Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Đối Mặt Trọng Thủy

Khi mọi thứ kết thúc, đại điện của Thủy Tinh chìm trong một sự im lặng kỳ lạ. Tiếng rên rỉ của lũ thủy quái đã tắt, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách và tiếng thở hổn hển của những người chiến thắng.

Thạch Sanh ngừng gảy đàn, cây đàn thần trên tay chàng vẫn còn rung lên những dư âm của quyền lực. Chàng nhìn Gióng, rồi lại nhìn Sơn Tinh, cả hai vẫn đang trần truồng, con cặc vẫn còn dính dịch thể của Thủy Tinh. Chàng không nói gì, chỉ mỉm cười, một nụ cười của sự chấp nhận và một chút tự hào khó hiểu.

Thiên Thanh và Quỳnh Nga thì bước tới, mỗi người ôm lấy một bên.

"Làm tốt lắm, con trai."

Thiên Thanh nói, bàn tay mềm mại của nàng không ngần ngại lau đi vệt máu trên má Gióng, rồi trượt xuống, "vô tình" lướt qua con cặc vẫn còn hơi cương cứng của chàng.

"Cả hai con,"

Quỳnh Nga nói thêm, nàng không chỉ nhìn Gióng mà còn nháy mắt với Sơn Tinh, ánh mắt nóng bỏng quét qua thân hình thần thánh của chàng.

"Đều rất dũng mãnh. Thật khiến người ta phải ngưỡng mộ."

Mỵ Nương, sau khi được cởi trói, vội vàng tìm một tấm áo choàng để che đi thân thể. Nàng chạy tới, ôm chầm lấy Sơn Tinh, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Gióng, một ánh mắt pha trộn giữa biết ơn, tò mò và một sự bối rối không tên.

Họ đã chiến thắng. Họ đã cứu được Mỵ Nương. Họ đã đánh bại được Thủy Tinh. Một cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng đang từ từ lan tỏa.

Nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài được vài giây.

"Một màn kịch gia đình thật cảm động."

Một giọng nói mượt như nhung nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người vang lên từ phía ngai vàng. Cả nhóm giật mình quay lại.

Trọng Thủy đang đứng đó, ngay bên cạnh Thủy Tinh đang bất tỉnh. Hắn không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn không có vẻ gì là một kẻ thất bại. Ngược lại, hắn ung dung, tự tại, như một người đạo diễn đang hài lòng nhìn những con rối của mình vừa diễn xong một màn kịch hay. Hắn vỗ tay, một cách chậm rãi, tiếng vỗ tay của hắn là âm thanh duy nhất vang vọng trong đại điện.

"Thạch Sanh đại vương với cây đàn thần có thể điều khiển dục vọng. Hai vị hoàng hậu xinh đẹp với kỹ năng quyến rũ thần sầu. Và hai vị anh hùng trẻ tuổi, trần truồng và dũng mãnh."

Hắn cười khẩy, đôi mắt phượng quét qua từng người một.

"Một gia đình thật hoàn hảo. Hoàn hảo để làm nô lệ cho ta."

"Trọng Thủy! Ngươi chính là kẻ đứng sau tất cả!"

Gióng gầm lên, chàng vội vàng tìm lại cây roi sắt của mình.

"Đứng sau ư? Không, không."

Trọng Thủy lắc đầu, phe phẩy chiếc quạt lụa.

"Ta luôn ở ngay trước mắt các ngươi. Chỉ là các ngươi quá ngu ngốc để nhận ra thôi. Ngươi nghĩ rằng ta thực sự quan tâm đến một nàng công chúa ngây thơ như Mỵ Nương sao? Hay là giúp một tên thần biển ngu dốt như Thủy Tinh?"

Hắn bước xuống khỏi ngai vàng, từ từ tiến lại gần.

"Thứ ta muốn, chưa bao giờ là nàng công chúa. Thứ ta muốn,"

ánh mắt dâm đãng của hắn dán chặt vào hai thân hình cường tráng của Gióng và Sơn Tinh, cái nhìn của hắn như đang lột trần họ một lần nữa, liếm láp từng vết sẹo, từng thớ cơ.

"Là hai con chiến mã hoang dã nhất, hai món đồ chơi hoàn hảo nhất mà ta từng thấy. Ta muốn bắt cả hai ngươi về Âu Lạc, xích các ngươi lại trong phòng ngủ của ta, để ngày ngày dạy dỗ, biến hai vị anh hùng thành hai con đĩ chỉ biết rên rỉ dưới con cặc của ta."

"Tên bệnh hoạn!"

Sơn Tinh gầm lên, chàng giơ tay lên, định dùng phép thuật.

Nhưng đã quá muộn.

"Vở kịch của ta, giờ mới đến hồi cao trào."

Trọng Thủy mỉm cười, rồi búng tay một cái.

Ngay lập tức, toàn bộ đại điện chìm vào bóng tối. Tiếng đàn của Thạch Sanh im bặt. Ánh sáng từ những viên dạ minh châu cũng vụt tắt. Chỉ còn lại một bóng tối đặc quánh, một sự im lặng tuyệt đối.

"Cẩn thận!"

Gióng hét lên, chàng cố gắng tìm kiếm những người khác, nhưng không thấy gì cả. Một lớp màn bóng tối vô hình đã tách chàng và Sơn Tinh ra khỏi những người còn lại.

Rồi, từ trong bóng tối, hai hình người từ từ hiện ra. Chúng được tạo thành từ chính bóng tối và làn nước trong đại điện, nhưng lại mang một hình hài quen thuộc đến kinh tợn.

Một tên có thân hình vạm vỡ, đầy sẹo chiến trận, làn da màu đồng hun. Một tên có thân hình hoàn mỹ, trắng ngần như ngọc thạch. Đó chính là bản sao của Gióng và Sơn Tinh.

Nhưng chúng không phải là những bản sao bình thường. Chúng hoàn toàn trần truồng, con cặc của chúng cương cứng đến cực điểm, và trong đôi mắt chúng, chỉ có một sự dâm đãng thuần túy. Chúng là hiện thân cho chính ham muốn đen tối nhất mà Trọng Thủy đã khơi dậy trong lòng hai vị anh hùng.

"Đây là ma thuật hắc ám của Âu Lạc."

Giọng nói của Trọng Thủy lại vang lên, đầy vẻ khoái trá.

"Nó không tạo ra kẻ thù. Nó chỉ đơn giản là lôi con quỷ bên trong các ngươi ra ngoài mà thôi. Giờ thì, hãy chiến đấu đi. Hãy chiến đấu với chính bản thân mình."

Bản sao của Gióng không tấn công Gióng. Nó lao thẳng về phía Sơn Tinh.

"Sơn Tinh..."

Nó cất tiếng, giọng nói giống hệt Gióng, nhưng lại a ái và đầy vẻ mời gọi.

"Cơ thể của chàng... thật là đẹp... Hãy để ta nếm thử nó... Hãy để ta cho chàng thấy, con cặc của một vị thánh có thể làm được gì với cái đít của một vị thần..."

Bản sao không dùng vũ lực. Nó dùng chính cơ thể của mình để tấn công. Nó áp sát vào Sơn Tinh, dùng lồng ngực cường tráng của mình cọ xát vào người vị thần, dùng tay vuốt ve cặp mông săn chắc của chàng. Sơn Tinh cố gắng đẩy nó ra, nhưng mỗi lần chạm vào, chàng lại cảm thấy như đang chạm vào chính Gióng, một cảm giác quen thuộc đến rùng mình.

Trong lúc đó, bản sao của Sơn Tinh cũng tiếp cận Gióng.

"Thánh Gióng..."

Bản sao cất tiếng, giọng trầm ấm của Sơn Tinh nhưng lại mang đầy vẻ phục tùng.

"Lần trước trong rừng... ngài đã rất mạnh mẽ... Xin hãy... xin hãy làm lại điều đó một lần nữa... Xin hãy địt ta đi... Hãy dùng con cặc to lớn của ngài để lấp đầy ta... Hãy biến ta thành con đĩ của ngài..."

Bản sao quỳ xuống trước mặt Gióng, ngẩng gương mặt tuấn tú của Sơn Tinh lên, rồi từ từ, há miệng ra, định bú lút con cặc của chàng.

"CÚT RA!"

Gióng hét lên, chàng dùng hết sức, đạp thẳng vào mặt bản sao, khiến nó văng ra xa.

Một trận chiến kỳ quái bắt đầu. Gióng và Sơn Tinh bị buộc phải chiến đấu với chính bản sao dâm đãng của mình. Nhưng đây là một trận chiến mà họ không thể thắng. Mỗi một đòn đánh họ tung ra, bản sao không hề bị thương, mà ngược lại, chúng lại rên lên một tiếng sung sướng.

"A... mạnh nữa đi, Gióng... đánh... đánh vào mông ta đi...! Cú đấm của ngài... làm đít ta tê dại... sướng quá...!"

Bản sao của Sơn Tinh rên rỉ khi bị Gióng đá trúng.

Mỗi một lần họ bị bản sao chạm vào, một luồng khoái cảm bệnh hoạn lại chạy dọc sống lưng. Họ đang chiến đấu, nhưng cơ thể họ lại đang bị kích thích. Con cặc của cả hai lại một lần nữa cương cứng lên.

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười của Trọng Thủy vang vọng.

"Các ngươi thấy không? Các ngươi không thể chống lại được bản chất thật của mình đâu! Các ngươi càng chống cự, các ngươi càng hứng tình!"

Hắn quyết định đẩy vở kịch lên cao trào.

Bản sao của Gióng, sau một hồi vờn nhau, đã tóm được Sơn Tinh. Nó không làm gì chàng. Nó quay sang, nhìn bản sao của Sơn Tinh, kẻ đang quỳ gối trước mặt Gióng.

"Lại đây, con đĩ của ta."

Bản sao Gióng ra lệnh.

Bản sao Sơn Tinh, một cách ngoan ngoãn, bò tới. Bản sao Gióng đè nó nằm sấp xuống, rồi dùng chính con cặc của mình, đâm thẳng vào hậu môn nó.

"A... a... Gióng... cặc của ngươi... địt nát cái đít của ta rồi... sướng quá...!"

Bản sao Sơn Tinh rên rỉ, giọng nói giống hệt Sơn Tinh, nhưng lại đầy vẻ dâm đãng.

"Đúng rồi... địt mạnh vào... hãy cho ta thấy sức mạnh của một vị thánh... AAAAA!"

Gióng và Sơn Tinh đứng đó, sững sờ. Họ bị ép phải chứng kiến chính bản thân mình, đang giao cấu với nhau một cách điên cuồng và trần trụi. Họ nghe thấy chính giọng nói của mình đang thốt ra những lời rên rỉ nhục nhã nhất.

Đó là một màn tra tấn tâm lý tột cùng.

Họ vừa ghê tởm, vừa bị kích thích một cách không thể kiểm soát. Họ nhìn nhau, rồi lại nhìn hai bản sao đang quấn lấy nhau. Con cặc của cả hai, không cần ai chạm tới, cũng đã cương cứng đến cực điểm.

"Nhìn đây!"

Trọng Thủy gào lên.

"Đây là bản chất thật của các ngươi! Hai thằng đĩ chỉ biết địt nhau!"

Hai bản sao không chỉ dừng lại ở đó. Chúng thay đổi tư thế. Bản sao Sơn Tinh nằm ngửa ra, dạng hai chân lên trời. Bản sao Gióng quỳ xuống, không phải để địt, mà là để dùng miệng. Nó liếm láp, bú mút hậu môn của bản sao Sơn Tinh một cách thành thạo. Rồi chúng lại đổi vai, bản sao Sơn Tinh dùng miệng phục vụ lại cho bản sao Gióng. Chúng đang tái hiện lại tất cả những gì đã xảy ra trong khu rừng, nhưng với một sự trần trụi và dâm đãng gấp bội.

Hai bản sao cùng nhau tăng tốc, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ dâm đãng vang vọng khắp đại điện. Cuối cùng, cả hai cùng gầm lên, rồi đồng loạt xuất tinh.

Khoảnh khắc đó, một sự phản hồi tâm linh kinh hoàng xảy ra.

"A... AAAAAA!"

Gióng và Sơn Tinh cũng đồng loạt hét lên, rồi ngã quỵ xuống đất. Con cặc của cả hai cũng phun ra tinh dịch, một cơn cực khoái của sự bất lực và nhục nhã tột cùng. Họ không chỉ nhìn thấy, họ đã cảm nhận được nó. Cảm nhận được con cặc của đối phương đang ở trong mình, cảm nhận được tinh dịch nóng hổi đang phun ra. Họ đã bị chính ham muốn của mình đánh bại.

Khi ảo ảnh tan đi, hai bản sao biến mất. Gióng và Sơn Tinh quỳ đó, giữa sàn nhà lạnh lẽo, trên người dính đầy tinh dịch của chính mình, thở hổn hển và hoàn toàn suy sụp.

Thạch Sanh, Thiên Thanh, Quỳnh Nga và Mỵ Nương, những người nãy giờ bị một lớp màn bóng tối che mắt, giờ đây mới nhìn thấy tất cả. Họ kinh hoàng nhìn hai vị anh hùng đang trong bộ dạng thảm hại.

Trọng Thủy lại một lần nữa hiện ra, nụ cười trên môi đầy vẻ đắc thắng.

"Đây chỉ là màn dạo đầu thôi."

Hắn nói.

"Ta sẽ trở lại, để thu hoạch chiến lợi phẩm của mình. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, hai con đĩ nhỏ của ta."

Nói rồi, hắn hóa thành một làn khói đen, tan biến vào không khí, để lại một sự im lặng chết chóc, và hai linh hồn đã hoàn toàn bị vấy bẩn.

HẾT CHƯƠNG 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009