xvi. anh yêu em nhất
trước khi biết đến sự tồn tại của account chimx2 jungkook luôn cho rằng anh jimin của cậu nhóc chính là người tốt bụng nhứt, đứng đắn nhứt cái vũ trụ này vì anh jimin lúc bán hàng tuy hay cười nhưng dáng điệu nghiêm túc chỉn chu lắm mà jungkook thì ngoài lúc anh jimin đứng ở quầy trà sữa ra có bao giờ được thấy anh ấy nữa đâu nên trong trí nhớ của em chỉ toàn là hình ảnh của một jimin siêu cấp đẹp trai siêu cấp trưởng thành thôi, thậm chí lúc ấy jungkook còn nhịn không được chạy đi đăng một cái status "đúng là đàn ông cuốn hút nhất khi họ tập trung làm việc mà."
nhưng sự thật hiện tại đã được phơi bày ngay trước mắt, anh jimin mà jungkook biết không còn là những hình ảnh lung linh như trước nữa thay vào đó là một ông anh cù nhây có cái miệng ngọt xớt, thích léo nhéo làm nũng đôi khi lại hung dữ đến nỗi dám mắng cả em.
jungkook bỗng dưng nổi hứng chọc jimin một câu là ứ thèm thích anh jimin nữa nếu anh cứ mắng em như vậy làm anh jimin buồn mất cả tuần trời, jungkook nỉ non giải thích đó chỉ là trêu đùa thôi mà anh ấy vẫn cứ ỉu xìu chẳng nói chẳng rằng, cậu nhóc lại phải nhờ đến anh taehyung vào cuộc nhưng lần này đến anh taehyung cũng bó tay. sự việc xảy ra khiến jungkook bực bội vô cùng, em không thích anh jimin buồn, em muốn được nhìn thấy hai sợi chỉ trên mặt anh ấy cơ. rồi jungkook suy nghĩ rất nhiều "jimin mắng mình vì mình hư thôi đúng không? tại vì mình không chịu gọi anh ấy là hyung thỉnh thoảng lại nói chuyện với anh ấy như nói với bạn còn dám nói mấy từ xấu với anh ấy nữa. mình lại còn tham ăn cứ vòi vĩnh anh ấy mua bánh ngọt suốt rồi ngày nào cũng bắt anh ấy làm trà sữa, ăn uống nhiều đến nỗi béo quay, giờ lăn được luôn rồi này, hay tại vì mình béo lên rồi anh ấy không thích mình nữa nên mới không thèm để ý đến mình nhỉ? hình như mình còn hay hùa cùng taehyung hyung chọc anh ấy nữa với lại hình như mình còn rất hay giận dỗi vớ vẩn để anh ấy phải dỗ dành, xong dạo này mình thức đêm nhiều để anh ấy phải nhắc nhở, chết rồi, hình như mình còn hay gây sự mà toàn là anh jimin đi xin lỗi mình nữa ấy..." jungkook nghĩ một hồi lại thành ra chẳng còn tí dũng khí nào để nghĩ tiếp, cứ trách anh jimin hay mắng mình mà trong khi thực ra anh ấy bao dung, yêu thương mình chết đi được.
Thế là ngày hôm đấy khi anh jimin đang ngồi trong lớp học, một bạn nhỏ nào đó ở dưới sân trường chờ đợi, vì trời rét nên phải mặc áo đại hàn kín mít từ đầu đến chân, trông tròn ung ủng đứng lắc qua lắc lại trong gió, lúc jimin đi ra nhìn thấy thì vừa xót vừa buồn cười. đến lúc hỏi vì sao lại đến đây chờ anh làm gì thì jungkook chỉ líu nhíu nói muốn cùng đi ăn trưa, trên đường đi không luôn mồm nói như bình thường, khi hai người ăn cơm cũng không ăn vèo vèo hết một đống thứ, lại còn mời anh jimin ăn cái này cái kia, đặc biệt ngoan ngoãn khiến jimin phát hoảng không biết đây có phải là jungkook của anh không, phải chạy đi hỏi ngay, có gì thì còn biết đường mà vỗ về.
"từ giờ em sẽ nghe lời anh hơn. thật đấy." lúc jungkook nói với jimin câu này hai mắt của em ngước lên nhìn anh cứ lóng la lóng lánh, không thấy anh trả lời thì chớp chớp hai cái, jimin đơ luôn tại chỗ, thứ nhất vì jungkook quá ư là dễ thương, thứ hai là vì có một em bé ngoan như thế ở trước mặt dõng dạc nói sẽ nghe lời mình ai mà chả yêu chết đi.
"sao anh không trả lời?" jungkook cho rằng anh jimin đã giận đến nỗi chẳng muốn nói chuyện với em nữa rồi vì nghĩ như thế nên ai đó bỗng dưng thấy tủi thân ghê gớm, khóe miệng không nhịn được mà xìu xuống hai mắt cũng bắt đầu cay cay.
jimin ngạc nhiên lắm khi vừa phút trước bạn trai dễ thương vẫn còn cute hột me ngồi gặm thịt gà đến phút sau mắt đã đỏ hoe như sắp khóc đến nơi rồi.
"ơ kìa em làm sao thế? sao tự nhiên lại mếu xệch đi thế rồi? có chuyện gì nói anh nghe xem nào?" jimin nâng má jungkook lên xem xét một hồi, không thấy bị đau chỗ nào cả, cũng không bị cắn nhầm vào lưỡi. vừa lúc anh định thả ra thì bạn nhỏ nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh không cho rời đi, nước mắt lúc này đã chảy thành dòng mất rồi. "anh jimin đừng không thích nữa em được không?"
"anh nói không thích em nữa bao giờ chứ?" jimin hoảng hốt vì câu nói của jungkook.
"anh cứ giận em lâu như thế đúng là không thích em nữa rồi còn gì?" ai đó cứ vừa mếu vừa nói trông thương ơi là thương.
"anh giận em lúc nào ấy nhỉ?" jimin nhanh chóng kéo em bé vào lòng ôm chặt không cho nhúc nhích rồi cười hì hì nói.
"đến cả giận lúc nào cũng không thèm nhớ, đúng là anh không để ý em nữa rồi. huhu số tôi khổ quá mà." jungkook thật sự khổ quá mà.
jimin nhìn em người yêu mắt mũi tèm lem muốn cười mà không dám cười chỉ sợ cười thêm một cái em ấy lại bảo 'em buồn thế mà anh còn cười, anh không yêu em nữa' rồi khóc ngập nhà thì anh mệt chết luôn và để che dấu đi vẻ mặt nham nhở khi nín nhịn của mình, jimin chỉ có biết ụp đầu jungkook vào lòng rồi xoa xoa vuốt vuốt không cho ngẩng đầu lên.
"anh làm gì có giận jungkook, anh còn đang sợ bị jungkook giận đây này."
"em làm sao mà anh sợ bị giận? em chả thương anh thế còn gì." jungkook được úp mặt vào bộ ngực vững chắc của anh bạn trai sướng đến nỗi muốn bay lên, cười toe toét nhưng vẫn không quên mình đang làm bộ đáng thương nên cứ sụt sùi mãi.
"thương anh mà dám dọa chia tay anh cơ đấy."
"nói vậy là anh có giận em, thế mà bảo không giận. bây giờ lại còn nói dối em, anh không yêu em nữa rồi. số tôi khổ quá mà." đúng là jungkook khổ ghê luôn mà.
jimin thở dài nhận ra mình buột miệng định cúi xuống an ủi ai đó và rồi lại phải thở dài một hơi nữa vì phát hiện ra áo mình đã nhăn nhúm, dính bao nhiêu là nước mắt nước mũi của bạn nhỏ rồi.
"được rồi, em ngoan đừng khóc nữa có được không. tại vì anh biết mình hay mắng em, anh nóng tính như vậy làm em tủi thân nên anh chỉ buồn chính mình chứ không có giận em tí nào luôn, thật đấy." jimin vừa vỗ nhẹ lưng em bé vừa nhỏ nhẹ giải thích từ từ cho người ta hiểu mặc kệ áo mình có ướt có xấu thế nào, cũng mặc kệ bao nhiêu người trong quán ăn đang dòm hai người như dòm hai sinh vật khác loài, nhìn thế nào cũng thấy đầy dịu dàng ôn nhu chẳng có tí gì gọi là nóng tính cả.
thực ra trước đây đúng thật là tính jimin nóng vội và cũng dễ nổi cáu hơn bây giờ rất nhiều điển hình là vụ việc xảy ra hồi jimin với jungkook mới bắt đầu hẹn hò, lúc ấy cũng là do jimin không suy nghĩ mà lỡ lời với jungkook về sau phải khổ sở lắm mới được tha thứ, còn nhớ hôm đi đón jungkook ở ga tàu từ busan đến seoul, jimin cứ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống mãi ở hàng ghế chờ vì chẳng thấy jungkook đâu sợ em ấy vì không muốn gặp mà cố tính báo sai giờ, lúc gặp nhau rồi cũng phải tự mình bắt chuyện với em ấy vì jungkook đang dỗi không thèm nói chuyện với anh, cứ như thế kéo dài tận mấy ngày liền, jimin còn tốn bao nhiêu là xiền để mua hết thứ này đến thứ khác để dụ người ta (nhưng không có tiếc đâu nhá, muốn tặng cả gia tài cho jungkook còn không được kia kìa). cũng may cuối cùng jungkook chịu làm lành với anh. từ đợt đó đến giờ đã sắp ba năm, hai người ở bên nhau êm xuôi vì jimin rất cố gắng sửa đổi tính cách của mình và cũng vì có bạn trai đáng yêu như jungkook, yêu anh nhiều như jungkook thì làm sao nỡ tổn thương em ấy được.
jimin đã cố gắng rất nhiều vì tình yêu của cả hai và jungkook cũng thế, nên lúc nghe jungkook nói vì anh mắng em ấy nên em ấy sẽ không không thương anh nữa làm jimin suy nghĩ rất nhiều. jimin biết chỉ là em nhỏ bị anh to tiếng một câu thì ủy khuất nói vậy chứ chẳng nghĩ gì sâu xa nhưng vẫn khiến anh chạnh lòng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, jimin vẫn là jimin, tuy vì yêu jungkook mà chịu thay đổi nhưng jungkook sai thì vẫn phải dạy, nhưng cũng do yêu jungkook quá nhiều làm jimin tự nhận đó thành lỗi lầm của mình, lo lắng có phải anh lại làm jungkook tổn thương rồi hay không.
"anh jimin." jungkook ở trong lòng jimin thút thít đến hai mắt sắp thành hai con ngao thì bỗng dưng gọi một tiếng.
"anh đây"
"lần này là em sai rồi. em biết là anh vì muốn em tốt hơn nên mới như vậy, em chỉ vì ham vui mà muốn chọc anh một chút không nghĩ anh lại buồn đến thế. em xin lỗi." jungkook nói rồi ghì chặt người jimin không buông thiếu chút nữa leo luôn lên đùi jimin ngồi.
"không sao hết. bây giờ anh rất vui với lại dù thế nào thì jungkook của anh vẫn ngoan nhất."
"vậy anh jimin vẫn yêu em đúng không?" ai đó ngẩng lên nhìn anh người yêu bằng đôi mắt hết sức long lanh.
"anh rất yêu em."
"em yêu anh nhiều hơn"
"anh yêu em nhất."
"em yêu anh nhất nhất."
"anh yêu em nhất nhất nhất."
...
thế là sự vụ này lại kết thúc trong ngọt ngào mở ra một sự vụ khác rằng ai yêu ai hơn nhưng hai cái người yêu nhau này chẳng biết được tui đây yêu hai người vô cùng tận.
sau một đoạn thời gian thì có lẽ tớ xin phép được khép lại câu chuyện tình yêu này tại đây. Lời cuối cùng xin chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi câu chuyện này và ủng hộ tớ hết mình. Baby nice to meet u sẽ chỉ có ngọt ngào mà không có cay, không có đắng vì đó là mong muốn của tớ đối với tình yêu của chimx2 và jjkgolden. chúc hai người một đời viên mãn. chúc bạn đọc của tôi ngày ngày vui tươi.
20180725
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com