Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

   
52.
   
   
Bắc Giang nằm ở vùng ven biển. Vào cuối tháng 5 và tháng 6, khi mùa hè đến, không chỉ ánh nắng mặt trời chói chang mà độ ẩm hầm hập đều cùng nhau đập vào mặt mọi người. Sống dưới cái nóng mùa hè, ai nấy không khác gì bị ném vào cái hầm kín và ngột ngạt.

Thật không may, gần đây bức tường bên ngoài của chi nhánh và hệ thống điều hòa đang được sửa chữa. Vì vậy, khi Đỗ Thành lái xe chở họa sĩ nhỏ đi làm vào buổi sáng, anh mở cửa thấy một nhóm người ngồi trước máy điều hòa duy nhất trong phòng, tranh nhau làn hơi mát ít ỏi còn lại.
   
   
Họ vừa xuống khỏi xe có máy lạnh nên thân thể chậm chạp chưa cảm nhận được cái nóng khủng khiếp, cả hai đều cảm thấy dễ chịu. Giang Phong thấy Đỗ Thành  liền quay đầu lại. Dưới vầng trán đẫm mồ hôi của cậu là một đôi mắt đầy oán hận.
    
"Đội trưởng Thành... Nếu anh còn không đi làm nữa, anh sẽ thấy một hàng cá muối nằm ở đây vào ngày mai."
   
   
Cá muối tất nhiên là một trong những đặc sản của Bắc Giang. Cá thu đã phơi khô một hai ngày và tẩm với muối, sau đó được ngâm trong dầu. Thịt cá mềm mại và tinh tế, giữ được mùi vị đặc trưng của biển. Lúc này, Giang Phong và mọi người đang đổ mồ hôi như tắm, và họ thực sự trông giống như những con cá muối treo trong sân phơi của một ngôi làng ven biển.
   
    
Thẩm Dực thò đầu ra từ phía sau Đỗ Thành, cậu mỉm cười đưa tới một chiếc túi cách nhiệt lớn. Chiếc túi rất nặng, Lý Hàn tiến tới nhận lấy, sau đó hai mắt cô sáng lên.
   
   
"Kem, kem que! Thầy Thẩm, thầy thật tốt bụng!"
   
   
Cô reo lên và đưa một cái cho lão Diên. Người chú trung niên lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay nhỏ do người vợ yêu quý của mình làm, cười cười nhận lấy.
   
   
Giang Phong cũng đến giúp phân phát kem cho mọi người. Trong giây lát, văn phòng bỗng có vẻ không còn quá nóng nữa. Những que kem tỏa ra một chút mát mẻ, xoa dịu tâm trạng nóng bức của nhóm người.
   

Vì vậy, khi Lôi Diệc Phi bước vào, anh ngạc nhiên thấy cảnh mọi người đang vui vẻ ăn kem.
       
      
Trời nóng như vậy sao? Rõ ràng là đội trưởng đội điều tra hình sự giàu kinh nghiệm vừa mới ra khỏi xe và không cảm thấy rõ ràng sự thay đổi của nhiệt độ. Anh hắng giọng lôi kéo sự chú ý của mọi người.
   
   
"Có một vụ án. Trường trung học cơ sở số 3 Bắc Giang báo cáo một học sinh rơi từ trên cao xuống. Họ đã phong tỏa hiện trường. Đỗ Thành, Thẩm Dực, Giang Phong, ba người đưa người đến đó. Lý Hàn, lão Diên điều tra video giám sát tại hiện trường vụ tai nạn."
      
      
 "Rõ!"
   
   
   
   
   
Trường trung học cơ sở số 3 là một trong những trường tốt nhất của Bắc Giang. Ngoài những điều kiện cơ bản thì vị trí của trường được bao quanh bởi núi và sông đủ để khiến nhiều học sinh từ các trường khác phải ghen tị. Tuy nhiên, điều này cũng không chỉ mang lại thuận lợi. Ngoài phong cảnh, Trường trung học cơ sở số 3 còn nổi tiếng với lịch học dày đặc và chế độ giáo dục nghiêm ngặt. Nhiều học sinh sau tốt nghiệp có đánh giá trái chiều về trường.
      
       
Đỗ Thành đã nghe nói nhiều đến ngôi trường này. Nếu không phải anh kiên trì theo đuổi lựa chọn của chính mình, Đỗ Khuynh đã định đem anh đóng gói đưa đến đây để tiếp nhận chế độ giáo dục nghiêm ngặt nhất, mài giũa tính nết ngông cuồng của anh.
   
    
Cho nên, anh và hiệu trưởng cũng đã gặp nhau một lần. Trong ấn tượng của Đỗ Thành, ông ta là một lão già nghiêm khắc, các giáo viên dưới quyền đều rất kính trọng ông. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, chắc ông ta cũng đã nghỉ hưu rồi.
   
    
Nghĩ đến đây, anh quay đầu sang ghế phụ. Cậu họa sĩ nhỏ hơi nghiêng đầu, dựa vào chiếc gối nhỏ ngủ thiếp đi. Đỗ Thành lén học cách khâu gối trên mạng, khâu mấy ngày liền vui vẻ tặng nó cho hoạ sĩ nhỏ, nói là tiện tay mua được. Thẩm Dực làm sao có thể không nhìn ra? Nhưng cậu không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng chạm vào những mũi khâu xiêu vẹo, trong mắt mang đầy ý cười, rồi đặt nó lên ghế phụ.
         
      
Đỗ Thành nhả ga, giảm tốc độ một chút.
   
   
Gần đây Thẩm Dực bận rộn với kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Mặc dù Đỗ Thành biết một tháng trước cậu họa sĩ nhỏ của mình đã tốt nghiệp sớm, hơn nữa thành tích rất tốt. Nhưng muốn thi vào làm họa sĩ chân dung của cảnh sát lại càng không dễ dàng. Cho dù Thẩm Dực có tài giỏi đến đâu, cậu cũng phải từng bước từng bước vượt qua kỳ thi.
   
Mặc dù đội trưởng Lôi đã đích thân muốn nhận cậu, nhưng đây không phải là lý do để lười biếng.
   
   
Khi anh lái xe tới dưới nhà Thẩm Dực vào sáng sớm, họa sĩ nhỏ đang dựa vào bức tường bên cạnh, kèm theo một quầng thâm rõ ràng dưới mắt. Rõ ràng là cậu ấy đã đọc sách suốt đêm. Đỗ Thành đau lòng, nhưng anh không thể xen vào quyết định của cậu, vì vậy anh chỉ có thể cố gắng chăm sóc người này thật tốt.
    
     
Nếu Thẩm Dực không thể ngủ đủ giấc, thì phải ép em ấy ăn thật nhiều!
   
    
53.
   
    
Tháng 5 và tháng 6 là thời điểm học sinh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ và kỳ thi tuyển sinh đại học, áp lực gần như đạt đến đỉnh điểm. Một chuyện lớn như vậy đột nhiên xảy ra trong trường, cảm giác bất an và buồn bã nhanh chóng lan rộng trong các học sinh. Khi Giang Phong và đồng nghiệp đến nơi, họ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ tòa nhà giảng dạy màu đỏ gạch sau cổng trường.
   
    
Một vài giáo viên đã đợi sẵn đang đi qua lại lo lắng ở cửa, nhưng hiệu trưởng không có ở đó. Khi nhìn thấy mọi người, người nọ lập tức chạy tới: "Cảnh sát, xin hãy đi theo chúng tôi!"
   
   
Đỗ Thành dẫn theo họa sĩ nhỏ vẫn còn hơi ngái ngủ đi theo nhóm người đến một bãi đất lầy lội gồ ghề. Có vẻ như đang có công trình xây dựng ở đây. Một tấm sắt màu xanh dựng lên sau một tấm lưới bảo vệ ở ngoài. Sau tấm sắt có thể nhìn thấy một tòa nhà lớn vẫn chưa hoàn thành.
   
   
"Có thể cho tôi biết chi tiết mọi việc không?" Đỗ Thành tháo kính râm xuống và nheo mắt. Tòa nhà này có vẻ cao khoảng bảy hoặc tám tầng. Nếu một người rơi từ trên mái xuống thì hẳn thân thể sẽ bị nát thành từng mảnh. Anh nhìn vào nhóm giáo viên. Phần lớn là những người đàn ông trung niên khoảng bốn đến năm mươi tuổi. Chỉ có một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi đeo kính gọng vuông trông có vẻ dịu dàng.
   
Mấy người này nhìn nhau một hồi, sau đó giáo viên nữ bị đẩy lên: "Cảnh sát, đây là giáo viên chủ nhiệm của học sinh rơi từ trên tòa nhà xuống, cô Trương Nam Chi, dạy tiếng Trung."
    
   
"Xin chào... Tôi là Trương Nam Chi. Học sinh Chu Cẩm ngã từ trên tòa nhà xuống... là học sinh lớp tôi."
   
   
Giọng điệu của người phụ nữ tuy có chút bối rối nhưng vẫn rất mạch lạc. Thẩm Dực nghe xong, nheo mắt lại, phát hiện biểu cảm của cô dưới ánh mặt trời có chút không được tự nhiên.
    
   
Nói chung, khi học sinh của mình xảy ra chuyện, giáo viên hẳn là sẽ lo lắng, sợ hãi hoặc đau buồn, nhưng nỗi đau buồn của Trương Nam Chi lại có vẻ như được che giấu dưới cặp kính, cô cố tình nheo mắt, nhưng trong mắt lại không có nhiều cảm xúc, rất rõ ràng.
   
   
Giống như một diễn viên không thể đồng cảm, đang diễn một vở kịch vụng về.
   
   
    
   
    
Manh mối về sự việc đã xuất hiện trong buổi đọc sách sáng nay.
    
Trương Nam Chi đã giảng dạy tại Trường Trung học cơ sở số 3 được 5 năm. Mặc dù kinh nghiệm còn ít nhưng cô có năng lực, vì vậy cô bắt đầu được làm chủ nhiệm lớp 12 của khối 2 năm nay.
   
   
So với điểm số của học sinh, cô quan tâm đến trạng thái tinh thần của các em nhiều hơn - không phải học sinh cũng có thể chịu được áp lực học hành cao như vậy, và ít nhiều bọn trẻ đều sẽ có chút lo lắng về điểm số. Vì vậy, cô sẽ dành một ngày mỗi tuần để tổ chức một số hoạt động ngoại khóa thư giãn.
   
   
Nhưng hôm nay, khi cô bước vào lớp để điểm danh và chuẩn bị bắt đầu hoạt động, cô đã rất sốc khi thấy một học sinh luôn đến sớm lại không thấy đâu.
        
        
Đó là học sinh mới chuyển trường tới tên là Chu Cẩm.
   
    
Chu Cẩm lớn hơn những học sinh khác hai tuổi. Cô bé chuyển đến đây vào đầu năm học và có phần khép kín. Gia đình cô bé không ở Bắc Giang và cô bé tự mình ký tất cả các thông báo. Trương Nam Chi cũng không tìm được số liên lạc khẩn cấp của cô bé trong hồ sơ.
    
    
Ngay khi cô đang lo lắng không biết có nên báo cáo hay không, một tiếng hét đột nhiên phát ra từ tòa nhà thí nghiệm đang xây dựng cách đó không xa. Cô vội vàng nghiêng người qua cửa sổ phòng học như những học sinh khác và nhìn thấy một đám khói cùng màu đỏ tươi dần dần xuất hiện trên hàng rào màu xanh.
    
    
Sau đó, cô được thông báo rằng đó là học trò của cô.
   
    
Chu Cẩm, hộp sọ//nứt, vỡ vụn, gãy xương, tử vong tại chỗ.
    
   
   
   
   
Lý Hàn và Lão Diên tìm kiếm camera giám sát trong vô vọng. Các tòa nhà đang xây dựng thường không lắp camera giám sát. Lúc này, Đỗ Thành lại tập trung vào một điểm khác.
   
   
"Ý cô là, cửa sổ phòng học hướng ra tòa nhà đang thi công à?"
   
   
Trương Nam Chi lặng lẽ gật đầu.
   
   
Nói cách khác, có thể có người đã nhìn thấy diễn biến vụ án. Nhưng thời gian eo hẹp - để phong toả tin tức, họ phải điều tra hiện trường càng sớm càng tốt. Một khi tan học, ngay cả khi họ không cho phép, phụ huynh của học sinh bán trú cũng sẽ làm ầm ĩ lên. Đỗ Thành trầm ngâm một lúc, nhìn Giang Phong đang quan sát xung quanh, Lý Hàn đang cầm máy tính và họa sĩ nhỏ phía sau mình, đôi mắt trong veo của Thẩm Dực nhìn anh mỉm cười đầy ẩn ý.
   
   
"Lý Hàn, chúng ta đi hỏi các bạn học sinh đi." Trong số ít người, Đỗ Thành và Giang Phong có chút lạnh lùng, cậu và Lý Hàn là lựa chọn tốt nhất để đối mặt với những học sinh còn đang sợ hãi kia.
    
   
54.
   
   
Lớp 12 2 không phải là lớp đứng đầu, nhưng vẫn duy trì trình độ trung bình của lớp 2 ở Trường trung học cơ sở số 3. Những học sinh trong lớp - như Trương Nam Chi đã nói - hoàn toàn không thân với Chu Cẩm. Sau cú sốc ban đầu, cả lớp bắt đầu thì thầm, một số học sinh cảm thấy thương hại cho bạn cùng lớp.
   
   
Khi Thẩm Dực và Lý Hàn theo chủ nhiệm vào lớp, âm thanh thì thầm đột ngột kết thúc. Những cặp mắt đổ dồn về phía hai người lạ, có tò mò cũng có lo lắng...
   
Và cả sợ hãi.
   
   
Thẩm Dực bắt gặp vài ánh nhìn né tránh từ khắp lớp. Cậu thầm ghi nhớ gương mặt của những học sinh đó, sau đó mỉm cười với hiệu trưởng: "Cô có thể nhờ giáo viên mỹ thuật đến giúp tôi không? Tôi không mang theo giấy bút, và tôi cần người đó giúp lấy một số dụng cụ vẽ."
   
   
Thẩm Dực thực sự bận rộn nên quên mất. Hôm qua, sau khi đọc một cuốn sách, cậu ngủ một lúc, mãi đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Cậu thậm chí còn không kịp ăn sáng đã vội vã xuống cầu thang. Có lẽ Đỗ Thành gần đến nơi rồi. Kết quả là cậu để quên chiếc túi vải đựng bút chì và sổ phác thảo ở nhà.
   
   
Điều này phải kể đến việc đưa đón hàng ngày có phần ngượng ngùng của họ.
    
    
Sau khi xuất viện, Đỗ Thành muốn đưa Thẩm Dục về nhà, nhưng họa sĩ nhỏ nói muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học và trở thành nhân viên chính thức của cục cảnh sát càng sớm càng tốt. Cậu không tiện mang theo một đống sách vở và tranh vẽ, nên Thẩm Dực đã một mình trở về nhà ở phố cổ. Đỗ Thành muốn chuyển đến đó, nhưng thứ nhất, ngôi nhà là một xưởng vẽ, không có chỗ thừa cho một người đàn ông cao lớn như anh. Thứ hai, Thẩm Dực nghĩ rằng mình không thể tập trung được khi anh ở bên cạnh, vì vậy Đỗ Thành đã bị ném trở lại khu nhà ở cao cấp với chiếc chăn trên tay.
     
     
Anh nghiến răng và đưa ra phương án thứ ba, đó là đưa đón người tại một điểm cố định mỗi ngày.
   
   
   
   
   
Lý Hàn thấy thời gian đã tới, bước lên bục giảng hai hoặc ba bước. Cô trông nhỏ bé, nhưng giọng nói của rất lớn, vang vọng trong lớp học yên tĩnh truyền đến tai mọi người: "Xin chào, mọi người vừa chứng kiến ​​một vụ ngã từ tòa nhà trong tòa nhà thí nghiệm. Bây giờ, tôi muốn yêu cầu những học sinh chứng kiến ​​​​sự việc vào thời điểm đó giơ tay. Chúng tôi sẽ giữ một bản tường trình của các bạn để tham khảo. Cảm ơn các bạn."
   
   
"A..."

"Chỉ ghi lại lời khai, không cần đến đồn cảnh sát, phải không..."

"Không..."
   
   
Lời nói của Lý Hàn như giọt nước trong chảo, nổ tung thành tiếng. Các học sinh đều do dự. Thẩm Dực liếc nhìn một nhóm học sinh, chỉ vào cậu bé tóc ngắn ngồi ở góc trái bên cạnh cửa sổ.
   
   
"Bạn học này, mời ra ngoài với tôi." Cậu chỉ vào một học sinh khác với vẻ mặt bất thường, sau đó tiếp tục chỉ vào năm hoặc sáu người khác - Mục đích của Thẩm Dực khi bảo Lý Hàn nói mấy lời trên chắc chắn không phải là để mong đợi các học sinh sẽ tự đứng lên, mà là để tìm ra sự bất thường trong ánh mắt bọn trẻ.
   
   
Hiển nhiên, kế hoạch diễn ra rất suôn sẻ.
   
    
   
   
   
"Đừng sợ, anh chỉ hỏi theo thủ tục thôi. Tên của em là gì?"
   
    
Cậu bé tóc ngắn ngồi trong lớp học trống bên cạnh, vẻ mặt bất an không tự nhiên. Nó do dự một lúc rồi mới nói: "Lý Tử Thụy."
   
   
"Được rồi, Tử Thụy, em có thể nói cho anh biết em đã nhìn thấy gì vào lúc đó không?"
   
   
Lý Tử Thụy im lặng, nhìn chằm chằm vào thẻ cảnh sát đeo trên cổ Thẩm Dực, do dự. Thân phận và đôi mắt dịu dàng của Thẩm Dực đã giáng cho nó một đòn cuối cùng chí mạng. Nó hít một hơi thật sâu và gật đầu nặng nề. Nó đã nhìn thấy... Thật ra nó chưa bao giờ thích đọc sách vào buổi sáng. Tình cờ, một đám hoa dưới lầu đang nở rộ rực rỡ, vì vậy nó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
  
   
Nhưng cậu nhóc không ngờ rằng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên mái nhà của tòa nhà thí nghiệm đang được cải tạo. Nó không nhìn rõ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra đó là một cô gái có mái tóc đen dài bị gió thổi bay, và cơ thể cô ấy đang run rẩy.
    
   
Khuôn mặt nó tái nhợt, nhưng trước khi nó kịp hét lên, cô gái đã ngã xuống như một con diều bị đứt dây.
     
     
Cô ấy đã tự tử.
  

Cậu bé nắm chặt tay, và một tiếng kêu khàn khàn phát ra từ giữa hai hàm răng: "Em không ngờ lại là Chu Cẩm... Em... Tất cả là lỗi của em..."
   
   
Sự việc dường như có một bước đột phá mới. Thẩm Dực ngẫm lại lời xin lỗi của Lý Tử Thụy, định hỏi thêm điều gì đó thì ngoài lớp học có tiếng gõ cửa. Sau đó, một người phụ nữ mặc váy dài bước vào, tay cầm một chồng giấy tờ và mấy hộp bút chì.
   
   
Cô đặt đồ lên bục giảng, buộc tóc, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút non nớt, nhưng cô gần như giống hệt cô giáo mỹ thuật trưởng thành và trí thức của sáu năm sau.
   
   
    
   
   
Sáu năm trước, Cù Lam Tâm chỉ mới ngoài hai mươi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kaki ngắn tay gọn gàng và một chiếc váy dài màu be ôm sát cơ thể. Mái tóc dài ngang vai được buộc lỏng, miệng cười rạng rỡ. Có vẻ như cô vừa mới vẽ tranh. Cô vội vàng đưa giấy bút, trên tay còn dính một ít bột than, đưa tới cho Thẩm Dực
   
   
"Xin chào, tôi là Cù Lam Tâm, trợ lý mỹ thuật của trường trung học cơ sở số 3."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com