11 - 15
11.
Thống lĩnh ám vệ quân buổi sáng đến đưa mật báo biên cương cho thái hậu. Bắt gặp Nam Du đứng tấn trụ đao mà hai mắt sáng rỡ.
Thống lĩnh ám vệ quân miệng báo cáo mật báo với thái hậu, mắt vẫn dính chặt lên tiểu tử đứng tấn trên sân. Chạc chạc. Mới tí tuổi đầu mà đã đứng tấn được lâu vậy vẫn không chút run rẩy, có tiềm năng a.
Thống lĩnh ám vệ quân: Người này ta muốn!!!
Thái hậu nhìn ánh mắt "nồng cháy" của ám vệ với Nam Du. Ma ma bên cạnh muốn nói lại thôi, chỉ thấy thái hậu uống một ngụm trà, điềm nhiên nói:
"Chu thống lĩnh, chùi nước miếng đi."
"Thái hậu nương nương đừng lo lắng." Thống lĩnh ám vệ quân đưa tay chùi miệng "Mỗi khi vi thần thấy xuất hiện một ám vệ tương lai đều sẽ chảy nước miếng. Thói quen khó bỏ."
Ma ma: "..."
12.
Chu thống lĩnh nghe thuộc hạ dưới trướng kể về Nam Du xong quyết định chạy tới chỗ hoàng đế đoạt người.
Hoàng đế dĩ nhiên không chịu. Tiểu ân nhân còn bé, lại được hậu cung phá lệ yêu thích. Mang y đi, thái hậu không vác đao rượt hoàng đế mới là lạ. Tuy nhiên sau khi nghe Chu thống lĩnh phân tích thì cũng nguôi ngoai. Nhưng tiền đề phải là ý muốn của Nam Du.
Chu thống lĩnh sáng hôm sau chạy đến cung thái hậu. Thấy Nam Du múa đao, không nhịn được ném cho y một thanh kiếm. Nam Du thấy kiếm đẹp cũng hứng thú. Kiếm nhẹ hơn đao nên động tác phá lệ nhanh.
Chu thống lĩnh: Mẹ nó! Nhân tài!!!
Chu thống lĩnh nửa dụ nửa gài Nam Du cùng đấu kiếm, dĩ nhiên Nam Du thua thảm hại. Mà hài tử hiếu thắng, Nam Du đòi đấu tiếp. Cứ thế, đấu đấu đấu, đấu tới chiều mà Nam Du chỉ cắt được thắt lưng Chu thống lĩnh.
Nam Du bừng bừng tinh thần chinh phục. Lại nghe Chu thống lĩnh nói nhận ông làm sư phụ, tham gia ám vệ quận, ông sẽ dạy Nam Du bản lĩnh để bảo vệ người quan trọng.
Nam Du chớp chớp mắt. Nghĩ về "người quan trọng", trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh thái hậu, hoàng đế cùng hậu cung của hoàng đế, còn có cả các cung nhân trong hoàng cung rộng lớn này. Nam Du không có người quan trọng, nhưng y đã có người muốn bảo vệ.
Sau đó Nam Du gia nhập ám vệ quân. Bái Chu thống lĩnh làm sư phụ. Bắt đầu hành trình khổ luyện làm ám vệ.
13.
Nam Du cảm thấy Chu thống lĩnh lịch trình làm việc nghỉ ngơi rất lộn xộn.
Tuy nhận ông làm sư phụ nhưng người dạy Nam Du là những sư huynh trong đội ám vệ. Còn Chu thống lĩnh đi sớm về khuya, thức sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó. Thật là tận tâm. Chưa kể võ nghệ của Chu thống lĩnh xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Sau một quãng thời gian thì giờ đây đấu 50 chiêu Nam Du có thể chạm được vào vạt áo Chu thống lĩnh. Chu thống lĩnh tỏ vẻ, có tiến bộ, nhưng còn phải rèn luyện nhiều hơn.
Phó thống lĩnh trợn mắt nhìn, Nam Du mới 11 tuổi thôi. Không nhịn được thốt lên: Mẹ nó! Thiên tàiii!!! Phó thống lĩnh đột nhiên cũng có cảm giác muốn đoạt người.
14.
Nam Du bắt chước ám vệ. Âm thầm trộm tiến vào ngự thư phòng của hoàng đế.
Gần cuối giờ hợi(11h) mà thư phòng vẫn còn ánh đèn, thái giám túc trực bên ngoài cũng ngà ngật không thôi. Nam Du từ xà ngang trên nóc nhà nhìn xuống. Lão hoàng đế vẫn còn thức phê duyệt tấu chương. Nam Du cảm thấy làm hoàng đế cũng rất vất vả.
Sau đó hoàng đế ra hiệu cho thái giám tổng quản ra ngoài lấy chút trà và điểm tâm mang vào. Sau đó hoàng đế ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, gọi:
"A Du, xuống đây."
Nam Du nhẹ nhàng đáp xuống. Hành lễ với hoàng đế rồi bước đến, nhận lấy điểm tâm ăn ngon lành. Ánh mắt y trong veo nhìn hoàng đế làm việc. Nam Du lầm bầm:
"Làm hoàng đế cũng thật vất vả..."
Hoàng đế cười không nói. Vẫn tiếp tục phê tấu. Một lúc sau, hoàng đế hơi vươn vai, lại cảm nhận bên vai nằng nặng. Là Nam Du. Nam Du cười cười, học ma ma ở cung thái hậu xoa bóp khớp vai cho hoàng đế.
Nam Du cũng là hài tử, mà hài tử sẽ tò mò. Không nhịn được trộm ngó tấu chương. Ngó xong, mặt Nam Du méo xẹo. Cảm thấy hoa mắt chóng mặt như lúc phu tử bắt chép sách.
Hoàng đế thấy biểu cảm của y không khỏi buồn cười. Tứ hoàng tử lúc bảy tuổi vào đây chơi cầm tấu chương xem xong biểu cảm cũng y đúc Nam Du bây giờ.
"Ầy. Vẫn là hài tử a."
Nhưng hoàng đế vẫn có chút giận. Dạo gần đây, sau nhiều lần xuất cung cải trang vi hành. Triều thần không còn khóc lóc nữa. Thay vào đó lớn như thượng thư thừa tướng, nhỏ như thị lang thiếu khanh, đều siêng năng viết tấu chương. Giờ hoàng đế ngoài thượng triều ăn uống ra thì toàn phê tấu. Có khi còn chẳng có thời gian đi hậu cung. Căn bản không có thời gian xuất cung.
Hoàng đế: Cân nhắc để thái tử giám quốc.
Triều thần: Bệ hạ người hồ đồ!!! Thái tử mới bao lớn a???
15.
Nam Du ngày càng thuần thục thoát ẩn thoát hiện. Y có thể nhởn nhơ ra vào cẩm y vệ như nhà hoang mà không bị phát hiện. Điều này khiến thống lĩnh cẩm y vệ tức muốn xì khói, còn bị thống lĩnh ám vệ quân trêu chọc. Chỉ có thể âm thầm nâng cao lực lượng trả đũa.
Tầm mắt Nam Du nhìn về hướng cung điện mới xây. Ở đó trồng thật nhiều cây, Nam Du nghĩ một lúc, quyết định đến đó. Xuyên qua hàng trúc xanh, Nam Du nhìn thấy một thân ảnh mặc hoàng bào đang nghiêm trang luyện chữ.
Nam Du thầm nghĩ, chữ đẹp thật. Thì nghe thấy thân ảnh kia lên tiếng, âm thanh vẫn còn non nớt nhưng lại không thiếu uy nghiêm:
"Xuống đây."
Nam Du chớp mắt, cẩm y vệ còn không phát hiện y, thế mà thiếu niên trước mặt không nhìn cũng cảm nhận được y. Nam Du nhẹ nhàng đáp xuống, tiến tới, ngồi đối diện, nghiêm túc xem thiếu niên đó luyện chữ.
"Đẹp thật." Nam Du cảm thán.
"Luyện nhiều sẽ đẹp." Thiếu niên đáp.
"Nga..."
Nam Du tò mò nhìn thiếu niên trước mặt. Y không hiểu mỹ sắc, nhưng cảm thấy hắn rất đẹp, lại có nét uy nghiêm, nhưng mà mặt y lại nghiêm túc không cười. Không hiểu sao Nam Du lại nói:
"Ngươi cười sẽ đẹp hơn."
"Tại sao phải cười?"
"Hoàng hậu tỷ tỷ bảo cười nhiều mới đẹp."
Thiếu niên bàn tay cần bút khẽ khụng. Nhìn Nam Du, cũng không nói gì. Chỉ im lặng tiếp tục viết chữ. Nam Du vẫn đứng đó xem thiếu niên viết. Cứ thế hai canh giờ trôi qua.
"Ọttt..."
Đã gần trưa, bụng Nam Du rất thức thời kêu lên. Nam Du cười ngượng ngùng nhưng vẫn không nói gì. Thiếu niên đặt bút xuống, nhàn nhạt nhìn y, hỏi:
"Ngươi, ăn cơm không?"
"Ăn."
Đó là cách thái tử và Nam Du gặp nhau. Sau đó thống lĩnh ám vệ quân cũng nói với Nam Du, nhiệm vụ đầu tiên và duy nhất của y, chính là trở thành ám vệ riêng của thái tử.
Lúc này cả hai vừa tròn 12 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com