Chương 24: Kẻ Canh Cổng - Lý Thông
Họ đứng đó, giữa một biển da thịt trần truồng và bất động. Luồng năng lượng hợp nhất của cả ba không chỉ phá vỡ lời nguyền, mà còn hút cạn sinh lực của những nô lệ tội nghiệp, khiến chúng ngất lịm trong cơn cực khoái cuối cùng.
"Hắn đã ở đây."
Sơn Tinh nói, chàng bước tới một lư hương, nơi làn khói xuân dược đã tắt nhưng vẫn còn vương lại một luồng ma khí hắc ám.
"Và hắn đang rất yếu. Hắn đã dùng quá nhiều sức mạnh để tạo ra cái bẫy này."
"Vậy thì chúng ta càng phải nhanh lên."
Gióng gằn giọng, chàng mặc lại y phục, cơ thể vẫn còn rạo rực sau khi giải phóng một luồng năng lượng dục vọng khổng lồ.
"Phải kết liễu hắn trước khi hắn kịp hồi phục."
Họ không cần nghỉ ngơi nữa. Năng lượng của họ, sau khi được giải phóng, lại tái tạo một cách mạnh mẽ hơn, được củng cố bởi sự hòa hợp tuyệt đối. Họ lảo đảo bước đi, vượt qua biển người đang bất tỉnh, tiến về phía hoàng cung. Con đường giờ đây đã quang đãng, nhưng sự im lặng lại càng thêm rợn người. Mùi tinh dịch và nước lồn nồng nặc trong không khí, một minh chứng cho sự sa đọa mà Trọng Thủy đã gieo rắc.
Hoàng cung Cổ Loa hiện ra trước mắt, im lìm và chết chóc. Cánh cổng khổng lồ bằng đồng không đóng, mà mở toang, như một cái miệng đen ngòm đang chờ đợi họ. Không có lính gác, không có một bóng người. Chỉ có một luồng khí tức tà ác, đầy bạo lực và ham muốn nguyên thủy, tỏa ra từ bên trong.
"Hắn ở trong đó."
Mỵ Nương thì thầm, tay nàng siết chặt lấy cánh tay của cả Gióng và Sơn Tinh.
Họ nhìn nhau, một cái gật đầu đầy quyết tâm. Dù đó là hang hùm miệng cọp, họ cũng sẽ cùng nhau bước vào.
Đại điện của hoàng cung trống rỗng một cách kỳ lạ. Không có bàn ghế, không có rèm châu, chỉ có một không gian rộng lớn lạnh lẽo. Và ở cuối đại điện, trên một cái ngai vàng được làm từ xương người và thú, một bóng người khổng lồ đang ngồi đó.
Hắn không phải là Trọng Thủy.
Kẻ đang ngồi đó cao phải đến ba mét, thân hình hộ pháp, cơ bắp cuồn cuộn như những tảng đá. Làn da hắn xám xịt, trên đó chi chít những hình xăm tà ác đang uốn éo như những con rắn sống. Gương mặt hắn thô kệch, hung dữ, đôi mắt đỏ ngầu như máu, và từ miệng hắn thè ra một chiếc lưỡi dài, chẻ đôi. Nhưng thứ khiến cả ba phải kinh hoàng nhất, chính là thứ ở giữa hai chân hắn. Một con cặc khổng lồ, to và dài như một cây cột nhà, màu tím sẫm, những đường gân xanh đen nổi lên chằng chịt như rễ cây cổ thụ. Ngay cả khi đang ngồi, nó cũng dài đến mức đầu cặc gần như chạm xuống sàn nhà.
"Lý... Lý Thông?"
Gióng sững sờ. Chàng đã nghe cha mình kể về tên tiều phu gian ác này, kẻ đã bị sét đánh chết từ lâu.
"Ha... ha ha..."
Con quái vật bật cười, tiếng cười của hắn khàn đặc và ghê rợn.
"Đúng là ta đây, Thánh Gióng ạ. Nhờ chủ nhân Trọng Thủy của ta, ta đã được hồi sinh, được ban cho một sức mạnh mới, một cơ thể mới. Một cơ thể để tận hưởng những thú vui mà lúc còn sống ta chưa từng được nếm trải."
Hắn từ từ đứng dậy, con cặc khổng lồ của hắn đung đưa giữa hai chân, đầu cặc to như một quả dừa nhỏ nhỏ ra thứ dịch nhờn hôi thối.
"Chủ nhân đã hứa với ta,"
hắn tiếp tục, đôi mắt đỏ ngầu của hắn quét qua ba người, dừng lại thật lâu trên hai thân hình cường tráng của Gióng và Sơn Tinh.
"Rằng nếu ta có thể ngăn cản các ngươi, ta sẽ được thưởng. Ngài hứa sẽ cho ta địt con công chúa kia. Nhưng giờ,"
hắn liếm mép,
"ta lại thấy có những món mồi còn ngon hơn nhiều."
Hắn chỉ tay vào Gióng và Sơn Tinh.
"Đít của một vị Thánh và một vị Thần. Ha ha ha! Ta chưa bao giờ được nếm thử. Hôm nay, ta sẽ địt cả hai bây! Ta sẽ xem, cái đít của các ngươi có thể chịu được con cặc của ta trong bao lâu!"
Nói rồi, hắn gầm lên một tiếng như dã thú, rồi lao tới.
Một trận chiến tàn bạo bắt đầu. Lý Thông không dùng vũ khí. Hắn dùng chính cơ thể của mình. Hắn mạnh một cách phi thường, mỗi cú đấm của hắn đều có thể làm nứt sàn đá. Gióng và Sơn Tinh phải dùng toàn bộ sức mạnh để chống đỡ.
Nhưng mục đích của hắn không phải là để giết. Hắn muốn bắt sống, muốn làm nhục. Hắn liên tục cố gắng tóm lấy họ, đè họ xuống. Con cặc khổng lồ của hắn cứ vung vẩy trong không khí, thỉnh thoảng lại quất trúng người họ, để lại một cảm giác bỏng rát và ghê tởm.
"Để yên nào, hai con đĩ nhỏ!"
Hắn gầm lên.
"Để ta cho các ngươi nếm thử sự sung sướng!"
Trong một khoảnh khắc sơ hở, hắn đã tóm được Sơn Tinh. Hắn dùng hai cánh tay hộ pháp của mình, siết chặt lấy vị thần núi, nhấc bổng lên.
"SƠN TINH!" Gióng và Mỵ Nương cùng hét lên.
Lý Thông cười khoái trá. Hắn không làm gì Sơn Tinh ngay. Hắn quay người lại, chổng cặp mông của vị thần về phía Gióng, rồi dùng một tay, xé toạc chiếc quần của chàng. Hậu môn hồng hào của một vị thần phơi bày ra trước mắt Gióng.
"Ngươi thấy không, Gióng?"
Lý Thông gầm gừ.
"Đẹp không? Ngươi có muốn xem ta đâm con cặc của ta vào đây không?"
Nói rồi, hắn bắt đầu dùng con cặc của mình, chà xát lên cặp mông trắng ngần của Sơn Tinh.
"A... tên... tên súc sinh... buông ta ra...!"
Sơn Tinh gào thét, chàng cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Gióng, thấy cảnh tượng đó, cơn thịnh nộ bùng lên. Chàng lao tới, vung roi sắt, quất mạnh vào lưng Lý Thông.
"Rẹt!"
Một vệt máu tóe ra, nhưng Lý Thông chỉ gầm lên một tiếng, dường như không hề đau đớn. Ngược lại, cơn đau chỉ làm hắn thêm hưng phấn. Hắn quay lại, ném Sơn Tinh sang một bên, rồi lao về phía Gióng.
Lần này, đến lượt Gióng bị tóm. Lý Thông đè chàng xuống sàn, dùng đầu gối đè chặt hai tay chàng lại. Hắn ngồi lên người chàng, đối mặt với cặp mông đang chổng lên trời.
"Giờ thì đến lượt ngươi, Thánh Gióng!"
Hắn cười gằn, rồi dùng tay, xé nát chiếc quần của Gióng.
Sơn Tinh, vừa mới gượng dậy, thấy cảnh tượng đó, chàng điên cuồng lao tới. Nhưng đã quá muộn. Lý Thông đã bắt đầu dùng con cặc của mình, ấn vào hậu môn của Gióng.
"Không...!"
Đúng lúc đó, Mỵ Nương hành động. Nàng không tấn công. Nàng dùng hết sức bình sinh, hét lên một tiếng. Nhưng không phải là tiếng hét sợ hãi. Nàng hét tên của hai người đàn ông của mình.
"GIÓNG! SƠN TINH! HÃY HỢP NHẤT!"
Tiếng hét của nàng như một luồng sét, đánh thẳng vào tâm trí đang hỗn loạn của cả hai. Họ nhìn nhau. Họ hiểu rồi. Họ không thể thắng con quái vật này bằng sức mạnh riêng lẻ được.
Họ phải dùng đến kế hoạch cuối cùng. "Song Hùng Kẹp Càng".
Gióng, thay vì chống cự, đột nhiên thả lỏng cơ thể. Chàng rên lên một tiếng, một tiếng rên a ái, đầy vẻ mời gọi.
"A... to... to quá... Lý Thông đại nhân... xin... xin hãy nhẹ tay..."
Lý Thông sững sờ. Hắn không ngờ con mồi của mình lại đột nhiên trở nên dâm đãng như vậy. Sự bất ngờ và hưng phấn khiến hắn mất cảnh giác. Hắn cười khoái trá, rồi dồn sức, chuẩn bị cho một cú đâm cuối cùng.
Nhưng đó chính là sai lầm của hắn.
Ngay khi hắn vừa dồn toàn bộ sự chú ý vào việc địt Gióng, Gióng đột ngột hành động. Chàng không đẩy hắn ra. Chàng vòng hai chân ra sau, dùng toàn bộ sức mạnh của một vị thánh, kẹp chặt lấy con cặc khổng lồ của Lý Thông.
"ÁÁÁÁÁÁÁ!"
Lần này, đến lượt Lý Thông hét lên. Con cặc của hắn bị kẹp chặt bởi hai bắp đùi rắn như thép của Gióng, một cơn đau nhói xen lẫn khoái cảm bệnh hoạn ập đến. Hắn cố gắng rút ra, nhưng không được.
"BÂY GIỜ!"
Gióng gầm lên.
Sơn Tinh đã ở ngay phía sau. Chàng không dùng vũ khí. Chàng dậm chân một cái, một cột đá nhọn hoắt, to bằng bắp chân, từ dưới sàn trồi lên, lấp lánh ánh sáng của thần lực.
"NHẬN LẤY NÀY, SÚC SINH!"
Sơn Tinh dùng hết sức bình sinh, tóm lấy hai chân của Lý Thông, rồi nhấc bổng hắn lên, dập mạnh xuống.
"PHẬP!"
Một âm thanh ghê rợn vang lên. Cột đá nhọn hoắt đâm xuyên qua hậu môn của Lý Thông, đi sâu vào bên trong, xé nát nội tạng của hắn.
"GÀOOOOOOOOOOOOO!"
Con quỷ gào lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gào của sự đau đớn và một cơn cực khoái không thể tin được. Cơ thể hắn co giật dữ dội. Con cặc khổng lồ của hắn, vẫn còn đang bị Gióng kẹp chặt, run lên bần bật, rồi phun ra một luồng tinh dịch khổng lồ, xối xả lên khắp người Gióng.
Sau cơn co giật cuối cùng, cơ thể của Lý Thông từ từ tan rã, biến thành một đống tro bụi đen kịt, để lại một mùi hôi thối nồng nặc. Cột đá của Sơn Tinh cũng vỡ tan.
Gióng và Sơn Tinh ngã gục xuống sàn, thở hổn hển. Họ đã chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả là sự ghê tởm tột cùng. Gióng, toàn thân dính đầy tinh dịch của con quái vật, vội vàng lau chùi một cách điên cuồng.
Mỵ Nương chạy tới, ôm lấy cả hai.
OHọ đứng dậy, nhìn về phía cuối đại điện. Cánh cửa dẫn vào nội cung vẫn đóng chặt. Nhưng họ biết, kẻ thù thật sự, kẻ đã tạo ra tất cả những cơn ác mộng này, đang ở ngay phía sau cánh cửa đó.
Trận chiến cuối cùng, đã đến rất gần.
HẾT CHƯƠNG 25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com