Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Tô Trường Nhạc chuẩn bị nhận lấy tấm lụa đỏ mà hỉ nương đưa qua, bỗng nhiên lại bị người khác ôm eo bế lên, trong lòng cảm thấy chấn động:"Chuyện gì thế này!"

Vừa mới hoảng sợ kêu lên thành tiếng, nàng đã rơi vào trong một cái ôm vừa quen thuộc lại vừa xa lại, một cánh tay rắn chắc dùng sức ôm chặt lấy nàng.

"Đừng sợ, là cô."

Trên đỉnh đầu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp xen lẫn suиɠ sướиɠ, đó là giọng nói của Thẩm Tinh Lan.

Tô Trường Nhạc biết xung quanh mình đều là người, khuôn mặt dưới lớp khăn hỉ nhất thời đỏ lên:"Mau thả ta xuống! "

Thẩm Tinh Lan lại nhẹ nhàng nói một tiếng " hử", rủ mắt ghé sát vào bên tai nàng, giống như đang buồn rầu:"Làm sao đây, tạm thời cô không thể thả nàng xuống dưới được." Hắn lại trực tiếp ôm nàng đi về phía trước.

Tô Trường Nhạc lo lắng chính mình sẽ ngã xuống, bất đắc dĩ đành phải duỗi tay ôm lấy cổ hắn.

Thẩm Tinh Lan lại ôm nàng chặt hơn, nàng hoàn toàn không thể động đậy, thấy hắn vẫn không có ý buông tay, lại cảm thấy hơi tức giận: "Vì sao không thể thả ta xuống dưới? Nương đã nói, phải dẫm qua mái ngói bước qua chậu than, như vậy mới có thể loại bỏ hết thói xấu cùng với sự nóng tính, chàng mau thả ta xuống dưới."

Hỉ nương đứng bên cạnh nghe thấy Thái tử phi nói vậy, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, điện hạ mau thả Thái tử phi xuống dưới, trễ giờ lành sẽ không -- "

Lời nói của hỉ nương còn chưa hết, đã nghe thấy tiếng "bốp", một chân Thẩm Tinh Lan dẫm lên mái ngói, trên mặt tươi cười vui vẻ, trực tiếp ôm nàng sải bước qua chậu than.

Thẩm Tinh Lan không chút để ý nào khẽ cười lên∶"Không có thói xấu và nóng tính gì cả."

Mọi thứ của nàng, hắn đều thích.

"Nàng không nhìn rõ đường, còn muốn dẫm cái này bước qua cái kia, quá nguy hiểm, cô không yên tâm."

Tô Trường Nhạc: "......"

Hỉ nương nghe thấy lời nói của Thái Tử, bỗng dưng im bặt, trong lòng lại lặng lẽ cảm thán: quả nhiên không thể tin vào lời đồn đại, bên ngoài đều nói rằng thái tử điện hạ kiêu căng làm bừa, từ nhỏ hai người đã không hợp nhau, không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, nhưng hiện tại những lời hắn nói với Thái tử phi, quả thực vô cùng quan tâm săn sóc, nào có dáng vẻ chán ghét Thái tử phi.

Tô Trường Nhạc nhận thấy cánh tay đang ôm lấy nàng khẽ run rẫy, lập tức lại giãy giụa lên: "Chàng ôm không được thì đừng ôm nữa, mau thả ta xuống."

Nếu như cả hai người bọn họ đều té ngã dưới đất, thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong ngày đại hôn, nàng không muốn trở thành trò cười của cả kinh thành đâu.

Thẩm Tinh Lan lại giống như đang nghe được một câu chuyện cười nào đó, l*иg ngực rắn chắc hơi rung rung, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn cúi đầu, ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Cô chỉ cảm thấy quá vui, không phải là ôm không được, chỉ cần là nàng, cả đời cô đều ôm được hết."

Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn đùa giỡn trắng trợn như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lại đỏ lên, còn lan đến tận hai tai, rồi cả bên gáy, may mắn trên đầu nàng còn đội khăn hỉ, người khác cũng sẽ không nhìn ra nàng đang xấu hổ.

Nàng không phải là chưa từng thân mật với Thẩm Tinh Lan, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy hắn nói những lời ngọt ngào âu yếm như vậy, kiếp trước không có, kiếp này cũng chưa từng.

Trước kia Thẩm Tinh Lan chỉ hơi thẹn thùng một chút thì lỗ tai đã đỏ hồng, sao hiện tại lại có thể nói ra những lời nói khéo léo âu yếm như thế? Rốt cuộc thì Thẩm Tinh Lan làm sao vậy, nàng luôn cảm thấy đời này Thẩm Tinh Lan có đôi chút kì quái.

Dáng người hắn thon dài to lớn, Thái tử điện hạ mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, bước chân chưa từng dừng lại, hai tay lại ôm lấy nàng chặt hơn.

Bởi vì tư thế thân mật của hai người, bộ hỉ phục vừa vặn phác họa đường cong cơ bắp của cánh tay hắn.

Nhóm cung tỳ đi theo phía sau đều cúi thấp đầu xuống, có vài cung tì nhỏ tuổi nghe thấy tiếng cười vui vẻ lại trầm thấp của Thái Tử, không nhịn được sự hâm mộ, đều mặt đỏ tai hồng.

Tứ Hỉ cũng mang dáng vẻ mặt mày hớn hở cúi đầu, không dám nhìn loạn.

Trước kia cô nương nhà nàng có thể nói là không phù hợp với Thái Tử, vừa nhìn thấy đã cãi loạn lên, nàng còn e sợ Thái Tử hạ sẽ thô lỗ giống như trước kia, hiện giờ xem ra là do nàng quá lo lắng rồi.

Thật hy vọng tình cảm giữa cô nương và Thái tử điện hạ vẫn luôn tốt như vậy.

Chỉ là Tứ Hỉ lại có hơi lo lắng, ngộ nhỡ ngày nào đó cô nương khôi phục lại ký ức, biết chính mình không gả cho Tứ hoàng tử--người cô nương thích từ nhỏ, mà lại trở thành Thái tử phi, đến lúc đó không biết sẽ như thế nào.

Tứ Hỉ vừa mừng vừa lo, Thẩm Tinh Lan lại ôm Tô Trường Nhạc cả một đoạn đường, đến tận hỉ đường.

Đãi cử hành xong nghi lễ sắc phong Thái tử phi và nghi lễ đại hôn, ngay tại lúc Tô Trường Nhạc cho rằng ở trước mặt đế hậu, Thẩm Tinh Lan sẽ thu lại tính tình, nào ngờ nàng lại một lần nữa bị ôm lấy.

Tuyên Đế ngồi ở vị trí đầu tiên, nhìn thấy hành động của Thái Tử, lại cười nói: "Xem ra lời nói của Lan Nhi không phải là giả, từ nhỏ lòng hắn đã hướng về Trường Nhạc."

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười của Tuyên Đế, xấu hổ muốn chết, nhưng bất luận nàng giãy giụa như thế nào, thì hắn cũng không thả nàng xuống.

Thậm chí bên tai còn truyền đến tiếng hừ nhẹ của thiếu niên cùng với hơi thở dần dần nặng nề của hắn.

Nàng nhất thời ngoan ngoãn không giãy giụa nữa.

Thẩm Tinh Lan hiện giờ vẫn còn trẻ tuổi chính trực, khí huyết tràn đầy, nàng cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện gì hết, nàng biết những thứ đó đại diện cho hành động gì.

Nhận thấy tiểu cô nương ở trong ngực cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thẩm Tinh Lan rủ mắt, nhìn thấy hai tay nhỏ của nàng nắm chặt lấy hắn, cơ thể mềm mại không xương ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, thân hình hắn bỗng nhiên lại siết chặt lại.

Cứ như thế, hắn vững vàng ôm lấy nàng chậm rãi đi về phía trước, ôm nàng đến chính điện của Đông Cung.

Hỉ phòng rộng lớn một màu đỏ thẫm, trên giường còn rải rất nhiều quả khô như long nhãn, táo đỏ, đậu phộng, ngụ ý sớm sinh quý tử.

Đợi đến khi Thẩm Tinh Lan ôm tiểu mỹ nhân trong ngực đến trên giường, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, trong lòng hắn lập tức dâng lên một niềm thỏa mãn và suиɠ sướиɠ.

Toàn Phúc ma ma đứng ở bên cạnh còn muốn nói lời chúc cát tường, Thẩm Tinh Lan lại nhận lấy cây gậy từ trong tay tiểu thái giám, trái tim vốn đang bình tĩnh chợt đập nhanh loạn nhịp.

Tất cả mọi chuyện còn chưa thay đổi, kiếp trước nàng cũng yên tĩnh ngồi trên giường như thế này, chỉ khi hắn vội vã gỡ mũ phượng nặng trĩu xuống cho nàng, bởi vì quá căng thẳng chân tay luống cuống gỡ chiếc khăn hỉ chùm đầu ra, lại bất ngờ nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của nàng.

Lúc ấy nàng mang dáng vẻ vô cùng đau lòng, mạnh mẽ dùng cây trâm đâm vào người hắn, hắn chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào trong đáy cốc.

Chân tay hắn vụng về lúng túng, căng thẳng dỗ dành nàng, nàng lại không thèm cho hắn một ánh mắt.

Thẩm Tinh Lan hít một hơi thật sâu, khi hắn cầm kiếm, chạy băng băng trên sa trường gϊếŧ địch, chưa từng có một chút mềm lòng nào, hiện giờ bàn tay nắm lấy cây gậy hỉ lại hơi run lên.

Hiểu rõ tất cả mọi chuyện đều khác với kiếp trước, nhưng từ đáy lòng, hắn vẫn còn mang sự sợ hãi.

Sợ đời này nàng bị bắt chỉ hôn cho hắn, nàng vẫn không cam tâm tình nguyện, nàng sẽ đau lòng rơi lệ.

Hỉ nương thấy Thái tử điện hạ hồi lâu vẫn không có hành động gì, sợ làm lỡ giờ lành, vội vàng nhẹ giọng mở miệng nhắc nhở: "Điện hạ, Hoàng Thượng Hoàng Hậu và các đại thần vẫn còn đang còn chờ ở trong yến tiệc, điện hạ đừng làm trễ giờ lành....."

Thẩm Tinh Lan lấy lại tinh thần, cuối cùng vẫn cầm lấy cây gậy, nhẹ nhàng đẩy chiếc khăn trên đầu Tô Trường Nhạc ra.

Hắn thấp thỏm bất an, nín thở đợi chờ, giây phút chiếc khăn bị vén lên, hắn lại đối diện với một đôi mắt sáng ngời, lộ ra vài phần căng thẳng quan sát hắn.

Đôi mắt phượng kia không hề có sự sợ hãi và kháng cự như hắn từng nghĩ đến, càng không mang dáng vẻ đau lòng muốn chết.

Trên giường hỉ, tiểu cô nương dịu dàng tao nhã, dung nhan diễm lệ vô song, hai gò má mềm mại hơi đỏ lên, bàn tay trắng nõn lại căng thẳng nắm chặt, cánh môi hơi lo lắng mím lại.

Đối diện với đôi mắt thâm trầm của hắn, lông mi nàng khẽ run lên, ngượng ngùng rủ mắt xuống.

Dáng vẻ ngượng ngùng e lệ kia, vô cùng đẹp, cực kỳ mê hoặc lòng người.

Đời này, tiểu cô nương gả cho hắn, nàng không hề rơi nước mắt, cũng không đau khổ tìm đến cái chết.

Trái tim Thẩm Tinh Lan trong nháy mắt đập nhanh dồn dập, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.

Hắn lại như bị ma xui quỷ khiến, vươn tay ra, vô cùng dịu dàng xoa nhẹ gò má phiếm hồng của nàng. Hắn đã từng làm vô số lần như vậy trong giấc mộng, trong mộng, khi nàng gả cho hắn, cũng mang dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng giống như vậy.

Nàng muốn nói lại thôi, khi nhìn vào hắn, đôi mắt phượng hồn nhiên lại quyến rũ, còn mang theo ý cười nhẹ, giọng nói mềm mại ngọt ngào, như khiến cho linh hồn người khác cũng bay theo.

Làn da trắng nõn nà, khi nàng nhẹ nhàng gọi hắn là phu quân, vô cùng dễ nghe, khiến cho cả người hắn tê tê dại dại.

Nhưng mỗi khi hắn muốn duỗi tay chạm vào nàng, nàng sẽ biến mất, hắn lại tỉnh lại từ trong mộng đẹp, sau đó phát hiện, hắn chẳng có gì ở hiện thực cả.

Hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng này hắn nằm mơ rất lâu, còn vô cùng chân thật, khi hắn dùng mọi cách rước nàng về Đông Cung, không dễ dàng mới có thể khiến cho nàng trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận của hắn, thì nàng sẽ biến mất một lần nữa.

Lúc này đây, khi đầu ngón tay thon dài chạm vào gương mặt nàng, mà nàng vẫn đang ngồi ở trước mặt hắn, đôi mắt đẹp hơi mở to nhìn vào mắt hắn, đồng tử của hắn chợt co rụt lại, một niềm vui sướиɠ lại nảy lên trong lòng hắn.

Thẩm Tinh Lan nghe tiếng tim đập hỗn loạn, đôi tay nâng gương mặt nàng lên, nóng nảy vụng về như thiếu niên lần đầu biết động lòng.

Hắn biết rõ khi hắn làm như vậy sẽ dọa nàng sợ, nhưng hai tay không chịu sự khống chế của hắn, giữ lấy cằm nàng, cúi đầu xuống, môi mỏng ấm áp không thể chờ nổi ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng.

Những cung nhân ở bên cạnh đều cúi thấp đầu xuống, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đế giày của chính mình, không dám nhìn loạn.

Như muốn xác nhận đây không phải là giấc mộng, hắn cúi đầu, cánh môi mỏng dịu dàng lướt qua vành tai, rồi lại hôn lên chóp mũi và khóe môi của nàng, cuối cùng đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, mạnh mẽ trằn trọc phác họa hình dáng cánh môi nàng.

Cuối cùng hắn lại như không thỏa mãn, hắn cạy mở đôi môi nàng, tùy ý nếm lấy hương vị ngọt ngào bên trong, bàn tay to nhẹ nhàng vân vê phần gáy của nàng, lòng bàn tay cũng vuốt ve lên da thịt bóng loáng.

Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên mạnh mẽ hôn lấy nàng, Tô Trường Nhạc mở to đôi mắt, hoàn toàn trở tay không kịp, chỉ có thể bị bắt ngẩng đầu lên đón ý hùa theo hắn, thừa nhận nụ hôn đầy ham muốn chiếm hữu không cho phép người khác cự tuyệt kia.

Hắn hôn như mưa rền gió dữ, công thành đoạt đất, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần dịu dàng.

Cùng với tiếng nước trao đổi, gò má trắng tuyết vốn đã hơi nóng lên của Tô Trường Nhạc. lại lộ ra những chùm hoa đào e thẹn.

"Ưm, ưm!" Mãi đến khi cánh môi nàng khẽ phát ra những tiếng kháng nghị mềm mại, thiếu niên nhất thời không thể kiềm chế mới sực tỉnh táo lại.

Hắn lại giống như bị bỏng, vội vàng cuống quít buông nàng ra.

"Cô, cô không phải cố ý, cô...."

L*иg ngực rắn chắc của hắn phập phồng lên xuống, khuôn mặt anh tuấn vô song kia nổi lên những mảng hồng nhạt, dáng vẻ chân tay luống cuống, cuống quít vội vàng giải thích kia, thoạt nhìn tựa như vô cùng thẹn thùng.

"Chàng..." Tô Trường Nhạc mới mở miệng nói một chữ, hai gò má lại đỏ lên.

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự xấu hổ.

Đôi mắt ngập nước mùa thu của Tô Trường Nhạc hiện lên vẻ xấu hổ, thẹn thùng cúi đầu, khẽ cắn cánh môi, không muốn để ý đến hắn.

Thẩm Tinh Lan thấy thế, sốt ruột vén áo bào, quỳ một gối xuống đất. Hắn có hơi hối hận, hắn có hơi xúc động khi làm vậy trong khi Tô Trường Nhạc vẫn không hiểu gì hết.

Hắn vươn tay muốn nâng gương mặt nàng lên rồi lại không dám đυ.ng vào, tựa như nàng như trân bảo dễ vỡ, như sinh ra để cho người khác che chở trong lòng bàn tay, chỉ có thể ngưỡng mộ ngắm nhìn từ xa, chứ không phải bị hắn to gan tùy ý đối xử như vậy.

Tựa như đứa trẻ phạm sai lầm, dáng vẻ cẩn thận lại tự trách không thôi kia, có bao nhiêu thấp kém.

"Nàng đừng tức giận, cô chỉ nghĩ đến sau này nàng sẽ là thê tử của cô," Cái người mà trước kia vẫn luôn cãi cọ với nàng, Thẩm Tinh Lan nói năng lanh lợi kia, lúc này đây miệng lưỡi lại vụng về, "Mới có thể nhất thời không kìm lòng được...."

Tô Trường Nhạc cũng không tức giận thật, chỉ là, hắn bỗng nhiên hôn nàng trước mặt nhiều người như vậy tại, còn hôn vô cùng nồng nhiệt, cho dù hai người đã từng có vô số lần thân mật, nhưng làm vậy cũng vô cùng xấu hổ.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, ngày đại hôn ấy, dường như hắn cũng từng như vậy, nàng ngồi ở trên giường hỉ yên lặng rơi nước mắt, hắn lại chân tay luống cuống dỗ dành nàng, hoảng loạn duỗi tay thay nàng lau đi nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Dường như hắn vẫn luôn dỗ dành nàng.

Ngày đó nàng bị Hoàng Hậu triệu kiến vào cung, khi hắn đứng ở cửa cung chờ nàng, tuy rằng trên mặt hắn mang vẻ thoải mái thảnh thơi, nhưng trên trán lại đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn rõ ràng không ngờ nàng sẽ bị triệu kiến, mới vội vội vàng vàng chạy tới, hắn sợ Lâm hoàng hậu sẽ làm khó nàng.

Ngày đó, hắn còn chính miệng thừa nhận, nói hắn từ rất lâu trước kia đã có ý với nàng.

Tô Trường Nhạc nhìn thiếu niên trước mắt, bởi vì nàng rủ mắt không nói gì, hắn lại căng thẳng không thôi, trái tim nàng lại mềm xuống.

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, cong mắt cười: "Tại sao ta lại tức giận?"

Nàng cười nhẹ nhàng, Thẩm Tinh Lan chăm chú nhìn nàng một lát, xác định trên mặt nàng không mang chút tức giận nào, trái tim đang treo lơ lửng mới dần dần hạ xuống.

Tô Trường Nhạc chớp mắt, giả vờ thẹn thùng rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Trước khi xuất giá, tuy rằng nương đã cho mời ma ma tới dạy ta, nhưng, nhưng mới vừa rồi Thái Tử ca ca bỗng nhiên hôn ta, ta vẫn còn có chút không quen..."

Thẩm Tinh Lan nghe ra được sự ngượng ngùng trong lời nói của nàng, trái tim lại mạnh mẽ run rẩy, chỉ cảm thấy chỗ trống trong lòng hắn, trong nháy mắt giống như đã được lấp đầy.

Nàng không hề tức giận, không chán ghét hắn, cũng không hề kháng cự, nàng chỉ đang thẹn thùng!

Khóe miệng Thẩm Tinh Lan lại hơi nhếch lên.

Hắn giơ tay sờ lên chóp mũi, khuôn mặt anh tuấn hơi phiếm hồng, thấp giọng nhận sai: "Niếp Niếp đừng sợ, là do cô nhất thời lỗ mãng."

Toàn Phúc ma ma có kiến thức rộng rãi, nghe thấy cuộc đối thoại của phu thê bọn họ, tuy vẫn cúi đầu như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười nồng đậm.

Bà đã từng gặp qua vô số đôi tân lang tân nương, cũng từng thấy qua rất nhiều đôi phu thê của nhà quyền thế, lại hiếm khi nhìn thấy đôi phu thê nào giống như vậy, vừa thẹn thùng xấu hổ lại xen lẫn tình đầu ý hợp.

Phu thê Thái Tử khiến bà nhớ đến thời niên thiếu, bà và lão nhân gia cũng từng có tình cảm mặn nồng giống như thế.

Tuổi trẻ thật tốt!

Toàn Phúc ma ma cúi đầu cười khanh khách, mở miệng nhắc nhở, thuận miệng nói ra vài lời cát tường: "Thái Tử và Thái tử phi là mối lương duyên trời cho, trai tài gái sắc, hiện tại giờ lành đã đến, điện hạ nên ra sảnh ngoài, đợi buổi tối mới uống rượu hợp cẩn với tân nương, năm nay động phòng hoa chúc, năm sau sinh hài tử béo mập."

Thẩm Tinh Lan sợ Tô Trường Nhạc lại thẹn thùng, không dám lại có hành động nào nữa, làm như không có việc gì đứng dậy, rủ mắt xuống sửa sang lại hỉ bào, nhẹ giọng nói:"Nếu như Niếp Niếp đói bụng, thì hãy gọi Tứ Hỉ bày thiện lên, cô đi đến yến tiệc một lát."

Tô Trường Nhạc nghe thấy hai chữ "Niếp Niếp" trong miệng hắn, không biết phải làm như thế nào, gương mặt lại nóng lên.

Thẩm Tinh Lan rời khỏi hỉ phòng trước, cũng không quên dặn dò Tứ Hỉ: "Mũ phượng quá nặng, trước tiên ngươi tháo xuống cho Thái tử phi."

Hắn cũng không quay đầu lại, hắn sợ chính mình vừa quay đầu sẽ lại đứng bất động, không nỡ rời đi.

Thái Tử đại hôn, đế hậu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, Thái Tử ngồi ở vị trí sau, liên tiếp có người tới kính rượu.

Ai cũng nhìn ra tâm trạng của Thẩm Tinh Lan vô cùng tốt, ngay cả Tuyên Đế, khi nhìn thấy nhi tử mặt mày hớn hở, cũng vui vẻ cười ra tiếng.

Tô Trường Nhạc gả vào Đông Cung, hai vị huynh trưởng trong phủ đương nhiên cũng tham dự yến tiệc đại hỉ này.

Tuy rằng ngày thường Tô Ngọc có hơi nghiêm khắc với muội muội, trong lòng lại cũng cực kì yêu thương, luyến tiếc Tô Trường Nhạc, vốn dĩ hắn còn hơi lo lắng khi phụ thân có quyết định quá mức xúc động, có điều về sau Tuyên Đế đã hạ chỉ tứ hôn, từ những hành động liên tiếp của Thẩm Tinh Lan, cũng đủ để chứng minh hắn quả thực cực kỳ để tâm đến Tô Trường Nhạc.

Lúc này đây, Tô Ngọc thấy mặt mày Thái Tử hồng hào trong ngày đại hôn, cũng tươi cười tiến lên kính rượu.

Tô Thiên Dương từ sớm đã biết được tâm ý của Thái Tử, cũng không hề lo lắng, thậm chí còn lo lắng nếu như muội muội thật sự gả cho Thẩm Quý Thanh, cái tên tiểu nhân đê tiện nham hiểm kia.

"Thần chúc mừng Thái tử điện hạ." Khi Tô Ngọc và Tô Thiên Dương tiến lên kính rượu, phía sau còn có một số tướng lĩnh đã cùng Thẩm Tinh Lan vào sinh ra tử khi ở Mạc Bắc.

Trong nháy mắt Thẩm Tinh Lan bị mọi người bao quanh.

Tô Thiên Dương nhìn thấy khóe môi Thẩm Tinh Lan vẫn còn vết son đỏ rực, đột nhiên sửng sốt, híp mắt nói: "Chẳng lẽ trước khi vào yến tiệc, điện hạ, không.... không nhịn được...."

Cuối cùng thì Tô Thiên Dương vẫn chưa từng có người trong lòng, vẫn là một tiểu tử chưa nếm trải dư vị đó, nhất thời không biết nói sao cho ổn thỏa.

Tô Ngọc mở quạt xếp ra, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Những tướng lĩnh kia đều đã thành gia lập thất, lại bày ra vẻ mặt mờ ám, từng người từng người hăng hái lên kính rượu, âm thanh cười nói vui vẻ không ngừng.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời Tô Thiên Dương nói, nụ cười trên mặt hắn càng thêm suиɠ sướиɠ xán lạn, không hề có nửa phần xấu hổ, hắn cũng không vội lau đi vết son môi, ngược lại ai đến kính rượu cũng không cự tuyệt, uống từng ly rồi lại từng ly.

Ngay tại lúc Tô Thiên Dương khó khăn lắm mới nghĩ ra từ thích hợp để diễn tả, cách đó không xa lại truyền đến tiếng cười ôn hòa của Thẩm Quý Thanh: "Thần đệ chúc mừng ngày đại hỉ của tam ca."

Tô Thiên Dương lạnh nhạt liếc mắt qua Thẩm Quý Thanh, thấy Ôn Sở Sở đi theo phía sau nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới, Tô Thiên Dương không nhịn được cười khẩy.

May mắn muội muội không có gả cho hắn.

Mà những tướng lĩnh kia, hai năm trước suýt chút nữa bị Thẩm Quý Thanh hại chết ở Nhạn Môn Quan, khi nhìn thấy hắn cũng thu lại ý cười. Có vài người có tính tình ngay thẳng, thậm chí gần như không cho hắn ta một cái liếc mắt.

Thẩm Quý Thanh vừa đến gần, đương nhiên cũng nhìn thấy vết đỏ trên môi Thẩm Tinh Lan, ngón tay đang cầm lấy ly rượu chợt xiết chặt.

"Bốp!"

Ôn Sở Sở đi bên cạnh hắn bỗng chốc kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy ly rượu trong tay Thẩm Quý Thanh đã bị hắn bóp nát.

Nàng ta vội vàng lấy ra chiếc khăn tay lau chùi thay hắn: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"

Ôn Sở Sở hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt phu quân của nàng ta, vừa lúc thấy Thẩm Tinh Lan không chút để ý lau đi vết son đỏ thẫm ở trên khóe môi.

Ôn Sở Sở bỗng nhiên cứng đờ.

Chẳng lẽ phu quân của nàng ta ghen tỵ với Thái Tử?! Hiện giờ Tô Trường Nhạc đã trở thành Tam tẩu của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn còn nhớ mãi không quên!

Ôn Sở Sở lại cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều, Thẩm Quý Thanh không có khả năng nhớ thương đến Tô Trường Nhạc được, hắn đã từng nói hắn chưa bao giờ động lòng với Tô Trường Nhạc.

Đáng tiếc mọi việc lại không như mong muốn, Thẩm Quý Thanh từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa dịu dàng, lại đột nhiên đẩy nàng ta ra, vẻ mặt tối tăm, giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Lại một lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người, sắc mặt Ôn Sở Sở trắng bệch, lúng túng cắn môi, bất chấp mọi thứ, nâng váy chạy theo phu quân nàng ta.

Sau khi phu thê Tấn Vương rời đi, yến hội nhanh chóng quay trở lại sự vui vẻ, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, tiếng nói cười chúc mừng kính rượu vang lên liên tiếp.

Đợi yến tiệc kết thúc, khi trở về tẩm điện đã là đêm khuya tĩnh lặng.

Thật ra Thẩm Tinh Lan không có lòng tham dự yến tiệc, chỉ muốn trở về sớm một chút, nhưng lại gặp vướng mắc với giao hẹn trước kia của Tuyên Đế, hỉ yến này, hắn không có cách nào trở về sớm.

Căn phòng lớn như vậy một mảnh đỏ thẫm, mỹ nhân ngồi trên giường da trắng như tuyết, tiểu cô nương mà hắn vẫn luôn nghĩ đến ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, khi thấy hắn đẩy cửa tiến vào, còn ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào với hắn.

Trong nháy mắt, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên cảm thấy tất cả sự nhẫn nại kiềm chế trong yến tiệc đêm nay, toàn bộ đều đáng giá.

"Cô còn tưởng nàng sẽ đi ngủ trước." Hắn bị rót rất nhiều rượu, giọng nói có phần khàn khàn, bước chân đi về phía nàng lại không hề có vẻ loạng choạng.

Hắn vẫn còn có ý thức, vẫn còn rất tỉnh táo.

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng mở cửa, trong chớp mắt tim đập rối loạn, theo bước chân ngày càng gần của Thẩm Tinh Lan, nàng lại siết chặt chiếc khăn ở trong tay.

Thẩm Tinh Lan đi đến trước mặt nàng, thấy nàng ngước ánh mắt mềm mại nhìn hắn, trái tim như bị lông chim nhẹ nhàng cào qua, mềm mại đến mức rối tinh rối mù.

Hắn đột nhiên rất muốn ôm nàng vào trong ngực.

Tô Trường Nhạc đã dỡ mũ phượng xuống từ lâu, lau mặt xong, thay áo đỏ thẫm, lúc này mái tóc đen tùy ý xõa phía sau, vài sợi tóc rũ xuống trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, giống như một nụ hoa sen chớm nở, càng khiến cho nàng có thêm vài phần nhỏ nhắn.

Hắn rủ mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, ham muốn điên cuồng ở trong lòng kia gần như không thể khống chế được nữa.

Hắn thấp giọng hỏi nói: "Tuy rằng cô biết nàng sẽ không uống rượu, nhưng vẫn nên uống một chút rượu hợp cẩn, nàng có thể uống được không?"

Tô Trường Nhạc thấy đôi mắt hắn rõ ràng đã nhiễm men say, vẻ mặt lại đứng đắn hỏi nàng, nàng không nhịn được nghiêng đầu cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thái Tử ca ca đã say rồi đúng không?"

Lời còn chưa dứt, cả người nàng đã bị kéo, ngã vào trong ngực hắn.

Thẩm Tinh Lan không nói một câu, lại ôm lấy nàng chặt hơn.

Thiếu niên ôm lấy nàng giống như một con mèo lớn đang làm nũng, đầu hắn dựa nghiêng trên vai nàng, theo lời nói của nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn nỉ non; "Ừm, cô say rồi, Niếp Niếp...."

Giọng nói xen lẫn men say, mang theo sự làm nũng và triền miên, hô hấp nóng rực dừng ở trên cổ nàng, môi mỏng ngẫu nhiên cọ qua cọ lại trên da thịt nàng, chọc cho tiểu cô nương lòng co bả vai lại, thoạt nhìn như hắn có vẻ như đã say, không còn tỉnh táo.

Tô Trường Nhạc sợ nhột, đầu hắn lại cọ qua cọ lại ở trên cổ nàng, nàng vốn còn có thể bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được, bị hắn cọ đến mức trái tim có hơi rối loạn.

Theo tư thế ôm sát nhau, mùi rượu nồng nặc cũng bay vào trong chóp mũi nàng, nàng không nhịn được nhíu mày lại.

Quả nhiên hắn đã say rồi.

Tô Trường Nhạc có hơi không biết phải làm sao, ngửa đầu lên, nâng tay nhỏ lên chọc chọc gương mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy vẫn uống rượu hợp cẩn hay sao?"

Nói đến rượu hợp cẩn, Thẩm Tinh Lan tựa như lại tỉnh táo hơn, lập tức đứng thẳng, không nói một câu dắt lấy tay nàng, đi đến chiếc bàn gỗ đang để rượu hợp cẩn kia.

Kiếp trước, thật ra bọn họ không uống rượu hỉ, nàng tức giận làm đổ chén rượu, còn hất tung mọi thứ ở trên bàn xuống đất.

Có lẽ cũng chỉ có nàng mới dám to gan như vậy, dám nổi giận nên Thái tử Đại Tề ở ngay đêm đại hôn.

Thẩm Tinh Lan vẫn luôn làm theo ý nàng, để cho nàng tùy ý nổi giận, tùy ý náo loạn.

Chỉ có một điều hắn không nhượng bộ, hắn tình nguyện để chính mình ngủ trên giường La Hán, chứ không hề rời khỏi hỉ phòng.

"Uống." Giọng nói của Thẩm Tinh Lan đã làm nàng tỉnh táo lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đen sáng rực, nhưng men say trên mặt hắn không hề bớt đi.

Tô Trường Nhạc nhìn một Thẩm Tinh Lan như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười nhẹ mà ngay cả nàng cũng không nhận ra.

Thẩm Tinh Lan của đời này, thật sự có hơi đáng yêu quá mức rồi.

Nàng cầm lấy ly rượu hợp cẩn, một người một ly, chủ động vòng tay qua cánh tay hắn, cùng hắn uống rượu hợp cẩn.

Tô Trường Nhạc cũng không chú ý tới, ở giây phút nàng nhắm mắt uống rượu, ánh mắt của thiếu niên gần trong gang tấc lại tối dần đi.

Uống xong ly rượu, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên có hơi thô lỗ, đoạt ly rượu trong tay nàng, nháy mắt chặn ngang bế nàng lên giường, duỗi tay muốn cởi hỉ phục của nàng.

Tô Trường Nhạc sửng sốt, hàng mi cong nhanh chóng rung lên, đè tay hắn lại theo bản năng, tim đập như sấm.

Thẩm Tinh Lan có lẽ đã nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mặt nàng, hắn bất ngờ dừng động tác lại, rủ mắt hỏi: "Những ma ma kia có cho nàng xem tập tranh nhỏ kia không? "

Tô Trường Nhạc nhìn hắn.

Kiếp trước nàng chưa từng xem qua, đời này, tuy rằng nàng đã biết chuyện giữa nam nữ, cũng có hơi tò mò, cho nên cũng ngoan ngoãn xem tập tranh nhỏ kia.

Chỉ là nàng cảm thấy những người trên tập tranh đều thật xấu, nàng còn nhớ mơ hồ rằng Thẩm Tinh Lan không xấu như vậy, nhưng dù sao kiếp trước khi làm chuyện kia với hắn, nàng luôn nhắm hai mắt lại, nên cũng không nhìn rõ lắm.

Chỉ mơ hồ nhớ rõ, cơ bắp rắn chắc, dáng người khỏe khoắn.

Tô Trường Nhạc chậm chạp không đáp, Thẩm Tinh Lan cho rằng nàng thẹn thùng nên đã không xem.

Hắn im lặng một lát, lại cúi người lần nữa, vây nàng vào trong l*иg ngực.

Hai người dựa sát, chóp mũi gần như cũng chạm vào nhau, dường như nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn đang dừng ở trên gò má nàng, thậm chí còn có thể nhìn rõ hàng mi dài của hắn nữa.

Hơi thở của hắn xông vào trong mũi.

Thật ra Tô Trường Nhạc rất ít khi gần gũi nhìn thẳng vào hắn như vậy, trước kia dù có làm chuyện thân mật nhất, trong phòng có hơi u ám, không thể nhìn rõ đối phương.

Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, hơi thở của Thẩm Tinh Lan lại trở nên nặng nề hơn. Khuôn mặt trắng nõn của nàng nổi lên một tầng ửng đỏ, cảm thấy tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.

"Không xem cũng không sao, cô dạy nàng."

Tô Trường Nhạc:"....."

Thẩm Tinh Lan vẫn luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy, lại còn nói muốn dạy nàng?

Chẳng lẽ hắn uống quá say, cho nên mới trở nên to gan như vậy, không biết thẹn thùng là gì?

"Muốn, dạy như thế nào?"

Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời này, cảm thấy nàng thật sự vô cùng đáng yêu, nhịn không được thấp giọng cười.

Hắn rủ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen lại ẩn chứa tình cảm nồng nhiệt, từng câu từng chữ nhẹ nhàng lại khàn khàn: "Chỉ cần nàng đừng sợ, cô sẽ dạy cho nàng."

Dứt lời, hắn nhéo lên cằm của nàng, hoàn toàn không cho nàng bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, hôn lên cánh môi nàng.

Tô Trường Nhạc muốn né tránh theo bản năng, hắn lại dùng một cái tay khác giữ lấy phần gáy của nàng, nàng bị nhốt ở trong hai tay hắn, không thể động đậy.

Thẩm Tinh Lan ôm nàng, hôn trong chốc lát, nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn, mang theo hương vị thuộc về hắn.

Sự ấm áp tràn ngập khắp trong miệng, tinh tế nếm dư vị ngọt ngào trong miệng nàng, dịu dàng lại tham lam, từng bước một công thành đoạt đất, cuối cùng hòa quyện với hơi thở ấm áp của nàng.

Nụ hôn của hắn mang theo cả sự mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt, cũng chứa cả sự nhẫn nhịn và kiềm chế, cảm giác say chếnh choáng từ trong miệng hắn tự dần dần lan sang người nàng, nàng giống như cũng có men say, hai tay vốn đang giãy giụa kia, bất giác chuyển thành nắm chặt lấy y phục của hắn.

Bàn tay thon dài của hắn như đang muốn vỗ về nàng, đầu tiên nhẹ nhàng sờ lên mái tóc đen bóng, đầu ngón tay xuyên qua từng sợi tóc, lại lướt qua vành tai tinh tế nhỏ nhắn, rồi cuối cùng dừng lại trên giương mặt nàng, mỗi một động tác vừa dịu dàng vừa cẩn thận.

Mãi đến khi mắt phượng của Tô Trường Nhạc nổi lên hơi nước, cả người đã có hơi choáng váng, hắn mới buông nàng ra.

"Học được chưa?"

Tô Trường Nhạc:"......"

Hắn đang dạy cho nàng sao?

"Nếu đã học được rồi, cô sẽ dạy nàng tiếp....."

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, Tô Trường Nhạc có cảm giác gương mặt như bị bỏng, lập tức lắc đầu: "Vẫn chưa học được."

Thẩm Tinh Lan chăm chú nhìn nàng một lát, thấp giọng cười: "Được."

Sau đó môi hắn lại một lần nữa hạ xuống, lúc này đây, hắn lại "dạy" một cách "kĩ lưỡng" hơn lần trước.

Dạy đến mức nàng thở không ra hơi, miệng và đầu lưỡi đều cảm thấy đau xót.

Cái hôn qua đi, y phục đỏ thẫm của Tô Trường Nhạc không biết từ khi nào đã rơi xuống hơn phân nửa, cổ áo nửa kín nửa hở để lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, l*иg ngực dưới lớp áo cũng phập phồng lên xuống.

Không chỉ mê hoặc lòng người, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng mang sắc hoa đào, khiến người khác khó mà kiềm giữ nổi.

Ánh mắt Thẩm Tinh Lan tối lại, hai tay lại ôm lấy nàng chặt hơn.

Ánh mắt Tô Trường Nhạc cũng trở nên mê ly, cánh môi lần thứ hai nói ra những tiếng kháng nghị mềm mại. Nàng gần như đã hiểu, nếu như nàng vẫn nói còn chưa học được, cái tên ma men này sẽ "dạy" nàng hết cả đêm.

Da thịt trắng nõn lại trở nên đỏ hồng, y phục đỏ thẫm càng tô đậm thêm làn da trắng của tiểu cô nương.

Tuy rằng Tô Trường Nhạc bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, mặt năng giống như đang bị thiêu cháy, cũng nhận thấy nụ hôn và động tác của Thẩm Tinh Lan thuần thục biết bao nhiêu, nàng còn cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Thẩm Tinh Lan nhất định đã có kinh nghiệm.

Nghĩ đến hắn có khả năng đã chạm qua cung nữ thị tẩm khác, trái tim Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nghẹn lại, thậm chí còn lộ ra vài phần không vui.

Đến lúc Thẩm Tinh Lan lại cúi đầu, cọ vào chóp mũi nàng, thấp giọng hỏi nàng đã học được chưa, nàng lại không nhịn được, quay đầu đi rồi lẩm bẩm nói ra mấy chữ∶ "Trước kia Thái Tử ca ca đã hôn rất nhiều người rồi phải không?'

"Cái gì?" Đang chuẩn bị lần thứ hai muốn dụ dỗ tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu, Thẩm Tinh Lan lại nghe thấy lời nàng vừa hỏi, chợt sửng sốt.

Nàng đang....... ghen?

"Nương ta đã từng nói các vị hoàng tử đều có cung nữ thị tẩm, những thứ chàng dạy ta, có phải đều học từ chỗ những cung nữ đó hay không."

Tô Trường Nhạc càng nói càng cảm thấy có khả năng này, nàng còn nhớ rõ kiếp trước lần đầu tiên Thẩm Tinh Lan hôn nàng, có bao nhiêu sự vụng về, thậm chí hắn còn không biết duỗi đầu lưỡi ra, hoàn toàn không giống như hiện tại, hôn nàng đến mức đầu óc choáng váng.

Nghĩ vậy, cơn giận nhỏ trong lòng Tô Trường Nhạc, trong nháy mắt đã cháy thành lửa lớn: "Tránh ra! Ta không cần học những cái này, Thái Tử ca ca đi tìm những những cung nữ thị tẩm kia dạy cho bọn họ là được."

Thẩm Tinh Lan nghe thấy trong giọng nói mềm mại của nàng có xen lẫn sự ấm ức và tức giận, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc vui mừng vừa cảm thấy không biết làm sao.

"Không có cung nữ thị tẩm." Hắn vừa cười vừa nói, giọng nói khàn khàn còn mang theo ý cười suиɠ sướиɠ.

Tô Trường Nhạc lại không tin, kiếp trước Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không biết những thứ này.

Hắn không biết vừa hôn vừa cởi y phục nàng ra, hai tay hắn cũng sẽ không sờ mó những chỗ khiến người khác thẹn thùng kia, cũng sẽ không đùa giỡn lưu manh như vậy.

Nàng xác định, Thẩm Tinh Lan đã từng học qua ở chỗ người khác.

Khó trách buổi sáng hắn lại lớn mật như vậy, dám ôm nàng đi tới đi lui trước mặt mọi người, khó trách đêm nay hắn không hề đỏ mặt ngại ngùng.

Tô Trường Nhạc nhớ tới thiếu niên động một tí đã đỏ mặt tai hồng, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia say của hắn, trong lòng càng nghĩ càng giận.

Thẩm Tinh Lan không còn thuần khiết nữa.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, kiếp trước cho dù nàng và Thẩm Tinh Lan không hợp nhau, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nạp trắc phi hăy thị tỳ gì cả, trước khi đại hôn của hai người, hắn cũng chưa từng có người khác, tại sao đời này Thẩm Tinh Lan lại thay đổi.

Tô Trường Nhạc cảm thấy bản thân lại bắt đầu làm kiêu rồi, Thẩm Tinh Lan vốn là người sẽ kế vị, kiếp trước hắn ôm nỗi áy náy với nàng, thế nên bên người hắn mới có thể chỉ có mình nàng.

Nhưng đời này hắn không hại nàng, nàng lại là một kẻ ngốc trước mặt người khác, hắn sớm muộn gì hắn cũng sẽ nạp nữ nhân có gia thế tốt, nhân phẩm tốt làm trắc phi, nàng lại có cảm thấy khó chịu gì chứ?

Chẳng lẽ vẫn còn mong chờ hắn vẫn giống như kiếp trước, mặc kệ Hoàng Thượng tạo áp lực như thế nào, mặc kệ Hoàng Hậu hao tâm tổn kế gài người vào Đông Cung như thế nào, bên người hắn vẫn chỉ có một mình nàng hay sao?

Không, không đúng, trước kia nàng thật sự vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nàng ích kỷ cho rằng Thẩm Tinh Lan vẫn như kiếp trước, cho nên khi nghe thấy hắn nói từ lâu hắn đã có ý với nàng, mới mơ hồ cảm thấy vui vẻ, mới có thể không kháng cự lại lần tứ hôn này, thậm chí còn âm thầm chờ mong lại lần nữa kết thành phu thê vơi hắn.

Nàng chờ mong, vốn tưởng đời này có thể vui vẻ ở cạnh hắn, nhưng hắn lại từng có người khác trước khi hai người tổ chức đại hôn, sao hắn lại có thể tìm người khác học chuyện này được chứ!

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, Tô Trường Nhạc quả thực càng nghĩ càng ấm ức. Thẩm Tinh Lan thấy vành mắt tiểu cô nương trọng ngực lại đỏ lên, cắn chặt môi, giống như phải chịu nỗi ấm ức lớn, hắn đau lòng không chịu nổi, cúi đầu hôn lên giữa lông mày nàng.

"Cô thật sự chưa từng có người khác, cũng chưa từng có cung nữ thị tẩm, chỉ là, chỉ là hôm nay ở yến tiệc có hỏi qua một số tướng lĩnh đã có gia thất mà thôi."

Thẩm Tinh Lan thấy nàng vẫn không để ý hắn, lại trở nên nóng nảy, hắn không thể nói hắn học được từ kiếp trước được.

Hắn lại nhẹ nhàng chạm lên môi nàng, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng: "Cô thật sự không có kinh nghiệm gì cả, năm cô mười lăm, mười sáu tuổi đã đi đến Mạc Bắc xa xôi, mang binh đánh giặc, trong quân doanh không hề có nữ nhân nào cả, từ năm cô mười hai tuổi đã ngưỡng mộ nàng, chưa từng cho cô nương khác nửa ánh mắt."

Tô Trường Nhạc mím môi không nói lời nào, nhưng khi nghe thấy hắn nói từ năm mười hai tuổi bắt đầu thích nàng, trong lòng lần thứ hai lại như có dòng nước ấm chảy qua.

Nhưng mà điều đó cũng không thể giải thích, vì sao nụ hôn và động tác của hắn lại thuần thục như thế." Cô thật sự kìm lòng không nổi, không cần thầy dạy cũng hiểu."

Thẩm Tinh Lan hiện tại đã hối hận, hắn không nên quá mức nóng vội như vậy, hắn đã quên Tô Trường Nhạc rất nhạy bén, cho dù có nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng nàng vẫn luôn tinh ranh như cũ.

"Nếu như nàng không tin, ngày mai cô sẽ mang nàng đi gặp phụ hoàng, để phụ hoàng làm chứng cho sự trong sạch của cô."

Thẩm Tinh Lan thấy nàng vẫn không nói gì, hoảng loạn cúi đầu, động tác lại trở nên vụng về.

Tô Trường Nhạc thấy hai tròng mắt hắn hiện lên màu đỏ tươi, vẻ mặt vội vã kia cũng không giống giả vờ, lại cảm thấy có khả năng chính mình đã thật sự trách lầm hắn.

Nàng mím môi, nhẹ giọng nói:"Vậy Thái Tử ca ca cởi xiêm y ra cho ta kiểm tra."

Thẩm Tinh Lan vừa mới hồi kinh không lâu, nếu như quả thực hắn từng có người khác trước ngày đại hôn, trên người nhất định sẽ để lại dấu vết.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời nàng nói, lại giật mình trong nháy mắt: "Cái gì?"

Nàng bĩu môi, lại nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: "Cởi xiêm y ra."

Thẩm Tinh Lan xác định hắn không có nghe nhầm, hơi thở lại trở nên nặng nề hơn.

Tác giả có lời muốn nói :

Tô Trường Nhạc: Ta tự mình ghen với chính mình.

Thẩm Tinh Lan: Cô thật sự trong sạch mà, khổ mà không thể nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com