Chương 152: Vậy lão gia là giống gì?
Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, có chương mới rồi ạ!
===============================
Đầu óc Trầm Ngư vang một tiếng.
Ba chữ "Đại thiếu gia" lập tức kéo suy nghĩ nàng về đỉnh núi Tê phượng, vô số hình ảnh lại thoáng hiện ở trước mắt, có từng ngôi mộ tổ cũ kĩ, có Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt tằng tịu với nhau, có nàng nâng tảng đá đánh chết Ỷ Nguyệt, còn có Phượng Tử Hạo gương mặt dâm ô hủy hoại đời nàng.
Phượng Trầm Ngư kêu to một tiếng, ôm chặt đầu, mặt chôn sâu vào đầu gối, miệng không ngừng mà kêu khẽ: "Tránh ra, tránh ra"
Mọi người đều phát hiện Trầm Ngư đang hoảng loạn liền tiến lại, Phượng Cẩn Nguyên tới trước, chợt nghe được Vong Xuyên đang hỏi: "Đại tiểu thư, ngài như thế nào rồi?"
Hắn bước nhanh về phía trước, đưa tay gạt Vong Xuyên ra, tiếc thay, đẩy mấy nàng cũng không động. Phượng Cẩn Nguyên lúng túng quát nàng: "Tránh ra."
Vong Xuyên lúc này mới lui về phía sau hai bước, đồng thời cũng không quên nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: "Khuê phòng Nhị tiểu thư bắt lửa, Phượng tướng từ đầu tới đuôi cũng không hỏi qua một câu Nhị tiểu thư đang thế nào?"
Phượng Cẩn Nguyên đỡ được Trầm Ngư, nghe được Vong Xuyên nói vậy mới có chút phản ứng, nhận ra mình hồ đồ, không có hỏi qua Phượng Vũ Hoành. Chẳng qua hắn cũng có ý nghĩ của mình: "Bên cạnh tiểu thư chẳng phải có ám vệ sao?"
"Ngài chính là cha ruột của nàng!" Vong Xuyên nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên, thừa tướng một triều, lại có thể máu lạnh đến như vậy. Đối với con ruột còn thế, huống chi dân chúng một nước.
"Ngươi là đang giáo huấn bổn tướng?" Phượng Cẩn Nguyên cũng nổi giận, "Tuy ngươi đến từ Ngự vương phủ, nhưng cũng không nên quên thân phận của mình! Đến cùng cũng chỉ là nô tỳ, việc nhà bổn tướng ngươi lấy quyền gì can thiệp."
Vong Xuyên khinh bỉ nhếch môi, đối với lời nhiếc mắng của Phượng Cẩn Nguyên chẳng để vào tai, nàng vừa liếc nhìn Phượng Trầm Ngư, lập tức chuyển chủ đề: "Đại tiểu thư cảm thấy không thoải mái sao? Thế nào cũng không thấy nha đầu ở bên cạnh hầu hạ, nha hoàn thân cận Ỷ Nguyệt đâu rồi?"
Trầm Ngư đang run rẩy toàn thân, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vong Xuyên, chột dạ "Lẽ nào chuyện ta giết chết Ỷ Nguyệt lại bại lộ?" Nàng đành cố chấp nghĩ rằng Vong Xuyên là đoán mò, có thể Vong Xuyên mặt thanh lãnh, ánh mắt trong suốt thấy đáy, chứ đâu cho phép nàng đi dò xét.
Phượng Cẩn Nguyên không rõ hỏi một câu: "Nha đầu của ngươi đâu?"
Trầm Ngư lắc đầu, tim đập mạnh "Không biết, nữ nhi không biết! Phụ thân, nữ nhi rất sợ, vừa rồi lại nhìn thấy mẫu thân và tổ phụ!"
Nàng giả điên lâu đến mức quen thuộc, Phượng Cẩn Nguyên nghe nàng nói vậy lập tức im lặng, chỉ lo lại nói gì không phải gây kích thích đến bảo bối Trầm Ngư.
Vong Xuyên ngứa mắt đáp trả: "Đại tiểu thư yên tâm, mấy ngày nữa sẽ lên đỉnh Tê Phượng giỗ tổ." Nàng đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "Đỉnh Tê Phượng" đem kí ức ô uế khảm sâu vào tâm trí Trầm Ngư.
Lúc này, Diêu thị bắt đầu hoảng loạn: "A Hoành! A Hoành ngươi đang ở đâu?". Trong phòng vẫn không có chút động tĩnh, ngoài những người cứu hoả, căn bản không thấy bóng dáng Phượng Vũ Hoành. Diêu thị quay qua Hoàng Tuyền nỉ non: "Ngươi mau cứu A Hoành, chẳng phải ngươi biết võ công sao? Hiện tại hỏa cũng không lớn, van cầu ngươi cứu A Hoành nhà ta...". Diêu thị cũng đã muốn quỳ trên đất mà van xin.
Hoàng Tuyền nhanh chóng đỡ nàng dậy, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu thư thật không trong phòng, nô tỳ cũng đã liều mạng tìm qua rồi."
"Vậy nàng đang ở nơi nào? Vì sao động tĩnh lớn như vậy cũng không trở lại?"
Hoàng Tuyền không biết nên trả lời thế nào, khó xử nhìn Vong Xuyên cầu viện.
Vong Xuyên tiến lại, cùng Hoàng Tuyền khuyên bảo Diêu thị: "Tiểu thư có chuyện phải làm, trời chưa tối hẳn đã đi ra ngoài." Lại ghé sát vào tai Diêu thị nhỏ giọng: "Bên cạnh tiểu thư còn có ám vệ được điện hạ tin tưởng, sẽ không có chuyện đâu."
Diêu thị lúc này mới ngưng náo loạn, nhưng vẫn không dám tin, vội hỏi: "A Hoành có việc gì gấp thế?"
An thị cùng Tưởng Dung cũng lo lắng vây quanh, An thị khuyên Diêu thị, nháy mắt với Tưởng Dung, Tưởng Dung hiểu ý lôi kéo Vong Xuyên hỏi: "Vong Xuyên tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ thật không có việc gì?"
Vong Xuyên gật đầu: "Tam tiểu thư yên tâm, không có chuyện gì." Kỳ thực Vong Xuyên nàng cũng đang lo lắng, trận hỏa hoạn này khiến nàng có cảm giác bất an vô cùng, nhưng ngay trước Diêu thị mặt lại không thể nói.
Phượng lão thái thái là chạy tới cuối cùng, lúc nàng đến, lửa đã được dập gần hết, chỉ là trong không khí vẫn tràn ngập mùi khói cũ sộc thẳng cổ họng, lão thái thái mới vừa vào viện liền liên tục ho khan, khó nhọc ngước mắt nhìn gian nhà bị thiêu đến chỉ còn lại đống tro tàn cùng vài chỗ đổ lở lụp xụp, lập tức đờ ra tại chỗ.
Phượng gia lão tộc trưởng cũng đứng trong sân, nhíu chặt mày nhìn căn tiểu viện nay chỉ còn dàn giáo trơ trọi.
Hắn cảm thấy trận lửa này thật kì quái, tổ trạch Phượng gia sừng sững trăm năm, xưa nay cũng chưa từng bốc lửa, vì sao lần này đám người từ kinh thành trở lại liền nổi lửa lớn?
Bên tai còn có Phượng Trầm Ngư la hét chói tai, lão nhìn chằm chằm người được gọi là hài tử xinh đẹp nhất Phượng gia, sao lại thấy trong đáy mắt nàng ánh lên tia ngoan độc ngay cả phát bệnh cũng cực kỳ gượng gạo.
Hắn không hiểu, người khôn khéo như Phượng Cẩn Nguyên cùng Phượng lão thái thái sao có thể bị màn diễn thô kệch này lừa gạt?
Nhưng bọn họ thế mà lại dám gây chuyện ở tổ trạch! Lão thật sự tức giận.
Phượng gia nội bộ bất hòa mà cắn xé nhau hắn cũng chả thèm quản, một chi nhỏ ở kinh thành nơi xa tít tắp, bọn họ một mất một còn cũng cùng lão không quan hệ. Chỉ là bây giờ lại dám náo loạn tổ trạch thiêng liêng, lão đương nhiên không nhịn được mà lên tiếng.
"Tổ phụ đã nhớ ngươi đến thế, ta lập tức phái người tiễn ngươi lên núi, tự mình quỳ lạy bày tỏ với bia mộ tổ phụ ngươi, ngày đêm bên cạnh tổ phụ, đỡ phải ngày ngày đều thấy người mà kinh hãi." Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm Trầm Ngư, giọng lãnh cảm.
Trầm Ngư được chiều quen liền giãy nảy: "Không cần! Ta không cần lên núi! Không cần đi mồ mả! Không cần! Không muốn không muốn!"
Phượng Cẩn Nguyên túm chặt nàng, khẽ giọng: "Trầm Ngư! Ngươi tỉnh táo lại cho ta!"
Lão tộc trưởng nghe Trầm Ngư kêu gào đến điếc cả tai, lại càng thêm bực bội: "Bệnh trong tâm thì đương nhiên trị từ tâm. Các ngươi tới đây vì cái gì? Không hề lên núi bái mộ tổ, thì làm sao chữa khỏi cho nha đầu này?"
Lão thái thái lúc này mới tỉnh táo được một chút, thấy tộc trưởng đang trách mắng Trầm Ngư, liền giảng hòa nói "Hay là chờ đến ngày giỗ tổ phụ, mọi người cùng nhau đi?"
Tộc trưởng nhìn lão thái thái, khó chịu hỏi: "Có bệnh thì trị cho sớm, để lại lôi thôi"
Lão thái thái đành im lặng, lui về một góc, lúc này Vong Xuyên mới tiến lên: "Không bằng mời Đại thiếu gia xuống núi, anh em tình nghĩ sâu nặng có lẽ Đại tiểu thư sẽ được trấn an."
"Không cần!", Trầm Ngư la càng chói tai, "Ta không cần gặp hắn! Tới chết cũng không muốn gặp tên khốn nạn đó!"
"Ngươi đừng nói bậy!" Phượng Cẩn Nguyên nổi nóng, "Ngươi mang bệnh trong người nên ta mới nhượng bộ, Trầm Ngư ngươi biết điều một chút!"
Hàn thị đứng một bên xem chuyện vui cũng lên tiếng: "Đó là ca ca cùng một mẹ với ngươi, cũng cùng là con của lão gia, ngươi mắng hắn súc sinh, vậy lão gia là giống gì? "
"Ngươi cũng ngậm miệng lại cho ta!" Phượng Cẩn Nguyên thẹn quá hóa giận. Ở trước mặt tộc trưởng, lại có mặt nhiều hạ nhân tổ trạch như thế, tiểu thiếp và nữ nhi này lại dám náo loạn?
"Lửa cũng đã được dập rồi, ngươi trở về phòng ngủ đi! Ở đây không có chuyện của ngươi!" Hắn quát mắng Hàn thị, trên mặt hiện lên vẻ phiền chán, chẳng còn cưng nựng như trước đây.
Hàn thị ủy khuất cúi đầu, mắt thoáng cái đã ngấn lệ, xoay người rời đi.
Kim Trân có chút thận trọng, nàng liếc mắt nhìn sắc mặt của Vong Xuyên và Hoàng Tuyền, cứ cảm thấy có gì không thích hợp lắm. Nếu như Phượng Vũ Hoành không xảy ra chuyện gì, tại sao hai nha đầu này lại hốt hoảng đến thế?
"Lão gia." Nàng bước nhẹ tới, mở miệng ôn nhu, cố ý dỗ ngọt Phượng Cẩn Nguyên: "Bệnh của Đại tiểu thư không thể chữa ngay được, không bằng cứ dìu nàng về phòng nghỉ ngơi, tìm nhị tiểu thư vẫn quan trọng hơn a!"
Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết tìm kiếm Phượng Vũ Hoành vẫn quan trọng hơn, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn mong nữ nhi này cứ âm thầm mà chết đi, tốt nhất bị trận hỏa hoạn này thiêu mất xác, như vậy sẽ giảm bớt cho Phượng gia biết bao phiền phức, từ nay về sau hắn cũng chẳng cần phải giao thiệp với tên Cửu hoàng tử ấy.
Kim Trân hầu hạ Phượng Cẩn Nguyên lâu thế, sao lại không đoán hắn nghĩ gì. Thế nhưng Kim Trân không hề mong Phượng Vũ Hành bỏ mạng, chỉ khi nàng ta sống thì nàng mới có thể yên ổn.
Vì thế nàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị tiểu thư là đi cùng chúng ta tới đây, nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ Cửu hoàng tử..."
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật gật đầu. Sai người đưa Trầm Ngư về phòng nghỉ ngơi, hắn vẫn còn thấy khó hiểu, nha đầu thân cận của Trầm Ngư sao lại biến mất?
Thấy Trầm Ngư vừa khuất bóng, Lão tộc trưởng liền mở miệng: "Cẩn Nguyên, nhi nữ nhà ngươi nhiều đến đâu ta không quản, nhưng có thể theo ta lên núi chỉ có A Hoành."
Phượng Cẩn Nguyên cau mày lại, muốn phản bác vài câu, nhưng đương nhiên không dám.
Vương triều Đại Thuận lấy chữ hiếu làm đầu, nếu việc hắn cãi lại tộc trưởng truyền đến tai Hoàng thượng chỉ e khó lòng yên chuyện.
"Tôn nhi nhớ rõ" Hắn cung kính đáp, sau đó quay sang hỏi Vong Xuyên và Hoàng Tuyền: "Tiểu thư nhà các ngươi cuối cùng đã đi đâu?"
Vong Xuyên lúc này cũng có chút nóng nảy, với thân thủ của Ban Tẩu, nếu chủ tử ở gần đây đã có thể tìm ra ngay sau khi dập lửa, nhưng vì sao cho tới bây giờ cũng không có chút manh mối?
Nàng nhẩm tính, từ lúc các nàng xuống núi Tê phượng, mãi cho đến lúc Phượng Vũ Hoành đi ngủ, nàng cùng Hoàng Tuyền ra phòng ngoài, lại tới lúc nổi lửa, tổng cộng cũng chỉ bằng thời gian ống nửa chén trà.
Là kẻ nào lại có võ công cao cường đến thế, dưới mắt Ban Tẩu lại có thể cướp người đi, không những thế trong thời gian ngắn như vậy đã giấu người đến tận chân trời góc bể?
Vong Xuyên giật mình mà không nói, khiến Phượng Cẩn Nguyên càng nghi ngờ, chẳng lẽ thần may mắn mỉm cười, Phượng Vũ Hoành đã bị thiêu chết?
"Vong Xuyên cô nương." Kim Trân gấp gáp, "Nhị tiểu thư rốt cuộc ở đâu, ngươi làm ơn nói rõ nha!"
Diêu thị cũng nhận ra Vong Xuyên có điểm khác thường, vừa trấn tĩnh được lại thót lên, theo bản năng muốn xông vào đống phế tích trong phòng mà tìm A Hoành.
An thị cùng Tưởng Dung dùng hết sức cản nàng lại, họ cũng bất an không thôi. An thị thấy Vong Xuyên im lặng, liền lại hỏi Hoàng Tuyền: "Cuối cùng đã xảy ra việc gì?"
Hoàng Tuyền ngập ngừng một chút: "Thôi! Cứ nói thật a!" Nàng tiến lên một bước đối mặt với Phượng Cẩn Nguyên lớn tiếng nói: "Tiểu thư nhà ta không gặp qua."
"Cái gì?" Mọi người cùng vù vù, cả kia lão tộc trưởng cũng động khí —— "Lúc nào phát hiện?"
"Ngay lúc bốc cháy." Vong Xuyên tiếp lời, "Giờ sửu vừa qua khỏi nô tỳ cùng Hoàng Tuyền còn đi vào nhà xem qua tiểu thư ngủ có ngon hay không, tiểu thư khi đó còn ngủ say trên giường, bỗng nhiên sau khoảng nửa chén trà lại nổi lửa, bọn nô tỳ vội vọt vào cứu người thì đã chẳng thấy tăm hơi nhị tiểu thư."
"Các ngươi đã cẩn thận tìm khắp phòng?" Lão thái thái vừa nghe nói Phượng Vũ Hoành biến mất liền lo lắng, nàng vừa đi đường xa mệt nhọc, vốn định bảo A Hoành ngày mai điều dưỡng cho mình một chút, cớ sao lại không thấy tăm hơi? "Xác định đã tìm khắp phòng sao? Còn dưới gầm giường thì sao? Nơi này là tổ trạch, chẳng phải khuê phòng quen thuộc, lỡ không quen giường nên lăn xuống gầm nhưng lại ra không được?" Vậy chẳng phải bị thiêu chết? May mà Lão thái thái kìm lời kịp.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy lão thái thái nói rất có lý, không khỏi thở dài nói: "Nữ nhi đáng thương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com