[Thần Cửu][Thần Du Cửu] Huyền bí về núi và biển 3
Bốn người cùng ăn sáng, Lý Giáng Du tiếp tục túm lấy Triệu ViễnChu nói nhảm còn Bạch Cửu thì nhanh tay nhanh chân đẩy Trác Dực Thần về phòng.
"Tiểu Cửu, đệ định..."
"Trác ca, nhìn này!" Bạch Cửu nhấc mảnh vải lên để lộ ra thứ bên dưới. Cậu nhóc đưa cho Trác Dực Thần như một báu vật. Là một đống hộp gỗ lớn nhỏ, chồng lên nhau như một ngọn đồi. Đó là kết quả của việc đào sân gần suốt đêm qua.
"Đây là gì?"
Bạch Cửu lần lượt mở từng hộp ra: "Thuốc này có thể giải độc, những hộp này đều có tác dụng cầm máu và giảm đau, cái này giã nát bôi lên vết thương có tác dụng chữa lành vết thương rất tốt. Cái này có thể tạm thời ức chế độc tố, những thứ này dùng hằng ngày có thể điều hòa cơ thể..." Bạch Cửu khoa tay múa chân chỉ từng thứ một trên tay Trác Dực Thần
"Việc chuẩn bị thuốc khi huynh đi xa không phải là điều dễ dàng. Một số nguyên liệu không dễ tìm. Nhờ có thảo dược ở Kỳ Sơn dồi dào nên đệ đã chuẩn bị trước những loại thuốc mà huynh thường dùng, sẽ thuận tiện hơn khi mang theo bên mình."
Sau đó, Bạch Cửu đi tới trước mặt Trác Dực Thần, nhẹ nhàng bắt tay hắn: "Trác ca, đệ biết một ngày nào đó chúng ta sẽ ngao du thiên hạ như trước, cho nên chúng ta cần sớm chuẩn bị... Nhân tiện, những lúc như này đệ đã luyện tập ma thuật rất nhiều. Hiện tại đệ cũng có thể bảo vệ huynh..."
Bạch Cửu còn chưa nói xong, Trác Dực Thần đã ôm y vào lòng, khác với sự hưng phấn tối qua, cái ôm này đặc biệt nhẹ nhàng. Hắn ấn chặt đứa nhỏ vào ngực, Trác Dực Thần cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trên mặt vô thức hiện lên một nụ cười.
Trác Dực Thần nhìn các loại dược với vẻ cảm động, hóa ra Tiểu Cửu đã làm rất nhiều chuyện sau lưng mình như vậy. Là vì quá bất cẩn, đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình, giá như hắn có thể nhận ra sớm hơn...
"Đồ ngốc, đệ không cần phải nghĩ đến việc bảo vệ ta. Chỉ cần cầu đừng làm điều ngu ngốc như trước tự làm tổn thương mình nữa." Cảnh tượng nhìn cuộc sống trôi qua từng chút một cho đến khi nó quay đầu vào hư vô là điều thậm chí nghĩ đến vẫn khiến hắn nghẹn ngào đau đớn.
Triệu Viễn Chu vẫn muốn tìm Trác Dực Thần để bàn bạc việc bao vây và trấn áp Chu Hoài, nhưng lại gặp phải một cảnh tượng cảm động như vậy. Lý Giáng Du tình cờ đi theo hắn, khi nhìn thấy hai người ôm nhau không khỏi kêu lên "Này!"
Bạch Cửu nghe thấy thanh âm, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi rời khỏi vòng tay của hắn, trốn ở sau lưng Trác Dực Thần giả vờ bình tĩnh chỉnh lại quần áo, nhưng hai tai lại đỏ bừng, nóng rực. Trác Dực Thần nghiêng người liếc nhìn Tiểu Cửu đang cực kỳ ngượng ngùng, không khỏi cười khúc khích, dùng ống tay áo rộng làm vỏ bọc nắm lấy bàn tay không còn chỗ tựa của Bạch Cửu.
Động tác nhỏ của hai người bị Lý Giáng Du bắt được, khoa trương che mắt đi ra khỏi nhà hét lớn "Không thấy, không thấy."
Tình hình của Bạch Cửu lúc này vừa làm dịu đi nỗi lo lắng của Trác Dực Thần, nhưng sự ra đi của Lý Giáng Du đã khiến họ gặp khó khăn. Cuộc hành trình này đã định trước là không an toàn, một thân thể phàm trần như Tương Tương* làm sao có thể chống đỡ được những hiểm nguy đang rình rập? Chưa kể hắn là quan chức cấp cao, thỉnh thoảng nghỉ vài ngày cũng không sao, nhưng thời gian dài và nhiều như vậy không ổn.
Nhưng nếu bị bỏ lại một mình ở Vân Thành, tên này có thể sẽ bị bắt, lột da chảy máu ngay khi ba người rời khỏi thành phố.
Nghe được Triệu Viễn Chu khoa trương phỏng đoán, Lý Giáng Du không khỏi căng thẳng co rút bả vai, thấp giọng nói: "Bạch Cửu lão sư... Chẳng lẽ thật sự không có thuốc nào có thể giải độc sao..."
"Hiện tại không phải là bị đầu độc vấn đề, Bùi Cơ cùng đồng bọn của ả đã nhằm vào ngươi, nếu không có người bảo vệ ngươi, sớm muộn sẽ có chuyện gì đó xảy ra." Trác Dực Thần phân tích, Bạch Cửu cũng gật đầu minh họa.
Lý Giáng Du hiểu rõ: "Đã như vậy, ta cùng các ngươi rời đi sẽ an toàn hơn. Trong thời gian ngắn ta sẽ không thể ở lại Vân Thành."
"Được rồi, vậy ngày mai ta cùng ngươi đi thu xếp." Triệu Viễn Chu đúng lúc nói.
Chuyển đi phương Bắc cuối cùng cũng bắt đầu, Lý Giáng Du cần thu xếp đồ đạc nên tạm biệt trở về phòng, Bạch Cửu cũng nói muốn chuẩn bị dược, chỉ còn lại hai người trong phòng chính là Thần Điểu và Đại Yêu. Không có việc gì làm, Triệu Viễn Chu muốn đi đến ngọn núi khác, vừa muốn bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy Trác Dực Thần nói: "Viễn Chu, ta sẽ không bao giờ quên lòng tốt của ngươi."
Triệu Viễn Chu quay người lại, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tràn đầy chân thành của Trác Dực Thần. Hắn hiểu ý, quay người trở lại, vỗ nhẹ lên vai Trác Dực Thần, cười nói: "Không quan trọng."
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu vung áo choàng đen sải bước rời đi, sau đó chậm rãi đi đến cửa. Nhìn lên phía xa, có thể nhìn thấy ánh sáng thiêu đốt của mặt trời, lá rừng tươi tốt và những cơn gió thoảng qua khiến bạn cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Hắn đã có thể nhìn thấy cùng một khung cảnh mỗi ngày trong ba trăm năm qua, nhưng hôm nay hắn cảm thấy rằng mỗi bông hoa và cây cối đều đặc biệt tuyệt vời.
---------------------------------------------------------------
Không ngờ Lý Giáng Du có rất nhiều việc phải bàn giao nên ngày khởi hành bị hoãn lại vài ngày. Triệu Viễn Chu ở gần canh giữ, Trác Dực Thần tự mình mua đi quần áo và phụ kiện cho Bạch Cửu, bốn người ban ngày làm việc theo nhóm, buổi tối trở về tiểu viện nghỉ ngơi.
"Ta nói, chúng ta đi ra ngoài diệt yêu, không phải đi diễu hành, vì cái gì người chuẩn bị cho hắn nhiều như vậy áo bông cùng áo choàng?" Triệu Viễn Chu nhìn các loại y phục vải bông cùng vải gấm chất đống trong phòng, và tự hỏi một câu hỏi trong tâm hồn.
"Viễn Chu, ngươi có từng nghe nói người dân Tuyết Quốc quấn dây gai quanh cây ven đường quanh năm để giữ ẩm vào mùa đông không?" Trác Dực Thần vô cùng thích thú nhìn Bạch Cửu thử từng chiếc một.
"Ta chưa bao giờ nghe nói đến việc này. Việc này thì liên quan gì đến việc ngươi mua y phục cho Bạch Cửu?"
"Y phục của Tiểu Cửu không đủ ẩm, mang thêm vài bộ cũng tốt." Dực Vương đại nhân ánh mắt từ đầu đến cuối không hề di chuyển, "Y là tiểu thụ ở phương nam, không thể để bị đóng băng."
Triệu Viễm Chu không khỏi giật giật khóe miệng khi nhìn thấy sự ngu ngốc của Trác Dịch Thần. Bạch Cửu không phải yêu cây ư, cho dù hắn không có lửa để đốt, ngươi còn sợ hắn lạnh sao?
Lý Giáng Du ở một bên nghe xong những lời này cũng khó hiểu, vô thức nhìn về phía cái cây ngoài sân đang có hai người nhìn chằm chằm.
Một cái cây nhỏ, đúng rồi...
------------------------------------------------------------------------
Hai ngày sau, bốn người chuẩn bị chu đáo cuối cùng cũng rời khỏi sân nhỏ và bắt đầu hành trình về phía bắc. Trước khi rời đi, Trác Dực Thần dùng kết giới phong ấn toàn bộ ngọn núi, còn Bạch Cửu thì miễn cưỡng quay lại nhìn ba lần.
Suy cho cùng, đây là nơi y và Trác Dực Thần đã chung sống 300 năm, làm sao có thể rời xa được. Trác Dực Thần chú ý đến tâm tình của Bạch Cửu, vòng tay qua vai y, nhẹ nhàng thì thầm vào tai y: "Chờ mọi chuyện giải quyết xong chúng ta sẽ quay lại."
"Ừm!"
Khi bốn người đến chân núi, chiếc xe ngựa mà Lý Giáng Du chuẩn bị trước đã có mặt ở đó để đón họ. Dù sao ba người còn lại đều có thể bay, nếu hắn không muốn chạy phía sau, tìm phương tiện di chuyển sẽ an toàn hơn. Trác Nhất Thần lo lắng cho Bạch Cửu, không muốn y vất và nên đỡ rương dược sau lưng khi ra xe, Triệu Viên Chu thấy vậy cũng vội vàng lên xe.
Không lâu sau, bốn người đã yên vị ngay ngắn trên xe ngựa.
Hai con ngựa kéo xe bị Triệu Viễn Chu mê hoặc, tự do tiến về phía trước như có người điều khiển. Tiểu Bạch Cửu vén một bên rèm tò mò nhìn phong cảnh dọc đường, thỉnh thoảng bánh xe va phải đá, Bạch Cửu bị hất tung lên, nhưng lúc giật mình, tay Trác Dực Thần luôn xuất hiện để đỡ lại thân ảnh nhỏ.
Triệu Viễn Chu nhìn hai người, trong lòng cảm thán mọi chuyện đã thay đổi, trước kia là Bạch Cửu thao thao bất tuyệt bên cạnh Trác Dực Thần, nhưng bây giờ đến lượt Trác Dực Thần để ý nhất cử nhất động của Bạch Cửu.
-------------------------------------------------
Buổi trưa, xe ngựa chở bốn người qua cổng thành, hướng về khu rừng cách đó không xa.
Phía trên bức tường thành, hai bóng người màu xanh lá cây nhìn chằm chằm về hướng xe ngựa.
"Tỷ tỷ, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu?"
"Tối nay. Khi bắt được Lý Giáng Du, ta sẽ khiến hắn ngoan ngoãn luyện cổ cho ta..." Người phụ nữ mặc áo xanh được gọi là tỷ tỷ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dữ tợn.
-------------------------------------------------------
Ban đêm.
Xe ngựa đi chuyển liên tục, Trác Dực Thần cùng cả nhóm đã tiến vào sâu trong rừng.
Triệu Viễn Chu đề nghị trước tiên ở đây nghỉ ngơi, bốn người lần lượt xuống xe. Lý Giáng Du vén rèm nhìn thấy ngoài xe tối tăm vô tận. Bỗng một cơn gió thổi qua, hắn không khỏi rùng mình.
Trong rừng cây không có ánh sáng, cành lá xum xuê tạo thành một mảng tối om phía trên đầu, ánh trăng khó có thể xuyên qua. Trong một môi trường mà cả ngón tay của mình còn không thể nhìn thấy hắn chỉ có thể đặt chân một cách cẩn thận và ngập ngừng. Đôi giày dẫm lên mặt đất gồ ghề, nghiền nát thứ gì đó không rõ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "tạch" giòn giã. Trong rừng không có nhiều tiếng động, ngoại trừ tiếng gió thổi lá cây, và chỉ có những âm thanh kỳ quái đến từ rất xa.
Lý Giáng Du là người sống ở thành phố từ nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy điều này trước đây tay chân sớm đã lạnh cóng. Anh ta dựa vào ánh sáng yếu ớt để phán đoán vị trí của ba người kia đồng thời đè nén nỗi sợ hãi và lo lắng của minh, anh ta đang cân nhắc xem có nên quay lại xe để lấy áo choàng hay không.
Đột nhiên, hắn cảm giác như có người đứng trước mặt mình, vừa định hết lên thì một chiếc áo choàng ấm áp đã quấn lên vai hắn. Cùng lúc đó, Triệu Viễn Chu cũng nói: "Tiểu Trác, ngươi và Tiểu Cửu đi tìm củi khô nhóm lửa. Ta và Tương Tương ở lại đây."
Giọng điệu của Triệu Viễn Chu bình tĩnh và có khả năng trấn an. Tinh thần căng thẳng của Lý Giáng Du cũng thả lỏng.
Củi khô nhanh chóng được mang về, Bạch Cửu giơ tay niệm chú, ngọn lửa rực cháy trong nháy mắt chiếu sáng khu vực xung quanh.
"Dập lửa thì tùy chúng ta, tiểu Bạch Cửu, đốt lửa lên." Triệu Viễn Chu nói đùa: "Lần sau chỉ cần khống chế linh lực, lửa càng lớn, nước tương sẽ càng bị rang thành tương đen."
"..." Trò đùa quá nhạt nhẽo, ba người đồng thời im lặng.
Khi ngọn lửa được thắp lên, nó đột nhiên trở nên bớt kỳ quái hơn. Bạch Cửu lấy đồ ăn từ trong xe ra phân phát cho mọi người, Lý Giáng Du nhìn chiếc áo choàng trên người dưới ánh lửa.
Quả nhiên là của Triệu Viễn Chu.
Anh quay người bày tỏ lòng biết ơn với những người xung quanh thì thấy Triệu Viễn Chu đang nghiêm túc nướng ngô trên lửa. Tôi nhìn thấy mái tóc đen của người đàn ông được buông xõa, buộc lại một cách ngẫu nhiên, có vài sợi bạc xen lẫn, khiến anh ta trông chính chắn rất nhiều. Ánh sáng rực rỡ và bập bùng của ngọn lửa, có chút... huyền bí và mê hoặc.
Lý Giáng Du chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Viễn Chu cởi bỏ áo choàng, bộ y phục có họa tiết vàng kim khiến hắn trở nên rất thanh lịch và trang nghiêm, Lý Giáng Du mê mẩn đến nỗi quên mất những gì mình vừa làm và thầm chửi rủa: Các người thật không phải là con người, ngoại hình như thế nào lại thuận mắt như vậy?
Ban ngày ngồi xe hồi lâu, bốn người ít nhiều đều mệt mỏi, Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vào đồng lửa, không biết hẳn đang nghĩ gì, Bạch Cửu dựa vào hắn tựa hồ đã ngủ say, Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại thiền định, Lý Giáng Du nhìn trái nhìn phải không biết nói chuyện với ai, chỉ đứng dậy và muốn duỗi đôi chân tê cứng của mình.
Trong bóng tối, một đôi mắt màu vàng sáng nhìn chăm chú vào tất cả những điều này. Đằng sau khuôn mặt tái nhợt là một con xà yêu đáng sợ phủ đầy những đường gân đen đang âm thầm vặn vẹo cơ thể, từng chút một tiếp cận Lý Giáng Du không chút nghi ngờ.
Tiếng hú dừng lại và gió cũng ngừng thổi.
Lý Giáng Du đang quay trở về nơi nghỉ ngơi thì cảm thấy bất an khó hiểu. Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ từ bụi cây phía sau bay lên trời và lao thẳng về phía hắn với tốc độ mắt thường không thể nhìm thấy được.
Lý Giáng Du cảm nhận được sát khí, theo bản năng xoay người lại đối mặt với khuôn mặt tái nhợt đáng sợ đó, bên tai vang lên một tiếng gầm khàn khàn. Đầu óc hắn đột nhiên trống rỗng, chưa kịp phản ứng thì chiếc áo choàng của hắn đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói, con rắn mặt người bị đẩy ra xa vài mét.
Con rắn khổng lồ rơi xuống đất với một âm thanh nặng nề và biến mất. Tim Giáng Du đập như trống, tay run run muốn cầm kiếm bảo vệ mình, khóe mắt hắn nhìn thấy Trác Dực Thần cầm kiếm bay đến với tốc độ xé gió. Mái tóc dài lay động theo gió, hình dáng và sát khí bộc phát, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ thanh kiếm lan ra đặc biệt dễ thấy trong đêm tối.
Đây là lần đầu tiên Lý Giáng Du chứng kiến một trận chiến giữa quỷ và thần, dù ở cách xa hàng trăm mét nhưng da thịt, thậm chí cả cơ bắp vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn như kim đâm, hay nói cách khác, đó là nỗi sợ hãi, điều đó đã trở thành hiện thực.
Thật lâu sau, Lý Giáng Du vẫn như cũ cứng đờ tại chỗ, chính Bạch Cửu nhận thấy Giáng Du có gì đó không ổn nên bước tới nhét một viên thuốc vào miệng hắn và vuốt vuốt vài cái. Ngay tức khắc, đôi mắt đờ đẫn của Lý Giáng Du dần dần trở lại trong sáng, hai chân hắn khuỵu xuống và ngã xuống đất.
Lúc này Trác Dực Thần cũng đã trở lại. Y tra kiếm vào vỏ, quần áo chỉnh tề, hơi thở đều đặn, không còn dấu vết của trận chiến khốc liệt vừa trải qua.
Triệu Viễn Chu đi tới: "Chạy rồi?"
"Ừ. Ta sợ là đang dụ hổ ra khỏi núi nên không đuổi theo quá xa." Trác Dực Thần tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Bạch Cửu nhẹ nhàng vuốt lưng Giáng Du nhuận khí hết lần này đến lần khác.
"Bùi Cơ lẽ ra phải dọa tiểu tử này nhiều mới phải." Triệu Viễn Chu nhìn qua Lý Giáng Du một cách tiếc nuối, "Đáng tiếc, chờ nàng cả đêm, nàng còn để mất con mồi."
"Bùi Cơ? Vừa rồi là cô Bùi phải không?" Sau khi nghe rõ tên Lý Giáng Du liền lấy lại năng lượng như thể đã tỉnh lại.
"Đúng vậy, người ta muốn giết ngươi để đổi lấy Bùi tiểu thư..." Triệu Viễn Chu bĩu môi.
Lý Giang Hữu cúi đầu: "Thật xấu hổ, ta từ nhỏ đã luyện võ, vừa rồi không thể động đậy. Nếu không có các ngươi ở bên cạnh, có lẽ ta đã chết ngàn vạn lần."
Trác Nhất Thần an ủi hắn "Thật ra không cần phải hoảng sợ như vậy. Ma thuật của ta và ma thuật của Viễn Chu đều không có tác dụng gì với ngươi, ta đoán cô ta sẽ không thể đẩy ngươi vào tình huống tồi tệ như vậy, chỉ cần lần sau ngươi nhớ được điều này, ngươi sẽ có thể giải quyết nó một cách dễ dàng."
Đôi khi sự áp bức do nội tâm gây ra còn nghiêm trọng hơn tổn hại do người khác gây ra, bước đầu tiên để đấu tranh là vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân.
"Ngươi vẫn phải cẩn thận, độc dược của cô ta rất mạnh, tuy rằng không gây tử vong nhưng nếu dính phải sẽ rất phiền toái." Triệu Viễn Chu đầy hàm ý nhìn chằm chằm vào vết đen trên cổ Lý Giáng Du.
Lý Giáng Du vô thức chạm vào một bên cổ, trong lúc nhất thời, hắn khó có thể kết hợp dấu ấn này với khuôn mặt tái nhợt vừa rồi và cô Bùi nổi tiếng đến từ Vân Thành. Tuy nhiên, dựa theo tình hình hiện tại, nhắm mắt cũng có thể đoán Bùi Cơ đã biết bọn họ rời khỏi Vân Thành và đi theo bọn họ suốt chặng đường. Con đường tiếp theo còn có thể sẽ nguy hiểm hơn.
"Vừa rồi Bùi Cơ đã bị kiếm của ta đâm ba vết, mặc dù không gây tử vong nhưng vẫn khiến sinh lực của cô ta bị tổn hại nghiêm trọng. Có lẽ trong thời gian ngắn cô ta sẽ không quay lại." Trác Dực Thần nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Cửu, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, mau nghỉ ngơi, chúng ta phải lên đường vào lúc bình minh."
Bạch Cửu ngoan ngoãn gật đầu, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại. Triệu Viễn Chu cũng tìm một cái cây lớn gần đó để tựa vào, chỉ có Lý Giáng Du nằm mãi không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm giác được khuôn mặt đó lại xuất hiện sau lưng mình.
Đêm đầu tiên ra khỏi thành phố thật hồi hộp và hắn không biết liệu mình có thể sống sót đến xứ tuyết hay không.
*Tương Tương là một biệt danh dựa theo cách phát âm của chữ 'Giáng'
*Tương Dầu cũng dựa theo cách phát âm của từ 'Giáng Du'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com