Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 30: MÌNH SẼ VỀ NGAY

"Mày xử lí con nhỏ đó đi, tao không ưa nó."

"Gì chứ? Tao đã nói tao chỉ làm đúng một lần duy nhất. Tao với nó không còn nợ gì nữa, tao đã trả thù xong rồi." – là Chaewon đang nghe điện thoại.

"Không được, mày phải làm. Mày nhớ tao có gì không?"

"Giờ tao không sợ nữa đâu, mày muốn làm gì thì cứ làm đi. Nó vừa lành lặn lại, tao không muốn làm nữa."

"Haha, đột nhiên muốn trở thành người tốt sao. Tao hỏi lại lần nữa, mày có làm không?"

"KHÔNG!" – Chaewon nói rồi cúp máy ngang.

"Con khốn này, vậy thì mày cứ đợi đi, nếu không phải nó thì sẽ là mày."

Chaewon thở dài một hơi, rồi cô gục mặt ngồi xuống chân giường khóc hồi lâu, quản gia trong nhà đến gọi cô xuống ăn, cô ngước nhìn lên với gương mặt đẫm nước mắt. Bác quản gia lo lắng hỏi cô làm sao

"Tại sao con lại phải gặp chuyện này vậy bác? Huhu"

"Cô chủ, có chuyện gì vậy?"

"Là chuyện của bố mẹ con, sao lại đối xử với con như thế, là con làm sai gì sao ?"

Bác quản gia hiểu chuyện liền ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu an ủi. Thực ra bố mẹ cô từ lâu đã không còn mặn nồng, bố cô ngoại tình và còn về đánh đập mẹ, nhưng ở ngoài lại bày ra bộ mặt người tốt, không cho ai hé nửa lời. Mẹ cô luôn chịu đựng điều đó vì muốn gia đình êm ấm, không muốn con gái mình biết nên dặn dò người làm trong nhà không được nói chuyện này ra ngoài, Chaewon đều biết tất cả nhưng phải giả vờ.

Tính khí của Chaewon đanh đá và khó chiều cũng vì ảnh hưởng từ đó, cô không có chỗ trút giận nên đi trút giận lên những bạn học khác. Giờ chuyện đó không biết vì sao lọt ra ngoài, làm cô bị đe dọa, cô chỉ sợ mẹ phiền lòng nên mới nhẫn nhịn, nhưng thú thật trước giờ cô chỉ ăn hiếp các bạn học khác bằng lời nói hay những trò quậy phá như phá đồ đạc chứ chưa đánh đập ai bị thương, Ji Ah là người đầu tiên cô làm bị thương nặng phải bó bột, nên cô không muốn tiếp tục nữa.

Bác quản gia là người ở bên cạnh chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, giống như ông chăm cháu, nên ông biết rõ cô đã phải trải qua những gì, ông chỉ nhẹ nhàng bảo ban nói cô không có lỗi, chỉ là lòng người thay đổi, chứ trước đây bố rất yêu mẹ cô, vậy nên mới đưa cô đến với cuộc đời này. Chaewon vẫn ấm ức trong lòng, hỏi vì sao mẹ lại nhẫn nhịn chịu đựng như thế?

"Là do bà ấy không muốn cô chủ buồn phiền."

"Nhưng chẳng phải nói ra sẽ nhẹ lòng hơn sao?"

"Cuộc sống này không phải chuyện gì cũng có thể tùy tiện nói ra được đâu. Bà ấy còn nhiều lí do khác của riêng mình."

"Cô chủ nín khóc xuống ăn cơm với bà chủ nhé. Bà đang đợi cô ở dưới lầu."

"Vâng cháu sẽ xuống ngay." – bác quản gia gật đầu rồi rời đi, Chaewon vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống lầu, gặp mẹ cô liền bày ra bộ mặt tươi cười làm mẹ vui vẻ. Khoảng thời gian hai mẹ con ở cùng nhau là tuyệt nhất với cô.

Người kia thấy không đạt được mục đích của mình nên dự định sẽ tự mình thực hiện rồi đổ lỗi hết cho Chaewon, vì lúc Chaewon thực hiện người đó đã quay lại hết cả quá trình đó. Nhưng đầu tiên vẫn muốn làm bẽ mặt Chaewon trước vì đã không chịu nghe lời cảnh cáo.

Sau giờ ăn tối, Chaewon trở lại phòng, điện thoại cô rung lên liên hồi vì tiếng thông báo ập đến. Cô mở điện thoại lên xem thử, thấy từ lúc nào confession của trường đã đầy ắp video và hình chụp của bố cô đi bên người phụ nữ khác. Phía dưới cmt cũng được đà công kích rất nhiều

- Gia đình như vậy nên giáo dục ra đứa con xấu tính là phải rồi.

- Rõ là giám đốc tập đoàn lớn, bề ngoài luôn tỏ vẻ tử tế mà lại là kẻ ngoại tình sao.

- @Chaewon vào xem ai này. Haha

- Vậy mà lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư, hóa ra gia đình cũng chẳng cao sang gì.

- @____ @_____ vào hóng chuyện nè bọn mày.

Chaewon đọc thấy tin đó như sét đánh ngang tai, ngồi sụp xuống giường. Những người trước đây bị cô bắt nạt cũng được nước hùa vào chửi mắng rất nhiều đến nỗi cô phải tắt nguồn điện thoại. Đương nhiên đám Ji Ah cũng đọc được tin đó, Jun Ho liền gửi vào group chat bàn tán.

Jun Ho: Này các cậu thấy tin gì chưa?

Ara: Là con nhỏ hay kiếm chuyện với Ji Ah đó sao?

Jun Ho: Chính xác, nó bị phốt gì đó nè.

Ji Ah: Nhưng chuyện gia đình cậu ấy thì sao phải đem lên đây nhỉ? Mình thấy không liên quan lắm.

Jun Ho: Đúng là có không liên quan, nhưng các cậu đọc bình luận đi, gay gắt lắm. Những người bị cậu ta bắt nạt đều chửi mắng rất nhiều đó.

Ji Ah: Thôi, chuyện không liên quan đến bọn mình.

Ara: Ừm, mình không thích nhỏ đó thật, nhưng nó cũng không làm gì bọn mình nên kệ đi vậy.

**Trong group chat của một nhóm bạn sẽ chia làm 4 dạng người: nhóm 1: siêng nhắn tin, tin tức gì cũng là người nắm đầu tiên gửi vào (đó là Jun Ho); nhóm 2 là người hưởng ứng, không bắt nhanh tin tức nhưng sẽ rất hứng thú trò chuyện (đó là Ara); nhóm 3 là người chỉ đi thả reaction, lâu lâu rep vài câu (đó là Ji Ah); nhóm cuối cùng là nhóm người vô hình, không làm gì ngoài seen và stalk (đó là Jimin và In Heop).

Cuộc trò chuyện chuyển hướng sang những chuyện khác rồi nhanh kết thúc sau đó, Ji Ah đã đỡ mệt hơn nhiều nên ngồi chép lại bài của Ara cho mượn. Xong việc cũng gần 10 giờ tối, Ji Ah nhanh dọn dẹp lại bàn học rồi soạn cặp cho ngày mai, vô tình cô thấy có một tờ giấy note từ trong vở rơi xuống đất. Nhặt lên xem thử thì thấy một dòng chữ

<Ji Ah đừng giận Jimin nữa nhé. Xin lỗi mò. *kèm hình vẽ một chú gà con dễ thương* >

Cô bật cười một cái, không nghĩ Jimin trông có vẻ lạnh lùng mà lại ấm áp như vậy, xong cô kẹp tờ note đó vào quyển nhật kí của mình, còn vẽ một cái trái tim bên cạnh chú gà con. Tối nay chắc cô sẽ có một giấc ngủ ngon.  

Sáng hôm sau anh Hoon đưa cô đến trường, Jimin không lên lớp trước mà ngồi đợi ở dãy ghế đá gần cổng, thấy hai anh em liền nhanh gập lại quyển sách đang đọc dở mà chạy đến.

"Anh để em đỡ cậu ấy lên lớp cho ạ."

"Anh không thích đấy."

"Anh này, đừng ghẹo cậu ấy thế chứ."

"Em có bạn bỏ anh sao, anh buồn đấy nhé."

"Đâu có, anh Hoon là nhất, nhưng anh mau về đi, anh đứng một hồi là đám nữ sinh lại chạy đến đấy nhé."

"Ừ nhỉ, thôi anh đi đây, học ngoan nhé. Chiều nay em về với ai?"

"Dạ em ạ." – Jimin giơ tay phát biểu làm Ji Ah bật cười vì dáng vẻ của cậu.

Anh Ji Hoon không nói thêm, chỉ lấy hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi chỉ về hướng Jimin, ý nói anh đang trông chừng cậu. Jimin gật gật đầu rồi quay người đỡ Ji Ah rời đi. Chân Ji Ah cũng đã lành nhiều, giờ cô chỉ đi hơi khập khiễng một chút chứ hoàn toàn có thể tự đi được rồi, ấy vậy mà Jimin cứ cẩn thận đỡ từng bước

"Jimin à, mình tự đi được rồi."

"Không, cậu còn đau mà."

"Nhưng mà mình tự đi được rồi. Cậu không cần.. kè sát mình thế đâu."

"À.. vậy hả." – Jimin dần buông cánh tay đang ôm eo cô bạn ra rồi lùi lại để cô tự đi. Nhớ lại thì ban nãy anh Hoon cũng chỉ dắt tay Ji Ah đi chứ không kè sát như cậu. Cả hai có chút đỏ mặt, Jimin đi ở bên cạnh, nhấc balo lên cho Ji Ah đỡ nặng vai, đi đến đâu người ta cũng nhìn bọn họ trầm trồ vì mặc dù nhiều người đồn đại couple Jimin – Shin E nhưng hai người họ vẫn được đẩy thuyền nhiều hơn, có điều người được đẩy thuyền thì lại chẳng biết gì cả. Trong tâm trí họ hiện giờ cảm xúc dành cho đối phương đã đặc biệt hơn tình bạn một chút rồi, nhưng điều đó cần thời gian vun vén nhiều hơn.

Họ đến lớp học ngồi vào chỗ, Jimin bây giờ nhìn sang đã thấy hình bóng quen thuộc của người bạn cùng bàn của mình, cậu mỉm cười một cái rất thỏa mãn. Có lẽ vị trí đó dù có ai ngồi vào cũng không đem lại cho cậu được cảm giác quen thuộc như Ji Ah mang lại.

"Cười gì thế?"

"Hả, đâu có gì."

"Cậu cũng thật là. À mà Jimin à, hôm qua mình có xem lại bài giảng nhưng còn thắc mắc vài chỗ, cậu giảng lại giúp mình nhé."

"Được, cậu không hiểu chỗ nào?"

Hai người đang người giảng người nghe thì lại một bóng hình quen thuộc xuất hiện, vỗ vỗ vào vai Jimin

"Lớp trưởng à, cô kêu mình và cậu xuống phòng giáo viên đó."

Ji Ah nhìn Shin E đến liền quay đi chỗ khác, Jimin rất khó xử vì cậu sợ lại làm Ji Ah giận nhưng Ji Ah hiểu được liền quay sang nói

"Cậu đi đi, là cô giáo tìm mà."

"Vậy..lát mình sẽ giảng tiếp cho cậu."

"Ưm, mình biết rồi."

Jimin chưa đi ngay mà khựng lại tiến tới áp sát vào tai nói nhỏ với Ji Ah

"Mình đi chút rồi về với cậu ngay." – nói xong còn nháy mắt một cái rồi rời đi, Shin E trông ngứa mắt vô cùng nhưng chẳng làm gì được.

"Tên đó hôm nay bị gì mà lạ lùng thế chứ?" – nói thì nói vậy nhưng cô chẳng nhịn được mà mỉm cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com