Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Thành Cổ Loa Hỗn Loạn

Họ đứng đó, giữa một biển da thịt trần truồng và bất động. Luồng năng lượng hợp nhất của cả ba không chỉ phá vỡ lời nguyền, mà còn hút cạn sinh lực của những nô lệ tội nghiệp, khiến chúng ngất lịm trong cơn cực khoái cuối cùng.

"Hắn đã ở đây."

Sơn Tinh nói, chàng bước tới một lư hương, nơi làn khói xuân dược đã tắt nhưng vẫn còn vương lại một luồng ma khí hắc ám.

"Và hắn đang rất yếu. Hắn đã dùng quá nhiều sức mạnh để tạo ra cái bẫy này."

"Vậy thì chúng ta càng phải nhanh lên."

Gióng gằn giọng, chàng mặc lại y phục, cơ thể vẫn còn rạo rực sau khi giải phóng một luồng năng lượng dục vọng khổng lồ.

"Phải kết liễu hắn trước khi hắn kịp hồi phục."

Họ không cần nghỉ ngơi nữa. Năng lượng của họ, sau khi được giải phóng, lại tái tạo một cách mạnh mẽ hơn, được củng cố bởi sự hòa hợp tuyệt đối. Họ rời khỏi ngôi làng chết chóc, tiếp tục cuộc hành trình về phía Bắc.

Sau một ngày đêm phi nước đại, họ cuối cùng cũng đã đến được biên giới nước Âu Lạc. Và ở phía xa, sừng sững giữa đồng bằng, là một tòa thành cổ kính, với những bức tường đất xoáy trôn ốc độc đáo. Thành Cổ Loa.

Nhưng khi đến gần, họ cảm nhận được một sự im lặng đáng sợ. Không có lính canh, không có người dân đi lại. Cổng thành mở toang, như một cái miệng đang chờ đợi con mồi. Và từ bên trong, một mùi hương quen thuộc tỏa ra. Mùi của dục vọng. Nhưng lần này, nó không ngọt ngào, quyến rũ. Nó nồng nặc, tanh tưởi, và tuyệt vọng.

"Cả thành phố..."

Mỵ Nương thì thầm, gương mặt nàng tái đi.

"...đã bị yểm bùa."

Họ nhìn nhau, rồi không một chút do dự, cùng nhau bước qua cổng thành.

Bên trong, là một cảnh tượng của địa ngục trần gian.

Toàn bộ người dân Cổ Loa, từ già đến trẻ, từ quan lại đến thường dân, đều đang chìm đắm trong một cơn điên loạn của dục vọng. Giao cấu diễn ra công khai trên đường phố, trong những con hẻm, trên những mái nhà. Nhưng đây không phải là một bữa tiệc hoan lạc. Gương mặt họ không có sự sung sướng, chỉ có một vẻ đờ đẫn, máy móc. Họ làm tình không phải vì ham muốn, mà như những con rối đang thực hiện một nghi lễ để dâng hiến năng lượng cho chủ nhân của chúng.

Một lão già tóc bạc phơ đang đè một thiếu nữ trẻ măng ra địt ngay trên một sạp hàng hoa quả đã nát bét, con cặc già nua của lão ra vào một cách yếu ớt nhưng không ngừng nghỉ. Một người đàn bà trung niên thì đang quỳ gối, bú lút con cặc của hai gã trai trẻ cùng một lúc, miệng nàng ta đầy tinh dịch nhưng ánh mắt lại hoàn toàn vô hồn. Thậm chí cả những đứa trẻ con cũng đang bắt chước hành động của người lớn, ngây thơ thực hiện những hành vi dâm đãng nhất.

Tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm, tiếng khóc lóc, tiếng cười điên dại... tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của sự sa đọa.

"Trọng Thủy... hắn đã biến cả kinh đô của mình thành một lò luyện."

Sơn Tinh nghiến răng.

"Hắn đang hút năng lượng dục vọng từ chính người dân của mình để hồi phục."

"Vậy thì chúng ta phải tìm ra hắn và ngăn chặn chuyện này lại."

Gióng nói, tay chàng siết chặt lấy cây roi sắt.

Họ bắt đầu di chuyển, cố gắng đi xuyên qua thành phố để đến được hoàng cung ở trung tâm. Nhưng ngay khi họ vừa bước đi, những con rối dâm dục đó đột nhiên dừng lại.

Tất cả, hàng ngàn, hàng vạn cặp mắt đờ đẫn, đồng loạt quay lại nhìn họ. Ba sinh vật sống duy nhất, ba nguồn năng lượng tươi mới giữa một biển xác sống.

Và rồi, chúng lao tới.

"Bảo vệ Mỵ Nương!"

Sơn Tinh hét lên.

Chàng dậm chân một cái, một vòng tường đá từ dưới đất trồi lên, bao bọc lấy cả ba. Nhưng những con rối kia không hề sợ hãi. Chúng trèo lên nhau, tạo thành những bức tường người, cố gắng vượt qua vòng vây. Những con cặc cương cứng cọ xát vào nhau, những cái lồn ướt át ép chặt vào lưng kẻ phía trước.

"Chúng ta không thể ở đây mãi được!"

Gióng nói.

"Phải mở đường máu!"

Họ phá vỡ vòng vây, bắt đầu một cuộc chiến xuyên qua thành phố. Nhưng đây là một cuộc chiến mà họ chưa bao giờ chuẩn bị. Lính gác không dùng giáo mác. Chúng dùng chính con cặc và cái lồn của mình để tấn công.

Một đám nữ binh, ngực trần, lao về phía Gióng. Chúng không đánh, mà chỉ cố gắng ôm lấy chàng, dùng cơ thể mềm mại của mình để cọ xát, dùng miệng để tìm đến con cặc của chàng. Một nữ binh ngã xuống chân chàng, không phải để tấn công, mà để dùng lưỡi liếm láp đôi ủng của chàng, rồi từ từ liếm lên cao hơn. Một người khác thì vòng ra sau, dùng cặp vú căng tròn của mình chà xát vào lưng chàng.

"Địt... địt chúng em đi, thưa ngài..."

"Hãy cho chúng em nếm thử tinh dịch của một vị thánh... hãy bắn vào miệng em... vào lồn em..."

"CÚT RA!"

Gióng gầm lên, chàng không thể dùng roi sắt để đánh phụ nữ. Chàng chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để hất văng chúng ra. Nhưng cứ hất một người đi, lại có hai người khác lao vào. Con cặc của chàng, dù không muốn, cũng bị kích thích bởi những đụng chạm liên tục, lại bắt đầu cương cứng lên, cộm lên một cách đáng xấu hổ.

Sơn Tinh thì phải đối mặt với một đám nam binh cường tráng. Chúng cũng không dùng vũ khí. Chúng chỉ cố gắng đè chàng xuống, xé toạc quần áo chàng, cố gắng xâm phạm hậu môn chàng. Một tên còn táo bạo hơn, lao tới trước mặt chàng, quỳ xuống và bắt đầu bú lút con cặc của chàng một cách điên cuồng.

"A...!"

Sơn Tinh giật mình, chàng vội vàng đẩy tên đó ra, nhưng ngay lập tức, hai tên khác đã vòng ra sau, một tên dùng tay, một tên dùng miệng, cố gắng khai phá cái lỗ nhỏ của vị thần.

"Một vị thần... cái đít của một vị thần... chắc chắn sẽ rất tuyệt..."

"Hãy để chúng tôi thờ phụng ngài... bằng con cặc của chúng tôi... hãy rên rỉ cho chúng tôi nghe đi..."

"Lũ súc sinh!"

Sơn Tinh gầm lên, chàng tạo ra những cột đá để đẩy lùi chúng, nhưng chúng cứ lao vào như những con thiêu thân, không biết sợ hãi. Chàng vừa phải chiến đấu, vừa phải cố gắng kìm nén cơn khoái cảm bệnh hoạn đang trỗi dậy khi bị những cái miệng và bàn tay dơ bẩn mơn trớn.

Mỵ Nương là người gặp nguy hiểm nhất. Nàng bị vây quanh bởi cả nam lẫn nữ, những kẻ đang khao khát được nếm thử "công chúa". Nàng cố gắng dùng sự thuần khiết của mình để tạo ra một lá chắn ánh sáng, nhưng trước một biển dục vọng điên cuồng, lá chắn của nàng ngày càng yếu đi. Những bàn tay thô bạo bắt đầu chạm vào người nàng, xé rách y phục của nàng.

Họ bị sa lầy. Bị nhấn chìm trong một biển người đang cố gắng địt họ. Đây là một sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ vừa phải chiến đấu, vừa phải chống lại sự kích thích đang trỗi dậy trong chính cơ thể mình.

"Chúng ta phải đến được hoàng cung!"

Mỵ Nương hét lên, nàng nhìn thấy tòa thành nội ở phía xa.

"Hắn chắc chắn đang ở đó!"

Họ không còn lựa chọn nào khác. Họ phải dùng đến sức mạnh hợp nhất của mình.

Gióng và Sơn Tinh nhìn nhau, một cái gật đầu. Họ không cần Mỵ Nương phải tham gia vào một cuộc giao hợp ngay giữa chiến trường. Mối liên kết của họ đã đủ mạnh.

"MỴ NƯƠNG!"

Cả hai cùng gầm lên tên nàng.

Họ đứng lưng tựa lưng, hai tay nắm chặt lấy nhau. Gióng dồn toàn bộ sức mạnh Thánh cuồng nộ của mình. Sơn Tinh dồn toàn bộ sức mạnh Thần vững chãi của mình. Hai luồng năng lượng, thông qua bàn tay đang nắm chặt, hòa quyện vào nhau, được tình yêu của Mỵ Nương làm chất xúc tác, tạo thành một luồng hào quang trắng xóa.

Luồng hào quang đó không phải là năng lượng hủy diệt. Nó là năng lượng của một cơn cực khoái thuần túy.

Nó quét qua toàn bộ thành Cổ Loa.

Tất cả những người dân, những binh lính đang điên cuồng lao vào họ, đột nhiên khựng lại. Mắt chúng trợn trắng. Rồi, tất cả cùng đồng loạt gào lên.

"A... AAAAAA!"

Chúng không tấn công nữa. Chúng đang lên đỉnh. Một cơn cực khoái tập thể, một cơn cực khoái mãnh liệt đến mức thiêu đốt cả linh hồn, phá vỡ lời nguyền của Trọng Thủy. Con cặc của những gã đàn ông phun ra tinh dịch xối xả. Cái lồn của những người đàn bà co giật điên cuồng, nước lồn chảy ra lênh láng. Cả thành phố chìm trong một cơn co giật cuối cùng, rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.

Gióng, Sơn Tinh và Mỵ Nương đứng đó, giữa một biển da thịt trần truồng và bất động. Họ đã chiến thắng. Nhưng họ cũng đã kiệt sức. Việc giải phóng một luồng năng lượng khổng lồ như vậy đã rút cạn gần như toàn bộ sức lực của họ.

Họ lảo đảo bước đi, vượt qua biển người đang bất tỉnh, tiến về phía hoàng cung. Con đường giờ đây đã quang đãng, nhưng sự im lặng lại càng thêm rợn người. Mùi tinh dịch và nước lồn nồng nặc trong không khí.

Họ biết, thử thách khó khăn nhất vẫn còn đang ở phía trước. Kẻ chủ mưu thật sự, và có lẽ, cả tên canh cổng cuối cùng của hắn, đang chờ đợi họ.

HẾT CHƯƠNG 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009