Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lời Từ Biệt Nồng Cháy

Mười lăm năm đã trôi qua kể từ ngày đứa trẻ thần thánh dẹp tan giặc Ân. Mười lăm năm, đủ để một đứa trẻ sơ sinh trở thành một trang nam tử, đủ để một huyền thoại khắc sâu vào tâm khảm của triệu triệu con dân nước Nam.

Thánh Gióng, giờ đây đã mười tám tuổi, không còn là một cậu bé với thân hình phát triển quá nhanh nữa. Chàng đã là một người đàn ông thực thụ, một vị chiến thần mà chỉ cần nghe tên cũng đủ khiến kẻ thù phải run sợ. Thân hình chàng cao lớn, vạm vỡ hơn cả vua cha Thạch Sanh, những thớ cơ cuồn cuộn dưới làn da màu đồng hun rắn chắc, kết quả của những năm tháng rèn luyện không ngừng trên chiến trường và trong phòng ngủ. Gương mặt chàng là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét cương nghị của cha và vẻ đẹp yêu kiều của mẹ, một vẻ đẹp nam tính làm say đắm bất kỳ người phụ nữ nào, dù là tiên nữ hay hoàng hậu.

Hôm nay, chàng đứng uy nghiêm giữa sân rồng, trên người là bộ chiến giáp bằng vàng ròng, khí thế anh hùng áp đảo cả triều đình. Chàng vừa trở về sau một chuyến dẹp loạn ở biên cương phía Bắc, mang về chiến thắng và sự bình yên cho đất nước. Vua Thạch Sanh ngồi trên ngai vàng, nhìn con trai với ánh mắt đầy tự hào.

"Gióng, con trai của ta," nhà vua cất tiếng, giọng nói sang sảng. "Con đã là một vị anh hùng, một trụ cột của đất nước. Đã đến lúc con phải nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, để lại huyết mạch cho hoàng tộc."

Nhà vua phất tay, một vị thái giám lập tức mang chiếu chỉ đến trước mặt Gióng.

"Vua Hùng thứ mười tám của nước Văn Lang láng giềng đã mở hội kén rể cho ái nữ là công chúa Mỵ Nương, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân. Trẫm đã thay con ứng tuyển. Với tài năng và danh tiếng của con, chắc chắn sẽ không ai có thể xứng đáng hơn. Hãy chuẩn bị đi, ngày mai lên đường tới kinh thành Phong Châu, mang vinh quang về cho nước Nam!"

Gióng quỳ xuống nhận chỉ, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. Mỵ Nương? Chàng đã từng nghe danh nàng. Nhưng trong suốt mười tám năm qua, thế giới của chàng chỉ xoay quanh hai người phụ nữ: mẹ Thiên Thanh và dì Quỳnh Nga. Ý nghĩ phải rời xa họ, đến một vùng đất xa lạ, cưới một người phụ nữ xa lạ, khiến chàng cảm thấy vừa háo hức, vừa có một chút lo sợ mơ hồ.

Chàng trở về cung riêng của mình, báo tin cho hai người mẹ.

Thiên Thanh và Quỳnh Nga, sau mười lăm năm, dường như không hề già đi. Vẻ đẹp của họ càng thêm mặn mà, đằm thắm. Thiên Thanh mang vẻ đẹp dịu dàng, phúc hậu của một người mẹ, nhưng trong đôi mắt tiên cá của nàng vẫn ẩn chứa một sự ham muốn sâu thẳm. Quỳnh Nga thì vẫn giữ được nét tinh nghịch, nhưng cơ thể nàng đã trở nên đầy đặn, bốc lửa hơn, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn bà đã quá quen với nhục dục.

Nghe tin con trai sắp đi lấy vợ, cả hai đều mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào. Nhưng sâu thẳm trong nụ cười đó, là một nỗi lo sợ mất mát, một sự chiếm hữu không muốn buông tay. Đứa con trai này, người tình bé bỏng này, là của họ. Họ đã nuôi nấng chàng, dạy dỗ chàng, và cũng chính họ đã khai phá cho chàng những khoái lạc đầu tiên của thể xác. Làm sao họ có thể để chàng dễ dàng thuộc về một người phụ nữ khác, một nàng công chúa xa lạ chưa từng nếm trải cơ thể chàng?

Hai người liếc nhìn nhau, một sự thấu hiểu không cần lời nói. Đêm nay, họ phải "kiểm tra" lại đứa con trai của mình. Phải "đóng dấu chủ quyền" lên cơ thể chàng một lần cuối, khắc sâu hương vị của họ vào từng tấc da thịt, để chàng không bao giờ có thể quên được, dù có đi đến đâu, chàng vẫn mãi mãi là của họ.

"Gióng, con trai yêu quý,"
Thiên Thanh cất tiếng, giọng ngọt như mật.
"Con sắp phải đi xa rồi. Trước khi đi, hãy để mẹ và dì tắm cho con một lần cuối, để gột rửa bụi đường, và cũng là để... tiễn con lên đường."

Bên trong phòng tắm hoàng gia, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, mờ ảo như chốn bồng lai. Một hồ nước lớn bằng bạch ngọc, chứa đầy nước ấm được ướp bằng những cánh hoa thơm ngát.

Gióng ngồi bên mép hồ, để mặc cho hai người phụ nữ đẹp nhất đời mình từ từ cởi bỏ lớp chiến giáp nặng nề của chàng. Bàn tay của họ, một mềm mại như lụa, một nóng bỏng như lửa, lướt trên từng thớ cơ săn chắc của chàng. Chúng không chỉ đơn thuần là cởi đồ, chúng đang khám phá, đang khơi gợi. Ngón tay Thiên Thanh "vô tình" lướt qua đầu vú săn chắc của chàng, trong khi tay Quỳnh Nga lại "lỡ" trượt xuống, vuốt ve dọc theo cơ bụng sáu múi, rồi dừng lại đầy ẩn ý ở mép quần.

Khi chàng hoàn toàn trần truồng, cả hai cùng trầm trồ. Con cặc của chàng, sau mười lăm năm, đã trở thành một con quái vật thật sự, to và dài hơn cả của Thạch Sanh, những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn, đầy sức sống. Nó như một con mãng xà đang say ngủ, chỉ chờ được đánh thức.

"Con trai của chúng ta, thực sự đã trưởng thành rồi."
Quỳnh Nga thì thầm, ánh mắt sáng rực, nàng không ngần ngại vươn tay ra bóp nhẹ, cảm nhận sức nặng và sự nóng bỏng của nó.

Họ đẩy chàng xuống hồ nước ấm. Rồi chính họ cũng từ từ trút bỏ xiêm y, để lộ hai thân hình tuyệt mỹ, một như trăng rằm, một như mặt trời hạ, cùng bước xuống hồ.

Họ không dùng khăn. Họ dùng chính cơ thể mình để tắm cho chàng. Thiên Thanh dùng mái tóc dài óng ả của mình để cọ rửa tấm lưng rộng lớn của chàng, trong khi cặp vú căng tròn của nàng áp chặt vào vai chàng, hai đầu vú cương cứng liên tục cọ xát vào gáy chàng. Quỳnh Nga thì ngồi đối diện, dùng hai chân thon dài của mình kẹp lấy hông chàng, dùng cặp mông cong vút chà xát lên bụng dưới của chàng, cố tình để khe lồn ẩm ướt của mình lướt qua con cặc đang từ từ cương cứng của chàng.

"A..."
Gióng khẽ rên lên, cố gắng kiềm chế.

"Sao thế, con trai?"
Thiên Thanh thì thầm vào tai chàng, chiếc lưỡi tiên cá tinh nghịch liếm nhẹ vành tai chàng.
"Có phải nước nóng quá không?"

"Hay là,"
Quỳnh Nga cười khúc khích, nàng trườn người tới, dùng hai tay ôm lấy con cặc của chàng, cảm nhận sự nóng bỏng và sức sống của nó. Nàng cúi xuống, mái tóc ướt sũng xõa xuống, rồi dùng chính miệng của mình, ngậm lấy đầu cặc của chàng.
"Có phải chỗ này của con đang 'nóng' quá không?"

"Ực... Dì...!"
Gióng giật nảy mình.

Gióng không thể chịu đựng được nữa. Chàng gầm lên một tiếng, tóm lấy cả hai người mẹ, kéo họ vào lòng. Bữa tiệc loạn luân cuối cùng, trước cơn bão, bắt đầu.

Họ không ở lại trong hồ nước. Thiên Thanh và Quỳnh Nga dìu Gióng, người đang thở hổn hển với con cặc đã cương cứng đến cực điểm, đến một chiếc giường lớn bằng băng ngọc đặt ngay giữa phòng tắm. Hơi nước nóng bốc lên từ hồ, phả vào mặt giường lạnh lẽo, tạo thành một làn sương mỏng huyền ảo.

"Hôm nay, mẹ và dì sẽ cho con nếm thử một tư thế mới."
Thiên Thanh nói, nàng đẩy Gióng nằm ngửa xuống giường.
"Một tư thế gọi là 'Mẫu Đơn Vọng Nguyệt'."

Nàng không giải thích gì thêm. Nàng trèo lên người Gióng, nhưng không phải để ngồi lên con cặc chàng. Nàng xoay người lại, rồi từ từ ngồi xuống mặt chàng.

"Ực...!"

Gióng cảm thấy như mình sắp ngạt thở. Cặp mông trắng nõn, mềm mại nhưng săn chắc của mẹ áp chặt vào miệng và mũi chàng. Mùi hương đào tiên quen thuộc xộc thẳng vào đại não, khiến chàng mê muội.

"Liếm đi, con trai."
Thiên Thanh ra lệnh, giọng nói của nàng bị bóp nghẹt vì khoái lạc.
"Hãy dùng cái lưỡi của con để thờ phụng nơi đã sinh ra con. Hãy cho mẹ thấy con đã học được những gì trong suốt những năm qua."

Trong khi đó, Quỳnh Nga cũng hành động. Nàng trèo lên, dạng hai chân ra hai bên hông Gióng, rồi từ từ hạ người xuống, để cho cái lồn nóng bỏng và ẩm ướt của mình nuốt trọn lấy con cặc của chàng.

"A... a... Gióng... cặc của con... nó lại lớn hơn rồi... nó đang... ở trong lồn dì... sâu quá..."
Quỳnh Nga rên rỉ, nàng bắt đầu tự mình lên xuống, mỗi nhịp đều chậm rãi, sâu lắng, ép con cặc của Gióng phải cọ xát vào những điểm nhạy cảm nhất bên trong nàng.

Gióng hoàn toàn bị thống trị. Miệng bị mẹ ép phải liếm lồn, con cặc bị dì cưỡi lên. Chàng không thể cử động, không thể thở, chỉ có thể cảm nhận. Cảm nhận vị mặn mà của nước lồn mẹ, cảm nhận sự co bóp nóng hổi của âm đạo dì. Cảm giác bị hai người phụ nữ quyền lực nhất đời mình hoàn toàn chiếm hữu, vừa ngạt thở trong nhục dục, vừa sung sướng đến điên dại.

"A... đúng rồi... con trai... cái lưỡi của con... liếm mạnh vào... đúng rồi... chỗ đó... liếm nát cái lồn của mẹ đi... AAAAA!"
Thiên Thanh gầm lên, nàng đạt đến cực khoái, nước lồn phun ra xối xả, tràn ngập miệng và mũi Gióng.

Ngay khi Thiên Thanh vừa lên đỉnh, Quỳnh Nga cũng không chịu được nữa. Nàng thúc mạnh xuống, gào lên:
"Cặc của con... nó sắp làm rách lồn của dì rồi... AAAAA... ra... ra hết vào trong cho dì...!"

Gióng, bị kích thích đến cực điểm, gầm lên một tiếng rồi xuất tinh. Tinh dịch nóng hổi phun thẳng vào tử cung của Quỳnh Nga.

Nhưng chúng không dừng lại.

"Đổi vị trí."
Thiên Thanh nói, nàng trèo xuống khỏi mặt Gióng, người vẫn còn đang thở hổn hển.

Giờ đến lượt Quỳnh Nga. Nàng ngồi lên mặt Gióng, cái lồn vừa mới được lấp đầy tinh dịch của chàng giờ đây lại áp vào miệng chàng.
"Nếm đi, con yêu. Nếm thử hương vị của chính mình, hòa quyện với của dì."

Thiên Thanh thì ngồi lên con cặc vẫn còn đang cương cứng của chàng.
"Giờ thì đến lượt mẹ."

Nếu Quỳnh Nga cưỡi như một ngọn lửa hoang dại, thì Thiên Thanh lại như một dòng nước uyển chuyển. Nàng di chuyển một cách điêu luyện, mỗi một vòng xoay, mỗi một lần co thắt, đều mang đến cho Gióng một khoái cảm mới lạ, vắt kiệt từng giọt tinh túy còn sót lại của chàng.

Cuộc hoan lạc kéo dài không biết bao lâu. Chúng thay đổi vô số tư thế, khám phá mọi giới hạn của nhau. Chúng bắt chàng nằm sấp, rồi cùng lúc, một người dùng miệng phục vụ con cặc chàng từ phía trước, người kia thì dùng một con cặc giả bằng ngọc thạch để địt hậu môn chàng. Chúng bắt chàng đứng, rồi tựa vào tường, để cả hai cùng quỳ xuống, tranh nhau bú lút con cặc của chàng.

Cuối cùng, khi cả ba đã kiệt sức, chúng mới ôm lấy nhau, nằm trên chiếc giường băng ngọc đã tan chảy một phần vì sức nóng của dục vọng.

"Nhớ kỹ cảm giác này, Gióng."
Thiên Thanh thì thầm, hôn lên môi chàng.

"Dù con có cưới ai, có đi đến đâu,"
Quỳnh Nga tiếp lời, hôn lên con cặc đã mềm nhũn của chàng.
"Thì con, vẫn mãi mãi là của chúng ta."

Gióng, kiệt sức và quá đỗi thỏa mãn, chìm vào giấc ngủ. Chàng không biết rằng, lời từ biệt nồng cháy này, cũng chính là sợi dây xích ngọt ngào nhất, trói buộc chàng vào một quá khứ mà chàng sẽ không bao giờ có thể thoát ra.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009