Ngoại truyện 1: Kobayashi Haruto: "Dòng chảy song song"
Haruto mở mắt, một cơn đau nhói chạy dọc qua thái dương. Trần nhà trắng toát phía trên không phải nơi cậu nhớ trước khi mất đi ý thức. Cảm giác nặng nề kỳ lạ đè xuống cơ thể, như thể nó không phải của mình. Cậu chống tay ngồi dậy, nhận ra điều bất thường ngay lập tức – bàn tay cậu nhỏ hơn, mịn màng hơn thường lệ.
Bước đến chiếc gương gần nhất, Haruto chết lặng. Khuôn mặt phản chiếu trong gương không phải là của cậu, mà là của một người lạ. Không, không hoàn toàn lạ lẫm. Trong ký ức mơ hồ, Haruto nhận ra khuôn mặt này qua những mẩu tin tức, hồ sơ và cuộc trò chuyện với Ron. Đây là Isshiki Totomaru – một cảnh sát chính trực nhưng vụng về, cộng sự thân thiết của Kamonohashi Ron trong một thế giới khác.
Haruto lùi lại vài bước, hơi thở gấp gáp. Những mảnh ký ức không thuộc về cậu như những dòng nước chảy xiết tràn vào đầu, giúp cậu nhận ra mình đã bị cuốn vào một thế giới song song. Ở đây, cậu không phải là một "công cụ ngầm" của chính phủ, mà là một viên cảnh sát non trẻ, thiếu kỹ năng suy luận, luôn tự hào về lòng trung thành và sự lương thiện.
"Thế quái nào mà mình lại rơi vào tình huống này?" Haruto nghĩ, cố giữ bình tĩnh.
__________________________________________
Haruto lần theo ký ức nhập vào trong đầu, tìm đến khu chung cư Kamonohashi. Dù cảnh vật có chút khác biệt, ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng sớm vẫn phủ lên nơi này cảm giác quen thuộc. Haruto hít sâu, đứng trước cánh cửa màu bạc quen thuộc, cố gắng điều chỉnh giọng điệu và biểu cảm để không bị phát hiện.
Cánh cửa bật mở trước khi Haruto kịp gõ. Ron xuất hiện, tựa như đã chờ sẵn. Anh mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc bù xù nhẹ theo làn gió sáng. Nhưng ánh mắt sắc bén của anh lập tức dừng lại trên Haruto, soi xét một cách cẩn thận.
"Toto?" Ron hỏi, giọng điệu có chút ngờ vực.
Haruto cười gượng: "Sao thế, Ron? Nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy."
Ron im lặng vài giây, đôi mắt vẫn không rời Haruto. "Hôm nay cậu... trông có vẻ khác thường."
"Khác thường?" Haruto nhướn mày, giả vờ cười: "Tôi vẫn là tôi mà. Chắc anh lại tưởng tượng quá thôi."
Ron không đáp. Nhưng cái nhếch môi mờ nhạt của anh, cùng ánh mắt tựa như đã nắm bắt được điều gì, khiến Haruto cảm thấy như mình đang đi trên một sợi dây mỏng manh.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Haruto bắt máy, một giọng nữ báo cáo về một vụ án mạng kỳ lạ.
"Một nhà sưu tầm nghệ thuật bị sát hại trong phòng triển lãm. Hiện trường là một căn phòng khóa kín. Đến đó điều tra đi, Isshiki."
Ron bật cười khẽ, đôi mắt sáng rực lên như vừa tìm thấy một trò chơi mới. "Khóa kín à? Tôi thích những vụ như thế."
Haruto không kìm được, liếc nhìn Ron. Cái ánh mắt ấy... không khác gì Ron ở thế giới của anh. Cùng sự sắc bén, cùng sự hào hứng lạnh lùng khi đối mặt với tội ác. Haruto siết chặt tay.
___________________________________________
Phòng triển lãm nghệ thuật là một không gian rộng lớn nhưng u ám, ánh sáng từ những bóng đèn treo cao phản chiếu lên các bức tranh như những con mắt bí ẩn đang dõi theo mọi hành động.
Ron, trong bộ đồng phục nhân viên triển lãm, nhanh chóng hòa mình vào khung cảnh. Anh đảo mắt khắp căn phòng, đôi mắt không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Haruto đi theo sau, cố gắng giữ vai trò của một Totomaru thật sự: hơi ngờ nghệch, hơi lúng túng. Nhưng sự chú ý của cậu lại đổ dồn vào cách Ron hành động. Cậu không thể không thừa nhận rằng dù ở thế giới nào, Ron vẫn luôn là một thiên tài sắc sảo với những bước đi khó đoán.
"Cậu nghĩ gì về vụ án này, Toto?" Ron đột ngột hỏi, ánh mắt chớp lên sự tò mò.
Haruto giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu không thể để lộ mình. "Ừm... có thể thủ phạm vẫn còn trong phòng này?"
Ron nhướng mày, nhếch môi cười nhạt. "Cậu mà nghĩ ra điều đó sao? Thú vị thật."
Haruto cảm nhận rõ sự nghi ngờ trong giọng nói của Ron. Nhưng cậu không đáp, chỉ cười gượng gạo.
Ở một góc khuất của phòng triển lãm, một bóng tối dần hiện rõ. Nhưng đó không chỉ là bóng tối của vụ án. Đó là bóng tối của một bí ẩn lớn hơn, kết nối cả hai thế giới.
Khi ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, Haruto đứng bên cạnh Ron, cảm thấy sự hiện diện kỳ lạ của người cộng sự không thuộc về mình. Nhưng cùng lúc đó, cậu biết rằng chỉ có Ron – dù là ở thế giới nào – mới có thể giúp cậu tìm ra lời giải cho bí ẩn đưa cậu đến đây.
Ron, như cảm nhận được điều gì, quay sang Haruto, nụ cười bí ẩn nở trên môi: "Toto, cậu đang che giấu điều gì đó. Nhưng không sao... tôi sẽ tự tìm ra."
Trong khoảnh khắc ấy, Haruto thầm thề rằng cậu sẽ phá vụ án này cùng Ron, dù phải giữ kín thân phận của mình đến giây phút cuối cùng.
__________________________________________
Khi thu thập từ đội kiểm tra hiện trường, nhiều manh mối mâu thuẫn dần lộ rõ:
Thi thể của nhà sưu tầm nghệ thuật, ông Shirogane, nằm ngay giữa phòng triển lãm. Cửa ra vào khóa kín từ bên trong, không có dấu hiệu cạy phá. Một chiếc ghế bị đổ ở gần cửa sổ, và một khung tranh lớn trên tường lệch khỏi vị trí. Dưới sàn là những mảnh kính vỡ, và cạnh khung tranh có một vết xước nhỏ, như thể thứ gì đó đã cọ qua.
Haruto đứng bên cạnh Ron, cố giữ vẻ lúng túng để không khiến người khác nghi ngờ. Nhưng bản năng của một người từng xử lý hàng trăm vụ án không cho phép cậu bỏ qua các chi tiết kỳ lạ.
Ron, như mọi khi, tỏ ra hài hước và thư thái. Anh bước qua hiện trường, ánh mắt như kẻ săn mồi, quét qua từng ngóc ngách. Nhưng điều khiến Haruto chú ý hơn cả là cách Ron "giả vờ" bỏ qua vết xước trên khung tranh.
Ron đột ngột quay đầu, ánh mắt nhìn Haruto như soi thấu tâm can. "Cậu nghĩ gì vậy, Toto? Lần này trông cậu... chuyên tâm một cách kỳ lạ."
Haruto cười gượng, cố giấu đi sự bất an. "Chỉ là tôi thấy vụ án này... phức tạp hơn bình thường."
Ron nhếch môi, không nói thêm gì. Nhưng Haruto biết anh đang quan sát mình rất kỹ.
Ron quỳ xuống, đối diện với thi thể lạnh giá của Shirogane. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng đờ của nạn nhân, bàn tay chạm nhẹ vào vết máu khô loang lổ trên áo. Một sự im lặng lạ thường bao trùm cả căn phòng, như thể không gian xung quanh đang nín thở chờ đợi.
Haruto định lên tiếng, nhưng Ron đã bất ngờ cúi xuống gần hơn, nằm nghiêng ngay cạnh thi thể, khuỷu tay chống đầu như thể đang trò chuyện cùng một người bạn cũ. Haruto sững người, còn các điều tra viên khác thì nhìn nhau, không biết phải làm gì.
"Tôi xin lỗi vì sự bất lực của thế giới này," Ron cất giọng trầm thấp, gần như thì thầm, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. "Nhưng tôi hứa... tôi sẽ trả thù cho anh. Hung thủ sẽ phải trả giá."
Ngay khi câu nói ấy dứt, Ron lập tức bật dậy, đôi mắt bỗng nhiên bừng sáng với sự tập trung cao độ. Anh quỳ xuống bên xác chết, hai tay nhanh chóng kiểm tra từng chi tiết một cách chuẩn xác đến rợn người.
"Đầu tiên," Ron nói, giọng đều và sắc lạnh, "hãy xem xét vết thương trên cổ. Một vết cắt gọn gàng, nhưng không sâu đến mức gây tử vong ngay lập tức. Nạn nhân đã mất máu trong vài phút trước khi chết. Điều đó có nghĩa hung thủ đã quan sát anh ta hấp hối."
Ron kéo tay áo của nạn nhân lên, để lộ một vết bầm tím mờ trên cổ tay. "Đây, một dấu vết từ dây cột. Nhưng nếu để ý kỹ, vết hằn không đồng đều – nghĩa là sợi dây bị kéo mạnh ở một phía. Nạn nhân đã cố giằng co để thoát thân."
Haruto, đứng bên cạnh, không thể không thán phục tốc độ và sự tinh tế trong phân tích của Ron. Cậu cúi xuống quan sát kỹ hơn, nhưng Ron đã nhanh chóng chuyển sang đôi giày của nạn nhân.
"Đế giày còn ướt," Ron tiếp tục. "Nhưng đây là một căn phòng kín. Điều đó có nghĩa gì, Toto?"
Haruto thoáng ngập ngừng, nhưng rồi đáp: "Nạn nhân đã ở bên ngoài trước khi vào đây. Có lẽ anh ta bị dẫn dụ vào phòng triển lãm này."
Ron nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên một tia hài lòng. "Đúng. Và tôi cá là hung thủ đã dùng thứ gì đó để đánh lừa anh ta – có thể là một món đồ nghệ thuật quý hiếm, hoặc một lời hứa dối trá."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua căn phòng như một tia chớp. "Và hãy nhìn kìa," Ron chỉ tay về phía chiếc ghế đổ gần cửa sổ. "Nó không phải chỉ ngẫu nhiên bị đổ. Đây là lời nhắn của hung thủ."
Khung kính của bức tranh bị vỡ, các mảnh vỡ nằm rải rác trên sàn. Ron cúi xuống, nhặt lên một mảnh kính nhỏ, soi xét cẩn thận.
"Nhìn những mảnh kính này đi. Có gì lạ không?"
Haruto chăm chú quan sát, nhận ra các mảnh kính không nằm gọn dưới khung tranh mà trải ra gần cửa ra vào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. "Thứ gì đó đã va vào đây từ bên trong. Nhưng nếu cửa khóa, thì làm sao thứ đó ra ngoài được?"
Ron nhìn Haruto, một tia hứng thú lóe lên trong mắt. "Đấy mới là vấn đề. Cậu nghĩ thử xem, điều gì có thể di chuyển ra ngoài mà không cần mở cửa?"
Haruto giả vờ trầm ngâm, nhưng trong lòng cảm thấy như bị cuốn vào trò chơi của Ron.
Ron đứng thẳng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn khắp hiện trường một lượt, như thể mọi thứ đều đang được sắp xếp trong tâm trí anh.
"Chúng ta đang đối mặt với một hung thủ thích trò chơi tâm lý," Ron nói, giọng trầm xuống. "Nhưng anh ta không biết một điều: Trò chơi này, tôi sẽ luôn là người thắng."
Haruto cảm thấy sống lưng lạnh toát. Dù đây không phải Ron ở thế giới của anh, nhưng sự thiên tài, sắc bén, và đáng sợ này thì không thể lẫn vào đâu được. Haruto bất giác siết chặt tay, ánh mắt không rời khỏi người cộng sự đặc biệt này.
"Giờ thì," Ron quay sang Haruto, ánh mắt vẫn đầy ẩn ý. "Cậu có muốn đoán tiếp không, Toto? Hay tôi sẽ giải quyết tất cả?"
Haruto nuốt khan, cố gắng giữ vững tâm thế. "Tôi nghĩ anh có thể bắt đầu, Ron. Tôi sẽ hỗ trợ anh."
"Được thôi," Ron nói, nụ cười nhếch lên, và anh tiếp tục hành trình bóc trần sự thật với tốc độ đáng kinh ngạc.
__________________________________________
Ron, lúc này, đứng ở phía xa, chăm chú quan sát Haruto. Anh không nói gì, nhưng đôi mắt sắc bén đã nhìn thấu sự thay đổi trong người cộng sự "Toto" của mình.
Không thể kìm nén bản năng của mình, Haruto bất ngờ lên tiếng. Cậu chỉ vào vết xước trên khung tranh.
"Vết xước này không phù hợp với hiện trường," Haruto nói, giọng nghiêm túc. "Nó không phải do bức tranh tự va vào, mà là do một vật kim loại... có lẽ là công cụ của hung thủ."
Ron quay lại, đôi mắt ánh lên sự thích thú. "Ồ, Toto, cậu nhận ra nhanh thế sao? Bình thường đâu có vậy."
Haruto chợt nhận ra mình đã nói quá sâu, nhưng không kịp sửa sai. Ron bước tới gần, cúi người kiểm tra vết xước.
"Đúng là có gì đó... lạ thường," Ron nói, nhưng nụ cười của anh lại như cười vào chính Haruto. "Cậu nghĩ vật kim loại đó là gì, Toto?"
Haruto ngập ngừng. "Có thể là... một thanh sắt để cạy khung tranh."
Ron đứng dậy, nhìn thẳng vào Haruto. "Hôm nay cậu thông minh hơn thường lệ, Toto. Có gì muốn nói với tôi không?"
Haruto cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ron đang nghi ngờ. Nhưng trước khi cậu kịp đáp lời, Ron quay bước, dẫn anh đến một căn phòng khác trong triển lãm.
___________________________________________
Ron tiếp tục dẫn Haruto đến một căn phòng khác trong triển lãm, nơi ánh sáng mờ nhạt từ một chiếc đèn chùm treo trên cao đổ bóng xuống sàn nhà. Căn phòng tĩnh mịch, nhưng không khí lại ngột ngạt, như thể có một điều gì đó ẩn giấu mà chỉ chờ được khám phá.
Ron chạm vào một cuộn dây thừng nằm lăn lóc gần góc tường. Anh giơ nó lên, ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
"Có vẻ như đây là cách hung thủ thoát ra ngoài," Ron nói, ánh mắt đầy vẻ dẫn dắt. "Cậu nghĩ sao, Toto?"
Haruto nhìn sợi dây, rồi nhìn Ron. Cậu nhận ra ngay đây là một cú lừa. Ron đang cố tình dẫn cậu đi sai hướng, như để thử thách.
Không thể nhịn được nữa, Haruto phân tích lại toàn bộ hiện trường. Cậu chỉ ra rằng sợi dây không thể được sử dụng để trèo qua cửa sổ vì không có bất kỳ dấu vết ma sát nào. Thay vào đó, hung thủ đã dựng lên toàn bộ cảnh tượng này để đánh lạc hướng.
"Nhìn chiếc ghế đổ gần cửa sổ," Haruto nói, ánh mắt sáng lên. "Đó không phải là ghế để trèo ra ngoài. Nó được dùng để tiếp cận đường thông gió. Cái ghế này bị đổ một cách cố ý, và bụi trên cửa thông gió bị xô lệch. Đây mới là con đường thoát."
Ron đứng im, ánh mắt không rời Haruto. Một nụ cười mỉm chậm rãi nở trên môi anh.
"Ồ, Toto hôm nay giỏi đấy nhỉ. Không chỉ biết quan sát, mà còn có suy luận sắc bén. Tôi bất ngờ thật đấy."
Haruto thoáng ngập ngừng, cảm thấy ánh mắt của Ron không còn là sự ngạc nhiên đơn thuần nữa mà mang theo một sự hoài nghi sâu sắc.
___________________________________________
Sau khi phân tích tất cả các manh mối, Ron và Haruto cuối cùng đã xác định được hung thủ: Kuramoto Eiji, người phụ trách bảo quản bộ sưu tập nghệ thuật của ông Shirogane.
Khi bị đối chất, Eiji cuối cùng đã thừa nhận hành động của mình, nhưng trong lời thú tội của hắn, một bí mật đen tối đã được phơi bày.
"Ông ấy không xứng đáng với những thứ đó," Eiji nói, giọng trầm và run rẩy, ánh mắt đục ngầu vì sự oán hận. "Ông ta chỉ coi những tác phẩm nghệ thuật này như những món đồ chơi để khoe khoang với giới thượng lưu, chứ không hề hiểu được giá trị thật sự của chúng."
Haruto nhíu mày, cảm thấy có gì đó vẫn chưa rõ ràng. "Đó không phải là lý do để giết người. Anh còn giấu điều gì nữa?"
Eiji cười nhạt, ánh mắt tràn đầy cay đắng. "Các người không biết gì cả. Ông ta không chỉ phá hủy nghệ thuật, mà còn phá hủy cả cuộc đời của tôi."
Ron nghiêng đầu, nụ cười bí ẩn nở trên môi như thể anh đã đoán được điều gì đó. "Ông Shirogane... đã làm gì với anh?"
Eiji nắm chặt tay, tiếng gằn trong cổ họng vang lên đầy căm phẫn. "Tôi từng là một họa sĩ, một người dành cả đời để theo đuổi nghệ thuật. Nhưng khi tôi đưa bức tranh đầu tiên của mình đến nhờ ông ta trưng bày, ông ta đã từ chối... không phải vì bức tranh không đủ đẹp, mà vì tôi không có danh tiếng. Ông ta nói rằng: 'Nghệ thuật chỉ có giá trị khi người tạo ra nó có giá trị.' Ông ta đã đốt cháy giấc mơ của tôi trong một đêm."
Eiji cúi đầu, giọng nói đầy đau khổ. "Khi tôi trở thành nhân viên bảo quản của ông ta, tôi đã phải chịu đựng cảnh tượng những tác phẩm vô giá bị xem thường, bị giam cầm trong những căn phòng tối tăm chỉ vì ông ta không muốn ai khác chạm vào. Nghệ thuật đáng ra là để truyền cảm hứng, chứ không phải để trở thành đồ chơi trong tay kẻ giàu có như ông ta."
Haruto lặng người. Động cơ của Eiji không chỉ đơn thuần là sự ghen ghét hay lòng tham. Đó là sự sụp đổ của một con người từng dành trọn tâm hồn cho nghệ thuật, nhưng lại bị bóp nghẹt bởi xã hội và những kẻ quyền lực như Shirogane.
Ron bước lại gần, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Eiji. "Vậy nên anh đã giết ông ta... để trả thù? Để bảo vệ nghệ thuật mà anh yêu quý?"
Eiji cười cay đắng. "Phải. Nhưng tôi không giết ông ta chỉ vì bản thân mình. Tôi làm điều đó để các tác phẩm được giải thoát. Ông ta đã phá hủy quá nhiều thứ, và tôi không thể đứng nhìn thêm nữa."
Ron im lặng, ánh mắt trở nên dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Anh đã nói rằng ông Shirogane không hiểu giá trị của nghệ thuật, nhưng anh lại lấy mạng sống của ông ta để chứng minh điều đó. Có phải chính anh cũng đã đánh mất mục tiêu của mình trong cơn thù hận không?"
Eiji nhìn Ron, ánh mắt lóe lên một chút hối tiếc, nhưng rồi lại tắt lịm. "Có lẽ anh đúng. Nhưng đôi khi, để thay đổi thế giới, người ta cần phải hy sinh."
Rồi sau đó hung thủ bất ngờ lao ra với một con dao sắc nhọn. Trong tích tắc, Haruto phản ứng nhanh hơn cả bản năng. Cậu lao tới, vung tay khóa chặt cổ tay của hung thủ, tước vũ khí và quật hắn xuống sàn chỉ trong vài động tác gọn gàng.
Tên sát nhân gào thét: " Thả tao ra. Chúng mày... Chúng mày sẽ không bao giờ hiểu được nghệ thuật chân chính. "
Haruto vô cảm đáp: " Tôi không hiểu, và cũng không muốn hiểu. Nếu muốn bày tỏ, thì vào tù đi, nơi đó sẽ luôn hoan nghênh ông. "
Ron đứng dậy từ góc phòng, phủi nhẹ bụi trên áo khoác. Anh nhìn Haruto bằng ánh mắt sắc bén, không còn chút hài hước nào nữa.
"Cậu không phải Toto," Ron nói, giọng thấp và rõ ràng. "Cậu là ai?"
Haruto thở dài, nhìn thẳng vào Ron. Cậu nhận ra không thể tiếp tục giữ vỏ bọc. "Tôi không phải Totomaru," Haruto thừa nhận. "Nhưng tôi không thể giải thích toàn bộ cho anh lúc này. Hãy nói rằng... tôi đến đây để giúp anh."
Ron không hỏi thêm. Anh chỉ mỉm cười, nhưng đó không phải nụ cười nhẹ nhàng. Nó chứa đựng sự hiếu kỳ pha lẫn hài lòng, như thể anh vừa tìm được một thử thách thú vị hơn cả vụ án.
_____________________________________________
Sau khi hung thủ bị áp giải đi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Ron, với tay cầm bịch đường đen trong túi áo khoác đưa lên miệng, chậm rãi bước tới bên Haruto. Cậu đang ngồi trên bậc thang, vẻ mặt trầm ngâm.
"Cậu không giỏi che giấu đâu," Ron mở lời, giọng đầy ý nhị. "Nhưng tôi sẽ giữ bí mật này. Dù sao thì, cậu thú vị hơn Toto rất nhiều, mặc dù tôi vẫn thích chú Hamster vụng về kia hơn."
Haruto ngẩng đầu, khẽ bật cười trước sự so sánh đầy châm biếm ấy.
"Ron của tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như anh đâu," Haruto đáp, giọng nói mang chút hoài niệm.
Ron nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự tò mò. "Ron của cậu, hử? Anh ta hẳn thú vị lắm." Anh bước thêm một bước, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Haruto như muốn bóc trần mọi lớp vỏ bọc.
"Và nếu tôi là anh ta," Ron tiếp tục, giọng thấp và đều, "tôi sẽ không bao giờ để cậu đi dễ dàng như thế này."
Haruto cảm thấy tim mình như khựng lại trước lời nói ấy, nhưng cậu không để lộ cảm xúc. Cậu chỉ mỉm cười, đứng dậy và vỗ nhẹ lên vai Ron.
"Rồi anh sẽ hiểu. Một ngày nào đó."
Ron không đáp, chỉ đứng đó nhìn theo bóng Haruto rời đi, đôi mắt chứa đầy những bí mật chưa lời giải.
Haruto sực nhớ ra điều gì, cậu quay sang Ron, nghiêm túc hỏi:
"Ron... Tại sao 'chứng bệnh' ép tội phạm tự sát của anh lại không hoạt động trong vụ này? Tôi thấy anh hoàn toàn bình thường, không giống những gì tôi từng nghe về khả năng đặc biệt đó."
Câu hỏi khiến Ron khựng lại trong giây lát, đôi mắt sắc bén ánh lên sự ngạc nhiên. Anh nghiêng đầu nhìn Haruto, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi.
"Vậy là cậu cũng biết về nó sao? Có vẻ như Ron ở thế giới kia đã thực sự mở lòng với cậu rồi."
Haruto không giấu nổi sự bối rối. "Vậy... đây là chuyện bình thường? Hay anh có cách nào để kiểm soát nó?"
Ron thở dài, rời ánh mắt khỏi Haruto và hướng về phía khung cửa sổ, nơi ánh sáng chiều đang len lỏi vào.
"Khả năng đó, hay 'chứng bệnh' như cậu gọi, không phải lúc nào cũng tự động kích hoạt. Nó dựa trên cảm xúc của tôi – cơn thịnh nộ, sự căm ghét hay thậm chí là nỗi đau. Nhưng ở đây, hôm nay, tôi không cảm thấy bất kỳ điều gì như thế. Tất cả những gì tôi muốn... là khám phá sự thật."
Anh quay lại, ánh mắt như xuyên thấu Haruto. "Có lẽ sự khác biệt ở đây chính là cậu hoặc Toto, hay bất cứ ai cậu thực sự là – cậu khiến tôi thấy bình yên hơn tôi tưởng. Cảm xúc tôi dành cho cậu ngăn cản cơn bộc phát ấy. Hẳn là Ron kia cũng cảm nhận được điều gì đó tương tự."
Haruto lặng người. Cậu không biết phải trả lời thế nào, nhưng cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng.
Ron nở một nụ cười đầy ẩn ý, vỗ nhẹ lên vai Haruto. "Tôi không biết cậu là ai, hay tại sao cậu lại ở đây, nhưng một ngày nào đó, tôi hy vọng sẽ hiểu."
Haruto mỉm cười đáp lại, nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình sẽ không ở lại thế giới này lâu hơn. Câu trả lời của Ron, dù khó tin, lại khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
___________________________________________
--Ngày hôm sau--
Haruto giật mình tỉnh giấc khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng len qua khe rèm cửa, rọi thẳng vào mắt. Chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường báo giờ sớm hơn thường lệ, nhưng cậu không tài nào ngủ lại được. Haruto nằm yên một lúc, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà.
Cảm giác như vừa bước ra từ một giấc mơ kỳ lạ, nhưng mọi thứ lại quá thật để chỉ là mộng tưởng. Ký ức về thế giới song song, về Ron—người vừa xa cách, vừa quen thuộc—vẫn rõ ràng như thể chúng vừa xảy ra vào ngày hôm qua.
Cậu ngồi dậy, mái tóc rối tung vì giấc ngủ không sâu. Haruto đưa tay lên xoa trán, cố gắng trấn tĩnh mình. Nhưng khi bàn tay đặt lên ngực, cảm giác nhói lên đó làm cậu hiểu rằng những gì đã trải qua không phải là thứ dễ dàng lãng quên.
Cậu lắc đầu, cố gắng đẩy những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Haruto bước xuống giường, đôi chân như nặng trĩu, nhưng cậu vẫn giữ cho mình dáng vẻ kiên cường.
Phía sau cửa sổ, bầu trời Tokyo trong lành đến lạ thường. Nhưng Haruto cảm giác trong không khí dường như thiếu vắng một điều gì đó, một điều mà cậu không biết mình có thể tìm lại hay không.
____________
--Sở cảnh sát--
Khi Haruto bước vào văn phòng, sự náo nhiệt quen thuộc ngay lập tức đánh thức cậu khỏi trạng thái mơ màng. Đồng nghiệp đang tranh luận về một vụ án mới, tiếng giấy tờ lật giở hòa lẫn với tiếng gõ máy tính không ngừng.
“Kobayashi!” Giọng gọi của Amamiya vang lên, kéo Haruto trở lại thực tại.
"Chị giao cho em vụ án lần này, cố lên" Amamiya nói xong liền đưa cho Haruto tệp tài liệu, rồi lại tiếp tục xử lý các vụ khác.
"Vâng!" Haruto thầm nghĩ: "Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đây. "
--Chung cư Kamonohashi--
Haruto bước nhanh qua hành lang dẫn đến phòng Ron, tay cầm một tập tài liệu vừa nhận từ sở cảnh sát. Cậu gõ cửa, nhưng không đợi trả lời, Haruto đẩy cửa bước vào.
Ron đang nằm dài trên sàn, nhìn thấy Haruto, Ron ngẩng đầu lên, nụ cười quen thuộc hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chào buổi sáng, Haru. Trông cậu có vẻ mất ngủ nhỉ? Cơn ác mộng nào đeo bám cậu à?” Ron hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
“Không có gì.” Haruto đáp cụt lủn, bước tới bàn và đặt xấp tài liệu xuống.
Ron nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò. “Lại một vụ thú vị nữa sao?” Sau đó đứng dậy, tay cầm một cốc cà phê để trên bàn—nhưng rõ ràng là của Haruto, vì tên cậu được viết nguệch ngoạc trên ly. Haruto nheo mắt. “Anh lấy cà phê của tôi hả? Ngạc nhiên thật!”
Ron nhún vai, nụ cười bí ẩn như mọi khi hiện lên trên khuôn mặt. “Cậu biết tôi mà. Tôi đang tiết kiệm để dành tiền mua bộ hóa trang cho vụ án sắp tới.”
“Lý do vớ vẩn thật đấy,” Haruto lầm bầm, rồi nói tiếp. “Một vụ mất tích bí ẩn tại khu phố nhỏ ở ngoại ô. Nhưng điều kỳ lạ là…” Cậu hạ giọng, như đang kể một câu chuyện kỳ bí. “Mọi nhân chứng đều khẳng định đã thấy một bóng người xuất hiện trước cửa nhà nạn nhân mỗi đêm trước khi họ biến mất.”
“Thú vị thật đấy.” Ron mỉm cười, rồi nghiêng người lại gần Haruto, ánh mắt đầy vẻ tò mò. “Nhưng Haru này, cậu không tò mò sao?”
Haruto liếc nhìn Ron, vẻ hoài nghi hiện rõ trên mặt. “Tò mò? Đừng nói là anh lại định kéo tôi vào mấy trò ‘tâm linh’ của anh nhé.”
“Không phải trò tâm linh, Haru. Đó là khoa học chưa được lý giải.” Ron đáp, ánh mắt long lanh đầy sự tự tin.
Haruto thở dài, nhưng không thể ngăn bản thân cười khẽ. “Thôi được. Vậy lần này, đừng gây rắc rối nữa.”
Ron nhướng mày, vẻ mặt như thể vừa bị xúc phạm. “Tôi bao giờ gây rắc rối chứ? Tôi chỉ… sáng tạo thôi.”
Haruto không trả lời, chỉ lắc đầu, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt. Cậu không thể không nghĩ rằng, dù mọi chuyện có điên rồ thế nào, làm việc cùng Ron luôn khiến cậu cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt.
___________________________________________
--Ở thế giới kia--
Ron đứng lặng lẽ trước tòa nhà của sở cảnh sát, nơi ánh hoàng hôn đang nhuộm vàng mọi thứ xung quanh. Không khí cuối ngày mang theo sự yên tĩnh đặc trưng, chỉ có những âm thanh xa xôi của thành phố vọng lại.
Anh khoanh tay, ánh mắt trầm ngâm nhìn tấm bảng hiệu của văn phòng điều tra trước mặt. Ký ức về Haruto—và cách mà cậu đã cứu lấy Ron, không chỉ một lần—thoáng qua trong tâm trí anh. Dẫu vậy, nó không đủ để thay thế hình ảnh của một người luôn đồng hành cùng anh từ đầu đến cuối: Totomaru.
“Ron!” Một giọng nói vang lên phía sau, làm Ron khẽ quay đầu lại.
Isshiki Totomaru, như thường lệ, xuất hiện với vẻ hào hứng thường thấy. Trên tay là một ly trà sữa, còn trong mắt là sự trông chờ. “Lại đứng ngẩn người làm gì thế? Đừng nói là anh lại nghĩ ra mấy trò gì rắc rối nữa nhé.”
Ron khẽ nhếch mép cười, đôi mắt ánh lên sự tinh quái quen thuộc. "Toto, cậu có biết không? Thế giới này thực sự đầy những điều thú vị mà chúng ta chưa khám phá hết. Và cậu, cộng sự của tôi, sẽ cùng tôi đi tìm những điều đó."
Totomaru nhún vai, rõ ràng không hiểu Ron đang nói về điều gì. “Ừ thì, miễn anh đừng lôi tôi vào mấy chuyện điên rồ là được. Nhưng nếu có trà sữa miễn phí, tôi sẽ cân nhắc.”
Ron bật cười, khẽ lẩm bẩm, như một lời thì thầm với chính mình.
“Hẹn gặp lại, Haru,”
Rồi anh quay sang Totomaru, nụ cười quen thuộc lại hiện lên: "Đi thôi, Toto. Lần này sẽ không chỉ là một vụ án bình thường đâu."
“Chắc chắn là không,” Totomaru thở dài, nhưng vẫn vui vẻ bước theo Ron, bóng hai người hòa vào ánh hoàng hôn đang dần tắt.
------------------------------
Ngoại truyện nên OOC mạnh mẽ, OOC ly kỳ, OOC có cảm xúc!!!
Đột nhiên muốn cho 2 cặp gặp nhau ghê, chắc kích thích lắm đây🤣
Kí: 5169 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com