Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đối Thủ Tình Trường

Gióng trằn trọc suốt đêm. Giấc ngủ của chàng chập chờn, đầy những hình ảnh mâu thuẫn. Chàng thấy gương mặt thuần khiết của Mỵ Nương, rồi ngay lập tức, nó lại biến thành nụ cười đầy ẩn ý của Trọng Thủy. Chàng cảm nhận được sự mềm mại của hai người mẹ, rồi lại giật mình bởi cảm giác thô ráp của chiếc khăn lụa và hơi thở nóng rực của gã hoàng tử Âu Lạc phả vào đùi mình. Con cặc của chàng cứ cương cứng lên một cách vô cớ, không phải vì ham muốn một ai cụ thể, mà vì một sự hỗn loạn của những cảm giác mới lạ đang xâm chiếm tâm trí chàng. Chàng tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng, toàn thân mệt mỏi, và trong lòng là một sự bối rối tột độ. Chàng nhìn xuống hạ bộ, thấy con cặc của mình vẫn còn hơi ngóc đầu dậy, trên đầu vẫn còn vương lại chút dịch nhờn của một giấc mơ hoang đường nào đó mà chàng không tài nào nhớ nổi. Chàng chỉ biết, giấc mơ đó có mùi rượu, có sự mềm mại của lụa, và có cả một sự xấu hổ đầy kích thích.

Sáng hôm đó, một chiếu chỉ mới của Vua Hùng được ban ra, khiến cả kinh thành xôn xao. Để thử thách tài năng và phẩm chất của các ứng cử viên một cách toàn diện nhất, nhà vua quyết định tổ chức một đại hội võ thuật ngay tại sân rồng. Các vị anh hùng sẽ phải thi đấu đối kháng, và hai người xuất sắc nhất sẽ bước vào vòng cuối cùng: một trận đấu vật truyền thống, cởi trần, để phô bày toàn bộ sức mạnh và vẻ đẹp cơ thể của một trang nam tử, một người xứng đáng làm chồng của công chúa và làm rường cột cho đất nước.

Lời chiếu chỉ này như một mũi tên bắn thẳng vào Gióng. Giao chiến, đó là sở trường của chàng. Nhưng đấu vật, cởi trần, trước mặt toàn bộ triều đình, trước mặt Mỵ Nương, và cả... Trọng Thủy? Ý nghĩ đó khiến chàng cảm thấy một sự phấn khích xen lẫn lo lắng khó tả. Chàng vô thức siết chặt nắm tay, cảm nhận được cơ bắp của mình gồng lên. Chàng tự hào về thân thể này, một thân thể được tôi luyện qua lửa đạn. Nhưng ý nghĩ phải phơi bày nó ra trước ánh mắt săm soi của gã hoàng tử xảo quyệt kia lại khiến chàng cảm thấy một sự ngượng ngùng chưa từng có.

Đại hội diễn ra vô cùng náo nhiệt. Các vị anh hùng, hoàng tử từ khắp các nước chư hầu đều trổ hết tài năng. Gióng, với sức mạnh vô song, dễ dàng đánh bại mọi đối thủ. Chàng không cần dùng hết sức, mỗi đòn đánh của chàng đều nhanh, gọn và đầy uy lực. Chàng nhanh chóng tiến vào trận chung kết.

Và đối thủ của chàng, không ai khác, chính là Sơn Tinh.

Vị thần núi Tản Viên bước ra võ đài, khí chất phi phàm của một vị thần khiến cả sân rồng phải im lặng. Chàng không có vẻ ngoài phong trần, đầy sẹo chiến trận như Gióng. Thân hình chàng là một sự hoàn mỹ của tạo hóa, làn da trắng ngần nhưng bên dưới là những thớ cơ rắn chắc như đá hoa cương, được điêu khắc một cách hoàn hảo. Gương mặt chàng tuấn tú, thoát tục, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tĩnh và uy nghiêm của núi non.

Vua Hùng ngồi trên cao, gật gù hài lòng. Mỵ Nương thì hai tay nắm chặt, gương mặt lộ rõ vẻ hồi hộp. Còn ở một góc khán đài, Trọng Thủy ngồi đó, tay phe phẩy chiếc quạt lụa, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn không rời khỏi hai thân hình cường tráng trên võ đài, một nụ cười bí ẩn hiện trên môi. Hắn không nhìn Mỵ Nương, không nhìn Vua Hùng. Ánh mắt hắn như một con rắn đói, đang trườn qua lại giữa hai cơ thể nam tính tuyệt mỹ, chờ đợi một bữa tiệc thị giác.

"Theo lệ,"
một vị quan hô lớn.
"Hai vị anh hùng, xin hãy cởi bỏ y phục."

Sơn Tinh không một chút do dự, chàng cởi phăng lớp áo bào bằng gấm, để lộ hoàn toàn phần thân trên hoàn mỹ của mình. Làn da trắng ngần dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật lên những khối cơ bắp rắn chắc. Một tiếng xôn xao vang lên từ phía các cung nữ và phu nhân quý tộc. Họ như bị hút hồn bởi vẻ đẹp thần thánh đó.

Gióng cũng cởi bỏ áo của mình. Thân hình của chàng không hoàn mỹ như Sơn Tinh. Nó là thân hình của một chiến binh thực thụ. Làn da màu đồng hun lấm tấm những vết sẹo mờ, minh chứng cho hàng trăm trận chiến. Cơ bắp của chàng không được điêu khắc một cách tinh xảo, mà cuồn cuộn, gồ ghề, ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ. Nếu Sơn Tinh là một pho tượng thần Hy Lạp, thì Gióng chính là một con mãnh thú hoang dã. Vẻ đẹp của chàng không phải để chiêm ngưỡng, mà là để khuất phục.

Hai người đứng đối mặt nhau, hai vẻ đẹp nam tính hoàn toàn đối lập, nhưng đều có một sức hấp dẫn chết người.

Trận đấu bắt đầu.

Không có vũ khí, chỉ có da thịt và sức mạnh. Cả hai lao vào nhau như hai con mãnh hổ. "Bốp!" một tiếng, da thịt va chạm vào nhau, âm thanh trần trụi và đầy uy lực. Họ quấn lấy nhau, mồ hôi bắt đầu túa ra, khiến cơ thể cả hai trở nên trơn bóng. Mùi mồ hôi nam tính nồng nặc hòa quyện vào nhau, xộc thẳng vào mũi Gióng, mang đến một cảm giác kích thích kỳ lạ. Chàng có thể cảm nhận được sự mềm mại bất ngờ của làn da trắng ngần của Sơn Tinh, tương phản hoàn toàn với sức mạnh cứng như đá bên dưới.

Chàng có thể cảm nhận được từng thớ cơ của Sơn Tinh đang gồng lên chống lại mình. Sức mạnh của một vị thần quả thực không tầm thường. Nó không bùng nổ như của chàng, mà bền bỉ, vững chãi như một ngọn núi. Họ giằng co, họ vật lộn, không ai chịu thua ai. Những tiếng gầm gừ, những hơi thở hổn hển hòa quyện vào nhau. Bàn tay của Gióng siết lấy bắp tay của Sơn Tinh, cảm nhận sự rắn chắc của nó. Tay của Sơn Tinh cũng ôm lấy lưng Gióng, những ngón tay dài miết trên làn da rám nắng đầy sẹo của chàng. Cuộc đấu vật dần biến thành một vũ điệu của sự thống trị, một màn khám phá cơ thể của đối phương.

Trong một khoảnh khắc sơ hở, Sơn Tinh đã nhanh hơn một nhịp. Chàng lách ra sau lưng Gióng, dùng một thế vật hiểm hóc. Một tay chàng khóa chặt lấy cổ Gióng, tay kia luồn qua nách, siết chặt lấy vai chàng. Đồng thời, chàng dùng chân của mình, cài vào chân Gióng, rồi dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể, đè Gióng gập người xuống.

Gióng hoàn toàn bị khống chế. Chàng bị ép phải cúi gập người về phía trước, hai tay bị khóa, cặp mông săn chắc chổng lên trời trong một tư thế đầy nhục nhã và phục tùng. Toàn bộ tấm lưng trần của chàng áp chặt vào lồng ngực rắn như đá của Sơn Tinh. Chàng có thể cảm nhận được từng nhịp tim đập mạnh mẽ của vị thần, cảm nhận được hơi thở nóng rực của chàng phả vào gáy mình.

Và rồi, chàng cảm nhận được nó.

Một vật cứng rắn, nóng hổi, và to lớn dị thường, đang từ từ ấn mạnh vào khe mông của chàng. Con cặc của Sơn Tinh. Nó đã cương cứng lên giữa trận chiến, và giờ đây, nó đang cọ xát, đang thăm dò, đang khẳng định sự thống trị của mình lên cơ thể của đối thủ. Nó không chỉ cọ xát, nó còn khẽ nhúc nhích, đầu cặc tròn và cứng của nó như đang cố gắng tìm một lối vào.

"Ư...!"

Gióng cắn chặt răng, cố gắng biến tiếng rên sắp bật ra thành một tiếng gầm gừ vì gắng sức. Nhưng vô ích. Toàn thân chàng run lên. Một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng, một cảm giác vừa nhục nhã đến tột cùng, vừa sung sướng đến mức không thể tin được. Bị một người đàn ông, một đối thủ, ghì chặt từ phía sau và dùng con cặc của hắn chà đạp lên mình, ngay trước mặt Vua Hùng, trước mặt Mỵ Nương, trước mặt toàn bộ triều đình. Ý nghĩ đó khiến con cặc của chính chàng, đang bị ép chặt giữa bụng và đùi, cũng cương cứng lên, đau tức.

Sơn Tinh dường như cũng cảm nhận được sự run rẩy của Gióng, và cả sự thay đổi ở phía dưới của chính mình. Chàng khựng lại một chút, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Thay vì kết thúc trận đấu, chàng lại càng siết chặt hơn, cố tình dùng hông của mình, thúc nhẹ một cái, để con cặc của mình ấn sâu hơn vào khe mông của Gióng.

"A...!"
Lần này, Gióng không thể kìm nén được nữa. Một tiếng rên khe khẽ, a ái bật ra khỏi môi chàng.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Từ phía khán đài, tiếng vỗ tay vang lên, to và rõ ràng. Gióng, trong cơn mê muội, liếc mắt nhìn. Là Trọng Thủy. Hắn đang đứng dậy, vỗ tay một cách nhiệt liệt, gương mặt lộ rõ vẻ hưng phấn tột độ, đôi mắt phượng của hắn sáng rực lên như hai hòn than, dán chặt vào cặp mông đang bị chà đạp của Gióng. Hắn không chỉ nhìn, hắn còn khẽ liếm môi, một hành động dâm đãng không hề che giấu. Hắn biết. Hắn đã thấy tất cả. Hắn đang tận hưởng màn kịch do chính hắn đạo diễn.

Sự nhục nhã nhân lên gấp bội. Gióng gầm lên một tiếng cuối cùng, dồn toàn bộ sức lực, cố gắng thoát ra. Nhưng Sơn Tinh, cũng bị kích thích đến cực điểm, đã siết chặt lấy chàng. Trận đấu vật đã biến thành một màn giao hợp mô phỏng đầy bạo lực và dâm đãng.

Cuối cùng, sau một hồi giằng co, cả hai cùng ngã lăn ra sàn đấu, thở hổn hển. Trọng tài tuyên bố một kết quả hòa.

Họ đứng dậy, vội vàng lùi ra xa, không dám nhìn vào mắt nhau. Cả hai đều biết, có một thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi. Một ranh giới vô hình đã bị phá vỡ.

Gióng vội vàng mặc lại y phục, bước xuống khỏi võ đài. Chàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Mỵ Nương đang nhìn mình đầy lo lắng, nhưng chàng không dám nhìn lại. Và chàng cũng cảm nhận được một ánh mắt khác, một ánh mắt nóng rực, đầy chiếm hữu của Trọng Thủy, đang dán chặt vào mông mình, như thể hắn vẫn còn thấy con cặc của Sơn Tinh đang ở đó.

Chàng bước đi, trong lòng là một cơn bão. Chàng đã không thua trong trận đấu, nhưng chàng cảm thấy mình đã thua một thứ gì đó còn quan trọng hơn. Chàng đã thua chính bản thân mình.

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009