Chương 20: Sự Thật Trần Trụi
Tiếng gào khóc của Gióng xé tan màn đêm yên tĩnh trên núi Tản Viên, một âm thanh tan nát đến mức khiến cả cây cỏ xung quanh cũng phải héo úa. Chàng đã trở về từ cõi vô thức, nhưng sự trở về này còn đau đớn hơn cả cơn ác mộng. Giờ đây, chàng đã nhớ lại tất cả, từng chi tiết, từng cảm giác, từng lời rên rỉ nhục nhã của chính mình và của Sơn Tinh.
Thiên Thanh và Quỳnh Nga ôm chặt lấy chàng, cố gắng dùng hơi ấm cơ thể mình để xoa dịu cơn run rẩy của chàng. Nhưng vô ích. Chàng cứ khóc, nước mắt và nước mũi giàn giụa, vùi mặt vào lồng ngực của mẹ, của dì, như một con thú bị thương đang tìm nơi ẩn náu.
Ở góc lều, Sơn Tinh ngồi đó, bất động trong bóng tối. Chàng nghe thấy tiếng khóc của Gióng, và mỗi một tiếng nấc của người kia lại như một nhát dao đâm vào lòng chàng. Chàng cũng đã nhớ lại tất cả. Chàng nhớ lại cảm giác chiếm hữu tột cùng khi địt Gióng, và cả sự nhục nhã đến tận xương tủy khi bị Gióng địt lại. Chàng nhìn xuống hai bàn tay của mình, đôi bàn tay của một vị thần có thể dời non lấp bể, nhưng lại không thể xóa đi được ký ức về việc đã nắm lấy con cặc của một người đàn ông khác, đã tuốt lộng cho hắn, và đã rên rỉ dưới thân hắn. Chàng cảm thấy bẩn thỉu.
Thạch Sanh đứng ở cửa lều, tay siết chặt cây đàn thần, gương mặt nhân hậu của chàng giờ đây hằn lên một sự căm hận lạnh lẽo. Chàng muốn đi tìm Trọng Thủy, muốn dùng tiếng đàn của mình để tra tấn gã cho đến khi linh hồn gã phải tan biến. Nhưng chàng không thể rời đi. Hai người con trai của chàng đang cần chàng.
Và Mỵ Nương, nàng đứng đó, giữa lều, là người duy nhất không biết phải làm gì. Nàng nhìn người chồng mới cưới của mình đang thu mình trong bóng tối, rồi lại nhìn người anh hùng mà nàng ngưỡng mộ đang gào khóc như một đứa trẻ. Trái tim nàng đau như cắt. Nàng muốn lại gần, muốn an ủi, nhưng lại sợ rằng sự đụng chạm của mình sẽ chỉ làm họ thêm đau đớn.
Không khí trong lều đặc quánh sự im lặng, chỉ có tiếng khóc ngày càng tuyệt vọng của Gióng.
Cuối cùng, Mỵ Nương hít một hơi thật sâu. Nàng không thể đứng nhìn được nữa.
"Tất cả mọi người,"
nàng cất tiếng, giọng nói trong veo của nàng, dù có chút run rẩy, lại mang một sức mạnh kỳ lạ, cắt ngang tiếng khóc của Gióng.
"Xin hãy ra ngoài. Hãy để ta ở lại một mình với họ."
Thiên Thanh và Quỳnh Nga ngẩng lên, định phản đối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mỵ Nương, họ lại im lặng. Thạch Sanh cũng nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu. Cả ba người lẳng lặng rời khỏi lều, để lại một không gian riêng tư cho ba linh hồn đang bị tổn thương.
Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này, nó còn ngột ngạt hơn. Gióng đã ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào. Sơn Tinh vẫn ngồi im trong góc tối, như một pho tượng đá.
Mỵ Nương từ từ bước tới, ánh lửa bập bùng chiếu lên thân hình ngọc ngà của nàng. Nàng không đến với Sơn Tinh trước. Nàng đến bên Gióng. Nàng quỳ xuống, dùng tay áo của mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt chàng.
Gióng giật mình, nhưng không lùi lại. Chàng ngẩng lên, nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe, vô hồn.
"Ta xin lỗi."
Nàng thì thầm.
"Ta xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được các chàng."
Rồi nàng quay sang Sơn Tinh.
"Và ta cũng xin lỗi chàng, phu quân của ta. Ta xin lỗi vì đã quá yếu đuối."
Nàng không trách móc, không phán xét. Nàng chỉ có sự thấu hiểu và xót thương.
Nàng đứng dậy, rồi làm một hành động mà không ai có thể ngờ tới. Nàng từ từ cởi bỏ lớp áo choàng của mình, để nó trượt xuống đất. Rồi đến lớp áo trong. Nàng hoàn toàn trần truồng, thân thể thuần khiết của một nàng công chúa phơi bày dưới ánh lửa.
Nàng không làm vậy để quyến rũ. Nàng làm vậy để thể hiện sự chân thành tuyệt đối, để phơi bày linh hồn mình ra trước hai linh hồn đang tan vỡ.
Nàng không nói gì thêm. Nàng từ từ nằm xuống, ngay giữa hai người đàn ông, trên tấm nệm cỏ vẫn còn vương lại mùi hương của trận chiến và dục vọng. Nàng nằm ngửa, đôi mắt trong veo nhìn lên đỉnh lều, như một vật tế lễ.
"Ta không biết phải làm gì để chữa lành vết thương của hai người."
Nàng nói, giọng nói vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Ta chỉ có thứ này. Chỉ có cơ thể này. Có lẽ... nó có thể nhắc cho hai người nhớ, hai người là ai."
Nói rồi, nàng vươn hai tay ra.
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn, đầy sẹo của Gióng, rồi từ từ, đặt nó lên trên cặp vú non tơ của mình.
Gióng rùng mình. Cảm giác mềm mại, ấm áp và đầy nữ tính của da thịt Mỵ Nương truyền qua lòng bàn tay chàng. Nó hoàn toàn khác với cảm giác thô ráp, cứng rắn của cơ thể Sơn Tinh. Nó là sự dịu dàng, là sự vỗ về. Nó nhắc chàng nhớ, chàng là một người đàn ông, một người đàn ông khao khát đàn bà.
Sau đó, nàng nắm lấy bàn tay của Sơn Tinh, bàn tay của một vị thần. Nàng từ từ, đặt nó vào giữa hai chân mình, nơi khe lồn hồng hào đã bắt đầu ướt át.
Sơn Tinh cũng giật nảy mình. Cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng và đầy mời gọi của cái lồn Mỵ Nương truyền qua những ngón tay chàng. Nó nhắc chàng nhớ, chàng là một người đàn ông, là chồng của nàng, người có quyền được khám phá nơi này.
Đó là một sự mời gọi không lời. Một sự chữa lành bằng chính dục vọng.
Gióng, một cách vô thức, bắt đầu cử động. Những ngón tay chàng khẽ xoa nắn bầu vú của Mỵ Nương, cảm nhận sự mềm mại của nó, cảm nhận đầu vú đang từ từ cương cứng lên dưới lòng bàn tay chàng.
Sơn Tinh cũng vậy. Những ngón tay của chàng, ban đầu còn do dự, rồi cũng bắt đầu một cuộc khám phá. Chàng cảm nhận được sự ẩm ướt của nàng, cảm nhận được những mép thịt mềm mại đang co giật nhẹ. Chàng từ từ đưa một ngón tay vào bên trong, cảm nhận sự chật hẹp, nóng bỏng của nàng.
Mỵ Nương khẽ rên lên, một tiếng rên của sự đau đớn và cả khoái lạc.
"A... a..."
Tiếng rên của nàng như một liều thuốc, kéo hai người đàn ông ra khỏi vỏ ốc của chính mình. Họ nhìn nhau, qua thân thể trần truồng của Mỵ Nương. Trong mắt họ không còn là sự xấu hổ nữa, mà là một ngọn lửa ham muốn đang từ từ được nhen nhóm trở lại.
"Nàng..."
Sơn Tinh thì thầm, chàng không biết phải nói gì.
"Hãy quên tất cả đi."
Mỵ Nương nói, nước mắt bắt đầu chảy ra, nhưng trên môi nàng lại là một nụ cười.
"Đêm nay, không có anh hùng, không có thần thánh. Chỉ có ba chúng ta thôi."
Nàng không chỉ để cho họ chạm vào. Nàng bắt đầu hành động.
Nàng nắm lấy bàn tay còn lại của Gióng, rồi từ từ, đặt nó lên trên lồng ngực của Sơn Tinh.
"Hãy cảm nhận đi, Gióng. Đây không phải là kẻ thù. Đây là một người đồng đội."
Gióng cảm nhận được từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của Sơn Tinh dưới lòng bàn tay mình.
Sau đó, nàng nắm lấy bàn tay còn lại của Sơn Tinh, đặt nó lên trên bụng dưới của Gióng, ngay bên trên con cặc đang từ từ cương cứng trở lại của chàng.
"Và chàng cũng vậy, Sơn Tinh. Đây không phải là đối thủ. Đây là người đã cứu mạng chàng."
Bốn bàn tay. Ba cơ thể. Tất cả được kết nối lại với nhau, thông qua chính nàng.
Họ nằm đó, trong sự im lặng. Gióng vuốt ve vú của Mỵ Nương, đồng thời cảm nhận nhịp tim của Sơn Tinh. Sơn Tinh thì khám phá cái lồn của Mỵ Nương, đồng thời cảm nhận con cặc của Gióng đang lớn dần lên dưới tay mình.
Họ không còn cảm thấy ghê tởm nữa. Sự ghen tuông cũng đã tan biến. Chỉ còn lại một sự thấu hiểu kỳ lạ, một sự chấp nhận. Họ đã cùng nhau rơi xuống địa ngục, và giờ đây, họ đang cùng nhau bò lên, bằng cách bám víu vào nhau, và vào người phụ nữ dũng cảm này.
Gióng từ từ trườn người qua, hôn lên môi Mỵ Nương. Sơn Tinh cũng vậy, chàng hôn lên cổ nàng.
Họ không chỉ dừng lại ở đó. Đêm nay không chỉ là để chữa lành. Đêm nay là để hòa quyện.
Gióng, với bản tính của một chiến binh, là người hành động trước. Chàng đè lên người Mỵ Nương, tìm đến đôi môi anh đào của nàng, trao cho nàng một nụ hôn đầu tiên đầy cuồng nhiệt. Trong khi đó, Sơn Tinh quỳ bên cạnh, chàng không chạm vào Mỵ Nương, mà dùng tay của mình, vuốt ve tấm lưng đầy sẹo của Gióng, rồi trượt dần xuống, bóp mạnh vào cặp mông săn chắc của chàng.
"A..."
Gióng khẽ rên lên giữa nụ hôn, con cặc chàng càng thêm cương cứng.
Sau nụ hôn, Gióng nhìn xuống Mỵ Nương, đôi mắt rực lửa. Chàng tách hai chân nàng ra, rồi dùng con cặc khổng lồ của mình, từ từ tiến vào.
"A... AAAAA!"
Mỵ Nương hét lên, một tiếng hét của sự quen thuộc nhưng lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cảm giác con cặc khổng lồ của Gióng một lần nữa lấp đầy cái lồn của nàng, khuấy động lại những ký ức nóng bỏng, khiến nàng sung sướng đến run rẩy.
Gióng bắt đầu thúc đẩy, nhẹ nhàng, nhưng đầy chiếm hữu. Sơn Tinh ở bên cạnh, chàng không chỉ vuốt ve. Chàng cúi xuống, dùng miệng của mình, bú mút cặp vú non tơ của Mỵ Nương, trong khi một tay vẫn không ngừng xoa nắn cặp mông của Gióng.
"A... a... Gióng... cặc của chàng... đang ở trong em... Sơn Tinh... miệng của chàng... đang bú vú em... sướng... sướng quá..."
Mỵ Nương rên rỉ, nàng đang được cả hai người đàn ông mạnh mẽ nhất cùng lúc phục vụ.
Khi Gióng đã gần lên đỉnh, Sơn Tinh đột nhiên nói:
"Đến lượt ta."
Gióng hiểu ý. Chàng từ từ rút ra, để lại cái lồn sưng đỏ của Mỵ Nương. Sơn Tinh không chần chừ, chàng đè lên, dùng con cặc thần thánh của mình lấp đầy nàng. Nếu Gióng mang lại cảm giác của một cơn bão, thì Sơn Tinh lại là một ngọn núi lửa, chậm rãi, nóng bỏng và đầy uy lực.
Lần này, đến lượt Gióng "phục vụ". Chàng quỳ bên cạnh, dùng miệng của mình, liếm láp, mút mát cặp vú của Mỵ Nương, trong khi tay chàng lại nghịch ngợm, luồn ra sau, vuốt ve hậu môn của Sơn Tinh.
"Á...!"
Sơn Tinh giật mình, nhưng không dừng lại.
Cuộc hoan lạc tay ba tiếp diễn, họ thay đổi vô số tư thế, khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nhau. Họ không còn phân biệt ai là chồng, ai là tình nhân. Họ chỉ là ba cơ thể đang hòa quyện vào nhau trong một cơn bão của dục vọng.
Cuối cùng, Mỵ Nương không thể chịu đựng được nữa.
"Cả hai... em muốn... cả hai cùng một lúc..."
Gióng và Sơn Tinh nhìn nhau, một nụ cười đầy ẩn ý hiện trên môi. Họ đã nghĩ đến một tư thế hoàn hảo.
Mỵ Nương nằm ngửa ra. Gióng quỳ phía trên, dùng con cặc của mình, đâm vào miệng nàng. Sơn Tinh thì ở phía dưới, nhấc hai chân nàng lên, đâm con cặc của mình vào cái lồn đã ướt sũng.
"Ực... ực... A... A..."
Mỵ Nương không thể rên thành lời, nàng bị lấp đầy từ cả hai phía, một cảm giác vừa ngạt thở vừa sung sướng đến tột cùng.
"Sơn Tinh... ngươi thấy không?"
Gióng gầm gừ, chàng vừa thúc vào miệng Mỵ Nương, vừa nhìn xuống.
"Chúng ta đang cùng nhau địt nàng."
"Ta thấy..." Sơn Tinh đáp lại, chàng cũng đang thúc mạnh vào cái lồn của Mỵ Nương.
"Cái lồn của nàng... đang mút chặt lấy cặc của ta... trong khi miệng nàng... đang bú cặc của ngươi... AAAAA... sướng chết mất!"
Họ cùng nhau tăng tốc, ba cơ thể hòa làm một, cùng nhau rên rỉ, cùng nhau hướng đến đỉnh cao của khoái lạc.
"RA! RA HẾT ĐÂY!"
Cả hai cùng gầm lên.
Gióng xuất tinh vào miệng Mỵ Nương, trong khi Sơn Tinh thì xuất vào lồn nàng. Mỵ Nương co giật dữ dội, nàng lên đỉnh trong một cơn cực khoái kinh thiên động địa, một phần nuốt lấy tinh hoa của Gióng, một phần đón nhận lấy tinh hoa của Sơn Tinh.
Họ ngã gục xuống, nằm đè lên nhau, thở hổn hển. Một sự im lặng bao trùm, nhưng lần này, đó là sự im lặng của sự thỏa mãn, của sự chấp nhận.
Một đêm hoan lạc tay ba, đã thay đổi số phận của cả ba người, và của cả vương quốc này, mãi mãi.
HẾT CHƯƠNG 20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com