CHAPTER 12: ĐỂ MÌNH ĐƯA CẬU VỀ
Cô Miyeon nghe lớp có chuyện cũng vội vàng chạy lên lớp, sau đó gọi cả Jimin và Ji Ah xuống phòng giáo viên mà hỏi chuyện. Cô nghe Ji Ah thuật lại câu chuyện cũng rất tức giận vì cô cũng là phụ nữ nên chúa ghét cái thể loại đàn ông con trai như thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Jimin lại là người ra tay trước, đã vậy còn là lớp trưởng gương mẫu nên cũng không thể không trách phạt.
Cô phạt Jimin viết bảng tường trình và bảng kiểm điểm sau đó mời phụ huynh lên làm việc, nói xong cô bảo hai người về lớp học tiếp, chuyện các học sinh kia cô sẽ báo lại cho giáo viên chủ nhiệm lớp đó và cũng báo cho nhà trường xử lí. Ji Ah cũng khá lo lắng cho Jimin chỉ vì muốn bảo vệ mình mà thành ra như vậy nên cô cũng thấy rất có lỗi.
"Không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng." – lúc này người cần được nghe câu này là Jimin nhưng cậu lại quay sang an ủi ngược lại Ji Ah.
Cả hai quay về lớp học nốt tiết học còn lại rồi ra về. Hôm thứ 7 do In Heop với Jun Ho đều nghỉ học nên hôm nay hai cậu bạn phải ở lại trực nhật bù, Ara đi cùng Jimin và Ji Ah xuống sân trường rồi chào vội để chạy ra cho kịp chuyến xe buýt, thế là còn lại hai người họ. Ji Ah hôm nay gặp chuyện như vậy nên cô cũng không yên tâm về một mình lắm, thế nên cô quay sang định nhờ Jimin chở về:
"Để mình chở cậu về." – Ji Ah chưa kịp nói thì lại lần nữa Jimin đọc được suy nghĩ của cô, rồi cô cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường đi về Ji Ah vô tình phát hiện tay Jimin bị trầy xước và bầm một vết, cũng đúng, dù cho là người học võ thì cũng lúc đánh trả 5,6 người chắc hẳn cũng sẽ có sơ suất mà bị thương. Jimin chạy đến trước nhà Ji Ah rồi dừng lại, định vẫy tay ra về thì bị Ji Ah kéo tay lại
"Ji Ah, sao thế?"
"Jimin à, tay cậu bị thương rồi, hay cậu vào nhà đi để mình sát trùng vết thương cho cậu."
"À không cần đâu, để mình về nhà rồi tự làm cũng được."
"Cậu cứ vào đi, vết thương để từ nãy rồi, để lâu sẽ nhiễm trùng đó, với lại mình cũng muốn làm gì đó để bù đắp cho cậu."
"Nhưng mà.."
"Nghe lời đi lớp trưởng."
"À ừm được rồi."
Jimin nghe lời dắt xe vào nhà rồi đi theo Ji Ah vào trong, nhà Ji Ah không quá to nhưng rất nhiều hoa và cây xanh, trông rất thơ mộng. Ji Ah bảo Jimin ngồi ở sofa đợi mình, để cô đi lấy nước và hộp cứu thương, Jimin cũng ngoan ngoãn ngồi đó đợi, sẵn tiện đưa mắt nhìn quanh nhà Ji Ah, phòng khách treo rất nhiều bức tranh nhỏ làm Jimin thích thú mà cứ ngắm nghía.
"Cậu nhìn gì mà chăm chú vậy, uống nước đi."
"À ừm, nhà cậu treo nhiều tranh quá, trông có vẻ là tranh tự vẽ."
"À, đó là tranh của em gái mình vẽ đó, mẹ mình thích nên treo khắp nhà, con bé rất có khiếu hội họa."
"Ồ cậu còn có em gái à? Đúng là có năng khiếu thật."
"Mình còn có anh trai nữa. À mà, cậu đưa tay đây để mình sát trùng, sẽ hơi rát một chút nên cậu ráng chịu chút nhé."
Jimin ngồi nhìn chăm chú cô bạn nhỏ đang tỉ mỉ băng bó vết thương cho mình, bất giác mà nhoẻn miệng cười, bỗng có tiếng nói vọng xuống từ trên tầng:
"Gigi à, thằng nào đấy, sao em dẫn con trai vào nhà?"
Jimin ngước mắt lên nhìn thì thấy bóng một người con trai cao ráo, đeo một cặp kính, tuy mặc đồ thường nhưng lại trông khá trưởng thành và tuấn tú. Cậu cũng đoán được là anh trai của Ji Ah, liền gật đầu chào anh rồi tự giới thiệu
"Chào anh, em là Jimin, bạn cùng bàn của Ji Ah."
"À, hóa ra là cái thằng nhóc lớp trưởng đó à. Nhưng sao cậu ngồi ở đây?"
"Oppa à, lúc nãy cậu ấy đánh nhau bị thương nên em sát trùng cho cậu ấy."
"Cái gì?? Nhóc là côn đồ à, còn đánh nhau nữa."
"Không phải vậy đâu ạ, em không phải côn đồ, em đánh bọn côn đồ thì đúng hơn, bọn nó buông lời khiếm nhã với Ji Ah nên em mới..."
"SAO??? GIGI, NÓI ANH NGHE, THẰNG NÀO DÁM LÀM VẬY, ANH ĐI XỬ TỤI NÓ.''
"Anh à, bình tĩnh lại đi, em không sao rồi, tới anh cũng đi đánh nhau thì em biết làm sao đây chứ."
Anh Ji Hoon lo lắng kiểm tra qua một lượt người của Ji Ah xem cô có bị thương không.
"Em không bị gì cả, người bị thương là cậu ấy đó" – vừa nói cô vừa chỉ tay sang phía Jimin
"À ừm vậy thì tốt rồi, sau này có ai bắt nạt em phải nói anh biết nghe chưa. Còn nhóc, không bị thương nặng chứ? Cảm ơn vì đã bảo vệ em gái anh."
"Dạ không có gì đâu ạ, việc em nên làm mà."
"Nếu sát trùng xong rồi thì về nhà đi. Ở đây có anh lo rồi."
"Anh à, sao đuổi người ta vậy chứ, em còn định mời cậu ấy lên phòng chơ.."
"Không có chơi bời gì hết, tan học rồi, ai về nhà nấy đi."
Jimin cũng hơi khó xử nhưng thấy anh Ji Hoon cũng có vẻ khó tính nên cậu cũng đành ra về.
"Dạ vâng, vậy em xin phép về trước, chào anh ạ. Mình về nhé Ji Ah. Cảm ơn cậu" – nói rồi Jimin vẫy tay chào tạm biệt.
Ji Ah định chạy ra tiễn thì bị anh Ji Hoon giữ lại, chỉ cho đứng trong nhà nhìn ra. Sau khi Jimin đi khuất, Ji Ah quay sang đá vào chân anh Hoon một cái.
"Anh làm gì vậy chứ, cậu ấy vừa cứu em đó. Oppa thật là ..."
"Ui da, thì anh cũng cảm ơn nhóc đó rồi còn gì, em không được lại gần tụi con trai đâu đó."
"Anh định như vậy đến bao giờ chứ, rồi sau này sao em có chồng được."
Anh Ji Hoon cốc đầu Ji Ah một cái: "Con bé này, còn chưa thi đại học mà nghĩ đến chuyện chồng con rồi, lo học cho anh."
Ji Ah bĩu môi rồi đi thẳng về phòng, anh Ji Hoon chỉ đứng nhìn bóng lưng cô rời đi, có vẻ cô em nhỏ giận dỗi anh trai mình rồi.
Jimin bên này vừa đạp xe vừa nghĩ về chuyện ban nãy, thấy anh Ji Hoon hơi khó tính, lại còn rất bảo bọc Ji Ah, cậu sợ sẽ khó tiếp cận được, nhưng nhìn qua cánh tay được Ji Ah băng bó rất cẩn thận, còn dán cho cậu một cái urgo hình gà con rất dễ thương, cậu mỉm cười một cái rồi đạp xe nhanh về nhà. Còn một việc cậu phải lo nữa là làm sao mở lời với bố về chuyện hôm nay, vì trước nay cậu là học sinh ngoan chưa bao giờ bị kiểm điểm mà giờ lại bị mời phụ huynh.
Mở cửa vào nhà thấy bố đang ngồi sofa xem tivi.
"Ơ, bố hôm nay đi làm về sớm ạ?"
"Ồ con trai bố đi học về rồi à? Bố nấu cơm rồi, vào tắm rửa rồi ăn cơm thôi con."
"Eun Ji về chưa ạ?"
"Con bé về ăn cơm rồi xin đi chơi với bạn rồi, dạo này con bé có bạn mới sao?"
"Đúng rồi ạ, Eun Ji khoe với con có bạn mới, ngày nào cũng hay ghé quán cà phê mèo của mẹ bạn em ấy học bài."
"Vậy sao, vậy bố cũng yên tâm rồi."
Jimin tắm rửa xong quay lại ngồi ăn cơm cùng bố, cậu đang lo lắng không biết nên mở lời thế nào thì bố để ý thấy vết thương trên tay Jimin liền hỏi
"Jimin à, có chuyện gì sao? Tay con bị làm sao thế, nói bố nghe xem nào."
"Bố à, con có chuyện này muốn kể." – sau đó Jimin thuật lại hết cho bố nghe, bố cậu cũng khó tính nhưng khó tính đúng lúc đúng chỗ, còn bình thường lại rất yêu thương và thấu hiểu con, nghe Jimin kể xong ông chỉ cười một cái rồi đưa tay lên. Jimin tưởng bố định đánh phạt mình thì nhắm mắt lại nhưng ngược lại, bố lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói
"Con trai bố lớn thật rồi nhỉ."
"Ơ, bố không mắng hay phạt con ạ?"
"Có gì phải phạt chứ, con làm đúng mà. Nếu đó là bố, thì bố cũng sẽ làm giống con."
"Hôm nào dẫn con bé đó về nhà mình chơi." - bố Jimin nói tiếp
"Sao cơ ạ? Sao bỗng nhiên bố lại nói vậy."
"Chẳng phải con thích con gái người ta sao? Nếu không thì con đâu phải đứng ra như vậy, đúng chứ?"
Jimin ngượng đỏ mặt, không biết nói gì vì bị bố nói trúng tim đen. Cậu chưa từng nói là mình thích Ji Ah nhưng hành động của cậu đã thể hiện rõ điều đó, trước đây cậu chẳng có chút rung động nào với những bạn nữ khác nên cũng không thèm quản chuyện người ta chứ đừng nói đến việc chở đi học rồi còn ra tay bảo vệ nữa. Bố Jimin thấy vậy thì bật cười rồi bảo cậu
"Mạnh mẽ lên con trai, lúc trước bố cũng cực khổ lắm mới cưa đổ mẹ đấy. Thôi ăn cơm đi kẻo nguội, mai bố sẽ lên trường gặp cô giáo, con đừng lo."
"Bố không đi làm ạ?"
"Không, bố làm nhiều rồi, nghỉ một ngày cũng không sao, sẵn mai nghỉ bố sẽ dẫn hai anh em con đi mua quần áo mới."
"À thôi con không cần đâu ạ, bố mua cho Eun Ji là được rồi."
Thấy con trai mình lễ nghĩa và biết nghĩ cho người khác như vậy, bố Jimin rất vui trong lòng, từ nhỏ đến giờ cậu không bao giờ đòi bố mẹ phải mua cho thứ gì cả, thế nên ngày mai bố vẫn định mua cho cậu vài bộ quần áo mới dù cậu bảo không cần. Ăn cơm xong, bố thì nằm sofa đọc báo còn Jimin xin phép vào phòng học bài.
Vừa học xong thì cậu thấy điện thoại sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.
- JA: Jimin à, cảm ơn cậu chuyện hôm nay nhé. Mình cũng xin lỗi cậu vì anh trai của mình lúc chiều.
- JM: Không sao đâu, có vẻ anh ấy rất quan tâm và yêu thương cậu.
- JA: Cũng đúng, nhưng anh ấy cứng nhắc thật đấy.
- JM: Haha, mình thấy rất thú vị đó.
- JA: Mà cậu nói chuyện với bố chưa? – nghe đến đây Jimin có chút khựng lại, do nhớ lại lời ban nãy bố nói
'Chẳng phải con thích con gái người ta sao? Nếu không thì con đâu phải đứng ra như vậy, đúng chứ?'
- JA: Jimin à, cậu đâu rồi, cậu ổn chứ?
- JM: À mình đây, lúc nãy mình có nói chuyện với bố rồi. Bố bảo mai sẽ lên gặp cô giáo. Sẽ không sao đâu.
- JA: Vậy hả? Không sao thật chứ?
- JM: Ừm, không sao đâu, bố còn bảo mình đừng lo nữa.
- JA: Ồ nếu vậy thì may quá. Vậy nếu không có gì nữa thì .. tạm biệt cậu nhé.
- JM: À Ji Ah, khoan đã
- JA: Sao thế?
- JM: Ừ thì, để bảo đảm an toàn cho cậu, hay là... từ nay mình sẽ đưa cậu về nhà sau khi tan học nhé."
- JA: Ồ, nếu thế thì phiền cậu lắm, cậu không cần làm vậy đâu.
- JM: À thì, chỉ là mình muốn đảm bảo cậu không gặp chuyện gì xấu, mình cũng không thấy phiền gì đâu.
- JA: Nhưng nhà cậu gần nhà mình hả? Nếu ngược đường thì bất tiện lắm.
- JM: Thực ra nhà mình gần.. à không, cậu chỉ cần biết là nó không ngược đường là được. Vậy chốt thế nhé.
- JA: Ơ nhưng mà...
- JM: Mình ngủ nhé, Ji Ah ngủ ngon (nói rồi Jimin tắt điện thoại ngắt ngang để Ji Ah không có cơ hội từ chối)
Ji Ah bên này chưa hiểu gì hết thì thấy Jimin offline rồi, vậy nên cô cũng không nhắn thêm, nhưng nghĩ lại thì đi với Jimin khiến cô yên tâm hơn nhiều nên cô cũng không định từ chối nữa mà cũng tắt điện thoại đi ngủ, cũng xem như là ngầm chấp nhận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com