Chương 5: Nụ Hôn Lưỡng Tính
Sự thật trần trụi và phũ phàng.
Ảo ảnh vỡ tan như một tấm gương, để lại hai người đàn ông trần truồng, cương cứng, đang đè lên nhau giữa làn sương hồng dâm đãng. Cảm giác mềm mại của vú nữ nhân biến mất, thay vào đó là những thớ cơ ngực cứng như đá hoa cương. Cái lồn ẩm ướt cũng không còn, chỉ có một con cặc nóng hổi, rắn chắc đang nằm gọn trong lòng bàn tay.
Họ sững sờ, nhìn nhau, hơi thở hổn hển. Trong một khoảnh khắc, lý trí cố gắng giành lại quyền kiểm soát. Gióng muốn đẩy Sơn Tinh ra, muốn hét lên, muốn chạy trốn khỏi tình huống nhục nhã này. Sơn Tinh cũng vậy, sự uy nghiêm của một vị thần đang gào thét trong tâm trí chàng, ra lệnh cho chàng phải dừng lại.
Nhưng xuân dược vẫn còn đó. Ham muốn không hề biến mất. Nó chỉ đơn giản là đã tìm được một đối tượng mới, một đối tượng thực tế hơn, và có lẽ, còn kích thích hơn gấp bội. Ngọn lửa mà ảo ảnh đã nhen nhóm giờ đây đã trở thành một đám cháy rừng, thiêu đốt mọi sự ngượng ngùng, mọi quy tắc đạo lý.
Họ nhìn vào mắt nhau. Trong đôi mắt của đối phương, họ không thấy sự ghê tởm, mà chỉ thấy một ngọn lửa ham muốn đang bùng cháy, giống hệt như của chính mình. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng tim đập thình thịch như trống trận và tiếng thở dốc ngày càng nặng nề. Làn sương hồng quấn quýt lấy hai cơ thể trần trụi, như một tấm chăn mỏng che đi tội lỗi của họ, nhưng lại không thể che đi được mùi hương nam tính nồng nặc đang hòa quyện vào nhau.
Không ai nói một lời nào. Gióng, bị điều khiển bởi một bản năng mà chàng không thể hiểu nổi, một sự tò mò đã bị gieo mầm từ trận đấu vật, từ từ cúi xuống. Chàng có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang lăn dài trên thái dương của Sơn Tinh, thấy đôi môi nam tính của chàng ta hơi hé mở, để lộ hàm răng trắng bóng. Chàng có thể ngửi thấy mùi hương của núi rừng, của đất đá, một mùi hương mạnh mẽ và đầy chiếm hữu.
Chàng đặt môi mình lên môi của đối thủ.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, một luồng điện giật chạy dọc sống lưng cả hai. Môi của Sơn Tinh không mềm mại như của Thiên Thanh hay Quỳnh Nga. Nó rắn chắc, hơi thô ráp, và mang theo vị mặn của mồ hôi. Nhưng nó cũng thật nóng bỏng, thật cuồng nhiệt.
Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, một sự thăm dò đầy ngượng ngùng. Nhưng rồi, như có một con đập bị vỡ, bản năng nguyên thủy trỗi dậy, nuốt chửng tất cả. Sơn Tinh gầm lên một tiếng trong cổ họng, rồi dùng tay ôm lấy đầu Gióng, siết chặt, biến nụ hôn thăm dò thành một cuộc xâm chiếm tàn bạo. Chiếc lưỡi của vị thần, mạnh mẽ và đầy chiếm hữu, cạy mở hàm răng Gióng, xông vào bên trong, khuấy đảo, quấn lấy lưỡi chàng.
Gióng, người chưa bao giờ trải qua một nụ hôn nào như vậy, ban đầu có chút choáng ngợp. Nhưng rồi, dòng máu chiến binh trong người chàng trỗi dậy. Chàng không chấp nhận bị khuất phục, ngay cả trong một nụ hôn. Chàng đáp lại một cách mãnh liệt không kém. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, vừa mút mát, vừa cắn nhẹ, như hai con mãnh thú đang giao chiến. Họ không chỉ hôn, họ đang cố gắng nuốt chửng lấy nhau, hấp thụ linh hồn của đối phương qua đôi môi.
Họ quên hết tất cả. Quên mình là đối thủ, quên cả Mỵ Nương, quên cả thế giới bên ngoài. Chỉ còn lại hai cơ thể nam tính đang quấn lấy nhau, chỉ còn lại ham muốn trần trụi nhất. Bàn tay họ bắt đầu một cuộc khám phá điên cuồng. Tay Gióng luồn ra sau lưng Sơn Tinh, cảm nhận sự rắn chắc của những thớ cơ lưng, rồi trượt dần xuống, bóp mạnh vào cặp mông tròn và săn chắc của vị thần. Sơn Tinh cũng không chịu thua kém, tay chàng lướt trên tấm lưng đầy sẹo của Gióng, rồi di chuyển xuống phía trước, nắm lấy con cặc khổng lồ đang co giật của chàng.
"A...!"
Cả hai cùng rên lên khi con cặc của mình bị đối phương nắm lấy.
Bàn tay của Sơn Tinh thô ráp nhưng điêu luyện. Chàng tuốt lộng một cách chậm rãi, dùng ngón tay cái miết nhẹ lên đầu cặc của Gióng, khiến chàng run lên vì khoái cảm. Gióng cũng học theo, bàn tay chàng vụng về hơn, nhưng lại đầy sức mạnh. Chàng bóp mạnh con cặc của Sơn Tinh, cảm nhận sự nóng bỏng và những đường gân đang đập thình thịch trong lòng bàn tay.
Họ vừa hôn nhau, vừa tuốt lộng cho nhau, tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của sự dâm đãng.
"Cặc... cặc của ngươi... to quá..."
Sơn Tinh thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói uy nghiêm của một vị thần giờ đây đã khản đặc vì dục vọng.
"Của ngươi... cũng không... kém..."
Gióng đáp lại, hơi thở nóng rực phả vào mặt đối phương.
Họ tách môi ra, nhìn nhau, đôi mắt cả hai đều đỏ rực lên vì ham muốn. Dục vọng đã lên đến đỉnh điểm, chỉ hôn và dùng tay thôi là không đủ. Họ cần nhiều hơn thế. Họ cần sự xâm phạm, cần sự kết nối sâu sắc và nhục nhã hơn.
Sơn Tinh, với bản tính chiếm hữu của một vị thần núi, lại một lần nữa là người chủ động. Chàng đẩy Gióng nằm ngửa ra bãi cỏ, rồi trườn người lên trên, quỳ giữa hai chân chàng.
"Ngươi... ngươi định làm gì?"
Gióng hỏi, trong giọng nói có chút hoảng sợ, nhưng cũng đầy mong đợi.
Sơn Tinh không trả lời. Chàng chỉ nhìn Gióng bằng một ánh mắt vừa chiếm hữu vừa tò mò. Chàng nhìn xuống con cặc đang giương cao của Gióng, rồi lại nhìn xuống hậu môn vẫn còn đang khép chặt của chàng.
Chàng cúi xuống, không phải để hôn môi, mà là hôn lên cơ bụng sáu múi của Gióng. Chiếc lưỡi nóng ẩm của chàng lướt trên da thịt, để lại một vệt sáng lấp lánh, rồi từ từ di chuyển xuống thấp hơn.
Gióng nín thở. Chàng biết chuyện gì sắp xảy ra. Một phần trong chàng muốn chống cự, muốn đẩy kẻ kia ra. Nhưng một phần khác, cái phần đã bị đánh thức từ trận đấu vật, lại đang gào thét vì khao khát.
Sơn Tinh không ngậm lấy con cặc của chàng. Chàng lướt qua nó, rồi di chuyển xuống thấp hơn nữa, đến nơi giữa hai hòn cà và hậu môn. Chàng dùng lưỡi của mình, liếm nhẹ vào nơi nhạy cảm đó.
"A...!"
Gióng giật bắn người, cặp mông vô thức nâng lên.
Đó là một cảm giác mà chàng chưa bao giờ trải qua. Một sự kích thích tinh tế nhưng lại mãnh liệt đến mức không thể chịu đựng nổi.
"Ngươi thấy không, Gióng?"
Sơn Tinh ngẩng lên, khóe miệng còn dính chút dịch nhờn của Gióng.
"Cơ thể của ngươi, nó cũng khao khát ta, cũng giống như ta khao khát ngươi vậy."
Nói rồi, chàng không chần chừ nữa. Chàng lật người Gióng lại, bắt chàng nằm sấp, chổng cặp mông săn chắc lên. Chàng dạng hai chân chàng ra, để lộ hoàn toàn cái lỗ nhỏ còn chưa từng được ai chạm tới, hồng hào và đang co giật nhẹ vì sợ hãi.
Chàng cúi xuống, và lần này, chiếc lưỡi của một vị thần bắt đầu một cuộc khai phá tàn bạo và dâm đãng nhất. Nó không xông vào ngay, mà lướt nhẹ xung quanh, vẽ những vòng tròn nóng bỏng, khiến Gióng phải run lên vì chờ đợi. Rồi nó mới từ từ, ấn nhẹ vào, thăm dò.
"A... đừng... cái lưỡi của ngươi... nó đang... liếm... liếm đít ta... dơ bẩn... nhưng... nhưng tại sao... tại sao nó lại... sướng thế này... không... ta là Thánh Gióng... ta không thể... AAAAA!"
Tiếng rên của Gióng không còn là sự phản kháng nữa. Nó là sự đầu hàng. Sự đầu hàng tuyệt đối trước một khoái cảm mới lạ, một sự nhục nhã ngọt ngào. Chàng đã hoàn toàn bị khuất phục, sẵn sàng để cho vị thần núi chiếm hữu mình một cách trọn vẹn nhất.
"Đúng rồi... rên đi..."
Sơn Tinh thì thầm, trong khi chiếc lưỡi của chàng đã bắt đầu chui sâu hơn vào bên trong.
"Hãy cho ta nghe thấy sự khuất phục của ngươi."
Chàng không chỉ dùng lưỡi. Chàng dùng một ngón tay, rồi hai ngón tay, từ từ nong rộng cái lỗ nhỏ ra. Gióng vừa đau vừa sướng, cặp mông chàng run lên bần bật, con cặc của chàng cọ xát xuống lớp cỏ mềm, tự động xuất ra một ít tinh dịch.
Khi cảm thấy Gióng đã hoàn toàn sẵn sàng, đã rên rỉ cầu xin, Sơn Tinh mới dừng lại. Chàng rút những ngón tay ướt đẫm dịch thể của mình ra, rồi đứng dậy.
Gióng nằm đó, thở hổn hển, hậu môn đã được khai phá, ngứa ngáy và trống rỗng, khao khát được lấp đầy. Chàng quay đầu lại, nhìn thấy Sơn Tinh đang đứng đó, con cặc khổng lồ của chàng ta đã cương cứng đến cực điểm, đầu cặc đỏ au, rỉ ra dịch nhờn trong suốt. Vẻ đẹp thần thánh kết hợp với sự dâm đãng trần trụi tạo thành một hình ảnh đầy quyền lực.
Sơn Tinh quỳ xuống phía sau Gióng. Chàng không đâm vào ngay. Chàng dùng đầu cặc của mình, cọ xát vào cửa huyệt đã ướt đẫm, rồi lại trượt lên, miết dọc theo khe mông của Gióng.
"Ngươi muốn nó không, Gióng?"
Sơn Tinh hỏi, giọng khàn đặc.
"Ngươi có muốn ngọn núi của ta lấp đầy thung lũng của ngươi không? Hãy cầu xin ta đi."
Gióng, trong cơn mê muội của dục vọng, không còn biết đến liêm sỉ là gì. Chàng rên rỉ, giọng nói yếu ớt nhưng đầy khao khát.
"Xin... xin ngươi... Sơn Tinh... hãy... hãy địt ta đi... dùng... dùng con cặc của ngươi... lấp đầy cái lỗ này... ta không chịu nổi nữa rồi..."
Nghe thấy lời cầu xin đó, Sơn Tinh mỉm cười thỏa mãn. Chàng nắm lấy hông Gióng, rồi từ từ, ấn mạnh vào.
Từ trong bóng tối của khu rừng, Trọng Thủy đứng đó, lặng lẽ quan sát tất cả. Hắn có thể nghe rõ từng tiếng rên, từng lời cầu xin. Con cặc của hắn cũng đã cương cứng từ lúc nào. Một nụ cười hài lòng và đầy tính toán hiện trên môi hắn. Con mồi đã cắn câu. Cả hai con mồi. Vở kịch của hắn, giờ mới thực sự đến hồi gay cấn.
HẾT CHƯƠNG 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com