Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44. câu trả lời của em (end)

thời tiết dạo này vào mùa mưa rồi và park jimin đặc biệt thích điều đó, cậu có thể cho phép bản thân lười biếng cả ngày ủ ấm trong chăn xem những bộ phim yêu thích. và cũng trong cơn mưa cậu lại vô thức nghĩ đến anh.

hiện tại ngoài trời đang mưa, cơn mưa không nhỏ cũng không lớn mà ở mức vừa phải nhưng lại đặc biệt thu hút jimin. cậu đưa một tay lên chống cằm rồi cứ thế chìm đắm vào không gian của riêng mình, ngồi ngắm từng hạt mưa đang thi nhau rơi xuống ngoài hiên mà trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. đối với một vài người mỗi khi trời mưa tâm trạng thường chùng xuống và man mác buồn nhưng với cá nhân jimin thì cơn mưa giúp cậu thư giãn hơn và chẳng còn ưu tư phiền muộn.

taehyung : yah jimin ! mày không tính về hả ? hết tiết rồi.

nayeon : làm gì mà ngơ ra đó vậy ?

vì mãi ngắm mưa nên tiết học đã hết từ bao giờ cậu cũng chẳng biết, nếu taehyung và nayeon không lên tiếng chắc cậu sẽ ngồi đây cho đến khi nào trời tạnh mưa luôn quá.

jimin : à tại lâu rồi trời không mưa nên tao nhân thời gian này tận hưởng xíu ấy mà.

nayeon : ngắm mưa hay nhớ min yoongi ?

nayeon khoanh tay nghênh mặt trêu cậu, jimin nhất thời không biết trả lời sao vì đúng thật là cậu cũng có nhớ anh mà giờ thừa nhận thì sẽ bị hai đứa này chọc cho không ngóc đầu lên nổi, điển hình là taehyung sau khi nghe nayeon nói như thế thì ho khan một tiếng sau đó thì cố nín cười trông cái mặt gợi đòn muốn chết. hai cái đứa này cà khịa ăn vô máu rồi à ?

taehyung : nhỏ này kì ghê chuyện thầm kín của người ta mờ, ê mà nay thứ bảy cũng còn sớm tụi mình đi ăn gì rồi về ha ?

đang ngượng đỏ mặt vì bị hỏi trúng tim đen, nghe đến taehyung nói hôm nay thứ bảy thì cậu giật mình quay phắt sang nhìn trừng trừng hai đứa bạn mình.

jimin : cái gì hôm nay thứ bảy rồi hả !?

taehyung : ừ...ừ, hôm nay thứ bảy...mày hỏi bình thường không được hả ? làm gì thấy ghê vậy ?

jimin : giờ là mấy giờ rồi !?

nayeon : thằng này mày sao vậy ? bảy giờ kém mười, sao thế ? có chuyện gì sao ?

jimin : ôi thôi chết rồi !!!

nói xong liền gấp gáp bỏ đồ vào balo rồi chạy thẳng ra khỏi lớp mà không nói một lời với hai đứa bạn mình. nó sao vậy ? mới nãy thì thơ thẩn giờ thì chạy như ai cướp đồ tới nơi, park jimin dạo này quá sức kì lạ rồi.

————
- hộc...hộc... bảy giờ năm phút, chạy thế mà vẫn trễ năm phút là sao chứ ? hờ ...ướt hết rồi sao đây ?

cậu đã chạy một mạch không ngừng từ trường đến sông hàn, mặc kệ trời đang mưa xối xả và những hạt mưa táp vào mặt đến đau rát. cậu không quan tâm, cái cậu cần bây giờ là phải đến điểm hẹn đúng giờ, mà từ trường đến sông hàn mất ba mươi phút đi bộ, đã thế chỉ còn mười phút là đến giờ hẹn, jimin chạy nhanh đến vậy mà vẫn trễ năm phút, mong là anh không nghĩ cậu thuộc kiểu người trễ hẹn.

thật tình nếu không vì đột nhiên giảng viên dời sang ca thứ bảy và bài tập nhiều chất đống thì cậu đã không quên và chạy như điên thế này rồi.

đến nơi thì trời cũng bớt mưa, cậu đứng phủi vạt áo mình để bớt ướt trong khi trời vẫn còn mưa, chợt những giọt mưa không còn rơi xuống người cậu nữa, ngước lên thì thấy bản thân đang đứng dưới dù của ai đó, cậu từ từ quay lại.

min yoongi đứng đó không biết từ bao giờ, đang che cho cậu cùng ánh mắt ôn nhu mà trước giờ chỉ có thể thấy trên phim khi anh nhìn nữ chính.

- chú...

- sao lại đứng dưới mưa làm gì ? không biết sẽ bệnh sao ?

lời anh vừa trách móc xen lẫn lo lắng. thật tình con mèo nhỏ này không sợ bản thân nhiễm lạnh hay sao mà đứng dưới mưa lại còn không che dù nữa. muốn anh lo đến chết hay sao ?

- em sợ chú sẽ đợi lâu nên chạy nhanh đến đây.

- đến mức quên mất trời đang mưa ? em đến trễ, anh đợi được, chạy dưới mưa làm gì em có biết đường trơn nguy hiểm lắm không ?

đột nhiên bị mắng, cậu có chút tủi thân mà cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn anh. không phải đã nói là sợ anh đợi lâu sao ? vậy mà còn mắng cậu nữa, đáng ghét thật mà.

thấy cậu mặt méo xệch anh mới nhận ra mình đang hơi lớn tiếng. lập tức bao nhiêu tức giận bay biến mà thay vào đó là bối rối vì không biết làm sao để dỗ mèo nhỏ.

- ờm...a...anh...anh xin lỗi vì đột nhiên lại lớn tiếng với em, vì anh lo em sẽ bị nhiễm lạnh thôi. đừng giận anh nhé ?

nghe anh nói thế cậu liền ngẩng mặt nhìn, min yoongi lúc bối rối trong dễ thương chưa kìa, lại còn không dám nhìn thẳng cậu. vậy mà mạnh miệng bảo là sẽ theo đuổi người ta cơ đấy.

- em đâu giận chú làm gì chứ ?

anh quay lại nhìn cậu, hai ánh mắt chạm nhau, được vài giây thì hai người lập tức quay mặt sang nơi khác. cảm giác bối rối này là sao đây chứ ? tự nhiên bị sượng vậy nè ?

yoonmin : về chuyện đó...

yoonmin : chú / em nói trước đi !

yoonmin : chú / em...

cậu đưa hai tay ý muốn anh nói trước, anh hiểu ý nên cũng không làm khó mà lên tiếng :

- về chuyện đó... em có câu trả lời rồi chứ ?

- yoongi...tôi xin lỗi...

không gian như dừng lại sau câu nói của jimin. anh đã tự dặn mình rằng dù hôm nay câu trả lời có ra sao thì cũng không được buồn vì ít nhất anh cũng chứng minh cho cậu thấy được anh chân thành thế nào, tình cảm của anh dành cho cậu không phải là thứ để mang ra đùa giỡn. có thể khi trước anh quá đáng khi trót lừa cậu nhưng thời gian qua những gì anh làm đều thật lòng. và đã nghĩ khả năng thế này là rất cao nhưng sao khi câu nói ấy được chính cậu nói ra, tim lại nhói đến lạ, như thể hàng ngàn mũi kim chi chít vây kín tim anh. thì ra cảm giác bị người mình yêu từ chối là như thế này sao ? những cô gái từng bị anh từ chối và cảm giác của cậu khi syuki nói không thể tiến tới, thì ra là vậy ư ?

- em sao phải xin lỗi chứ ? không thích thì cứ nói là không thích...là anh đơn phương nên việc em không có tình cảm...đâu phải lỗi do em...

- hả ?

khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây. cậu khó hiểu nhìn anh, não đang vận hành hết công sức để "tải xuống thông tin" anh vừa nói. cái gì ? không thích ? nãy giờ cậu đã nói gì đâu chứ ? ông chú bị sao vậy ?

- đó không phải lỗi do em...nên đừng-

- chú đang nói gì vậy ?

- anh nói em không phải lỗi do e-

- không phải ! trước đó, câu trước đó !

anh khó hiểu nhưng vẫn cố nhớ lại xem mình đã nói câu gì ngoài câu "không phải lỗi do em".

- em...không thích....?

- đúng rồi là câu này ! tôi đã nói thế lúc nào đâu ?

- không phải em xin lỗi...để từ chối anh sao ?

- hồi nào thế ? tôi còn chưa nói xong thì chú ngắt ngang rồi tự nói đơn phương gì đó, tôi có hiểu gì đâu ?

- vậy em không từ chối ?

- phải đó ! tôi còn chưa nói hết nữa.

gì vậy trời ? tự nhiên chưa nói gì hết mà ông chú đã tự biên một tràng rồi đau lòng, tự nhiên cậu thấy bản thân có lỗi ghê gớm nha, vì lỡ làm "người yêu quốc dân" của chị em thống khổ dù đó cũng không hẳn là do cậu.

về phía anh thì ngỡ ngàng, ngơ ngác nhưng không bật ngửa. vậy là anh không bị từ chối ? không thất tình đúng chứ ? không không, chắc là chưa bị từ chối  thôi, cảm giác đau lòng vừa rồi sắp trở lại rồi, nó chỉ biến mất trong giây lát thôi. chắc cậu nói thế để lấy đà làm bệ phóng cho câu từ chối chí mạng cuối cùng.
sao cũng được, miễn là anh có thể đứng đây cùng cậu vì được đừng đối diện cậu ở cự li gần thế này, anh cảm thấy rất ấm áp, xen lẫn đó là một chút đau lòng.

- tôi xin lỗi.

đấy thấy chưa, sắp tới câu chí mạng rồi.

- tôi xin lỗi vì chần chừ, không chịu thừa nhận cảm xúc của mình với chú, xin lỗi vì đã thử thách chú một trăm ngày, xin lỗi vì đã nặng lời với chú.

đấy, tôi đã nó- khoan, gì cơ ?

- tôi không phải để chú chờ lâu nữa, như đã nói hôm nay tôi sẽ trả lời mà không buộc chú phải đợi một tháng hay một trăm ngày nữa.

anh đang hồi hộp lắm jimin à, làm ơn...

- tôi chấp nhận lời tỏ tình của chú.

-...

-...

- em...em...anh không phải syuki...là min yoongi, là min yoongi đấy !?

- em biết.

- ...là thật ?

- phải, là thật.

cậu từ tốn trả lời anh cùng ánh mắt ôn nhu đầy yêu thương. anh bất ngờ không tin vào tai mình...anh được chấp nhận rồi ?

- min yoongi.

- anh nghe...

- em yêu anh.

-...

- em xin lỗi vì thời gian qua đã khiến anh mệt mỏi vì em, em quá cố chấp nên không thừa nhận bản thân đã yêu anh từ lúc nào, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không biết rằng anh cũng đau lòng, em xin-

không cho phép cậu nói tròn câu, anh đã lập tức ôm chặt cậu vào lòng, siết lấy tấm lưng nhỏ bé như thế nếu buông ra cậu sẽ biến mất và rời bỏ anh. cảm thấy vai mình ươn ướt và thân anh hơi run nhẹ, anh khóc rồi, khóc vì tình yêu của anh đã có được lời đáp, anh vui và hạnh phúc vì cậu đã thừa nhận bản thân có tình cảm với mình.

- cảm ơn em, jimin.

cậu mỉm cười đưa tay đáp lại cái ôm của anh, nhắm mắt hưởng thụ ấm áp tràn đầy mặc kệ hiện tại cơn mưa đã trở nên nặng hạt và chiếc dù đã nằm trỏng trơ dưới đất do anh quăng đi lúc tiến đến ôm lấy cậu.

- cảm ơn em, vì đã yêu anh.

- anh yêu em.

vào mùa mưa năm ấy, có đau lòng, có hiểu lầm, có ấm áp, có yêu thương và quan trọng nhất khép lại tất cả ta đã có nhau.

park jimin, mối tình đầu của min yoongi.

hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com