21
lúc gia minh thức dậy cũng đã là giữa trưa. đêm qua đầu óc cứ phải miên man nghĩ nghĩ suy suy về những chuyện vừa xảy đến nên đến tận rạng sáng cậu mới có thể chợp mắt. điện thoại sạc đã đầy từ sớm, gia minh mở nguồn. hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn ồ ập nhảy lên màn hình khoá khiến cậu một lần nữa tự trách mình. cậu đã khiến mọi người lo lắng nhiều rồi!
gia minh bấm vào từng khung trò chuyện, thằng trần với thằng tuấn nhắn cho cậu một tràng dài sọc, có lẽ thế nam đã kịp báo cho tụi nó hay rằng cậu đã trở về an toàn nên miệt ở đầu đoạn chat thì lo lắng không thôi, cho tới khúc sau lại bảo cậu đã về nhà rồi thì tốt. cậu trả lời tụi nó vài câu, dẫu giờ này tụi nó vẫn đang còn ở lớp nhưng chắc trưa về cũng sẽ đọc được, cậu bảo cậu không sao, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng cả ngày rồi.
gia minh mỉm cười, tự nhiên thấy lòng có một hơi ấm trào dâng khi mắt cậu nhìn thấy những dòng tin nhắn vào giữa đêm muộn của thế nam, và cả những dòng tin ngượng ngùng chào buổi sáng, dặn dò cậu phải ăn uống đầy đủ rồi bẽn lẽn hỏi cậu khi nào lại trở về lớp học. nhớ lại tối hôm qua, tự nhiên gia minh lại thấy ngượng, cậu ngã lưng mình tự do xuống đệm, tay với lấy chiếc chăn che kín mặt mình.
dù sao gia minh cũng nghĩ thông suốt rồi, những lời thế nam nói tối qua cứ lảng vảng trong đầu cậu không thôi. mớ bòng bong trong lòng hình như cũng được tháo gỡ phần nào, nhưng từ lúc nào thì chính cậu cũng chẳng biết nữa.
có lẽ là từ khi nghe được những lời nói của người kia
cũng có lẽ là từ sau cái nắm tay níu kéo của người kia
và cũng có lẽ là ngay cái hôn đầu vụng về xiết bao của người kia...
gia minh vô thức nhận ra, rằng bên cạnh cậu còn biết bao nhiêu là con người luôn yêu thương cậu, luôn tin tưởng và ủng hộ mọi quyết định của cậu không chút nghi ngờ. mọi người yêu thương cậu như thế, hà cớ gì gia minh lại phải để những lời nói không hay kia cứa nát lòng mình?
được rồi, mặt trời trèo lên tới đỉnh đầu rồi, chuẩn bị đi học thôi!
lí do vì sao mà cậu lại đứng trước cổng trường trong khi chẳng có một lời thông báo chính thức nào trước dành cho lũ bạn á? đơn giản thôi, vì cậu không muốn nói. có lí mà, gia minh trước giờ không thích quá phô trương, nên thầm lặng vẫn là hướng tốt nhất. nhưng mà bây giờ - khi đã đứng trước cổng trường học rồi - gia minh lại lần nữa nhìn thấy biết bao ánh mắt đổ dồn về mình, những lời bàn tán nhỏ to cũng bắt đầu ong ong bên tai. nhưng gia minh không sợ, và cũng chẳng việc gì phải sợ những lời họ nói. gì chứ? thế nam đã nói với cậu rồi, cậu chẳng sai ở đâu cả. nên chẳng việc gì mà gia minh lúc này lại phải chùn bước.
cậu hít một hơi thật sâu, tay vịn vào quai đeo của balo, rất nhanh đã đến trước cửa lớp. thế nam ngồi chỗ của hắn, ngả lưng ra ghế, mắt đăm đăm về phía chỗ ngồi vắng lặng của gia minh. cũng qua một ngày rồi, chẳng biết khi nào người kia mới có thể đi học trở lại..
thấy gia minh đến, cả lớp đang trò chuyện cũng phải ngưng lại đổ ánh mắt nhìn về phía cậu. có lẽ họ đang bất ngờ lắm nhỉ? bất ngờ vì gia minh của ngày hôm qua bị họ trù dập, hôm nay lại có thể hiên ngang đứng tại nơi đây.
chẳng điêu nếu nói rằng trời có sập xuống lúc này cũng chẳng lay được chút ánh mắt của thế nam. trong khi biết bao nhiêu con người đang trông về người đứng bên ngoài cửa lớp, ấy vậy mà thế nam lại chẳng thèm đoái hoài đến một giây. mãi cho đến khi gia minh bước vào tận chỗ bàn của hai người, cậu đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình gõ cốc cốc xuống mặt bàn. thế nam mới kịp đứng phắt dậy, ghế ngồi vì bị cú đứng lên bất ngờ của hắn mà dịch ra phía sau kêu lên một tiếng dài.
"minh..minh!.. minh đi học rồi hả?" - thế nam lắp bắp, đừng hỏi tại sao vì chính hắn còn chẳng biết.
gia minh phút chốc thấy hắn cứ hành xử như thằng ngốc lại mắc cười, nhưng cậu kiềm được, chỉ là khoé môi vô thức lại nhếch lên thành một đường cong nhẹ.
"chứ mày nghĩ ai vô đây?" - ý cười trên môi gia minh chợt ló dạng rạng rỡ hơn, cậu tháo balo, đặt xuống ghế rồi lôi sách vở ra học như chẳng hề có chuyện gì. ấy vậy mà thế nam vẫn cứ là đứng ngây ra đó, hắn đang không tin vào mắt mình. gia minh, cuối cùng cũng quay trở lại rồi! lại còn có vẻ như tâm trạng đã khá lên nhiều lắm vậy!
thằng trần với thằng tuấn đi căn tin từ đầu buổi đến tận bây giờ mới mò lên. thấy gia minh đi học trở lại, tụi nó chạy ào xuống bàn của cậu mà khóc bù lu bù loa như nhà mất trộm. gào ầm lên, xót xa rằng thằng anh em chí cốt của tụi nó đã phải chịu khổ những gì, đã đi đâu suốt cả một ngày hôm qua. gia minh thấy tụi nó tự nhiên xúm xụm lại mà khóc trong khi bản thân cậu vẫn lành lặn chẳng một vết xước, vừa buồn cười lại vừa thương, càng lại vừa trách bản thân mình sao mà tệ hại quá!
"hoá ra học sinh gương mẫu của chúng ta da mặt cũng dày phết! bị phốt ầm ầm ra đó mà vẫn trơ mặt ra đi học cho được... không biết lụm đâu được cái cục can đảm đó, chứ là tao, chắc tao phải đào cái huyệt sâu tám mét mà chui xuống đó quá!.." - cái chất giọng chua ngoa cùng tiếng cười hả hê của lũ con gái xấu tính vang vọng lên khiến ý cười trên môi gia minh dần trở nên méo mó. cả đám nghe vậy lòng cũng dấy lên cơn bão, thằng tuấn chính là không nhịn được: mẹ nó chứ con nhỏ đó đụng tới ai chứ đụng tới bạn nó là nhỏ chỉ có nước đi vá màng nhĩ thôi.
"này, cậu nói ai mặt dày đấy?"
"có động đến tên họ cậu hay bạn cậu chưa mà nhảy cẫng lên như bị tạt nước sôi vào háng vậy?" - nhỏ bĩu môi. - "trơ trẽn như ai kia mà cũng dám vác cái bản mặt giả tạo đó đi học cũng gọi là cái tài đó chứ! tưởng học giỏi ngoan hiền gương mẫu ra sao, cuối cùng lòi ra cũng chỉ là hàng giả. đã vậy còn có cái thói thích đùn đẩy chuyện mình cho người khác làm thay rồi lôi tánh mạng của bản thân ra làm cái cớ biện minh cho sự lười biếng... chậc chậc.. đúng là học sinh đứng đầu có khác, làm những chuyện không ai có thể làm được!"
"ông bà xưa người ta có câu biết thì thưa thì thốt, còn không biết á thì câm để người ta không biết mình ngu!" - thằng trần vừa cất lời liền khiến tuấn hoàng đứng kế bên vừa nghe xong liền nghĩ thầm trong dạ. cái câu thằng trần vừa mới nói ra nghe thì nó có hơi sai sai nhưng mà cũng hổng biết là nó sai ở chỗ nào, mà thôi kệ, có lí hơn nhỏ kia là được. nói chưa đủ, hải trần dọn mỏ nói tiếp.
"mấy cái tin bịa đặt nhảm cức của mấy đứa ngáo đá viết lúc lên cơn thì gật đầu khen hay tiếp thu òng ọc, còn bài còn vở thì có ngồi học tỉ năm cũng không ngấm được một câu mà thích ở đó lớn họng quá trời đi!"
nhỏ kia tự nhiên bị "sạt" cho mấy cái nên đâm ra nói không lại, chân muốn đứng cũng không vững, mắt liền đánh sang hướng khác, khoé môi nhếch lên. hải trần tiếp lời:
"còn dám mở miệng ra nói da mặt người ta dày trong khi bản mặt mình hai tư trên hai tư trét cả chục lớp kem nền dày cộm. hổng ấy so kèo đi, so thử coi mặt đứa nào dày hơn, đứa nào thua bao đứa kia đi ăn hột vịt lộn được hông? ăn nhiều biết đâu lộn luôn cái não cho nói chuyện khôn ra?"
bị động đến lòng tự ái, nhỏ quay phắt mặt mình lại lườm đăm đăm thằng trần. nhưng mà nó nhầm to, thằng trần nó có biết sợ ai bao giờ, lườm nó cũng chẳng có hề hớn gì đâu!
"cậu đừng thấy tôi không nói gì thì lại nói năng bất lịch sự kiểu đó... à, phải rồi, người bình thường như tôi đây làm sao nói lại mấy cái miệng hôi thối của các cậu? tôi nghe đồn cậu cũng yêu con trai à hải trần? khiếp, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó, trông mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào mà lại đi mắc cái bệnh gớm ghiết đó vậy? sao không lo mà chữa bệnh đi? bệnh tật đầy mình mà còn đứng đây gào mồm đe doạ người khác! sao nào? gia minh hôm nay im lặng nhỉ? có phải cậu cũng đồng tình với những gì tôi nói không?" - nói rồi, nhỏ đánh mắt sang phía gia minh, nở nụ cười đắt thắng với cậu.
thế nam hắn là chịu không nổi nữa rồi. bạn của hắn cùng người hắn thích bị người ta buông lời chì chiết, thì chính là cũng đang động đến hắn rồi. không thể kiềm được mình, thế nam toan bật dậy, nhưng gia minh đã kịp nhanh hơn. cậu đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay đang nổi lên từng đường nét gân guốc của sự phẫn nộ kéo hắn ngồi xuống. thế nam phút chốc cảm nhận được làn hơi ấm mịn màn từ bàn tay nhỏ, hắn có hơi bất ngờ, giây phút thế nam như đơ ra vì cái nắm tay bất chợt ấy, gia minh liền thành công kéo được củi đơ ngồi xuống, bản thân không chần chừ đứng phắt lên đáp trả:
"từ nãy đến giờ tôi không nói bất kì lời nào, không có nghĩa những lời cậu nói là đúng. tôi không nói lời nào cũng không có nghĩa là tôi sợ cậu... cậu biết lí do vì sao không?" - gia minh hơi rướn người ra trước, tay chống xuống bàn như sắp tra khảo nhỏ xấu tính kia.
"bởi vì căn bản là những lời cậu nói nó chẳng hề hớn gì với tôi như cậu đã ảo tưởng đâu. vả lại, đứng trước loại người như cậu càng chẳng nên phí phạm dù chỉ là một câu nào! cậu nghĩ nghe xong những lời cậu nói tôi sẽ đau đớn, sẽ gục ngã hay thậm chí là sẽ cầu xin cậu đừng nói những lời tổn thương tôi hay sao? cậu nhầm rồi, không những nó chẳng có tác dụng với tôi mà nó còn phản ánh lên được chính con người cậu nữa.."
"tôi? ha! tôi thì làm sao?" - nhỏ đứng phắt dậy, mặt mũi cũng đỏ lên vì tức rồi.
"những lời bẩn thỉu cậu nói chỉ thể hiện rằng bản chất con người cậu nó thảm hại, mục nát đến nhường nào thôi! tôi nghĩ ít nhất chắc cậu cũng còn chút lí trí, nên là đừng tự vạch áo cho người xem lưng nữa nhé!" - nhỏ kia nhất thời chẳng nghĩ ra được lời nào, chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm vào gia minh phừng phực tia lửa giận, mà cũng chẳng nói được lời nào.
"còn nữa, muốn nhắm tới gia minh tôi thì cứ việc, đừng lôi bạn tôi vào!"
"cậu.. mẹ nó!..." - nhỏ xấu tính chẳng đỡ được lời nào, chỉ có thể chửi thề một câu rồi đá ghế bỏ đi.
gia minh nói xong phải đứng đó mất vài giây mới có thể ngồi xuống, bàn tay ban nãy vì muốn kiềm chế cơn kích động của ai kia mà lại vô thức níu chặt lấy tay hắn, lúc này mới thả lỏng mà buông ra. hoàng tuấn đưa tay vỗ vỗ vai cậu như một lời trấn an, hải trần lầm bầm vài câu chửi không rõ chữ rồi cũng thôi.
ở bên này, thế nam bị đẩy từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nửa bất ngờ vì gia minh cuối cùng cũng đã chịu nghĩ thông suốt, còn tự mình đứng lên bảo vệ chính bản thân khỏi những mũi nhọn hướng thẳng vào bản thân. nửa lại bất ngờ khi hơi ấm bàn tay nhỏ nhắn kia lúc nãy vừa nắm chặt nơi bàn tay hắn, cứ vậy mà ngây người ra đó một hồi lâu.
bên ngoài cửa, thầy chủ nhiệm xuất hiện làm đám đông đang túm tụm phải tản ra, ai cũng về chỗ người nấy. thầy hắng giọng, đưa cặp mắt liếc quanh đám học sinh, đã sắp vào giờ rồi mà vẫn chưa chịu yên vị. mắt thầy dừng lại chỗ bàn của gia minh, cậu vẫn đang chăm chú dán mắt vào quyển sách trên bàn, còn thế nam thì vẫn cứ là nhìn theo người ta mà cười ngốc.
không phải tự nhiên mà thầy chủ nhiệm đến lớp giờ này trong khi lại không có tiết dạy. thầy đến là vì muốn gọi gia minh và thế nam lên văn phòng, chuyện gì thì chắc là ai cũng có thể tỏ. gia minh có hơi bất ngờ, nhìn sang người ngồi cạnh bằng cặp mắt khó hiểu rồi cũng mau gọn cất dẹp cái ý nghĩ chưa có đáp hồi kia, nhanh chóng bước theo sau thầy. nơi văn phòng của hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm gõ cửa bước vào, cả hai đứa theo sau lễ phép cúi chào thầy rồi thầy rất nhiệt tình mời cả hai đứa cùng ngồi xuống ghế, nhanh chóng rót ra bốn ly trà thơm. thế nam, gia minh đồng loạt lịch sự nói cảm ơn thầy.
cuộc trao đổi diễn ra vỏn vẹn trong khoảng hơn 15 phút. gia minh và thế nam trước khi trở về lớp cũng không quên cúi đầu chào cả hai người thầy. đi được một đoạn, gia minh chợt dừng lại nơi chân cầu thang, thế nam từ nãy đến giờ chỉ biết chầm chậm theo sau nên khi thấy người phía trước đột nhiên dừng lại thì chân hắn cũng từ từ mà dừng bước. gia minh chậm rãi xoay người rồi đưa đôi mắt trong trẻo chất chứa một lời muốn nói nhìn hắn, thế nam có hơi bất ngờ pha lẫn chút khó hiểu. chưa kịp để hắn suy nghĩ, gia minh bỗng dời mắt nhìn xuống nền gạch, nhỏ giọng cất lời.
"cảm ơn mày.." - gia minh nhỏ giọng nói, âm thanh vừa đủ lùa vào tai hắn như một làn gió mùa hạ mơn man trái tim, thế nam cảm thấy nơi ngực trái mình dường như dần ấm lên. hắn biết gia minh là đang muốn cảm ơn vì điều gì. thế nam cười, đưa tay ra sau đầu bẽn lẽn gãi.
"cảm ơn vì đã giúp tao mà làm nhiều chuyện đến thế.. trong khi.. trong khi tao mới thực sự là người bị xoáy vào chuyện này, nhưng thay vì đối diện với nó, tao lại hèn nhát chọn cách trốn tránh cả ngày trời, hại biết bao người quan tâm tao phải lo lắng vì sự hèn nhát đó của tao.. còn mày, mày vốn chẳng dính líu gì đến chuyện đó.. vậy mà chính mày lại người đã thay tao gỡ rối tất cả.." - gia minh không dám nhìn vào mắt hắn. cậu lúc này biết ơn người kia bao nhiêu, thì lại hận bản thân mình bấy nhiêu. cậu tự trách bản thân mình vô dụng, còn chẳng thể tự giải quyết được chính vấn đề của mình, ấy vậy mà đêm đó khi gặp thế nam dưới nhà, cậu lại vì tức giận mà nói những lời không hay với hắn.
thế nam thấy người trước mặt tự trách bản thân lại càng không thể chịu được. hắn luống cuống chẳng biết làm sao, chân không tự chủ lại tiến đến đứng trước mặt người kia, lấy hết sự can đảm để đặt tay mình lên đôi vai gầy ấy. hắn muốn dỗ dành cậu, gia minh của hắn không được tự trách mình vô dụng.
"gia minh, từ đầu đến cuối cậu đều không có lỗi, đừng tự trách mình nữa có được không?.. tui giúp minh không phải là để nghe những lời cảm ơn cùng với những lời tự dày vò mình từ chính miệng minh như vậy. chỉ là, tui cảm thấy đây là chuyện mà tui nên làm, và tui là người tự nguyện muốn làm những điều đó mà! minh chưa hề tự mình nhờ vả tui, thế nên tất cả mọi chuyện đều là do tui nguyện ý. minh chẳng có lỗi gì để phải cảm thấy bản thân đang sai với tui hay bất kì ai cả, có được không?"
"..."
"bây giờ mọi chuyện đều đã quay về đúng với quỹ đạo trước đó của nó rồi, minh sẽ tiếp tục là minh, những người hiểu minh, thương minh vẫn luôn ở bên cạnh minh.. nên là đừng cảm thấy bản thân minh đang có lỗi với bất kì ai nữa nhé.. hứa với tui, nha?"
nói vừa dứt lời, thế nam đưa ngón tay út ra, hắn muốn cậu ngoắc tay với mình. gia minh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, lại thấy người kia tự nhiên giơ ngón tay ra với cậu, liền thấy người này sao mà trẻ trâu quá. nhưng lại thấy mặt hắn đang nghiêm túc dữ lắm, thế nên cũng đành nở nụ cười rồi ngoắc tay giao kèo với hắn.
"trẻ trâu quá đi!"
thế nam thấy biểu hiện của cậu tốt hơn hẳn liền rất hài lòng, giương lên ý cười đến tít hết cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com