Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


  Trên đảo chỉ có một người thầy giáo dạy học là thầy Chu, hắn gõ cửa mấy  ngôi nhà có đứa trẻ không đi học, gõ vài lần thấy không có ai đi ra sẽ không đứng đó đợi, hắn còn phải quay về trường  dạy học, trước khi đi nhắn nhủ mấy câu với Thím Lưu làm công tác tư tưởng cho đứa con út của bà.

Thím Lưu vẫn còn phơi quần áo, trong miệng cằn nhằn : " làm công tác tư tưởng như thế nào chứ, nói vài câu còn không nghe nữa là, con cái quả thật đều là đến đòi nợ, từ sáng đến tối công chuyện bận rộn muốn chết, hơi sức đâu còn phải bận tâm tới nó."

Trần Ngưỡng cười nói : " không thích đi học là chuyện bình thường, ai khi còn bé cũng thường trốn học mà. "

"  Nó thích đi học. "  Thím Lưu thở dài," trường học nhất định phải đi, không đi học nó còn có thể làm gì, đánh cá một mình thẩm đi là đủ, không cần nó tới giúp."

Trần Ngưỡng nhìn thấy sự vất vả trên người bà : " đứa nhỏ bao lớn vậy thím ? "

" chín tuổi rồi " Thím Lưu đáp.

"  thời kỳ phản nghịch đến sớm đây mà, bất đầu có suy nghĩ riêng rồi, Thím thử tạo cơ hội để có cuộc nói chuyện tử tế với nhóc ấy xem sao." Trần Ngưỡng  an ủi.

" Nói chuyện tử tế với nó!, bây giờ ăn cơm nó còn không thèm ra khỏi phòng, thím ở nhà, nó nhìn thấy thím cứ như không thấy, xem thím như người trong suốt ấy ,... Con cái càng lớn càng không biết thương cha mẹ."

Thím Lưu thở dài thường thược, nhìn thấy Lý lão Thái chậm rãi bưng một cái ghế dài đến trước cửa sân nhà mình phơi nắng, bà cũng lười so đo, :" Mẹ đại phú, đã có thông  báo buổi tối mở hội phát phân hoá học đấy ! ."

Lý lão Thái nghe không rõ : " Cái gì ? "

" Phát Phân hoá học, Đại phú nhà bà biết đấy." thím Lưu gân cổ lên nói, cổ họng muốn bốc khói luôn, bà ấy vẫn chưa nghe rõ, cuối cùng Thím Lưu bỏ cuộc lắc lắc đầu nói.

" Người đã lớn tuổi, lỗ tai không còn tốt,  nhà lại có một đứa con chưa nên thân, cũng là người chịu tội!. "

.

Trần Ngưỡng hơi lưu ý thân thể lọm khọm của Lý lão Thái, tỏ vẻ hiếu kì hỏi : " cháu thấy trên thuyền chở về nhiều phân hoá học như vậy, dùng làm gì vậy thím.? "

Thím Lưu đem đôi tất chân ướt sũng cuối cùng lấy lên phơi, thuận miệng đáp : " phân hoá học còn có thể làm gì, không phải là dùng để bón cho đất sao."

Trần Ngưỡng tuỳ ý nói :" Đất đai trên đảo hình như không nhiều lắm. "

" Là không nhiều, có nhiều chỗ không cho dùng, nói là. . ." Thím Lưu tựa hồ ý thức được cái gì, thanh âm như đông cứng lại không tiếp tục nói hết câu , tiếp sau lại nói : Mẹ Đại phú nhà bà có bị mất trộm phân hoá học không.? "

Lý lão Thái ngồi ở kia phơi nắng :  " A ", rõ ràng là nghe không rõ.

" Tôi nói __ __" thím Lưu lao lực lập lại nhiều lần cho bà ấy nghe rõ.

" Không bị mất trộm," Lý lão Thái liên tục xua tay, "  Đại phú đợt này ra biển có ông trời phù hộ, lúc nó ở nhà cửa sổ chỉ cần đóng kỹ, chồn hôi cũng không dám vào. "

Thím Lưu nghe vậy, nhớ tới chuyện thương tâm, thở dài một tiếng : " Trong nhà có đàn ông quả là không giống nhau."

Trần Ngưỡng đưa mắt chuyển qua người phụ nữ, dải nắng giầm mưa, có gương mặt hàm hậu : " Thím Lưu, phân hoá học nhà thím bị trộm sao? "

" Đúng vậy " Thím Lưu đem nước trong thùng đổ đi, hướng về phía mặt đất nhổ một ngụm nước bọt," Mất hơn nửa bao, không biết đứa chết tiệt nào trộm đi rồi! "

.

Trần Ngưỡng chân thành bồi Thím Lưu nói chuyện một hồi, tán gẫu một lúc cuối cùng đem sự đề phòng của bà vơi bớt đi rất nhiều, trước khi ra cửa còn kêu hắn sáng mai nếu không đi loanh quanh chơi có thể lại đây giúp bà khuyên đứa con trai út giùm mình.

Công việc này Trần Ngưỡng tự nhiên sẽ đồng ý, hắn nhất định phải nhìn thấy đứa bé kia càng nhanh càng tốt.

Đang lúc trong balo Trần Ngưỡng nhiều thêm một thanh sắt rỉ sét, vài cây đinh dài, trong đầu nghĩ phải dùng cách nào để dụ đứa trẻ kia ra khỏi phòng, bên ngoài cổng thò vào một cái đầu nhỏ tròn vo.

Là một bé trai đen nhánh, ốm như khỉ con, toàn thân chẳng thấy miếng thịt nào, rất đúng với câu da bọc xương.

Trần Ngưỡng dùng một cái que cay hấp dẫn sự chú ý của đứa nhỏ.

Một lác sau biết được nó là bạn học của con trai Thím Lưu, mấy ngày nay xin nghỉ học ở nhà thấy buồn chán nên chạy lại đây chơi.

" Sáng nay Thầy Chu có đến đây tìm bạn ấy, nói là đã mấy ngày không chịu đến lớp, mẹ bạn ấy cũng hết cách, em có biết đã xảy ra chuyện gì không.? "  Trần Ngưỡng ngồi chòm hõm xuống hỏi.

Đứa bé ốm nhom cầm bịt que cay : ". Trong lớp tuyển cán bộ, không chọn nó. "

Trần Ngưỡng : ". . . " Thì ra mọi chuyện là như vậy hắn ngồi xuống gốc cây trên đất, lấy tay chống đầu nói, " Chỉ vì chuyện không được chọn làm cán bộ lớp, nên không chịu đi học sao ?"

" Lòng tự trọng bị đã kích chứ sao nữa, nó tự cho là mình nhất định sẽ được chọn, còn chưa chi đã thể hiện sự uy phong của người lãnh đạo rồi, kết quả mặt mũi đều bị vứt xuống đất cho gà ăn . " đứa nhỏ như khỉ con  nhe răng trợn mắt cười trên nỗi đau của người khác nói, "tiểu Tinh cũng không chơi cùng nó nữa."

Trần Ngưỡng đối với chuyện " ta chơi với ngươi, không chơi với hắn", không có hứng thú, lại lấy ra một ít que cay đưa cho thằng nhóc, nói:

" Thím Lưu muốn anh giúp coi chừng người bạn học này của em, nhưng bạn ấy vẫn luôn trốn ở trong phòng không chịu ra, Thầy Chu lại đây kêu cũng vô dụng, em có biện pháp gì có thể dụ bạn ấy ra ngoài phơi nắng không?."

Thằng nhóc nhanh chóng giơ tay lấy que cay nhét vào túi áo xem như bảo bối, khuôn mặt hiện ra biểu tình nghiêm túc giống như người lớn nói :" Người lớn các anh rất thích đem mọi chuyện nghĩ phức tạp hơn, muốn dụ bạn ấy đi ra rất đơn giản mà. "

" Nhìn em này." nó vỗ vỗ lòng ngực, hướng về phía trong phòng hô to một câu, "  Con trai nhỏ, Tiểu Tinh đến này !"

Cánh cửa phòng đóng chặt được mở ra từ bên trong, một thằng nhóc có chút mập, mặt mày nhuyễn manh chạy ra, nó hướng trong sân nhìn một vòng, không thấy người muốn gặp, đôi mắt lập tức liền trợn tròn : " Lý Dương! Mày gạt tao! "

Đứa nhỏ ốm khiêu khích làm cái mặt quỷ với nó, quay đầu nhanh chân chuồn mất.

.

Đứa bé trai trên mặt hiện vẽ tức giận rồi lại chuyển sang thất vọng, đôi mắt đỏ hoe lộ ra sự ấm ức, nó còn chưa từ bỏ nhìn mỗi góc trong sân thêm một vòng, còn chưa đủ, chạy thẳng ra cửa sân nhìn quanh.

Trần Ngưỡng thấy trên mặt đứa bé trai hiện lên sự thất vọng, bộ dáng ủ rũ, khuôn mặt sụ xuống như quả cà, trong nháy mắt không khỏi hoảng hốt, thời thơ ấu thật là đơn thuần, trong sáng , bất luận là vui vẻ hay là không vui, vẫn trong sáng không  chứa một chút tạp chất.

Hắn lại gần lấy ra một ít que cay đưa tới : ". Ăn không, cái này ngon lắm đấy."

Tay của cậu bé giật giật, hình như đang rối rắm nếu đưa tay nhận thì không tốt lắm.

Trần Ngưỡng hiểu rõ nên nói : " Anh còn nhiều lắm, em cứ lấy ăn."

Đứa nhỏ nghe vậy mới vươn tay nhận, ngại ngùng nói :

"  Cảm ơn đại ca ca. "

Trần Ngưỡng cười cười sờ sờ tóc nó, lúc đứng thẳng dậy, nụ cười trên mặt  đã không thấy tâm hơi.

Trong miệng Đứa nhỏ này có một mùi thối bốc lên khi mở miệng, là từ trong Dạ dày trào ra, gay mũi đến mức làm cho hắn đầu óc choáng váng, còn mắc ói nữa.

Là mùi của phân hoá học!.

.

   Trần Ngưỡng đứng tại chỗ cũ xác định hồi lâu.

không lâu lắm ngoài cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc đang đi qua, ánh mắt tan rã lúc nãy nhanh chóng ngưng lại, nhanh chân chạy vội ra ngoài, một phát đã bắt được người cùng gậy.

Nhận ra còn có những tầm mắt khác xung quanh, Trần Ngưỡng nhìn vào một góc phía sau thiếu niên, thấy một đám cô nương trốn trốn, tránh tránh một đường theo đến tận đây, mấy cô nàng nhìn hắn há hốc mồm, hắn cũng ngây ngẩn cả người, song phương hai mặt nhìn nhau.

Thiếu niên quay đầu lại, cau mày.

Mấy cô nàng che miệng kinh ngạc, đỏ mặt thẹn thùng nhanh chân chạy mất.

.

Trần Ngưỡng còn đang ngây người, cây nạn bị hắn giữ trong tay hơi lay động, sau đó từ trong tay hắn thoát ra, giật mình một cái tỉnh táo lại, âm thanh khàn khàn từ cuốn họng truyền ra :

   " Đứa con nhỏ của Thím Lưu ăn phân hoá học."

" Thím Lưu nói nhà bà ấy bị mất nửa bao phân hoá học, rất có thể đều bị thằng nhóc ăn mất , mùi vị rất nồng, lượng ăn vào tuyệt đối không ít, giống như toàn bộ vẫn còn được tích trữ bên trong Dạ dày thằng bé." Tốc độ Trần Ngưỡng nói rất nhanh.

" Theo lý thuyết người đã sớm chết rồi, nhưng thằng bé có thể đi, có thể động, nói năng bình thường. "

Trần Ngưỡng nói một hơi những thông tin mình phát hiện, người duy nhất đang nghe toàn bộ quá trình trên mặt không hề có chút cảm xúc.

Trần Ngưỡng ". . ."

Trong sân bỗng vang lên tiếng la giòn tan : " Đại ca ca. "

Phần lưng Trần Ngưỡng cứng đờ, cố sức chuyển động cái cổ quay đầu lại, cật lực biểu hiện ra sự ôn hòa : ". Ôi chao."

Đứa bé trái mở to mắt nhìn sang người đang đứng trên cạnh hắn, nhút nhát lùi về phía sau.

Phản ứng này làm Trần Ngưỡng thấy được một chút nhân khí, vị bên cạnh hắn này, dùng một cặp mắt đen như mực nhìn chầm chầm như thế , đừng nói là trẻ nhỏ ngay cả người lớn đều không thể bình tĩnh.

Hơn nữa trên đất hiện lên hai cái bóng, bọn họ là hai người sống.

Nội tâm luôn khủng hoảng của Trần Ngưỡng yếu đi mấy phần, hắn đang muốn nói gì đó, đứa bé kia " vèo" một cái chạy vào phòng, đóng  mạnh cửa lại, giống như chuột thấy mèo, chạy phải nói là nhanh hết lốc.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

Thiếu niên ngồi xuống gốc cây  trên mặc đất lúc nãy Trần Ngưỡng vừa ngồi, hai cái gậy chống nạn để xuống bên cạnh,hai đầu chấm đất rất bẩn, dính rất nhiều bùn đất cùng vụn cỏ.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống bên cạnh hỏi : " Cậu từ đâu trở về? "

Thiếu niên : " Trên núi."

Trần Ngưỡng ngạc nhiên : "  Cậu chạy lên núi làm gì? "

Thiếu niên không trả lời, hắn quét mắt nhìn khu nhà nhỏ này, vờn quanh chóp mũi chỉ có mùi cá, là từ chiếc quần bơi được treo ở trong góc kia tản mát ra.

.

Trần Ngưỡng đem tất cả những sự việc mình trải qua nói cho thiếu niên nghe, trừ việc hắn nhặt đinh sắt cùng với chuyện lấy mất thanh sắt của thím Lưu, những chuyện khác không giữ lại chút nào, tiếp theo liền mong đợi phản ứng của đối phương.

  " Chờ đến buổi tối." thiếu niên nói.

Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, ban ngày thật sự an toàn sao?

Trần Ngưỡng lau mặt, bất kể là loại phân hoá học nào đều không phải đồ ăn vặt, ai rảnh rỗi lại lấy ăn, coi như là có người hiếu kì mùi vị ra sao, nhiều lắm chỉ có thể liếm một chút.

8 tuổi không phải là tuổi không phân biệt được đồ ăn vặt nữa, nếu như nói là ăn nhầm, vậy cũng phải có biểu hiện của sự ngộ độc, nhưng đứa bé kia một chút vấn đề đều không có, cơ thể giống như là tự động tiếp thu phân hoá học.

Trong đầu Trần Ngưỡng nhảy ra một từ, Lọ Chứa.... Theo sau từ này là câu nói của Lâm Nguyệt " Ác quỷ tìm thế thân". Thân thể bất giác run lên một cái,  trong lòng hắn hi vọng nhiệm vụ lần này không liên quan đến quỷ.

Bệnh viện phục hồi hắn ở lúc trước, âm khí nặng như vậy, hắn cũng chưa từng thấy có quỷ, nhưng trong thế giới này lại có, không biết quỷ sẽ có bộ dáng ra sao.

Trần Ngưỡng rất sợ quỷ, từ nhỏ đã sợ, ai cùng hắn kể chuyện về ma quỷ hắn lập tức sẽ cùng người đó tuyệt giao.

.

Buổi trưa mọi người cùng nhau tập hợp lại ở nhà Lý Đại phú, một nhóm bảy người, bây giờ thiếu mất Chu Hiểu Hiểu cùng Hoàng Thanh,chờ cả bọn ăn qua loa cho xong bọn họ vẫn chưa trở lại.

Trần Ngưỡng nhìn bên ngoài ánh dương xán lạn, trong đầu lại nghĩ đến hai người kia không rõ sống chết, còn có đứa nhóc mập mạp ăn phân hoá học, liền có cảm giác cả người đều không tốt.

Theo bản năng, Trần Ngưỡng hơi động động chân, mũi giày hướng về phía thiếu niên, làm ra tư thế lúc nào cũng có thể chạy nhanh tới bên cạnh người ta, đây rõ ràng là biểu hiện của sự tính nhiệm , tuy rằng đến hiện tại hắn còn chưa biết tên thiếu niên kia là gì.

Trần Ngưỡng đợi nữa ngày chẳng thấy ai chịu mở miệng nói chuyện, hết cách hắn liền mở miệng trước : " Xem ra bọn họ xảy ra chuyện rồi."

Trương Duyên mặt đầy đau xót : " Ừm".

Triệu Nguyên đỏ mắt la lên : " Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, cùng nhau đi tìm bọn họ a! "

Lâm Nguyệt lạnh lùng nói :  " Cậu thật ngây thơ, chưa từng thấy người chết, cũng không chảy qua sự phản bội,.. Máu chảy đầy đất mới dám nói như thế, Cậu tưởng mình đang ở là nơi nào?. "

Mặt Triệu Nguyên một lúc xanh một lúc đỏ :

" Cho nên, cứ mặt kệ bọn họ.? "

" Chuyện này Cậu quản được không? " Lâm Nguyệt hỏi ngược lại.

Triệu Nguyên cả người như quả bóng xì hơi, hắn làm sao quản được, hắn cũng không biết kẻ kế tiếp đi đời nhà ma có phải là mình không.

.

Những khe hở trong phòng được ánh nắng mặt trời chiếu vào, sáng ngời ấm áp, nhưng giữa năm con người  bọn họ lại tràn ngập ánh sáng tối tâm, Trương Duyên là người thứ nhất nói ra thông tin trao đổi, hắn nói tại phía đông có một rừng cây, có một ít lu lớn bên trong chứa toàn là nước, không có thứ khác.

Trần Ngưỡng suy tư chốc lát : ". Có thể là nước mưa."

" Nước mưa?" Triệu Nguyên trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

" Đựng trong lu lớn làm gì?"

" Có thể dùng để rửa đồ ăn ." Trần Ngưỡng nói,

" Phương thức sinh hoạt trên đảo rất lạc hậu, bọn họ tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, chứa nhiều nước như vậy cũng không kỳ quái."

Mấy người Trương Duyên không ai lên tiếng, tựa hồ rất không tán đồng thuyết pháp này.

Trần Ngưỡng cũng không tiếp tục nói thêm, hắn dự định xế chiều đi nhìn xem.

Triệu Nguyên nói hắn đã lặn xuống biển tra xét, sinh vật dưới biển không có vấn đề gì, loại trừ việc  có phóng xạ ảnh hưởng đến sinh vật biển biến dị, lúc đi lên bờ biển đã cùng một đám con nít đi dạo xung quanh một lúc lâu, không có phát hiện gì, mọi thứ rất bình thường.

Trên giày da của Lâm Nguyệt có dính không ít bùn đất cao khoảng ba, bốn centimet, còn có chút lá rau, cô nàng chỉ nói mình không có thu hoạch, hỏi lại liền chở mặt, ác thanh ác khí, tinh thần kích động không giống bình thường, giống như là bị tình thế hiện nay bức điên rồi.

Hiện tại chỉ còn dư lại Trần Ngưỡng chưa bàn giao , Trương Duyên bọn họ đều tự động bỏ qua thiếu niên kia.

Trần Ngưỡng liếm đôi môi phát khô, : " Tôi có phát hiện."

Bầu không khí biến đổi.

Trần Ngưỡng trong khi bị mọi người theo dõi chặt chẽ, nói :

" Nhà thím Lưu ở cách vách bị trộm mất nửa bảo phân hoá học, con trai út của bà ấy gần đây không đi học, cũng không chịu ra khỏi cửa, tôi thấy hơi kỳ lạ liền nghĩ biện pháp gặp được đứa trẻ kia, kết quả tôi phát hiện lúc nó nói chuyện từ trong miệng nó phát ra mùi của phân hoá học, nồng đến gay mũi. "

Trương Duyên nghiêm mặt : " Cho nên phân hoá học không phải bị trộm, mà là bị đứa trẻ kia ăn? "

Trần Ngưỡng gật gật đầu.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.

Triệu Nguyên nỉ non : " Tôi nghe đến nữa câu đầu còn thấy kỳ quái, thời điểm tôi lặn xuống biển đã đem đồng hồ đeo tay tháo ra để trên bờ đều chẳng có ai trộm, làm sao phân hoá học có thể so với đồng hồ,... "

Hắn bỗng nhiên đứng lên, cặp mắt vì trấn kinh mà trừng lớn hết cỡ, " Ăn? Ngọa tào, ăn? ! Đó là thứ con người ta có thể ăn sao? "

Trần Ngưỡng dường như lại ngửi được mùi vị kia,  lăn lăn cuốn họng không thổi mái.

" Đứa con của thím Lưu thoạt nhìn là người bình thường."

" Phân hoá học không phải cho người ăn, đây là đều mà ai cũng biết, nếu ăn phải nhất định sẽ nôn mửa, choáng váng đầu, ăn nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Trương Duyên nói.

" Nhiệm vụ quả nhiên cùng phân hoá học có liên hệ, suy luận của ta đã đúng. "

Lâm Nguyet dùng tay mân môi đỏ, suy đoán nói :

"Con người muốn ăn phân hoá học nguyên nhân chỉ có một, biến dị. "

" Không phải biến dị, cá vẫn là cá, tuyệt đối không  phải biến dị,"

Triệu Nguyên một mặt chắc chắn, sợ đến điên điên khùng khùng,

" Tuyệt đối không phải, không phải biến dị."

    ". Nếu không phải biến dị thì là cái gì? Tại sao lại muốn ăn phân hoá học? Sẽ phải chết đi, Chu Hiểu Hiểu cùng Hoàng Thanh bọn họ. . . "

Triệu Nguyên dừng lại không nói năng lộn xộn nữa, mặt xám như tro tàn, tê liệt ngã ngồi trên ghế, trong miệng không phát ra âm thanh nào.

Lâm Nguyệt đi ra ngoài.

Trương Duyên cũng rời khỏi nhà Lý Đại phú, nhiệm vụ rốt cuộc đã có manh mối, hắn thở dài một hơi lại hơi khủng hoảng, ngày mai là ngày cuối cùng, trước khi thoát ra khỏi đây khẳng định nguy hiểm tầng tầng, phải nhanh chóng tìm được điểm đột phá, hi vọng sự may mắn của hắn lần trước có thể kéo dài đến tận lần này.

.

Trần Ngưỡng luôn cảm thấy mùi vị của phân hoá học đuổi quài không đi kia, thật giống như là trong miệng hắn cũng có, hắn muốn ói.

Đang muốn lấy chai nước trong ba lô ra uống hai ngụm, xua đi cảm giác muốn ói, trong dạ dày bỗng nhiên quay cuồng, hắn " oẹ"

Một tiếng phun ra.

Triệu Nguyên đang ngồi trên ghế " rầm" một tiếng đứng bật dậy nhảy ra đến cạnh cửa, cả người run rẩy chỉ vào Trần Ngưỡng :

" Cậu, Cậu, Cậu,...." nữa ngày chưa được một câu hoàn chỉnh.

Trần Ngưỡng quệt miệng : " Dạ dày tôi không được khỏe cho lắm."

Triệu Nguyên " hà hà" thở dốc, hắn đem đầu xoay qua hướng khác, không giám nhìn Trần Ngưỡng, hốt hoảng nói : " Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi, tôi cũng đi tìm manh mối!" chưa nói hết câu, người đã chạy ra ngoài, sợ trễ một bước sẽ bị quỷ ăn mất, xém chút nữa vấp phải ngưỡng cửa ngã sấp mặt.

" Có cần bị dọa thành như vậy không, tôi nói thật mà, làm sao không chịu tin chứ. " Trần Ngưỡng nhu nhu Dạ dày, lại ói ra thêm mấy lần, trong mắt chải ra nước mắt sinh lý, viền mắt nóng hổi,

Cuống họng hơi nghẹn lại, hỏi thiếu niên còn chưa ra ngoài.

  " Tôi sẽ không phải thật sự biến dị đâu ha? "

Thiếu niên không thèm phản ứng hắn .

Trần Ngưỡng thanh lý bãi nôn sạch sẽ, đi lấy nước súc miệng, sau khi trở về, nói : " Tôi chỉ cùng đứa bé kia nói một câu."

  " Không đúng," Trần Ngưỡng lắc lắc đầu.

" Tôi còn sờ đầu nó nữa. "

Thiếu niên dường như chê hắn phiền, nhắc gậy đứng lên đi vào gian phòng để tạp vật của Lý Đại phú, lúc đi ra từ trong tay thả xuống bàn mấy vật thể tròn tròn.

Thiếu niên nhìn hắn : ". Muốn ăn không?"

Trần Ngưỡng vội vã lắc đầu như trống bỏi, hoàn toàn không có du͙ƈ vọиɠ muốn nhào tới, vậy có thể chứng minh hắn không sao đi?.

Bất giác hiểu được đụng ý của thiếu niên, trong lòng Trần Ngưỡng có mấy phần cảm kích : "  Cậu cũng ở tại cầu Tam Liên đi, chừng nào thoát ra ngoài tôi mời cậu ăn cơm."

Thiếu niên đẩy đẩy phân hoá học, sắc môi nhợt nhạt, gò má rất hiếm thấy hơi nâng cao lên giống như muốn cười, dương quang lãnh bạt : "  Muốn thoát ra ngoài?"

Trần Ngưỡng sửng sốt một chút, không tự chủ được trong lòng sinh ra một suy đoán quái dị, bật thốt lên : " Cậu không nghĩ sẽ đi ra ngoài? "

Thiếu niên không trả lời, đang dùng tay bốc một hạt phân hoá học tròn tròn bỏ vào miệng, dùng răng cắn, một bộ dáng tinh tế như đang hưởng thụ.

Trần Ngưỡng :". . ." Có khả năng thật sự có bệnh, còn là không nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com