C31-35
Chương 31
Mạnh Phất Ảnh khóe môi khẽ nhếch lên một tia trào phúng, Mạnh Như Tuyết rốt cuộc hạ loại độc gì đây? Có lẽ chỉ ít phút nữa thôi là có thể ở trên người Mạnh Như Tuyết tìm ra được đáp án đi .
"Hảo, hảo, tỷ muội tình thâm như thế, thật khiến cho người khác hâm mộ nha." Thanh âm say lòng người của Nhu phi lại vang lên.
Khi hai mắt nhìn về phía Mạnh Như Tuyết lại càng lộ ra vài phần vừa lòng cùng cưng chiều.
Diệp nhi của nàng nhiều năm qua chỉ cho phép Tuyết Nhi ở bên người nó, chính vì vậy trong lòng nàng đã sớm nhận định Mạnh Như Tuyết sẽ là con dâu của nàng .
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm giác có ánh mắt bắn thẳng đến thân thể nàng, hơi hơi ngước mắt lên nhìn liền đối diện với ánh nhìn lạnh băng khiến huyết không thể lưu thông của Hiên Viên Diệp. Trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi rơi vào kinh hãi, chẳng lẽ, động tác vừa rồi của nàng lại bị hắn phát hiện?
Hừ, phát hiện thì đã làm sao, nàng cần gì phải sợ hắn?
Nếu hắn có thể phát hiện ra động tác của nàng, hẳn là cũng có thể phát hiện ra hành động không đẹp của của Mạnh Như Tuyết đi. Cho dù hắn muốn che chở cho người trong lòng hắn thì cũng không thể nói ra để vu hãm nàng đâu nha.
Kế tiếp là màn tỷ thí tài nghệ, không có ai kêu Mạnh Phất Ảnh lên đài biểu diễn thế nên Mạnh Phất Ảnh cũng lơ đi, dù sao chuyện tuyển phi khỉ gió này cũng không mắc mớ tới nàng.
Cuối cùng, là màn biểu diễn múa đơn của Mạnh Như Tuyết.
Mạnh Như Tuyết một thân nhẹ nhàng tiêu sái lên đài, âm nhạc vang lên, nàng ta cũng nhẹ nhàng nhảy múa, không thể phủ nhận rằng Mạnh Như Tuyết múa rất hoàn hảo, toàn bộ đại điện tĩnh lặng như tờ, tất cả con ngươi đều thẳng tắp nhìn theo từng động tác nhảy múa của Mạnh Như Tuyết.
Có kinh diễm, có hâm mộ, cũng có đố kỵ.
Thế nhưng khi bài múa vẫn còn một nửa nữa thì vũ bộ của Mạnh Như Tuyết đột nhiên bị rối loạn, hơi thở rõ ràng cũng trở nên dồn dập, không còn trong sự khống chế.
Chỉ có nhấc bước chân lên thôi mà thiếu chút nữa còn bị ngã sấp xuống.
Mọi người ào ào sửng sốt, kỳ quái nhìn Mạnh Như Tuyết, không hiểu tại sao một người luôn luôn thiện múa như nàng ta đột nhiên lại như thế ?
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng hiểu ra, nhất định là do dược kia đã phát tác, chắc là bởi vì khi Mạnh Như Tuyết múa thì phải vận động nhiều hơn, thế nên đã độc tính phát tác càng nhanh hơn.
Mạnh Phất Ảnh đưa mắt mắt lạnh lùng quan sát bộ dáng Mạnh Như Tuyết sau khi độc tính phát tác, chất độc này vốn là do Mạnh Như Tuyết tự tay rắc vào hại nàng. Cần phải quan sát kĩ lưỡng nha!
Khi thấy ánh nhìn của mọi người lộ vẻ kỳ quái, soi mói, bước chân của Mạnh Như Tuyết càng ngày càng nhốn nháo lộn xộn hơn, căn bản không thể gọi đây là vũ bộ được, mà phải gọi là nhảy loạn.
Thế nhưng điều khiến mọi người càng kinh ngạc hơn chính là, nàng ta đột nhiên xé bỏ y phục của mình, hung hăng dùng sức xé tan ra.
Một nút thắt trên y phục bỗng nhiên bị kéo, cổ áo mở ra, tuy rằng vẫn còn chưa lộ ra da thịt, nhưng ở trong trường hợp như thế này thì động tác này rõ ràng có chút khó coi. Mà Mạnh Như Tuyết lại tựa hồ vẫn hồn nhiên không phát hiện ra điều bất thường, nàng ta vẫn dùng sức xé y phục, ngay sau đó mấy nút thắt liền bị kéo ra để lộ cả mảng da thịt lõa lồ sau gáy trước mặt mọi người.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi đột nhiên lạnh thêm vài phần, hóa ra loại dược do Mạnh Như Tuyết hạ có tác dụng khiến cho người uống rơi vào vòng mê loạn .
Mạnh Như Tuyết muốn nàng phải chịu xấu mặt ở nơi này sao? Mà Mạnh Phất Ảnh nàng trước kia luôn bị coi như con ngốc, nếu ở nơi đây đột nhiên làm ra một vài hành động khác người thì mọi người cũng sẽ cho rằng, nàng chỉ là đang bệnh cũ tái phát, sẽ không có ai hoài nghi hết.
Mạnh Như Tuyết này, thật sự là quá độc ác. Cho dù có như thế nào thì thân thể này chính là muội muội của nàng ta, vậy mà nàng ta cũng hãm hại được. Hừ, chỉ sợ Mạnh Như Tuyết trăm nghĩ ngàn tính cũng đều không thể ngờ được, độc kia lại do chính nàng ta uống. Thế nên người bị xấu mặt không phải là Mạnh Phất Ảnh mà chính là Mạnh Như Tuyết. Thật không biết sau khi thanh tỉnh, biết mình làm ra chuyện cười hay ho như thế này thì Mạnh Như Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Trời xanh gây nghiệt, con người xoay xở vẫn còn thoát được, nhân gây họa cho người khác, kiểu gì cũng bị báo ứng không thể sống nổi. Đây là ví dụ sống sờ sờ nha
Trên đài cao, Mạnh Như Tuyết vẫn hồn nhiên kéo xé y phục của mình, những nút thắt ở áo ngoài đều đã bị kéo ra, nàng ta bắt đầu muốn cởi bỏ hoàn toàn áo ngoài.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thái y, đến xem xem nàng ta đang gặp phải chuyện gì, nhanh lên " Hoàng thượng sắc mặt đột nhiên âm trầm, lớn tiếng hô.
Thái y nghe vậy liền vội vàng chạy lên đài, muốn giúp Mạnh Như Tuyết kiểm tra thân thể, nhưng Mạnh Như Tuyết lại đột nhiên vươn cánh tay, muốn ôm lấy thái y kia, vị thái y kia lập tức hoảng sợ, ngã ngồi ở trên đài, thiếu chút nữa là lăn xuống dưới.
Mà Mạnh Như Tuyết vẫn đang ngồi xổm xuống, một đôi tay vươn về phía vị thái y kia , miệng mở rộng, còn cười hì hì.
Thái y theo bản năng lui về sau vài bước, cuối cùng cũng an toàn nhảy xuống dưới đài .
Trong khi đó, các vị tiểu thư quyền quý nào đã thấy qua cảnh tượng xấu hổ như thế này bao giờ đâu nên đều xấu hổ đỏ mặt, ào ào che mặt, ngượng ngùng nhìn, nhưng rồi nhịn không được lại vụng trộm xem từ giữa kẽ tay .
Bạch Dật Thần trong con ngươi hiện lên vài tia do dự, có vẻ như muốn tiến lên, nhưng cuối cùng lại ngồi im, không đứng dậy.
Hoàng hậu cũng kinh ngạc trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt hiện lên tia khó hiểu, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra .
Nhu phi cũng kinh sợ không kém hoàng hậu, thân mình cũng nhịn không được khẽ run.
Hiên Viên Diệp thủy chung vẫn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng âm lãnh.
"Thị vệ, bắt nàng ta ngừng lại." Hoàng Thượng cũng nhìn không được nữa, quay mặt lại nhìn thị vệ phía sau, trầm giọng quát.
Thị vệ cấp tốc bay lên trên đài, trực tiếp đánh ngất xỉu Mạnh Như Tuyết, sau đó để cho người ta dẫn Mạnh Như Tuyết đi xuống.
Bạch Dật Thần đưa mắt nhìn phương hướng Mạnh Như Tuyết bị đưa đi, trong con ngươi sâu thẳm ẩn hiện sự tức giận, cũng ẩn chứa vài phần thất vọng, không cam lòng.
Mạnh Như Tuyết khi liếc mắt qua liền thu được hết cảm xúc trong con ngươi của Bạch Dật Thần khiến nàng ta âm thầm giật mình. Hắn ta phẫn nộ? Thất vọng? Không cam lòng?
Bạch Dật Thần thất vọng cùng không cam lòng?
Mạnh Phất Ảnh hiển nhiên cũng nhìn thấu màn trao đổi ánh mắt của hai kẻ kia, hàng lông mày nàng khẽ nhíu lại, nàng lâm vào trầm tư.
Chuyện này, Bạch Dật Thần cũng liên quan vào việc này sao ?
Mạnh Phất Ảnh giờ phút này đột nhiên hiểu được kế hoạch của bọn họ, Mạnh Như tuyết muốn ngấm ngầm hạ độc nàng để khiến cho nàng loạn tính, sau đó vào thời điểm đó, Bạch Dật Thần sẽ tới gần nàng, mất đi bản tính nàng sẽ hành động giống như Mạnh Như Tuyết vừa làm với vị thái y kia ...
Mạnh Như Tuyết nếu như không phải lên đài biểu diễn vũ nghệ thì chẳng phải độc tính sẽ phát tác sau buổi yến hội? Khi đó mọi người hẳn là đã ra khỏi đại điện, còn nàng ta vì trúng độc thì sẽ vẫn phải ở lại trong hoàng cung.
Mà Bạch Dật Thần hẳn là sẽ 'biết thời biết thế' ở trong hoàng cung hủy đi tất cả sự trong sạch của nàng ta.
Độc, thật sự là đủ độc. Một đôi ác nam ngoan độc nữ.
Chỉ tiếc, nàng đã khám phá ra kế hoạch của bọn họ.
Mạnh Như Tuyết đã gieo gió gặt bão, mà Bạch Dật Thần, nàng cũng tuyệt đối sẽ không khinh địch, buông tha cho hắn như vậy.
"Hoang đường, thật sự là quá hoang đường." Sau khi Mạnh Như Tuyết rời đi, hoàng thượng lại giận dữ, gầm nhẹ, sau đó đem những bài thơ của các vị tiểu thư quyền quý ném xuống mặt bàn, đưa mắt nhìn Hiên Viên Diệp :"Diệp nhi, chính ngươi tự chọn một người đi?"
Trong thanh âm của hoàng thượng rõ ràng hàm chứa lửa giận ngùn ngụt.
Thái giám đem những trang giấy trên bàn sửa sang lại một chút, sau đó trình lên trước mặt Hiên Viên Diệp .
Hiên Viên Diệp xem cũng không thèm xem một cái, chỉ đưa một bàn tay ra tùy ý lật chuyển sau đó tùy tiện từ bên trong rút một bài thơ, môi khẽ nhúc nhích, "Là người này đi."
Mà từ đầu đến cuối, Hiên Viên Diệp đều không có nhìn trang giấy, càng không nói đến việc tên người viết bài thơ. Mà trong thanh âm nhàn nhạt của hắn không có nửa điểm cảm xúc.
Điều này khiến các vị tiểu thư ở đây vô cùng hưng phấn, chờ mong, dù sao Mạnh Như Tuyết vì chuyện vừa nãy nên đã bị dẫn đi, mà Thất điện hạ lại nhìn một cái cũng không nhìn, cứ như vậy rút bừa một tờ giấy, nói không chừng bản thân mình có vận khí tốt, rút ngẫu nhiên như thế lại chọn đúng bài thơ của mình thì sao.
Mạnh Phất Ảnh giật giật khóe môi mấy cái, Hiên Viên Diệp sao có thể dùng phương pháp như thế để chọn lựa một người sẽ chung sống với hắn cả đời như thế chứ. Không phải là đã quá tùy tiện, không có chút trách nhiệm nào sao?
Không biết là cái người nào xui xui xẻo xẻo bị hắn ngẫu nhiên bốc chúng đây.
Bất quá, nàng sao phải quản việc người hắn lấy là ai? Dù sao cũng chả liên quan đến nàng. Như lời phụ thân nói qua rồi đấy, nàng chỉ là đến góp mặt cho vui thôi.
Mạnh Phất Ảnh cầm lấy một khối điểm tâm trước mặt, từ từ thưởng thức, trong bụng vẫn còn nghĩ thầm điểm tâm trong hoàng cung quả thật rất ngon nha.
-----------------------------------~~^^~~----------------------------------
Chương 32: Hậu quả của việc tức giận
Thái giám cung kính trình tờ giấy kia lên trước mặt Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, Hoàng Thượng mang vẻ mặt hớn hở nhìn tên trên tờ giấy, nhưng khi nhìn thấy rõ thì biểu cảm chợt biến đổi , lông mày khẽ nhíu lại.
Những dòng chữ của các vị tiểu thư quan lại đều vô cùng gọn gàng, thanh tú, mỗi bài thơ đều chiếm chưa đến nửa trang giấy, chỉ có bài thơ của nha đầu này, của cái người đang thong dong ngồi kia là khác hẳn. Đập vào mắt là những chữ viết rất to, chiếm hết cả cả trang giấy, còn tên thì lại nhỏ tí xíu ở góc trên.
Nàng vừa mới nói chỉ viết một phần của bài thơ thôi, nguyên nhân lớn nhất chỉ sợ là hết giấy để viết rồi đi.
Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là những dòng chữ này của nàng rất đẹp, rất dễ phân biệt với những tờ giấy khác.
Diệp nhi vừa rồi tuy rằng không có nhìn những tờ giấy này, rất tùy ý rút ra một tờ, nhưng, tờ giấy kia khác biệt hẳn so với những tờ giấy khác, chỉ cần dùng đuôi mắt để nhìn, cũng đủ để nhận ra.
Nếu là như vậy, Diệp nhi có thật là tùy ý chọn không đây ?
Cái sự ''tùy ý '' của Diệp nhi chỉ sợ là...
Hoàng thượng con ngươi hơi híp híp lại .
"Mạnh Phất Ảnh, hả? Sao lại là nàng ta?" hoàng hậu đưa mắt liếc qua tờ giấy, không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền nhịn không được kinh hô ra tiếng, gương mặt kinh ngạc, trong thanh âm không chỉ lộ ra sự kinh ngạc, còn mang theo vài phần phẫn nộ.
Mà Mạnh Phất Ảnh đang vui vẻ ăn điểm tâm thì nghe thấy hoàng hậu kêu tên của nàng, theo bản năng ngẩng đầu, khi nhìn thấy tờ giấy trong tay Hoàng Thượng thì hoàn toàn kinh sợ.
Miếng điểm tâm vừa mới bỏ vào trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cứ như vậy bị nghẹn cứng ở cổ họng, lên không nổi, xuống không xong.
Vì cổ họng bị nghẹn cứng như vậy, nên khuôn mặt nhỏ nhắn bị đỏ bừng lên, không đúng, do trên mặt vẫn còn lớp ngụy trang màu đen, nên không thể nhìn rõ được sự thay đổi, chỉ thấy lớp da nơi cổ đỏ bừng lên.
Mạnh Phất Ảnh khẩn trương cầm chén trà trên bàn lên rót xuống cổ họng, mặc dù cục nghẹn nơi cổ họng đã được xử lý xong nhưng lại để lại hậu quả khác, bởi vì uống quá mau nên đã bị sặc nước dẫn đến ho khù khụ.
Trời cao đất dày ơi hỡi, nàng ở hiện đại vốn là bác sĩ nha, thế nhưng giờ phút này hết bị điểm tâm làm cho nghẹn chết, rồi lại đến sặc nước.
Mà cái người đầu sỏ gây nên tai hại này, lại đang chầm chậm thưởng thức trà của hắn , rõ ràng là đôi mắt cụp xuống nhưng vẫn che không nổi một tia cười khẽ vô cùng khả nghi.
Đương nhiên, cảm xúc khác thường vừa rồi hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt gặp được , đặc biệt là nha đầu đang ngây ngốc, sững sờ kia .
Những vị tiểu thư đang ngồi ở đây đều cảm thấy vô cùng tức giận, vừa đố kỵ nhìn nàng, chỉ hận không thể trực tiếp chém chết nàng mà thôi.
"Ngươi kích động đến như vậy sao?" Hoàng hậu đưa mắt liếc nàng một cái, giọng nói đầy tia trào phúng , trách mắng, "Một chút quy củ cũng không hiểu, ngươi nhìn lại bản thân mình đi ."
Kích động? Hoàng hậu con mắt nào thấy nàng đang kích động vậy trời , biểu hiện vừa rồi của nàng gọi là như bị đòi mạng, có được hay không?
"Diệp nhi, tại sao có thể là nàng ta chứ, ngươi nhìn nàng ta xem ..." Hoàng hậu bất mãn lườm Mạnh Phất Ảnh một cái, sau đó lại chuyển hướng về Hiên Viên Diệp, thanh âm cẩn thận thương lượng.
Sao lại có thể như thế chứ , không thể là cái nha đầu kia.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận theo bản năng của hoàng hậu, có thể thấy được, hoàng hậu vẫn có vài phần sợ Hiên Viên Diệp .
"Có gì khác biệt sao?" Hiên Viên Diệp hai tròng mắt trầm xuống, lạnh lùng ngắt lời lời của hoàng hậu , thanh âm lạnh như băng đá làm cho độ ấm của cả đại điện như muốn giảm xuống mấy độ.
Mà trong giọng nói lạnh lẽo kia có vẻ như còn mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Có gì khác biệt sao?
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi hơi trợn lên, hắn nói có gì khác biệt sao?
Có gì khác biệt sao? Không có gì khác biệt sao?
Đây chính là hôn nhân đại sự nha, hắn cứ làm như chỉ là mua mớ rau ngoài chợ không bằng ấy , không có gì quan trọng sao ?
Trong con ngươi của Mạnh Phất Ảnh không nhịn nổi mà lóe lên tia tức giận.
Nữ nhân, ở trong mắt hắn, rốt cuộc là cái gì?
Là thứ có thể có , mà không có cũng chả sao , kể cả là ai thì cũng vẫn thế mà thôi, cũng chỉ là vật bị phụ thuộc ư ?
Hắn có thể không khác biệt, nhưng cũng không cần kéo nàng vào, chỉ cần không liên quan đến nàng, hắn tùy tiện thế nào cũng được.
Khi đôi con ngươi sắc bén giống như chim ưng của thái tử nhìn về phía Hiên Viên Diệp thì chợt lóe lên một cái.
"Đương nhiên là có khác biệt, ngươi chính là hoàng tử ưu tú nhất của vương triều Hiên Viên của chúng ta ..." Hoàng hậu sửng sốt một chút, liên tục nói, nhưng rồi cũng đột nhiên ý thức được thái tử cũng có mặt ở nơi này, nên đành bổ sung thêm, "Một trong số những hoàng tử ưu tú nhất, thế nên , vương phi của ngươi không thể quá kém, mà Mạnh Phất Ảnh quả thật ... có chút ngây dại, tuy rằng hiện tại đã khá hơn, nhưng xét cho cùng thì vẫn không xứng với ngươi ."
Lần này, Hiên Viên Diệp không mở miệng nữa, thế nhưng nét mặt tựa hồ lạnh thêm vài phần, nắm cái chén trong tay, cũng hơi hơi dùng sức một chút.
Hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh như băng của hắn,cũng không dám phát ngôn mạo muội gì nữa, bất quá, dù sao, khi hoàng hậu nói Mạnh Phất Ảnh không xứng với hắn thì không thấy hắn nói gì thêm, nên trong lòng hoàng hậu cũng mừng thầm, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh , trong con ngươi thể hiện rõ sự trào phúng cùng khinh thường .
"Mạnh Phất Ảnh, điện hạ là nam tử ưu tú như thế , nữ tử có thể xứng đôi với hắn thì phải là người thông minh cơ trí , tài mạo song toàn, nhất định phải cầm, cờ, thư, họa, tinh thông mọi thứ, còn ngươi, ngươi biết cái gì? Ngươi biết đàn hát sao?" Hoàng hậu đương nhiên không dám chống đối Hiên Viên Diệp , vì thế chỉ có thể nhân cơ hội làm mất mặt Mạnh Phất Ảnh.
"Không biết." Mạnh Phất Ảnh vô cùng thản nhiên trả lời, nàng đương nhiên minh bạch ý tứ của hoàng hậu , giờ phút này nàng cực kì vui vẻ phối hợp.
Mà quả thật, từ nhỏ đến giờ, nàng là cô nhi , đến cây cầm mà nàng cũng còn chưa sờ qua, thì làm sao mà học nổi cái thứ kia chứ.
"Cờ thì sao ? Biết chứ ?" Hoàng hậu khóe môi nhếch lên , vẻ mặt đắc ý, lại tiếp tục hỏi.
"Không." Mạnh Phất Ảnh lại càng thêm thản nhiên, hơn nữa không mang theo chút do dự nào, hoàng hậu còn chưa nói hết câu , nàng đã nhanh nhẹn tiếp lời.
Cờ ư ? thật ra đấy chính là thứ nàng cực kì tinh thông , bởi vì nàng là người ưa thích sự tĩnh lặng, vì thế đặc biệt thích chơi cờ,bất kì loại cờ nào, nàng cũng đều thông thạo, bất quá, giờ phút này,nàng đành nói xạo.
Trên đại điện lại truyền đến những tràng cười giễu cợt.
"Vậy họa thì sao ?" Hoàng hậu khóe môi nhếch càng lúc càng cao, trong thanh âm cũng không giấu nổi sự vui sướng.
"Lại càng không thể ." Giọng nói thản nhiên lại có chút vô tội trả lời, nhưng tuyệt đối không mang chút ảo não cùng thất vọng nào ...
Hiên Viên Diệp mày nhíu lại, trong con ngươi ẩn chứa một tia giận dữ.
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi xứng đôi với Thất điện hạ sao?" Hoàng hậu cuối cùng cũng chán hỏi han dông dài , trực tiếp đưa ra câu tổng kết , trên mặt hoàng hậu ngập tràn sự hả hê , vừa lòng vì Mạnh Phất Ảnh cũng tự hiểu được giá trị bản thân mình.
Trước kia là con ngốc , hiện tại cho dù có thông minh hơn nhưng vẫn thật dễ đối phó.
"Đương nhiên không xứng rồi ." Lần này, Mạnh Phất Ảnh trả lời dõng dạc, thanh âm kia cơ hồ có thể truyền ra cả ngoài đại điện.
Cực kì rõ ràng, cực kì kiên định.
Mà khóe môi nàng lại nhếch lên, khẽ nở nụ cười lạnh . Nụ cười đẹp đẽ ẩn chưa một chút giận, một chút trào phúng.
Điều nàng mong muốn trong cuộc đời này không nhiều lắm , chỉ cần có một nam nhân biết yêu thương nàng, có thể che chở cho nàng ,biết tôn trọng nàng. Còn loại nam nhân chỉ biết lấy hôn nhân ra làm trò đùa như hắn, thì dù có anh tuấn, có ưu tú đến đâu cũng không phải là của nàng .
Hơn nữa, Hiên Viên Diệp về sau có thể kế thừa ngôi báu , trở thành Hoàng Thượng của vương triều Hiên Viên, đến lúc đó, hậu cung ba ngàn, nàng quả thật không muốn cùng những nữ nhân khác chia xẻ một người nam nhân.
Một nam nhân trong lòng không có nàng, vĩnh viễn không xứng với nàng. Thế nên không phải nàng không xứng với hắn...
Hoàng Thượng từ nãy đến giờ không hề mở miệng, không biết đang suy tư điều gì ? Hoàng hậu thấy không ai có ý kiến gì , cười đến vô cùng đắc ý.
Mà những vị tiểu thư ngồi ở đây, ánh mắt khinh bỉ nàng càng lúc càng sâu , nhưng trong lòng cũng cảm thấy mừng thầm, dù sao, nói không chừng kế tiếp, các nàng ai cũng sẽ có cơ hội.
Bàn tay Hiên Viên Diệp nắm chặt lấy cái chén, đôi mắt âm trầm, có vẻ như đang suy tính điều gì đó...
"Diệp nhi, ngươi xem Mạnh tiểu thư cũng tự cảm thấy không xứng với ngươi, vậy thì ngươi nên chọn lại một lần nữa đi, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ." Hoàng hậu lại quay đầu về phía Hiên Viên Diệp, thấp giọng nói, "Mạnh tiểu thư có lẽ sẽ hiểu chút chuyện này thôi, sẽ không quá đa tâm ."
"Đúng, Thất điện hạ không cần để ý đến ta, ta sẽ không để tâm đâu ." Hoàng hậu đã mở miệng, đương nhiên Mạnh Phất Ảnh phải phối hợp, câu nói kia của hoàng hậu rõ ràng là đang nhắc nhở nàng, dù sao vẫn bà ta vẫn e ngại thế lực của cha nàng, được rồi, nàng sẽ thành toàn cho bà ta được mở mày mở mặt.
Dù sao đối với hắn mà nói, nữ nhân nào cũng thế , không có gì khác biệt, bất kể hắn lấy ai thì người đó cũng chẳng khiến hắn bận lòng. Nữ nhân ở cổ đại này công dụng nhiều nhất chính là thỏa mãn được dục vọng, cũng như hư vinh của nam nhân.
Chính vì nghĩ như thế cho nên nàng tin chắc rằng hắn cũng không đồng ý cưới nàng đâu. Trong mắt của hắn, hình dung về nàng có lẽ chỉ là 'Không vừa ý ' hơn nữa 'Xấu xí không chịu nổi' đi? Nói không chừng sau khi rút trúng nàng, chính hắn cũng cảm thấy hối hận không thôi đi .
Dù sao, hắn cũng là nam nhân cao cao tại thượng , là Thất điện hạ được người người ngưỡng mộ nha.
Được rồi, Được rồi . Hành động vừa rồi của nàng không những thành toàn ong muốn của hoàng hậu, cho hắn mà còn cho vô số những tiểu thư quyền quý đang ngồi ở đây . Chọn lại thêm một lần nữa, kể cả là trúng ai thì cũng là người ưu tú hơn nàng ...
Thân mình Hiên Viên Diệp sau khi nghe thấy lời nói của nàng thì hơi cứng một chút, trong lòng có cảm giác khó chịu vụt qua.
Đứng ở phía sau hắn , Tốc Phong âm thầm cả kinh, hắn biết, điện hạ lần này tức giận, đã bao lâu rồi hắn mới lại thấy điện hạ tức giận? Trởi ơi, giờ phút này, điện hạ lại tức giận thật rồi ...
Hậy quả của việc điện hạ tức giận...
Tốc Phong không khỏi cảm thấy cả người lạnh lẽo, khẽ run một cái.
--------------------------------------~~^^~~-------------------------------------
Chương 33: Tâm tư của hắn
"Bổn vương làm việc, há lại để cho kẻ khác can thiệp vào hay sao?" Thanh âm lạnh đến thấu xương đột nhiên vang lên. Thanh âm kia không lớn nhưng lại khiến ọi người có mặt trong đại điện phải ngừng thở, nó so với bùa chú đòi mạng từ địa ngục còn khủng khiếp hơn mấy phần. Mỗi người đều cảm giác như bị đóng băng từ đầu đến chân, máu toàn thân đông lại. Tất cả đều cứng đơ.
Mạnh Phất Ảnh cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng sớm đã biết nam nhân này là người rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Bởi vậy, nàng luôn tránh hắn, nhưng có một số việc, thật không ngờ, có tránh cũng không được.
Hiện tại, biểu tình trong giờ phút này của hắn khiến toàn thân Mạnh Phất Ảnh hơi cứng lại. Nam nhân này, lúc tức giận, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Hoặc là, hắn, nguyên bản chính là ma.
Cả thân mình hoàng hậu nhịn không được mà càng lúc càng run rẩy, dù sao vừa mới...
"Giả sử can thiệp vào quyết định của bổn vương...." Môi hắn lại lần nữa cử động, thanh âm càng lúc càng lạnh như băng truyền ra từng chữ cực kì kinh khủng. Chính là, nói được một nửa, hắn lại đột nhiên dừng lại.
Nắm chặt cái chén trong tay, nháy mắt bóp nát.
"Nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì giết!" Tốc Phong hiểu rõ chủ tử của mình, cấp tốc nói tiếp. Nhưng thân thể của hắn bất giác cũng run lên một chút.
"Bản thân mình tự vả, hay để bổn vương sai người động thủ?" Hiên Viên Diệp vươn tay ra, những mảnh vỡ của chiếc chén kia sột soạt rơi xuống ào ào khiến mọi người ở đây tâm lại càng rét run. Mà lời hắn nói ra, càng lúc càng lạnh băng vô tình.
Hắn luôn luôn cụp mặt, không nhìn vào bất kì ai. Vì vậy, mọi người không biết những lời này, rốt cuộc là đối với người nào?
Hoàng hậu? Hay là Mạnh Phất Ảnh?
Hoàng Hậu dù sao cũng là hoàng hậu, Hiên Viên Diệp cho dù cuồng vọng đến đâu cũng không thể sai người đánh hoàng hậu được. Vậy nên, mọi người ở đây đều tự động cho rằng người kia chính là Mạnh Phất Ảnh. Toàn bộ con mắt ở đây, trử Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong ra, đều đồng loạt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Cả người Mạnh Phất Ảnh cứng đờ lại, trong mắt đầy lãnh ý. Hắn muốn nàng ở trước mặt mọi người mà tự bạt tai đánh mình ư?
Nàng có can thiệp vào quyết định của hắn sao? Nàng chẳng qua là khóe léo cự tuyệt hắn, chẳng lẽ nàng ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có hay sao?
Hừ! Lạnh lùng cười, đây chính là hoàng quyền cổ đại, nàng còn có thể hy vọng xa vời điều gì!?
"Hảo! Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do của ta, đáng giá!" Tâm đã quyết liền thực hiện ngay, nàng giơ cao tay lên, không một chút do dự hướng thẳng đến gò má của mình.
Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do ình, thật là quá lời cho nàng rồi.
"Tội của ngươi, chẳng lẽ chỉ đơn giản là năm mươi cái bạt tai như vậy thôi sao?!"
Nhưng, đúng lúc bàn tay của nàng sắp rơi xuống gò má của mình, thanh âm lạnh lùng như băng của hắn lại một lần nữa truyền đến. Lần này, lời nói càng thêm vô tình, càng thêm ngoan tuyệt.
Bàn tay Mạnh Phất Ảnh cứng đờ, hai mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía hắn. Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, nàng thật sự không nhìn ra cảm xúc của hắn.
Nàng phát hiện, nàng thật sự không nhìn thấu hắn, vĩnh viễn cũng không nhìn thấu.
Hắn nói, năm mươi bạt tai là không đủ, chẳng nhẽ muốn giết nàng?
Khóe môi mạnh Phất Ảnh chợt kéo dài một tia cười lạnh. Được rồi! Để nàng nhìn xem, hắn rốt cuộc muốn nàng như thế nào?
Nhưng trong thanh âm vô tình lạnh như băng kia có vẻ như thật sự mang theo âm hàn sát ý làm cho Mạnh Phất Ảnh nhịn không được mà cả thân mình lạnh run lên một cái.
Nhóm tiểu thư thế gia nhìn Mạnh Phất Ảnh có vài phần thương cảm. Kế tiếp, không biết Thất điện hạ sẽ xử phạt nàng như thế nào?
Đôi mắt thái tử hơi híp lại một chút, ở đáy mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
Gương mặt Hiên Viên Diệp vẫn lạnh lùng như băng, làm cho người xem không nhận ra được điều gì bất thường.
Chỉ có Tốc Phong đứng đằng sau lưng hắn mới cảm nhận được bàn tay đặt dưới lớp y phục kia đang siết chặt lại.
Mọi người kinh sợ, nói như thế... Người mà Hiên Viên Diệp muốn đánh nếu không phải là Mạnh Phất Ảnh, thì chính là hoàng hậu?
Hắn... hiện tại đang ở trên đại điện, thế nhưng lại thật muốn đánh hoàng hậu sao?
Này, chuyện này cũng quá...
"Muốn bổn vương cho người động thủ sao?" Thanh âm lạnh như băng như bùa đòi mạng vang lên. Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hoàng hậu.
"Hoàng thượng, thần thiếp...." Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, cầu xin hoàng thượng ngồi bên cạnh.
"Nữ nhân trong hậu cung không được phép can thiệp vào chuyện của nam nhân. Thân là hoàng hậu nhưng lại can thiệp vào quyết định của vương gia thì nên bị trừng phạt như thế nào, điều này hoàng hậu hẳn phải rõ ràng!" Sắc mặt hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, thanh âm lạnh như băng, so với Hiên Viên Diệp còn vô tình hơn.
Đây là một nỗi bi ai của nữ nhân, nơi đây là cổ đại, cho dù là một hoàng hậu cao cao tại thượng thì thế nào? Cũng chỉ có như vậy thôi.
Nhớ năm đó khi hoàng hậu mới vào cung, thế lực nhà ngoại vô cùng cường đại, khi đó được hoàng thượng sủng ái, đương nhiên được hưởng vinh quang vô hạn. Nhưng hiện tại, thế lực đằng ngoại đã không còn, mà hoàng thượng lại độc sủng Nhu phi, ngôi vị hoàng hậu này được bảo toàn đến bây giờ cùng đã là tốt lắm rồi.
Kỳ thật, hoàng thượng cũng có ý muốn lập Nhu phi làm hậu, chẳng qua là do Nhu phi cự tuyệt.
Toàn thân hoàng hậu cứng đờ, trong con ngươi tràn đầy thất vọng. Nhưng, chính trong tình cảnh này, nàng...
Nàng về sau còn mặt mũi nào nữa!
"Muội muội..." Bất đắc dĩ, hoàng hậu hướng Nhu Phi cầu cứu, trong lòng thì càng thêm hận Nhu phi. Nhưng hiện tại không thể không cúi đầu bới vì cả hai nam nhân kia đều nghe theo lời Nhu phi.
Nhu phi giật mình, môi đỏ mọng khẽ giật. Thanh âm say đắm lòng người lại được phát ra, bầu không khí bây giờ có phần nhu hòa hơn: "Nguyên bản vốn là chuyện vui, vì sao lại thành như thế này? Hoàng hậu cũng chỉ muốn tốt cho con, sợ con ủy khuất, con hà tất phải làm cho người khó xử!"
Lời vừa xuất ra, đôi mắt của Nhu phi từ từ chuyển về phía Mạnh Phất Ảnh. Nhìn Mạnh Phất Ảnh ở đằng kia, đầu cũng đang cúi thấp, không dám nhúc nhích.
Lại nói tiếp, "Con xem, Mạnh tiểu thư bị dọa thành như thế nào rồi kìa!?"
Tuy trong lòng nàng cũng thấy Mạnh Phất Ảnh kia căn bản không xứng với nhi tử của mình, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Mạnh Phất Ảnh thì lại không đành lòng.
Mạnh Phất Ảnh không phản ứng, bất quá nàng cũng không ngờ Nhu phi lại cầu tình giúp mình. Nàng cảm giác, Nhu phi này chẳng phải vì thích mình, nhưng làm thế này đủ thấy Nhu phi này quả có tấm lòng bồ tát.
Dọa? Hiên Viên Diệp mở mắt, nàng bị dọa đến sợ hãi sao?
Không ai phát hiện ra, lúc Nhu Phi mở miệng cầu tình, Hiên Viên Diệp hắn như âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Phải nói, tâm địa của Mạnh tiểu thư này thật sự rất chân thật, dám nói ra những lời thật lòng, nữ hài tử nhát gan, con xem con làm người ta sợ hãi đến mức nào, lại còn ở đó nói muốn trừng phạt người ta sao?" Nhu phi hơi liếc mắc quét qua Hiên Viên Diệp một cái, rồi lại ôn nhu nói.
Mạnh Phất Ảnh vẫn chỉ hướng Nhu phi cúi đầu. Quả thật là Bồ Tát , chính là một bồ tát sống.
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch chéo lên, tựa hồ như vừa bị ai quất ột cái. Nàng chân thật? Nói đều là sự thật? Nhát gan?
Nàng nhát gan thế mà dám đêm hôm khuya khoắt đến Bạch phủ 'chuyển bạc' sao? Nàng nhát gan mà lại có thể chỉnh người, từng người từng người một sao?
Nếu nàng nhát gan thì chắc chắn người trong thiên hạ này đều sớm bị hù cho đến chết rồi!
"Diệp Nhi xin theo lời của mẫu phi!" Trong thanh âm của Hiên Viên Diệp có vài phần cung kính, chẳng hề có vẻ lạnh như băng như lúc vừa rồi, ngược lại có vài phần nhu hòa.
Người nào cũng biết, vị vương gia này tuy cuồng vọng nhưng lại rất vâng lời mẫu thân.
"Vậy ý của con là thế nào?" Nhu phi khẽ gật đầu, lại ôn nhu hỏi, trong ý tứ rõ ràng là ám chỉ không bằng lòng với Mạnh Phất Ảnh.
"Lần tuyển chọn phi này, hủy bỏ đi!" Hiên Viên Diệp há lại không hiểu lời của mẫu thân, không kiên nhẫn nói nhanh.
Đôi mắt của Mạnh Phất Ảnh hơi mở ra, theo bản năng hấp tấp nhìn về phía hắn. Trong mắt nàng hiện lên sự vui sướng không kìm được.
Tốt! Tốt! Hủy bỏ là chuyện rất tốt! Dù sao chỉ cần không phải là nàng thì tốt rồi. Nàng đã biết, Hiên Viên Diệp thật sự không có ý muốn nạp thê.
Hiên Viên Diệp hơi ngước mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt không kìm được sự vui sướng kia của nàng.
Con ngươi trầm xuống, nhưng khóe môi tựa hồ lại cười khẽ như có như không. Nữ nhân kia, ngươi không cảm thấy bản thân cao hứng quá sớm hay sao?
-----------------------------------------~~^^~~-----------------------------------
Chương 34: Âm mưu của hoàng hậu
Nhu Phi sửng sốt. Hủy bỏ? Nàng phải vất vả lắm mới khiến nhi tử đáp ứng tuyển chọn phi, cuối cùng lại hủy bỏ như vậy hay sao?
Không được! Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà hủy bỏ.
"Ngươi vừa mới ngẫu nhiên chọn được Mạnh tiểu thư, có thể việc này là trên trời an bày. Nếu là thiên ý, há có thể làm trái. Hoàng Thượng, ý của người như thế nào?" Nhu Phi một mặt sửa lại đề tài, một mặt mềm mỏng hướng về phía Hoàng Thượng.
Mạnh Phất Ảnh lại ngớ ra. Đừng đùa! Vừa rồi, trong lòng nàng còn cảm kích vị Bồ Tát sống kia, nhưng lúc này....
"Nếu đã là thiên ý, cứ quyết định như vậy đi, chọn một ngày lành cho hai người bọn họ thành thân." Hoàng Thượng hơi suy tư một chút, sau đó lại nghiêm túc nói ra một lời. Kỳ thật, trong lòng Hoàng Thượng, đối với Mạnh Phất Ảnh cũng hết sức hài lòng.
Vốn là, hắn có chút kiêng kị Bộ Kinh Vũ, nhưng lúc trước, Hoàng thái Hậu có nói qua, Ảnh nha đầu kia và Bộ Kinh Vũ căn bản không có gì, chẳng qua là cùng nhau diễn tuồng để kiếm cớ từ hôn.
Xem ra, Thái Hậu đang cực lực tác thành cho Diệp Nhi với Ảnh nha đầu. Nếu đã là như vậy, hắn sẽ liền theo ý của bậc bề trên.
Hiên Viên Diệp nhăn mày, có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc này, Mạnh Phất Ảnh mới ngẩn người ra. Nguyên lai, hắn cũng đâu có muốn tuyển chọn phi, chẳng qua là vì Nhu Phi nên không thể không chọn, mà nàng lại là người xui xẻo bị hắn chọn trúng, là tấm bình phong hắn dựng lên để đối phó với mọi người.
Vì sao người xui xẻo luôn là nàng?
Mà lần này, Hoàng Thượng cũng không hỏi qua ý của nàng một chút, đã trực tiếp hạ chỉ. Nếu bây giờ, ngay trước mặt mọi người nàng lại cự tuyệt, như vậy là kháng chỉ, và cái mạng nhỏ này của nàng căn bản sẽ không thể giữ đươc.
Ở Cổ đại này, hoàng quyền hạ xuống không phải là chuyện dân thường có thể dị nghị. Cha của nàng, Hầu gia của Hiên Viên vương triều cũng không thể quản nói chi đến một nữ tử như nàng, cho dù nàng có được Hoàng Thái Hậu cưng chiều đi chăng nữa.
Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh bây giờ chính là phải nhịn xuống, nhưng trong mắt nàng lại lạnh băng đi vài phần.
Bất quá, khóe miệng nàng khẽ nhếch tạo nên một nụ cười lạnh. Hừ! Nàng là ai? Là một cô gái đến từ hiện đại, y thuật cao thâm, thần thâu siêu quần.
Vận mệnh của nàng sao có thể để cho kẻ khác tùy ý bài bố. Thế nên, thánh chỉ kia hạ xuống, nàng không đồng ý gả nhưng cũng chưa dám ngay trước thiên nhan mà nói lời cự tuyệt được.
Không thể lấy trứng gà đi chọi với đá tảng, cho nên, nàng phải nghĩ ra biện pháp khác.
Đứng đằng sau Hiên Viên Diệp, khóe môi Tốc Phong khẽ nhếch lên một cách cứng nhắc. Điện hạ không hổ là điện hạ!
Hắn hiểu rất rõ điện hạ. Từng động tác của điện hạ, mỗi một ánh mắt, hắn đều có thể nhanh chóng đoán ra ý tứ điện hạ.
Lúc trước, điện hạ đối với Mạnh tiểu thư vô tình và ngoan tuyệt, tất cả chuyện kia chỉ là diễn trò cho thái tử xem. Điện hạ của hắn vốn đã có tính toán cẩn trọng. Chiếu theo sự hiền lành của Nhu Phi nương nương, nương nương tuyệt đối sẽ không để cho điện hạ trừng phạt Mạnh tiểu thư.
Mà điện hạ cũng sớm biết Nhu Phi nương nương sẽ không thể nào hủy bỏ việc tuyển chọn phi lần này, cho nên mới cố ý nói như vậy.Làm cho Thái Tử hiểu lầm rằng điện hạ cũng không muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng cuối cùng vì Nhu Phi nương nương mà không thể không lấy.
Điện hạ làm như vậy, có phải là bảo hộ cho Mạnh tiểu thư không?
Vài năm nay, thế lực bên ngoài kinh thành của Thái Từ ngày càng lớn mạnh. Nhiều lần, dù trong sáng lẫn ngoài tối cũng đã phái người đến ám sát điện hạ , có mấy lần, điện hạ bị thương tổn đến suýt mất mạng.
Cho nên, giờ phút này, chỉ có hắn mới là người minh bạch nhất điện hạ suy nghĩ cẩn thận đến mức nào.
Thật vất vả, lựa chọn được một người lại lo nàng bị xúc phạm. Không chọn, chỉ e sau này không có cơ hội.
Tốc Phong âm thầm thở dài trong lòng. Trong lòng điện hạ lúc này đây, chắc hẳn đang suy nghĩ rất khó khăn.
Cũng may, Nhu Phi và Hoàng Thượng lại cực kỳ phối hợp, không để suy nghĩ khổ tâm của điện hạ bỏ ra bị uổng phí.
Việc này, cứ quyết định như vậy. Hiên Viên Diệp vẫn giữ thái độ như trước, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Hắn không hề để ý đến bất cứ người nào, bao gồm cả người xui xẻo nhất lúc này- Mạnh Phất Ảnh.
****
Khi Mạnh Phất Ảnh đi đến ngự hoa viên, đột nhiên có người ngăn lại.
"Hoàng hậu, thái y nói Tuyết Nhi là do có kẻ hạ dược mới bị như vậy, nhất định là nàng, là tiện nha đầu này giở trò quỷ quái!" Thanh âm kia của đại phu nhân bén ngọt. Đột nhiên bừng tỉnh, nàng nhíu mày, mắt hơi trầm xuống. Hiện tại, tâm tình của nàng không tốt, vậy mà vẫn có kẻ dám đến chọc nàng?
"Cơm có thể ăn quàng, nhưng nói thì không thể nói lung tung, nói chuyện phải có bằng chứng! Không bằng không chứng, ngươi tốt nhất im miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!" Mạnh Phất Ảnh từ từ giương mắt lên, thẳng tắp nhìn vào đại phu nhân, lạnh lùng nói từng chữ.
Nàng hiện tại tâm tình không được tốt, chọc phải nàng, cũng đừng trách nàng không khách khí.
"Ngươi.... Nói như thế nào thì ta cũng là trưởng bối , ngươi lại ăn nói với ta như vậy hay sao? Thật là một con nha đầu không biết quy củ. Giống hệt như người mẹ hồ ly tinh của ngươi...." Dáng vẻ bệ vệ của đại phu nhân vừa rồi nhất thời bị dìm xuống, thân mình hơi run rẩy. Nghĩ rằng nơi này còn có Hoàng hậu, nhất định nha đầu Mạnh Phất Ảnh kia không dám làm gì, thật không ngờ nó lại cãi lại bằng những từ ngữ ngoan độc.
"Bốp" Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, lập tức trên gò má của đại phu nhân bị sưng phồng.
Trách móc nàng, nàng còn chưa tính, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng cũng lôi ra trách móc, nên đánh. Một tát vẫn là còn nhẹ.
"Ngươi.... Này... Ngươi dám đánh ta... ngươi rõ ràng không để trưởng bối ở trong mắt, dã....." Đại phu nhân bụm miệng lại, gương mặt khó có thể tin, phẫn nộ dâng lên trong mắt, chính là, cũng không thể tùy tiện chửi loạn.
Hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, sắc mặt trong nháy trở nên thâm trầm. Nàng nguyên bản còn tưởng nha đầu này dễ đối phó, thật không ngờ...
Nhưng, nàng sẽ không ngu xuẩn cùng Mạnh Phất Ảnh này xung đột trực diện. Cho nên, cứ mắt lạnh mà ở bên cạnh quan sát.
"Trưởng bối? Hừ, người ta tôn trọng chỉ có người tôn trọng ta, còn ngươi..." Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn đại phu nhân một cái, khóe môi nở ra vài tia cười trào phúng, sau đó thì nói tiếp, " Không xứng!"
"Ngươi ....Ngươi..." Sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, toàn thân phát run." Ngươi đừng tưởng rằng được Thái Hậu sủng ái thì liền vô pháp vô thiên. Ngươi dám đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi bất quá cũng chỉ là tiện nha đầu sinh ra từ một tiện nữ nhân."
Đại phu nhân hiển nhiên có chút khó thở, nói chuyện không quan tâm xem bản thân nói cái gì, nói cho lòng thoải mái.
Hai mắt của Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm vào bà ta, lạnh lẽo như đóng băng, trong mắt có sát ý, khát máu: " Ngươi còn dám nói! Có tin hay không ta xé rách miệng ngươi ra?"
Dựa vào cái gì? Hừ, nàng muốn đánh mà còn cần dựa vào cái gì hay sao? Hoàng Hậu lúc này không biết nghĩ như thế nào?
Đại phu nhân đột nhiên kinh sợ, thân mình theo bản năng mà run rẩy, miệng há hết cỡ, nhưng cũng không dám nói ra tiếng nào. Bà ta nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong còn ngươi lộ rõ sự sợ hãi.
Ánh mắt như vậy. ..Ánh mắt giết người như vậy..., liệu có mấy người chịu được ánh mắt đó?
Ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi rùng mình, sắc mặt thay đổi trông cực kỳ khó coi, khóe môi khẽ động vài cái, nhưng căn bản cũng không nói được gì.
Nhìn vẻ mặt đại phu nhân, Mạnh Phất Ảnh lại càng kéo dài thêm nụ cười lãnh huyết. Mỗi một con người, bình sinh là thích bắt nạt kẻ yếu.
Nhìn đại phu nhân cùng hoàng hậu, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.
Không để ý đến bọn họ nữa, nàng xoay người, một mình rời đi.
Chính là, nàng không có phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt dõi theo bóng lưng nàng rời đi. Đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng, lại có vài phần sủng nịnh giống như là dung túng.
"Không phải là hạ dược hay sao? Tại sao đột nhiên nàng ta biến lại trở nên thông minh như thế này?" Nhìn Mạnh Phất Ảnh rời đi, Hoàng Hậu đột nhiên ngoan độc nói.
Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức trả lời ngay: "Nghe nói ở Bạch phủ bị đụng đầu một chút, sau đó thì đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết là xảy ra chuyện gì!"
Con ngươi Hoàng Hậu đột nhiên trầm xuống, nơi đáy mắt có thể nhận ra vài phần ngoan tuyệt. Môi nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói ra từng chữ: "Nếu ả cứ ù ù cạc cạc như trước thì tốt, lại đột nhiên thay đổi choáng váng thế này, tin rằng sau này sẽ còn có nhiều người nghi ngờ. Lại tiếp tục hạ dược, để ả trở lại là con ngốc như trước!"
Nàng tuyệt đối không thể để cho nha đầu kia thành thân với Hiên Viên Diệp, trở thành Nghệ vương phi.
" Nhưng, hiện tại Thanh Trúc lúc nào cũng đi theo bên người ả, chúng ta căn bản không có cách nào xuống tay!" Con mắt đại phu nhân cũng hiện lên vài phần ngoan tuyệt, nhưng có chút khó xử nói.
"Thật là vô dụng, chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!" Hoàng hậu hung hăng trợn mắt nhìn bà ta một cái, tức giận quát, suy tư một lát mới trầm giọng nói: "Ngươi đem thuốc đó cho bản cung! Bản cung không tin không trị nổi nha đầu kia!"
Trong chỗ tối, đôi mắt đen kia lạnh lùng như băng, tràn đầy thị huyết và sát ý khiến cho Hoàng Hậu đứng dưới ánh nắng mặt trời âm thầm lạnh run một cái. Theo bản năng, Hoàng hâu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, mới vội vã rời đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trong cung liền cho người đến truyền, nói rằng hoàng hậu thỉnh Mạnh Phất Ảnh vào cung.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại. Hoàng hậu mời nàng vào cung, đằng sau việc này nhất định là chuyện không tốt.
Nàng há lại không hiểu tâm tư của Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu đã cho người đến thỉnh, nàng không thể không đi. Nàng cũng muốn nhìn xem, nữ nhân kia muốn giở trò gì.
Mặc kệ hoàng hậu giở trò gì, nàng cũng phụng bồi đến cùng.
---------~~^^~~--------
Chương 35: Dung túng
Ngày hôm qua, sau khi Mạnh Như Tuyết tỉnh lại thì liền giam mình trong phòng, không ăn không uống, không gặp bất cứ người nào. Nghe nói, từ bên trong gian phòng còn truyền đến những thanh âm rất kì quái.
Giấc mộng của Mạnh Như Tuyết đã bị hủy đi. Sự tình phát sinh trong ngày hôm qua, đừng nói đến chuyện gả cho Hiên Viên Diệp, mà bây giờ dù chỉ là gả cho công tử đại gia, thì chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý cưới nàng.
Rốt cuộc cũng là tự tạo ác quả, tự tạo nghiệt, không thể sống.
Mạnh Phất Ảnh theo chân một tiểu thái giám đi đến Phượng Tê Cung, Thanh Trúc đương nhiên cũng đi theo bên người nàng.
Vừa bước vào Phượng Tê Cung, Mạnh Phất Ảnh còn chưa kịp hành lễ, Hoàng hậu đã tươi cười, nhẹ nhàng bước tới, thân thiết lôi kéo nàng, ôn nhu nói: " Ngươi đã đến rồi, đến đây, mau ngồi xuống!"
Gương mặt thân thiết kia, gương mặt yêu thương kia làm cho Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình. Theo bản năng, khóe môi nàng nhếch lên, nữ nhân này, diễn kịch cũng không tồi!
Vì chuyện của ngày hôm qua, Hoàng hậu bây giờ chắc chắn đang hận nàng đến thấu xương, vậy mà vẫn có thể trưng ra bộ dạng tươi cười làm thân. Hoàng hậu này thật sự không đơn giản.
Nàng cảm thấy thật đáng ghê tởm thay cho nàng ta.
Thanh Trúc đứng bên, cũng nhịn không được mà cánh môi cũng khẽ giật giật.
" Hoàng hậu truyền ta đến , không biết có chuyện gì không?" Mạnh Phất Ảnh cực lực xem nhẹ gương mặt ghê tởm đang cười kia, trầm giọng hỏi.
Nàng thật sự một chút nghĩ cũng không thông, Hoàng hậu hôm nay triệu nàng đến, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lấy lòng nàng? Làm cho nàng từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời, trở thành một quân cờ trong tay nàng ta?
" Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho ngươi cùng với Thất điện hạ, bản cung đã phân phó người đi chọn ngày tốt, nay mai, chúng ta chính là người một nhà. Ở chỗ của bản cung, không cần phải quá ngượng ngùng, ngươi muốn thứ gì, cứ nói với bản cung. Chỉ cần chỗ bản cung có, bản cung cũng sẽ không tiếc mà cho ngươi!" Vẻ mặt Hoàng hậu càng lúc càng tươi cười thêm vài phần, thanh âm cũng càng lúc càng thân thiết hơn.
Hai mắt Hoàng hậu nhìn bao quát những vật quý báu bên trong phòng của mình, con ngươi càng thêm phần đắc ý.
Này, nàng còn chưa chắc đã gả, nhanh như vậy mà đã biến thành người một nhà rồi sao? Hừ, dùng vật chất hối lộ nàng ư? Thật quá buồn cười.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh quét qua toàn bộ căn phòng. Bên trong căn phòng này, cả gian trong lẫn gian ngoài đều bày biện những vật phẩm trân quý, chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng đủ làm người ta hoa cả mắt.
Hư vinh. Trong hoàng cung này, nếu không chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng thì cũng chỉ có thể dùng những vật ngoài thân để thỏa mãn một chút hư vinh trong lòng mình.
Hoàng hậu ở trong cung nhiều năm như vậy, đến bây giờ chắc cũng chỉ còn lại mấy thứ này, một mình ngồi trông.
Nàng thật sự cảm thấy buồn thay cho nữ nhân này!
Lông mày Thanh Trúc hơi chau lại. Hoàng hậu là người rất khó lường, gió thổi chiều nào thì nghiêng theo chiều đó, nhanh như vậy mà đã nghĩ đến việc mua chuộc chủ tử.
Nhưng, chủ tử há lại là người dễ dàng để cho người khác mua chuộc.
" Đa tạ Hoàng hậu." Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, trả lời khá lịch sự. Đôi mắt Hoàng hậu lại càng thêm phần đắc ý, nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Phất Ảnh thì làm vẻ mặt tươi cười của nàng hơi hơi cứng đơ lại.
" Bất quá, ta không cần những thứ này!"Mạnh Phất Ảnh khép hờ mi, căn bản cũng chẳng có ý đi xem vài thứ kia.
Trên gương mặt Hoàng hậu lộ ra vài phần xấu hổ, trong lòng thì lại càng thêm hận. Nhưng nàng vẫn cố cười khẽ, ôn nhu nói: " Ha ha, nha đầu ngươi... ... không cần khách sáo như vậy."
Rõ ràng trong lòng đã bực đến cực điểm, nhưng mặt thì vẫn cực lực cười khen ngợi.
" Nếu Hoàng hậu không có điều gì muốn nói nữa, ta đi thỉnh an Thái Hậu." Mạnh Phất Ảnh thật không muốn nhìn Hoàng hậu trưng ra bộ mặt tươi cười giả dối kia thêm nữa, và nàng cũng không muốn lãng phí thời gian để ngồi ở chỗ này.
" Ngươi... đứa nhỏ này, thế nào lại nóng vội như vậy? Bản cung còn có một số việc muốn nói với ngươi." Hoàng hậu lại một lần nữa kéo tay Mạnh Phất Ảnh lại, gương mặt vẫn cười khẽ như cũ, nhưng chính là, trong con ngươi có thêm vài phần khẩn trương.
Sau đó lại chuyển hướng, nói với Thanh Trúc: " Vừa rồi bản cung đã cho người xem ngày sinh tháng đẻ của Phất Nhi và Diệp Nhi, hai người quả nhiên là thiên địa hợp. Ngươi lấy đem cho Hoàng Thái Hậu xem, nhất định sẽ làm cho Hoàng Thái Hậu cao hứng, thuận tiện nói với người một tiếng bản cung lưu Phất Nhi lại nơi này, dạy nàng một ít chuyện trong nhà của nữ nhi."
Nói vòng một lượt mới đi vào điểm chính, lý do hợp tình hợp lý, Thanh Trúc mặc dù không muốn đi, nhưng đây lại là mệnh lệnh của Hoàng hậu, nàng không dám cãi lại.
Hơn nữa, nếu chủ tử ở chỗ này mà xảy ra chuyện, Hoàng hậu dù có trăm miệng cũng không thể nào không bị truy cứu trách nhiệm, cho nên, dù có thế nào thì nàng ta cũng tuyệt đối không dám gây khó dễ, làm hại đến chủ tử.
Đôi mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấy Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, nàng mới cầm lá sớ chi mệnh theo cung nữ rời đi.
" Đến đây, bản cung cố ý làm cho người ta nấu chén canh, ngươi tới nếm thử đi!" Sau khi Thanh Trúc rời đi, Hoàng hậu sai cung nữ múc chén canh đến, tự mình tiếp nhận, đưa tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trầm xuống. Bát canh này mang theo một mùi vị lạ, màu sắc lại hơi đậm. Thoạt nhìn thì không nhận ra điểm gì khác lạ, nhưng dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, nàng khẳng định bát canh ở trong tay Hoàng hậu có bỏ thêm thuốc.
Khóe môi lạnh lùng kéo dài một đường, xem ra, đây mới chính là mục đích hôm nay Hoàng Hậu truyền nàng đến.
Nhưng chính là, nàng một chút cũng không nghĩ ra, chiếu theo sự khôn khéo của Hoàng Hậu, tại sao lại hạ độc nàng ngay trong tẩm cung của mình?
Đôi mắt lạnh lùng híp lại, được, nàng cũng muốn nhìn xem, Hoàng hậu rốt cuộc muốn giở trò gì?
Lúc trước thì lãnh đạm, bây giờ Mạnh Phất Ảnh lại bình tĩnh nhìn chén canh kia, cũng không có ý tiếp nhận.
" Thế nào? Ngay cả chút thể diện này cũng không cho bản cung sao?" Hoàng hậu cố ý nói, tỏ vẻ bất mãn.
Thấy thế, Mạnh Phất Ảnh cố ý do dự một chút, sau đó mới tiếp nhận, đưa đến khóe môi mình. Người nhìn vào tưởng nàng đang uống chén canh đó, nhưng thực chất toàn bộ canh đều bị bọt biển giấu trong ống tay áo của nàng hút hết.
Trải qua sự việc Mạnh Như Tuyết hạ dược nàng ngày hôm qua, nàng đã nghĩ bây giờ người muốn hại nàng nhất định là không ít. Hạ độc ở thời cổ đại này không phải chỉ có một phương thức, cho nên phòng còn hơn chữa, nàng đã cẩn thận để ở trong ống tay áo một khối bọt biển do nàng tự chế.
Thật không ngờ, nhanh như vậy, nàng đã phải dùng đến nó.
" Ta muốn đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu."
Bởi vì không xác định được Hoàng hậu hạ thuốc gì, cho nên ngay sau khi uống xong chén canh đó, Mạnh Phất Ảnh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng là, thân hình hơi lung lay một chút: " Đầu óc ta thật choáng váng!"
Sau đó liền loạng choạng ngã gục lên bàn.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tra ra xem rốt cuộc Hoàng hậu đã hạ thuốc gì với nàng.
" Phất Nhi! Phất Nhi! Ngươi làm sao vậy?" Hoàng hậu khẽ đẩy nàng. Đẩy vài cái không có động tĩnh gì, nàng liền đẩy mạnh thêm vài cái nữa, nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn không nhúc nhích, nằm sấp trên mặt bàn.
" Sao lại thế này? Tại sao lại hôn mê?" Hoàng hậu chuyển hướng, nhìn cung nữ duy nhất đứng trong phòng, trầm giọng hỏi.
" Nô tỳ không biết! Lần trước hạ dược nàng, rõ ràng không có choáng váng, mọi thứ vẫn tốt đẹp như cũ, sau hai ngày mới bắt đầu có biểu hiện choáng váng rồi điên ngốc. Liệu lần này có phải là do hạ dược quá nặng cho nên mới sinh ra choáng váng?" Cung nữ kia nhỏ giọng trả lời, hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: " Bằng không nô tỳ cứu tỉnh nàng lại bây giờ!"
Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh trong lòng. Nguyên lại, ' nàng ' ngốc hóa ra lại là do Hoàng hậu làm, mà Hoàng hậu này lại vẫn muốn hạ ngốc nàng.
Và bởi vì thuốc kia hai ngày sau mới phát tác, cho nên Hoàng hậu mới quang minh chính đại ngay tại tẩm cung của mình hạ độc nàng.
Hừ! Muốn làm nàng ngốc phải không? Nàng sẽ hảo hảo chơi đùa đáp lại Hoàng hậu mới được, cam đoan làm cho Hoàng hậu cả đời nhớ mãi không quên.
Lúc cung nữ kia chuẩn bị bấm lên huyệt nhân trung của nàng, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên bật dậy...
Mạnh Phất Ảnh không biết, trong chỗ khuất, có một đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của nàng. Khi thấy nàng đột nhiên hành động, trong con ngươi thâm thúy kia lộ ra ý cười, nhưng vẫn dung túng như cũ.
Nếu nàng đã muốn chơi, vậy thì, hãy theo hắn. Lần đầu tiên, hắn muốn dung túng một người, cũng muốn phóng túng bản thân mình.
" Đến bên ngoài trông chừng, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào Phượng Tê Cung" Thanh âm lạnh như băng, nhưng giờ phút này lại chứa thêm sự dung túng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com