Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Âm Mưu Liên Hoàn

Trong khi Gióng đang chìm đắm trong cuộc chiến nội tâm đầy dằn vặt, và Sơn Tinh đang cố gắng xua đi những hình ảnh bệnh hoạn về đối thủ của mình, thì Trọng Thủy lại vô cùng ung dung. Hắn ngồi trong thư phòng của mình, tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lụa, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm hờ, thưởng thức dư vị của vở kịch mà hắn vừa đạo diễn. Hắn có thể nghe lại tiếng rên rỉ đầy nam tính nhưng cũng thật yếu đuối của Gióng, thấy lại vẻ mặt khuất phục đầy kiêu hãnh của Sơn Tinh. Một nụ cười thỏa mãn hiện trên đôi môi mỏng.

Hắn biết mình không thể thắng trong cuộc đua sính lễ. Gióng có sức mạnh của một vị thánh, Sơn Tinh lại là một vị thần. Tìm voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao đối với họ không phải là chuyện khó. Sức mạnh của Trọng Thủy không nằm ở cơ bắp hay pháp thuật thượng thừa. Sức mạnh của hắn nằm ở đây. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên thái dương. Trí tuệ, mưu mô, và khả năng nhìn thấu, điều khiển ham muốn của kẻ khác. Bọn Gióng và Sơn Tinh chỉ là những con thú hoang dã, chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết mọi việc. Còn hắn, hắn là một người thợ săn, kẻ biết cách giăng bẫy, biết cách dùng chính ham muốn của con mồi để chống lại nó.

Nếu không thể thắng một cách đường đường chính chính, hắn sẽ thắng bằng cách bẩn thỉu nhất. Hắn không cần cưới Mỵ Nương. Nàng công chúa thuần khiết đó quá nhàm chán. Hắn chỉ cần đảm bảo rằng không ai trong hai kẻ kia có thể có được nàng một cách trọn vẹn. Hắn muốn phá hủy tất cả. Hắn muốn thấy sự kiêu hãnh của Gióng bị nghiền nát, muốn thấy sự uy nghiêm của Sơn Tinh bị vấy bẩn. Hắn muốn biến hai vị anh hùng đó thành những con rối trong tay mình. Và hắn cần một công cụ đủ mạnh, đủ ngu ngốc, và đủ khao khát để thực hiện kế hoạch của mình.

Một cái tên hiện ra trong đầu hắn. Thủy Tinh.

Vị thần cai quản biển cả, kẻ cũng khao khát Mỵ Nương đến điên dại, nhưng lại luôn bị Sơn Tinh áp đảo. Một kẻ mạnh mẽ nhưng lại bị cảm xúc chi phối. Một con thú hoang dã bị giam cầm bởi sự đố kỵ. Một con tốt hoàn hảo.

Trọng Thủy đứng dậy. Đã đến lúc đi thăm vị thủy thần đáng thương rồi.

Hắn không cần xe ngựa. Hắn chỉ cần lẩm nhẩm vài câu thần chú cổ của Âu Lạc, một vòng xoáy nước nhỏ hiện ra ngay trên sàn nhà. Hắn ung dung bước vào, và vòng xoáy lập tức biến mất, không để lại một dấu vết.

Thủy cung của Thủy Tinh không có vẻ tráng lệ, uy nghiêm như cung điện của Vua Hùng. Nó hoang dã, nguyên thủy và đầy hỗn loạn, giống hệt như chủ nhân của nó. Những rặng san hô có hình thù kỳ dị, sắc nhọn như dao găm. Những loài thủy quái có hình thù gớm ghiếc bơi lượn khắp nơi. Tiếng gầm gừ, tiếng rên rỉ của các nữ thủy tộc bị hành hạ vang vọng khắp nơi.

Trọng Thủy tìm thấy Thủy Tinh trong đại điện chính của lão. Vị thủy thần đang trong cơn thịnh nộ. Lão vừa nghe tin Vua Hùng đã ra lời thách cưới, và lão biết mình không có cơ hội nào để tìm được những sinh vật trên cạn đó. Lão đang trút giận lên những nữ tỳ của mình. Lão đè một nàng tiên cá xuống sàn, xé toạc lớp vảy mỏng manh của nàng, rồi dùng con cặc to lớn, thô kệch của mình địt nàng một cách tàn bạo, trong khi miệng không ngừng gầm lên tên của Mỵ Nương.

"MỴ NƯƠNG! NÀNG PHẢI LÀ CỦA TA! TA SẼ ĐỊT NÀNG! TA SẼ ĐỊT NÁT CÁI LỒN CỦA NÀNG!"

Trọng Thủy đứng đó, lặng lẽ quan sát, một nụ cười khinh bỉ hiện trên môi. Thật là một con thú đáng thương.

Khi Thủy Tinh đã xuất tinh và vứt nàng tiên cá đáng thương sang một bên, Trọng Thủy mới từ từ bước ra khỏi bóng tối.

"Xem ra Thủy Tinh đại nhân đang có tâm sự."
Hắn cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng khắp đại điện.

Thủy Tinh giật mình quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào kẻ không mời mà đến.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào thủy cung của ta?"

"Tại hạ là Trọng Thủy, hoàng tử nước Âu Lạc."
Hắn ung dung đáp.
"Ta đến đây để giúp ngài. Giúp ngài có được thứ mà ngài khao khát nhất."

"Giúp ta?"
Thủy Tinh cười gằn.
"Một tên công tử bột như ngươi thì giúp được gì cho ta?"

"Ta không có sức mạnh để dời non lấp bể như Sơn Tinh, cũng không có sức mạnh vô song như Gióng."
Trọng Thủy thừa nhận.
"Nhưng ta có thứ mà cả hai bọn chúng đều không có. Đó là mưu trí."

Hắn từ từ bước tới gần, giọng nói đầy vẻ cám dỗ.
"Ngài nghĩ rằng, chỉ cần mang sính lễ đến là có thể cưới được Mỵ Nương sao? Ngài có biết không, ngay lúc này đây, hai kẻ mà ngài xem là đối thủ, có lẽ đang cùng nhau chia sẻ một bí mật nho nhỏ đấy."

Hắn bắt đầu vẽ nên một bức tranh dâm đãng bằng lời nói. Hắn kể về trận đấu vật, về cách hai cơ thể cường tráng quấn lấy nhau. Hắn miêu tả chi tiết cảm giác con cặc của Sơn Tinh đã chà đạp lên mông Gióng như thế nào, miêu tả cả tiếng rên khe khẽ đã bật ra khỏi môi vị anh hùng. Hắn còn thêm thắt, nói rằng sau đó, hắn đã thấy cả hai lén lút hẹn hò trong rừng, cùng nhau làm những chuyện còn kinh khủng hơn.

"Có lẽ, chúng không chỉ muốn Mỵ Nương."
Trọng Thủy kết luận, giọng nói của hắn như một con rắn đang thì thầm.
"Chúng còn muốn cả nhau nữa. Ngài nghĩ xem, sau khi cưới được công chúa, chúng sẽ làm gì? Có lẽ chúng sẽ cùng nhau địt nàng. Một kẻ vào trước, một kẻ vào sau. Hoặc có lẽ, chúng sẽ bắt nàng phải quỳ gối, chứng kiến cảnh hai người đàn ông của mình địt nhau. Ngài có muốn Mỵ Nương phải chịu sự sỉ nhục đó không?"

"CÂM MỒM!"
Thủy Tinh gầm lên, con cặc của lão lại bắt đầu cương cứng vì tức giận và ghen tuông. Những lời nói của Trọng Thủy đã đánh thẳng vào nỗi sợ hãi và ham muốn chiếm hữu của lão.

"Ta không nói suông."
Trọng Thủy thấy con mồi đã cắn câu, liền tung ra đòn quyết định. Hắn mở chiếc quạt lụa của mình ra, một làn hương thơm kỳ lạ, ngọt ngào nhưng lại mang theo một sự ma mị khó tả, từ từ lan tỏa ra.
"Hãy để ta cho ngài thấy, sự thật."

Làn ma hương nhanh chóng bao trùm lấy Thủy Tinh. Vị thủy thần cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Đại điện thủy cung biến mất. Nàng tiên cá đang co ro ở góc phòng cũng biến mất. Trước mặt lão, chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất.

Trọng Thủy. Nhưng không phải là Trọng Thủy.

Thân hình thư sinh của gã hoàng tử Âu Lạc, qua làn hương mê hoặc, từ từ biến đổi. Vóc dáng trở nên mềm mại hơn, yểu điệu hơn. Lồng ngực nở nang, cặp vú căng tròn ẩn hiện sau lớp áo lụa. Gương mặt tuấn tú biến thành gương mặt thanh khiết, ngây thơ của Mỵ Nương.

"Mỵ... Mỵ Nương?"
Thủy Tinh lắp bắp, đôi mắt đỏ ngầu của lão giờ đây tràn ngập sự khao khát điên cuồng.

"Chàng... chàng Thủy Tinh..."
Ảo ảnh của Mỵ Nương cất tiếng, giọng nói trong veo nhưng lại đầy vẻ mời gọi.
"Thiếp đã chờ chàng từ rất lâu rồi. Hãy đến đây, hãy chiếm lấy thiếp đi. Hãy cho thiếp thấy sức mạnh của biển cả. Hãy dùng con cặc của chàng để lấp đầy thiếp, đừng để cho hai tên kia có được thiếp."

Ảo ảnh từ từ cởi bỏ lớp y phục, để lộ thân hình ngọc ngà.

Lý trí của Thủy Tinh đã hoàn toàn bị nhấn chìm. Lão gầm lên một tiếng như một con thủy quái, rồi lao vào "Mỵ Nương".

Trọng Thủy không hề chống cự. Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần. Hắn biết chuyện gì sắp xảy ra. Đây là một sự hy sinh cần thiết, một cái giá phải trả để có được một con tốt trung thành.

Thủy Tinh đè hắn xuống sàn san hô thô ráp. Lão không có một chút dịu dàng nào. Lão xé toạc bộ trường bào màu xanh ngọc của hắn, để lộ làn da trắng trẻo bên trong. Lão không hôn, không vuốt ve. Lão chỉ đơn giản là lật người hắn lại, dạng hai chân hắn ra, rồi dùng con cặc to lớn, thô kệch của mình, đâm thẳng vào.

"AAAAAAAAA!"

Trọng Thủy hét lên, một tiếng hét của sự đau đớn thật sự. Con cặc của Thủy Tinh quá to, quá thô bạo. Hắn cảm thấy như mình đang bị một cây cột buồm đâm vào, xé nát từ bên trong. Máu tươi chảy ra, hòa với nước biển, loang ra một màu đỏ nhờ nhờ.

"A... a... Mỵ Nương... cuối cùng... cuối cùng nàng cũng là của ta..."
Thủy Tinh gầm gừ, bắt đầu thúc đẩy một cách điên cuồng.
"Ta sẽ địt nàng! Ta sẽ địt nát cái lồn của nàng! Ta sẽ bắn hết tinh dịch của ta vào trong nàng, để nàng phải mang trong mình dòng giống của biển cả!"

Trọng Thủy cắn chặt môi, cố gắng biến tiếng hét đau đớn thành những tiếng rên rỉ dâm đãng để duy trì ảo ảnh. Hắn không chỉ rên, hắn còn chủ động hành động. Hắn vòng tay ra sau, cào vào lưng Thủy Tinh, cặp mông cũng cố gắng nâng lên để đón nhận từng cú thúc. Hắn phải khiến con thú này tin rằng nó đang ở trên thiên đường.

"A... a... đúng rồi... Thủy Tinh... chàng... chàng mạnh quá... địt... địt chết thiếp đi... lồn... lồn của thiếp... sắp nát rồi... nhưng... nhưng mà sướng quá... sâu hơn nữa... hãy cho thiếp thấy sức mạnh của biển cả đi... AAAAA!"

Hắn vừa rên, vừa cảm nhận sự tàn bạo của vị thủy thần. Mỗi cú thúc của lão đều không có kỹ thuật, chỉ có sức mạnh thuần túy, dập thẳng vào sâu bên trong, khiến nội tạng hắn như bị đảo lộn. Sàn san hô sắc nhọn cào vào da thịt hắn, để lại những vết xước rướm máu. Nhưng trong cơn đau đớn và nhục nhã đó, một nụ cười thỏa mãn lại hiện trên môi hắn. Kế hoạch đã thành công. Con thú hoang dã này đã hoàn toàn bị khuất phục bởi dục vọng mà hắn tạo ra.

Cuối cùng, sau một hồi giao hợp điên cuồng, Thủy Tinh gầm lên một tiếng cuối cùng. Lão thúc mạnh liên tục, rồi xuất toàn bộ tinh dịch của mình vào sâu bên trong Trọng Thủy.

Sau cơn cực khoái, Thủy Tinh ngã gục xuống, thở hổn hển. Làn ma hương từ từ tan đi.

Ảo ảnh của Mỵ Nương biến mất. Trước mặt lão, chỉ còn lại thân thể trần truồng, bầm dập và đầy máu của Trọng Thủy.

"Ngươi... ngươi...!"
Thủy Tinh kinh hoàng, lắp bắp. Lão nhận ra mình vừa làm gì. Lão vừa địt một người đàn ông.

Trọng Thủy từ từ ngồi dậy, dù mỗi cử động đều khiến hắn đau đớn. Hắn nhìn xuống vũng máu và tinh dịch hỗn độn giữa hai chân mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Thủy Tinh. Hắn không hề có vẻ tức giận hay nhục nhã. Trong đôi mắt phượng của hắn, chỉ có một sự lạnh lẽo và đắc thắng.

"Giờ thì ngài đã hiểu rồi chứ, Thủy Tinh?"
Hắn nói, giọng nói vẫn bình thản đến đáng sợ.
"Dục vọng chính là xiềng xích mạnh nhất. Và ta, chính là chủ nhân của sợi xích đó. Ngài đã nếm trải cơ thể của ta, đã bắn tinh dịch của ngài vào trong ta. Từ nay, ngài sẽ phải làm theo mọi mệnh lệnh của ta."

Hắn đứng dậy, khoác lại tấm áo đã rách nát.
"Hãy chuẩn bị đi. Ngày mai, khi Sơn Tinh mang sính lễ đến, chúng ta sẽ cho chúng thấy, cơn thịnh nộ thật sự của biển cả là như thế nào."

Nói rồi, hắn quay người, lảo đảo bước đi, để lại Thủy Tinh ngồi đó, sững sờ trong sự ghê tởm, nhục nhã và một sự sợ hãi tuyệt đối. Liên minh đã được ký kết, không phải bằng lời hứa, mà bằng sự xâm phạm.

HẾT CHƯƠNG 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009