vẫn chưa end đâu mọi người nha, chỉ là tui muốn để 🦊 nhận ra tình cảm của mình dành cho bé 🌻 sớm để còn viết quá trình cua vợ cho mọi người đọc nữa ෆ╹ .̮ ╹ෆ
Vì đã lỡ xây dựng 🦊 là hình tượng lạnh lùng khó gần nên tui muốn khai thác theo kiểu destiny của đời mình á. Tui nghĩ một người khó gần, mạnh mẽ và tài giỏi như 🦊 sẽ khó tìm được một người đồng hành có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất của ảnh. Tui muốn gửi đến cho ảnh một bạn nhỏ ngây thơ và có chút ngốc, để em ung dung tiếp cận và xoa dịu những nỗi đau mà ảnh khó lòng chia sẻ với người khác, giúp "tảng băng di động" dịu dàng và dễ gần hơn.
Ý tưởng của tui nhạt nhẽo và có hơi đơn thuần á mọi người. Chắc là do gu tui là mấy bé ngốc ngốc đáng yêu nên mới viết ra câu chuyện như vầy. Tui chỉ viết để thoả mãn sở thích của mình thôi nên mọi người góp ý nhỏ nhẹ thôi nha, đừng toxic quá pls🙏
Cuối cùng vẫn là không đúng hẹn sẽ đăng vào chủ nhật, mọi người đừng buồn tui nhaaa🥺✨
Chương nào viết xong cũng tâm sự dài cả thước chắc mọi người phiền dữ lắm hiuhiu💦
Comment và bình chọn của đọc giả là động lực của tui❤️✨
@Nevill
❗TRUYỆN ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD - MỌI TRANG WEB ĐĂNG TẢI KHÁC ĐỀU CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ ❗
Xin chào, tui là Hyuk2 của các bạn đây. Như các bạn đã biết thì tui đang trên đường đi đón Hanbin-hyung yêu quý của tui mọi người à. Lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm cuộc đời tui nghe tiếng loa an ninh mà vui đến mức tưởng đâu mình trúng số độc đắc không ấy chứ.
Tui chạy thục mạng trên cầu thang bộ, nhiều lần suýt nữa là hụt chân ngã lăn quay thì cuối cùng tui cũng gặp lại chàng trai nhỏ bé đáng yêu đang nắm trong tay tính mạng của tui rồi mọi người ơi (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
- Hanbin-hyung!!! Hyuk2 về với anh rồi nè~
Tui kìm không được nhào tới ôm bạn nhỏ nhà tui thắm thiết lun. Ôi trời ơi người gì đâu vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn. Mặc dù anh bé vừa chơi tui một vố hơi đau nhưng không sao, tui sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm đó vì anh bé rất giỏi nha, không khóc mà còn biết nhờ bảo vệ giúp nữa chứ.
- Ừm...chào cậu, cậu là em trai của Hanbin à?
- Khụ, chào anh, tôi là em trai của Hanbin-hyung, xin hỏi anh là vị nào vậy ạ?
- Tôi chỉ là khách ở đây thôi, cậu bạn này bị đám khách hàng vu oan trộm kẹo ở siêu thị, tôi nhìn không vừa mắt nên giúp đỡ một chút.
- Vậy anh cũng là người đưa Hanbin-hyung đến phòng bảo vệ nhờ tìm người sao?
- Đúng vậy, nhưng cậu bé nói với tôi cần tìm em trai nhỏ, mà cậu hình như trông không 'nhỏ' lắm nhỉ?
- Ha..ha, thật sự không nhỏ lắm. Dù sao cũng phải cảm ơn anh vì đã giúp đỡ chúng tôi, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc để hôm khác tôi mời anh dùng bữa xem như báo đáp nhé?
- Aiz không cần rườm rà vậy đâu, tôi chỉ thấy bất bình nên giúp đỡ thôi, có gì to tát đâu mà phải báo đáp chứ. Có duyên tất sẽ gặp lại, cậu tìm được anh trai rồi thì đưa cậu ấy về nhà đi, lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu ấy có vẻ không tốt lắm .
- Được, chào anh, cảm ơn anh lần nữa vì đã giúp đỡ.
- Ừm, tạm biệt.
Tui tiễn người nọ về xong thì nhận được điện thoại từ Jaewon các bác à, người đâu linh dữ thần.
- Alo? Sao đấy?
- Em cho người đến rồi đấy, anh với Hanbin ra cổng chính đi.
- Được được, bọn anh ra ngay đây.
Tui trả lời xong thì cúp máy luôn. Tưởng đâu vệ sĩ đi theo bắn tin tức cho nó nên giờ nó gọi phán án tử cho tui không ấy chứ. Kể ra cũng hên thật, may mà tìm ra được anh bé chứ không tui với chồng bé của tui thất nghiệp rồi huhu.
- Hanbin-hyung chúng ta phải trở về nhà rồi.
- Ơ...hong về... hong... thích.
- Ấy, sao lại không thích, anh còn muốn mua gì sao?
- Bin...thích..mèo..con
- À, em đã mua đồ chơi với thú bông mèo con cho anh rồi, ngày mai là sẽ thấy ngay, chỉ có mèo thật là không được mua thôi. Vậy chúng ta về nhé?
- Bin..còn muốn.. chơi..nữa.
- Hanbin-hyung không nhớ Jaewon sao? Chắc hẳn em ấy đang ở nhà buồn bã trông anh về đó. Anh nỡ để em ấy buồn đến khóc huhu luôn hở?
- Jae..Jae..buồn?
- Ừm, rất buồn luôn!
- Kh..không.. muốn..Jae..b..un..đâu.
- Vậy anh phải về nhanh nhanh để dỗ Jaewon chứ, đúng không nè?
- Ừm! Về...nhà.. với...Jae!
Hyuk2 tui dẫn tới đây thôi nha mọi người, tui bận dặn dò Hanbin-hyung phải giữ bí mật vụ đi lạc rồi huhu. Phần tiếp theo trả lại cho tác giả nhá!
[ Skip time~ ]
Sau hai mươi phút thao túng tâm lí như tụng kinh của Hyuk thì cả hai cũng về đến nhà. Xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự, điều kì là lạ hôm nay căn nhà có vẻ ảm đạm hơn bình thường.
Hyuk cứ tưởng vừa về đến là có pháo hoa bắn chíu chíu chúc mừng sinh nhật đồ chứ, ai dè hỏng làm cái gì hết trơn. Cục băng Jaewon đó với Lew không biết làm gì cả buổi chiều nữa!!
- Giờ chúng ta vào nhà nha, chút nữa sẽ có bất ngờ cho Hanbin-hyung đó!
- Bất ngờ..hả?
- Đúng rồi, bảo đảm anh sẽ rất thích luôn!
Cạch!
- Gì cơ? Tốn cả buổi chiều mà bây giờ nhà tối thui tối mò vậy đó hả!?
- Hyuk..ơi..tối..sợ..lắm..Hyuk
Hyuk tức đến sôi máu. Vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho hai 'ông thần' thì đèn trong nhà đồng loạt vụt sáng, cảnh tượng trước mắt vô cùng lung linh!
🎶 Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and
the start burn tonight 🎶
...
Giọng hát du dương, trầm ấm lại pha chút dịu dàng nhưng chứa nhiều tâm sự. Điều đặc biệt hơn cả là chủ nhân của giọng hát ấy lại là một người mà chúng ta không thể ngờ đến.
Chính là Song Jaewon.
Người được mệnh danh là "tảng băng di động" lại có thể cất lên lời bài hát chúc mừng sinh nhật một cách 'tình' như vậy cơ á?
Èm..cái này gọi là, vừa sến vừa buồn cười đi haha.
( Nói thật là Lew với Taerae muốn lấy điện thoại quay lại cái cảnh này để sau lấy ra uy hiếp lắm rồi đó )
Một người từ nhỏ đến lớn xem ngày lễ nào cũng như ngày bình thường, đến cả sinh nhật của bản thân cũng lười quan tâm thì làm sao lại có thể tự tay chuẩn bị tiệc sinh nhật cho một người mới vừa gặp chưa đầy hai mươi bốn tiếng?
Người khác dù có tự mình chứng kiến cũng thà tin là mắt mình có vấn đề, thậm chí là làm việc quá sức nên não sinh ra ảo giác chứ nhất quyết không tin Song Jaewon lại có thể làm một việc hết sức "giống người bình thường" này.
Quá đáng sợ rồi đi!!
Thật ra Jaewon hắn cũng biết dù có hát em cũng không hiểu được tình cảm mà hắn gửi gắm vào đó đâu nhưng hắn vẫn thích cố chấp như vậy đấy.
Từ trước đến nay Jaewon đều không tin vào 'định mệnh', bởi đối với hắn mọi chuyện xảy ra đều do bản thân tự mình quyết định, tương lai như thế nào là do ta lựa chọn chứ không liên quan đến bất kì sự sắp xếp nào từ 'ông trời' cả.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ, hạ mình chấp nhận cái 'định mệnh' mà ông trời đã sắp đặt cho hắn, để hắn được gặp em, Oh Hanbin.
Hắn không phải là một kẻ đào hoa phong lưu, luôn hiểu rõ những thứ bản thân mình đang có - đang cần và đang muốn. Trên phương diện tình cảm, hắn luôn mặc định bản thân không nhất thiết phải cần và cũng chưa bao giờ muốn có. Nhưng cũng chính sự hiện diện bất ngờ của em đã đảo lộn mọi suy nghĩ của hắn.
Hắn muốn bao bọc cho em, che chở và chăm sóc em, muốn em cảm nhận được tình yêu thương mà em không thể có được từ ba mẹ, muốn bù đắp lại những ngày tháng khốn khổ kia của em. Hắn không tự nhận mình là một kẻ chung thủy, nhưng nếu là em, hắn nguyện trở thành một kẻ si tình.
Tình yêu đến với hắn thật nhanh biết bao, chỉ mới hôm qua thôi, trong mắt hắn chỉ toàn là những mảng màu xám xịt nhạt nhẽo, thế mà ngay thời khắc này, trước mắt hắn là ánh sáng rực rỡ của chốn thiên đường, trong mắt hắn có lẽ chỉ còn tồn tại hình ảnh của một tiểu thiên thần nhỏ bé đang dang rộng đôi cánh ôm lấy con người lạnh lẽo đã lún sâu vào vũng bùn đầy rẫy tội lỗi.
Cái này gọi là 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' nhỉ?
Phải chăng hắn đã yêu em từ khoảnh khắc nhìn thấy em cả người lấm lem bao nhiêu là cát trắng, hồn nhiên vui đùa bên toà lâu đài tự tay đắp nặn. Nụ cười thơ ngây mà đẹp đẽ, ngỡ đã nhuộm qua xuân tình nhưng lại sạch sẽ vô ngần, không vương chút bụi hồng trần dối gian.
Phải chăng hắn đã rung động trước giây phút được em nhào vào lòng khi vừa nghe thấy tiếng hắn gọi. Vì sao khi tỉnh dậy trong căn phòng lạ lẫm bị màn đêm nuốt trọn, em lại dễ dàng giao phó bản thân mình cho hắn, sao em có thể tin tưởng một người xa lạ chưa từng quen biết một cách vô điều kiện đến thế?
Hắn đã từng nghĩ một người đơn thuần như em liệu có đối xử với hắn đặc biệt hơn so với những người ngoài kia hay không nhỉ? Hay em chỉ đơn giản là hành động theo bản năng, nỗi khao khát được yêu thương của một con người..
Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa. Dù ngày mai em sẽ có bỏ hắn mà ra đi thì hắn vẫn sẽ chấp nhận.
Vì tình yêu nào mà không có thời hạn hả em, em là người đầu tiên chạm đến ổ khoá nơi sâu thẳm trái tim hắn, vì vậy hắn sẽ hết lòng yêu em trong hiện tại, quá khứ và cả tương lai.
Hắn không thể xem trước chuyện tương lai, cũng không muốn nói ra những lời thề non hẹn biển sáo rỗng, nhưng hắn hứa sẽ yêu em thật nhiều, yêu em đến giây phút cuối cùng mà hắn còn có thể được yêu em...
Song Jaewon bước chậm rãi đến trước mặt Hanbin, dùng ánh mắt dịu dàng nhất ngắm nhìn đôi mắt mở to trước khung cảnh xinh đẹp khôn tả xiết.
Ngôi nhà của hắn giờ đây đang mang trên mình dáng vẻ thật lạ lẫm. Nó từng chỉ mang độc một màu trắng ảm đạm, giờ đây lại kết hợp cùng hai gam màu ngọt ngào chưa từng xuất hiện là xanh da trời và hồng nhạt.
Khắp nơi trong phòng khách đều được trang trí bong bóng nhiều kích cỡ và hình dạng khác nhau. Ngay trung tâm là nơi đặt chiếc bánh kem ba tầng xinh xắn được tô điểm bởi những mô hình mèo con tí hon. Phần đỉnh bánh kem là mô hình chibi một cậu bé đang vuốt ve chú mèo lông trắng trên tay. Tổng thể không hề rối mắt mà lại rất hài hoà, con nít mà vào đây thế nào cũng mê tít.
Hắn tiến đến nắm lấy tay em, đưa em lại gần chiếc bánh kem khổng lồ, dịu dàng thủ thỉ vào tai em trong sự há hốc mồm của ba cái bóng đèn tàng hình mà nãy giờ tác giả bỏ quên==
- Chúc mừng sinh nhật em!
- ..cho..Bin..hả...Jae?
- Ừm, tất cả đều chuẩn bị cho một mình em thôi, em có thích không?
- Oa! Bin th..thích..lắm..!
- Bin c..cảm ơn..Jae..nhiều!!
Song Jaewon được ôm trọn bởi vòng tay nhỏ bé của người nọ, khẽ mỉm cười rồi vô thức nói lên điều gì đó.
- Jae...nói..gì? Bin..hong..nghe?
- Không có gì đâu, em nghe nhầm rồi đó bạn nhỏ, nào chúng ta cùng cắt bánh đi!
* Thật ra..anh muốn nói mình lỡ yêu em mất rồi. *
END
______________________________
Chương 8 đã hoàn thành rồi đây👏👏
Truyện vẫn chưa end đâu mọi người nha, chỉ là tui muốn để 🦊 nhận ra tình cảm của mình dành cho bé 🌻 sớm để còn viết quá trình cua vợ cho mọi người đọc nữa ෆ╹ .̮ ╹ෆ
Vì đã lỡ xây dựng 🦊 là hình tượng lạnh lùng khó gần nên tui muốn khai thác theo kiểu destiny của đời mình á. Tui nghĩ một người khó gần, mạnh mẽ và tài giỏi như 🦊 sẽ khó tìm được một người đồng hành có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất của ảnh. Tui muốn gửi đến cho ảnh một bạn nhỏ ngây thơ và có chút ngốc, để em ung dung tiếp cận và xoa dịu những nỗi đau mà ảnh khó lòng chia sẻ với người khác, giúp "tảng băng di động" dịu dàng và dễ gần hơn.
Ý tưởng của tui nhạt nhẽo và có hơi đơn thuần á mọi người. Chắc là do gu tui là mấy bé ngốc ngốc đáng yêu nên mới viết ra câu chuyện như vầy. Tui chỉ viết để thoả mãn sở thích của mình thôi nên mọi người góp ý nhỏ nhẹ thôi nha, đừng toxic quá🙏
Comment và vote của đọc giả là động lực của tui❤️✨
Chỉnh sửa: 22/07/2024
@Nevill
❗TRUYỆN ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN MANGATOON & WATTPAD - MỌI TRANG WEB ĐĂNG TẢI KHÁC ĐỀU CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ ❗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com