sự sống và cái chết
Khi Đỗ Thành và Thẩm Dực được đưa vào bệnh viện, không khí trong phòng cấp cứu căng thẳng đến ngột ngạt. Cả hai đều trong tình trạng nguy kịch. Đỗ Thành bị thương nặng ở vai, vết thương sâu và chảy nhiều máu, trong khi Thẩm Dực vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau cú ngã xuống biển và những cơn sốc từ việc đối mặt với cái chết. Các bác sĩ làm việc không ngừng nghỉ, họ chạy đua với thời gian để cứu sống hai người.
Ngay khi cửa phòng cấp cứu mở ra, Đỗ Khuynh, chị gái của Đỗ Thành, bước vào. Cô đã nhận được tin và tức tốc đến bệnh viện từ khi hay tin em trai mình gặp nạn. Đỗ Khuynh là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng khi nhìn thấy em trai nằm trên giường bệnh với những vết thương đẫm máu, trái tim cô như thắt lại. Cô nhanh chóng tiến đến bên giường của Đỗ Thành, nắm lấy tay anh, không nói gì nhưng vẻ mặt lo lắng của cô đủ để thể hiện nỗi sợ hãi trong lòng.
"Thành... Em không sao chứ?" Đỗ Khuynh khẽ gọi, giọng cô run rẩy. Cô đã quen với hình ảnh Đỗ Thành mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng lúc này, anh chỉ là một người đàn ông kiệt sức, nằm bất động trên giường bệnh.
Đỗ Thành mở mắt, nhìn thấy chị gái đứng cạnh mình. Mặc dù cảm giác đau đớn khắp cơ thể, anh vẫn cố mỉm cười, an ủi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị gái mình. "Chị đừng lo, em chỉ bị thương nhẹ thôi. Dực... là người đáng lo hơn. Chị trông chừng cậu ấy giúp em."
Cô gật đầu, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy nỗi lo lắng. Đỗ Khuynh không nói gì thêm, cô biết anh trai mình không dễ dàng bị hạ gục, nhưng chị không thể làm gì ngoài việc ở bên cạnh và chờ đợi.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra, và Cục trưởng Trương, người đứng đầu Phân cục Cảnh sát Bắc Giang, bước vào. Bà là một người nghiêm nghị và có uy quyền. Dù biết rõ về tình hình của Đỗ Thành và Thẩm Dực, bà vẫn không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
"Đỗ Thành, Thẩm Dực... Các cậu làm tốt lắm," Cục trưởng Trương nói, giọng bà đầy sự trân trọng. "Nhưng cậu không thể tự mình chịu đựng mọi thứ như vậy, Đỗ Thành. Cậu đã hy sinh cả tính mạng để bảo vệ đồng đội của mình."
Đỗ Thành cố gắng ngồi dậy, nhưng vết thương trên vai khiến anh đau đớn. "Cảm ơn, cục trưởng. Nhưng... Thẩm Dực, cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại. Cậu ấy gặp phải... một cú sốc rất lớn."
Cục trưởng Trương gật đầu, bước đến bên giường Thẩm Dực. Bà nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của cậu, và trong lòng bà biết rằng, dù chiến công lớn thế nào, có một thứ quan trọng hơn cả—sự an toàn của các cảnh sát dưới sự chỉ huy của mình. Bà vỗ nhẹ lên vai Đỗ Thành. "Được rồi, phân cục sẽ lo liệu hết những việc sau vụ án. Cậu hãy nghỉ ngơi đi."
Tuy nhiên, trong lòng Cục trưởng Trương cũng có một sự lo lắng khó nói thành lời. Vụ buôn lậu ma túy lần này không đơn giản. Những kẻ đứng sau không phải là những kẻ dễ dàng bị đánh bại. Và hơn hết, bà cảm nhận rõ sự căng thẳng ngày càng lớn trong lực lượng cảnh sát, khi mà vụ án này ngày càng trở nên phức tạp.
Trong khi Cục trưởng Trương đang nói chuyện với các bác sĩ để nắm rõ tình hình sức khỏe của Thẩm Dực, Đỗ Khuynh không thể giữ im lặng lâu hơn. Cô quay lại nhìn Đỗ Thành, vẻ mặt có chút khó chịu, hỏi cậu em của mình: "Em có thể nói cho chị biết, lần này có chuyện gì xảy ra không? Tại sao lại liều mạng như vậy?"
Đỗ Thành biết chị gái mình sẽ không tha thứ cho những quyết định vội vã của anh, nhưng trong tình huống này, anh chỉ có thể thở dài, mệt mỏi. "Chị... Đây là vụ án lớn, buôn lậu ma túy qua biển. Chúng ta đã phải đối mặt với bọn tội phạm nguy hiểm. Nhưng Dực... cậu ấy là người mà em không thể để mất, là người của em. Em không thể để cậu ấy bị tổn thương."
Đỗ Khuynh im lặng, nhìn vào đôi mắt của em trai mình, cô biết rõ em trai mình là một người luôn bảo vệ những người thân cận, nhưng lần này, nguy hiểm thật sự quá lớn. Cô gật đầu, thở dài, rồi ôm lấy Đỗ Thành một cách nhẹ nhàng. "Chị biết em luôn quan tâm đến mọi người. Nhưng em cũng cần phải biết chăm sóc bản thân, có biết không?"
Ngay lúc đó, cửa phòng bệnh lại nhẹ nhàng mở ra, và Thẩm Dực cuối cùng cũng từ từ mở mắt. Cậu vẫn còn mệt mỏi, nhưng đôi mắt đã sáng lên phần nào. Cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được chính là sự ấm áp từ Đỗ Thành, anh đang ngồi bên cạnh cậu, rồi một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
"Dực... Em tỉnh rồi à?" Đỗ Thành dịu dàng hỏi, một nụ cười nhẹ trên môi dù vết thương trên vai vẫn còn khiến anh đau đớn.
Thẩm Dực nhìn Đỗ Thành, thấy anh vẫn còn trong tình trạng không ổn, cậu nhẹ nhàng nói: "Anh đừng lo, em ổn rồi. Nếu không có anh, em chẳng biết mình có thể vượt qua được không."
Đỗ Thành nhìn Thẩm Dực, nhẹ nhàng vỗ tay cậu, "Em không phải cảm ơn anh. Cả hai chúng ta đều đã cùng nhau vượt qua. Giờ thì, hãy nghỉ ngơi đi."
Cục trưởng Trương đứng từ xa, nhìn thấy cả Đỗ Thành và Thẩm Dực đều đã tỉnh lại, và mặc dù tình hình vẫn chưa hoàn toàn ổn, nhưng ít nhất, họ vẫn còn sống. Bà thở dài nhẹ nhõm, rồi quay lại nói với các bác sĩ: "Hãy chăm sóc họ cẩn thận. Còn vụ án này, chúng ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu cho đến cùng."
Trong khi các bác sĩ tiếp tục công việc của mình, Đỗ Thành và Thẩm Dực vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng giờ đây, họ không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này nữa. Cùng với sự giúp đỡ của những người đồng nghiệp, họ biết rằng không có gì là không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com