Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77 : Bí mật 12 năm trước (1)




Khi Mộ Dung Ngọc đi tới cửa phòng thì Tần ma ma cùng Lâm ma ma cũng vừa vặn từ trong nhà đi ra.

    "Chủ nhân, cơm nước đã xong rồi, lão nô đã bày ở phòng, thấy Thanh Ca tiểu thư đang ngủ trưa, lão nô không dám quấy rối." Tần ma ma hơi phúc thân hồi bẩm.

    "Ừm, ma ma xuống nghỉ ngơi đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ ."

    "Vâng, đúng rồi chủ nhân, vừa nãy Cảnh Thiên dặn dò   lão nô làm cho ngài một phần món ăn bổ dưỡng, lão nô làm một phần vịt sông Hoài hầm đông trùng hạ thảo, ngài uống lúc còn nóng hiệu quả là tốt nhất ." Sau khi Tần ma ma nói xong lời này, mặt mày mỉm cười  phúc thân"Vô sự, lão nô trước hết xuống làm việc đây."

    Mộ Dung Ngọc đứng tại chỗ sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới lời của Cảnh Thiên vừa nãy ở ngoài cửa lớn, lập tức không kìm được liền bật cười, lắc lắc đầu.

    Thấy Tần ma ma cùng Lâm ma ma mỉm cười sau khi rời đi, Mộ Dung Ngọc khẽ gọi một tiếng"Cảnh Thiên."

    "Chủ nhân có gì phân phó." Vẫn ẩn thân ở chỗ tối  Cảnh Thiên trong nháy mắt hiện thân.

    Mộ Dung Ngọc xoay người nhìn về phía hắn"Ngươi bây giờ đã đến tuổi nên Thành Gia Lập Nghiệp  , cho ngươi thời gian một tháng, tìm một nhà chính mình vừa ý để kết hôn, cưới một phòng thê tử đi, cũng làm cho cây cọc gỗ nhà ngươi được khai sáng."

    Cảnh Thiên sững sờ tại chỗ, không như trước đây bình thường vẫn trả lời ngay Mộ Dung Ngọc "Chủ nhân ——."

    Mộ Dung Ngọc phất phất ống tay áo, xoay người tiến vào gian phòng, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt hương thơm của hoa mai.

    Chủ nhân để hắn Thành Gia Lập Nghiệp? Chẳng lẽ hôm nay hắn đắc tội chủ nhân rồi sao? Nếu như không phải, vì sao lại chỉ để một mình hắn Thành Gia Lập Nghiệp?

    Cảnh Thiên lúc này trong lòng như mây đen che mặt trời, âm trầm hắc ám làm hắn không tìm được manh mối"Quên đi, đi tìm Cảnh Minh hỏi một câu hôm nay hắn lại phạm vào sai lầm gì."

    Nghĩ đến đây, Cảnh Thiên lập tức phi thân rời đi.

    Sau khi Mộ Dung Ngọc vào phòng, Hạ Thanh Ca vẫn cứ cực kỳ yên tĩnh nằm ở trên nhuyễn tháp ngủ say, Mộ Dung Ngọc đi tới  trước mặt nàng, nhìn dung nhan nàng thanh tú tuyệt luân trở nên thất thần, lập tức tiến lên ngồi ở một góc của nhuyễn tháp.

    Cười khẽ nói rằng: "Hôm nay canh mực tựa hồ đặc biệt ngon đây, không biết Tần ma ma có phải là lại nghiên cứu chế tạo ra cách làm mới, còn có trần bì thịt thỏ, món ăn dân dã tự nhiên là so với thị bình thường ngon hơn rất nhiều."

    Hạ Thanh Ca lông mi khẽ run, trong nháy mắt thanh tỉnh, nàng ở lúc Tần ma ma đi vào cũng đã tỉnh rồi, phát hiện bên cạnh Mộ Dung Ngọc không có đây, mà nàng cực kỳ không muốn nhìn thấy ánh mắt của Tần ma ma đánh giá nàng, liền làm bộ chưa tỉnh, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

    Mộ Dung Ngọc cúi đầu mỉm cười nhìn nàng"Tỉnh rồi? Đứng dậy đi, nếm thử hôm nay Tần ma ma làm thức ăn có hợp khẩu vị của ngươi không."

    Hạ Thanh Ca đẩy chăn mỏng trên người ra nhanh chóng rời khỏi nhuyễn tháp, hướng về bàn ăn bên cạnh nhìn lại, trong nháy mắt hai mắt đều phát sáng, từ khi ăn cơm Tần ma ma làm nàng liền phát hiện trong nhà bếp nhỏ của mình  làm đồ ăn cùng đồ ăn mỗi ngày ở Mộ Dung Ngọc quả thực không thể so sánh.

Nàng đi tới đứng trước bàn, cảm thán nói: "Tần ma ma lại làm nhiều món ăn như vậy a, hai người chúng ta ăn được hết sao? Có phải là có chút lãng phí?" Lãng phí thật đáng xấu hổ, Hạ Thanh Ca vẫn quen ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu.

    "Không coi là nhiều, ta nghĩ ngươi sẽ ăn được hết , lần trước Tần ma ma không phải cũng làm nhiều như vậy sao? Ngươi không phải cũng ăn sạch sao ?"

    Hạ Thanh Ca xoay người lườm hắn một cái"Ngươi một khắc không châm chọc ta có phải là sẽ chết a." Nói xong cũng không khách khí ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp một khối thịt thỏ trần bì* , say sưa ngon lành  bắt đầu ăn, thịt thỏ vào miệng :  cảm giác thơm mềm ngon miệng, hơi nhắm mắt lại, đầu gật gù tràn đầy khen ngợi.

*Trần bì : vỏ quýt để lâu năm (vị thuốc đông y)

    Sau khi ánh mắt nàng ở trên bàn nhẹ nhàng đảo qua, cuối cùng tập trung ở chính giữa là món canh vịt nóng hổi được bày ra , liền bưng chén bên cạnh mình lên dự định múc một bát nếm thử, lại bị Mộ Dung ngọc đúng lúc ngăn lại .

    "Canh này ngươi không thể uống."

    "Vì sao?" Hạ Thanh Ca không thích  ngẩng đầu theo dõi hắn"Chẳng lẽ là Tần ma ma làm riêng cho ngươi ? Ta liền uống một hớp cũng không cho,  sao ngươi làm lại là người không phóng khoáng như thế ?"

    Mộ Dung ngọc hơi thay đổi sắc mặt, lập tức khôi phục như thường, âm thanh thoáng quái dị  nói: "Ngươi uống nếu có cái gì không khỏe nhưng chớ có trách ta."

    "Ngươi quản ta." Hạ Thanh Ca đẩy tay hắn ra, cầm một bát canh mỹ vị  uống"Không sai, nước ấm, thơm ngát ngon miệng, rất ngon."

    Mộ Dung Ngọc khẽ mím môi, dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, sau đó nhìn dáng dấp nàng thỏa mãn, Mộ Dung Ngọc hơi nhíu mày, không nói chen vào, cúi đầu thanh nhã bưng bát đũa lên bắt đầu ăn.

——

    Sau khi ăn xong

    Hạ Thanh Ca cảm thấy mình ăn có chút no căng, định đứng lên đi lại trong sân một chút, nhưng không ngờ mới đi mấy bước, nàng cảm thấy mũi của mình nóng lên,theo bản năng  đưa tay lau đi, trên ngón tay cảm thấy một luồng ấm áp Hạ Thanh Ca trừng mắt cúi đầu nhìn hướng tay của mình liền thấy một vệt máu đỏ tươi chảy ra.

    "Mộ Dung Ngọc, đến cuối cùng thì ngươi để ta ăn cái gì? Vì sao mũi lại chảy máu?" Hạ Thanh Ca tức giận không kìm được xoay người nhìn lại, mà đối phương vẫn cứ chậm rãi nhịp nhàng ăn cơm, hắn nhàn nhạt giương mắt nhìn lại, lập tức xì một tiếng bật cười.

    "Ngươi còn cười?" Hạ Thanh Ca tức giận, bước đi tới   trước mặt hắn, đưa tay ở trên mũi lại sờ soạng một cái, lập tức hướng về gấm lụa màu xanh của Mộ Dung Ngọc mà cọ xát, khi nàng nhìn thấy y phục như tuyết của Mộ Dung Ngọc bị chính mình làm bẩn ,mới thoả mãn nhếch miệng mà cười.

    "Không có văn hóa, buồn nôn." Mộ Dung Ngọc nghiêng mặt sang nhìn ống tay áo của mình, lập tức lắc lắc đầu đem bát đũa đặt ở   trên bàn.

    "Vừa nãy trước khi ăn cơm không phải ta đã nhắc nhở ngươi canh vịt trên bàn không thể uống , thế nhưng ngươi một mực không nghe, bây giờ mũi chảy máu  chỉ có thể như mong muốn của ngươi gieo gió gặt bão, không nghe khuyên bảo , làm sao có thể oán ta?"

    "Canh vịt này vì sao ta không thể uống? Vừa nãy ta thấy ngươi cũng uống, sao ngươi không chảy máu? Vì sao ta uống liền chảy máu mũi hả ?" Hạ Thanh Ca hoàn toàn không tin hắn, nghĩa chính ngôn từ  phản bác.

    "Ngươi yêu thích chế độc như vậy, vì sao cũng không biết trong này có đông trùng hạ thảo? Ngươi nên biết Đông trùng hạ thảo là thuốc bổ huyết lợi thận đi, nam tử yếu ớt ăn tự nhiên thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, nhưng nữ tử thận huyết dồi dào ăn vào, cung cấp quá đủ cho nên mới dẫn đến chảy máu mũi ."

    Mộ Dung Ngọc nhìn Hạ Thanh Ca triệt để ngây người, lập tức cười nhạt  nói rằng"Có điều, ngươi uống canh vịt cũng chưa chắc không được, ngươi thường ngày nhìn thấy ta tính khí đều là bốc hỏa nóng nảy như vậy, vừa vặn uống canh vịt lấy độc trị độc, để thân thể ngươi hạ hỏa cũng là có lợi ."

Hạ Thanh Ca dùng sức cắn chặt môi, một mặt mưa gió nổi lên lại mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh"Ngươi cuối cùng cũng coi như là nhìn thấu ta, máu lạnh vô tình lại phúc hắc quái đản, ta thực sự là đầu bị lừa đá mới cứu ngươi loại vong ân phụ nghĩa này, cố làm ra vẻ, Tiếu Lý Tàng Đao, người nham hiểm giả dối, kể từ hôm nay, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa, ta cũng không tiếp tục muốn cùng loại người như ngươi có cái gì lui tới, Hừ!"

    Hừ lạnh một tiếng, Hạ Thanh Ca nổi giận đùng đùng  liền định xoay người rời đi.

    "Ngươi xác định ngươi hiện tại phải đi, lẽ nào ngươi không muốn biết được vừa nãy ta vì sao đi vào hoàng cung? Bạch Hạc tiên ông lại tại sao đi vào Vương gia trấn di vật của nương ngươi đến tột cùng có tác dụng gì? Quên đi, ta thấy ngươi cũng không muốn biết , vì lẽ đó, ngươi có thể đi rồi."

    Mộ Dung ngọc nói xong liền đứng lên hướng về nội thất đi đến còn Hạ Thanh Ca sắp bước chân ra lại mạnh mẽ dừng lại, quay trở lại chặn đường Mộ Dung Ngọc đi.

    "Nói cho ta." Nàng ngẩng đầu, hai mắt bốc lửa  nhìn chằm chằm nam nhân cực kỳ muốn ăn đòn trước mặt , Hạ Thanh Ca nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo  ngụy trang giả dối, nhưng cứ đối mặt cái nam nhân chết tiệt này lại mặt đất lại sụp đổ.

    "Ngươi hướng về phía ta phát lớn khí như vậy, hiện tại ta không muốn nói." Nói xong liền định nghiêng người né ra, tiếp tục đi vào phòng trong.

    Hạ Thanh Ca triệt để nổi giận, nàng tiến lên một bước, tóm chặt cổ áo Mộ Dung ngọc uy hiếp nói: "Ngươi có nói hay không? Ngươi nếu không nói cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí."

    "Ha ha, ngươi biết được bộ dáng này là thế nào không? Du côn lưu manh, trận này ngươi dùng hết thủ đoạn  duy trì phong độ đại gia khuê , nếu để cho người khác nhìn thấy dáng dấp ngươi lưu manh như vậy , ta nghĩ, thanh danh của ngươi tất nhiên sẽ càng hơn trước."

    Hạ Thanh Ca nguy hiểm  nheo mắt lại"Ngươi đang uy hiếp ta? Hừ! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi  uy hiếp hay sao? Hạ Thanh Ca ta không phải là sợ bị hù dọa, ngươi bây giờ chính là một con ma ốm, có muốn nếm thử tư vị các loại độc mang theo trên người ta? Bảo đảm để ngươi dục tiên dục tử."

    Mộ Dung Ngọc đôi mắt trong suốt ẩn một tia bỡn cợt"Ngươi nghe qua câu nói này chưa? Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa , mặc dù bây giờ ta bệnh không đứng dậy, ngươi cũng kiên quyết không phải là đối thủ của ta."

    "Vậy thì thử một lần." Hạ Thanh Ca nói xong, hai tay nhanh chóng đặt tại bả vai Mộ Dung ngọc, chân sau tiến lên một bước, dự định cho làm chỗ cố định chắc chắn quật ngã Mộ Dung Ngọc , nhưng không nghĩ tới, nàng vừa định làm cái tên này ngã chổng vó, lại bị trên người hắn bắn ra  một luồng khí lưu đẩy lui lại mấy bước.

    "Ta đều nhắc nhở ngươi  , là ngươi không nghe ." Mộ Dung Ngọc lắc lắc đầu, xoay người hướng về bên trong đi đến.

    "Mộ Dung ngọc, ngươi cái xú nam nhân chết tiệt này." Hạ Thanh Ca gầm lên một tiếng, giơ tay nỗ lực đi bắt ống tay áo bào Mộ Dung Ngọ, nhưng không nghĩ, tay vừa duỗi ra , ống tay áoMộ Dung Ngọc vung lên, Hạ Thanh Ca chỉ cảm thấy dưới chân có một đạo cực cường  khí đánh thẳng đến cổ chân của nàng, lập tức, gót chân mất đi cân bằng, thân thể mạnh mẽ đổ về phía trước .

    Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, hai tay không tự chủ được  nắm lung tung, nhưng vừa vặn vào thời điểm mấu chốt này, nàng nắm lấy   một khối vải vóc, tiếp theo  toàn bộ thân thể bị một đôi tay cực kỳ mạnh mẽ ôm vào lòng.

    Mộ Dung Ngọc cúi đầu, tay phải đỡ ở eo Hạ Thanh Ca, mà tay trái nắm chặt tay phải của Hạ Thanh Ca"Ngươi náo đủ chưa? Ta rất mệt."

    Hơi thở dài một tiếng, Mộ Dung Ngọc kéo tay nàng , giúp nàng đứng thẳng. Hạ Thanh Ca bất giác rút mình về, nhíu thật chặt lông mày, đem tay phải giấu ở bên trong tay áo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com