Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2: Kamonohashi 'Ron': "Dấu chân tương lai"

Kamonohashi 'Ron', ngôi sao sáng giá của Học viện Blue, vừa hoàn thành bài kiểm tra mô phỏng vụ án hóc búa với số điểm tuyệt đối. Bước ra khỏi phòng thi, anh cảm nhận rõ ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tị từ những người bạn đồng môn. 'Ron' không quan tâm. Trong lòng anh luôn tồn tại một nỗi trống trải, một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Anh bước về ký túc xá, đầu óc mải mê phân tích lại bài thi. Những kế hoạch sắp tới – những vụ án cần giải quyết, những đối thủ cần vượt qua – xoay mòng trong tâm trí. Đột phá, mình cần một điều gì đó để vượt qua cả giới hạn của bản thân, anh nghĩ.

'Ron' mở cửa phòng, cởi áo khoác và ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc. Đôi mắt anh dần khép lại. Nhưng ngay khi vừa chìm vào trạng thái lơ mơ, một cảm giác kỳ lạ tràn đến – như thể không gian xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Anh mở mắt. Nhưng thay vì bầu không khí thân thuộc của ký túc xá, trước mắt 'Ron' là một căn phòng xa lạ. Sàn nhà được lót đệm bông mềm, cửa sổ bị che kín bởi những tấm rèm nặng nề. Không có ánh sáng tự nhiên nào lọt vào. Căn phòng có mùi gỗ cũ, thoang thoảng hương nước hoa nhè nhẹ nhưng đầy u uất.

'Ron' bật dậy, tim đập mạnh. Anh lướt mắt quan sát. Căn phòng này không hề giống với bất kỳ nơi nào anh từng đến. Trần nhà thấp, tường bọc vải nỉ sáng màu, và mọi thứ đều được bài trí như một căn phòng cách ly dành cho những người nguy hiểm.

Anh bước nhanh tới chiếc gương treo gần đó. Nhưng khi hình ảnh phản chiếu hiện lên, 'Ron' chết lặng.

Người đàn ông trong gương trông quen mà lạ. Một phiên bản trưởng thành hơn của chính anh. Ánh mắt sắc bén, tinh anh đã thay bằng một nét cười bí hiểm. Mái tóc dài hơn, rối bời và không được chăm chút cẩn thận. Bộ quần áo trên người cũng nhăn nhúm, giản dị đến mức luộm thuộm, trái ngược hoàn toàn với phong thái chỉnh chu của 'Ron' khi còn ở Học viện Blue.

'Ron' lùi lại một bước, đưa tay lên mặt mình, cố gắng chạm vào thực tại. Nhưng bàn tay lạnh giá của chính anh lại càng khẳng định rằng đây không phải là một giấc mơ.
"Đây... là mình sao? Nhưng... tại sao lại thế này?"

Anh hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Đầu óc 'Ron' nhanh chóng quay cuồng, tự phân tích tình hình.
"Ký ức bị thay đổi? Không. Mình vẫn nhớ tất cả mọi thứ. Mình không hề bị chấn thương đầu. Thời gian? Không đúng... đây không chỉ là tương lai. Đây là một thực tại khác. Nhưng làm sao mình lại ở đây được?"

Trong khi đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời, 'Ron' bước thêm vài bước về phía góc phòng. Đột nhiên, một bóng trắng nhỏ thoáng qua trước mặt anh, khiến anh khựng lại.

'Ron' cúi xuống. Đó là một con mèo trắng, nhỏ nhắn, đang nằm dài trên sàn nhà với một dáng vẻ vô cùng lười biếng.

'Ron' nhướng mày, cảm giác khó chịu dâng lên:
"Con mèo này... là của mình sao? Nhưng tại sao lại như thế này? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"

Con mèo chẳng hề nhúc nhích, chỉ liếc nhìn anh rồi nhắm mắt lại, để lộ dáng nằm... đầy vô tư nhưng không kém phần kỳ quặc. Cái bụng trắng muốt phơi ra trước mặt, cả hai chân trước và chân sau duỗi thẳng, trông chẳng khác nào đang cố tình khiêu khích.

'Ron' nhíu mày, ánh mắt sắc sảo chuyển sang dò xét.
"Còn sống sao? Nhưng dáng nằm như vậy thật kỳ lạ."

Anh cúi xuống, cẩn thận quan sát. Con mèo không giống một sinh vật bình thường.

Tiếng mèo "meo" vang lên khe khẽ, như một tiếng nhắc nhở. 'Ron' quay lại, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Anh hiểu rằng, để thoát khỏi tình huống kỳ lạ này, anh cần tìm ra những gì đang bị giấu kín.

Mọi thứ trong căn phòng này – từ những chi tiết nhỏ nhất như màu rèm cửa, cho đến con mèo kỳ quặc kia – đều là một phần của bài toán lớn. Một bài toán mà anh, với tư cách một thám tử, phải giải được.

Tiếng cửa mở cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu 'Ron'. Anh giật mình quay lại.

Đó là một chàng trai, khoác trên mình bộ vest đen vừa vặn, áo sơ mi trắng cài cúc gọn gàng và cà vạt ngay ngắn. Chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng mờ trong phòng. Dáng vẻ của cậu toát lên một sự lạnh lùng, nghiêm túc. Đôi mắt sắc như dao lướt khắp căn phòng chỉ trong tích tắc, rồi dừng lại nơi 'Ron'.

Chàng trai thoáng khựng lại, một ánh bất ngờ lóe lên trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh. Nhưng ngay sau đó, gương mặt cậu trở lại vẻ bình thản, như thể chẳng có điều gì đủ sức khiến cậu dao động.

"Ron, anh đang làm gì vậy? Chúng ta có vụ án cần xử lý." Giọng nói của Haruto trầm, ổn định và không để lộ chút cảm xúc nào.

'Ron' chớp mắt. Lời nói ấy vừa quen, vừa lạ. Nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả là chàng trai trước mặt – từng bước đi, cử chỉ, và ánh mắt của người này không hề giống một người bình thường. Haruto trông như thể cậu ta được rèn luyện để đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

'Ron' quyết định giữ vẻ bình tĩnh, dù trong lòng anh đang rối như tơ vò.
"Vụ án? Ờ, đúng rồi. Cậu mang gì đến đây thế?"

Haruto không trả lời ngay. Cậu bước vào, đặt một xấp hồ sơ lên bàn gần đó. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi 'Ron', sắc bén đến mức như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu anh.

'Ron' cảm nhận được điều đó. Anh khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, cố gắng che giấu sự bối rối. Tuy vậy, anh nhận ra rằng Haruto cũng không hoàn toàn vô tâm. Cậu ta đang quan sát anh – từng lời nói, từng cử chỉ – như một cách để xác minh điều gì đó.

"Ron, hôm nay anh... hơi khác thường."

'Ron' giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin.
"Khác thường?" "Ron" nhướn mày, cố giữ giọng tự nhiên. "Ý cậu là gì? Tôi vẫn là tôi thôi."

Haruto hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị như muốn cân nhắc một điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhún vai, không nói gì thêm.

Trong lòng, 'Ron' cảm nhận rõ sự căng thẳng dâng lên. Anh hiểu rằng mình không thể để lộ quá nhiều. Rõ ràng, Haruto là người hiểu rất rõ về con người tương lai của mình – điều mà hiện tại anh hoàn toàn không biết gì.

'Ron' nghĩ thầm:
"Mình đã 'xuyên không' vào cơ thể chính mình trong tương lai. Nhưng tại sao mình lại bị cách ly? Và cậu ta... cậu ta là ai? Là cộng sự của mình sao? Không thể tin nổi..."

Haruto lật một vài tờ trong xấp hồ sơ, đặt lên bàn vài tấm ảnh chụp hiện trường vụ án. 'Ron' nhìn chăm chú vào những tấm ảnh, từng chi tiết dần hiện lên trong đầu anh như một bức tranh ghép đang hoàn thiện. Nhưng tâm trí anh không thể tập trung hoàn toàn – ánh mắt sắc lạnh của Haruto đang như đốt cháy từng suy nghĩ trong anh.

"Ron," Haruto nói, giọng chậm rãi nhưng mang đầy sức nặng, "chúng ta có việc cần làm. Anh sẵn sàng chưa?"

'Ron' nở một nụ cười nhẹ, tay đẩy nhẹ tấm ảnh ra xa, như muốn xua tan bầu không khí nặng nề. "Tất nhiên rồi. Đi thôi."

Haruto gật đầu, quay người bước ra khỏi phòng. 'Ron' đi theo sau, ánh mắt lướt qua dáng người nhỏ nhắn trong bộ vest đen. Haruto bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, mỗi bước đều thể hiện sự kiểm soát hoàn toàn.

Hành lang dài và tối, ánh sáng từ những bóng đèn vàng lờ mờ phản chiếu trên sàn gỗ bóng. Tiếng bước chân của Haruto vang lên đều đặn, tạo thành một nhịp điệu kỳ lạ khiến 'Ron' không thể rời mắt khỏi cậu.

"Cậu là cộng sự của tôi, đúng không?" 'Ron' cất tiếng, giọng đầy vẻ dò xét.

Haruto không quay lại, nhưng trả lời ngay, giọng vẫn đều và lạnh lùng. "Anh đang đùa à? Tôi đã là cộng sự của anh hơn nửa năm rồi. Nhưng có vẻ như hôm nay anh thực sự khác lạ."

'Ron' khẽ nhếch mép, giọng anh trầm hơn, mang chút hài hước. "Vậy thì chắc tôi phải làm cậu ngạc nhiên thêm nhiều lần nữa. Nào, nói tôi nghe – theo cậu, vụ này phức tạp đến mức nào?"

Haruto dừng bước, quay lại nhìn 'Ron'. Đôi mắt cậu ánh lên sự nghiêm túc. "Rất phức tạp, nếu anh không tập trung."

'Ron' nhún vai, hai tay đút vào túi quần. "Được rồi, vậy thì chúng ta cùng xem phức tạp tới đâu. Dẫn đường đi."

Haruto quay người tiếp tục bước, còn 'Ron' theo sau, đầu óc anh không ngừng đặt ra những câu hỏi. Nhưng anh biết rõ một điều – người cộng sự tương lai này là chìa khóa để giải đáp mọi điều bí ẩn trong thế giới kỳ lạ mà anh vừa bước vào.

______________________________________________

Nhà hát cũ mang tên "Aurora" đứng im lìm giữa lòng thành phố, như một chứng nhân lặng lẽ của những năm tháng vàng son đã qua. Các dãy ghế nhung đỏ mục nát, sân khấu với tấm rèm bị rách ở nhiều chỗ, và ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ tạo nên một không gian u ám, bí ẩn.

Vụ án xảy ra vào tối hôm trước, tại hậu trường. Nạn nhân, Yamada Kei, một diễn viên trẻ đầy triển vọng, được tìm thấy gục chết trên sàn trong tư thế kỳ lạ – hai tay dang rộng, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Hiện trường bị xáo trộn rõ ràng, với một đống đạo cụ lộn xộn rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, điểm kỳ lạ nhất chính là trên tấm gương lớn phía sau nạn nhân có vết son đỏ viết nguệch ngoạc dòng chữ: "Ánh đèn cuối cùng".

Haruto rút thẻ nghiệp vụ ra, giơ lên trước mặt nhân viên bảo vệ. "Kobayashi Haruto, đội điều tra đặc biệt. Chúng tôi được giao phụ trách vụ này."

'Ron' đứng phía sau, khoanh tay tựa người vào khung cửa. Anh liếc mắt qua tấm thẻ, ánh mắt lóe lên sự tò mò khi đọc được cái tên "Kobayashi Haruto."

"Cảnh sát sao? Thú vị đấy," "Ron" thì thầm, nhưng nét mặt nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm thường thấy.

Bên trong nhà hát, mùi ẩm mốc và thoang thoảng mùi sơn cũ khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Haruto bước tới hiện trường, quan sát xung quanh với đôi mắt lạnh lùng và tập trung. Ron, ngược lại, có vẻ thong thả, nhưng ánh mắt không ngừng lướt qua từng góc nhỏ, từng chi tiết.

'Ron' cúi xuống kiểm tra thi thể. Anh để ý một vết bầm nhỏ ở cổ tay nạn nhân, giống như bị ai đó kéo mạnh. Trên sàn gần thi thể, anh phát hiện một mảnh vải nhỏ mắc vào góc bàn – vải nhung màu xanh đậm, không khớp với bất kỳ trang phục nào trong khu vực.

"Cái này có vẻ thú vị đấy," 'Ron' lên tiếng, đưa mảnh vải ra trước mặt Haruto.

Haruto nhận lấy, liếc nhìn một cách cẩn thận. "Đúng là không thuộc về trang phục của nạn nhân. Có thể là của hung thủ."

Khi 'Ron' tiếp tục lục lọi, anh phát hiện thêm một thứ kỳ lạ: một chiếc bông tai nhỏ nằm khuất dưới tấm thảm, sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Anh nhặt lên, nhíu mày. "Một bông tai? Nạn nhân là đàn ông. Cậu có nghĩ đây là của hung thủ không?"

Haruto không trả lời ngay, nhưng ánh mắt lóe lên sự nghiêm túc. "Có khả năng."

__________________________________________

'Ron' đã quen làm việc một mình. Từ thời ở Blue, anh chưa từng có cộng sự nào đủ thông minh hoặc đủ nhanh nhạy để theo kịp lối suy nghĩ của anh. Anh không cần ai cả – ít nhất, đó là điều 'Ron' luôn tin tưởng.

Haruto, trái ngược hoàn toàn, là người luôn tin rằng sự phối hợp là yếu tố quyết định thành công trong bất kỳ cuộc điều tra nào. Cách làm việc của cả hai xung đột gần như ngay lập tức.

'Ron' cúi xuống kiểm tra thi thể và chỉ vào một vết bầm trên cổ tay nạn nhân. "Bị kéo mạnh. Hung thủ và nạn nhân đã giằng co. Không cần thêm phân tích nào cả."

Haruto lắc đầu, điềm tĩnh nói: "Anh đang vội vã kết luận mà không kiểm chứng. Nếu muốn giải quyết vụ án này, chúng ta cần làm đúng cách."

'Ron' đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi luôn làm việc đúng cách. Và tôi chưa từng cần ai hỗ trợ để làm được điều đó."

Haruto nhìn thẳng vào mắt 'Ron', giọng nói không hề dao động: "Đây không phải là một màn độc diễn, Ron. Nếu anh không muốn phối hợp, anh sẽ chỉ gây thêm rắc rối."

'Ron' cười nhạt, bước ra xa vài bước. Anh chưa từng bị ai nói như vậy, càng chưa từng có ai dám chỉ trích phương pháp của mình. Nhưng thay vì phản bác, anh chọn cách im lặng, tập trung vào hiện trường.

Trong suốt quá trình điều tra, Haruto bắt đầu để ý đến những điểm bất thường ở 'Ron'. Đầu tiên là cách anh ta gọi tên: thay vì sử dụng giọng điệu thân mật thường ngày và gọi cậu là "Haru," 'Ron' lại nói "Haruto" một cách cứng nhắc. Và cách làm việc thì hoàn toàn khác biệt – tỉ mỉ hơn, ít đùa cợt hơn và có phần cô độc.

Nhưng điều khiến Haruto thực sự chắc chắn sự nghi ngờ của cậu là đúng khi chứng kiến phản ứng của 'Ron' khi cậu đưa cho anh ta bịch siro đường đen – món yêu thích của Ron mà Haruto luôn chuẩn bị sẵn.

'Ron' nhấp một ngụm, lập tức cau mày: "Quá ngọt. Tôi không thích."

Haruto đứng yên, ánh mắt trầm mặc nhưng sắc bén. Cậu đặt bịch siro xuống bàn, bước lại gần 'Ron': "Ron, anh thực sự là ai? Anh không giống người tôi từng biết. Tôi khẳng định rằng không phải do tính cách anh thay đổi thất thường, cho dù thay đổi thì không thể nào anh lại chê siro đường đen được. Quá kỳ lạ! Anh... anh cứ như biến thành con người khác vậy. Hoàn toàn..."

'Ron' không phản ứng ngay, chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Cậu tinh ý đấy, Haruto."

"Trả lời tôi."

'Ron' không trả lời thẳng, chỉ đứng dậy, nhìn Haruto với ánh mắt đầy bí ẩn. "Tôi đang thử nghiệm một cách tiếp cận mới thôi. Cậu cứ coi như vậy đi. Sự khác biệt đôi khi lại là điều cần thiết trong một vụ án phức tạp như thế này."

Haruto không hề bị thuyết phục. Cậu biết 'Ron' đang che giấu điều gì đó, nhưng thời gian không đứng về phía cậu. Vụ án vẫn còn dang dở, và họ cần tập trung vào hung thủ trước khi có thể giải quyết những bí ẩn cá nhân.

"Được thôi. Nhưng nếu anh còn bất kỳ hành động kỳ lạ nào nữa, tôi sẽ không bỏ qua."

'Ron' chỉ mỉm cười. Trong lòng anh, mọi thứ đang dần trở nên thú vị hơn.

___________________________________________

Khi điều tra sâu hơn, cả hai buộc phải đối mặt với những chi tiết khó lý giải. Một cuốn kịch bản cũ trong phòng hậu trường, có những trang bị xé rách nhưng vẫn còn sót lại vài dòng chữ:

"Ánh sáng sẽ soi rọi sự thật, nhưng chỉ khi bạn nhìn từ trong bóng tối."

Haruto nhíu mày, đọc dòng chữ. "Một dạng mật mã sao? Hoặc có thể là manh mối."

'Ron' nhìn cuốn kịch bản, ánh mắt sáng lên. "Không. Đây là lời ám chỉ. Nạn nhân biết mình sẽ bị giết và cố gắng để lại một dấu vết."

Lần đầu tiên, Haruto và 'Ron' đồng ý với nhau – dù không nói ra, cả hai đều hiểu rằng họ đang đối mặt với một vụ án không đơn thuần là một vụ sát hại.

Dù mâu thuẫn vẫn còn, nhưng ít nhất, ở giây phút này, họ có một mục tiêu chung: khám phá sự thật trong ánh đèn cuối cùng của nhà hát Aurora.

___________________________________________

Tại nhà hát Aurora, sau nhiều giờ điều tra căng thẳng, 'Ron' và Haruto cuối cùng đã thu thập đủ manh mối để đối mặt với hung thủ. Manh mối quan trọng nhất là chiếc bông tai bị rơi ở hiện trường, được đối chiếu với nhân viên trong đoàn kịch. Người sở hữu chiếc bông tai là một nữ diễn viên kỳ cựu tên Mizuki Hana, người từng là ngôi sao sáng nhất của nhà hát này.

Hana bị chất vấn trong phòng hậu trường. Dù ban đầu tỏ ra bình tĩnh, gương mặt cô dần biến sắc khi Haruto đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi:

1. Chiếc bông tai xanh khớp hoàn toàn với bộ trang phục mà Hana mặc trong đêm diễn cuối cùng.

2. Kịch bản bị xé rách trong phòng hậu trường có chữ viết của cô – phần ghi chú là các kế hoạch chi tiết nhằm hãm hại Yamada Kei.

3. Dòng chữ trên gương: Haruto phân tích rằng đó là lời nhắn ẩn dụ của Hana, thể hiện sự ghen tuông và thất vọng vì ánh hào quang của mình đã bị người trẻ như Yamada Kei cướp mất.

Hana từng là ngôi sao sáng nhất của nhà hát Aurora, nhưng ánh đèn sân khấu không còn dành cho cô khi Yamada Kei xuất hiện. Với tài năng trẻ trung và sự yêu mến từ khán giả, Yamada nhanh chóng chiếm trọn tâm điểm, đẩy Hana vào bóng tối. Hana, không chấp nhận việc bị lãng quên, quyết định ra tay giết Yamada để bảo vệ danh tiếng của mình và dựng hiện trường như một "tác phẩm cuối cùng" nhằm thể hiện nỗi đau của cô.

Hana gào lên, không còn giữ vẻ ngoài thanh tao:
"Ánh sáng đó đáng lẽ thuộc về tôi! Tôi đã hy sinh cả cuộc đời mình cho sân khấu này, nhưng cậu ta cướp hết mọi thứ!"

Haruto, bình tĩnh như thường lệ, đặt tay lên báng súng trong khi quan sát phản ứng của cô:
"Vậy nên cô đã giết cậu ấy? Và để lại hiện trường như một tác phẩm nghệ thuật méo mó của sự ghen tị?"

Hana bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến gai người. Nhưng trong ánh mắt cô là sự tuyệt vọng không thể che giấu. "Cậu không hiểu đâu! Không ai hiểu cả! Tôi chỉ... tôi chỉ muốn mọi thứ dừng lại!"

Haruto nhìn chằm chằm vào cô, cơ thể lập tức vào trạng thái cảnh giác cao độ. Cậu vô thức lùi nửa bước, ánh mắt liếc nhanh về phía 'Ron'. Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lạnh lẽo xẹt qua tâm trí cậu – chứng bệnh nguy hiểm của Ron, khả năng khiến thủ phạm tự sát, có thể sẽ kích hoạt bất cứ lúc nào. Haruto siết chặt tay, cơ thể căng cứng, chuẩn bị ứng phó với bất kỳ tình huống nào.

Nhưng không. Không có gì xảy ra. 'Ron' đứng im, ánh mắt đầy tập trung nhưng không có dấu hiệu gì khác thường.

Hana, thay vì tự hại mình, bất ngờ lao về phía 'Ron' với tốc độ không tưởng. Cô hạ thấp trọng tâm, hai tay chộp lấy một chiếc ghế gần đó và quăng mạnh về phía anh. Hành động đột ngột khiến 'Ron' hoàn toàn bất ngờ.

'Ron' không phải người yếu đuối, khả năng chiến đấu cơ bản từ những bài tập mô phỏng trong Học viện Blue vẫn còn đó. Nhưng đây không phải là môi trường thực hành, mà là một vụ án thực sự. Cú tấn công đột ngột của Hana khiến anh không kịp phản ứng. Anh lùi lại một bước, suýt nữa vấp ngã khi chiếc ghế sượt qua vai.

Nhưng ngay khi Hana lao đến với ý định tiếp tục tấn công, Haruto đã hành động.

Haruto, như một cơn gió, lao vào giữa Hana và Ron. Cậu xoay người, dùng tay không chặn cú đòn từ Hana. Khi cô định dùng sức để tiếp tục đẩy, Haruto lợi dụng chính động tác đó để khóa tay cô một cách gọn gàng và nhanh chóng. Chỉ trong vài giây, Hana đã bị khống chế hoàn toàn.

Cú xoay người mạnh mẽ của Haruto khiến Hana mất thăng bằng. Cô bị ghì chặt xuống sàn, không còn khả năng phản kháng. Căn phòng vang lên tiếng thở hổn hển của cả ba người.

Ánh mắt Haruto sắc bén và đầy cương quyết, không hề dao động khi nhìn thẳng vào Hana. Giọng nói của cậu, trầm nhưng mạnh mẽ, cắt ngang sự hỗn loạn:
"Trò hề này kết thúc tại đây."

'Ron' đứng yên tại chỗ, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lẫn chút bối rối. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được sự an toàn thực sự khi có một cộng sự đứng ngay bên cạnh. Haruto không chỉ cứu anh – cậu còn phá vỡ sự tự tin đến mức tự mãn mà 'Ron' luôn nghĩ mình có thể giải quyết mọi thứ một mình.

Haruto giữ Hana trong tư thế bị khống chế, không rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây. Cậu nghiêng đầu, nói nhanh với Ron mà không nhìn về phía anh:
“Anh ổn chứ?”

Ron gật đầu, nhưng rồi nhận ra Haruto không thể thấy được, anh khẽ đáp lại:
“Ổn. Nhưng cậu…”

“Không sao.” Haruto cắt lời, giọng bình thản nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác. “Hãy tập trung vào vụ án. Cô ta có thể còn giấu thông tin quan trọng.”

Ron nhìn Haruto, ánh mắt thoáng dịu đi. Anh chợt nhận ra, Haruto không chỉ là người đồng đội, mà còn là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy được bảo vệ trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất – một cảm giác lạ lẫm, nhưng không hề tệ chút nào.
___________________________________________
Khi Hana bị còng tay và dẫn đi, không gian trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần của các sĩ quan. Ron đứng lặng, ánh mắt trầm tư lạ thường. Sau vài giây, anh chậm rãi bước đến gần Haruto, khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ còn vài bước chân.

Lần này, Ron không nở nụ cười quen thuộc, cũng không nói với giọng điệu trêu chọc như thường lệ. Anh nhìn thẳng vào Haruto, ánh mắt mang theo điều gì đó thật khó diễn tả – sự ngưỡng mộ, một chút cảm kích, và có lẽ cả sự chân thành mà anh chưa từng thể hiện trước đây.

"Cậu giỏi lắm, Haruto," Ron nói, giọng anh trầm và rõ ràng. "Tôi phải thừa nhận điều đó. Không phải ai cũng đủ khả năng cứu tôi trong tình huống như thế này."

Haruto chỉnh lại áo khoác, liếc nhìn Ron với vẻ nửa tự hào, nửa phòng thủ. "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à? Tôi đã bảo rồi, tôi không phải loại cảnh sát bình thường đâu."

Ron cười khẽ, lần này không có vẻ gì là ngạo mạn hay bỡn cợt. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên vai Haruto, động tác chậm rãi nhưng đầy ý nghĩa. "Cậu không chỉ là cảnh sát xuất sắc, Haruto. Cậu là người mà tôi có thể tin tưởng... Có vẻ như tương lai của tôi không còn cô độc như tôi từng nghĩ."

Haruto thoáng khựng lại, câu nói bất ngờ của Ron khiến anh không biết phải phản ứng thế nào. Anh ngẩng đầu nhìn Ron, cố gắng đọc hiểu biểu cảm của anh, nhưng nụ cười mơ hồ ấy chẳng để lộ thêm điều gì.

"Tương lai?" Haruto cau mày, không giấu được sự nghi ngờ. "Anh đang nói gì vậy? Anh lại nghĩ ra trò gì nữa à?"

Ron vẫn giữ nguyên nụ cười bí ẩn, nhưng đôi mắt anh dường như dịu lại. "Không có trò gì cả. Chỉ là, tôi vừa nhận ra điều gì đó thôi. Và nếu tôi nói thêm, tôi sợ rằng cậu sẽ không để tôi yên."

Haruto hừ nhẹ, cố gắng trấn tĩnh khi nhận ra tim mình đập nhanh hơn một nhịp. "Đừng có nói mấy câu khiến người khác hiểu lầm như thế. Chúng ta còn phải viết báo cáo nữa. Tập trung vào đi."

Ron bật cười, lần này có chút nhẹ nhõm hơn. "Hiểu lầm? Cậu nhạy cảm quá rồi, Haruto. Nhưng được thôi, tôi sẽ giữ bí mật... cho đến khi cậu sẵn sàng nghe nó."

Haruto thở dài, nở nụ cười chế giễu: "Bí mật? Anh còn nhiều thật đấy! Sao không kể luôn ngay bây giờ?"
'Ron' chỉ mỉm cười bí ẩn, lảng tránh câu hỏi.

___________________________________________

Khi vụ án khép lại, 'Ron' cảm thấy mình đã học được nhiều điều từ Haruto – không chỉ về cách phá án mà còn về sự đồng hành và lòng tin. Nhưng trước khi anh có thể tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về thế giới mới lạ này, một luồng sáng mạnh mẽ bao quanh anh. Ron cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, và mọi thứ xung quanh dần biến mất.

Anh cố gắng nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một khoảng không trắng xóa. Trong đầu anh vang lên tiếng gọi mơ hồ, như một lời nhắc nhở:
"Đã đến lúc quay lại. Thế giới của cậu đang chờ."

"Khoan đã!" Ron hét lớn, giọng anh vang vọng trong không gian trống rỗng. "Tôi còn chưa tìm ra tất cả! Haruto... cậu ấy..."

Nhưng trước khi Ron kịp nói thêm điều gì, ánh sáng chói lòa bao phủ hoàn toàn.

Ron tỉnh dậy, thở hổn hển. Xung quanh là căn phòng quen thuộc tại Học viện Blue – bàn làm việc gọn gàng, giá sách chật kín các cuốn sổ tay và một bầu không khí quen thuộc. Anh đưa tay lên trán, cảm nhận rõ trái tim mình vẫn còn đập nhanh.

Anh ngồi dậy, nhìn quanh, như thể không tin vào mắt mình. “Mình đã... trở về?” Ron lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp.

Mọi thứ như một giấc mơ, nhưng cảm giác ấm áp khi làm việc cùng Haruto vẫn còn đọng lại rõ ràng trong trái tim anh. Cảnh Haruto lao lên bảo vệ anh, ánh mắt nghiêm nghị đầy tin tưởng, và nụ cười ấm áp khi vụ án kết thúc – tất cả đều quá chân thực.

Ron bước đến trước gương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Anh chạm tay lên khuôn mặt, cảm giác như chính bản thân đã thay đổi. Không còn là một Ron chỉ quan tâm đến chiến thắng hay sự hoàn hảo nữa. Trong anh giờ đây, một khát khao mới dần hình thành – sự đồng hành thực sự.

Anh khẽ cười, một nụ cười không còn vẻ ngạo mạn thường thấy. “Haruto... cậu là người như thế nào nhỉ? Làm sao cậu có thể khiến tôi tin tưởng đến vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế?”

--Hiện tại - Sáng sớm tại chung cư Kamonohashi--

Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ. Ron ngả người trên sàn, ánh mắt lấp lửng một nỗi niềm khó tả. Ký ức về 'mình' khi còn ở Blue vẫn mơ hồ trong tâm trí anh, như một giấc mơ xa nhưng lại mang cảm giác chân thực đến kỳ lạ. Ngón tay anh lướt nhẹ trên sàn, đầu óc vẫn đang ngẫm nghĩ về Haruto và khoảng thời gian cả hai đã trải qua.

Cửa phòng bất ngờ bật mở. Haruto bước vào, trên tay là một xấp tài liệu dày. Cậu đặt nó bên người Ron, ngồi xuống không quên liếc nhìn người cộng sự lại có vẻ gì đó khác lạ hôm nay.

"Có vụ mới. Anh sẵn sàng chưa?"

Ron ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện lên tia xúc động mà anh nhanh chóng giấu đi sau nụ cười đầy ẩn ý. "Cậu sẽ không bao giờ đoán được tôi vừa trải qua điều gì đâu."

Haruto nhíu mày, giọng cứng rắn hơn. "Anh lại đang nói mấy câu kỳ quặc gì nữa đây? Tập trung vào vụ án đi."

Ron không đáp ngay. Anh đứng dậy, bước đến gần Haruto. Trong một thoáng, anh dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn người cộng sự của mình. Đó không phải ánh mắt ngạo mạn hay đùa cợt như thường ngày, mà là một ánh nhìn chân thành, chứa đựng một điều gì đó sâu sắc hơn rất nhiều.

"Haru," Ron nói, giọng trầm và nhẹ nhàng, "cậu đúng là một cộng sự mà tôi có thể tự hào."

Haruto thoáng khựng lại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. "Anh... anh nói cái gì vậy? Đừng có giở trò nữa."

Ron chỉ cười, nhưng lần này không nói thêm lời nào. Thay vào đó, anh bất ngờ vòng tay qua vai Haruto, kéo cậu vào một cái ôm nhẹ nhàng.

"Ron!" Haruto hét lên, hoàn toàn bất ngờ và cứng đờ. "Anh làm cái gì vậy?!"

"Im lặng đi," Ron thì thầm, giọng trầm ấm nhưng lại có gì đó như một lời cảm ơn. "Cảm ơn cậu... vì đã ở đây."

Haruto không nói được lời nào. Gương mặt cậu đỏ bừng, tay lóng ngóng không biết phải đặt vào đâu. "Tôi... tôi đâu có làm gì đâu. Anh bỏ tôi ra mau!"

Ron buông tay, lùi lại một chút, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi gương mặt anh. "Cậu không cần làm gì cả, Haruto. Chỉ cần cậu ở đây, thế là đủ."

Haruto quay mặt đi, tay gãi đầu như để giấu đi sự bối rối. "Anh lại bắt đầu nói mấy câu khó hiểu nữa rồi. Làm ơn nghiêm túc chút đi! Cầm tài liệu mà đọc!". Sau đó thì bước thật nhanh ra khỏi phòng, như thể sợ Ron lại đánh úp bất ngờ lần nữa.

Ron cười nhẹ, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy ấm áp. Dù là thế giới nào, chỉ cần có Haruto bên cạnh, anh biết mình sẽ không bao giờ cô độc.

"Được rồi, Haru. Tôi sẵn sàng." Anh đáp, mắt vẫn dõi theo bóng lưng Haruto đang bước đi.

Dù Haruto không nhìn lại, đôi tai đỏ bừng của cậu đã nói lên tất cả.
___________________

Haruto bước đi, vẫn nghi ngờ về những hành vi kỳ lạ của Ron trong suốt ngày hôm đó. Nhưng cậu không hỏi thêm. Trong lòng anh, dù Ron có thay đổi thế nào, cậu vẫn là người mà Haruto tin tưởng nhất.

----------------------------------------
Càng ngày càng thấy RonHaru trở nên giống nhau, híhí!

Kí: 5380 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com