Phần 3: Những ngày không yên
Phần 3: Những ngày không yên
Sáng thứ Ba, Huy và Đạt học chung tại giảng đường. Không gian đông đúc, tiếng giảng bài đều đều hòa lẫn với tiếng bút sột soạt và tiếng quạt trần kêu cót két, tạo bức màn âm thanh che giấu mọi động tĩnh nhỏ.
Huy ngồi ở góc cuối, khoác áo hoodie đen rộng thùng thình, che giấu cơ thể cường tráng. Cơ ngực săn chắc và bắp tay căng tròn ẩn dưới lớp vải, chỉ lộ ra khi cậu cử động. Mùi nước hoa thoang thoảng hòa lẫn với mùi mồ hôi nam tính sau buổi tập gym sáng sớm, tạo sức hút khó cưỡng. Khuỷu tay cậu tỳ lên bàn, tạo bức tường chắn tự nhiên, đôi mắt sắc sảo quan sát Đạt ngồi đối diện.
Đạt mặc áo sơ mi trắng đồng phục, cài kín cổ, và quần âu đen bó sát, làm nổi bật bắp đùi săn chắc từ những buổi chơi cầu lông. Khuôn mặt đẹp trai thanh tú, mái tóc đen rối tự nhiên, nhưng đôi mắt lấp lánh lộ vẻ căng thẳng. Cậu giả vờ chăm chú ghi chép, nhưng đôi tay nắm bút đến trắng khớp, mồ hôi lấm tấm trên trán tố cáo tâm trạng bất an. Sau đêm ở chung cư tầng 6, Đạt không thể nhìn thẳng vào Huy mà không nhớ lại khoảnh khắc thân mật dưới ánh đèn vàng – nụ hôn, những cái chạm, và cảm giác cặc cậu trong miệng Huy. Huy... mày làm tao rối quá... Đạt nghĩ, cố dán mắt vào vở, nhưng tim đập thình thịch.
Huy nghiêng người, giả vờ nhặt bút, hơi thở nóng phả vào tai Đạt, thì thầm:
• Mày đổ mồ hôi nhiều thế, Đạt? Căng thẳng gì à?
Đạt giật mình, lườm Huy, giọng thấp nhưng cứng:
• Mày im đi, Huy! Đừng có quậy ở đây!
Huy nhếch môi, ánh mắt lấp lánh tà ý, không đáp nhưng bàn tay dưới gầm bàn bắt đầu di chuyển. Giảng đường đông đúc là nơi hoàn hảo để che giấu, với tiếng quạt trần át mọi âm thanh khả nghi và ánh mắt sinh viên dán chặt vào bảng đen. Bàn tay Huy khởi đầu hành trình xâm lấn, từng cử động được tính toán kỹ lưỡng như một trò chơi nguy hiểm.
Ngón trỏ của cậu vẽ vòng tròn chậm rãi trên đùi Đạt qua lớp vải quần âu, cảm nhận cơ bắp co thắt dưới từng cái chạm. Áp lực nhẹ nhàng, vừa đủ để Đạt cảm nhận sự hiện diện, móng tay cắt gọn khẽ cào vào mặt trong đùi, tạo cảm giác nhồn nhột. Đạt cố giữ vẻ bình thản, nhưng khuôn mặt đẹp trai hơi đỏ lên, bắp tay nổi gân xanh khi siết chặt cuốn vở. Huy lén quan sát, ánh mắt như kẻ săn mồi, biết rõ cậu đang đẩy Đạt vào thế khó.
Bàn tay Huy trượt sâu hơn, ngón cái ấn nhẹ bắp đùi non, nơi da mỏng và dễ kích thích. Lòng bàn tay áp sát vùng háng, cảm nhận nhiệt độ tăng dần qua lớp vải. Ngón giữa gõ nhịp đều đều trên bắp đùi săn chắc, như thể đồng điệu với bài giảng, nhưng thực chất là để trêu ngươi. Đạt nghiến răng, gân cổ nổi rõ, đầu gối khép lại vô thức, siết lấy cổ tay Huy như muốn ngăn lại. Cậu thì thầm, giọng run nhưng cố giữ vẻ bình tỉnh:
• Huy... mày dừng lại đi... Đừng làm bậy ở đây...
Huy mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức, thì thầm lại:
• Bình tĩnh, Đạt. Không ai thấy đâu. Mày thích mà, đúng không?
Đạt không đáp, chỉ cúi đầu thấp hơn, giả vờ ghi chép, nhưng tay run đến mức chữ nguệch ngoạc. Môi dưới bị cắn chặt, vị tanh của máu lan trong miệng. Huy, nhận ra phản ứng của Đạt, nhếch mép khi cảm nhận qua lớp vải: cặc Đạt đã cương cứng, tạo đường cong rõ rệt, căng chặt trong quần lót cotton. Một vệt ẩm loang nhẹ, chứng tỏ Đạt không thể kiểm soát phản ứng sinh lý. Nhịp thở gấp gáp khiến cơ ngực phập phồng dưới áo sơ mi, nút áo như muốn bung ra.
Huy quyết định đẩy trò chơi lên cao trào, tận dụng tiếng quạt trần và không gian đông đúc để che giấu. Ngón út khéo léo mở khóa quần (tách!), âm thanh nhỏ bị tiếng quạt át đi. Ngón giữa luồn qua khe quần lót, chạm vào lớp da nóng ẩm, cảm nhận sự căng cứng của cặc Đạt. Bàn tay nắm trọn dương vật, ngón cái xoa nhẹ đầu khấc ướt át, cảm nhận từng giọt chất lỏng rỉ ra. Đường gân nổi rõ dưới lớp da mỏng, nóng bỏng trong tay Huy. Mạch đập cuồng loạn truyền qua đầu ngón tay, như nhịp tim của chính Đạt. Hai hòn dái căng tròn, săn chắc, khẽ giật mỗi khi Huy chạm vào.
Đạt cố kiềm chế, mắt nhắm nghiền, mí mắt run rẩy, như đang đấu tranh nội tâm. Các ngón chân cong quắp trong giày, đau nhức vì căng thẳng. Cậu thì thầm, giọng run nhưng cố giữ vẻ cứng rắn:
• Huy... mày... dừng lại đi... Tao không chịu nổi đâu...
Huy, ánh mắt lấp lánh tình cảm xen lẫn tà ý, thì thầm:
• Đạt, mày đẹp quá khi thế này. Để tao chăm sóc mày...
Huy thiết lập nhịp điệu tinh vi, như một nhạc trưởng điều khiển bản giao hưởng bí mật. Cậu vuốt dài từ gốc lên đỉnh cặc Đạt ba lần, lực tăng dần, cảm nhận sự căng cứng giật nhẹ. Ngón cái xoay quanh rãnh quy đầu một lần, chạm điểm nhạy cảm, khiến Đạt rên khe khẽ, âm thanh nghẹt thở bị tiếng giảng bài che lấp. Huy lặp lại chu kỳ, kèm theo những cú véo nhẹ vào hòn dái, vừa đau vừa sướng, đẩy Đạt vào lằn ranh khoái cảm. Đạt cắn môi đến bầm tím, cơ ngực phập phồng, bắp tay căng chặt, như muốn xé toạc áo sơ mi. Mắt cậu nhắm chặt, mí mắt giật liên hồi, ngón chân cong quắp trong giày.
Dòng tinh đầu tiên bắn mạnh vào lòng bàn tay Huy, đặc sệt và nóng hổi, thấm qua kẽ ngón tay. Bốn đợt phun tiếp theo ướt đẫm quần lót, tạo vệt trắng đục loang rộng. Toàn thân Đạt co quắp, cột sống cong như cánh cung, nhưng cậu cố kiềm tiếng rên, chỉ phát ra âm thanh nghẹt thở: Ưmmm...! – bị chôn vùi trong tiếng quạt trần và giảng bài. Huy mỉm cười, ánh mắt chiến thắng, thì thầm:
• Sướng chứ, Đạt?!...
Đạt, mặt đỏ bừng, không dám nhìn Huy, chỉ cúi đầu, tay siết chặt bút:
• Mày... đừng nói nữa, Huy... Tao...
Huy hành động nhanh như chớp, giữ vẻ bình thản để không ai nghi ngờ. Cậu lấy gói khăn giấy ướt từ túi, lau sạch tinh dịch dính trên tay, mùi tanh nhàn nhạt hòa vào không khí. Cậu kéo áo khoác của Đạt che vết ố trên quần, khéo léo chỉnh lại nếp gấp để che giấu hoàn toàn. Rồi cậu cúi sát tai Đạt, thì thầm bằng giọng khàn đặc:
• Tối nay chơi tiếp nha?!
Đạt không đáp, lòng rối bời. Cơn sóng tội lỗi ùa về khi cậu nhận ra mình vừa xuất tinh trước hàng chục sinh viên, nhưng hưng phấn ngầm từ sự liều lĩnh khiến tim đập thình thịch. Nhiệt độ bàn tay Huy vẫn như in trên da, khiến Đạt không thể tập trung. Huy... mày làm tao điên thật rồi... Cậu sợ không biết liệu mình có đủ can đảm đối mặt với Huy.
Tiếng chuông hết giờ vang lên chói tai. Đạt vội thu xếp sách vở, tay run khi cố che vết ố trên quần. Huy đứng dậy, vươn vai, cơ ngực săn chắc căng phồng dưới áo hoodie, khoe đường nét hoàn hảo qua từng cử động. Cậu nháy mắt, giọng trêu đùa:
• Mai mặc quần rộng hơn đi, Đạt. Quần này chật...khó... quá.
Đạt lườm Huy, không đáp, vội bước ra khỏi giảng đường, để lại đằng sau đống hỗn độn cảm xúc không thể gọi tên. Huy nhìn theo, nụ cười tà ý nở trên môi, biết rằng trò chơi giữa hai người chỉ vừa bắt đầu. Cả hai trở về chung cư tầng 6, không khí vẫn thân mật nhưng căng thẳng, ánh đèn vàng và tiếng quạt máy gợi nhớ đêm trước. Đạt cố giữ vẻ bình thường, nhưng mỗi lần Huy lại gần, vỗ vai hay trêu đùa, cậu lại thấy tim đập nhanh.
Buổi chiều, tại căn hộ, Huy pha cà phê, cơ bắp nổi rõ khi cầm ly. Đạt ngồi trên sofa, giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt lén nhìn Huy. Cậu nhớ lại cảnh trong giảng đường, cảm giác bàn tay Huy, và lời thì thầm hẹn... buổi tối. Mày muốn gì nữa, Huy? Tao không hiểu nổi mình nữa... Đạt nghĩ, lòng rối bời.
Huy, như đoán được, bước tới, ngồi cạnh Đạt, giọng trầm:
• Mày nghĩ gì mà căng thẳng thế? Nghĩ về chuyện tối nay hả?
Đạt đỏ mặt, lườm Huy:
• Mày đừng có mơ! Tao... tao không làm mấy chuyện đó đâu!
Huy cười lớn, vỗ vai Đạt, bắp tay căng lên:
• Ngại gì, Đạt? Mày ngon thế, tao không để mày thoát đâu!
Đạt đứng dậy, chạy vào phòng, đóng sầm cửa, giọng hét lên:
• Mày im đi, Huy! Đừng quậy nữa!
Huy cười, lòng nóng ran, hình ảnh Đạt trong giảng đường khiến cậu không thể ngồi yên. Đạt hay xấu hổ quá không thể ép Đạt thêm... Cậu vào phòng tắm, tự giải quyết, ký ức về cặc Đạt trong tay làm cậu bắn mạnh mẽ, hơi thở dồn dập. Đạt... mày làm tao điên thật rồi.
Trong phòng, Đạt nằm trên giường, trằn trọc: Huy... mày thích tao thật sao? Tao phải làm sao đây?
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua ban công, chiếu lên sàn gỗ căn chung cư. Huy dậy sớm, mặc áo thun, cơ ngực căng lên khi pha cà phê. Đạt bước ra, mắt không dám nhìn Huy, giọng gượng:
• Mày... dậy sớm thế? Pha cà phê à?
Huy cười, đưa ly cà phê, bắp tay nổi rõ:
• Ừ, uống đi! Hôm nay mày đánh cầu lông chứ?
Đạt gật đầu, nhấp cà phê, cố làm như không có gì:
• Ừ, chiều nay tao đi. Mày... đá bóng hả?
Huy nháy mắt, vỗ vai Đạt:
• Đá chứ! Ra cổ vũ tao đi, đừng để tao chờ!
Cả hai cười, như hai thằng bạn thân hằng ngày, nhưng trong lòng thầm mỉm cười, biết rằng những khoảnh khắc liều lĩnh trong giảng đường và đêm ở chung cư đã kéo họ gần nhau hơn. Hạt giống tình cảm đã nảy mầm, chờ ngày đơm hoa trong những thử thách tiếp theo.
(Hết Phần 3)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com