Chương 17: Gia Đình Xuất Trận
Họ đứng đó, thở hổn hển, trên người dính đầy máu và những thứ dịch thể không tên. Con cặc của cả hai vẫn còn đang cương cứng, nhỏ ra từng giọt tinh dịch vì bị kích thích quá độ. Họ đã vượt qua biển quái vật, và giờ đây, chỉ còn lại con mồi cuối cùng.
Thủy Tinh đứng trên ngai vàng, bên cạnh Mỵ Nương, gương mặt lão lộ rõ vẻ kinh hoàng và không thể tin được. Lão không thể tin được rằng, đội quân dâm dục của lão, vũ khí tối thượng của lão, lại có thể bị đánh bại bởi hai kẻ mà lão xem thường. Sự sợ hãi nhanh chóng biến thành một cơn thịnh nộ điên cuồng.
"Các ngươi... các ngươi dám phá hủy đội quân của ta!"
Lão gầm lên, tiếng gầm khiến nước biển xung quanh sôi lên.
"Được! Rất tốt! Vậy thì chính tay ta sẽ kết liễu các ngươi! Ta sẽ bẻ gãy con cặc của các ngươi, nhét vào miệng các ngươi, rồi sau đó, ta sẽ địt nát người đàn bà của các ngươi ngay trước mặt hai cái xác không hồn!"
Lão giơ cây đinh ba lên, sấm sét từ biển cả hội tụ vào mũi đinh ba, tạo thành một quả cầu năng lượng hủy diệt. Mỵ Nương hét lên trong sợ hãi. Gióng và Sơn Tinh gồng mình, chuẩn bị hứng chịu đòn tấn công cuối cùng.
Nhưng ngay khi Thủy Tinh chuẩn bị ra tay, một âm thanh kỳ lạ vang lên, át đi cả tiếng gầm của bão tố.
Đó là tiếng đàn.
Một tiếng đàn trong trẻo, thánh thót, nhưng lại mang theo một uy lực không thể chống cự. Âm thanh đó không đến từ một hướng nào cụ thể, mà như thể phát ra từ chính linh hồn của vạn vật. Nó không phải là một giai điệu, mà là một mệnh lệnh.
Quả cầu năng lượng hủy diệt trên tay Thủy Tinh đột nhiên tan biến. Cơn thịnh nộ trên mặt lão biến thành sự ngơ ngác, rồi từ từ, chuyển sang một vẻ dâm đãng, đờ đẫn. Con cặc khổng lồ của lão, vốn đang cương cứng vì tức giận, giờ đây lại càng cương cứng hơn, nhưng là vì một lý do hoàn toàn khác.
Gióng và Sơn Tinh cũng nghe thấy tiếng đàn. Nhưng đối với họ, nó không phải là một mệnh lệnh. Nó là một lời vỗ về, một sự che chở. Cơn cuồng nộ trong lòng họ dịu đi, sự mệt mỏi tan biến, và con cặc đang cương cứng của họ cũng từ từ mềm lại.
Từ cánh cửa đã vỡ nát của đại điện, ba bóng người từ từ bước vào.
Đi giữa là một nam nhân cao lớn, uy nghiêm, gương mặt nhân hậu nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự quyết đoán sắt đá. Trên tay chàng là một cây đàn lia bằng vàng ròng. Đó chính là vua Thạch Sanh.
Đi hai bên chàng là hai nữ nhân tuyệt mỹ. Một người mang vẻ đẹp dịu dàng, phúc hậu của biển cả hiền hòa. Một người mang vẻ đẹp tinh nghịch, nóng bỏng của một ngọn lửa dưới đáy sâu. Thiên Thanh và Quỳnh Nga.
"Cha! Mẹ! Dì!"
Gióng kinh ngạc kêu lên.
Thạch Sanh không nhìn con trai. Ánh mắt của chàng dán chặt vào Thủy Tinh, một ánh mắt lạnh như băng.
"Ngươi dám động đến con dâu và con trai của ta sao, Thủy Tinh?"
Thiên Thanh và Quỳnh Nga thì nhìn Gióng và Sơn Tinh. Họ thấy hai thân hình cường tráng đang trần truồng, trên người dính đầy dịch thể. Họ không hề có vẻ ngạc nhiên hay ghê tởm. Ngược lại, trong mắt họ còn ánh lên một tia thích thú và tự hào.
"Xem ra con trai của chúng ta đã có một trận chiến thật đáng nhớ."
Quỳnh Nga thì thầm với Thiên Thanh, liếm nhẹ môi mình.
"Nhìn con cặc của nó kìa, vẫn còn dính máu yêu nữ."
"Các ngươi... các ngươi là ai?"
Thủy Tinh lắp bắp, tâm trí lão đang bị tiếng đàn khống chế, nhưng bản năng vẫn nhận ra sự nguy hiểm.
Thạch Sanh không trả lời. Chàng chỉ mỉm cười, rồi bắt đầu gảy đàn.
Nếu lúc trước tiếng đàn là một mệnh lệnh, thì bây giờ, nó là một bản giao hưởng của sự dâm dục. Giai điệu của nó không du dương, mà dồn dập, gấp gáp, như nhịp điệu của một cuộc giao hoan điên cuồng. Nó không đi vào tai, mà đi thẳng vào hạ bộ, kích thích những ham muốn trần trụi nhất.
Toàn bộ thủy cung, một lần nữa, lại chìm trong sự hỗn loạn. Nhưng lần này, không phải là do bùa phép.
Những con thủy quái còn sống sót, những kẻ vừa mới bị đánh bại, lại một lần nữa ngóc đầu dậy. Nhưng chúng không tấn công Gióng hay Sơn Tinh nữa. Chúng quay sang tấn công chính đồng loại của mình. Tiếng đàn của Thạch Sanh đã biến chúng thành những con thú chỉ biết đến giao phối.
Một con tôm tinh đè một con cua quỷ ra, dùng con cặc của mình cố gắng đâm vào giữa hai cái càng của nó. Một nàng tiên cá thì dùng miệng bú lút những chiếc xúc tu của một con bạch tuộc, trong khi một con lươn biển khổng lồ thì đang dùng thân mình trơn trượt để địt hậu môn nàng. Cả thủy cung biến thành một bữa tiệc dâm loạn tập thể, một địa ngục của những tiếng rên rỉ và da thịt va chạm.
"A... a... địt... địt ta đi... lồn ta ngứa quá..."
"Đút cặc của ngươi vào miệng ta đi... ta muốn nếm thử..."
"Đít... đít của ta... hãy dùng cái càng của ngươi kẹp nát nó đi... AAAAAA!"
Chúng giao cấu với nhau, không phân biệt giống loài, không phân biệt giới tính, cho đến khi tất cả đều xuất tinh, rồi lại xuất tinh, rồi ngã gục xuống, co giật trong cơn cực khoái cuối cùng, kiệt sức và bất tỉnh.
Trong vài phút, Thạch Sanh đã vô hiệu hóa toàn bộ đội quân của Thủy Tinh, không phải bằng vũ lực, mà bằng chính dục vọng của chúng.
Trong khi đó, Thiên Thanh và Quỳnh Nga cũng hành động. Mục tiêu của họ, chính là Thủy Tinh.
Tiếng đàn của Thạch Sanh dường như không ảnh hưởng đến hai nàng. Hoặc có lẽ, họ đã quá quen với nó rồi. Họ mỉm cười với nhau, rồi như hai nàng tiên cá thực thụ, họ lướt đi trong làn nước, tiến về phía Thủy Tinh, kẻ đang đứng đó, đờ đẫn, con cặc giương cao, toàn thân run rẩy vì ham muốn do tiếng đàn gây ra.
Họ không tấn công lão. Họ quyến rũ lão.
Thiên Thanh bơi ra sau lưng lão, dùng cặp vú căng tròn của mình cọ xát vào tấm lưng rộng lớn của vị thủy thần.
"Thủy Tinh đại nhân,"
nàng thì thầm vào tai lão, giọng nói ngọt ngào như mật.
"Ngài trông thật cô đơn. Hãy để thiếp sưởi ấm cho ngài."
Quỳnh Nga thì ở phía trước. Nàng không chạm vào lão. Nàng chỉ bơi lượn xung quanh, thân hình bốc lửa của nàng uốn éo như một con rắn nước, thỉnh thoảng lại "vô tình" để cặp mông cong vút của mình lướt qua con cặc đang co giật của lão. Nàng cởi bỏ lớp yếm mỏng, để lộ hoàn toàn cặp vú no tròn, hai đầu ti đỏ au cương cứng lên, rồi dùng chính hai đầu vú đó, kẹp lấy con cặc của lão mà chà xát.
"Ngài thấy không?"
Nàng cười khúc khích.
"Thiếp có đẹp hơn Mỵ Nương không? Vú của thiếp có mềm hơn không? Lồn của thiếp có đáng để ngài nếm thử không?"
Thủy Tinh gầm lên. Lão không còn phân biệt được gì nữa. Trong mắt lão, cả hai người phụ nữ này đều là Mỵ Nương. Hai Mỵ Nương, đang mời gọi lão, đang khao khát lão.
"Mỵ Nương... hai... hai Mỵ Nương..."
Lão rên rỉ, vươn tay ra định tóm lấy họ.
Nhưng họ quá nhanh nhẹn. Cả hai cùng lặn xuống, rồi đồng thời trồi lên ngay trước mặt lão, ở giữa hai chân lão.
Họ không nói gì thêm. Họ chỉ nhìn nhau, mỉm cười, rồi cùng nhau cúi xuống, dùng chính miệng của mình, bắt đầu một màn song tấu dâm đãng.
"Á...!"
Thủy Tinh hét lên, một tiếng hét của sự sung sướng không thể tin được.
Miệng của Thiên Thanh thì dịu dàng, ấm áp, chiếc lưỡi của nàng như một dòng nước mềm mại, liếm láp, mơn trớn, tập trung vào hai hòn cà căng cứng của lão. Miệng của Quỳnh Nga thì nóng bỏng, tinh nghịch, chiếc lưỡi của nàng như một ngọn lửa, vừa bú vừa mút, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ vào thân gậy, rồi lại nuốt sâu vào tận cuống họng.
Hai phong cách hoàn toàn đối lập, nhưng lại hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn lốc khoái cảm nhấn chìm hoàn toàn lý trí của vị thủy thần.
"A... a... đúng rồi... hai... hai cái miệng... cùng một lúc... bú... bú mạnh nữa đi... liếm... liếm sạch cặc của ta đi... một người liếm đít... không... liếm dái... một người bú cặc... AAAAA... sướng... sướng chết mất...!"
Lão ngửa đầu ra sau, rên rỉ một cách dâm đãng, hoàn toàn quên mất trận chiến, quên mất cả Gióng và Sơn Tinh.
Gióng và Sơn Tinh đứng đó, trơ mắt nhìn cảnh tượng khó tin. Họ thấy cha mẹ và dì của Gióng, những người thân yêu nhất, đang phối hợp với nhau một cách hoàn hảo để hạ nhục kẻ thù của họ. Thạch Sanh dùng tiếng đàn để biến quân địch thành một lũ súc vật dâm đãng. Thiên Thanh và Quỳnh Nga thì dùng chính miệng của mình để biến một vị thần thành một tên nô lệ của khoái lạc.
Họ không cảm thấy sốc. Họ chỉ cảm thấy một sự thán phục và một chút... ghen tị.
"Gia đình của ngươi..."
Sơn Tinh thì thầm, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
"... thật là đặc biệt."
Gióng chỉ nhún vai, một nụ cười tự hào hiện trên môi.
"Giờ thì ngươi đã hiểu tại sao ta lại như vậy rồi chứ?"
Họ không đứng xem nữa. Đã đến lúc kết thúc vở kịch.
Họ liếc nhìn nhau, một cái gật đầu đầy ăn ý.
Trong khi Thủy Tinh vẫn đang nhắm mắt rên rỉ, tận hưởng sự phục vụ của hai vị hoàng hậu, Gióng và Sơn Tinh đã lặng lẽ bơi ra sau lưng lão.
Họ không dùng vũ khí. Họ sẽ dùng chính thứ vũ khí mà lão đã coi thường.
"Đến giờ trả nợ rồi, Thủy Tinh."
Gióng gầm gừ.
Thủy Tinh giật mình, mở mắt ra. Nhưng đã quá muộn.
Gióng đã ở phía sau, chàng dùng con cặc khổng lồ của mình, đâm thẳng vào hậu môn của vị thủy thần. Cùng lúc đó, Sơn Tinh cũng không kém cạnh, chàng dùng con cặc thần thánh của mình, đâm vào cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc của lão.
"Á... AAAAAAAAAA!"
Thủy Tinh hét lên một tiếng thảm thiết nhất. Bị tấn công từ cả năm phía. Miệng bị hai người đàn bà bú lút, hậu môn và cổ họng thì bị hai người đàn ông địt nát. Lão bị kẹt cứng trong một cơn cực khoái của sự sỉ nhục và đau đớn tột cùng.
"A... a... hai... hai ngươi... dám... địt... địt ta... Gióng... cặc của ngươi... đang ở trong đít ta... Sơn Tinh... cặc của ngươi... đang ở trong miệng ta... còn hai con đĩ kia... đang bú cặc ta... loạn... loạn hết rồi... AAAAAA!"
Lão rên rỉ, nhưng không ai quan tâm.
Gióng và Sơn Tinh bắt đầu thúc đẩy một cách đồng bộ, biến cơ thể của vị thủy thần thành một cái lồn chung. Thiên Thanh và Quỳnh Nga cũng không dừng lại, họ càng bú mút mạnh hơn, như thể đang cố gắng hút cạn linh hồn của lão.
Cuối cùng, cả bốn người cùng gầm lên.
Gióng và Sơn Tinh cùng nhau xuất tinh vào bên trong Thủy Tinh. Thiên Thanh và Quỳnh Nga thì dùng miệng, hút cạn những giọt tinh túy cuối cùng của lão.
Thủy Tinh co giật dữ dội, mắt trợn trắng, rồi ngã gục xuống, bất tỉnh trong một vũng dịch thể hỗn độn. Lão không chết, nhưng đã bị phá hủy hoàn toàn, bị biến thành một cái xác không hồn, một kẻ bại trận trong chính trò chơi dục vọng của mình.
Khi mọi thứ kết thúc, cả gia đình đứng đó, giữa một thủy cung đã hoàn toàn bị khuất phục. Họ cởi trói cho Mỵ Nương. Nàng chạy tới, ôm chầm lấy Sơn Tinh, rồi lại quay sang, nhìn Gióng với một ánh mắt biết ơn và đầy phức tạp.
Thạch Sanh ngừng gảy đàn. Chàng nhìn Gióng, rồi lại nhìn Sơn Tinh, cả hai vẫn đang trần truồng, con cặc vẫn còn dính dịch thể của Thủy Tinh. Chàng không nói gì, chỉ mỉm cười, một nụ cười của sự chấp nhận.
Thiên Thanh và Quỳnh Nga thì bước tới, mỗi người ôm lấy một bên.
"Làm tốt lắm, con trai."
Thiên Thanh nói, hôn lên má Gióng.
"Cả hai con,"
Quỳnh Nga nói thêm, nháy mắt với Sơn Tinh.
"Đều rất dũng mãnh."
Trận chiến đã kết thúc. Nhưng một cuộc chiến khác, cuộc chiến trong tâm hồn của cả ba người Gióng, Sơn Tinh và Mỵ Nương, dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
HẾT CHƯƠNG 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com