CHẲNG THỂ VỚI TỚI (V)
Một buổi sáng bất ổn vừa xảy ra phá tan không gian buổi sáng vốn rất yên tĩnh của anh. Trường Giang thay đồ chuẩn bị đi làm, anh chở cậu đi ăn sáng và đưa về tận trường còn dặn dò lần sao không được lang thang ngoài đường vào ban đêm. Trấn Thành gật đầu, cậu chào anh và đi vào trong, lí do cậu không hỏi anh tại sao ngừng dạy ở trường vì giờ cậu biết nhà của anh, biết cả số điện thoại nên muốn gặp anh chỉ còn là vấn đề thời gian. Hôm nay là thứ 6, một khởi đầu tuyệt vời.
Mỗi năm, trường tổ chức buổi lễ hướng nghiệp cho học sinh. Trấn Thành cũng chẳng muốn tham gia vì cậu đã được gia đình định hướng sẳn sẽ học kinh tế để tiếp nối công ty, nhưng bản thân cậu lại không mấy mặn mà với nó.
" Nếu muốn có cơ hội thì phải ra sức nắm bắt để khi vụt mất mới thấy tiếc nuối thì đã quá muộn"
Cậu chống tay lên cằm, nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời nắng đẹp, lời nói của thầy vẫn đang văng vẳng bên tai. Cậu ngẫm nghĩ càng thấy đúng, dường như tư tưởng đã dần thay đổi sau khi gặp anh, cậu bị sự tự do và làm chủ cuộc sống của anh ảnh hưởng tới, nếu như cậu muốn bên cạnh anh thì trước hết phải làm chủ cho cuộc sống của mình cái đã.
Ngày viết giấy nguyện vọng. Trấn Thành điền rất nhanh, cậu không suy nghĩ và nộp ngay cho phòng giáo dụ.
Kì thi tốt nghiệp cuối cùng đã đến, ngày định mệnh của tất cả sinh viên, Trấn Thành bước vào phòng thi với sự tự tin ngút ngàn, giờ cậu đã biết cách khiến những áp lực vô hình trở nên vô hiệu, cậu tìm ra hướng đi và tương lai của mình.
Kết quả đã có. Trưởng gửi giấy báo về nhà. Ông cậu là người nhận đầu tiên, vẻ mặt ông hài lòng với kết quả lần này. Trấn Thành cũng về ngay sao đó, mẹ cậu mừng rỡ ra tận cửa để đón con trai. Trấn Thành nhìn vào đôi mắt tràn đầy hạnh phúc của bà, cuối cùng cậu cũng hiểu ra giá trị của bản thân chỉ chứng minh qua những điểm số kia. Cậu dễ dàng có được lời khen và công nhận của cả gia đình chỉ với vài con điểm:
" Con ăn nhiều vào đi, thi được 29,8 chắc con đã cố gắn rất nhiều"
Trần Thành chỉ ngồi im không động đũa. Ông cậu đến giờ mới lên tiếng
" Ông sắp trường đại học cho cháu rồi, cứ vào đó sẽ có người hướng dẫn"
" Cháu đăng kí trường rồi"
" Sao?, cháu đăng kí trường gì?"
Cậu đưa giấy đăng kí nhập học cho ông xem. Đôi mắt người đàn ông đảo quanh trên tờ giấy, từng sợi gân máu trong khoé mắt hiện lên, tay nắm chặt tờ giấy và vò nát nó ra, ông bước lại tát vào mắt cậu và giận dữ hét to:
" Mày đang làm gì vậy? Sao mày tự ý quyết định"
Mẹ cậu gần bị một màn làm cho hoảng hốt, bà nhặt tờ giấy bị nhào nát lên, bên trên là dòng chữ trúng tuyển của trường đại học Y. Mẹ cậu che miệng lại, bà không dám la to, đôi mắt tràn ngập thất vọng và sợ hãi, bà lau đến nắm lấy tay áo cậu khóc nấc:
" Tại sao? Con bị điên rồi sao!"
" Con sẽ ra khỏi nhà và sống tự lập, từ nay ông và mẹ không cần quan tâm đến con"
" Biến đi, biến khỏi mắt tao"
Trấn Thành lên phòng chuẩn bị hành lí, cậu không một cái ngoảnh đầu, trở thành kẻ không nhà lại mang đến cảm xúc thoải mái đến như vậy. Cậu hét to lên để giải toả áp lực bấy lâu nay, cuối cùng trong cuộc sống của cậu cũng xuất hiện hai chữ tự do.
Trường Giang sao khi đến trường đại học để giảng dạy, anh nhanh chống lái xe về bệnh viện khoa ngoại. Có một ca phẫu thuật khẩn cấp, trưởng khoa giao cho anh tập hồ sơ bảo anh mau đọc qua rồi vào phòng họp. Sự căng thẳng vì áp lực công việc mà một vị bác sĩ nào cũng sẽ trãi qua, anh từng là sinh viên xuất sắc của trường Y, chật vật hơn 5 năm và thi cao lên bằng tiến sĩ. Khi anh ra trường đã có rất nhiều bệnh viện nổi tiếng mời anh về làm việc. Kinh nghiệm được mài dũa qua từng năm, tuy đã 30 tuổi anh vẫn mài mò học hỏi, vì quá khứ trước đây Trường Giang từng bị chính thứ gọi là tiền tài và quyền lực đè ép đến mất đi tất cả, ngay cả người thân duy nhất anh cũng chẳng còn. Cho nên ngoài lạc quan và thấu hiểu anh còn đang chạy đua với số phận qua từng phút từng giây.
Sau khi Trấn Thành tìm được chỗ ở mới, cậu cắt đứt mọi liên lạc với người nhà. Cậu nhập học tại trường Y nơi anh đang công tác với tư cách tiến sĩ chuyên ngành. Cậu muốn gặp lại anh với con người hoàn toàn mới.
Năm nhất của các sinh viên diễn ra náo nhiệt. Anh cũng góp mặt để hưởng ứng với không khí và sức trẻ này, mỗi năm trường đón rất nhiều sinh viên đến, nhìn những gương mặt non nớt của họ anh lại ghen tị với tuổi trẻ đày buồn tuổi và thiếu thốn của mình. Loay hoay trong đám đông, một nữ sinh dường như mới vào trường chạy đến chỗ anh đang đứng, giọng bạn nữ nhỏ nhẹ và e thẹn:
" Anh ơi, anh học khoá nào vậy?"
Trường Giang bị gọi là anh, anh nhất thời lúng túng đeo nhanh thẻ công việc vào. Nhìn vào tấm thẻ, nữ sinh cúi gập người xin lỗi và chạy lẹ đi chỗ khác. Trường Giang gãy đầu và cười thầm, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Anh đứng giữa dòng người tấp nập, một bàn tay khẽ nắm lấy cánh tay, tiếng người đó ở bên tai:
" Em chào thầy"
" Thành"
Thật sự rất bất ngờ khi cậu có mặt ở đây, đáng lí ra giờ này cậu nên ở một ngôi trường kinh tế nào đó chứ không phải ở trường Y. Thấy anh ngạc nhiên, cậu thả tay anh ra cùng với vẻ mặt rạng rỡ:
" Em muốn giống như thầy"
Trường Giang mỉm cười xoa đầu cậu. Anh rất vui khi cậu đã suy nghĩ thoáng hơn lúc trước, còn nhìn vào bàn tay Thành, xem ra cậu đã rất nghe lời, vết thương đã lành hẳn mà không để lại sẹo.
" Cố lên, em sẽ làm được"
Chao VI
Cậu giành 3 năm để vừa học vừa làm. Vì có anh là tiến sĩ lại còn là bác sĩ khoa ngoại nên việc thu thập tư liệu trở nên dễ dàng hơn. Đi đâu cậu cũng khoe mình là học trò của Trường Giang, còn liên tục nói tốt về anh khiến cho số lượng sinh viên đăng kí môn mà anh giảng dạy tăng mạnh. Thoáng chốt đã 5 năm, Trấn Thành lấy bằng xuất sắc và xin thực tập tại bệnh viên nơi anh công tác. Cậu say mê với biển kiến thức đồ sộ, xúc động trước ánh mắt của người thân khi có một ca phẫu thuật thành công, để so sánh với các con số vô cảm thì ngành Y quả thật là lựa chọn sáng suốt.
" Thầy ơi"
Trấn Thành cầm một chai nước đến phòng bác sĩ, cậu gõ nhẹ vào cửa để tránh làm anh giật mình.
" Em vào đi"
Trường Giang tươi tười nhận chai nước trên tay Thành, nếu không có cậu, anh đã bị mớ công việc trước mắt đè đến mức không còn thời gian để ăn uống.
" Em thấy môi trường ở đây thế nào, phù hợp chứ"
" Tuyệt lắm, ở đâu có thầy thì em sẽ đi theo đó"
Trường Giang nghĩ là cậu nói đùa, anh cao hứng đáp lại:
" Vậy thì từ nay có việc gì cần là em không được từ chối đâu đó"
" Dạ"
Mắt cậu sáng ngời. Trường Giang đang nói là cần cậu, dù có hy sinh tất cả cậu nhất quyết đi theo anh.
Tiếng chuông vang lên trong bệnh viên, báo hiệu sắp có bệnh nhân khẩn cấp đẩy vào. 11h đêm trong bệnh viện vắng vẻ, chỉ còn vài bác sĩ thực tập trực đêm. May mắn anh cũng có mặt ngày hôm nay, Trường Giang khoác áo lên và chạy ra đón lấy bệnh nhân, cùng mọi người đẩy vào phòng cấp cứu, chiếc xe thứ hai cũng chạy đến, đó là cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con nhỏ đang khóc ngất trong xe. Nhân viên nói sơ qua tình hình với anh
" Tổng cộng có ba người bị thương do va chạm ở ngã ba, người vào trước có hơi men nghi ngờ say rượu lái xe. Hai người vào sau làm nghề buông bán"
Anh bảo hộ lí chăm sóc cho đứa trẻ, còn bản thân chạy nhanh vào trong, vị trưởng khoa đi xuống, vẻ mặt ông nghiêm túc.
" Cấp cứu cho bệnh nhân đầu tiên, đây là con trai của cổ đông công ty"
" Nhưng hai vợ chồng bị nặng hơn, tôi sẽ cấp cứu cho họ trước rồi mới đến bệnh nhân đầu tiên"
" Không được, đó là lệnh"
Trường Giang đứng nhìn vào bóng lưng của vị trưởng khoa, tai anh vẫn còn nghe tiếng khóc của đứa trẻ
" Huhu mẹ ơi, cha ơi huhu~"
Trước mắt anh trở nên mờ dần, anh nhớ về kí ức khi lên 8, tiếng khóc của anh cũng vang vọng ở sảnh bệnh viện không một bóng người, lúc đó anh mới cảm nhận được sự tàn khóc của thế giới này
" Giang, thầy có sao không?"
Trấn Thành cố lay cơ thể bất động của anh, đôi mắt Trường Giang đỏ rực, anh phân vân không biết nên đưa ra lựa chọn như thế nào.
" Phải cứu hết, tất cả"
Tiếng anh làu bàu trong miệng, nhưng anh không đủ sức để làm điều đó. Tiếng chạy dồn dập tại hành lang như sợi dậy cứu mạng
" Giang, anh vào cấp cứu cho 2 vợ chồng đi, em sẽ đảm nhận cứu cho con trai cổ đông"
Thành Dương vỗ lên vai anh, cả hai bắt tay vào ca phẫu thuật. Trấn Thành làm bác sĩ mổ phụ mặc dù cậu chưa có kinh nghiệm và giấy phép, nhưng vì bệnh viện không đủ nhân lực, cậu bất chấp việc sẽ bị kỉ luật và lời khuyên ngăn của anh, cùng anh bước vào phòng mổ. Đồng hồ tích tắc trôi qua, 6 tiếng hơn, căn phòng số 1 tắt đèn, ca phẫu thuật của Thành Dương thành công. Vì đảm nhận một lúc hai người, dây thần kinh của Trường Giang căng thẳng, anh không dám lơ là dù chỉ một giây.
Đèn cũng đã tắt, 3 ca phẫu thuật thành công, Trường Giang bước ra ngoài, một cậu nhóc chạy đến ôm lấy chân anh, đôi mắt đứa trẻ đó trong sáng như viên pha lê
" Cảm ơn chú"
Trường Giang mỉm cười đưa tay xoa đầu đứa trẻ, anh bước đi. Trấn Thành đằng sau cũng vui không kém, lại thấy thêm được một góc độ khác của anh.
" Bác sĩ, gọi bác sĩ"
Trường Giang gục xuống nền sàn, y tá hốt hoảng la lên. Trấn Thành nhanh chống chạy đến bế anh lên, cậu chạy một mạch đến phòng hồi sức, vì mất quá nhiều sức cho ca phẫu nên anh bị kiệt sức đến ngất xỉu.
" Cứu cha mẹ con đi mà, bác sĩ ơi"
Anh cố nắm lấy chiếc áo Blouse trắng trước mặt. Vị bác sĩ đó vẫn không để tâm tới anh, còn thoải mái trò chuyện với người nhà của bệnh nhận giàu có kia.
" Cô ơi, cứu cha mẹ con đi mà"
Anh cầu xin bất kì ai đi ngang qua đó. Tiếng bước chân ra vào liên tục căn phòng cấp cứu bên cạnh, chỉ có căn phòng nơi cha mẹ anh nằm lại chẳng có một bóng người. Khi bác sĩ thông báo cha mẹ anh tử vong do mất máu quá nhiều, Trường Giang từ đó trở thành kẻ mồ côi. Anh chỉ mới 8 tuổi nhưng đã nếm đủ cay đắng trên đời, sự đau đớn của xa hội dạy anh kiên cường qua từng ngày, anh không muốn bất kì ai rơi vào trường hợp giống anh của ngày xưa.
" Con nhớ cha mẹ lắm"
" Đừng bỏ con mà"
Trường Giang hôn mê trên giường bệnh liên tục nói mớ, anh nắm chặt tấm chăn, cơ thể đau đớn và khó thở vô cùng. Trấn Thành đỡ anh ngồi dậy, đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, nước mắt tuông ra, cơ thể rung rẫy tựa vào ngực cậu. Trấn Thành không biết làm gì để an ủi anh, cậu không muốn thấy anh phải ôm nỗi đau đó bên mình. Tay cậu chạm vào cằm anh, nâng lên, cậu không suy nghĩ mà cúi đầu hôn lên môi anh, tiếng khóc của Trường Giang nhỏ dần, anh cảm nhận được hơi ấm truyền khắp cơ thể, tham lam muốn được xoa dịu nhiều hơn, anh túm lấy cổ áo cậu, nụ hôn càng mãnh liệt hơn, cả người anh mền nhũng ra, bao nhiêu quá khứ đáng buồn dần dần quên lãng, anh chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng. Cậu rời khỏi môi anh, Trường Giang đã ngủ say, cậu cẩn thận đắp chăn, còn không quên hôn lên trán anh một cái, ngón tay tinh nghịch chạm lên má, mền mại như chiếc bánh mochi. Cậu mỉm cười, ngồi cạnh ngắm anh rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com