Chương 21: Dấu Vết Âu Lạc
Bình minh len lỏi qua khe hở của tấm rèm lều, những tia nắng đầu tiên chiếu lên ba thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trong một sự im lặng gần như thành kính. Đêm qua, họ đã cùng nhau đi qua một ranh giới, không chỉ là ranh giới của dục vọng, mà còn là của sự thấu hiểu và chấp nhận.
Họ cùng nhau tỉnh giấc, không còn sự ngượng ngùng, chỉ còn một sự quyết tâm lạnh lẽo. Lời thú nhận đã được nói ra, sự hòa quyện đã được nếm trải. Giờ đây, không còn gì có thể chia rẽ họ nữa.
"Chúng ta phải lên đường."
Sơn Tinh là người lên tiếng trước, chàng ngồi dậy, thân hình thần thánh của chàng hiện ra vững chãi trong ánh nắng ban mai.
"Phải tìm ra hắn, trước khi hắn kịp hồi phục và gieo rắc thêm tai họa."
"Ta biết."
Gióng gật đầu, chàng cũng ngồi dậy, những vết sẹo trên cơ thể chiến binh của chàng như những tấm huy chương của sự sống sót. Ánh mắt chàng lạnh như băng.
"Nhưng trước đó,"
chàng quay sang nhìn Mỵ Nương, rồi lại nhìn Sơn Tinh, một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý hiện trên môi.
"Chúng ta cần phải thực sự hòa làm một."
Sơn Tinh và Mỵ Nương nhìn chàng, chờ đợi.
"Trọng Thủy đã dùng chính ham muốn của chúng ta để chống lại chúng ta."
Gióng giải thích, bàn tay to lớn của chàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Mỵ Nương, trong khi bàn tay còn lại lại đặt lên đùi của Sơn Tinh, những ngón tay khẽ miết lên thớ cơ săn chắc.
"Hắn đã cho chúng ta thấy con quỷ bên trong mình. Vậy thì, thay vì trốn tránh nó, tại sao chúng ta không biến nó thành vũ khí của mình?"
Chàng nhìn thẳng vào mắt Sơn Tinh, ánh mắt rực lửa một sự quyết tâm mãnh liệt.
"Đêm nay, chúng ta sẽ không chỉ làm tình. Chúng ta sẽ thực hiện một nghi lễ. Một nghi lễ để kết nối linh hồn của cả ba, để biến tình yêu của Mỵ Nương, sức mạnh Thần của ngươi, và sức mạnh Thánh của ta thành một thể thống nhất. Một sức mạnh mà không một kẻ nào có thể chống lại được. Chúng ta sẽ dùng chính sự dâm đãng mà hắn đã gieo vào lòng ta, để rèn nên một thứ vũ khí hủy diệt hắn."
Lời nói của Gióng như một câu thần chú, đánh thức con thú hoang dã vừa mới tạm ngủ yên trong lòng cả ba. Mỵ Nương thở dốc, hai đầu vú lại cương cứng lên. Sơn Tinh cũng cảm nhận được con cặc của mình đang từ từ ngóc đầu dậy, không phải vì ham muốn đơn thuần, mà vì sự hưng phấn của một trận chiến sắp tới.
Họ đã sẵn sàng.
Họ không ở lại trong chiếc lều đã bị vấy bẩn. Sơn Tinh dùng phép thuật, tạo ra một hang động nhỏ, ấm áp và kín đáo. Bên trong, một hồ nước nóng tự nhiên bốc hơi nghi ngút, và một chiếc giường bằng rêu mềm mại đã được chuẩn bị sẵn. Nơi đây sẽ là lò luyện của họ.
Nghi lễ bắt đầu, không phải bằng những câu thần chú hay vật tế lễ, mà bằng sự dâng hiến.
Gióng và Sơn Tinh ngồi đối diện nhau, Mỵ Nương quỳ ở giữa. Nàng như một nữ tư tế, thực hiện một nghi thức cổ xưa.
"Để hợp nhất,"
nàng nói, giọng nói trong veo nhưng đầy uy lực.
"Cả ba chúng ta đều phải hoàn toàn phơi bày, hoàn toàn tin tưởng. Không còn bí mật, không còn xấu hổ."
Nàng bắt đầu với Gióng.
"Chàng là cơn bão. Hãy cho em thấy sự cuồng nhiệt của chàng."
Nàng cúi xuống, không một chút do dự, dùng miệng của mình, bú lút con cặc khổng lồ của Gióng một cách đầy sùng bái. Chiếc lưỡi của nàng quấn quýt, mút mát, nàng dùng cả hai tay ôm lấy hai hòn cà của chàng mà xoa nắn, cho đến khi chàng phải gầm lên vì khoái lạc, con cặc giật lên từng cơn trong miệng nàng.
Sau đó, nàng quay sang Sơn Tinh.
"Chàng là ngọn núi. Hãy cho em thấy sự vững chãi của chàng."
Nàng cũng dùng miệng, thờ phụng con cặc thần thánh của Sơn Tinh. Nàng không chỉ bú, nàng còn dùng mái tóc dài của mình, quấn quanh thân gậy rồi kéo lên kéo xuống, một sự ma sát mềm mại nhưng đầy kích thích, cho đến khi vị thần phải nghiến răng chịu đựng cơn sung sướng.
Khi cả hai người đàn ông đã hoàn toàn bị kích thích, con cặc giương cao như hai ngọn tháp, nàng mới nằm ngửa ra, trên chiếc giường rêu.
"Giờ thì,"
nàng thở hổn hển, hai chân dạng rộng, cái lồn đã ướt sũng.
"Hãy đến đây. Hãy cùng nhau hòa quyện. Hãy biến em thành lò luyện của hai người."
Gióng và Sơn Tinh nhìn nhau, một cái gật đầu đầy ăn ý. Họ không còn ghen tuông, chỉ có một mục đích chung.
Họ không lao vào nàng một cách vội vã. Họ bắt đầu một màn dạo đầu đầy tính toán, một sự chuẩn bị cho nghi lễ. Sơn Tinh dùng miệng để phục vụ cái lồn của Mỵ Nương, chiếc lưỡi của một vị thần liếm láp từng nếp gấp, hút lấy dòng nước lồn ngọt ngào của nàng. Trong khi đó, Gióng thì dùng tay, xoa nắn cặp vú của nàng, hai ngón tay vê lấy đầu vú đã cương cứng. Nhưng tay của họ không chỉ dừng lại ở đó. Tay của Sơn Tinh, trong khi đang liếm lồn Mỵ Nương, lại luồn ra sau, vuốt ve cặp mông của Gióng, rồi táo bạo hơn, hai ngón tay bắt đầu xoa nắn cái lỗ nhỏ vẫn còn hơi sưng của chàng. Tay của Gióng, trong khi đang bóp vú Mỵ Nương, lại tìm đến con cặc của Sơn Tinh mà tuốt lộng.
"A... a... cả hai... cả hai người..."
Mỵ Nương rên rỉ, nàng bị nhấn chìm trong khoái lạc từ mọi phía.
"Sơn Tinh... lưỡi của chàng... Gióng... tay của chàng... AAAAA... em sắp... ra...!"
Khi cả ba đã sẵn sàng, họ bắt đầu nghi lễ hợp nhất. Một tư thế mà sau này, không một ai trong tam giới có thể tưởng tượng được. "Tam Tài Trận".
Mỵ Nương vẫn nằm ngửa, hai chân gác lên vai Gióng. Gióng quỳ ở phía trên, dùng con cặc của mình, đâm vào cái lồn nóng bỏng của nàng.
"A... Gióng... chàng... chàng ở trong em... sâu quá...!"
Nhưng Sơn Tinh không đứng nhìn. Chàng nằm úp lên người Gióng, tạo thành một tầng thứ hai. Chàng cúi xuống, hôn lên môi Gióng, một nụ hôn của sự đồng điệu, lưỡi của hai người đàn ông quấn lấy nhau. Đồng thời, chàng dùng tay của mình, luồn qua người Gióng, tìm đến âm vật đang sưng đỏ của Mỵ Nương mà day ấn.
Một chuỗi năng lượng được hình thành. Sức mạnh Thánh của Gióng đi vào Mỵ Nương từ phía dưới. Sức mạnh Thần của Sơn Tinh đi vào Gióng qua nụ hôn, rồi lại đi xuống, truyền vào Mỵ Nương qua bàn tay đang kích thích của chàng. Và tình yêu của Mỵ Nương, thông qua những cơn co giật của cái lồn, lại truyền ngược lại cho cả hai.
"Em cảm nhận được rồi...!"
Mỵ Nương gào thét, cơ thể nàng phát sáng.
"Sức mạnh... nó đang... hòa làm một... Gióng... Sơn Tinh... cả hai... đang ở trong em... AAAAA!"
"Ta cũng cảm nhận được...!"
Gióng gầm lên, chàng vừa thúc vào lồn Mỵ Nương, vừa mút lấy lưỡi của Sơn Tinh.
"Sơn Tinh... sức mạnh của ngươi... đang chảy vào ta... ta có thể cảm nhận được núi non đang gầm thét!"
"Và của ngươi... cũng đang ở trong ta..."
Sơn Tinh rên rỉ, chàng vừa hôn Gióng, vừa dùng tay làm cho Mỵ Nương lên đỉnh.
"Cơn bão của ngươi... đang tàn phá ta... nhưng ta thích... Chúng ta... chúng ta là một...!"
Họ không còn là ba cá thể riêng biệt nữa. Họ đã trở thành một thực thể duy nhất, một cỗ máy chiến tranh được vận hành bởi tình yêu và dục vọng.
Cuối cùng, khi năng lượng đã đạt đến đỉnh điểm, họ cùng nhau gầm lên.
"VÌ MỴ NƯƠNG!"
Sơn Tinh gào thét.
"VÌ SƠN TINH!"
Gióng cũng đáp lại.
"VÌ CẢ BA CHÚNG TA!"
Mỵ Nương khóc trong cơn cực khoái.
Gióng và Sơn Tinh cùng nhau xuất tinh. Tinh dịch của Gióng phun vào lồn Mỵ Nương, một luồng tinh dịch nóng bỏng và cuồng nộ. Tinh dịch của Sơn Tinh, không có nơi để giải tỏa, lại phun ra, bắn lên tấm lưng cường tráng của Gióng, một dòng suối trắng đục, đặc quánh, đánh dấu sự liên kết của họ. Và Mỵ Nương, nhận lấy tinh hoa của Gióng, trong khi cảm nhận được cơn cực khoái của cả hai người đàn ông truyền qua cơ thể, cũng lên đỉnh một cách dữ dội.
Một luồng ánh sáng trắng xóa bùng lên từ cơ thể cả ba, chiếu rọi cả hang động.
Khi ánh sáng tan đi, họ ngã gục xuống, kiệt sức nhưng lại cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ đã thực sự hòa làm một.
Họ nhìn nhau, không còn một chút nghi ngờ nào nữa.
"Đi thôi."
Gióng nói, giọng nói của chàng giờ đây vang vọng sức mạnh của cả ba.
"Đi săn."
HẾT CHƯƠNG 21
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com