Chương 19: Dư Âm
Khi ảo ảnh tan đi, hai bản sao dâm đãng biến mất. Gióng và Sơn Tinh quỳ đó, giữa sàn nhà lạnh lẽo của thủy cung, trên người dính đầy tinh dịch của chính mình, thở hổn hển và hoàn toàn suy sụp. Vở kịch bệnh hoạn của Trọng Thủy đã kết thúc, nhưng những hình ảnh của nó thì không. Chúng đã khắc sâu vào tâm trí họ, như những vết sẹo không bao giờ lành, liên tục tái hiện lại cảnh tượng chính mình đang giao cấu, đang rên rỉ, đang khuất phục.
Lớp màn bóng tối che mắt những người còn lại cũng tan biến. Thạch Sanh, Thiên Thanh, Quỳnh Nga và Mỵ Nương kinh hoàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hai vị anh hùng vĩ đại nhất, hai niềm hy vọng của họ, giờ đây đang quỳ gối trong bộ dạng thảm hại nhất, trần truồng, bẩn thỉu, và đôi mắt hoàn toàn trống rỗng, vô hồn. Con cặc của cả hai đã mềm nhũn, dính bết tinh dịch, trông vô cùng đáng thương.
"Gióng! Sơn Tinh!"
Mỵ Nương hét lên, nàng là người đầu tiên chạy tới.
Nhưng khi nàng vừa chạm vào vai Sơn Tinh, chàng ta giật bắn người, rồi lùi lại như phải bỏng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và tự ghê tởm. Chàng vội vàng kéo lấy một mảnh vải rách, che đi hạ bộ của mình, không dám để cho Mỵ Nương nhìn thấy. Gióng cũng vậy, chàng không hề có phản ứng, chỉ ngồi đó, bất động như một pho tượng đá, đôi mắt nhìn vào hư không.
Trọng Thủy lại một lần nữa hiện ra, nụ cười trên môi đầy vẻ đắc thắng.
"Đây chỉ là màn dạo đầu thôi."
Hắn nói.
"Ta sẽ trở lại, để thu hoạch chiến lợi phẩm của mình. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, hai con đĩ nhỏ của ta."
Nói rồi, hắn hóa thành một làn khói đen, tan biến vào không khí, để lại một sự im lặng chết chóc, và hai linh hồn đã hoàn toàn bị vấy bẩn.
"TÊN SÚC SINH!"
Thạch Sanh gầm lên, chàng vung tay định gảy đàn, nhưng đã quá muộn. Kẻ thù đã biến mất. Chàng chỉ có thể nhìn hai người con trai (một con ruột, một con rể) đang trong tình trạng suy sụp, lòng căm hận dâng lên ngút trời.
Thiên Thanh và Quỳnh Nga vội vàng chạy đến bên Gióng. Họ không quan tâm đến sự ghê tởm của vũng dịch thể. Họ ôm lấy đứa con trai của mình, người đang run lên từng chặp.
"Gióng, con trai, tỉnh lại đi! Nhìn mẹ đây!"
Thiên Thanh khóc nấc, nàng áp mặt chàng vào lồng ngực ấm áp của mình.
Nhưng Gióng không có phản ứng. Chàng đã hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, một thế giới của sự nhục nhã và trống rỗng. Chàng đã bị phá vỡ từ bên trong. Chàng chỉ lẩm bẩm những từ vô nghĩa.
"...cặc... cặc của hắn... trong đít ta... sướng... không... Gióng... địt... địt ta đi..."
Chàng đang sống lại cơn ác mộng đó, lặp đi lặp lại.
Họ đưa Gióng và Sơn Tinh trở về quân trại tạm trên núi Tản Viên. Sơn Tinh, sau cú sốc ban đầu, đã dần lấy lại được vẻ ngoài bình tĩnh của một vị thần, nhưng chàng trở nên lầm lì, xa cách, không cho bất kỳ ai lại gần, kể cả Mỵ Nương. Chàng chỉ ngồi một mình trong góc lều, đôi mắt nhìn vào hư không. Mỗi khi Mỵ Nương cố gắng lại gần, chàng lại lùi ra, như thể sợ rằng sự đụng chạm của nàng sẽ làm chàng nhớ lại những cảm giác dơ bẩn kia.
Nhưng Gióng thì tệ hơn. Chàng hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức. Chàng không ăn, không uống, không nói, chỉ nằm đó, đôi mắt mở to nhưng vô hồn. Thỉnh thoảng, cơ thể chàng lại co giật nhẹ, và từ miệng chàng bật ra những tiếng rên khe khẽ, rời rạc, những mảnh vỡ của cơn ác mộng.
Thiên Thanh và Quỳnh Nga túc trực bên cạnh chàng, lòng đau như cắt. Họ đã thử mọi cách, dùng tiên khí để chữa trị, dùng những lời vỗ về, nhưng tất cả đều vô ích. Chàng đã tự khóa mình lại trong một nhà tù tâm lý.
"Không được rồi."
Đêm đó, sau khi đã dỗ cho Mỵ Nương và Thạch Sanh đi nghỉ, Quỳnh Nga nhìn Thiên Thanh, ánh mắt đầy vẻ quyết đoán.
"Lý trí của nó đã sụp đổ. Chúng ta không thể dùng cách thông thường được nữa. Chúng ta phải dùng một phương pháp khác, một phương pháp mà chỉ chúng ta mới có thể làm được."
"Ý em là..."
Thiên Thanh ngập ngừng, nhưng trong mắt nàng cũng ánh lên một sự thấu hiểu.
"Đúng vậy."
Quỳnh Nga gật đầu, bàn tay nàng siết chặt lại.
"Trọng Thủy đã dùng dục vọng để phá hủy nó. Vậy thì, chúng ta cũng phải dùng chính dục vọng để kéo nó trở về. Chúng ta phải nhắc cho nó nhớ, cơ thể của nó là của ai. Chúng ta phải dùng khoái lạc của chúng ta để ghi đè lên sự nhục nhã của nó. Chúng ta phải địt cho nó tỉnh lại!"
Đó là một kế hoạch điên rồ và đầy nguy hiểm. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
Hai nàng hoàng hậu từ từ cởi bỏ y phục của mình, để lộ hai thân hình tuyệt mỹ dưới ánh nến lung linh. Họ không còn vẻ tinh nghịch hay dịu dàng nữa. Gương mặt họ đầy vẻ trang nghiêm, như hai nữ tư tế đang chuẩn bị cho một nghi lễ cổ xưa và đầy nhục dục.
Họ trèo lên giường, nằm xuống hai bên Gióng, người vẫn đang nằm bất động.
"Gióng, con trai yêu quý của mẹ."
Thiên Thanh thì thầm, nàng cúi xuống, hôn lên đôi môi khô khốc của chàng. Nàng không hôn một cách cuồng nhiệt, mà rất nhẹ nhàng, dùng lưỡi của mình từ từ cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của chàng, mớm cho chàng một chút tiên khí ấm áp, mang theo vị ngọt của nước bọt mình.
Trong khi đó, Quỳnh Nga di chuyển xuống phía dưới. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ra, để lộ con cặc đã mềm nhũn, đáng thương của Gióng. Nó vẫn còn dính một chút tinh dịch đã khô lại.
"Con trai ngoan,"
nàng thì thầm,
"để dì lau sạch cho con."
Nàng không dùng khăn. Nàng dùng chính miệng của mình. Nàng từ từ, cẩn thận, liếm sạch những dấu vết của sự nhục nhã trên con cặc của chàng. Chiếc lưỡi của nàng vừa ấm áp vừa mềm mại, mang theo một sự an ủi và vỗ về. Nàng không chỉ liếm, nàng còn ngậm lấy nó, dùng hơi ấm trong khoang miệng mình để sưởi ấm cho con mãnh thú đang bị tổn thương.
Gióng, trong cơn vô thức, dường như cảm nhận được sự quen thuộc. Cơ thể chàng khẽ cựa quậy. Con cặc của chàng, dưới sự chăm sóc của Quỳnh Nga, bắt đầu có phản ứng. Nó từ từ, yếu ớt, ngóc đầu dậy.
Thấy vậy, hai người liếc nhìn nhau, một tia hy vọng lóe lên.
Họ bắt đầu một màn "chữa trị" đầy dâm đãng. Một nghi lễ mang tên "Tiên Mẫu Trấn Hồn".
Thiên Thanh không rời khỏi môi Gióng. Nàng tiếp tục hôn chàng, một nụ hôn sâu và dài, truyền cho chàng sự sống và hơi ấm. Nàng trườn người lên, để cho cặp vú căng tròn của mình áp vào lồng ngực chàng, dùng chính nhịp tim của mình để gọi lại nhịp tim của chàng. Nàng dùng hai đầu vú đã cương cứng của mình, cọ xát vào hai đầu vú của chàng, một sự kích thích đầy mẫu tính và chiếm hữu.
Quỳnh Nga thì tiếp tục dùng miệng. Nàng không bú lút một cách thô bạo. Nàng thờ phụng nó. Nàng liếm láp, mút mát từng đường gân, từng nếp nhăn. Nàng dùng sự dịu dàng của mình để xoa dịu con mãnh thú đang bị tổn thương. Nàng ngậm sâu vào tận cuống họng, rồi lại từ từ nhả ra, chiếc lưỡi điêu luyện quấn quanh đầu cặc, khiến nó run lên vì khoái cảm.
Dần dần, Gióng bắt đầu có phản ứng rõ rệt hơn. Hơi thở chàng trở nên dồn dập. Con cặc trong miệng Quỳnh Nga đã cương cứng hoàn toàn.
"Đã đến lúc rồi."
Thiên Thanh thì thầm, rồi rời khỏi môi Gióng.
Nàng di chuyển xuống, trèo lên người chàng. Nàng cầm lấy con cặc đã được Quỳnh Nga "làm sạch", rồi từ từ, ngồi xuống, để cho cái lồn tiên cá ấm áp và ẩm ướt của mình nuốt trọn lấy nó.
"A..."
Nàng khẽ rên lên, không phải vì khoái lạc, mà vì sự kết nối. Nàng đang dùng chính cơ thể của mình, dùng nơi đã sinh ra chàng, để gọi linh hồn chàng trở về.
Nàng bắt đầu một nhịp điệu chậm rãi, lên xuống, lên xuống. Mỗi một lần co thắt, nàng lại truyền vào chàng một luồng năng lượng của tình mẫu tử, của sự chiếm hữu.
"Cảm nhận đi, con trai," nàng thì thầm.
"Đây là nhà của con. Đây là nơi con thuộc về. Không phải cái đít của một thằng đàn ông."
Trong khi đó, Quỳnh Nga trườn lên trên. Nàng không để cho Gióng một mình. Nàng ngồi cạnh đầu chàng, cúi xuống, lại tiếp tục hôn chàng, thay thế vị trí của Thiên Thanh. Nàng dùng nụ hôn của mình để trấn an, để vỗ về, để kéo tâm trí chàng ra khỏi cơn ác mộng. Nàng không chỉ hôn, nàng còn dùng tay, vuốt ve khắp cơ thể chàng, xoa nắn cặp vú săn chắc, bóp nhẹ hai hòn cà đang căng cứng của chàng.
Bị tấn công từ cả hai phía, một bên là cái lồn ấm áp của mẹ, một bên là đôi môi và bàn tay điêu luyện của dì. Gióng, trong cơn vô thức, bắt đầu rên rỉ.
Nhưng đó không phải là tiếng rên của khoái lạc. Đó là tiếng rên của sự dằn vặt.
Những hình ảnh trong ảo ảnh của Trọng Thủy bắt đầu quay trở lại, xen lẫn với thực tại.
Chàng cảm nhận được cái lồn của mẹ, nhưng lại thấy gương mặt của Sơn Tinh đang cưỡi trên người mình, đang rên rỉ một cách dâm đãng. Chàng cảm nhận được đôi môi của dì, nhưng lại nghe thấy tiếng cười của Trọng Thủy vang lên bên tai.
"Không... mẹ... Sơn Tinh..."
Chàng lẩm bẩm, cơ thể bắt đầu giãy giụa.
"Cặc... cặc của hắn... đang ở trong đít ta... A... dì... đừng... đừng bú nữa... ta là... một thằng đĩ... một con chó..."
"Gióng! Tỉnh lại đi!"
Thiên Thanh hoảng hốt, nàng thúc mạnh hơn, cố gắng dùng khoái cảm thể xác để áp đảo cơn ác mộng của chàng.
"Nhìn mẹ đây! Là mẹ đây! Con đang ở trong lồn của mẹ! Không phải ai khác! A... a... con trai... cặc của con... nóng quá... địt mẹ đi... địt cho con tỉnh lại đi!"
"Hôn dì đi, Gióng!"
Quỳnh Nga cũng cố gắng, nàng cắn nhẹ vào môi chàng.
"Cảm nhận dì đi! Dì là của con! Chỉ của một mình con thôi! Hãy rên tên của dì đi, đừng rên tên của hắn!"
Sự giằng xé lên đến đỉnh điểm. Thực tại và ảo ảnh, khoái lạc và đau đớn, tình yêu và nhục nhã, tất cả hòa vào làm một.
"A... AAAAAA!"
Gióng gầm lên một tiếng, cơ thể chàng co giật dữ dội. Chàng không biết mình đang ở đâu, không biết mình đang địt ai. Chàng chỉ biết mình phải giải thoát.
Chàng xuất tinh. Một luồng tinh dịch mạnh mẽ phun thẳng vào sâu bên trong tử cung của Thiên Thanh.
Sau cơn cực khoái, chàng không ngất đi.
Chàng nằm đó, thở hổn hển. Đôi mắt chàng từ từ lấy lại tiêu cự. Chàng nhìn thấy Thiên Thanh đang ngồi trên người mình, gương mặt đẫm nước mắt. Chàng nhìn thấy Quỳnh Nga đang cúi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.
Chàng đã trở về.
Nhưng sự trở về này không mang lại niềm vui. Cơn ác mộng không còn trong tâm trí nữa. Nó đã hiện ra ngoài thực tại. Chàng đã nhớ lại tất cả.
Chàng không nói gì. Chàng chỉ bật khóc.
Không phải là tiếng khóc thút thít, mà là tiếng gào khóc của một đứa trẻ đã hoàn toàn tan vỡ. Chàng gào lên, gào lên cho tất cả những nỗi đau, những sự sỉ nhục, những sự ghê tởm mà chàng đã phải chịu đựng.
Thiên Thanh và Quỳnh Nga không nói gì. Họ chỉ ôm lấy chàng, thật chặt. Họ biết, "buổi chữa trị" của họ không hề chữa lành được vết thương nào. Nó chỉ đơn giản là đã lôi con quỷ ra khỏi bóng tối, để đối mặt với nó dưới ánh sáng.
Trong một căn lều khác, Sơn Tinh nghe thấy tiếng gào khóc của Gióng. Chàng ngồi đó, một mình trong bóng tối, tay siết chặt thành nắm đấm. Chàng cũng đang phải đối mặt với con quỷ của chính mình.
Cả hai đều biết, họ không thể tiếp tục trốn tránh được nữa. Họ phải đối mặt với nó. Cùng nhau. Và họ phải đối mặt với Mỵ Nương.
HẾT CHƯƠNG 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com