Chương 159: Thất ca đưa ngươi về nhà!
Kịp trong đêm rồi nga~~ khen ta đi~~
============
Kỵ binh gồm tám người vừa vào trong phạm vi núi Tê phượng, một người trong đoàn lập tức khum tay thành cái còi đặt ở bên miệng, uyển chuyển thổi một hơi vang dội cả nhân gian.
Lập tức, kỵ binh và xe ngựa kia dừng lại tại chỗ, không lâu sau đó, một bóng đen chợt lóe lên, ngừng lại trước mặt xe ngựa, cúi người quỳ xuống, trầm giọng nói: "Thuộc hạ Ban Tẩu, khấu kiến điện hạ."
Màn xe ngựa hất lên, bên trong thoáng thấy hai bóng người, một mang sắc xanh, một sắc tím, một dung mạo xuất trần phiêu nhiên như tiên, một đeo mặt nạ vàng tà mị âm u.
Rõ ràng là Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh, cùng Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa.
Người quỳ ở trước xe ngựa chính là Ban Tẩu, hắn đang quỳ trên đất cứng, bày ra vẻ làm chuyện sai lầm theo quân xử trí.
Huyền Thiên Minh nhìn Ban Tẩu, trong ánh mắt lộ ra băng lãnh như tử thần.
"Ngươi dùng bồ câu đưa tin bị Phượng Cẩn Nguyên cướp hai lần." Hắn rốt cục mở miệng, điểm từng tội của Ban Tẩu.
Ban Tẩu quỳ trên mặt đất không dám hé miệng nói một lời.
Huyền Thiên Minh lại hỏi: "Lần thứ ba, bổn vương nhận được thư, vừa hay còn kém Phượng Đồng huyện hai mươi dặm."
Mặt Ban Tẩu đen dần.
"Bổn vương hỏi ngươi... Chủ tử ngươi đang ở đâu?"
"Đã mất tích."
Thời tiết cuối thu, một giọt mồ hôi của Ban Tẩu thấm vào núi đồi.
"Thuộc hạ vô năng." Hắn thật tận lực, tìm nhiều ngày như vậy mà cả cái bóng của Phượng Vũ Hoành cũng chưa tìm ra, thật là hắn hết cách rồi.
"Phải bị tội gì?", Huyền Thiên Minh lãnh đạm hé môi
"Tử."
Huyền Thiên Minh cũng không lên tiếng, Ban Tẩu chờ một lúc, trên mặt dần dần hiện lên tuyệt vọng.
"Thuộc hạ bái biệt điện hạ." Hắn dập đầu lên đất một cái, sau đó lập tức bật dậy, xoay tay thành chưởng, đập vào gáy của mình.
Chưởng khí xẹt qua làn da, ép thẳng tới tâm mạch.
Nhưng, trước khi chưởng trí mệnh ấy rơi xuống, bất chợt cổ tay hắn tê rần, không còn một tí sức lực, cả người theo quán tính ngã xuống.
Ban Tẩu trong lòng cả kinh, nhưng lập tức mừng rỡ, nhanh chóng đứng lên một lần nữa quỳ xuống, thở hổn hển nói: "Thuộc hạ tạ ơn điện hạ tha chết."
Huyền Thiên Minh không hề để ý đến hắn, Huyền Thiên Hoa ngồi bên cạch lại mở miệng hỏi: "Ngươi đã tìm qua nhưng nơi nào?"
Ban Tẩu đáp: "Chu vi năm mươi dặm, tất cả đều tìm qua."
Huyền Thiên Hoa đứng dậy, ra trước xe, quét mắt nhìn bốn phía, lại nói: "Tê phượng sơn này địa thế hiểm yếu, người muốn ẩn thân ở này, chẳng phải không được."
Ban Tẩu bất đắc dĩ nói: "Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên còn phải chăm sóc Diêu phu nhân, chỉ còn mình thuộc hạ dốc sức tìm, có một số nơi... Tất nhiên là không cách nào tìm kĩ mọi ngóc ngách."
Ba!
Huyền Thiên Minh lại phất một roi, "Vậy ngươi còn dám nói tất cả đã tìm qua?"
"Thuộc hạ đáng chết!"
Không ai nhìn đến, thần sắc dưới mặt nạ vàng đang biến hóa khôn lường. Hắn vốn nghĩ rằng Phượng Vũ Hoành dù cho bị ép buộc, có Ban Tẩu ở đây, nhiều nhất hai ngày thế nào cũng nên có chút manh mối, nhưng hôm nay xem ra, việc này rất kỳ lạ a!
Huyền Thiên Minh rất nhanh tỉnh táo lại, trầm giọng phân phó, "Ngươi lưu lại Tê phượng sơn cùng bổn vương tiếp tục tìm người." Lại nhìn về phía Huyền Thiên Hoa, "Thất ca tối hôm nay đi một chuyến tới tổ trạch Phượng gia, tìm lại cẩn thận gian nhà bị thiêu hủy. Ta ngồi lên xe lăn, hành động bất tiện."
Huyền Thiên Hoa gật đầu, "Yên tâm, đêm đến thì ta qua xem thử."
Cả ngày nay, Huyền Thiên Minh cùng một nhóm người tìm khắp Tê Phượng sơn mạch. Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng bị Ban Tẩu thông báo liền chạy tới, thấy Huyền Thiên Minh còn chưa kịp quỳ xuống bồi tội đã bị quẳng cho một câu: "Nếu người tìm không được, liền ném các ngươi đến Thiên đài bồi đại bang một bữa."
Vào giờ phút này, Phượng Vũ Hoành đang hôn mê ở dược phòng không gian rốt cục cũng từ từ tỉnh lại, ký ức cũng ùa tới.
Nàng gắng gượng đứng dậy, thân thể lắc lư một cái, suýt nữa lại ngã xuống.
Phượng Vũ Hoành không giống Trầm Ngư, trúng độc xong lập tức có Phượng Tử Hạo tới cùng hành giải (thực hành giải xuân dược *khụ khụ*), nàng đã cứng rắn dựa vào ý chí của mình chống đỡ, mặc dù tỉnh lại, thân thể cũng chưa thể hồi phục ngay.
Phượng Vũ Hoành từng bước chao đảo đi đến bên cầu thang, nàng cắn răng lên lầu hai, mệt đến đầu đẫm mồ hôi.
Nàng không để ý nhiều, đi thẳng đến trước phòng phẫu thuật ngả người đụng vào hộc tủ, tìm trong mớ rơi đổ hỗn loạn một cây thuốc chích, cố gắng vững vàng tiêm thẳng tĩnh mạch của mình, lại lết tới bên quầy thuốc lục ra hai mảnh thanh não nuốt vào, lúc này mới có thể ngồi vững trên mặt nền, hít vào từng ngụm không khí.
Rất nguy hiểm, nàng đến ngẫm lại cũng thấy sợ.
Loại dược kia vừa mạnh lại thuần, nếu như hít nhiều hơn nữa một chút nữa thôi, chỉ sợ nàng ngủ một giấc sẽ không tỉnh lại được, giả như không ngủ được, huyết mạch toàn thân cũng sẽ nổ tung mà chết.
Có thể hạ dược ác như vậy, rốt cuộc là hận nàng biết chừng nào?
Phượng Vũ Hoành không đoán được thế giới bên ngoài kia đã qua bao ngày, nhưng dược tính mãnh liệt như vậy, tỉnh lại được cũng phải mất ít nhất hai ba ngày. Nàng không khỏi e ngại, bọn Ban Tẩu tìm không được nàng, sẽ sốt ruột biết dường nào? Diêu thị có thể sắp phát điên? Phượng gia đã xử trí nàng như thế nào? Tính mất tích hay đã tử vong?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe được ngoại giới đang truyền đến thanh âm thật khẽ. Nàng cố tập trung nghe cho kỹ, dường như là có tiếng bước chân, còn có thanh âm tìm kiếm.
Phượng Vũ Hoành không biết bên ngoài đã bị thiêu gần rụi, nhưng biết mình bây giờ ở dược phòng lầu hai, nếu như cứ như vậy ra khỏi không gian, sợ là bản thân sẽ ngã xuống mà chết mất.
Vì thế Phượng Vũ Hoành cắn chặt răng lại bò lại một căn phòng, chuẩn xác hồi tưởng xem trạch phòng ngoài kia có chỗ nào kín đáo cho nàng hiện thân. Cũng trong lúc này, bước chân đang lật tìm bất chợt ngừng lại cách nàng không xa, sau đó, một thanh âm nhẹ như xuất trần nỉ non rót vào lòng nàng: "Phượng Vũ Hoành, ngươi rốt cuộc đâu rồi?"
Lòng nàng hơi động, lập tức nhận ra được chủ nhân của giọng nói đó.
Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa, ngườ đã cứu nàng một lần, người nàng gọi là Thất ca!
Sao hắn lại tới đây?
Phượng Vũ Hoành tâm tư hơi động, lập tức ý thức được bên ngoài rất có thể xảy ra đại sự, bằng không dù cho Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa có đến Phượng Đồng huyện, Huyền Thiên Hoa cũng không thể tiến vào gian phòng của nàng, còn nói ra một câu nói như vậy.
Ngay lúc nàng ngây người, bên ngoài người nọ dường như lại tiếp tục tìm, nhưng bước chân càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc sẽ nghe không được.
Phượng Vũ Hoành bất chấp, không còn quan tâm cái khác, ý niệm vừa động liền bước ra khỏi không gian.
Lập tức, một cỗ mùi hương khen khét nồng nặc phả vào mặt, nàng nhìn kiểu gì cũng không ra gian phòng Phượng trạch xếp cho nàng, mà là một mảng cháy trụi tối đen như mực.
Người nàng còn nằm trên mặt đất, vừa ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy thân ảnh thanh y phía trước đang cất bước, Phượng Vũ Hoành suy nhược mà thều thào: "Thất ca!"
Thân ảnh kia lập tức dừng lại, quay ngoắt đầu, tuy là người hờ hững như tiên khinh dật xuất trần như thế, trên mặt cũng hiện ra nét kinh ngạc.
"Thất ca!" Nàng cố kêu lần nữa, cổ họng cũng gần khàn khàn.
Huyền Thiên Hoa nhanh chóng đi về phía nàng, vài bước đã tới nơi, sau đó cúi người xuống, moi nàng từ trên mặt đất lên.
Phượng Vũ Hoành đang còn choáng váng, căn bản là đứng không nổi, cứ xụi lơ dựa vào người Huyền Thiên Hoa, trong lòng nàng lập tức dâng lên loại cảm khái khi sống sót sau tai nạn.
"A Hoành cho rằng, sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa." Nàng nói xong lời này, lại là một trận mê muội ập lên đầu, vừa nhắm mắt lại định thần đã ngất đi.
Huyền Thiên Hoa nhìn nha đầu trong ngực, cảm giác đau lòng ào ào nổi lên, không khỏi đưa tay xoa phần tóc tán ở trước trán nàng lại thấy khóe mắt của nàng vương một giọt nước mắt.
Hắn ngẩn ra, trong mắt hắn nữ hài này xưa nay đều thông tuệ lại lẫn chút ít giảo hoạt, mặc dù có đại sự rơi vào đầu nàng, cũng chưa từng thấy nàng khóc, sao hôm nay bờ mi lại hoen lệ?
Huyền Thiên Hoa kỳ thực rất muốn biết Phượng Vũ Hoành đến cùng ẩn thân ở nơi nào, vì sao vừa rồi hắn lật tung tất cả ngõ ngách, ngay cả phòng khác của tổ trạch Phượng gia đều đã tìm qua cũng không nhìn thấy cả nửa bóng người? Vậy mà ngay lúc hắn quay lưng bước đi, nha đầu này kêu một tiếng "Thất ca". Một tiếng ấy lại gọi ra cảm giác thương tiếc trước nay chưa từng có.
"Đừng sợ." Hắn nhẹ giọng mở miệng, bế nữ hài trong ngực, "Thất ca đưa ngươi về nhà."
Phượng Vũ Hoành cũng không biết mình một giấc ngủ dài bao lâu, nói chung khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một vòng tay đặc biệt thoải mái, lại có một cái bàn tay to vỗ về nhè nhẹ trên lưng nàng.
"Ngươi ngủ lâu như vậy, không chết vì thuốc cũng chết vì đói." Từ đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, mang ngữ điệu trêu tức, thậm chí còn cười khẽ hai tiếng.
Phượng Vũ Hoành tức giận đến giơ tay định đánh hắn, cổ tay lại bị người ta nắm chặt, "Mưu sát phu quân a!"
Nàng uất ức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy dưới chiếc mặt nạ vàng. Khóe môi hắn gợi lên độ cong y như lần đầu gặp mặt, vừa hay lại hợp với gu thẩm mĩ hà khắc của nàng, đặc biệt đóa tử liên hoa ở mi tâm kia, càng ánh sâu vào trong lòng nàng, cả đời không cách nào phai nhạt.
"Huyền Thiên Minh." Nàng mở miệng, giọng nói còn hơi khàn, nhưng lọt vào tai ai đó lại vô cùng êm tai, "Huyền Thiên Minh, sao giờ ngươi mới đến chứ?" Cái mũi nhỏ đỏ lên, rất không có tiền đồ mà đổ hai dòng lệ.
Huyền Thiên Minh sửng sốt, hắn hiếm khi nào thấy Phượng Vũ Hoành khóc, nha đầu này lúc nào cũng kiên cường, hắn từng cho rằng trên cõi đời này sẽ không có chuyện gì sẽ khiến tiểu nha đầu sợ hãi. Hơn nữa nàng một thân mưu kế, y thuật giỏi, sau lưng lại có hắn làm chỗ dựa, có thể bị ai khi dễ đây?
Nhưng, Phượng Vũ Hoành đang khóc.
Lòng hắn đau như vạn binh giẫm nát, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, chú tâm lau đi vệt nước mắt nơi gò má, y hệt như đang nhìn trân bảo, ánh mắt ôn nhu, cực kỳ cẩn thận.
Ai ngờ, trân bảo trong lòng bàn tay bị hắn nâng nhìn một hồi, bắt đầu thấy buồn bực liền nín. Huyền Thiên Minh tức giận, nha đầu này sao chỉ khóc trong thoáng chốc, cũng không tố khổ với hắn, đang định hỏi nàng bị điều gì ủy khuất, sau đó thì nghe Phượng Vũ Hoành nhìn chòng chọc hắn phán một câu: "Ngươi nếu không cho ta ăn, thì ta sẽ chết đói."
Huyền Thiên Minh không nói gì.
Hóa ra là đói nên khóc?
Nha đầu chết tiệt này có còn chút gì gọi là tiền đồ hay không?
Hắn bất đắc dĩ đỡ nàng ngồi dậy, Phượng Vũ Hoành giờ mới phát hiện nàng đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa này rất lớn, gần bằng mọt căn hộ mười mét vuông rồi. Bên ngoài người đánh xe vung roi phân ra hai tiết tấu, hẳn là hai người đang đánh xe, mà ngựa kéo xe có ít nhất cũng phải bốn thớt.
Lại quay đầu nhìn thử, thì ra tại Huyền Thiên Minh bên cạnh người còn ngồi một người, chính là nhặt nàng từ trong gian nhà thiêu hủy về Huyền Thiên Hoa.
Phượng Vũ Hoành nhìn Huyền Thiên Hoa mà nở nụ cười xán lạn, cười như một đứa nhỏ mười hai tuổi không vướng chút tạp niệm rồi nói: "Cảm ơn Thất ca, ngươi vừa cứu A Hoành một mạng."
Huyền Thiên Hoa cũng cười rộ lên, nụ cười hệt như gió xuân ấm áp, trong mùa thu đông mà cỗ xe ngựa như được hưởng một làn gió xuân.
"Không tới nửa giờ nữa sẽ đến thị trấn, Ban Tẩu đã đi trước mua đồ ăn, rất nhanh sẽ đuổi đến" Huyền Thiên Hoa vừa nói vừa đưa cho Phượng Vũ Hoành một khay đầy bánh ngọt: "Ngươi ăn chút lót bụng đã!"
Huyền Thiên Minh thay nàng tiếp nhận cái khay, cười khổ mà nói, "Từ ngày ngươi mất tích cũng qua năm ngày, trách không được đã đói ngấu."
"Lâu như vậy rồi?" Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi, "Vậy ta còn nương của ta?"
"Yên tâm." Hắn vỗ vỗ đầu nàng, tiện tay ngắt điểm tâm nhét vào miệng nàng, "Có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền chăm sóc."
"Chỉ là ngươi nên cầu tình cho hai nha đầu kia cùng Ban Tẩu." Huyền Thiên Hoa cười nói: "Minh nhi muốn chặt tay họ a."
Phượng Vũ Hoành vỗ trán hắn "Bạo lực như vậy không được."
"Các nàng không có bảo vệ được ngươi."
"Là tự ta trốn đi, các nàng đương nhiên tìm không được."
Đây là chủ đề Huyền Thiên Hoa quan tâm nhất, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi cuối cùng là núp ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com