Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4.

Hoàng thượng nghe có xáo xào trong triều, cũng phân vân lắm, còn chưa biết có nên hồi cung hay không thì nghe Thừa tướng tiến dâng mỹ nữ, người ba chân bốn cẳng, phóng ngựa như bay vội chạy về, đến gần hoàng cung mới đi chậm lại một chút cho ra dáng quân vương chút đỉnh.

Mỹ nhân ấy tên Trang Nguyệt Hàm, nhan sắc mê hồn. Khi còn nhỏ, có lần nàng mang khăn tay ra ao giặt, cá nổi hết lên mặt nước để tranh nhau ngắm sắc đẹp của nàng, rồi cùng nhau tắt thở, không kịp trăn trối là lượng xà bông trong ao đã vượt mức hạn định. Nại Lạc biết chuyện, liền đem tặng cháu gái một con mèo nhỏ trắng tinh, gọi là Thiên Tuyết. Nàng thích lắm, đi đâu cũng mang nó theo. Cũng kể từ đó, mỗi lần nàng ra ao soi bóng mình, đàn cá lặn hết, y như điển tích của Tây Thi, nên nàng cũng được người đời xưng tụng là mang sắc đẹp "Trầm ngư".

Hoàng thượng được nàng thì vừa ý lắm, trong một đêm liền tấn phong làm Thục phi, ban tặng cung Thiên Di, ở luôn trong đó mấy ngày không bước ra ngoài.

Quý phi biết chuyện thì khóc lóc thảm thiết. Hoàng hậu phải nhắn tin cho Hoàng thượng qua thăm nàng. Hoàng thượng sang Hi Hoà cung thì bên này Thục phi lại nhắn tin trách Hoàng thượng bỏ mặc nàng khi nàng còn lạ nước xa nhà. Hoàng thượng di giá về Thiên Di cung thì bên kia Quý phi nhắn tin trách Hoàng thượng quên tình xưa nghĩa cũ. Cứ thế, mục Thông Báo của Hoàng Thượng bị khủng bố liên hồi.

Hoàng hậu thấy kiệu của Hoàng thượng cứ chạy qua chạy lại như con lắc đồng hồ thì sinh chóng mặt, nàng sai thị vệ đưa kiệu của hoàng thượng đi thẳng về Tuỳ Nghi cung. Hoàng thượng đã ngắc ngư, nàng tịch thu luôn điện thoại, nhắn tin một lúc cho Quý phi và Thục phi : "Hoàng thượng đang ở chính cung, các nàng không phải tranh giành nhau nữa".

Thấy Hoàng thượng sức cùng lực kiệt, nằm thẳng đơ trên giường sau khi bị hai ái phi quay như chong chóng, Hoàng hậu thở dài, thật là đúng như dân gian có câu : "..một vợ nằm giường lèo, hai vợ nằm chèo queo..". Nàng không tự tính bản thân mình là phu nhân của Hoàng thượng, không thì với long thể đã long đong của Hoàng thượng, số phận người đã kết thúc đúng như tục ngữ :"ba vợ ngủ chuồng heo" rồi.

Nhưng cũng chỉ yên được một đêm. Mới sáng sớm, Quý phi và Thục phi đã đến xin vấn an Hoàng thượng, Hoàng hậu. Hoàng thượng nghe sắp được hai ái phi thăm hỏi thì tinh thần bất an, lên cơn đau tim, lăn ra ngủ tiếp. Hoàng hậu phải buông bớt một tay đang gõ bàn phím mà khều Hoàng thượng dậy. Biết không chạy đâu được, người gượng đứng lên, áo sống chỉnh tề rồi lấy lại oai nghiêm bước ra, vừa bi thương, vừa hùng dũng như khi người thân chinh trận mạc. Hoàng hậu đi theo sau, mắt vẫn dán vào màn hình vì nàng còn đương bận bàn chính sự với Thượng thư.

Hoàng thượng vừa yên vị, Quý phi và Thục phi liền đến bên quỳ xuống, người bên phải, người bên trái, cầm tay Hoàng thượng khóc nức nở. Nghe tiếng khóc của hai ái phi, Hoàng thượng như bị xé gan xé ruột, thật không biết phải làm sao. Sau một phút thì bộ não rất ư là thông thái của Hoàng thượng cũng hoạt động trở lại :

-Hai nàng đừng làm khó ta nữa, thôi thì ta chia đều thời gian cho các nàng : Hai Tư Sáu, Ba Năm Bảy, được không ?

Hai vị ái phi nghe vậy càng khóc to hơn, rồi đồng loạt ngẩng lên, gọi hai tiếng "Bệ hạ... ", thật là thương tâm hết sức. Hoàng thượng ngó qua chỗ Hoàng hậu cầu cứu nhưng nàng làm lơ như không nghe không thấy, tay gõ gõ liên tục. Hoàng thượng không tìm được đồng minh, người thở dài :

-Ta phải làm sao thì các nàng mới chịu đây ?

Quý phi ngẩng mặt lên, thút thít :

-Hoàng thượng, thần thiếp nào dám làm khó dễ Hoàng thương. Thần thiếp thấy Hoàng thượng xanh xao hơn thường ngày nên đau lòng không kìm được nước mắt. Lại nghĩ thân đã làm phiền nhiều đến Hoàng thượng, thần thiếp thật không muốn sống nữa.

Thục phi cũng ngẩng mặt lên, rưng rức :

-Hoàng thượng, thần thiếp nào dám đến đây để tranh sủng với Quý phi. Thần thiếp mới vào cung, trẻ người non dạ, đã làm Hoàng thượng buồn phiền lo lắng, chỉ muốn xuống tóc đi tu để tạ tội mình.

Hoàng thượng nghe hai ái phi, người đòi tự tử, người đòi đi tu thì thất kinh, toát mồ hôi lạnh :

-Thôi thôi, hai nàng muốn gì cứ nói ra...

Hoàng thượng vừa dứt lời, hai vị ái phi người trước người sau chen nhau lên tiếng.

-Hoàng thượng, xin người đến Thiên Di cung...

-Hoàng thượng, xin người đến Hi Hoà cung...

Hoàng thượng tròn mắt nhìn hai vị ái phi, cứ ngỡ như mình nghe lầm. Không phải vì người sợ thân mình phải xẻ làm đôi để chiều lòng hai vị ái phi, mà vì người sợ thân xác của cả hai đang bị hoán đổi. Ai mà ngờ được Quý phi, Thục phi đến xin cho tình địch của mình chứ...

Hoàng thượng còn chưa định thần, các ái phi của người lại nắm tay người, tha thiết và chân thành hết sức :

-Hoàng thượng, thần thiếp hưởng long ân đã nhiều, không dám ích kỷ giữ hoàng thượng. Thục phi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng không đến với nàng thì không phải đáng tiếc lắm sao ?

-Hoàng thượng, thần thiếp là người đến sau, không dám khiến Hoàng thượng mang tiếng bạc tình. Quý phi cũng là trang giai nhân tuyệt sắc, người người ngợi ca, thần thiếp sao dám so bì.

-Hoàng thượng, thần thiếp không muốn Thục phi bơ vơ lạc lõng khi mới nhập cung...

-Hoàng thượng, thần thiếp cũng không muốn Quý phi ngày đêm trông ngóng người...

-Hoàng thượng,...

-Hoàng thương,...

Tưởng là phải chạy show, ai dè hai vị ái phi cứ nhất quyết nhường nhịn nhau, khiến hoàng thượng cảm thấy bị hạ giá qua thể. Lại đau đầu vì hai vị ái phi nói liên tục không ngừng, người nghiêm giọng nói để stop hai nàng lại :

-Được rồi !...

Nói đoạn, người nhìn qua hoàng hậu, mười phần đau khổ, ý tìm chỗ an ủi. Hoàng hậu chẳng tỏ ra may may, chỉ cười nói ngọt ngào :

-Hoàng thượng, đêm qua là phá lệ. Tuỳ Nghi cung vốn chỉ mở cửa mỗi ngày Chủ nhật thôi ạh. Với lại, Hoàng thượng còn giang sơn xã tắc, thần thiếp không dám tranh giành.

Hoàng thượng nghe vậy liền giật mình, nhớ ra vô số sớ tấu chưa duyệt, nợ comment ngập đầu đến nỗi không thể ló mặt ra Chính điện, đến Tuỳ Nghi cung thì không khác gì đến xem sổ nợ của mình. Nghĩ đến đây, người đứng dậy, sắc mặt không chút biểu cảm, giọng nói cũng không lên xuống, chỉ là không trôi chảy cho lắm.

-Các nàng để yên... ta... đi thỉnh an... Thái hậu.

-Thái hậu bây giờ ngủ chưa dậy đâu hoàng thượng.

Hoàng hậu nhướng mày, cười duyên nhắc khéo hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn bình tĩnh tìm cách thoát thân :

-Vậy... để ta đi... dạy dỗ Thái tử.

Quý phi, Thục phi buông tay Hoàng thượng ra, ái ngại nhìn nhau vì chưa thực hiện được tâm nguyện đối với người kia. Hoàng hậu mỉm cười vì ít nhất Hoàng thượng cũng làm một việc có ích. Cả ba vị nương nương dõi mắt theo Hoàng thượng.

Người bước đi, thật oai phong lẫm liệt giữa sóng gió muôn trùng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com