Chương 77 : Bí mật 12 năm trước (2)
[ Lưu ý ] : Bản dịch chỉ để đọc hiểu nên không sát từng từ từng chữ lưu loát trôi chảy.
"Mệt chết ngươi mới được, mạng ngươi vốn là ta cứu , bây giờ chết ở trong tay ta cũng coi như hòa nhau rồi."
Mộ Dung Ngọc vẫn chưa để ý đến nàng , mà là cúi đầu nhìn về phía tay nàng tránh né , vừa nãy hắn rõ ràng nghe được tiếng kêu rên của nàng.
Mộ Dung Ngọc biến sắc, đưa tay lôi kéo, nhanh chóng đem tay nhỏ của Hạ Thanh Ca đang giấu trong tay áo tay kéo ra ngoài.
"A!" Hạ Thanh Ca không tự chủ được nhíu đôi mi thanh tú"Ngươi tên khốn kiếp này, làm gì lôi kéo ta?"
Mộ Dung ngọc không nói, cúi đầu nhìn về phía nàng nắm tay thành quả đấm , dùng sức đẩy ra, khi hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay như bạch ngọc có một vết máu rõ ràng liền nhíu mày.
"Là Mộ Dung Thiến Du?" Hắn mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ khí này lại vô cùng khẳng định , một vết máu sâu thế này, sợ chỉ có kim tiên của Mộ Dung Thiến Du mới có thể đạt đến hiệu quả đó.
Mộ Dung Ngọc kéo tay nàng lại gần mình, khi Hạ Thanh Ca muốn mở miệng hét lên thì hắn lại cúi đầu, kề lòng bàn tay của nàng mềm nhẹ thổi mấy lần.
Hạ Thanh Ca thân thể chấn động mạnh một cái, hai mắt nhìn chòng chọc vào động tác của hắn, mà Mộ Dung ngọc lúc này lại nâng mắt lên nhìn nàng.
"Ngươi mang theo Ngọc Thanh tán vì sao không sớm bôi thuốc?" Lúc này, trên khuôn mặt như thơ như hoạ của hắn không còn là nho nhã thanh quý như ngày thường mà là một đôi mắt phượng hẹp dài đều là ẩn chứa hơi thở tà mị bên trong mơ hồ ngầm tức giận.
"Không cần ngươi làm bộ hảo tâm, ta thương thế kia đáng là gì?" Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lập tức tránh né ánh mắt của hắn, quay mặt đi, không nhìn tới hắn.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một luồng run rẩy làm cho nàng áp chế không được, nàng tự nhận hai đời kinh nghiệm khiến cho nàng một ít cảm ngộ, thấy rõ thế gian này là phong vân biến hóa, hiểu được nhân tính ích kỷ tham lam, nàng tự nhận, nàng đời này tâm từ lâu đã phủ kín, tuyệt không vào trong luân hồi trần tục, nàng nghĩ tới, có thể có một ngày, nàng hoàn thành nhiên vụ đại tiên bàn giao, để Tinh quân chuyển thế có thể bình an ra đời, nàng công đức cũng coi như là viên mãn rồi.
"Dược đâu? Tay ngươi nhất định phải mau mau xử lý." Mộ Dung Ngọc cực kỳ nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa quan tâm.
"Không cần ngươi quan tâm, tay của ta , ta tự biết tình huống, trở về ta sẽ xử lý, tiểu Vương Gia, ngươi có thể buông ra được chưa?" Lúc này, Hạ Thanh Ca quay mặt sang, vẻ mặt lại không mê man nghi hoặc như vừa nãy, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng lành lạnh quyết tuyệt.
Đôi mắt đen của Mộ Dung Ngọc lóe lên, môi hơi mím, không nhìn ra nội tâm hắn lúc này đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
"Dược đâu?"
"Không có." Hạ Thanh Ca tức giận trả lời.
Mộ Dung Ngọc khuôn mặt như ngọc lướt qua một tia tức giận, hắn đưa tay vừa nhấc, đột nhiên hướng về Hạ Thanh Ca điểm một cái.
Tốc độ của hắn rất nhanh, công phu chỉ trong nháy mắt, Hạ Thanh Ca liền cảm thấy thân thể của mình tê rần, lập tức phát hiện thân thể của mình không thể động.
"Ngươi làm cái gì điểm huyệt đạo của ta?" Hạ Thanh Ca thầm hận không ngớt, đi tới cổ đại, nàng thiệt thòi to lớn nhất chính là không biết võ công, nếu nàng cũng cùng Mộ Dung Ngọc đạt tới đỉnh cao thân thủ, nàng tội gì ba lần bốn lượt bị cái tên này bắt nạt?
Mộ Dung Ngọc sắc mặt thản nhiên, đưa tay thông thạo cởi dây tơ bên hông Hạ Thanh Ca, lập tức Hạ Thanh Ca cảm giác thân thể buông lỏng, áo đơn ở ngoài của nàng mở ra.
Hạ Thanh Ca trên mặt cả kinh, mắng to: "Ngươi tên sắc lang này, ngươi muốn đối với ta làm cái gì?"
"Có muốn hay không ta điểm á huyệt ngươi ?" Mộ Dung Ngọc một bên đưa tay tiến vào bên trong áo lót của Hạ Thanh Ca, một bên nhẹ giọng cảnh cáo.
Tiếng nói của hắn nhẹ vô cùng, cực nhu hòa, mỗi lần cùng Hạ Thanh Ca đấu võ mồm thì cũng không thấy trên mặt hắn có mảy may tức giận, vì lẽ đó, khí độ của hắn như núi thái sơn sụp ở phía trước mà mặt không biến sắc, cũng vẫn là Hạ Thanh Ca cáu giận không ngớt .
Hạ Thanh Ca dừng lại một chút lại lập tức mắng"Ngươi cái mặt người dạ thú này, uổng phí người trong thiên hạ ca tụng ngươi là thiên hạ đệ nhất Tử Ngọc công tử, vậy mà lại đối với một vị thành Niên thiếu nữ lại làm ra việc cẩu thả như vậy."
Mộ Dung Ngọc vẫn chưa tức giận, mà là cười khẽ một tiếng"Ngươi còn nhỏ tuổi liền thường thường đem chuyện như vậy treo ở bên môi, lẽ nào ngươi thật sự rất muốn ta đối với ngươi làm ra loại chuyện kia?" Hắn giơ tay lấy thuốc trong bình.
"Có điều, để ngươi thất vọng rồi, ta chỉ là đang tìm cái này, tiểu thân thể này của ngươi ta hiện nay cũng thật là không dậy lên được một tia hứng thú."
Hạ Thanh Ca nhìn thấy trong tay hắn cầm bình sứ trắng, trên mặt hiện lên một màu hồng"Ngươi lấy dược thì cởi y phục của ta làm gì?"
Mộ Dung Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay nàng , đem Ngọc Thanh tán bôi trên lòng bàn tay của nàng, lập tức dùng tay nhẹ nhàng xoa."Không mở ra sao lấy được dược cho ngươi, chẳng lẽ để ta trực tiếp từ trong cổ áo ngươi trực tiếp luồn vào à? Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi sẽ càng mắng ta có tâm gây rối rồi."
Vẻ giận dữ của Hạ Thanh Ca giảm xuống, trên mặt vẫn nhuộm một tầng hồng đến tai "Quản việc không đâu."
Mộ Dung Ngọc khẽ cười một tiếng, đem bình thuốc một lần nữa đặt ở trong áo nàng cạnh túi tiền, sau đó thông thạo mặc cho nàng áo ngoài , xem kỹ một lần, tựa hồ hết sức hài lòng, gật gật đầu, đưa tay vung lên.
Hạ Thanh Ca thân thể cứng ngắc trong nháy mắt có tri giác.
"Ngươi nếu muốn biết cái gì thì liền hỏi đi." Nói xong, không lại nhìn nàng liền xoay người tiến vào nội thất, Hạ Thanh Ca hiếu kỳ, bước chân cũng không có dừng lại theo hắn đi vào.
Mộ Dung Ngọc lấy ra một cái trường bào sạch sẽ màu xanh nhạt, đem quần áo trên người bị Hạ Thanh Ca chà đạp cởi ra lập tức mặc cái mới vào , toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, không quan tâm đến thiếu nữ đang đứng trong nội thất kia một chút nào.
Chờ đổi được quần áo rồi, hắn bay thẳng đến trên giường nhỏ, sau đó cởi giày ra, vững vàng nằm ở trên, lúc này mới quay mặt sang "Đắp kín chăn cho ta."
Hạ Thanh Ca lạnh lùng theo dõi hắn"Ta lúc nào thành nha hoàn của ngươi rồi hả ? Ngươi nói cái gì ta phải làm cái đó hay sao?"
"Ngươi đường đường là đại tiểu thư Tu Quốc Công Phủ, Vinh Quốc Công phủ biểu tiểu thư, Tôn điệt nữ của Thái hậu lão phật gia , ta tự nhiên là mời không nổi ngươi, có điều thân thể ta không khỏe, không muốn nói chuyện, ngươi hiện tại có thể đi rồi."
Mộ Dung Ngọc nhắm mắt lại, nhìn như đúng là cực kỳ mệt mỏi suy yếu, Hạ Thanh Ca trong lòng tuy hận không thể đem người này một cước đạp bay, nhưng hôm nay trong lòng nàng nghi vấn quá nhiều, nếu có thể từ trong miệng Mộ Dung Ngọc lấy được một ít tin tức hữu dụng đối với mình tự nhiên vô cùng tốt.
Cân nhắc lợi và hại, rất nhanh, Hạ Thanh Ca liền thấy rõ tình hình bây giờ, cái tên này thích nhất chính là bạo lực, nhìn nhẹ như mây gió, nhưng hắn dù sao cũng khiến người ta không thể không theo tâm tư của hắn đi.
Thực sự là phúc hắc tới cực điểm, Hạ Thanh Ca trong lòng thầm hận, từ khi nhận thức người này, nàng vẫn lấy độc miệng làm kiêu ngạo cũng liền không phát huy được tác dụng.
Nặng nề di chuyển bước chân đi tới bên giường, kéo chăn ở cuối giường cực kỳ không vui đắp ở trên người Mộ Dung Ngọc.
Mộ Dung Ngọc mắt đen nhắm lại hơi run rẩy.
"Được rồi, hiện tại ngươi đều có thể nói rồi chứ?"
"Ngươi muốn biết cái gì?" Lúc này, Mộ Dung Ngọc mở mắt, trên mặt bình tĩnh không lay động.
Hạ Thanh Ca ở trong lòng suy nghĩ một chút, nàng bây giờ có quá nhiều vấn đề nhưng người này nham hiểm giả dối, vì để ngừa vạn nhất, nàng vẫn là tìm chuyện quan trọng nhất để nói mới được.
"Ta muốn biết ngươi đến tột cùng đang tìm di vật gì của mẫu thân ta? Những thứ đó đối với ngươi có lợi gì? Còn có thân phận của mẫu thân ta có phải là rất phức tạp?" Nàng luôn cảm thấy Dương thị sẽ không chỉ là một tiểu thư thế gia cửa lớn không ra cổng trong không bước, chỉ bằng ngọc bội Kỳ Lân, nàng liền kết luận điểm này.
Mộ Dung Ngọc mắt đen trong trẻo l lóe lên"Ta đến tột cùng muốn tìm chính là món đồ gì, ta nghĩ ngươi bây giờ đã vô cùng rõ ràng , vì lẽ đó, ngươi mới đi hỏi Vạn Thiên Lân tác dụng của Kỳ Lân ngọc bội không phải sao?"
Hạ Thanh Ca chấn động"Ngươi —— phái người theo dõi ta?"
"Không tính theo dõi, chỉ là chăm sóc, kỳ thực Cảnh Minh cùng Kinh Hồng từ lúc một năm trước cũng đã trở thành ám vệ của ngươi, chỉ là bọn hắn ẩn náu ở trong bóng tối, vì lẽ đó, ngươi chưa từng phát hiện thôi, nếu không phải như thế, ngươi chỉ sợ đã sớm ở trước 12 tuổi sẽ chết ở trong tay Lương di nương phái sát thủ đi rồi."
"Cái gì" Hạ Thanh Ca suýt nữa khiếp sợ tiến lên nắm cổ áo của hắn chất vấn"Ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến tột cùng ở Tử Hà viện nhìn trộm ta thời gian bao lâu?"
Hạ Thanh Ca âm thầm suy nghĩ một hồi, nàng đi tới cái thế giới này thời gian mới hơn tháng , mà Mộ Dung Ngọc kẻ này lại từ một năm trước liền nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.
Nhưng hắn vì sao vẫn chưa từng động thủ? dựa theo thực lực của hắn cùng với Hạ Thanh Ca đã từng trì độn, hắn sớm nên đắc thủ mới phải.
Hạ Thanh Ca chợt nhớ tới nàng quên một chuyện, hai khối Kỳ Lân ngọc bội này, trong đó có một khối là ở chỗ gừng ma ma, lẽ nào hắn chậm chạp không hề động thủ nguyên nhân là bởi vì Kỳ Lân ngọc bội không xuất hiện thành đôi?
Mộ Dung Ngọc mỉm cười "Không sớm không muộn, vừa vặn một năm, có điều một tháng này ta mới chính thức cùng ngươi chính diện tiếp xúc, đã từng đi vào Tử Hà viện đều là nhìn thấy một nữ tử quy củ, ở trong sân bị người bắt nạt, ta chỉ là nhìn, cũng chưa từng lộ diện ra tay."
"Nói như vậy, ngươi là từ khi ta ở thôn trang phía tây thì liền đi vào tra xét qua? Đôi Kỳ Lân ngọc bội lợi hại như vậy? Vậy mà có thể khiến Ngọc tiểu vương Gia ngươi hạ mình coi trọng chạy đến nông thôn đi giám thị ta."
"Nghe cơn giận này của ngươi tựa hồ là trào phúng ta? Có điều ta rất hiếu kì, vì sao ta ròng rã giám thị một năm trời, đột nhiên tính tình đại biến, tựa hồ ngoại trừ vẫn mang tầng da này bên ngoài, cả người đều thay đổi?"
Mộ Dung Ngọc bởi vì bị thương mà trên mặt có vẻ mệt mỏi điểm trong suốt, hắn nhẹ nhàng nhàn nhạt, không nhìn ra cái tâm tình gì, nhưng dù là hắn hờ hững nói mấy câu như vậy lại gây nên sóng to gió lớn trong lòng Hạ Thanh Ca.
Mộ Dung Ngọc là một người thế nào, từ trước nàng chỉ là nghe một ít chuyện đồn đãi, cho rằng hắn chỉ là một người dáng dấp xinh đẹp tuấn tú, dáng dấp tú lệ tuyệt luân đệ nhất thiên hạ mỹ nam , bây giờ, nàng đối với người này nhận thức là, tâm tư cực sâu, phúc hắc âm u, lành lạnh kiên quyết.
Một người như vậy, thông minh tuyệt đỉnh, hắn như thế nào sẽ không nghi ngờ nàng tại sao lại có thay đổi lớn như vậy? Nhưng nghĩ tới mình chính là Hạ Thanh Ca, nàng bây giờ nắm giữ hết thảy kí ức của Hạ Thanh Ca, nàng vì sao phải lo lắng cái tên này biết được nàng không phải Hạ Thanh Ca?
"Ngươi đang hoài nghi cái gì? Hoài nghi ta không phải Hạ Thanh Ca?" Sau khi Hạ thanh ca kinh hoảng rất nhanh lại bình phục lòng yên tĩnh, bây giờ sắc mặt như thường nhìn chằm chằm nam tử đang nằm.
"Ta cái gì đều không hoài nghi, ở trong mắt ta, bây giờ ngươi chính là ngươi, chính là Hạ Thanh Ca." Mộ Dung Ngọc trong lòng than nhẹ, hắn chỉ là bởi vì tính cách của nha đầu này mà rơi vào ván cờ này không phải sao? Từ trước Hạ Thanh Ca đến tột cùng làm gì có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn nhận thức chỉ là người này nhìn như ngoan ngoãn dịu dàng, kì thực lại là nha đầu phúc hắc giả dối !
Hạ Thanh Ca hơi nhíu mày, tựa hồ đối với Mộ Dung Ngọc trả lời có chút giật mình, nàng nghĩ tới Mộ Dung Ngọc thông tuệ, tất nhiên sẽ không cho là từ trước Hạ Thanh Ca kia là giả ngây giả dại là một người, mặc dù hắn ngụy trang cao siêu, nếu thật sự có người ở trong bóng tối vẫn quan sát , người này sớm muộn cũng sẽ lộ ra sơ sót, mà người quan sát nếu là Mộ Dung Ngọc thì càng không cần nhiều lời rồi.
Bây giờ hắn nói lời này là cho thấy thái độ sao? Mặc dù biết được, bây giờ hạ Thanh Ca đã sớm là người Kim Phi Tích*, nhưng ở trong lòng của hắn, bây giờ nàng mới thật sự là nàng?
*Nghĩa là người xưa đó
"Thân phận của nương ngươi bây giờ ta cũng không rõ lắm, ta sẽ không lừa dối ngươi, nhưng những chuyện này ta cũng không thể kể hết sự thật ra, ta nhớ đã từng nói với ngươi một câu , có lúc hiếu kỳ sẽ đưa ngươi tới một ngươi không thể chịu đựng toàn oa bên trong, vì lẽ đó, bây giờ ngươi cái gì cũng không biết là phúc phận của ngươi, tốt nhất đè lòng hiếu kỳ của ngươi xuống, nếu không ai cũng không cứu được ngươi."
Hạ Thanh Ca có thể nhìn ra, ở chuyện thân phận của Dương thị, thái độ của Mộ Dung Ngọc vô cùng kiên quyết, nàng cũng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com