Phần 1: Ngoại lệ
🔞🔞🔞 nhẹ!!
******
Giang chạy thật nhanh qua những con hẻm, hòa mình vài dòng người, không tránh được những cú va chạm, lúc này anh chỉ biết cúi đầu xin lỗi rồi lại cắm mặt lao về phía trước. Hôm nay là ngày đặt biệt tuy không phải của anh nhưng nó lại là ngày vô cùng quan trọng đối với người bạn thân nhất của anh. Anh chạy đến nhà cậu, tay không nghỉ ngợi mà bấm một hồi chuông, tiếng bước chân bên trong cũng dồn dập không kém, cậu bước ra, trên tay là bó hoa hồng lớn, bộ quần áo chỉnh tề, mái tóc được vuốt kỹ kèm theo là hương nước hoa thoang thoảng. Thấy anh đến cậu vui mừng ôm chằm lấy, trong đầu đang mong đợi đều gì đó. Anh lấy lại hơi thở, cho tay vào túi lấy ra chiếc hộp màu đỏ cẩn thận đưa về phía cậu
- Của Thành đây, chúc Thành tỏ tình thành công nhé!- Anh mỉm cười
Cậu cầm lấy vỗ vào ngực ra hiệu nhất định sẽ thành công. Cứ như thế anh rời đi, bước chân dần trĩu nặng, không biết từ lúc nào đôi mắt kia đã ngấn lệ mà vô thức chảy xuống, có lẽ anh vừa tự tay chấm dứt đi hi vọng nhỏ nhoi của bản thân mình. Tự cười cợt vì cuộc sống quá bất công với anh, từ khi học cấp 2 anh nhận ra xu hướng tính dục của mình và từ đó anh dần kép mình lại, mọi người cứ trêu ghẹo anh là đứa tự kỉ, khác người nên chẵng ai thèm chơi với anh. Đến năm cấp 3, tin đồn anh là gay đã lan rộng và người phát tán tin đồn chính là Minh, đứa bạn thân duy nhất của anh, ngày hôm đó anh mất đi một chỗ dựa tinh thần, mất đi một người bạn. Anh bị bạo lực học đường, bị bọn học sinh côn đồ đem ra làm trò cười, không ngày nào đi học mà chiếc áo trắng kia không vấy bẩn, có khi là đất, nước ngọt và kể cả máu. Anh đã chịu đựng đến khi gia đình phát hiện ra, ác mộng thật sự mới bắt đầu, không ai nhìn nhận và mắng mỏ anh bằng những từ cay nghiệt nhất, anh rời khỏi nhà với giấc mơ đại học dang dở. Trong một lần tình cờ, ang gặp được Thành, cậu là người hòa đồng, dễ tính, sẵn sàng đón nhận anh dù biết anh là gay, cậu chia sẻ với anh rất nhiều thứ, giúp anh lấy lại sự tự tin vốn đã mất đi từ lâu. Nhưng đều anh không muốn lại đến, anh nhận ra rằng mình đã thích Thành từ khi nào, thật đáng xấu hổ khi mỗi lần vắng bóng cậu ấy trái tim anh lại thổn thức không thôi. Anh biết Thành thích một cô gái, và tâm sự sau khi họ kết hôn cậu sẽ cùng cô gái đó đi du lịch vòng quanh thế giới, dành cả đời cho nhau, cô gái đó đúng thật là may mắn. Trở về hiện tại, chiếc xe màu đèn dừng trước nhà Thành, anh vội nép vào góc tường, chỉ thấy gương mặt của cậu khi bước ra tràn đầy hạnh phúc, có lẽ cậu đã tìm thấy định mệnh của đời mình. Cúi đầu và bước đi, anh lại trở về với công việc làm thêm của mình, nhưng hôm nay lạ thật, việc gì tới tay cũng đỗ vỡ , anh bị bà chủ mắng rất nhiều. Cửa hàng tiện lợi về khuya thật vắng người
* Ting Tong*
- Xin chào quí khách
Người kia kéo mũ lên, dường như phát hiện đều gì liền đi đến gần chỗ anh hơn
- Trường Giang, là mày phải không
Anh hốt hoảng vì từ trước đến giờ anh chưa từng quen biết ai, anh đã rời về quê để lên thành phố mà không ai biết. Mặt anh tái xanh khi người kia kéo mũ xuống
- Mày nhớ tao chứ haha, trái đất này nhỏ thật
Làm sao mà anh không nhớ, người đã khiến anh phải bỏ học, khiến anh xấu hổ với tất cả mọi người trong trường, người mà anh từng xem là bạn
- Minh....- Giọng anh lấp bấp
- Vẫn còn nhớ, sao vậy? mặt mày có vẻ không vui
- ....
- Haha vậy thì tao không khách sáo nữa, chỗ này mày thanh toán hết đi, mày hiểu ý tao chứ, gia đình mày cũng đang muốn tìm mày đó
- Đừng mà, tôi sẽ thanh toán hết
- Tốt lắm, dạo này tao đang thiếu tiền xài
Đưa tay ra hiệu, anh cắn môi đưa hết ngày công cho hắn, như vậy hắn mới chịu đi. Sau khi tan làm, anh chạy vội về nhà, nép sau cánh cửa thở dốc, tại sao lại đến ngay lúc này, nỗi ám ảnh lập tức hiện về, mồ hôi lạnh liên tục tuông ra, anh ôm chặt lấy hai cánh tay như ngày xưa, cố trấn an bản thân rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Ngày hôm sao anh xin nghĩ làm ở cửa hàng tiện lợi, trốn trong nhà, cả tối không ngủ được anh uống rất nhiều, vỏ lon ở khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, chỉ khi tiếng chuông điện thoại vang lên anh mới rời khỏi giường. Số máy lạ nhưng anh vẫn bắt
- Tôi nghe
- Lại muốn trốn sao thằng nhóc
Âm thanh một lần nữa giết chết trái tim anh, tên xấu xa bám lấy anh như đĩa rõ ràng là có mục đích.
- Địa chỉ XX, tối nay 8h mày mà không đến thì biết hậu quả rồi đó
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, thì ra hắn luôn theo dỏi anh, hắn không muốn buông tha cho anh, giờ anh chẵng còn biết cầu cứu ai, Thành ư, mấy ngày nay anh không có liên lạc với cậu ấy, có lẽ cậu ấy đã hạnh phúc bên người mà cậu ấy chọn.
****
Anh ngước nhìn bảng hiệu to trước mặt, một quán Bar lớn, bên ngoài có bảo vệ đứng gác, hắn bước ra khoác vai anh như thể rất thân
- Vào đi nào, tao chờ mày lâu lắm rồi đó
Tiếng nhạc bên trong khiến anh khó chịu vì đã rất lâu anh mới đến một nơi đông đúc và ồn ào như vậy. Chưa kịp nhìn tổng thể đã bị hai tên mặc đồ đen kéo vào căn phòng vip, anh khụy xuống đất ngước lên thì thấy một người đàn ông chửng chạc tầm U50 đang phì phà điếu thuốc trên tay. Đôi mắt nhìn anh một lượt, 2 bên còn lại cũng có vài tên tương tự
- Anh Long, em mang hàng đến cho anh, đảm bảo làm anh hài lòng
- Nhìn cũng đáng yêu đó
- Vậy còn nợ của em
- Nếu nó phục vụ tốt thì nợ của mày coi như trả hết
- Dạ cảm ơn anh Long ( nhìn về phía anh) phục vụ họ cho tốt nếu không tao sẽ nói với gia đình của mày
Hắn bước ra ngoài bỏ anh lại với những con người xa lạ, đang nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng.
- Ngồi đó làm gì mau cởi đồ ra đi
- Nhanh lên
Tiếng thúc giục bên tai làm anh càng thêm hoảng loạn
- Tôi không phải trai bao, tôi không làm mau thả tôi ra
Anh đứng dậy bỏ chạy thì bị mấy tên áo đen chặn lại, đẩy ngã anh ra sàn, chúng khóa hai tay anh ra sau bằng chiếc còng số 8, một tên bước lên vuốt ve gương mặt của anh rồi tắm tắt khen.
- Bỏ ra bọn khốn
Tên cầm điếu thuốc bước lại, tán thật mạnh vào mặt anh, để trị những tên cứng đầu như anh thì phải dùng bạo lực, hắn bỏ một viên thuốc vào rượu, nắm tóc anh kéo mạnh ra sau rồi đỗ trực tiếp số rượu vào trong khoang miệng, anh bị ép uống hết, đỗ một ít ra ngoài chiếc áo anh đang mặc, số bị thấm làm cơ thể anh phô ra trước mặt chúng, đúng thật là hàng tuyển mà chúng cần. Anh bị quăng lên ghế, cả người mất sức mà không thể chống cự, bên trong nóng lên như thiêu đốt khiến đầu óc anh choáng đi. Nhìn thấy dáng vẻ này, bọn kia không chịu được mà bước tới vuốt ve lấy cơ thể anh.
- Để tôi xử nó trước
- Để tôi
- Để tôi
Bọn chúng tranh giành, thì một tên lên tiếng
- Ai bỏ ra nhiều tiền nhất thì được
Lặp tức trên người anh, trên bàn, dưới đất đều phũ đầy tiền mặt, mệnh giá cũng đã lên đến hơn trăm triệu mà chẵng ai chịu thua ai. Lúc này anh dường như bị cái thứ thuốc kia hành cho đến sống dở chết dở, cả người liên tục cọ vào mặt ghế nhám vì bên trong như có ngàn mũi kim chi chít đâm vào. Anh biết mình đã bị cho uống thuốc cấm, chỉ có thể giải tỏa mới khiến bản thân thoát khỏi tình cảnh này, nhưng với ai chứ, đám khốn nạn này sau, tất nhiên là không. Cuối cùng chúng cũng chịu nhượng bộ, anh bị một lực lớn lật cơ thể nằm ngửa lại, bàn tay kinh tởm đang làm trò trên cơ thể anh.
- Bé cưng nói yêu anh thì tất cả số tiền ở đây sẽ thuộc về bé
- Cút ra...
- Mạnh miệng lắm
Hắn kéo tóc anh giật ngược ra sau, tay mò đến đũng quần mà nắm chặt lấy chỗ nhạy cảm cương cứng đã lâu. Anh đau đớn hét lên, hắn càng sung sướng khi nghe tiếng hết của anh, tay càng miết chặt hơn, bên dưới trướng lên đau đớn, mắt anh hoa cả lên, nhưng không thể phản kháng
- Dẻo cái miệng lại thì anh sẽ thỏa mãn bé ngay thôi. Gọi anh yêu đi nào
Giọng nói khiến anh cảm thấy buồn nôn, răng anh cắn chặt đến chảy cả máu, miệng vẫn không hé nửa lời
- Cứng đầu thật, để anh đây đâm vào thì còn cứng đầu nữa không
Hắn cởi khóa quần, anh theo bản năng đẩy bản thân ra xa
- Biến khỏi người của tôi
- Nào ngoan đi
- Mày làm cẩn thận không thì hỏng người sao không có cái để chơi đâu
- Chúng mày tin vào tao, thả lỏng ra nào
- á á
( còn tiếp nhóe!!!!!)
🍀🍀🍀🍀🍀🍀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com