Chương 15: Mỵ Nương Bị Bắt Cóc
Bên trong chiếc lều tạm, ngọn lửa đã gần tàn, chỉ còn lại những đốm than hồng leo lét, hắt thứ ánh sáng mờ ảo lên ba thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau. Mỵ Nương nằm giữa, một bên là Gióng, một bên là Sơn Tinh. Nàng đã hoàn toàn kiệt sức, chìm vào một giấc ngủ sâu sau cơn cực khoái kinh thiên động địa. Miệng nàng vẫn còn sưng đỏ vì những nụ hôn và con cặc của Gióng, trong khi cái lồn non tơ của nàng thì đau rát nhưng lại ngập tràn tinh dịch ấm nóng của Sơn Tinh. Nàng ngủ, nhưng trong giấc mơ, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ hai cơ thể nam tính cường tráng đang bao bọc lấy mình, một cảm giác an toàn và tội lỗi đến ngọt ngào.
Gióng và Sơn Tinh cũng đã thấm mệt. Họ không ngủ, chỉ lẳng lặng nằm đó, tay của cả hai vẫn đặt trên cơ thể Mỵ Nương, như hai con thú hoang đang cùng nhau canh giữ chiến lợi phẩm quý giá nhất. Thỉnh thoảng, tay Gióng lại "vô tình" chạm vào tay Sơn Tinh trên bụng Mỵ Nương. Cả hai đều giật mình, rồi lại vờ như không có gì xảy ra. Không khí không còn sự thù địch, chỉ còn lại một sự ngượng ngùng và một mối liên kết không thể chối bỏ. Họ đã cùng nhau chia sẻ một người phụ nữ, cùng nhau nếm trải khoái cảm cấm kỵ. Họ không còn là đối thủ đơn thuần nữa.
Nhưng sự bình yên ngắn ngủi đó sắp bị phá vỡ.
Từ dưới lòng đất, ngay bên dưới chiếc lều, mặt đất bắt đầu ẩm ướt một cách kỳ lạ. Nước từ từ thấm qua lớp đất đá, không gây ra một tiếng động nào. Đó không phải là nước lũ bình thường. Nó là nước biển, mang theo oán khí và sự thịnh nộ của Thủy Tinh. Những luồng nước nhỏ như những con rắn, len lỏi qua đất đá, rồi từ từ quấn lấy thân thể đang say ngủ của Mỵ Nương. Chúng không lạnh lẽo, mà ấm áp một cách bệnh hoạn, mơn trớn làn da nàng, luồn vào giữa hai chân, liếm láp khe lồn vẫn còn sưng đỏ của nàng.
Một vòng xoáy nước nhỏ, im lặng như một bóng ma, từ từ hình thành ngay bên dưới chiếc giường cỏ của Mỵ Nương. Nó không cuốn phăng mọi thứ, mà chỉ nhẹ nhàng, từ từ hút lấy thân thể đang say ngủ của nàng. Nàng không hề hay biết, chỉ khẽ cựa mình trong giấc mơ vì sự kích thích lạ lùng, rồi từ từ chìm xuống, xuyên qua lớp đất đá đã bị nước làm cho mềm nhũn, biến mất không một dấu vết.
Gióng và Sơn Tinh, quá mệt mỏi sau trận chiến và cuộc hoan lạc, không hề hay biết gì. Cho đến khi một cơn gió lạnh từ bên ngoài lùa vào lều, khiến Gióng rùng mình tỉnh giấc. Chàng theo thói quen vươn tay sang để ôm lấy Mỵ Nương, nhưng chỉ chạm vào một khoảng không lạnh lẽo.
"Mỵ Nương?"
Chàng bật dậy. Sơn Tinh cũng giật mình tỉnh giấc. Cả hai kinh hoàng nhìn vào khoảng trống giữa hai người. Nàng đã biến mất. Chỉ còn lại một vũng nước biển nhỏ đang từ từ thấm vào đất, và mùi tanh nồng của biển cả.
"THỦY TINH!"
Cả hai cùng gầm lên, tiếng gầm của họ vang vọng cả một góc trời, đầy vẻ cuồng nộ và lo sợ.
Mỵ Nương tỉnh lại trong sự lạnh lẽo. Nàng không còn ở trong chiếc lều ấm áp nữa. Nàng đang ở trong một đại điện khổng lồ, hoang dã và đầy hỗn loạn. Nàng bị trói vào một chiếc ngai vàng làm bằng san hô đen và xương cá voi, hai tay bị kéo căng lên cao, hai chân dạng ra, hoàn toàn phơi bày thân thể trần truồng của mình. Những sợi rong biển sống, trơn trượt, quấn chặt lấy cổ tay, cổ chân nàng, thỉnh thoảng lại cựa quậy, cọ xát vào da thịt nàng một cách dâm đãng. Không khí ở đây đặc quánh mùi tanh của biển cả và một mùi dâm dục bệnh hoạn.
"Tỉnh rồi sao, Mỵ Nương yêu quý của ta?"
Một giọng nói quen thuộc, nhưng giờ đây đã khản đặc vì tức giận, vang lên. Thủy Tinh từ trong bóng tối bước ra. Lão không còn vẻ uy nghiêm của một vị thần nữa. Tóc tai lão rối bù, đôi mắt đỏ ngầu như máu, và con cặc to lớn, thô kệch của lão đang cương cứng lên, đầu cặc rỉ ra thứ dịch nhờn trong suốt.
"Thủy Tinh! Ngươi dám...!"
Mỵ Nương hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
"Ta dám chứ!"
Lão cười gằn, một nụ cười điên dại.
"Ta đã thua trong cuộc chiến, nhưng ta sẽ không thua trong cuộc chơi này. Nàng đã từ chối ta, đã chọn hai tên khốn kiếp đó. Được thôi! Hôm nay, ta sẽ cho nàng thấy, nàng đã bỏ lỡ điều gì. Ta sẽ cho nàng thấy sức mạnh thật sự của biển cả!"
Lão bước tới, đứng trước mặt nàng, để cho con cặc khổng lồ của lão đung đưa ngay trước mắt nàng.
"Nàng thấy không? Nó đang khao khát nàng. Nó muốn lấp đầy cái lồn của nàng, muốn bắn tinh dịch của ta vào trong nàng."
Mỵ Nương quay mặt đi, ghê tởm.
"Không muốn nhìn sao?"
Thủy Tinh cười khẩy.
"Được thôi. Ta sẽ không chạm vào nàng. Ta sẽ không vấy bẩn nàng bằng cơ thể của ta. Nhưng ta sẽ bắt nàng phải chứng kiến, bắt nàng phải khao khát, bắt nàng phải cầu xin ta địt nàng!"
Nói rồi, lão vỗ tay. Từ hai bên đại điện, hàng chục, hàng trăm nữ thủy tộc từ từ bơi ra. Chúng có đủ mọi hình dạng: có nàng tiên cá xinh đẹp, có nàng bạch tuộc với những chiếc xúc tu mềm mại, có cả những nàng sứa biển với thân hình trong suốt. Nhưng tất cả đều có một điểm chung: chúng hoàn toàn trần truồng, và trong mắt chúng tràn ngập sự sùng bái và ham muốn dành cho chủ nhân của mình.
Chúng vây quanh Thủy Tinh, bắt đầu một màn tế lễ dâm dục.
Mỵ Nương bị ép phải mở to mắt, chứng kiến tất cả.
Thủy Tinh đứng giữa vòng vây, như một vị bạo chúa. Lão không cần ra lệnh. Lũ nữ thủy tộc tự biết phải làm gì. Một nàng tiên cá quỳ xuống, bắt đầu dùng miệng bú lút con cặc của lão, chiếc lưỡi điêu luyện liếm quanh đầu cặc, rồi lại nuốt sâu vào tận cuống họng. Một nàng bạch tuộc thì dùng những chiếc xúc tu mềm mại của mình để quấn lấy hai hòn cà, xoa nắn một cách điêu luyện, trong khi những chiếc xúc tu khác thì luồn lách, mơn trớn khắp cơ thể lão. Những nàng khác thì dùng miệng, dùng tay, dùng vú của mình để phục vụ cho những bộ phận khác trên cơ thể lão.
"A... a... đúng rồi... bú... bú mạnh vào..."
Thủy Tinh rên rỉ, nhưng mắt lão không nhìn những kẻ đang phục vụ mình. Lão nhìn chằm chằm vào Mỵ Nương.
"Nàng thấy không, Mỵ Nương? Miệng của chúng có mềm bằng miệng của nàng không? Vú của chúng có căng tròn bằng vú của nàng không? Hay là nàng muốn xuống đây, thay thế vị trí của chúng?"
Mỵ Nương cắn chặt môi, cố gắng không nhìn. Nhưng nàng không thể. Âm thanh dâm đãng, hình ảnh trần trụi ập vào mắt, vào tai nàng.
Thủy Tinh không chỉ dừng lại ở đó. Lão bắt đầu một cuộc hoan lạc tập thể. Lão đè một nàng tiên cá xuống, địt nàng ta một cách thô bạo. Lão không hôn, không vuốt ve, chỉ có những cú thúc mạnh mẽ, trần trụi.
"MỴ NƯƠNG!"
Lão gầm lên khi đang thúc vào cái lồn của nàng tiên cá.
"Nàng có nghe thấy không? Nàng ta đang rên rỉ vì con cặc của ta! Nàng có muốn được rên rỉ như vậy không? Hãy nghe tiếng lồn của nó đang mút cặc của ta này!"
"A... a... chủ nhân... địt... địt chết em đi... lồn... lồn em sướng quá... ra... ra hết vào trong em đi..."
Nàng tiên cá rên rỉ, nhưng Thủy Tinh không quan tâm. Lão chỉ xem nàng ta như một cái lỗ để giải tỏa.
Lão xuất tinh vào trong nàng ta, rồi vứt sang một bên. Ngay lập tức, một nàng bạch tuộc khác thế chỗ. Lão lại tiếp tục. Lão địt hết kẻ này đến kẻ khác, không biết mệt mỏi. Và trong suốt quá trình đó, lão không ngừng gọi tên Mỵ Nương, không ngừng dùng những lời lẽ dâm đãng nhất để tra tấn tinh thần nàng.
"MỴ NƯƠNG! TA SẼ ĐỊT NÀNG! TA SẼ ĐỊT NÁT CÁI LỒN CỦA NÀNG! TA SẼ BẮN HẾT TINH DỊCH CỦA TA VÀO TRONG NÀNG, ĐỂ NÀNG PHẢI MANG TRONG MÌNH DÒNG GIỐNG CỦA BIỂN CẢ!"
Mỵ Nương vừa ghê tởm, vừa sợ hãi. Nhưng rồi, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy sinh. Nàng là một người phụ nữ vừa mới được khai phá. Cơ thể nàng vẫn còn đang rạo rực sau đêm hoan lạc với Gióng và Sơn Tinh. Những hình ảnh, những âm thanh, những lời nói dâm đãng này, một cách không tự chủ, lại đang kích thích nàng.
Nàng cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Hai đầu vú non tơ của nàng cương cứng lên, cọ xát vào không khí lạnh lẽo của thủy cung. Nàng cảm thấy cái lồn của mình, nơi vừa mới được hai con cặc khổng lồ lấp đầy, giờ đây lại bắt đầu ướt át, ngứa ngáy. Nàng ghê tởm chính bản thân mình. Nàng là một công chúa, một hoàng hậu, sao lại có thể bị kích thích bởi một cảnh tượng bệnh hoạn như vậy?
Nàng cố gắng nghĩ đến Gióng, đến Sơn Tinh. Nhưng hình ảnh của họ lại bị thay thế bởi hình ảnh con cặc khổng lồ của Thủy Tinh đang ra vào trong những cái lồn khác. Nàng bắt đầu tưởng tượng. Sẽ ra sao nếu người đang nằm dưới thân lão là mình? Sẽ ra sao nếu con cặc thô bạo đó đang cày nát cái lồn của mình?
"A..."
Một tiếng rên khe khẽ, vô thức bật ra khỏi môi nàng.
Thủy Tinh nghe thấy. Lão dừng lại, một nụ cười đắc thắng hiện trên môi. Lão đã thành công.
Lão ra hiệu cho tất cả lui ra. Lão từ từ bước về phía Mỵ Nương, con cặc của lão vẫn còn đang cương cứng, dính đầy dịch thể của những nữ thủy tộc khác.
"Nàng thấy không?"
Lão thì thầm, đưa con cặc của mình lại gần mặt nàng, ép nàng phải ngửi lấy mùi tanh nồng của nó.
"Cơ thể của nàng không biết nói dối. Nàng cũng muốn ta, phải không? Nàng cũng muốn được con cặc này địt, phải không?"
Mỵ Nương không trả lời, chỉ quay mặt đi, nước mắt chảy dài.
"Không sao cả." Thủy Tinh cười gằn. "Nàng không cần phải thừa nhận. Ta sẽ cho nàng thấy."
Lão không đâm vào lồn nàng. Lão làm một điều còn nhục nhã hơn. Lão dùng chính con cặc của mình, chà xát lên khắp cơ thể nàng. Lên vú, lên bụng, lên đùi. Lão dùng đầu cặc ướt át của mình, vẽ những vòng tròn lên âm vật đang sưng đỏ của nàng, khiến nó co giật vì khoái cảm.
"A... a... đừng... đừng làm thế... dơ bẩn... nhưng... nhưng mà sướng... AAAAA!"
Mỵ Nương rên rỉ, cơ thể nàng co giật vì khoái cảm và sự ghê tởm. Nàng không thể chịu đựng được nữa, nàng lên đỉnh chỉ vì sự chà xát bên ngoài, nước lồn trong suốt phun ra, bắn lên cả con cặc của Thủy Tinh.
"Ha ha ha! Rên đi! Rên to lên!"
Thủy Tinh gầm lên.
"Hãy cho Gióng và Sơn Tinh nghe thấy! Hãy cho chúng biết, người đàn bà của chúng đang rên rỉ và bắn nước lồn vì con cặc của ta như thế nào!"
Cuối cùng, khi thấy Mỵ Nương đã hoàn toàn suy sụp, quằn quại trong sự khao khát và nhục nhã, lão mới dừng lại.
"Giờ thì,"
lão gầm gừ, giọng nói đầy vẻ chiếm hữu.
"Đến lượt nàng, hoàng hậu của ta."
Lão nắm lấy hai chân nàng, tách rộng ra, chuẩn bị cho một cuộc xâm chiếm cuối cùng.
HẾT CHƯƠNG 15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com