Chương 4: Cạm Bẫy Trong Rừng Mơ
Trận đấu vật kết thúc trong một kết quả hòa đầy ngượng ngùng. Gióng và Sơn Tinh vội vàng mặc lại y phục, ánh mắt không dám nhìn nhau, nhưng trong tâm trí cả hai vẫn còn hằn sâu cảm giác da thịt nóng hổi của đối phương và hình ảnh cặp mông săn chắc đang bị con cặc cương cứng của kẻ kia chà đạp. Sự kiện đó, dù chỉ là một tai nạn trong lúc giao đấu, đã gieo vào lòng họ một hạt giống của sự tò mò bệnh hoạn, một câu hỏi mà không ai dám thốt ra thành lời.
Vua Hùng, không nhận ra sự căng thẳng kỳ lạ giữa hai người, tuyên bố cả hai đều là những người chiến thắng của vòng đấu, và sẽ cùng bước vào thử thách cuối cùng vào ngày hôm sau. Buổi yến tiệc tiếp tục, nhưng không khí đã hoàn toàn thay đổi. Gióng cố gắng uống rượu để quên đi cảm giác nhục nhã, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, chàng lại thấy hình ảnh Trọng Thủy đang vỗ tay với nụ cười thỏa mãn, và cảm giác con cặc của Sơn Tinh lại cọ vào khe mông mình. Cảm giác đó vừa nóng bỏng, vừa áp đảo, một sự xâm phạm đầy nam tính khiến con cặc của chính chàng cũng phải rục rịch phản ứng. Sơn Tinh thì trầm mặc, ly rượu trên tay gần như không vơi đi, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Gióng, một ánh mắt phức tạp pha trộn giữa sự thù địch và một thứ gì đó mà chính chàng cũng không hiểu nổi. Chàng vẫn còn cảm nhận được sự run rẩy của những thớ cơ săn chắc của Gióng dưới tay mình, một sự đáp lại đầy miễn cưỡng nhưng cũng thật thành thật.
Đúng lúc đó, Trọng Thủy lại bước tới, gương mặt vẫn giữ vẻ lịch lãm, thân thiện.
"Chúc mừng hai vị anh hùng,"
hắn cất tiếng, giọng nói như gió xuân.
"Một trận đấu thật mãn nhãn, một sức mạnh thật đáng kinh ngạc. Tại hạ thực sự đã được mở mang tầm mắt. Để thể hiện lòng ngưỡng mộ, và cũng là để bồi đắp tình huynh đệ trước thử thách cuối cùng, tại hạ mạo muội mời hai vị ngày mai cùng tham gia một chuyến đi săn trong khu rừng thượng uyển của hoàng gia. Coi như là một cách để thư giãn gân cốt."
Sơn Tinh định từ chối, nhưng Gióng, vì muốn chứng tỏ rằng mình không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, đã ngay lập tức đồng ý.
"Được! Ta cũng đang muốn thử xem tài săn bắn của hoàng tử Âu Lạc đến đâu."
Thấy Gióng đã nhận lời, Sơn Tinh cũng không thể tỏ ra yếu thế, đành gật đầu. Trọng Thủy mỉm cười, một nụ cười đắc thắng. Kế hoạch của hắn đã thành công một nửa.
Sáng hôm sau, cả ba cùng nhau tiến vào khu rừng săn bắn của hoàng gia. Trọng Thủy tỏ ra vô cùng nhiệt tình, hắn dẫn họ đi sâu vào trong, bỏ qua những khu vực săn bắn thông thường.
"Phía trước có một thung lũng tên là Mê Hồn Cốc,"
hắn giải thích.
"Tương truyền nơi đó có loài hươu trắng ngàn năm, vô cùng quý hiếm. Chúng ta hãy đến đó thử vận may."
Gióng và Sơn Tinh không chút nghi ngờ, đi theo hắn. Càng đi sâu vào trong, không khí càng trở nên kỳ lạ. Cây cối ở đây có hình thù cổ quái, những bông hoa tỏa ra một mùi hương ngọt ngào đến mức gây cảm giác lờ đờ. Không gian im lặng đến rợn người, không một tiếng chim hót hay côn trùng kêu.
Khi họ đến được một vùng đất trũng, Trọng Thủy đột nhiên reo lên.
"A! Nhìn kìa! Hươu trắng!"
Hắn chỉ tay về một hướng. Gióng và Sơn Tinh nhìn theo, nhưng không thấy gì cả. Khi họ quay lại, Trọng Thủy đã biến mất.
"Hắn đi đâu rồi?"
Gióng cau mày.
"Kệ hắn. Có lẽ hắn đuổi theo con mồi rồi."
Sơn Tinh đáp, giọng vẫn còn chút xa cách.
Nhưng ngay khi Trọng Thủy vừa đi khỏi, một làn sương mỏng màu hồng nhạt bắt đầu bốc lên từ mặt đất. Làn sương không lạnh, mà ấm áp, mang theo một mùi hương còn nồng nàn và quyến rũ hơn cả những bông hoa kỳ lạ kia. Nó nhanh chóng bao trùm lấy cả hai.
"Sương mù gì kỳ vậy?"
Gióng nói, chàng cảm thấy đầu óc mình bắt đầu quay cuồng, cơ thể nóng bừng lên. Chàng nhìn sang Sơn Tinh, thấy gương mặt tuấn tú của vị thần cũng đang đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập. Làn sương hồng lướt trên da thịt trần của họ, mang đến một cảm giác mơn trớn, ngứa ngáy, như có hàng ngàn đôi môi vô hình đang hôn lên khắp người.
"Trong... trong sương có độc..."
Sơn Tinh nói, giọng khản đi. Con cặc của chàng, không cần sự cho phép của chủ nhân, đã tự động cương cứng lên, đẩy lớp quần lụa phồng lên.
Đó không phải là độc dược giết người. Đó là một loại xuân dược dạng hơi nước, một loại ma hương của Âu Lạc, có khả năng xâm nhập vào tâm trí, biến những ham muốn thầm kín nhất thành những ảo ảnh sống động.
Làn sương ngày càng dày đặc, che khuất tầm nhìn của cả hai. Họ lạc mất nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương ở gần đó.
"Sơn Tinh! Ngươi ở đâu?"
Gióng gọi, giọng chàng đã có chút run rẩy vì ham muốn.
"Ta ở đây!"
Gióng lần theo tiếng gọi, bước qua làn sương mờ ảo. Và rồi, chàng nhìn thấy một bóng người. Là Sơn Tinh. Nhưng... có gì đó không đúng.
Trong mắt Gióng, thân hình cường tráng của Sơn Tinh dường như đang mềm mại đi. Làn sương hồng quấn quýt lấy cơ thể chàng ta, như một tấm lụa đào đang từ từ hé mở một bí mật. Lồng ngực rắn chắc của chàng ta, qua làn sương hồng, lại vun lên thành hai bầu vú căng tròn, trắng nõn, giống hệt như cặp vú của dì Quỳnh Nga mà chàng vẫn hay sờ mó mỗi đêm. Vòng eo thon gọn, cặp mông cong vút. Gương mặt vẫn là của Sơn Tinh, nhưng lại có thêm nét yêu kiều, dâm đãng của người dì. Mùi hương tỏa ra từ "nàng" không còn là mùi mồ hôi nam tính, mà là mùi da thịt ngọt ngào, quen thuộc.
"Dì... Dì Quỳnh Nga?"
Gióng lắp bắp, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
"Sao... sao dì lại ở đây?"
Ảo ảnh mỉm cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa mời gọi.
"Dì đến để 'chăm sóc' cho Gióng chứ sao. Nghe nói con sắp đi lấy vợ, không còn cần dì nữa, dì buồn lắm."
Giọng nói của "nàng" là sự pha trộn kỳ lạ giữa giọng trầm ấm của Sơn Tinh và giọng ngọt ngào của Quỳnh Nga.
Ảo ảnh bắt đầu từ từ cởi bỏ lớp áo, để lộ hoàn toàn cặp vú căng tròn và thân hình nóng bỏng. "Lại đây với dì đi, con trai. Để dì cho con thấy, không một nàng công chúa nào có thể mang lại cho con sự sung sướng như dì đâu."
Trong lúc đó, ở một phía khác của làn sương, Sơn Tinh cũng đang trải qua một trải nghiệm tương tự. Chàng nhìn thấy Gióng, nhưng thân hình vạm vỡ, đầy sẹo của người anh hùng lại có thêm một khe lồn hồng hào, ướt át ngay giữa hai chân, giống hệt như của một nàng tiên nữ núi mà chàng đã từng thầm yêu trộm nhớ. Thân hình nam tính kết hợp với bộ phận sinh dục nữ tính, một sự pha trộn bệnh hoạn nhưng lại kích thích đến tột cùng.
"Tiên... tiên nữ?"
Sơn Tinh cũng không thể tin vào mắt mình.
Ảo ảnh của Gióng không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi dạng hai chân ra, dùng ngón tay của mình khều nhẹ vào cái lồn ảo ảnh, một hành động khiêu khích trần trụi. Nước nhờn trong suốt chảy dọc theo ngón tay "nàng", một cảnh tượng dâm đãng đến mức khiến vị thần núi phải nuốt nước bọt.
Cả hai, Gióng và Sơn Tinh, đều đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong ảo ảnh. Lý trí của họ gào thét rằng có gì đó không đúng, nhưng cơ thể họ, dưới tác dụng của xuân dược, lại đang gào thét vì ham muốn. Sự pha trộn giữa nam và nữ, giữa quen thuộc và xa lạ, đã tạo ra một sự cám dỗ không thể cưỡng lại.
Họ lao vào nhau.
Gióng, nghĩ rằng mình đang ôm lấy người dì yêu quý, đã vồ lấy "nàng". Chàng điên cuồng hôn lên đôi môi nam tính của Sơn Tinh, trong khi hai tay thì tham lam bóp nắn "cặp vú ảo ảnh" của chàng ta. Sơn Tinh, nghĩ rằng mình đang chinh phục nàng tiên nữ trong mộng, cũng đáp lại một cách mãnh liệt. Chàng hôn Gióng, tay thì mò xuống, cố gắng tìm kiếm "cái lồn ảo ảnh" trên người chàng.
Họ quấn lấy nhau, ngã lăn ra bãi cỏ mềm. Họ xé toạc quần áo của nhau, để lộ hai con cặc đã cương cứng đến cực điểm.
Nhưng ngay khi tay Gióng chạm vào lồng ngực rắn chắc của Sơn Tinh, và tay Sơn Tinh chạm vào con cặc khổng lồ của Gióng, ảo ảnh đột nhiên vỡ tan.
Họ sững sờ.
Cảm giác mềm mại của vú nữ nhân biến mất, thay vào đó là những thớ cơ ngực cứng như đá. Cái lồn ẩm ướt cũng không còn, chỉ có một con cặc nóng hổi, rắn chắc đang nằm gọn trong lòng bàn tay.
Trước mặt họ không phải là Quỳnh Nga hay tiên nữ. Chỉ có hai người đàn ông, trần truồng, cương cứng, đang đè lên nhau trong một tư thế dâm đãng.
Sự thật trần trụi và phũ phàng.
Nhưng xuân dược vẫn còn đó. Ham muốn không hề biến mất. Nó chỉ đơn giản là đã tìm được một đối tượng mới, một đối tượng thực tế hơn.
Họ nhìn vào mắt nhau, hơi thở hổn hển. Trong mắt đối phương, họ không thấy sự ghê tởm, mà chỉ thấy một ngọn lửa ham muốn đang bùng cháy, giống hệt như của chính mình. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng tim đập thình thịch và tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.
Không ai nói một lời nào. Gióng, bị điều khiển bởi một bản năng mà chàng không thể hiểu nổi, một sự tò mò đã bị gieo mầm từ trận đấu vật, từ từ cúi xuống, đặt môi mình lên môi của đối thủ.
Trò chơi nguy hiểm nhất, giờ mới thực sự bắt đầu.
HẾT CHƯƠNG 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com