Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26 - 30

Thái giám Bắc Hải của đông cung.

26.

Sau khi cùng trải qua sinh tử.

Mối quan hệ giữa thái tử và Nam Du dần hoà hoãn, cũng thêm màu sắc. Cụ thể là ngày trước nói mười câu đáp một. Thì giờ Nam Du nói mười câu thái tử cũng không keo kiệt đáp lại hai, ba câu.

Hoặc thỉnh thoảng cùng thái tử tới cung hoàng hậu. Hoàng hậu làm món phương bắc. Thịt dê cắt lát mỏng nhúng lẩu chấm nước sốt siêu ngon. Nam Du ăn ngon, ăn cả phần thái tử. Thái tử mím môi, không nói, nhưng ánh mắt trông mong nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu cười cười bảo cung nữ lấy thêm.

Hoàng hậu nhìn hai đứa trẻ ăn, trong lòng mềm nhũn. Từ Miêu Cương quay về, thái tử dần có nhiều cảm xúc hơn. Lại khi Nam Du trở thành ám vệ của hắn, càng thêm phong phú. Tuy vẫn còn lãnh đạm ít nói, nhưng như vậy là đủ rồi.

27.

Năm thái tử và Nam Du 10 tuổi.

Hoàng đế đã nắm chắc quyền điều hành đất nước trong tay. Các tàn dư nghịch đảng thời tiên đế cũng đã bị tiêu diệt. Nhưng hoàng đế nhân từ, không đuổi cùng giết tận. Gia quyến vô tội của chúng đều được thái hậu cùng hoàng hậu bảo hộ.

Tuy thân phận không cao quý như trước. Nhưng không chịu sự khinh nhục, có một cuộc sống mới, tuy có thể sẽ làm việc vất vả nhưng đối với họ, đây là ân huệ rất lớn. Hầu hết gia quyến vô tội ấy đều thật lòng cảm tạ ân tình này.

Nam Du không yên phận. Y thích đi tới đi lui, thống lĩnh ám vệ quân không quản, vì đây cũng là một cách rèn luyện.

Năm 12 tuổi, Nam Du khi biết mình là ám vệ của thái tử. Y nghĩ là lúc nào cũng phải đi theo hắn, nên Nam Du hất tung bàn luyện chữ, lôi kéo thái tử xuất cung. Mỹ danh làm thái tử phải đi ra ngoài nhìn tình hình dân sinh thực tế mới trị quốc tốt. Thái tử nghe xong thấy đúng, nên quyết định theo y.

Nam Du trộm ngựa của cẩm y vệ. Sau đó cùng thái tử chạy ra khỏi thành đến ngoại thành. Thái tử biết nơi này có rất nhiều gia quyến nghịch đảng sinh sống. Họ vô tội, thái tử hiểu lí do Nam Du mang y đến.

Quả nhiên. Âm thầm đến vẫn thấy chuyện thị phi khiến người ta chướng mắt.

Thái tử mày nhíu chặt. Một tên nha sai quan phủ đang đá văng một hài tử nhỏ. Hài tử ấy ăn đau cũng không khóc, lồm cồm bò dậy quỳ lạy, van xin hắn, rõ ràng từng câu từng chữ:

"Đại nhân, đại nhân. Xin ngài cho ta vào, ta muốn báo án, mẫu thân ta bị vu oan. Nàng không có trộm cắp, nàng vô tội. Cầu ngài..."

Tên nha sai canh cửa không chút lưu tình gạt hài tử ấy ra, còn quát mắng:

"Vô tội? Tàn dư nghịch đảng có bản lĩnh mưu phản như các ngươi ai rảnh rỗi vu oan? Nếu không phải hoàng đế nhân từ thì mạng các ngươi cũng không còn. Phi! Thua cả súc sinh... Á!!!"

Hắn chưa mắng hết, đã bị Nam Du nhào tới. Không chút khách khí giật gậy của hắn đánh hắn mấy gậy. Tuy mới 12 tuổi nhưng sức đánh Nam Du không nhẹ, tên nha sai ăn đau nằm dài, miệng rên rỉ không thôi, nhưng vẫn còn sức tố nói "đại nhân của ta sẽ không tha ngươi". Ha? Nam Du cười cười, tát mất cái vào miệng hắn.

Hài tử kia vẫn đang ngơ ngác. Thì thái tử đã tiến đến, dùng một tay kéo hắn dậy. Nhìn khóe môi còn vệt máu, thái tử lấy khăn tay trong vạt áo ra, đưa cho hài tử đó:

"Lau đi."

28.

Nam Du được cho phép, dùng lệnh bài của thái tử. Mang theo thị quân, giải cứu người, còn nghiêm trị quan phủ cùng nha sai.

Mẫu thân hài tử được minh oan, còn được bồi thường. Hài tử đỡ mẫu thân ốm yếu về, Nam Du chớp mắt, sau đó kéo thái tử theo hắn. Hài tử thấy hai vị ân nhân theo mình thì có chút bối rối, nhưng cũng mời họ vào. Thu xếp cho mẫu thân, sau đó mời hai vị ân nhân ra hiên ngồi. Pha trà mời họ.

Thái tử thấy động tác pha trà của hài tử rất thuần thục. Vị trà tuy hạ đẳng nhưng nhờ tài pha nên uống cũng không tồi. Nam Du không chút e ngại ăn điểm tâm mà hài tử mang ra.

Sau đó, hài tử cũng nói về bản thân mình. Hắn tuy 12 tuổi, nhưng vì từng bệnh lâu nên rất ốm yếu trông như 10 tuổi. Gia cảnh thì... Phụ thân hắn là huyện hầu, chính trực công bằng, nhưng vì bị thúc bá lừa nên tiếp tay cho nghịch đảng. Khi sự việc bị phơi bày, phụ thân hắn lấy cái chết tạ tội, dâng toàn bộ gia sản để mẫu tử hắn được bình an.

Nói đến đây, hài tử hơi nghẹn ngào. Lúc này hắn vẫn chưa biết thân phận thái tử, nên trầm giọng:

"Hoàng đế khai ân, nên ta cùng mẫu thân mới có thể sống tốt ở đây. Nhưng thân phận đồng lõa nghịch đảng... nên nhiều khi không được nhiều người cho sắc mặt tốt. Chuyện này ta không oán, chỉ oán việc họ không phân xử rõ ràng, đã vu oan mẫu thân ta trộm cắp..."

"Ngươi và mẫu thân ngươi không sai." Thái tử nhàn nhạt nói.

"A..."

"Thái... a Triệu công tử nhà ta nói đúng đó. Các ngươi không sai, sai ở chỗ họ lạm quyền và không phân xử rõ ràng. Nên đừng tự trách thân phận của mình. Bệ hạ cũng chưa từng có suy nghĩ giống họ đâu." Nam Du vỗ vai hài tử.

"Đa tạ... Hai vị."

Thái tử cùng Nam Du ở lại trò chuyện với hài tử ấy cả buổi rồi mới hồi cung.

29.

Vài hôm sau, khi đang ở sau nhà trồng rau. Mẫu thân hài tử ấy hốt hoảng chạy ra, nói với hắn có người tới tìm.

Hài tử ấy trong lòng hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng rửa sạch tay rồi ra diện kiến. Cẩm y vệ ẩn giấu thân phận đến là một người tốt, thấy mẫu tử họ đơn độc cũng nhẹ giọng vài phần. Chỉ truyền lời, bảo hắn thu xếp, có quý nhân muốn gặp.

Hài tử ấy mang tâm trạng lo lắng đi theo cẩm y vệ đến quan phủ. Vị quan phủ mới là người công chính nghiêm minh. Thấy hắn đến cũng không nói gì, ra hiệu cho hắn đi cùng.

Hài tử đi, thì thấy ở bàn nơi sảnh khách, là hai vị ân nhân hôm ấy. Hắn tròn mắt, đã thấy một vị trong đó cười cười, vẫy tay chào hắn. Vị còn lại ngồi uống trà, tuy lạnh lùng ít nói, nhưng vẫn gật đầu với hắn.

"Ngươi có muốn làm việc cho ta không?"

30.

Hài tử ấy về nhà, cùng mẫu thân bàn chuyện.

Mẫu thân hắn nghĩ một lúc, lại xoa đầu hỏi hắn nghĩ gì. Hắn nói hắn muốn mẫu thân và hắn có cuộc sống tốt, cũng muốn trả ân cho ân nhân đã giúp đỡ họ.

Mẫu tử họ thu xếp thỏa đáng chỗ ở. Sau đó theo cẩm y vệ đi. Nhưng khi cẩm y vệ dẫn họ đến đại môn trong cung. Sắc mặt mẫu tử họ gần như tái mét.

Cả hai rón rén theo chân cẩm y vệ. Thấy xa xa Nam Du nhảy nhót tiến đến. Vị cẩm y vệ dẫn mẫu tử họ nét mặt nháy mắt không tốt. Chỉ thấy Nam Du cười hi hi:

"Trương ca ca ngươi bình tĩnh a. Lần trước tiểu đệ chỉ ăn vụng vài miếng điểm tâm của ngươi thôi mà ngươi làm gì căng? A à tiểu đệ hiểu rồi, hóa ra là điểm tâm do Dung tỷ tỷ làm. Bảo sao Trương ca ca lại..."

"Câm miệng! Nói nữa lần sau ngươi đừng hòng đặt chân vào cẩm y vệ."

Nam Du lập tức câm miệng. Y quay sang nhìn mẫu tử hắn, nháy mắt tinh nghịch chào hỏi. Rồi lôi kéo cả hai đi hướng khác.

Là đông cung của thái tử điện hạ!

Lúc này hài tử ấy mới biết thân phận thật của hai vị ân nhân. Mẫu tử họ phì xuống tạ ân, thái tử ra hiệu cho họ đứng lên. Nhìn hài tử, nói:

"Làm việc cho ta. Không quan trọng xuất thân hay thân phận. Cái ta cần là nhân phẩm."

"Nô tài tuân lệnh, tạ thái tử hậu ái."

Sau đó mẫu tử hắn sống trong cung. Mẫu thân hắn có tài đàn hát, được một vị ma ma coi trọng, sau đó nàng trở thành một người quan trọng trong đội ngũ biểu diễn mỗi dịp hội ở cung.

Còn hài tử ấy, vì bản thân từng trải qua bệnh nặng, cũng bị hạ thuốc hãm hại. Vốn dĩ hắn nghĩ đời này chỉ sống và chăm sóc mẫu thân. Thế nhưng lại xuất hiện hai vị ân nhân cho hắn một cuộc sống mới. Hắn xin thái tử, trở thành thái giám hầu cận của người.

Hài tử ấy, hắn tên Bắc Hải!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com