Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 : Bánh hoa mai

Thơm thơm, mềm mại, ngọt ngào, giống như hương vị bánh hoa mai mẫu phi từng làm.


Không! Mùi vị này, so với bánh hoa mai còn ngọt ngào, mềm mại hơn. Còn mê người hơn gấp trăm lần, khiến cho người ta không thể nào quên được. Tuy rằng, hắn chỉ mới nếm thử một lần mà thôi.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc môi nàng rời đi, trong đầu của hắn dường như xẹt qua một tiếng vang thật lớn, nổ tung thành ngàn mảnh, chỉ còn là hư không. Thiếu chút nữa hắn đã không kiềm chế nổi, đưa tay kéo nàng trở lại, cầu khẩn nàng đừng rời khỏi.

Đây là mùi vị của nữ nhân sao?

Không, nếu nói đúng hơn, đây là mùi vị của nàng ư?

Phụ hoàng, nhất định người đã bị nàng mê hoặc như vậy, từ đó tâm hồn nhiễu loạn, xem nàng như tiên nữ, nên nhẫn tâm bỏ mặc mẫu phi, thậm chí cuối cùng ra tay giết chết.

Nam, Cung, Xuân, Yến. Phượng Dật thầm nhắc lại cái tên này lần nữa.

Nàng thật sự là yêu tinh chuyển thế ư ? Cho nên mê hoặc hết nam nhân này đến nam nhân khác.

"Hoàng thượng, người nói xem việc này phải tính sao đây?". Một giọng nói hổn hển, rất quen thuộc vang lên. Dường như chính là vị đại bá của Viên gia, người cứ cách mấy ngày lại trút vào đầu hắn ý nghĩ: Nữ nhân Nam Cung gia đều là yêu nghiệt chuyên đi hút sinh khí người khác.

Được, đại bá!

Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ở bên dưới, một gương mặt không còn trẻ nữa - đang vô cùng tức giận. Trong lòng Phượng Dật lại thở dài một hơi : Đúng là ông ấy, lại tới nữa.


" Hoàng thượng, người hãy nói xem!". Thấy bản thân từ khi vào cửa nói cả buổi, nước bọt văng tung tóe mà Phượng Dật vẫn chưa nói một lời nào, chỉ cầm chén trà ngẩn người. Viên Tiệp sốt ruột, lớn tiếng nói:" Hoàng thượng, biểu muội của người bị người khác ức hiếp, sao người không lên tiếng chứ ? Người đã cùng nó lớn lên cơ mà, nó lại là đứa cháu mà mẫu thân người thương yêu nhất!".

" Bá phụ, Tú Ngọc làm trái quốc pháp, cung quy. Chỉ đuổi nàng ra khỏi cung, xem như nhẹ lắm rồi". Phượng Dật nâng chén, nhấp một ngụm trà thơm, thản nhiên nói.

" Người nói gì vậy!". Viên Tiệp đập bàn đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận:"Tú Ngọc tuổi còn nhỏ, phạm sai lầm là điều khó tránh. Người là biểu ca của nó, sao không giải vây cho nó một lần?"

" Ta đã giúp nàng không ít lần". Phượng Dật vẫn như trước, ung dung nói:" Nhưng mà quả thực lần này nàng rất quá đáng, lại bị thái hậu bắt ngay tại trận. Mặc dù ta muốn giải vây cho muội ấy, nhưng cũng đành chịu".

Nói thật, những ngày qua, bị hai nữ nhân này quấy rầy lâu như thế, hắn hoài nghi rằng một khi mở miệng nói ra, không thừa cơ thêm bớt thì quả là có lỗi với bản thân.

Viên Tiệp nhất thời im lặng. Con gái của mình ở trong hoàng cung, đã nói và làm gì, sao hắn lại không biết chứ? Nhưng mà, bất kể thế nào cũng là đứa con gái hắn đặt hết hi vọng vào. Thế mà mới tiến cung có một tháng, lợi ích còn chưa thấy đâu, đã thất thểu quay trở về, người đuổi còn là con gái của kẻ thù không đội trời chung, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận này cơ chứ?

Thấy kế thứ nhất không được, hắn liền thay đổi biện pháp, cúi gương mặt già nua than vãn:" Ôi! Đúng là việc này không nên trách người. Tất cả đều do yêu nữ kia làm xằng làm bậy! Phi tử của người lẽ ra phải do người định đoạt, ả dựa vào đâu mà dám đuổi Tú Ngọc khỏi cung chứ?"

"Bá phụ, không phải thái hậu cũng đuổi quý phi sao?" Phượng Dật nắm chặt chén trà trong tay, lạnh nhạt nói.

Không hiểu sao, lần này nghe người khác nói xấu Nam Cung Xuân Yến, trong lòng hắn bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

" Nữ nhân đó vốn không nên giữ lại trong hoàng cung!". Vẻ mặt Viên Tiệp u ám, tức giận nói:" Tính theo vai vế, ả là dì, là trưởng bối của người. Cháu thành thân với dì, việc trái với luân thường đạo lý này cũng do yêu nữ kia làm ra ! Đuổi nữ nhân kia ra cung, cũng là do các đại thần liên hợp lại mấy lần thượng tấu lên, yêu nữ kia không có cách nào khác đành phải làm vậy thôi! Chỉ tội nghiệp cho Tú Ngọc, cũng bị yêu nữ kia đuổi ra trong cơn tức giận. Nhất định là ả cố tình, không muốn thấy Tú Ngọc được người sủng ái. Dù người Nam Cung gia không ngồi được trên ngai hoàng hậu, ả cũng nhất quyết không nhường cho Viên gia! Yêu nữ! lòng dạ thật độc ác! Blablablabla. . ."

Phượng Dật chỉ thong thả uống trà, bỏ ngoài tai lời của Viên Tiệp, trong lòng cười khẩy: Ác độc ư? Nữ nhân bước chân vào chốn này, có ai không ác độc?

Viên Tiệp mặc sức nói, trút hết những căm phẫn trong lòng. Mới nói được phân nửa thì phát hiện thính giả duy nhất lại như đang lạc vào cõi thần tiên. Hắn không khỏi tức giận và thất vọng.

" Chỉ tội nghiệp cho nữ nhi của ta, tuổi còn nhỏ đã bị đuổi khỏi cung như thế, sau này còn ai dám lấy nó nữa? Người bảo nó phải sống thế nào đây?". Kế thứ hai vẫn không được, hắn lại thay đổi sách lược, đổi từ than vãn sang khóc lóc tỉ tê.

Phượng Dật hờ hững nhìn hắn, mỉm cười, chậm rãi nói:" Việc này bá phụ đừng lo, sau khi sự việc xảy ra, điệt nhi và thái hậu có bàn bạc qua, người sẽ ban thưởng cho biểu muội xem như bồi thường".

" Thưởng cái gì?". Viên Tiệp đầy phẫn nộ," Chỉ vậy thì đủ bù đắp sao?".

"Thái hậu còn nói, người sẽ nhận biểu muội làm nghĩa nữ, đợi qua một hai năm nữa, sẽ ban cho nàng một hôn sự môn đăng hộ đối. Điệt nhi cam đoan, nhất định sẽ không để cho biểu muội chịu uất ức đâu". Phượng Dật thề thốt.

Nghe thế, Viên Tiệp nguôi giận, nhưng khuôn mặt vẫn còn nghiêm nghị, hờn dỗi nói:" Chỉ tạm chấp nhận được".

Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, nở một nụ cười khinh thường.

Quả nhiên, ông ấy cũng chỉ xem nữ nhi như một công cụ nhằm tranh quyền đoạt lợi thôi. Đạt được mục đích thì vứt sang một bên.

Nhanh chóng uống cạn một chén trà, Viên Tiệp lại chuyển sang một chủ đề khác:"Dật nhi, hiện tại trong hậu cung chỉ còn hai phi tử, người có nghĩ nên nạp thêm mấy người nữa không?"

Ông ấy không thể nói việc khác ư ? Phượng Dật cúi đầu, ấp úng nói:" Việc nạp phi đều do thái hậu toàn quyền quyết định...."

"Như vậy sao được!". Viên Tiệp đập bàn," Người yêu nữ kia tuyển chọn, đương nhiên sẽ thiên vị con gái của những đại thần bên phía ả, hoàng tử của Phượng Tường ta, sao có thể sinh ra từ bụng của những nữ nhân đó được? Nếu như còn để người Nam Cung gia nắm quyền nữa, sớm muộn sẽ làm bại hoại giang sơn mà thôi!".


" Vậy... đại bá cho là..." Phượng Dật giả vờ thuận theo.

" Muốn nạp, đương nhiên phải là tiểu thư con những đại thần một lòng trung thành". Viên Tiệp nói là làm ngay, liền lấy một bó tranh cuộn từ trong gói đồ ở trên tay, đưa đến trước mặt Phượng Dật," Nhà ta còn mấy người nữ nhi, mặc dù không phải con vợ cả, nhưng tướng mạo cũng rất xinh đẹp, sẽ không làm người thất vọng. Ta đã mang mấy bức họa đến, mời Hoàng thượng xem qua".

Phượng Dật đẩy bức họa sang một bên, vẻ khó xử:" Đại bá, cho dù ta xem qua bức họa của các biểu muội cũng không có ích gì ! Thái hậu bảo, nửa tháng sau, tại Bách Hoa yến sẽ tuyển phi lần nữa".

" Tại sao lại không chứ?" . Viên Tiệp cười gian xảo:" Người xem những bức họa này trước, ghi nhớ dung mạo của bọn họ, nửa tháng sau tại Bách Hoa yến, bọn họ cũng sẽ xuất hiện. Sau đó, chờ lúc thái hậu hỏi, người chỉ đúng bọn họ, không phải đại công cáo thành sao?".

Nói thật hay, thật đơn giản làm sao!

" Nhưng mà... Đại bá, người không sợ bọn họ vào cung rồi còn thảm hại hơn so với Tú Ngọc ư?". Phượng Dật lo lắng hỏi.

Viên Tiệp dũng cảm phất tay:" Chẳng phải có người ở đây sao?"

Phượng Dật trả lời với vẻ lực bất tòng tâm:" Chỉ có mình điệt nhi, trong tay lại không nắm quyền lực thật sự, lời nói có bao nhiêu trọng lượng chứ ? Cũng như lần đó, thái hậu phạt biểu muội, muốn đuổi muội ấy ra cung, ta cũng không thể ngăn cản được. Mới nói vài câu ngược lại còn bị người quở trách. Các biểu muội khác lại vào cung nữa, ta cũng không có khả năng bảo vệ cho bọn họ...Nếu như thế, một khi các nàng có sai sót gì, thái hậu quở trách thì..."

" Nhưng người là hoàng thượng mà!". Viên Tiệp vẫn kiên quyết.

"Bá phụ, người đừng quên mẫu phi của ta chết như thế nào!". Đột nhiên Phượng Dật giận tái mặt, giọng điệu âm u.

Sắc mặt Viên Tiệp cứng đờ, nhất thời không biết nói gì.

"Bá phụ, mẫu phi thông tuệ hơn người, thậm chí phụ hoàng cũng từng khen ngợi. Thế nhưng, dù người ở trong hậu cung gần hai mươi năm, lại thua một cung nữ mới mười bốn tuổi của thái hậu, vốn không hề có thân phận, gia cảnh gì! Người mà ngay cả mẫu phi cũng đấu không lại, có thể thấy được mưu mô thâm hiểm đến mức nào. Trong chốn thâm cung này, có nhiều việc điệt nhi không thể nhúng tay vào, sao có thể bảo vệ các muội ấy chứ?".

Viên Tiệp trầm ngâm hồi lâu.

Sau cùng, cân nhắc xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Dật, cất tiếng giống như ra lệnh:" Bất kể thế nào, trong những...bức họa này, người cũng phải chọn mấy người vào cung!".

"Bá phụ...". Phượng Dật bối rối.

"Hoàng thượng!". Vẻ mặt Viên Tiệp nghiêm nghị, dùng khí thế "vì nghĩa diệt thân" thốt lên:" Hy sinh vài người biểu muội của người thì có là gì? Hiện nay việc cần thiết nhất chúng ta phải làm là tuyệt đối không thể để cho người nhà Nam Cung tiếp tục coi trời bằng vung! Tiểu hoàng tử dứt khoát không thể sinh ra từ bụng của nữ tử Nam Cung gia được!"

Phượng Dật khẽ nở một nụ cười khinh miệt. Nói qua nói lại, muốn bảo vệ giang sơn Phượng Tường ư? Thật ra là muốn bản thân giành được nhiều lợi ích mà thôi.

" Được rồi, điệt nhi nghe theo ý người". Hắn thỏa hiệp," Nhưng mà có thể ... vào cung hay không là do thái hậu quyết định"

"Chỉ cần người kiên trì chỉ muốn nạp bọn họ làm phi, yêu nữ kia có thể làm khó dễ sao?". Thấy Phượng Dật nghe lời, Viên Tiệp khôi phục lại tự tin, hài lòng nói.

Phượng Dật thở dài. Hắn rất muốn biết tự tin của người này là từ đâu có.

Viên Tiệp thấy vậy lại cho rằng Phượng Dật lo lắng cho tiền đồ của mình, liền tiến lại gần, vỗ vỗ vai hắn, động viên:" Dật nhi hãy yên tâm, bá phụ làm vậy cũng vì người, vì xã tắc trăm năm gây dựng của Phượng Tường vương triều ta. Đợi người cùng biểu muội sinh hạ long tử, chúng ta sẽ đoạt lại quyền lực trong tay yêu nữ kia, không cần phải lo lắng như thế".

Vì tốt cho ta ư? Đừng tưởng rằng hắn không biết, dã tâm của người này cũng ngang ngửa với đám người nhà Nam Cung kia! Chẳng qua hắn không muốn vạch trần mà thôi.

" Điệt nhi đã biết". Phượng Dật chắp tay, uể oải nói. Người như thế, nói nữa cũng chỉ mệt mỏi thêm.

" Người biết rõ là tốt rồi, nhớ kỹ làm theo lời bá phụ". Viên Tiệp căn dặn lần nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi.

" Bá phụ xin bảo trọng". Phượng Dật ân cần nói.

Đợi khi người kia đã đi xa, vẻ nhã nhặn, ôn hòa trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng, trong đôi mắt cũng chứa đầy vẻ mỉa mai.


Tiểu Thạch tử tiến lại gần, chỉ vào những bức họa hỏi:" Hoàng thượng, những.. bức họa này..."

" Tùy ngươi xử lý! Chỉ cần đừng để chúng xuất hiện trước mắt trẫm nữa là được". Phượng Dật phất tay, nói dứt khoát.

" Dạ". Tiểu Thạch tử ôm những bức họa lui ra.

Minh Ân lại tiến lên nói:" Hoàng thượng, từ lúc lâm triều đến bây giờ, người còn chưa ăn gì, bây giờ truyền lệnh được chưa ạ?"

Dùng cơm ư? Phượng Dật sờ sờ cái bụng không có cảm giác," Thôi, trẫm không đói".

"Hoàng thượng, long thể là quan trọng, ít nhiều cũng nên ăn một chút gì!". Minh Ân kiên trì nói.

" Cũng được, vậy hãy đem bánh hoa mai đến đây". Phượng Dật không chút nghĩ ngợi liền nói.

" Vâng". Minh Ân lui ra.

Trong nháy mắt, Phượng Dật bị ý muốn của bản thân làm cho khiếp sợ.

Bánh hoa mai...ư?

Hắn lấy ngón trỏ vuốt ve đôi môi, nhớ lại cảm giác ngọt ngào, mềm mại lúc đó.

Còn có, cái lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt!

Mỹ nữ oanh tạc

Gió nhẹ hiu hiu lùa qua cành trúc khiến những chiếc lá lắc lư, phát ra âm thanh xào xạt, mang đến cảm giác thật khoan khoái, trong lành của tiết trời cuối xuân.

Sột soạt------ sột soạt--------

Tiếng bước chân uyển chuyển giẫm lên lá rơi khẽ vang vọng bên trong khu rừng. Chợt có tiếng cô nương nói thì thầm: " Thái hậu, chúng ta trốn khỏi yến tiệc như thế, không tốt lắm đâu". Thu Dung đi theo sau chủ tử của mình trong rừng trúc, vội rảo bước tiến lên, e dè nói, mắt còn không quên thận trọng nhìn xung quanh.

"Có gì không tốt chứ?". Xuân Yến vô cùng ung dung, bước chân không chút do dự.

"Bây giờ không đi, phải đợi tới khi nào? Ngươi thật muốn ai gia ngồi đánh giá từng màn biểu diễn của những tiểu thư đó hay sao? Nói thật cho ngươi biết, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, thái hậu của ngươi nghe mười lọt qua tai hết chín ! Cuộc đời ai gia ghét nhất là những thứ khóc gió than mưa, xuân buồn thu sầu này. Ở đó chịu đựng một nén nhang đã là cực hạn rồi. Hiện giờ, ai gia đã bị những âm thanh rên rỉ buồn thảm kia làm cho đầu choáng váng, chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh ngủ một giấc. Dù sao nhân vật trung tâm cũng không phải là ai gia, ta chẳng muốn ở nơi náo nhiệt đó chút nào, chỉ cần chờ lúc kết thúc Bách Hoa yến, lại xuất hiện chủ trì đại cuộc, nói vài câu kết thúc là được rồi".

"Nhưng chỉ để lại Lục Ngọc và Tiểu Hỉ tử ở nơi đó chống đỡ, nếu như bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây?". Thu Dung vẫn không yên lòng, lo lắng hỏi.

" Phát hiện thì thôi, có ai dám làm gì ai gia nào?". Xuân Yến vẫn bình chân như vại," Đừng quên, ở trong hoàng cung này, ta là nữ nhân cao nhất!". Nam nhân chân chính chỉ có mình Phượng Dật cũng bị nàng giẫm dưới chân rồi.

"Nhưng mà...". Thu Dung còn muốn nói điều gì, bỗng nghe phía trước vọng lại tiếng bước chân gấp gáp, còn có một người hoảng sợ nói nhỏ:" Chết rồi, thái hậu, chạy mau!".

Xuân Yến phản ứng nhanh, vừa nghe cũng biết có chuyện kỳ quặc, vội hô lớn:"Các ngươi đứng lại cho ta!".

Sau đó nàng đẩy Thu Dung về phía trước, ra lệnh:" Thu Dung, nhanh đi túm bọn họ!".

Hai người nô tài - việc chưa làm được mà đã thất bại nhanh chóng bị bắt lại, quỳ trên mặt đất, rụt người vào nhau.

Xuân Yến chậm rãi tiến lại, nghiêm nghị hỏi:" Nói, chủ tử của các ngươi là ai? Các ngươi ở trong rừng trúc làm gì? Tại sao thấy ai gia liền chạy trốn?".

Hai người chụm lại một chỗ, chỉ lắc đầu, giơ lên hai cái ót, không chịu ngẩng đầu trả lời.

Xuân Yến nổi giận," Rốt cục các ngươi có nói hay không?"

"Thái hậu". Thu Dung đi tới, kéo ống tay áo của nàng, khẽ nói," Bọn họ là tiểu thái giám Minh Ân bên cạnh hoàng thượng và người hầu tên Lý Tiến của Lý công tử".

"Minh Ân? Lý Tiến ư ?". Xuân Yến nhíu mày, đá văng hòn đá nhỏ cạnh chân, lạnh lùng bảo," Ngẩng đầu lên cho ai gia xem".

Hai người bị chỉ đích danh tự biết trốn không thoát, ngẩng đầu lên mà nơm nớp lo sợ, miệng run rẩy không thể khép lại được, mấp máy nói ra mấy tiếng không rõ ràng:" Nô tài..tham...tham kiến thái ....thái hậu..."

" Minh Ân ". Xuân Yến nhìn người trong y phục thái giám nhất phẩm ở bên trái, hờ hững nói:"Ngươi là một trong những thái giám thân cận bên cạnh hoàng thượng, nếu như không có việc gì quan trọng, sẽ không rời khỏi hắn nửa bước".

" Vâng...vâng". Minh Ân dập đầu, không ngừng run rẩy.

" Lý Tiến". Xuân Yến lại nhìn người mặc y phục người hầu phía tay phải, " Chủ tử của ngươi là bạn thân duy nhất của hoàng thượng. Ai gia nhớ kỹ, hôm nay Lý công tử vào cung chỉ mang theo một mình ngươi ".

" Bẩm thái hậu...đúng vậy". Lý Tiến run lẩy bẩy liên tục giống như lá trúc lay động trong gió.


"Rất tốt". Xuân Yến cười cười, nhẹ giọng," Nếu như hai nô tài đã ở đây, vậy thì chủ nhân của các ngươi ? Bọn họ ở đâu?"

"Hoàng thượng ở...ở...đúng rồi, ở Ngự Hoa Viên!". Minh Ân trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên trong mắt sáng lên, sau cùng đưa ra quyết định," Lý công tử và hoàng thượng ở cùng một chỗ".

"Đúng, đúng.... Tại Ngự Hoa Viên.. hoàng thượng và công tử nhà nô tài... Đều ở Ngự Hoa Viên". Lý Tiến cũng khẩn trương đáp.

" Vậy sao?" Khóe miệng Xuân Yến cong lên, cười đến vô cùng hồn nhiên," Ai gia nhớ kỹ, lúc ta rời khỏi Ngự Hoa Viên, Tiểu Thạch tử sai người pha trà dâng lên hoàng thượng. Nhất định các ngươi đi pha trà có phải không?".

" Dạ phải! Đúng là như vậy!" Minh Ân gấp rút suy nghĩ làm trán đầy mồ hôi, bắt được cái phao liền bám lấy.

" Đúng cái đầu của ngươi!". Bỗng Xuân Yến nghênh mặt, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt hắn, mắng như tát nước:" Ngươi xem ai gia là đứa trẻ ba tuổi có phải không? Lời nói dối tệ như vậy cũng tin ư? Việc pha trà tự nhiên sẽ có thái giám cấp dưới đi làm, nhiệm vụ của ngươi là ở bên cạnh hoàng thượng, chú ý nghe yêu cầu của hắn, sau đó truyền lời ra ngoài là được. Khi nào mà những việc nhỏ như thế cũng đến phiên ngươi - nhất phẩm thái giám phải tự mình làm? Hơn nữa, đây là trong rừng trúc, ngươi lấy gì nấu nước pha trà chứ? Đừng nói với ta là ngươi định lấy nước tiểu pha trà cho hoàng thượng nhé?"

" Phụt!". Thu Dung nhịn không được, phì cười.

"Thái.... Thái hậu, nô tài biết sai, nô tài biết sai rồi". Minh Ân bị nàng trách mắng một trận, biết đã trúng kế, lập tức sắc mặt trắng bệch, trong lòng không ngừng kêu khổ.

" Chỉ sợ người sai không phải ngươi, mà là chủ nhân của ngươi!". Xuân Yến thâm thúy nói.

Minh Ân dập đầu cầu xin, giống như không có nghe những lời này của nàng.

Xuân Yến đá hắn một cái, làm hắn phải nuốt trở lại những lời lải nhải vô ích, nàng lạnh lùng hỏi:" Nói! Hoàng thượng và Lý công tử, có phải đều ở tại tiểu các trong rừng trúc không?".

"Không phải...". Minh Ân lắc đầu.

"Hãy nói thật, nói!". Xuân Yến dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, từng chữ nhả ra từ hàm răng nghiến chặt của nàng.

" Vâng! vâng! Hoàng thượng cùng Lý công tử đang ở tại tiểu các ạ!". Minh Ân sắp khóc. Hoàng thượng, không nên trách nô tài bán đứng người, sự đáng sợ của thái hậu mọi người đều biết, nô tài thà trở về bị người quở trách cả ngày còn hơn bị thái hậu trừng mắt như thế! Thật kinh khủng!

" Rất tốt". Xuân Yến gật đầu, giọng điệu đã dịu bớt:" Bọn họ tới đó bao lâu rồi?"

"Khoảng chừng....một nén nhang". Cân nhắc một chút, Minh Ân quyết định ăn ngay nói thật.
"Một nén nhang ư?". Xuân Yến cất cao giọng, vậy chẳng phải Bách Hoa yến vừa mới bắt đầu thì chỉ chốc lát sau tên tiểu tử kia đã chạy tới đây? Còn sớm hơn nàng à! Không thể tha thứ được!

" Trong tiểu các còn người nào khác không?". Nàng nén lại lửa giận cuồn cuộn bốc lên, hỏi tiếp.

" Bẩm, không có". Minh Ân đáp," Hoàng thượng chỉ bảo không được khỏe, xuất hiện tại Bách Hoa yến một lát sau đó liền đến đây nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau thì Lý công tử đến, hai người đang ở bên trong trò truyện ạ".

"Những kẻ khác bên cạnh hoàng thượng đâu?". Xuân Yến lại hỏi.

" Hoàng thượng ra lệnh cho Tiểu Thạch công công dẫn theo những người khác đi dạo trong Ngự Hoa Viên, chỉ mang theo nô tài tới nơi này". 

Không cần nghĩ cũng biết, Tiểu Thạch tử và bọn kia cũng giống như Lục Ngọc và Tiểu Hỉ tử bị nàng để lại Ngự Hoa Viên, mục đích giống nhau, đều là đại diện của bọn họ ở đó nhằm che mắt người khác.

" Vậy ư? Rất - tốt". Xuân Yến mỉm cười, nụ cười của nàng làm cho hai kẻ đang quỳ gối, cúi đầu kia vô cùng khiếp sợ.

" Ai gia rất muốn biết, hoàng thượng vốn nên ở tại Bách Hoa yến tuyển chọn mỹ nhân, bởi vì việc quan trọng gì mà bỏ lại bọn họ, tới đây cùng bạn tốt nói chuyện riêng thế?". Nàng thản nhiên nói, xoay người sang hướng khác," Đi, qua đó xem một chút nào!".

"Thái hậu, không nên!" Minh Ân và Lý Tiến sắp chảy cả nước mắt.

"Im miệng, không được gọi!". Xuân Yến trợn mắt nhìn, buộc bọn họ phải nuốt những lời kêu la trở vào bụng.

Hai người chột dạ ngậm miệng lại, cúi đầu xuống.

Xuân Yến bĩu môi, kéo làn váy lên, bước đến tiểu các.

" Xong đời!". Minh Ân ôm đầu khẽ than. Khuôn mặt của Lý Tiến cũng méo xệt.

Nhẹ nhàng bước đến phía sau chiếc trường kỉ trong tiểu các, Xuân Yến liền nghe được Lý Ti Thần nói:"Hoàng thượng, hôm nay là Bách Hoa đại yến, mấy trăm vị giai nhân đang ở Ngự Hoa Viên ngâm thơ, vẽ tranh. Giữa lúc náo nhiệt này, người không đi xem xét thật kĩ để lựa chọn phi tử cho mình, lại chạy tiểu các này ngủ, đây là đạo lý gì?".


" Trẫm nào có tâm trạng xem bọn họ biểu diễn, dù sao cuối cùng ai tiến cung cũng do thái hậu định đoạt ". Đáp lại hắn là giọng nói ỉu xìu của Phượng Dật.

"Hoàng thượng, người rất mệt mỏi ư? Tại sao lại uể oải như thế?". Là tiếng nói nghi hoặc của Lý Ti Thần.

Một lát sau, lại nghe hắn hỏi tiếp:" Hoàng thượng, sao quầng mắt của người lại thâm đen như vậy? Là do thức cả đêm xem tấu chương à?"

Thức thâu đêm xem tấu chương sao? Trong lòng Xuân Yến kinh ngạc. Sao nàng lại không biết chuyện này? Tiểu tử kia mỗi lần xem đều rất nhanh mà!

"Không phải". Phượng Dật lập tức bác bỏ một cách cương quyết.

"Không phải ư?". Lý Ti Thần hơi sững sốt.

Xuân Yến cũng thắc mắc, liền nín thở chăm chú chờ nghe câu trả lời của Phượng Dật.

" Thật thương cảm cho tấm lòng của phụ mẫu khắp thiên hạ. Mẫu hậu của trẫm vì quan tâm trẫm lâm hạnh phi tần, đã đốt huân hương một ngày một đêm tại tẩm cung của trẫm và Ngự Thư phòng. Không chỉ thế, người còn cố ý nói ra, chỉ cần có thể sinh hạ long tử, bất kể xuất thân ra sao, tất cả đều được 'mẫu bằng tử quý', sẽ được sắc phong làm phi. Vì thế, không chỉ Hiền phi, Đức phi lúc nào cũng mê hoặc trẫm, mà ngay cả cung nữ ở tẩm cung cũng luôn cố ý mượn cớ xuất hiện trước mặt trẫm. Nhiều lần, mấy người cung nữ cố ý ngã sấp, để lộ ra vai trắng, đùi thon. Ngươi cũng biết, một nam nhân bình thường, bên cạnh có mỹ nhân, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ quyến rũ mê người như thế, cộng thêm tác dụng của huân hương, trẫm khó mà không có phản ứng! Nếu không phải khả năng kiềm chế của trẫm đủ mạnh, ép buộc bản thân nhịn xuống thì đã không cần tổ chức Bách Hoa yến này!". Trong giọng nói của Phượng Dật có năm phần nghiến răng tức giận, còn lại năm phần khốn khổ.

Lý Ti Thần dường như bị một phen miêu tả của hắn làm cho kinh hãi, một lúc sau mới khâm phục nói:" Hoàng thượng, đã vất vả cho người rồi"

"Đúng vậy, khổ đến nỗi không dám ngủ quá say, chỉ sợ có nữ nhân nào đó thừa dịp trẫm ngủ thiếp đi liền cởi hết y phục trèo lên giường, trẫm nhất thời không cưỡng lại được cám dỗ, sẽ trúng kế của ả". Phượng Dật lại than thở tiếp, " Ngươi nói xem, ả có cần phải nôn nóng như thế không? Ả thật hy vọng trẫm sớm sinh hạ long tử sau đó hại chết trẫm ư? Ả còn có gì chưa thỏa mãn chứ? Nói không chừng, đợi lúc trẫm thật sự lâm hạnh phi tử, có thể ả sẽ ở dưới long sàng gào thét cỗ vũ, vẫy cờ ăn mừng".

" Có thể làm vậy sao!". Lý Ti Thần có chút hả hê.

" Yêu - nữ!". Phượng Dật nghiến răng phẫn nộ, lấy hai chữ này làm lời kết.

Sau đó là một hồi im lặng.

Xuân Yến ở bên ngoài nghe trộm, bị những lời nói của bọn họ làm cho tức giận đến cả người phát run.

Trong lòng biết người khác nghĩ thế nào về bản thân là một chuyện, nhưng mà chính tai nghe được bọn họ nói như vậy, lòng nàng cũng cảm thấy bị tổn thương rồi.

Tốt lắm, Hảo tiểu tử! So với cha hắn - Lão Bất Tử, hắn còn khó trị hơn gấp mấy trăm lần.

Uổng công nàng vất vả ba năm nay, đã xử lý quốc sự còn phải quan tâm đến sức khỏe của hắn, đợi cho hắn khôi phục, lại khổ cực thu xếp việc nạp phi cho hắn, sau đó sẽ danh chánh ngôn thuận đem toàn bộ trả lại; uổng công nàng nạp con gái của tả - hữa thừa tướng làm phi để củng cố địa vị ở trong triều cho hắn; uổng công nàng tìm mọi cách thăm dò, trăm cay nghìn đắng lựa chọn từ vạn người trong danh sách tuyển ra những người hiền đức nhất, tài mạo vẹn toàn, lại lao tâm lao lực tổ chức buổi Bách Hoa yến này, mới vừa rồi nàng còn giống như con bướm quanh quẩn bên hoa để đánh giá, tựa như ma cô chọn gái cho hắn.

Mà hắn thì năm lần bảy lượt đem lòng tốt của nàng xem như lòng lang dạ thú, nhiều lần bằng mặt không bằng lòng với những mệnh lệnh của nàng.

Nghiến chặt răng đến phát ra tiếng, việc đầu tiên nàng nghĩ đến nhất định tìm một cái gậy, xông vào đánh tiểu tử kia thành đầu heo. Nhưng mà ý nghĩ này lập tức bị nàng gạt đi.

Con ngươi nhanh nhẹn xoay tròn, một phương pháp khác hiện lên trong lòng nàng.

Lặng lẽ rời khỏi, quay trở lại nơi Thu Dung , Minh Ân, Lý Tiến đang tụ tập.

"Thái. . . Thái hậu.". Minh Ân, Lý Tiến vẫn còn đang quỳ, run rẩy trên mặt đất.

"Minh Ân.". Xuân Yến mỉm cười, thật trìu mến gọi tên hắn.

" Ách... Thái... Thái hậu". Minh Ân và Lý Tiến bị nụ cười gian ác của nàng làm cho sợ đến tái xanh mặt, cùng nhau lui gối về sau hai bước.

Xuân Yến tiến lại hai bước, ôn tồn nói:" Bây giờ, ai gia có một nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi, rất đơn giản, các ngươi có bằng lòng thực hiện hay không".

Dùng đầu gối cũng biết không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà hai kẻ đã khuất phục thế lực gian ác sao có thể nói không chứ?


" Việc thái hậu giao phó, cho dù máu chảy đầu rơi, nô tài cũng không dám chối từ!". Minh Ân khẩn thiết đáp.

"Vậy là tốt rồi." Xuân Yến mỉm cười hài lòng," Nhớ kỹ, chính miệng ngươi đã nói! Nếu như làm không tốt, ai gia sẽ moi gan đem xào, còn não vứt cho chó ăn!".

Hai kẻ nô tài nhát như chuột lập tức bị những hù dọa của nàng làm cho khiếp sợ, dập đầu liên tục:" Nô tài tuân chỉ, nô tài nhất định làm thật tốt!".

"Rất tốt.". Xuân Yến gật đầu, sau đó ra lệnh:" Ngươi cùng Lý Tiến hãy trở lại Ngự Hoa Viên, thông báo cho các tiểu thư tham dự Bách Hoa yến, bảo là hoàng thượng nói bọn họ biểu diễn một lượt hắn đánh giá không chính xác, nên nghĩ ra một ý hay, mời các nàng từng người luân phiên nhau đến tiểu các biểu diễn cho hắn xem. Như vậy, hắn mới có thể lựa chọn kĩ lưỡng được. Vì bảo đảm cho kết quả được chính xác, còn đặc biệt mời công tử của Lý thái phó đến đó giúp đánh giá".

"Thái hậu. . .". Bọn họ nghe nhiệm vụ vô nhân đạo như thế, ngập ngừng do dự. Ở trong Ngự Hoa Viên ít nhất cũng có hơn hai trăm vị tiểu thư, từng người từng người biểu diễn...Vậy muốn biểu diễn đến năm nào tháng nào đây?

Nếu như bọn họ thực sự làm vậy, chẳng khác nào đem chủ nhân của mình đẩy vào chỗ chết! Sau này bọn họ cũng sống không yên!

Xuân Yến trơ mắt nhìn:" Đi, hay là không?"
Nhưng mà người cao nhất vẫn đáng sợ hơn, hai người đành lựa chọn bảo vệ bản thân: "Nô tài tuân chỉ".

Dứt lời vội vã đỡ nhau loạng choạng chạy đi thật nhanh, chẳng khác nào phía sau đang có quỷ đuổi theo.

Thấy hai bóng lưng đã đi xa, Thu Dung nhìn Xuân Yến giơ ngón tay cái lên, cười nói:" Thái hậu, người thật là độc ác".

Ta là yêu nữ mà! Xuân Yến nhún vai, cười đắc ý.

Chỉ chốc lát ở đằng xa đã thấy một cô nương mặc y phục thướt tha ôm đàn tranh đi theo Minh Ân hướng về phía tiểu các. Xuân Yến quyết đoán xoay người, rẽ qua một lối khác:" Đi , hồi cung thôi! Ai gia nghĩ, ít nhất trong một canh giờ nữa, chúng ta không cần phải làm gì. Đợi tâm tình ai gia tốt lên sẽ trở lại giải phóng cho tên tiểu quỷ không nghe lời kia!"

" Nếu như... tâm trạng của người vẫn không tốt thì sao?". Thu Dung ở phía sau hỏi.

"Vậy cứ để cho bọn họ bị đại dương cầm kỳ thi họa nhấn chìm đi". Xuân Yến hả hê đáp.

Đây là sự trừng phạt dành cho hắn vì luôn hiềm nghi nàng, bằng mặt không bằng lòng với lời của nàng, hơn nữa còn để nàng bắt tại trận.

Từng trận bom mỹ nữ dồn dập, phát huy uy lực cực đại sẽ làm cho hai tên tiểu tử thối không biết trời cao đất dày kia bị oanh tạc đến tan xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com